Quan Thần

Không bao lâu sau thì Nghiêm Tiểu Thì tới.

Nghiêm Tiểu Thì mặc một chiếc áo gió bên ngoài, vạt áo dài đung đưa trước gió, bên trong mặc một chiếc váy dài, toàn thân như một cây hoa cúc kiêu ngạo trước gió thu, thu hút được mọi người, khiến người ta xao động.

Tuy nhiên dung mạo của cô rung động lòng người thì vẻ mặt của cô lại trông bất đắc dĩ và hoang mang, vừa thấy mặt Hạ Tưởng liền vội vàng nói:

- Phó chủ tịch huyện Hạ, sao Cao Kiến Viễn có thể lật lọng nhiều lần như vậy? Tôi sẽ bị anh ta hại chết mất!

Hạ Tưởng hoàn toàn có thể hiểu tâm tư của Nghiêm Tiểu Thì.

Nói đúng ra Nghiêm Tiểu Thì ngay từ đầu cũng muốn xây dựng sự nghiệp, muốn làm nên chuyện gì đó tại tỉnh Yến. Sau đó khi dự án Tây Thủy bị thất bại thảm hại, cô đã cầu mong là có thể giải quyết thuận lợi tất cả các vấn đề, có thể ung dung mà thoát khỏi cảnh khó khăn trước mắt. Tuy nhiên sau khi được mình đem tới hy vọng, xem chừng trong lòng cô cũng có ý muốn nhân cơ hội này kiếm một khoản.

Nhưng hiện giờ Cao Kiến Viễn lại thay đổi, Nghiêm Tiểu Thì cũng đã vài lần trải qua sự thay đổi nhanh chóng đó, chỉ sợ tâm lý chịu đựng cũng đã quá giới hạn rồi. Cô là pháp nhân chính thức, mặc kệ thế nào cũng đều phải gánh vác hết tất cả trách nhiệm. Cao Kiến Viễn có các mối quan hệ, trong tay lại có tiền, nên tất nhiên không sợ, còn cô không có gì cả, cô cũng không kiếm được tiền, cuối cùng còn phải đổ bô cho Cao Kiến Viễn. Cô luôn ở trong thế khó xử, về cơ bản đem toàn bộ hy vọng còn lại gửi gắm vào Hạ Tưởng.

Thậm chí có thể nói, cô mặc kệ Hạ Tưởng ra điều kiện gì, cô đều hoàn toàn đồng ý. Bởi vì so với những người đàn ông cô đã từng gặp, thì Hạ Tưởng là người tốt nhất.

Hạ Tưởng thấy dáng vẻ Nghiêm Tiểu Thì hoa dung thất sắc, cũng không biết phải an ủi cô thế nào.

Trong chốc lát Nghiêm Tiểu Thì sợ đến run rẩy, đột nhiên rúc đầu vào ngực Hạ Tưởng mà khóc lên. Đau lòng, bất lực, tuyệt vọng và phẫn nộ, tất cả đều từ đó mà phát ra. Đầu tiên Hạ Tưởng rất sửng sốt, sau đó nhẹ nhàng ôm cô vào ngực, để cho cô khóc thoải mái.

Đôi khi khóc cũng là một cách tốt nhất, khóc hết có lẽ cô sẽ đỡ hơn một chút.

Nghiêm Tiểu Thì khóc gần năm phút đồng hồ, khóc như hoa lê gặp mưa, khiến người ta thấy phiền lòng. Trong túi áo Hạ Tưởng lại không có khăn tay, đành bất đắc dĩ nói với cô:

- Tôi cho cô mượn vai tôi, vừa lúc lại không mang khăn tay, cô dùng làm khăn tay lau nước mắt được rồi.

- Thật đáng ghét

Nghiêm Tiểu Thì lại nín khóc mỉm cười. Sau đó cười cười, lấy ra một túi khăn tay, lau lau nước mắt, oán giận nói:

- Thật là không biết an ủi tôi tí nào cả, thật là tuyệt tình. Nếu chẳng may tôi không ngừng khóc thì làm sao bây giờ?

Hạ Tưởng bất đắc dĩ cười:

- Tôi có tấm lòng tốt quá còn gì? Cô khóc được thì cũng tốt lên rất nhiều, nếu không cứ nghẹn ở trong lòng, nói không chừng có thể sinh bệnh.

Hắn thấy Nghiêm Tiểu Thì cảm xúc tốt hơn một chút, liền mới hỏi:

- Thế rốt cuộc vì sao mà Cao Kiến Viễn đột nhiên lại đổi ý như vậy?

- Tôi làm sao biết anh ta sao lại vậy.

Nghiêm Tiểu Thì không phải không có buồn bã mà nói

- Anh ta thay đổi bất thường, không hề giải thích câu nào, anh ta chỉ nói là có việc gấp cần phải ra nước ngoài, không còn nhiều thời gian nữa, bảo tôi ở lại toàn quyền phụ trách giải quyết tốt mọi việc của bất động sản Lĩnh Tiên, nếu bán được thì bán, nếu không bán được thì tuyên bố phá sản.

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến Kiến Viễn phải vội vàng đi như vậy?

Hạ Tưởng tiếp tục hỏi tới, hắn không tin Nghiêm Tiểu Thì lại không biết rõ sự việc, ít ra là cũng phải biết một chút tin tức.

- Cao Kiến Viễn có chuyện gì thì cho tới bây giờ vẫn giấu ở trong lòng, tôi không bao giờ biết được thực ra anh ta nghĩ cái gì. Tuy nhiên lúc này anh ta cũng vô ý lộ ra một chút, dường như đúng là Bí thư Cao muốn anh ta lập tức phải xuất ngoại, anh ta ít nhiều vẫn không muốn, vẫn cho rằng có thể đem bán bất động sản Lĩnh Tiên.

Nghiêm Tiểu Thì lệch đầu sang một bên rồi nhớ lại, cô có dáng vẻ thật mê người, vì cô ngồi trên ghế dài khom nửa người xuống, áo gió ở ngoài mở ra, lộ ra chiếc áo bên trong bó sát người, duyên dáng bên hông, trước ngực cao vút.

Hạ Tưởng thu hồi ánh mắt, nghĩ thầm rằng đừng tưởng Nghiêm Tiểu Thì chỉ có dáng người thon thả, cô cũng có sự duyên dáng, đầy đặn hơn người. So với những phụ nữ mà hắn đã từng thấy, cô đúng là có nét khác biệt.

- Tôi cũng hiểu là rất đáng tiếc, vừa rồi tôi còn liên hệ với bất động sản Giang Sơn, họ nói là trong vòng ba ngày có thể thu xếp được tài chính, nội bộ bọn họ cũng đã nhận thấy rõ, cố ý muốn mua bất động sản Lĩnh Tiên. Cho dù có phải cò kè mặc cả, tôi cho rằng, họ cũng có thể đưa ra được giá 850 triệu. Đối với bất động sản Lĩnh Tiên mà nói, đối với Cao Kiến Viễn mà nói, đối với em mà nói, đều là kinh doanh hết sức có lợi, đương nhiên, nếu đàm phán thành công, tôi còn có thể ở giữa mà thu được chút hoa hồng.

Hạ Tưởng liên tục lắc đầu, vẻ mặt thấy luyến tiếc,

- Thật đáng tiếc, tự nhiên Kiến Viễn lại rút lui. Nếu đối phương biết, chắc chắn sẽ không bao giờ tin tưởng thực lực của bất động sản Lĩnh Tiên nữa. Sau khi bất động sản Lĩnh Tiên trải qua sự việc này, chỉ sợ chỉ còn con đường phá sản mà thôi.

Bỗng nhiên vẻ mặt Nghiêm Tiểu Thì kiên định rồi đứng lên:

- Đi thôi, bây giờ anh và tôi cùng nhau đi gặp Cao Kiến Viễn, thử cố thuyết phục anh ta một lần cuối cùng xem có được không, nếu anh ta quyết tâm ra đi, tôi cũng không hy vọng gì nữa, cuối tuần sẽ đệ đơn xin phá sản, từ nay về sau sẽ rời khỏi hẳn thành phố Yến!

Hạ Tưởng cũng phải gặp mặt Cao Kiến Viễn một lần nữa, chỉ có điều chưa chắc bây giờ Cao Kiến Viễn đã đồng ý lộ mặt. Hắn chưa kịp nói gì thì Nghiêm Tiểu Thì đã gọi điện thoại cho Cao Kiến Viễn.

Nghiêm Tiểu Thì chậm rãi đi đến một bên, nói chuyện với Cao Kiến Viễn gần mười phút, sau đó quay lại, vẻ mặt phấn chấn nói:

- Kiến Viễn đã đồng ý rồi.

Hạ Tưởng có chút không thể tin được, Nghiêm Tiểu Thì liền giải thích:

- Kiến Viễn nói, người của bất động sản Giang Sơn vừa gọi điện cho anh ta nói là muốn mau chóng ký hợp đồng, bọn họ cũng đưa ra rất nhiều điều kiện ưu đãi, anh ta không muốn bỏ qua thời cơ tốt, quyết định rời thời gian đi lại một tuần.

Chắc chắn là chủ ý của Tôn Hiện Vĩ, trong lòng Hạ Tưởng thấy vui mừng, không sợ Cao Kiến Viễn không có lòng tham, chỉ sợ y không hứng thú. Thật không nghĩ tới, tham vọng của y thật cũng không phải nhỏ, thực sự là muốn lấy thật nhiều tiền. Nghĩ đến việc có thật nhiều tiền lại dễ như trở bàn tay vậy? Tốt, sẽ vẽ cho y một cái bánh thật ngon, thật đẹp.

Hạ Tưởng thả lỏng tâm tư, rồi giải thích với Nghiêm Tiểu Thì vài câu, bảo cô sau khi trở về, lại khuyên nhủ Cao Kiến Viễn. Đương nhiên, hắn cũng nói rõ ý muốn kiếm chút phí trung gian, không muốn để vụ kinh doanh này chết non như vậy, cũng không muốn Nghiêm Tiểu Thì khổ sở không công. Nghiêm Tiểu Thì rất cảm kích Hạ Tưởng, ánh mắt nóng bỏng nhìn chăm chú khiến Hạ Tưởng thấy hoảng hốt. Tuy nhiên hắn hiện tại không có tâm tư mà chú ý tới Nghiêm Tiểu Thì, hắn đang lo lắng cho Tống Triêu Độ.

Bởi khi đang nói chuyện, hắn lại phát hiện ra, người lúc nãy cho bồ câu ăn, lại từ một hướng khác quay trở lại, bởi vậy, hắn có thể khẳng định người này rõ ràng là đang giả vờ.

Hạ Tưởng tìm lý do rồi bảo Nghiêm Tiểu Thì đi, bảo cô dù bất kể như thế nào cũng phải nghĩ ra cách giữ Cao Kiến Viễn ở lại. Mặc kệ là vì cô, hay vì hắn, đều phải nắm chặt lấy cơ hội kinh doanh này.

Trong lòng Nghiêm Tiểu Thì tràn đầy cảm kích mà đi, trước khi đi ánh mắt còn nhìn Hạ Tưởng đầy ẩn tình, cô sẵn sàng vì hắn mà làm bất cứ chuyện gì.

Hạ Tưởng cười vẫy tay chào Nghiêm Tiểu Thì, nghĩ thầm rằng nếu có một ngày cô phát hiện ra chân tướng sự việc, đừng nói là sẽ sẵn sàng vì hắn làm bất cứ chuyện gì, chỉ sợ sẽ muốn tìm hắn liều mạng một phen, bởi vì hóa ra hắn giúp chẳng qua là muốn lợi dụng sự tín nhiệm của Nghiêm Tiểu Thì đối với hắn, khiến Nghiêm Tiểu Thì phải kéo Cao Kiến Viễn xuống nước.

Vừa mới phát hiện Hạ Tưởng đứng ở đằng xa, Tiêu Ngũ đã hướng về phía hắn âm thầm ra hiệu.

Tiêu Ngũ dùng tay ra hiệu như vậy chắc là có ý gì đó, hắn không hiểu được, nhưng hắn nhìn thấy ánh mắt Tiêu Ngũ rất tinh tường, quả nhiên là có người theo dõi hắn, Tiêu Ngũ đã phát hiện ra mục tiêu!

Tiêu Ngũ chỉ lộ mặt một phía, sau đó liền biến mất ở trong đám người. Hạ Tưởng chắc hẳn sẽ không ngốc đến nỗi phải nhìn đông nhìn tây tìm kiếm bóng dáng cậu ta, mà liền gọi điện thoại cho Tiêu Ngũ.

- Phó chủ tịch huyện Hạ, tổng cộng có hai người, một sáng một tối, đối phương thật sự rất giỏi, hết sức chuyên nghiệp, có thể đó là nhân viên an ninh quốc gia. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

Giọng nói hăng hái Tiêu Ngũ lộ ra một chút quan tâm.

Hạ Tưởng biết rất rõ, Tiêu Ngũ kích động bởi vì khi ở bộ đội đã được tập luyện tạo thành thói quen, khi gặp tình huống quan trọng, tinh thần hắn sẽ sôi sục dâng lên. Hiện tại hắn đã phát hiện ra có hai người theo dõi mình, chắc chắn sẽ có ý muốn so tài với đối phương.

- Có thể nghĩ ra cách làm cho bọn họ bị mất dấu không?

Hạ Tưởng chuẩn bị tự mình đi tìm Tống Triêu Độ, nói chuyện qua điện thoạt không tiện, lại có người đang theo dõi, chắc chắn sẽ đặt máy nghe trộm, cách tốt nhất để giải quyết chính là phải cắt đuôi.

- Tôi sẽ thử xem xem, đối phương cũng không đơn giản. Kinh nghiệm rất phong phú, nếu anh vừa rồi không ngồi cùng một chỗ với Tổng giám đốc Nghiêm, khiến đối phương có một người giật mình ngạc nhiên. Tôi cũng không phát hiện được thực ra là có tận hai người.

Giọng nói Tiêu Ngũ rất bình tĩnh, hiển nhiên không có ý trêu trọc

- Chỉ có thể tùy cơ ứng biến tạo ra các phiền phức cho bọn họ mới mong thoát được, đến lúc đó thừa lúc rối loạn loại bỏ bọn họ, anh vẫn cứ đi vòng quanh, tôi sẽ đi phía sau bọn họ.

Hạ Tưởng không khỏi xấu hổ, Nghiêm Tiểu Thì khóc trong ngực hắn, cũng không ngờ khiến người theo dõi lộ ra dấu vết, có thể thấy được sức mạnh của mỹ nữ, quả nhiên không một người đàn ông nào có thể thoát khỏi lực sát thương của người đẹp. Vì Nghiêm Tiểu Thì nhào vào ôm hắn, khiến một người trong bọn họ bị bại lộ, Hạ Tưởng không biết là nên cảm thấy may mắn hay là nên buồn nữa.

Hắn đứng dậy hướng về phía đông quảng trường mà đi, tới nhà của Tống Triêu Độ phải đi hướng nam, hắn đang muốn giương đông kích tây, cũng không phải là không muốn trống đánh xuôi kèn thổi ngược, dù sao cũng muốn người theo dõi phía sau không nghĩ ra, không biết hắn đang định làm cái gì.

Đi đến siêu thị, Hạ Tưởng dạo qua một vòng ở khu quần áo nam, lại trốn vào một gian phòng thay đồ liên hệ với Tiêu Ngũ một chút, biết được hai người đó vẫn theo chứ không bỏ, hơn nữa trình độ lại rất giỏi, thiếu chút nữa đã phát hiện ra hành tung của Tiêu Ngũ. Hắn gật đầu, thấy phiền lòng không nói lời nào, ở phía sau rốt cuộc vẫn còn có một cái đuôi, tuy rằng đã biết bọn họ ở đó, cũng có thể khiến bọn họ không tìm ra chứng cứ gì, nhưng vẫn luôn thấy bóng dáng ở phía sau. Chẳng những trong lòng thấy khó chịu, mà còn gây trở ngại đến rất nhiều việc của hắn.

Nhất là hiện tại đang có việc rất quan trọng, đó là phải nhắc nhở Tống Triêu Độ một tiếng, nếu không tính kế tiếp theo, thì toàn bộ hành động sẽ bị đối phương nắm giữ, sẽ gây phiền toái rất lớn.

Phải làm sao bây giờ?

Hạ Tưởng từ phòng thay đồ đi ra, vừa ngẩng đầu lên, đột nhiên thấy một bóng dáng quen thuộc, đúng là Lam Miệt.

Hắn đột nhiên lóe lên một ý tưởng, có rồi, một chủ ý lập tức được hình thành ở trong đầu, khiến đối phương chịu chút vất vả cũng tốt, vừa nghĩ ra chủ ý, hắn giơ tay chào hỏi Lam Miệt:

- Lam Miệt

Lam Miệt một mình đi dạo ở siêu thị, đột nhiên nhìn thấy Hạ Tưởng, cũng là vừa mừng vừa kinh ngạc, vội vàng hỏi thăm hắn vì sao lại đi siêu thị một mình, Tào Thù Lê đang ở đâu? Hạ Tưởng không có trả lời luôn vấn đề mà cô hỏi, mà liền đưa tay qua vai Lam Miệt, cử chỉ rất thân mật, nhỏ giọng nói:

- Đừng nói gì cả, có việc này muốn nhờ em giúp anh.

Lam Miệt bất ngờ thấy Hạ Tưởng có hành động thân mật, hoảng sợ, thấy ngượng ngùng liền muốn đẩy hắn ra, đành phải cúi đầu nói:

- Anh ngay cả em cũng làm như thế, hơi thái quá rồi đó?

Hạ Tưởng dở khóc dở cười:

- Em nghĩ cái gì thế? Anh nói cho em biết, Lam Miệt, đằng sau có hai người đang theo dõi anh, anh vứt mà không xong. Đừng hỏi bọn họ là ai, cũng đừng lo nhiều như vậy, anh chỉ hỏi em, em có thể giúp anh ngăn bọn họ lại được không, sau đó đổ cho bọn họ là bọn lưu manh muốn trêu đùa em?

- Được, không thành vấn đề, chuyện vu oan cho người khác thì em rất thành thạo, nhất là bọn người xấu thì lại là sở trường của em. Nhưng vấn đề là, nếu em giúp anh, em sẽ được cái gì?

Lam Miệt mở to đôi mắt, ánh mắt không chút che dấu mà nhìn thằng vào Hạ Tưởng.

Hạ Tưởng liền cười:

- Trước tiên anh xin nợ, hiện tại không kịp cho em một điều kiện tốt gì, sau khi em giúp anh, nếu muốn có chỗ nào tốt, cứ trực tiếp tìm anh, anh sẽ không xù nợ đâu.

Lam Miệt vui vẻ nói:

- Nói lời phải giữ lời.

Hạ Tưởng liền cùng Lam Miệt thân mật mà sánh vai xuống lầu, ra khỏi siêu thị, Hạ Tưởng lại phát hiện ra cái đuôi phía sau, liền nói cho Lam Miệt biết đặc điểm của hai người.

Lam Miệt liền đeo kính, giả vờ trang điểm, nhìn hai người phía sau, ghi nhớ ở trong đầu, liền nói với Hạ Tưởng:

- Mở to mắt ra mà xem, bà cô này không sợ nhất chính là những bọn mặc kệ là có tố chất lưu manh, hay là có văn hóa lưu manh, tóm lại bà cô ta đây chính là một khắc tinh của bọn lưu manh.

Hạ Tưởng khẩn trương cắt ngang lời của em:

- Cứ như vậy, lát nữa anh sẽ đi trước, em chậm rãi đi ở phía sau, chờ hai người kia tới đây rồi hành động

- Không cần anh dạy, đừng dài dòng nữa, em biết phải làm thế nào. Nói ít thôi, anh muốn chạy trốn lại còn dài dòng!

Lam Miệt đẩy Hạ Tưởng ra, sau đó bước nhanh đi vào cửa hàng bán quần áo lót ở bên cạnh, Hạ Tưởng vừa ngẩng đầu thấy, trên đó viết: "Nội y của phụ nữ", vội quên đi, không giải thích với cô nữa, mau chóng đi.

Hắn cúi đầu bước nhanh đi về phía trước, đi không ngừng, khi được mấy trăm bước đã thấy xa, mới đứng bên cạnh cửa hàng lén nhìn về xung quanh ở phía sau, phát hiện hai người một trái một phải đang phân nhau ra đi lại đây, một người vừa đi qua chỗ Lam Miệt, nơi có một cô gái đang chọn nội y, người còn lại đi qua một quán ven đường, quán bày bán tất cả các dụng cụ bằng thủy tinh, chủ quán cũng đang ngồi xổm trông quán.

Tình hình dường như hơi lạ, nhưng cụ thể không biết là lạ ở chỗ nào. Hạ Tưởng nhất thời cũng không nghĩ ra được. Lo nghĩ làm gì, hắn không thể để ý nhiều như vậy, dứt khoát khẩn trương bước đi thật nhanh. Bước chân hắn nhanh hơn, phía sau hai người theo dõi sợ hắn sẽ trốn thoát mất, cũng bước nhanh về phía trước.

Đột nhiên, nghe thấy rầm một tiếng, một người đã đá vào một bình thủy tinh ở phía trước, lập tức cái chai bị đá bị dập nát, mảnh thủy tinh vỡ rơi ra, người này vẫn còn muốn đi, chủ quán mặc kệ, liền nhảy dựng lên, lớn tiếng reo lên:

- Anh đá vào cái chai của tôi, mau bồi thường tiền, bồi thường tiền mau!

Người này họ Tôn, bởi vì luôn luôn khôn khéo, nên biệt danh của gã là Tôn hầu tử. Gã có rất nhiều chiêu, bởi vì lúc nãy, rõ ràng dưới chân không có cái chai, đột nhiên có người ném cái chai tới chân gã, tuy rằng gã vội vã theo dõi Hạ Tưởng không có để ý xung quanh, nhưng chắc chắn là chủ quán bày trò!

Tôn hầu tử giận dữ, đường đường là một nhân viên an ninh quốc gia sao có thể bị một chủ quán nhỏ lừa bịp tống tiền, gã vừa muốn lấy tay đẩy chủ quán ra, đồng thời tức giận quát một tiếng:

- Tránh xa một chút, cảnh sát đang phá án!

Chủ quán cũng không biết là có nghe thấy không. Dù sao thấy gã xoay người, chợt né người, liền tránh ra khi hắn đang định đẩy, ngược lại ở trước mặt gã, vừa ngăn không cho hắn đi, còn la lớn:

- Đi đã không để ý, mọi người mau đến đây xem xem, có người đá vỡ cái chai của tôi mà không chịu bồi thường tiền. Cái chai của nhà tôi là đồ gia truyền vô giá, bán đi ít nhất cũng được mấy vạn nhân dân tệ, anh mà không bồi thường tiền cho tôi, thì đừng nghĩ là có thể đi được!

Tôn hầu tử cũng xuất thân từ quân ngũ, nhìn chủ quán xoay người, có thể rõ ràng nhìn thấy lưng hắn rất thẳng, chân cứng rắn, tư thế chắc chắn, trong lòng sửng sốt, một người bán hàng mà cũng có trình độ như vậy, hơn nữa nhìn dáng vẻ của anh ta cũng không phải người nghèo túng, chẳng lẽ là bị người ta đánh lén? Nghĩ đến đây, hắn duỗi tay lấy ở trên người thẻ nhân viên ra, định hù dọa đối phương. Trước mặt cứ qua được đã, rồi nói sau, bởi vì không nhanh Hạ Tưởng lập tức sẽ biến mất khỏi tầm mắt.

Không ngờ gã vừa duỗi tay ra, tay phải chủ quán liền duỗi về phía trước, thẳng tắp hướng tới tay gã chộp tới, trong miệng còn nói:

- Muốn chạy à, còn lâu nhé, hôm nay anh không bồi thường tiền cho tôi thì đừng mong chạy được, tôi không cần biết anh là ai, chỉ cần anh đá vỡ cái chai của tôi thì phải bồi thường tiền, giữa ban ngày ban mặt, tất cả mọi người đều có thể làm chứng.

Khi đang nói chuyện, mọi người ở xung quanh đã kéo đến vây quanh, ai cũng tới xem, thật náo nhiệt, hiển nhiên chủ quán là muốn lợi dụng sự tò mò, thờ ơ của mọi người, cổ động tất cả mọi người tới đây xem. Người đến rất nhiều, gã lại lấy thẻ nhân viên ra đe dọa, để quần chúng không nghĩ rằng gã ỷ thế mà ức hiếp người.

Tôn hầu tử hiểu được, mình có ba đầu sáu tay cũng không thể trốn được, liền nhỏ giọng nói!

- Đừng ngăn cản việc thi hành nhiệm vụ của tôi, nếu không tôi sẽ bắt anh, đánh cho anh nửa sống nửa chết mà đi ra, anh đừng có không biết lí lẽ!

Không cần phải nói, chủ quán đúng là Tiêu Ngũ đóng giả.

Tiêu Ngũ biết đối phương là nhân viên an ninh quốc gia, cũng biết bọn họ quả thật có những đặc quyền riêng, nhưng nếu theo như lời gã nói có thể tùy tiện bắt người rồi đánh, khiến người ta chết khiếp, nếu mình một chút quan hệ cũng không có, quả thật có thể sẽ sợ thật. Nhưng anh ta cũng biết phía sau Hạ Tưởng có các mối quan hệ rất rộng, cũng biết rằng trên quan trường tranh đấu, ra tới bên ngoài còn có thể anh tới tôi đi, nhưng nếu sau lưng lại làm chuyện xấu, chơi lén người khác, trừ phi tuyệt đối không bị người khác nắm được nhược điểm, nếu đối phương không nói ra lời nói vừa rồi, cũng không sợ gã bắt mình.

Cho nên Tiêu Ngũ mới không sợ gã đe dọa, cười ha hả:

- Anh tưởng anh là ai, thiếu nợ thì phải trả tiền, việc này hoàn toàn chính đáng, tôi không cần biết có phải anh là nhân viên an ninh quốc gia hay không, nhưng đá vào cái chai của tôi, làm ảnh hưởng đến quán nhỏ của tôi, đã không bồi thường tiền? Lại cố tình dọa làm tôi sợ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui