Tống Triêu Độ hiện tại thắng lợi nắm chắc trong tầm tay, cũng không cần phải trốn tránh nữa mà bảo Hạ Tưởng theo ông ta lên nhà ngồi.
Vừa mở cửa đã gặp Tống Nhất Phàm, đã lâu rồi chưa gặp.
Tống Nhất Phàm vóc dáng thật không có thay đổi nhiều. Một cô gái bình thường đã qua mười lăm, mười sáu tuổi, trên cơ bản sẽ không cao lên nhiều, tuy nhiên dáng người lại càng thêm nở nang, bộ ngực càng cao hơn, thắt lưng cũng thon gọn hơn. Hạ Tưởng chỉ nhìn thoáng qua liền vội vàng chuyển ánh mắt, trong lòng không kìm nổi suy nghĩ, thật là nguy hiểm. Không ngờ một cô bé chỉ trong chớp mắt đã trưởng thành như một cô gái lớn thế này.
Tống Nhất Phàm vừa thấy Hạ Tưởng liền hô một tiếng. Tiến lên liền ôm tay Hạ Tưởng nói:
- Anh Hạ mới đến à. Anh lâu lắm mới đến. Anh nói xem đã bao lâu chưa tới thăm em? Đính hôn xong, trong mắt không có người khác nữa rồi có phải hay không?
Hạ Tưởng bị bàn tay nhỏ bé của Tống Nhất Phàm bắt lấy, cảm thấy có chút thất thần. Tay cô mềm, đầy đặn, hơn nữa lại vô cùng trắng mịn, đã không thể gọi là tay nhỏ bé nữa rồi, chạm vào là có cảm xúc, cũng có thể cảm nhận được một mùi thơm của người khác phái. Có thể nói, cô hiện tại đã trưởng thành hơn so với trước khi hắn biết, bây giờ so sánh với Tào Thù Lê đã có phần tương xứng.
Hiện tại các cô gái đã trưởng thành đều mạnh bạo lên rất nhiều. Đều sớm trưởng thành, no đủ nên quả thực rất nở nang. Tuy rằng nhìn qua vô cùng khả quan, nhưng như vậy sẽ có nguy cơ bị ngắt sớm. Hạ Tưởng xúc động. Trưởng thành sớm không sai, trưởng thành sớm mà bị hái sớm, thế mới là sai lầm.
Tống Triêu Độ nhìn thấy Hạ Tưởng xấu hổ, cũng biết Tống Nhất Phàm đang ở bậc trung học, cô bé đang trưởng thành, lại hơi một tí là chủ động lôi kéo tay đàn ông, quả thật mất đi vẻ thùy mị của một cô gái, liền nhân cơ hội nói:
- Đừng không biết lớn nhỏ nữa, mau rót trà cho khách đi.
Tống Nhất Phàm mới buông tay Hạ Tưởng ra, nhìn Triêu Độ bất mãn mà làm mặt quỷ, xoay người đi rót nước. Cô mặc một bộ áo ngủ bằng chất vải màu bạc, dán ở trên người cô, không ngờ tạo nên bộ dạng thướt tha hiếm thấy, khiến Hạ Tưởng âm thầm lắc đầu. Tào Thù Lê nói không sai tí nào, nói như vậy, cô thật sự trở thành Tào Thù Lê thứ hai.
Tống Triêu Độ thấy Hạ Tưởng chú ý tránh như vậy thì nảy sinh thiện cảm, liền đi trước vào thư phòng. Sau khi ngồi xuống, Tống Nhất Phàm liền bưng nước tiến vào, trước tiên đưa một chén nước để ở trước mặt Hạ Tưởng ngọt ngào nói:
- Anh nếm thử chút đi, trà của ba em ngon lắm, mới được mang tới từ Bắc Kinh, còn cất khá kĩ, bị em phát hiện, liền đem pha cho anh uống.
Tống Triêu Độ không kìm nổi cười:
- Con bé này thật là quỷ quái. Ba có được trà ngon từ người khác dễ dàng lắm sao? Con dám trêu ta, không lên tiếng mà bán đứng ta, ta ở gần con hơn, hay anh Hạ gần hơn?
- Ba so sánh không thỏa đáng, con không trả lời.
Nhất Phàm khí thế mà ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, phản bác Tống Triêu Độ
- Ba hẹp hòi, có trà ngon mà còn giấu. Cũng không xem, trong nhà có chỗ nào giấu được con chứ? Hừ, không đem hết trà của ba ra dùng là ba may mắn lắm rồi.
Tống Triêu Độ bị trách móc nói không nên lời, lấy tay chỉ vào Tống Nhất Phàm, chỉ lắc đầu cười cười, phất tay, bảo cô đi ra ngoài, đừng làm ảnh hưởng đến hai người nói chuyện. Tống Nhất Phàm không phục mà lại nói một câu:
- Anh Hạ, uống trà ngon, nếu anh cảm thấy trà uống ngon, nói với em, lát nữa em gói cho anh một ít trà mang về.
Hạ Tưởng không nói gì, đành phải cười lắc lắc đầu.
Tống Nhất Phàm nhẹ nhàng đóng cửa lại, Tống Triêu Độ mới nói:
- Con bé trưởng thành nhanh quá. Nữ sinh hướng ngoại, không hề sai một chút nào. Tôi thật hối hận năm đó không thừa dịp chính sách còn cho phép, sinh thêm một đứa nữa. Ha hả.
Mỉm cười vài câu, ông lại chuyển đề tài hỏi:
- Cậu nói xem, tình hình tỉnh Yến sẽ có phương hướng phát triển như thế nào?
Hạ Tưởng hơi trầm ngâm nói:
- Người bắt được Vương Đức Truyện đúng là một cao thủ, khiến cho Vũ Phái Dũng tức giận, Cao Thành Tùng bối rối. Cao Thành Tùng cũng không có dũng khí đến xem Vương Đức Truyện, chính hắn cũng cảm thấy bị áp lực, cũng biết ý phải giữ mình. Sau đó thời cơ đã chín muồi, tội danh của Thẩm Phục Minh đã được định rồi, hiện tại đúng là thời điểm Cao Thành Tùng đang kinh hoàng, lúng túng, cháu nghĩ, hắn đã không còn cánh tay trái nữa rồi. Hiện tại là lúc nên ra tay trảm tiếp cánh tay phải của hắn.
Tống Triêu Độ chăm chú nhìn Hạ Tưởng một lúc thật lâu sau bỗng nhiên cười đầy thâm ý:
- Tiểu Hạ, ánh mắt của cậu quả nhiên rất chuẩn xác, vừa có con mắt trong kinh doanh, lại có các mối quan hệ và cũng quan hệ rộng, hơn nữa còn có thể từ tình hình rắc rồi mà nhìn được một chút lạc quan, lại còn rất trẻ, khiến tôi không thể không khâm phục, quả thật là một nhân tài hiếm có.
Hiện tại giữa Hạ Tưởng
và Tống Triêu Độ càng ngày càng gần nhau hơn, hắn biết là về sau nhất định Tống Triêu Độ sẽ nổi lên, có thể trở thành quan to nhất tỉnh cũng không biết chừng, có khi còn có thể vào trung tâm, cho nên hiện tại tạo ấn tượng tốt là điều hết sức tất yếu, nhưng lại không được ra vẻ huênh hoang, liền khiêm tốn nói:
- Thật ra cháu có ưu điểm lớn nhất là có thể phát hiện ra cơ hội kinh doanh mà người khác bỏ qua, đúng là bởi vì có một số lần từng buôn bán mở rộng, xem như mang một ít lợi ích đến cho người khác, đồng thời tích lũy một số các mối quan hệ. Về phần có thể từ tình hình phức tạp có thể phát hiện ra được mấu chốt của vấn đề, nói thật với Trưởng ban Tống, thực ra là bởi vì ngài bày mưu nghĩ kế, cháu lại được ở gần ngài một chút, nên có điều kiện thuận lợi, cho nên người ở ngoài cuộc nhìn vào thì tỉnh táo, người ở trong cuộc thì lại u mê.
Tuy rằng biết rõ những điều Hạ Tưởng nói là nịnh hót nhưng Tống Triêu Độ nghe xong vẫn như cũ, hết sức thoải mái, trong lòng nghĩ Hạ Tưởng thật là tốt, cảm giác tin tưởng lại tăng thêm vài phần. Hạ Tưởng chẳng những có lễ phép, còn vô cùng khiêm tốn, đối với Tống Nhất Phàm đều tránh những sự nghi ngờ, có thể thấy được thật đúng là một người trẻ tuổi có suy nghĩ thật chín chắn. Tống Triêu Độ híp mắt nhìn Hạ Tưởng, nghĩ thầm rằng về sau chờ hắn phát triển lớn mạnh, có một trợ thủ đắc lực như Hạ Tưởng, cũng thật có thể bớt lo không ít.
Tuy nhiên duy nhất có một điều khiến ông ta cảm thấy không thoải mái chính là các mối quan hệ của Hạ Tưởng rất rộng lớn. Bởi vì các mối quan hệ của Hạ Tưởng quá rộng lớn ở khắp nơi, nếu Hạ Tưởng thật sự là vì ông ta, ông ta khó có khả năng kìm hãm hoàn toàn được. Tất cả mọi người thích nắm trong tay cảm giác an toàn, Tống Triêu Độ về sau muốn trọng dụng Hạ Tưởng, ông ta muốn đem Hạ Tưởng khống chế chặt chẽ ở trong chính tay mình.
Tống Triêu Độ thậm chí mơ hồ hơi ghen tị với Tào Vĩnh Quốc thật là may mắn, sinh dưỡng được một người con gái tốt, lại sớm kéo Hạ Tưởng về phía ông ấy. Lại nói tiếp con gái ông ta tướng mạo so với Tào Thù Lê không hề kém, cũng đều là những nhân tài, đáng tiếc chính là nếu tuổi lớn hơn một chút thì tốt quá.
Nếu không con gái với Hạ Tưởng thật đúng là quá tốt. Nếu hai người tuổi tương đương một chút, ông tuyệt đối sẽ không ở giữa làm khó dễ không cho hai đứa đến với nhau, thậm chí còn tác thành. Chỉ có điều Hạ Tưởng so với con gái mình xem ra phải lớn hơn gần mười tuổi, đúng là không có khả năng có quan hệ được. Tại
Tuy nhiên vừa nghĩ tới xuất thân và tướng mạo của Liên Nhược Hạm, cũng không thể khiến Hạ Tưởng lưu luyến tới mức có thể rời khỏi Tào Thù Lê mà cưới cô làm vợ, trong lòng Tống Triêu Độ bỗng nhiên dâng lên một loại cảm giác bất lực. Những gì Hạ Tưởng đã làm, có khi làm người ta không ngừng tán thưởng, có khi lại khiến người ta nhìn không ra. Nếu hắn không phải kẻ muốn làm chính trị, lúc trước hắn đến với Tào Thù Lê chẳng lẽ chỉ vì sự yêu mến? Nếu hắn đã làm chính trị, trước khi cùng Tào Thù Lê đính hôn, hắn có thể rời đi, đến Ngô gia để được che chở, Tào Vĩnh Quốc có thể làm gì được hắn? Hơn nữa với thực lực trước mắt của Hạ Tưởng, cho dù không có Ngô gia trợ giúp, Tào Vĩnh Quốc cũng không đủ khả năng động vào hắn!
Nhưng Hạ Tưởng lại không rời khỏi Tào Thù Lê, thà rằng khiến Liên Nhược Hạm đi nước Mỹ, cũng dứt khoát đính hôn với Tào Thù Lê, Tống Triêu Độ liền hơi hơi có chút xúc động. Đứng trước sự phân chia về lợi ích, nhưng vẫn giữ một lòng một dạ, không vô tình vô nghĩa. Đúng là khó có được một người đàn ông luôn coi trọng tình nghĩa như Hạ Tưởng. Người làm quan cũng thật có tình người.
Mặc dù Tống Triêu Độ cũng không biết rõ mối quan hệ giữa Hạ Tưởng, Tào Thù Lê với Liên Nhược Hạm. Nhưng ông cũng có thể tự phán đoán và đánh giá. Nếu Hạ Tưởng rời khỏi Tào Thù Lê và kết hôn với Liên Nhược Hạm, Tống Triêu Độ có lẽ sẽ không cảm thấy Hạ Tưởng có bao nhiêu tình cảm thật, có bao nhiêu tính toán thiệt hơn, chỉ có điều cảm thấy hắn thiếu một phần chân tình, về sau còn có thể trọng dụng hắn, nhưng như vậy thì sẽ không thể đưa hắn trở thành tâm phúc được. Nhưng Hạ Tưởng và Tào Thù Lê đã đính hôn, hình ảnh Hạ Tưởng trong mắt Tống Triêu Độ chân thật hơn rất nhiều, cũng đầy đủ hơn rất nhiều. Ông đã nghĩ, thực ra hắn là một thanh niên trẻ sâu sắc, một lời nói đáng giá nghìn vàng, thủy chung như một. Ông đồng ý để hiện tại Hạ Tưởng đến gần mình, có quan hệ chặt chẽ hơn, chờ về sau dù hắn đi được đến đâu, ông tin Hạ Tưởng cũng sẽ không phản bội mình.