Quan Thần

Thôi Hướng biết được Vũ Phái Dũng bị bắt, ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng, nói rằng:

- Thư ký Vũ, đường quan lộ của mày đã chấm dứt rồi, đường sống có lẽ cũng không còn quá dài đâu.

Đàm Long đang đi thị sát sân golf đầu tiên của thành phố Yến cùng với một doanh nghiệp. Sau khi nhận điện thoại, sắc mặt hắn u ám, vội vàng kết thúc thị sát, ra xe lên đường về. Ở trên xe, hắn lại gọi điện thoại cho tỉnh, sau khi nói vài câu thì dập máy. Hắn nhắm mắt lại nghỉ ngơi chốc lát, đột nhiên lại nói với thư ký:

- Tiểu Tưởng, gọi điện thoại cho Dao Trì, tôi muốn đặt một phòng.

Tưởng Kiều năm nay 30 tuổi, từ khi giữ chức thư ký tới nay rất được Đàm Long tín nhiệm.

Tưởng Kiều dạ một tiếng, nhấc máy gọi Dao Trì. Là nhà tắm hơi xa hoa bậc nhất của thành phố Yến, ông chủ Dao Trì và sở công an tỉnh cùng Cục công an thành phố rõ ràng trên dưới đều rất quen thuộc. Chỗ dựa vững chắc lớn nhất tại thành phố Yến của Dao Trì chính là Đàm Long. Đàm Long có một thói quen là khi gặp một vấn đề lớn hoặc là có chuyện gì phiền muộn thì đều thích đến Dao Trì đặt một phòng. Đầu tiên là ngâm mình một lúc, sau đó sẽ tìm người massage một lúc, cuối cùng tinh thần lại sảng khoái.

Khi Vương Bằng Phi nghe được tin tức là lúc đang cùng Tần Thác Phu, Phương Tiến Giang cùng nhau chơi mạt chược. Vốn Phương Tiến Giang đánh bài không giỏi, nhưng từ khi Hạ Tưởng làm trung gian giới thiệu, hắn và Vương Bằng Phi trở nên quan hệ thân thiết, thì cũng dần dần học đánh bài. Bất kể là kiểu bài gì cũng đều biết chút ít.

Hôm nay chỉ có ba người, thiếu mất một người. Cũng không biết tại sao. Vương Bằng Phi không nghĩ tới sẽ gọi người khác, ba người thì chơi ba người. Sau đó tin tức truyền đến, Vương Bằng Phi cầm bài trong tay ném một cái, cười nói:

- Sao lại sớm cho người khác biết nội tình, không thua mới là lạ! Kỳ thật ngay lúc thư ký Vũ bày ra quân át chủ bài thì mọi việc đã định ra kết cục hôm nay của hắn rồi.

- Tôi nghĩ đúng lúc chúng ta đang thiếu một chân. Nếu Tiểu Hạ ở đây hắn có thể giảng giải cho chúng ta nghe rất nhiều điển cố, ha ha..

Phương Tiếng Giang tươi cười nói.

- Như người ta nói, thật ra Vũ Phái Dũng tội không đáng chết. Hắn chỉ là người chịu tội thay thôi. Hắn không ngã thì người đứng sau hắn không lộ ra được. Hắn ngã xuống một cái, mới có thể tìm ra vấn đề người đứng phía sau hắn, vạch trần toàn bộ.

Tần Thác Phu phân tích.

- Vũ Phái Dũng chỉ là chong chóng đo chiều gió, hắn bị Uỷ ban Kỷ luật Trung ương mang đi có nghĩa là người trên đài cũng đứng ngồi không yên.

Vương Bằng Phi hứng thú giơ tay chỉ trỏ về phía Bắc:

- Cấp trên có người quyết tâm phải đụng đến Cao Thành Tùng.

- Người ta nói khi nào chọn Chủ tịch tỉnh, lúc nào Chủ tịch Cao trở thành đồng chí Cao Thành Tùng, lúc đó chính là thời điểm quyết định.

Tần Phác Thu lại liên tiếp bí hiểm rồi cười tự giễu tự:

- Nói đi nói lại, kỳ thực vì việc lật đổ Cao Thành Tùng mà tôi đã tốn không ít công sức, cũng không biết bí thư Diệp có thể nhớ công của tôi không?

Ha ha

Vương Bằng Phi và Phương Tiến Giang cùng nhau cười ha ha.

Điện thoại trong nhà Tống Triêu Độ vang lên. Vừa đi làm về mới bước vào cửa, Tống Triêu Độ không hề vội vàng nhấc điện thoại. Sau khi nhấc máy, lông mày ông lại giãn ra:

- Tiểu Hạ, cậu gọi thật đúng lúc. Tôi vừa mới đi làm về, vẫn còn chưa kịp rửa tay rửa mặt thì cậu lại gọi tôi. Nói mau có chuyện tốt gì.

Lẽ nào Tống Triêu Độ cũng biết vui đùa, Hạ Tuởng liền mỉm cười:

- Trưởng ban Tống, tôi đoán chắc anh đi làm về mới gọi điện thoại. Chính là muốn nói với anh một tiếng, Mai gia ở Bắc Kinh đang theo vị trí trưởng ban Tổ chức cán bộ, nghe nói bọn họ ra sức rất mạnh.

Tống Triêu Độ lại nhíu mày, ngây người sửng sốt nói:

- Tốt, tôi biết rồi.

Buông điện thoại, hắn đi đi lại lại vài vòng trong phòng, xem các phương diện lợi hại trong quan hệ, rốt cục đã quyết định. Text được lấy tại https://truyenfull.vn

Hạ Tưởng cũng là vừa nghe được Mai Hiểu Lâm nói cho hắn. Ông chú Mai Thái Bình của Mai Hiểu Lâm được gia tộc ủng hộ, khai thông quan hệ, rất có khả năng sẽ nhảy dù vào tỉnh Yến là trưởng ban Ban tổ chức cán bộ. Sau khi hắn biết được tin đó, trước tiên liền báo cho Tống Triêu Độ. Bởi vì nếu Tống Triêu Độ vẫn kiên trì muốn làm trưởng ban Ban tổ chức cán bộ, ắt phải cùng Mai gia đấu tranh trực diện. Thế lực Mai gia mạnh như thế nào Hạ Tưởng còn không rõ. Nhưng theo như giọng điệu của Mai Hiểu Lâm có thể phán đoán ra được, Mai gia ở thủ đô cũng có thế lực.

Cho dù trên không so được với Ngô gia, thì cũng mạnh không kém so với Khâu gia.

Thực ra Hạ Tưởng vẫn nghĩ Tống Triêu Độ có thể lên làm uỷ viên thường vụ, phó chủ tịch tỉnh, là chuyện hoàn toàn trong tầm tay, cũng là tạo ra một nền tảng cho ông ta về sau làm chủ quản một phương. Nhưng hắn biết hắn không thể trực tiếp mở lời khuyên như vậy, đành phải kín đáo ám chỉ.

Cục diện tỉnh Yến đã bắt đầu xoay chuyển, xem như tạm thời lộ ra một mảng trời xanh. Nhưng hiện tại vẫn chưa chọn được người vào ghế Chủ tịch tỉnh thì cục diện của thành phố Yến cũng coi như chưa được mở ra. Có thể nói lòng người vẫn cảm thấy bất ổn. Tuy nói là ảnh hưởng của tình hình của tỉnh đối với huyện An là không lớn, hơn nữa mùa đông là thời kỳ tương đối ổn định, nhưng dù sao việc nhân sự cũng làm cho lòng người bất ổn. Tình hình huyện An vẫn rất mờ mịt.

Ngoài cửa sổ tuyết bắt đầu rơi, từ nhỏ đến lớn, chậm rãi tràn ngập khắp nơi. Năm 2000 qua đi rất nhanh, vèo một cái cũng gần cuối năm rồi, đột nhiên lại có tuyết rơi.

Tuyết vừa rơi, Hạ Tưởng không cố ý tự nhiên lại nhớ tới mùa đông ở huyện Bá, tuyết rơi ở huyện Bá.

Lại nhớ tới Liên Nhược Hạm ở nước Mỹ xa xôi.

Mùa đông năm ấy ở huyện Bá tuyết cũng rơi nhiều. Liên Nhược Hạm trên chiếc xe Land Rover, đi một mạch từ thủ đô ven đường núi đến huyện Bá. Vì cô tự mình thí nghiệm để kiểm tra tình trạng thông xe của đường núi khiến hắn vô cùng cảm động, khiến cho tình cảm với cô càng thăng hoa. Cũng chính vì có một sự hiểu lầm đó khiến tình cảm giữa hắn và cô sâu sắc thêm cho nên họ mới đi đến với nhau như hôm nay.

Suy tư lan man không tránh được tinh thần ngẩn ngơ, liền phá lệ mà muốn giãi bày tâm tư, hắn nghĩ đến việc gọi điện cho cô.

Chẳng ngờ vừa định nhấc điện thoại thì có tiếng chuông vang lên, vừa nhìn thì thấy số của Nghiêm Tiểu Thì.

- Tiểu Thì, có chuyện gì sao?

Hạ Tưởng nghĩ Nghiêm Tiểu Thì tìm hắn là hỏi xem Cao Kiến Viễn đang ở nơi nào. Hiện tại bất động sản Lĩnh Tiên cơ bản giống như sơn dương đang chờ bị làm thịt, đã không còn sức phản kháng. Theo góc độ nào đó mà nói, Nghiêm Tiểu Thì cũng hết giá trị lợi dụng rồi.

Tuy Hạ Tưởng dù không nhận mình là người tốt, cũng sẽ không làm cái việc qua cầu rút ván. Huống chi hắn cũng cho rằng Nghiêm Tiểu Thì cũng không phải người xấu, căn bản mà nói cô đúng là người bị hại.

Câu trả lời của Nghiêm Tiểu Thì lại ngoài dự kiến của Hạ Tưởng:

- Phó chủ tịch huyện Hạ, chủ tịch Cao nói ông muốn gặp anh, nhờ em truyền tin giúp, ý anh thế nào?

Cao Thành Tùng muốn gặp mình? Hạ Tưởng lập tức ngây ngẩn cả người.

Từ trước tới nay, mình trốn sau hậu đài chờ đợi ngày tiêu đời của Cao Thành Tùng, chưa từng nghĩ sẽ cùng ông ta gặp mặt một lần. Thực ra cả kiếp trước và kiếp này, xem tin tức trên TV cũng cho thấy một cách tương đối hàm súc về diện mạo của Cao Thành Tùng. Hơn nữa trên thực tế, trong tiềm thức hắn vẫn luôn coi ông ta là mục tiêu lớn nhất nên hắn hiểu rất rõ về Cao Thành Tùng.

Lời nói của Nghiêm Tiểu Thì vừa rồi lại nhắc nhở Hạ Tưởng một sự thật, chính là từ đầu chí cuối hắn và Cao Thành Tùng quả thực chưa hề gặp mặt.

Gặp hay không gặp? Hạ Tưởng nhất thời còn do dự.

Cũng không phải sợ gặp Cao Thành Tùng, mà là suy nghĩ thấy hắn có nhất thiết cần phải gặp hay không? Hạ Tưởng suy tư mất nửa giây đồng hồ, đột nhiên lại quyết định nói với Nghiêm Tiểu Thì:

- Thứ bảy này, buổi sáng chín giờ ở Công viên Rừng Rậm. Nếu Chủ tịch Cao không thất hứa, tôi sẽ ở cổng công viên Rừng Rậm chờ ông ta.

Nghiêm Tiểu Thì nghe thấy thì hít một hơi dài. Không biết vì sao, Hạ Tưởng đồng ý rồi cô lại cảm thấy Hạ Tưởng không còn cách xa cô hơn, liền cao hứng nói:

- Tốt, em lập tức chuyển lời tới Chủ tịch Cao.

Cô lại do dự một chút, hỏi:

- Em rốt cuộc nên làm sao bây giờ?

Hạ Tưởng biết hiện tại Nghiêm Tiểu Thì đã mất phương hướng, không biết nên đối mặt với các việc phát sinh như thế nào. Hắn lo nghĩ, nói:

- Không suy nghĩ gì cả, cũng không phải làm gì cả, coi như tự cho mình nghỉ ngơi. Chờ sau khi mọi việc qua đi, tôi sẽ giúp cô tìm một công việc thích hợp, thế nào? Nếu cô tin lời tôi.

Nghiêm Tiểu Thì bây giờ còn chưa rõ vai trò của Hạ Tưởng trong sự kiện Cao Kiến Viễn, cũng không rõ lắm tại sao Cao Thành Tùng lại muốn gặp Hạ Tưởng. Chỉ có điều cô một lòng một dạ cho rằng Hạ Tưởng không phải là người xấu, đối với cô cũng không có ý đồ gì. Hắn nếu đã nói giúp mình thì sẽ giúp, hắn thật tốt.

Nghiêm Tiểu Thì truyền đạt lại lời của Hạ Tưởng cho Cao Thành Tùng. Cao Thành Tùng lo nghĩ, không ngờ lại đồng ý.

Cuối tháng 12, một tuần sau khi bị bắt, Vũ Phái Dũng chính thức bị xác định truy tố theo pháp luật, mọi chuyện diễn ra quá nhanh làm cho mọi người kinh ngạc.

Cao Thành Tùng như ngồi trên đống lửa.

Sáng thứ bảy, Hạ Tưởng đến công viên Sâm Lâm rất sớm.

Trên mặt đất còn có một lớp tuyết phủ, lấp lánh ánh sáng, nhìn một lúc lâu sẽ thấy hơi hoa mắt.

Các công trình trong công viên Sâm Lâm đã ngừng. Thi công vào mùa đông gặp rất nhiều trắc trở. Hơn nữa vì nguyên nhân là ở vùng lạnh, mùa đông thành phố Yến là thời kỳ công việc xây dựng ngừng trệ. Tuy nhiên cơ bản cơ sở hạ tầng đã tốt rồi, đầu xuân sang năm tiến độ thi công sẽ tăng tốc, chắc chắn sẽ hoàn thành xong trước mùa hè.

Chỉ là có một ít người không được hưởng thụ chỗ tốt của trại an dưỡng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui