Cao lão rất có hứng thú nghe chuyện giữa Hạ Tưởng và Tào Thù Lê, liền hỏi Sở Tử Cao:
- Ông chủ Sở có bận lắm không? Nếu không bận lắm mời ông ngồi đây một chút, kể cho chúng tôi nghe chuyện của Hạ Tưởng.
Sở Tử Cao không biết Cao lão là ai, nhưng người được Hạ Tưởng đi theo và cung kính như vậy, không có ai không phải là nhân vật lớn cả, nên lo lắng nhìn Hạ Tưởng một cái.
Hạ Tưởng liền cười:
- Nhìn em làm cái gì chứ? Cao lão mời anh ngồi thì anh cứ ngồi, mời anh kể thì anh cứ kể. Có điều đừng nói linh tinh nhé.
Sở Tử Cao vội vui vẻ, tươi cười ngồi xuống, vừa ân cần rót nước, châm lửa mời thuốc, vừa kể lại chuyện trước kia của Hạ Tưởng. Đương nhiên, Sở Tử Cao là người thông minh, lúc kể chuyện không những kể rất sinh động như thật, chỗ cần khoa trương thì khoa trương, chỗ trọng điểm thì nói ra trọng điểm, nhưng có một điểm là tuyệt đối rất biết chừng mực.
Cao lão nghe xong, nụ cười trên mặt càng ngày càng tươi, ánh mắt nhìn Hạ Tưởng lộ ra những tia trêu chọc lẫn suy ngẫm. Hạ Tưởng hiểu rằng Cao lão là đang trêu cười trước mối tình của mình và Tào Thù Lê thì ngại ngùng, sờ sờ cái mặt, cảm than nói:
- Năm đó da mặt mỏng quá, có điều nghĩ lại thấy da mặt mỏng lại có điều tốt, ít nhất là cho người ta cảm giác chân thành.
Cao Tấn Chu cười:
- Tôi thì lại thấy rằng, bây giờ cậu vẫn gợi cho người ta cảm giác rất chân thành, đặc biệt là khi nói chuyện, người ta vẫn cảm thấy ở cậu sự thành khẩn vô cùng.
Cao lão lại nhớ ra cái gì đó, bỗng nhiên rót rượu, hỏi Sở Tử Cao:
- Nào, ông chủ Sở, tôi mời anh một chén.
Sở Tử Cao hoảng hốt, lúng túng đứng bật dậy:
- Cao lão mời, tôi không dám, thật không dám. Với lại, tôi không có chuyện gì đáng để Cao lão mời rượu cả.
Cao lão đưa tay ấn ấn Sở Tử Cao ngồi xuống:
- Ngồi xuống đã, đừng khách sáo. Tôi mời anh là vì anh đã bỏ tiền ra xây dựng quảng trường vui chơi, vừa tiện cho người dân, cải thiện môi trường. Đây là một việc tốt lớn đáng để biểu dương, phải mời ông chủ đây một chén.
Sở Tử Cao cũng rất thật thà, ngượng nghịu cười:
- Cao lão đừng khen tôi nữa, tôi mà nhận thì hơi xấu hổ. Lúc đó, tôi xây dựng quảng trường vui chơi cũng là hoàn thành hiệp nghị đã ký với thành phố, còn cái chốt vẫn là vì việc làm ăn của bản thân, việc này không đáng được gọi là mục đích cao quý.
- Điểm xuất phát có cao quý hay không không quan trọng, quan trọng là việc anh làm ra, có lợi cho dân chúng là được. Giống như người làm quan, cùng lúc vì người dân làm những việc thiết thực, cũng là lúc ai cũng nghĩ mình phải có được thành tích, có tiếng tăm tốt, gây ấn tượng với lãnh đạo vân vân…Có ai dám tự nhận họ làm quan, tất cả mục đích là vì người dân mà không vì bản thân trục lợi? Thời đại này không xuất hiện thánh nhân nữa rồi, cho nên ông chủ Sở đã làm được việc tốt, tuy rằng có mặt lợi vì bản thân nhưng đồng thời cũng mang lại lợi ích cho người khác, đáng để tôi mời anh một chén.
Lời của Cao lão nói ra đúng lúc đúng chỗ, Hạ Tưởng nghe mà có hơi hơi cảm động.
Thật ra mà nói, mỗi một người làm quan, không cần biết động cơ tham gia chính trường là gì, nhưng cũng chỉ đến một vị trí nào đó mới đủ tư cách nói những lời vì dân vì nước, cái này gọi là ngồi ở vị trí nào thì mưu cầu cho vị trí đó. Hắn bây giờ mới chỉ là một Phó chủ tịch huyện, không phải Chủ tịch huyện cũng chẳng phải là Bí thư. Nếu to miệng chẳng những sẽ bị người ta phê bình là không hiểu chuyện mà còn bị chê cười vì chẳng có quy củ phép tắc.
Một Phó chủ tịch huyện mà thao thao bất tuyệt phải làm thế này, thế kia thì Chủ tịch huyện và Bí thư còn được đặt ở đâu? Huống chi đến chức danh Uỷ viên thường vụ hắn vẫn chưa phải.
Đương nhiên, nếu làm quan rồi, ngồi lên vị trí quan rồi thì lúc nào cũng phải đặt dân chúng lên ngôi đầu tiên, cần phải một lòng nghĩ vì họ, cố gắng hết khả năng làm được nhiều việc tốt. Không cần nói những lời to tát "tận lực, tận trung vì Tổ quốc, phục tùng, hoàn thành sứ mệnh, công việc", ít nhất là cũng phải có một trái tim công bằng nghĩ về người dân, làm việc phục vụ dân chúng.
Hạ Tưởng cũng rót rượu:
- Đừng khách sáo thế ông chủ Sở, Cao lão mời anh một chén, mình cứ uống thôi.
Sở Tử Cao cảm động uống hết một hơi, mặt đỏ, nói:
- Thật hổ thẹn, để Cao lão khen như vậy, tôi lại càng thêm xấu hổ vô cùng. Nghĩ lại mấy năm nay, tôi cũng kiếm được không ít, nhưng lại chưa làm được việc gì tốt cả. Đến cả quyên góp cũng rất ít, vẫn là ích kỷ quá. Lần trước Giám đốc Mã của Siêu thị Giai Gia đã góp cho huyện An mười nghìn bộ bàn ghế, là một doanh nghiệp rất có lòng. Phó chủ tịch huyện Hạ, tôi cũng có đóng góp cho giáo dục, tôi góp một triệu tệ.
Hạ Tưởng khoát tay:
- Việc quyên tiền trợ giúp cho giáo dục giờ đã bước vào chính quy rồi. Tạm thời không cần nữa. Tôi có một đề nghị, anh có muốn nghe không?
- Có, đương nhiên là có chứ.
Sở Tử Cao vội trả lời
- Hiện huyện An không có một công viên vui chơi giải trí, có thể giúp cho các cụ già sáng đến tập dưỡng sinh đúng là một điều đáng tiếc.
Hạ Tưởng đang muốn thử lòng Sở Từ Cao.
- Được, không thành vấn đề. Tập đoàn Viễn Cảnh có thể xuất vốn xây dựng công viên Rừng Rậm, tôi không nhiều tiền như vậy, cũng không có dứt khoát như họ, nhưng có thể xây được một công viên nhỏ cho người dân huyện An. Một triệu tệ, có đủ không ạ? Không đủ tôi xin góp thêm.
Sở Tử Cao hiếm có dịp phóng khoáng như vậy, lúc phát biểu nói đâu ra đó.
- Lần này không cần điều kiện gì cả, không cầu sự báo đáp, chỉ cần công viên được xây dựng xong, có thể lấy tên tôi đặt thành tên công viên là tốt rồi.
Hắn ngượng ngùng cười khì khì:
- Cái đó, cái đó… Lưu chút hư danh gọi là công viên Tử Cao thì tốt quá
Cao lão cũng bị Sở Tử Cao làm cho bật cười:
- Việc mà vừa có lợi cho mình, vừa có lợi cho người khác đúng là phải ủng hộ mạnh mẽ. Để lại danh tiếng không có gì là không tốt cả, nhiều doanh nghiệp lớn khi quyên góp tiền giúp đỡ thư viện đại học cũng muốn đặt tên họ ở đó đấy thôi. Ông chủ Sở, cứ thoải mái đi, đừng ngại gì cả.
Hạ Tưởng cũng cười:
- Được, đều đồng ý với anh hết. Có điều tôi còn chưa nói hết cơ. Một triệu tệ xây một công viên là đủ rồi, huyện An là địa phương nhỏ, diện tích của công viên không cần lớn lắm, với lại nhân công, vật liệu xây dựng tại huyện An không đắt. Ý kiến của tôi là, anh đầu tư khoảng một triệu tệ, xây dựng một công viên mở, trong có bóng xanh, có nước, có bãi để xe đương nhiên là phải tách riêng ra, không được ảnh hưởng đến việc đi lại của người tham quan, sau đó trong trung tâm công viên, tại vị trí nổi nhất, mở một nhà hàng.
Cứ theo đà phát triển du lịch của huyện An đang ngày càng đi lên, thêm vào việc khu thắng cảnh được mở rộng, nhất là khi Làng du lịch được xây xong, kinh tế huyện An sẽ phát triển càng vững chắc hơn, nói không chừng còn phát triển lớn mạnh hơn. Một khi Làng du lịch được xây dựng xong, khung cảnh tiêu thụ mà cực tốt, người đến Làng du lịch vui chơi, nghỉ ngơi sẽ ngày càng nhiều, không còn phân biệt mùa vượng với mùa vắng nữa mà là luôn luôn đông khách. Đến lúc đó, nhu cầu về nhà hàng sẽ ngày càng cao hơn. Bạn đang đọc tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Vốn là ngay tại huyện An cũng có nhà hàng, làm hài lòng người dân địa phương thì còn được, nhưng với thị trường mà người dân ngày càng kỹ tính thì còn thiếu một chút lửa nữa. Sở Tử Cao bỏ tiền đầu tư xây một công viên, mang tiếng làm công ích là thật, nhưng cũng không thể để ông ấy cống hiến không như thế, vả lại, ông ta đầu tư vào nhà hàng không những nhận lại được báo đáp mà còn có thể thúc đẩy nền kinh tế, là một việc mang lại lợi ích cho cả đôi bên.
Đồng thời, Hạ Tưởng cũng có lý do để tin, Tập đoàn Tề thị đầu quân vào huyện An thì cho dù mới đầu chỉ là có ý định dựa vào hắn, không phải chỉ muốn kiếm tiền, nhưng họ mà đến huyện rồi, nhìn vào sự phát triển của huyện An, chắc chắn sẽ rất sắc bén phát hiện ra nhiều cơ hội làm ăn, và nữa, sau khi mỏ quặng được cải tạo chuẩn bị mở rộng kinh doanh, chắc chắn sẽ chiêu mộ nhiều công nhân và kỹ sư đến. Sau này họ có tiền thì sức tiêu pha vô cùng lớn, không thể xem nhẹ được.
Trong sự tưởng tượng của Hạ Tưởng về viễn cảnh sau này, nền kinh tế huyện An sẽ bay cao như diều gặp gió, chỉ trong tầm tay thôi.
Lúc này, cũng chính là thời cơ tuyệt nhất để mở rộng thị trường. Nếu Sở Tử Cao đã mở miệng tình nguyện đầu tư một triệu tệ cũng coi như đã nể mặt mình, thì mình không thể không đáp lại ông ấy, nếu mối quan hệ mà chỉ duy trì dựa trên tình cảm, tình cảm cũng sẽ có lúc dùng cạn. Chỉ khi giữa mọi người có sự qua lại với nhau, anh kính tôi một thước, tôi trả anh một trượng, như vậy mới gọi là đạo hợp tác và hợp tác mới dài lâu được.
Sở Tử Cao vui mừng ra mặt, Hạ Tưởng đã từng vạch hướng cho y chưa có cái nào là chưa thành công cả. Không ngờ, bản thân chỉ đơn giản là muốn làm một việc tốt không cần báo đáp, thế mà Hạ Tưởng lại có thể nghĩ cho y như vậy, chính là đưa ra đề nghị vàng ngọc đó.
Sở Tử Cao vội gập đầu, nói liên mồm:
- Đường mà Phó chủ tịch huyện Hạ vạch ra đều là vàng ngọc cả, tôi sẽ làm theo hoàn toàn.
Cao Tấn Chu ngồi một bên hơi hơi cảm than, chẳng trách Hạ Tưởng có mối quan hệ rộng, được nhiều người thích như vậy. Cái thông minh của hắn chính là ở chỗ không giết gà lấy trứng, mối quan hệ có tốt hơn nữa, có sự qua lại, thì cũng vừa phải dùng lòng chân thành đả động, vừa phải đem chút lợi ích đến cho người khác mới là đạo hợp tác dài lâu. Với lại, hắn không giống như những tên quan tham kia, động một chút đã đòi này đòi nọ, hắn còn nghĩ giúp cho nhà đầu tư tìm mọi cách cách kiếm tiền, ai mà chẳng tình nguyện hợp tác với vị quan chức như thế này chứ?