Quan Thần

Vốn còn có một nghi thức cha mẹ hai bên lên lễ đài phát biểu, nhưng nói kiểu gì Hạ Thiên Thành cũng không chịu lên lễ đài, Tào Vĩnh Quốc thấy vậy cũng đành phải thôi. Cũng đúng. Lãnh đạo đang ngồi dự có ai không phải lai lịch lớn chứ? Hơn nữa đây chưa phải là lễ kết hôn chính thức.

Trong đám đông dưới lễ đài, có người ước ao, có người đố kỵ, có người lẫn lộn đủ loại cảm giác.

Nhìn Hạ Tưởng và Tào Thù Lê ở trên sân khấu, mỹ nhân như ngọc, Hạ Tưởng thì khôi ngô tuấn tú, trong lòng Khúc Nhã Hân đầy cảm xúc. Nhớ ngày đó cô còn lo lắng sau khi Hạ Tưởng đi vào tổ cải tạo thành phố sẽ chiếm mất quyền lực của mình, giờ thì người ta đã là Phó chủ tịch huyện, hơn nữa các mối quan hệ rất lớn, so với anh ta thì mình còn cách xa vạn dặm. Nghĩ lại lúc đó vẫn còn có tâm tư tranh cao thấp với anh ta, giờ mới thấy thật nực cười.

Thu Ái cũng được sắp xếp ngồi cùng bàn với Khúc Nhã Hân. Cô chú ý tới ánh mắt Khúc Nhã Hân nhìn về phía Hạ Tưởng: Ánh mắt đầy nóng bỏng. Mặc dù cô biết Khúc Nhã Hân nhưng trong lòng vẫn có chút khinh thường: đã nhiều tuổi mà vẫn còn nhìn chằm chằm Hạ Tưởng như vậy. Không thấy Tào Thù Lê bên cạnh Hạ Tưởng trẻ đẹp như thế nào sao.

Tuy nhiên nghĩ bản thân mình cũng không lọt vào mắt Hạ Tưởng, Thu Ái cảm thấy rất buồn chán. Chính mình có chỗ nào không tốt, muốn dáng người có dáng người, muốn khuôn mặt có khuôn mặt, muốn danh tiếng có danh tiếng, chỉ có điều không có tuổi trẻ như Tào Thù Lê. Tuy cô không có xuất thân tốt, nhưng thiên kim của Phó Thị trưởng làm sao có được thân phận người nữ dẫn chương trình cao quý nổi tiếng như cô?

Cô nghĩ vậy, lơ đãng uốn éo đầu, lại bắt gặp cái liếc mắt đầy si mê của Nghiêm Thì dành cho Hạ Tưởng.

So với Nghiêm Tiểu Thì, Thu Ái không khỏi hơi thấy xấu hổ.

Làn da Nghiêm Tiểu Thì thật sự đẹp, trơn bóng, mịn màng như viên ngọc tự nhiên. Thu Ái thấy rõ ràng mình lép vế, tuy vẻ ngoài mình không tồi nhưng làn da quả thật không đẹp, hơi đen lại không đủ trơn bóng. Cô chỉ có thể dựa vào khả năng trang điểm để bù lại khiếm khuyết của mình, trong khi Nghiêm Tiểu Thì chỉ cần trang điểm nhẹ nhàng đã làm cho người ta có cảm giác da thịt như ngọc, nhất là khuôn mặt trắng hồng của cô ta, hai cái má hây hây hồng khiến người ta bị mê hoặc.

Cô ta cũng thích Hạ Tưởng? Thu Ái ghen tị liếc Nghiêm Tiểu Thì một cái.

Nghiêm Tiểu Thì đã sớm trông thấy ánh mắt không thiện chí của Thu Ái, cô cũng biết cô ta là người dẫn chương trình nổi tiếng của đài truyền hình tỉnh, nhưng cô cảm thấy không có thiện cảm. Bởi vì Nghiêm Tiểu Thì nhận thấy tuy Thu Ái giả bộ có trình độ nhưng trên thực tế ánh mắt cùng cử chỉ của cô ta đều lỗ mãng, thậm chí có thể nói là rất phong trần.

Nghiêm Tiểu Thì cũng có thể thấy ánh mắt Thu Ái hướng về Hạ Tưởng có ẩn ý phức tạp, trong lòng cảm thấy nực cười. Cô tuy rằng không dám nói hiểu rõ Hạ Tưởng đến bao nhiêu, nhưng cô tinh tường biết Hạ Tưởng chỉ thích một cô gái thuần khiết. Cô không dám nói có phải anh ta thích một cô gái còn trinh nữ hay không, nhưng khẳng định rằng anh ta không thích một cô gái có hương vị phong trần. Mà Thu Ái lại là một cô gái phong trần hoàn toàn. Chỉ nhìn tư thế và nhất cử nhất động của cô ta là có thể thấy, cô ta đã trải qua không ít quan hệ nam nữ, vậy Hạ Tưởng sẽ coi trọng cô ta ư? Trừ phi đầu anh ta có vấn đề.

Đáng tiếc chính rằng Hạ Tưởng là một người đàn ông có bản lĩnh đặc biệt, đầu anh ta không có vấn đề, cho nên Nghiêm Tiểu Thì chấm dứt suy nghĩ về Thu Ái, không cần phải suy nghĩ thêm cho phiền não.

Sau đó Nghiêm Tiểu Thì không tự chủ được liếc nhìn Mai Hiếu Lâm một cái.

Trong mắt Nghiêm Tiểu Thì, tuy Mai Hiếu Lâm ăn mặc bình thường, không chú ý về ăn mặc, quần áo trên người cũng không phải hàng hiệu, nhưng cô lại ngồi ngay ngắn bất động. Đó chính là biểu lộ khí chất cao quý mặc dù chưa cần biết nói chuyện hay mỉm cười thế nào, chỉ nhìn qua cũng đủ thấy cô ta là được giáo dục theo chuẩn mực.

Vẻ ngoài Mai Hiếu Lâm lúc mới nhìn qua không quá đẹp nhưng nhìn kỹ sẽ thấy cô có một vẻ đẹp làm cho người ta mê đắm, càng nhìn càng thấy đẹp.

Ánh mắt Mai Hiểu Lâm nhìn về phía Hạ Tưởng vừa thản nhiên lại có phần không rõ cảm xúc. Nghiêm Tiểu Thì cũng không biết suy nghĩ thật sự của cô. Có phải có tình cảm với Hạ Tưởng hay giả bộ không có để che dấu tình cảm xuống tận đáy lòng? Bởi vì ánh mắt của Mai Hiểu Lâm biến đổi không ngờ, khi thì thản nhiên, lúc lại sôi nổi làm cho người ta suy đoán không ra.

Mai Hiếu Lâm không hề có cảm giác đối với ánh mắt tò mò của Nghiêm Tiểu Thì. Cô nhìn Hạ Tưởng và Tào Thù Lê trên lễ đài như một đôi rất đẹp, trong lòng mơ hồ có chút hâm mộ, lại có chút mất mát. Cũng không biết vì sao, cô rõ ràng cảm thấy chính mình và Hạ Tưởng là quan hệ bạn bè bình thường, cho dù trong có vượt qua phạm vi quan hệ đồng nghiệp thì cũng là bởi vì lợi ích cộng đồng mới đi cùng nhau, không hề có sự hấp dẫn tình cảm khác phái. Cô cảm thấy không được thoải mái, luôn có ít muộn phiền không thể bình ổn tâm tình.

"Người đời có câu không có gì là hoàn hảo, dù vậy vợ chồng tôn trọng nhau thì mới vượt qua được khó khăn – thuận vợ thuận chồng tát biển Đông cũng cạn" Đột nhiên Mai Hiếu Lâm nghĩ ra câu này. Tất nhiên dùng cảnh vợ chồng tôn trọng nhau để hình dung cô và Hạ Tưởng không quá thích hợp. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn

Chợt nhớ tới bạn trai cũ của mình và vị hôn phu, cô chưa bao giờ cảm thấy người đời có gì đáng tiếc nuối hơn. Không hiểu sao cô lại cảm giác thương cảm thật lớn, cảm giác như mình rất cô độc. Lại nhìn thấy Hạ Tưởng và Tào Thù Lê trao đổi nhẫn đính hôn, nước mắt của cô chút nữa thì trào ra.

Cũng may là cô nhẫn nhịn hoặc đã kìm nén.

Hạ Tưởng và Tào Thù Lê đang muốn đi đến đám người đang uống rượu mừng phía dưới lễ đài thì thấy Cao Tấn Chu dìu Cao lão bước nhanh lên gác, từ phía xa đã lớn tiếng nói:

- Bạn nhỏ à, tôi đã tới chậm một bước, phạt rượu, xin tự nguyện nhận phạt rượu.

Hạ Tưởng thấy Cao lão mái tóc bạc phơ đầy đầu vẫn đi được cực nhanh, trong lòng xúc động, liền vội tiến về phía trước, đến đám người bên cạnh ông ta:

- Cao lão, cụ đến đây bằng cách nào? Sao dám làm phiền cụ tới thăm được chứ?

-Tôi làm sao lại không thể tới…

Cao lão sắc mặt hồng hào, tươi cười nói:

- Tôi tới muộn à? Đường đông quá, đã cố đi cho kịp vậy mà tiếc quá, chậm một bước. Lần sau khi kết hôn tôi nhất định tới đúng lúc.

Cao lão là ai, trong đám người ngồi đây không mấy ai biết. Nhưng việc người kia đặc biệt cung kính dìu Cao lão, thì ngoại trừ giới doanh nhân đang ngồi bên ngoài, hầu như đều hiểu rằng ông ta chính là Phó chủ tịch tỉnh Cao Tấn Chu mà tiếng tăm rất lớn ở tỉnh Yến.

Phó chủ tịch tỉnh lấy thái độ hạ thấp như vậy xuất hiện tại buổi lễ đính hôn của Hạ Tưởng khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc, nhao nhao đứng lên cực kỳ cung kính. Trần Phong là cán bộ cấp phó tỉnh, nhưng ông ta dù sao cũng chỉ là thị trưởng thành phố Yến. Tuy mới nói về cơ cấu quyền lực, chưa chắc đã thấp hơn Phó chủ tịch tỉnh Cao Tấn Chu nhưng Cao Tấn Chu dù sao cũng là Phó chủ tịch tỉnh danh chính ngôn thuận, là lãnh đạo cấp tỉnh thật, quy tắc trong quan trường này mọi người ngồi đây ai mà không hiểu? Phó chủ tịch tỉnh đứng ở bên cạnh, cho dù có khiêm tốn đến mấy thì ông ta cũng vẫn là Phó chủ tịch tỉnh chứ?

Trong lúc nhất thời, hầu như mọi người đều tiếp tục đứng lên, liên tiếp hô thiết tha đầy xúc động:

- Chào Chủ tịch tỉnh Cao!

- Chào Chủ tịch tỉnh Cao!

- Chủ tịch tỉnh Cao, chào ngài!

Cao Tấn Chu bị Cao lão kéo tới tham gia lễ đính hôn của Hạ Tưởng, thật ra không phải là hoàn toàn tình nguyện, cho rằng hơi không danh chính ngôn thuận. Từ sau khi gia tộc lên tiếng, ông ta còn có ý phải duy trì khoảng cách với Hạ Tưởng vì dù sao ông ta cũng nhờ vào gia tộc mới có thể tới tỉnh Yến làm Phó chủ tịch tỉnh, đấy cũng là kết quả tác động mạnh mẽ của gia tộc.

Tuy nhiên Cao lão đã nói, ông ta không thể không nghe, rơi vào đường cùng đành phải tới dự.

Lúc trước từng xảy ra chuyện Hạ Tưởng bị bắt, ông ta biết đó là gia tộc bày mưu tính kế. Lúc Liên Nhược Hạm tra hỏi, Cao lão nghi ngờ, ông ta vừa không thể mắc tội với gia tộc, lại không dám cãi lại Cao lão, đành phải giả câm vờ điếc, ý đồ lừa dối thành công. Hơn nữa ông ta cũng biết, cho dù ông ta ra mặt, với sức ảnh hưởng của mình tại tỉnh Yến, cơ sở chưa ổn định, thì cơ bản không thay đổi được tình trạng hiện nay.

Chỉ có điều khiến ông ta không ngờ đó là vài ngày sau, Hạ Tưởng được thả ra bình an vô sự. Thẩm Phục Minh bị bắt, Phòng Tự Lập bị lập án, ngay cả Nhạc Phương và Bao Nguyệt Minh cũng bị tố cáo, một loạt sự kiện làm cho người ta hoa cả mắt. Cao Tấn Chu phân tích kỹ lưỡng và rút ra kết luận, gia tộc lúc này khiến Cao Thành Tùng ra tay với Hạ Tưởng đã kết thúc với thất bại nặng nề.

Không ngờ Hạ Tưởng này lại có mối quan hệ rộng rãi vậy!

Cao Tấn Chu đến tỉnh Yến mới có một khoảng thời gian. Khác hẳn so với sự thỏa mãn khi ông ta mới đến, hiện giờ ông ta mới biết không dễ dàng để cởi mở cục diện tỉnh Yến. Đầu tiên là Cao Thành Tùng - một nhà độc đại. Sau đó là Diệp Thạch Sinh - chủ tịch tỉnh bo bo giữ mình. Các uỷ viên thường vụ khác đều làm theo ý mình khiến ông ta cảm thấy không rõ phương hướng. Lúc đầu ông ta còn tưởng rằng chỉ bằng năng lực của chính mình có thể chiến đấu tốt ở tỉnh Yến, có được mạng lưới quan hệ và đường dây của mình. Hiện tại xem ra không nhờ được vào lực lượng của gia tộc, lại không có người thân đắc lực tại tỉnh Yến, muốn làm bất cứ hành động gì đều chỉ là lời nói suông.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui