Quan Thần

Khâu Tự Phong công khai châm ngòi ly gián, Hạ Tưởng ít nhiều cũng hiểu được vấn đề.

Khâu Tự Phong vừa lo lắng sau khi Mai Thái Bình vừa đến tỉnh Yến sẽ là một bất lợi lớn đối với y, vừa e sợ rằng Mai Thái Bình sẽ cho rằng mình đi lại gần gũi với Mai Hiểu Lâm nên sẽ được ông ta thưởng thức, từ đó mình sẽ nắm lấy điểm này mà không còn thành tâm thành ý hợp tác như trước nữa.

Tâm tư của Khâu Tự Phong cũng không thể nói là xấu. Theo quan điểm cá nhân của hắn, hắn không muốn mình có thể đến gần được Mai Thái Bình cũng là dễ hiểu. Hạ Tưởng cũng không cho rằng mình có thể thân thiết với Mai Thái Bình, hơn nữa Khâu Tự Phong vừa rồi kể chuyện cũ của Mai Thái Bình, phỏng chừng cũng không phải tin đồn vô căn cứ. Nếu Mai Thái Bình trước kia đã từng làm như thế khiến cho người ta tê dại cả răng, cho dù ông ta đã cố kiềm chế tính cách, khả năng cũng không phải là dạng người tốt để kết giao.

Nhưng thủ đoạn châm ngòi ly gián của Khâu Tự Phong hơi thấp kém, ít nhiều đã khiến trong lòng hắn cảm thấy không thoải mái. Vì thế hắn liền từ chối và nói: :

- Tôi chỉ là một Phó chủ tịch huyện nhỏ bé, Mai Thái Bình tới đây chính là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Trưởng ban tổ chức cán bộ, quyền cao chức trọng, đâu có thèm để ý đến tôi? Hơn nữa thế cục tỉnh Yến rất rắc rối phức tạp, cho nên ông ta mới đến, muốn tạo một chỗ đứng vững chắc ít nhất cũng phải mất một năm, năm rưỡi. Tôi cảm thấy, sau khi đến đây, ánh mắt của Trưởng ban Mai sẽ không vội vàng nhắm xuống dưới mà chỉ riêng việc thăm dò quan hệ trên tỉnh cũng đã đủ khiến ông ta bận một thời gian rồi.

Khâu Tự Phong nghe ra ý của Hạ Tưởng là có xu hướng chọn việc nhẹ mà tránh việc nặng, có một chút bất lực, nhưng cũng không còn cách nào. Hiện tại Khâu gia ở tỉnh Yến cũng không khả quan, lại không có đồng minh mạnh mẽ, y rất có cảm giác phải một mình chiến đấu rất mệt mỏi. Mặc dù có thể nói là nơi rất tốt để rèn luyện bản thân nhưng dù sao ở đây, y cũng bị người khác kiềm chế khắp nơi, quả thật cực kỳ khó chịu.

Khâu Tự Phong cũng không muốn để cho Hạ Tưởng xem nhẹ, cho dù từng đề cập qua nhưng thấy hắn quả là không cảm thấy hứng thú đối với Mai Thái Bình, y liền đổi đề tài

- Sang năm hẳn là Bí thư Lý sẽ thăng chức. Sau khi Phó chủ tịch huyện Thịnh thuận lợi lên làm Chủ tịch huyện, Phó chủ tịch huyện Hạ có thể tiếp nhận vị trí của Phó chủ tịch huyện Thịnh, đến lúc đó cần phải nỗ lực hơn vì sự phát triển kinh tế của huyện An.

Lời cam kết này của Khâu Tự Phong tuy rằng không thành tâm cho lắm, nhưng ít ra cũng tỏ được thiện ý. Hạ Tưởng liền tỏ vẻ cảm tạ, cuối cùng hắn nói

- Xin Chủ tịch Khâu yên tâm, trong mục tiêu cố gắng phát triển kinh tế ở huyện An, tạo phúc cho cộng đồng dân chúng huyện An, tôi sẽ theo sát bước ngài, nhất trí ủng hộ chính sách của Huyện ủy và Ủy Ban Nhân Dân huyện.

Ngày hai mươi tám tháng chạp, Mai Hiểu Lâm phải quay về Bắc Kinh. Hạ Tưởng nhẩm tính thời gian, quả thật là không thể đợi thêm được nữa, liền gọi điện thoại cho Tào Thù Lê, khiến cô chăm sóc ba mẹ cho tốt, còn hắn phải đi Bắc Kinh. Tào Thù Lê đang bận rộn chăm lo cho mấy người Hạ Thiên Thành, cũng mặc kệ Hạ Tưởng, chỉ nhắn hắn chú ý an toàn, đi nhanh về nhanh.

Sau khi Hạ Tưởng giải thích cho rõ sự tình, hắn liền lái xe chở Mai Hiểu Lâm, một đường tiến về phía bắc.

Vừa lên đường cao tốc, Mai Hiểu Lâm nói giọng không nặng không nhẹ:

- Ngày hôm qua tôi không ngủ được, tôi sẽ nghỉ ngơi trong chốc lát. Khi nào tới khu phục vụ của thành phố Bảo thì gọi tôi, tôi phải đi nhà vệ sinh.

Không đợi Hạ Tưởng trả lời, cô đã dựa đầu vào ghế và nhắm mắt lại tĩnh dưỡng tinh thần.

Hạ Tưởng cười gượng gạo, cô gái này xem mình là người lái xe kiêm luôn người bảo mẫu, đã vậy còn phải chiếu cố cô, hơn nữa khi nói chuyện với hắn cũng có vẻ rất thẳng thắn. Ngay cả Liên Nhược Hạm đối với mình cũng không có được phong cách như vậy, điều này đúng thật là kỳ quái, như thế nào mà cô ta cứ coi mình như không phải người ngoài vậy?

Mà chưa kể, chỉ trong chốc lát Mai Hiểu Lâm bỗng thật đã chìm trong giấc ngủ ngọt ngào.

Mai Hiểu Lâm mặc một áo khoác rất dày, khi lên xe thì cởi áo khoác ra treo ở phía sau ghế, trên người lúc này chỉ còn một chiếc áo len mỏng. Hệ thống điều hòa làm nóng trong xe rất tốt, chỉ trong chốc lát sau trên mặt cô đã hiện lên một vẻ hồng nhuận, lộ ra vẻ thùy mị khác hẳn với lúc bình thường. Môi cô mím chặt, đôi mắt nhắm lại, cặp lông mi không ngừng lay động tạo một vẻ đẹp làm người khác phải chấn động.

Lần đầu tiên Hạ Tưởng phát hiện ra rằng Mai Hiểu Lâm cũng là một mỹ nữ tuyệt sắc. Khuôn mặt cô đoan chính, ngũ quan rất thanh tú. Bình thường thì Hạ Tưởng cũng không quá chú ý đến vẻ bề ngoài của cô, hơn nữa những lần tiếp xúc với nhau thì chủ yếu hắn ấn tượng với tính tình, không ngờ bỏ qua việc cô cũng còn là một mỹ nữ.

Hạ Tưởng liền chỉnh cửa xả gió lệch một chút sang bên cạnh, trong lúc vô ý ánh mắt liền dừng lại ở trên người Mai Hiểu Lâm. Hắn lại phát hiện ra thân hình cô mượt mà, không gầy cũng không béo, là một dạng phụ nữ đầy vẻ quyến rũ, thành thục, làm cho tim của người đối diện không khỏi phải đập nhanh hơn.

Xe đến khu phục vụ của thành phố Bảo, Hạ Tưởng liền đánh thức Mai Hiểu Lâm dậy.

Mai Hiểu Lâm định xuống xe luôn, Hạ Tưởng ngăn lại nói:

- Cô chờ thêm một chút. Cô vừa tỉnh ngủ, chờ thêm một chút rồi xuống xe, bên ngoài gió lớn, lại lạnh, rất dễ bị cảm.

Ánh mắt Mai Hiểu Lâm phức tạp liếc nhìn Hạ Tưởng một cái, rồi bỗng dưng ngây người sửng sốt, không ngờ lại ngoan ngoãn nghe lời không xuống vội. Cô lại dựa người vào thành ghế rồi hỏi:

- Lúc tôi ngủ, cậu có nhìn lén tôi không vậy?

Hạ Tưởng nghĩ thầm, lại có chuyện tới nữa, cô ta đúng là nhanh mồm nhanh miệng, một giây một phút thôi cũng không buông tha cho người khác. Hắn liền đáp:

- Có nhìn cô mấy lần, chỉ có điều là với tính chất quan tâm, cũng không có ý khác. Vì thế, cũng không có thể xem là nhìn trộm.

- Dáng người của tôi cũng khá ổn chứ?

Mai Hiểu Lâm lại hỏi thêm một câu nữa.

- Điều này…

Hạ Tưởng cũng không nắm chắc được tâm tư lúc này của Mai Hiểu Lâm là như thế nào, đành phải chọn giải pháp an toàn:

- Rất đẹp, vừa phải, rất gọn gàng.

Mai Hiểu Lâm thở dài một tiếng:

- Tôi đã 30 tuổi, có phải là cũng hơi già rồi không? Trên người của tôi không có tỳ vết nào chứ?

Hạ Tưởng không biết nên trả lời như thế nào cho phải. Hắn ngẫm nghĩ một chút, dù sao lời nói hay thì mọi người đều thích nghe:

- Không có, cái eo tròn trịa, đôi chân cũng rất đẹp. Tất cả đều hoàn hảo, cô vẫn giữ phom người rất chuẩn.

- Cậu thì biết cái gì?

Mai Hiểu Lâm thình lình buông một câu.

- Dối trá, nói xạo! Đang còn cách một lớp quần áo thì cậu có thể nhìn thấy được cái gì, ăn nói linh tinh.

Mai Hiểu Lâm liền mở cửa xe bước xuống, để lại Hạ Tưởng một mình trên xe đang đổ mồ hôi lạnh. Nhìn cô lúc không mặc quần áo? Cô nói thế nào mà không để ý gì cả vậy, may mà mình cũng biết tính cách của cô ta, nếu là người khác thì có lẽ đã nhầm tưởng sang việc cô ta đang khiêu khích mình vậy.

Chỉ chốc lát sau, Mai Hiểu Lâm đã quay trở lại, phỏng chừng đang định nói cái gì, vừa thấy Hạ Tưởng thì mặt mày đỏ ửng cả lên, ngượng ngùng nói:

- Hồi nãy chúng ta nói chuyện quá nhanh, cậu đừng nghĩ loạn lung tung, không phải là tôi ám chỉ gì cậu đâu.

Hạ Tưởng hai mắt đảo vòng quanh:

- Hồi nãy cô nói nhanh quá, tôi cũng không nghe thấy cô nói cái gì cả.

Mai Hiểu Lâm mỉm cười, bỗng nhiên nói rất hăng hái:

- Cậu nghỉ ngơi một lát đi, để tôi lái cho. Ngồi xe cũng rất mệt mỏi, không bằng lái xe để vận động một chút.

Cách lái xe của Mai Hiểu Lâm so với Hạ Tưởng thì còn có phần dũng mãnh hơn, dọc theo đường đi tốc độ luôn đạt mức tối thiểu ở vận tốc 150 km/h trở lên. Hạ Tưởng khuyên cô lái chậm lại một chút nhưng cô lại không nghe, càng lái càng hưng phấn. Hạ Tưởng đành phải kiểm tra và thắt lại dây an toàn, hai tay nắm chặt lại tay vịn của xe.

Lúc tới Bắc Kinh là vừa lúc giữa trưa, Mai Hiểu Lâm lái xe thẳng tới nhà hàng Đông Lai, mời Hạ Tưởng ăn cơm. Mùa đông thì ăn lẩu đúng là thượng sách, vừa vào đến cửa liền phát hiện ra bên trong đã chật ních, không còn chỗ ngồi nào.

Phía trước cửa, còn có một hàng dài người đang lĩnh số đứng đợi chờ tới lượt mình được ăn.

Nghĩ tới vài năm sau các nhà hàng mọc lên như nấm thế mà cũng vẫn còn nơi xếp hàng lĩnh số kiểu này. Bắc Kinh rốt cuộc cũng là Bắc Kinh, đầy đủ các dạng quán ăn thế mà vẫn có những quán mọi người chen chúc nhau thế này. Hạ Tưởng cảm thấy không thể lý giải được, dù gì cũng chỉ là bữa ăn, không đến mức phải tiêu phí thời gian và sự kiên nhẫn đến vậy.

Hắn định khuyên Mai Hiểu Lâm đổi sang nhà hàng khác, nếu không thì tìm lấy một quán nhỏ nào đấy, ăn đơn giản một bữa cơm là đuợc. Nhưng không ngờ tới rằng lúc ở Bắc Kinh thì Mai Hiểu Lâm lại có hình tượng hoàn toàn khác với lúc ở huyện An. Cô ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào trong đại sảnh, đến trước mặt quản lý lễ tân, nói nhỏ với ông ta điều gì đó, lập tức vị quản lý lễ tân này hiện lên vẻ mặt tươi cười, giơ tay làm một tư thế chào đón, mời cô đi lên tầng trên.

Mai Hiểu Lâm liền khoác lấy cánh tay của Hạ Tưởng, Hạ Tưởng cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng đây là một loại lễ nghi xã giao nên cùng với Mai Hiểu Lâm cất bước đi lên tầng trên.

Thời điểm lúc đi ngang qua khu chờ đợi, gặp một gã chíp hôi nhuộm tóc vàng khè. Mai Hiểu Lâm và Hạ Tưởng bước song song với nhau, hai bên cũng không nhường nhịn nhau một chút. Kết quả là Hạ Tưởng huých nhẹ vào bả vai của gã chíp hôi tóc vàng, nhận được ánh mắt không chút ý tốt nào của gã.

Hạ Tưởng không để ý đến ánh mắt khiêu khích của y, tiếp tục tiến lên phía trước. Không ngờ vừa bước được chân vào cầu thang lên lầu hai thì có tiếng ồn ào từ phía sau:

- Ơ này, sao lại chen ngang thế này. Chúng tôi đã phải đợi nửa ngày rồi, làm việc gì thì cũng phải để ý đến thứ tự, quy củ chứ? Đạo lý người đến trước và người đến sau có hiểu nữa không? Còn nữa, cũng phải nói với anh, vừa rồi va phải tôi mà cũng không xin lỗi lấy một cái, đúng là không có giáo dục.

Không có việc gì thì việc tự tìm đến thì phải? Hạ Tưởng và Mai Hiểu Lâm đành phải dừng lại, hai người quay đầu nhìn về hướng người đang đứng ở phía sau.

Tên tóc vàng với vẻ mặt không phục nhìn Hạ Tưởng và Mai Hiểu Lâm.

Trên mặt Mai Hiểu Lâm lộ ra vẻ tươi cười lại có vẻ rụt rè, hoàn toàn là phong thái của một thục nữ tiêu chuẩn. Chỉ có điều cô hơi hơi gật đầu với vị quản lý lễ tân mà không nói gì. Vị quản lý lễ tânvội vàng xoay người nói:

- Hiểu lầm, hiểu lầm, vị tiểu thư này đã sớm gọi điện để đặt phòng rồi, không phải là chen ngang đâu ạ.

- Hiểu lầm, lừa ai đây?

Tên nhãi tóc vàng này ước chừng 20 tuổi, trên người mặc một bộ quần áo cực kỳ sặc sỡ, bên cạnh gã còn có một cô gái mặc bộ quần áo màu đen, mái tóc xoăn tít lại, trên miệng cô ta không ngừng nhai kẹo cao su, ưỡn ẹo đang nhìn Hạ Tưởng và Mai Hiểu Lâm để đánh giá.

- Nếu chỉ đơn thuần xem chúng tôi là đồ ngốc thì cũng không sao, lại còn muốn mọi người ở đây đều trở thành đồ ngốc cả. Ai chẳng biết hai người này từ ngoại tỉnh đến đây, có phải là người Bắc Kinh không thì cũng phải xem xét đã? Lại còn cái gì, đã đặt trước phòng? Nếu bọn họ có phòng ăn riêng thì chúng tôi cũng phải có. Nếu không, sẽ có chuyện không tốt xảy ra.

Cô gái tóc xoăn nói với vẻ vô cùng khí thế.

- Bọn họ dựa vào gì mà được như vậy? Nếu bọn họ có tiền thì chắc gì so được với chúng tôi, thiếu gia đây cũng rất nhiều tiền, nếu không tin thì xem thử xe ai xịn hơn? Nếu so thế lực, thì hai người này có sánh được thiếu gia này không? Mẹ nó, Bắc Kinh này nói lớn là lớn, mà nói nhỏ cũng là nhỏ, bản thiếu gia chỉ cần dậm chân một cái cũng đầy người phải run sợ. Ai sợ ai chứ?

Gã thanh niên tóc vàng hùng hùng hổ hổ tiến lên, trong miệng nói ra toàn lời thô tục.

Mai Hiểu Lâm hơi cau lông mày lại, thời điểm cô nhíu cặp lông mày thì kéo theo cái mũi cũng hơi nhăn lại, tạo ra hình ảnh cực kỳ đẹp. Tuy nhiên, trong mắt của cô lại toát ra một vẻ lạnh lùng, cô xoay người lạnh nhạt nói:

- Từ chỗ nào tới thì quay về lại chỗ đó đi, đừng ở chỗ này mà kêu gào linh tinh, làm ảnh hưởng đến tâm tình của những người khách khác đang dùng cơm ở đây.

Thằng nhãi tóc vàng giận tím mặt, có người dám ngay trước mặt bạn gái y ra mặt dạy dỗ y, hơn nữa cách nói lại cực kỳ không dễ nghe chút nào. Điều này khiến y lập tức nổi trận lôi đình, nhảy tới trước mặt Mai Hiểu Lâm, lấy tay chỉ vào mặt Mai Hiểu Lâm rồi nói:

- Con đàn bà xấu xa này lại còn tỏ ra tinh tướng. Mày có dám nói lại để thiếu gia nghe lại một lần không? Để xem thiếu gia đây có làm cỏ mày luôn không? Cái con mụ này, lại còn dám kiêu ngạo, có phải là nội tiết không được cân bằng không?

Bàn tay của y chỉ cách cái mũi của Mai Hiểu Lâm không tới một mét, có thể nói là cực kỳ vô lễ.

Hạ Tưởng nhẹ nhàng vung tay lên, gạt cánh tay của thằng nhãi sang một bên.

- Có chuyện gì thì nói, không nên động chân động tay làm gì.

Gã thanh niên tóc vàng này cũng không biết lấy đâu ra được sức lực, cánh tay vươn ra túm lấy cổ áo của Hạ Tưởng, hai mắt trợn lên, nổi giận đùng đùng nói:

- Thằng nhãi này, mày muốn đánh nhau phải không? Mày còn chưa phải là đối thủ của tao. Nói cho mày biết, chỉ cần một ngón tay thôi tao cũng đánh ngã được mày. Như vậy đi, để nhận thức sự sai lầm của chúng mày, hai đứa mày tặng gian phòng đặt trước đó cho tao thì hôm nay xem như không có chuyện gì xảy ra.

Hạ Tưởng lập tức lấy tay bẻ ngược ngón tay cái của y về phía sau, dỡ bàn tay y đang nắm cổ áo mình ra, sau đó nhẹ nhàng vặn thêm cái nữa. Gã thanh niên tóc vàng đau quá người cong lên, tuy vậy vẫn nói đầy vẻ hoành tráng:

- Thằng nhãi này, mày buông tay ra không, đừng để tao tức giận, có tin là tao tiêu diệt mày không?

Cô gái tóc xoăn bên cạnh thấy thế liền chạy đến bên quầy đồ của nhà hàng cầm lấy một chai rượu, sau đó đập vỡ ra, cầm lấy nửa chai vỡ với các mảnh tua tủa, hung tợn nói với Hạ Tưởng:

- Mau buông anh ta ra, nếu không tao cho mày thấy máu.

Hạ Tưởng biết rằng chỉ sợ lúc này đã trêu chọc vào hai người có bối cảnh nhỏ, liền đem thân mình đứng lên phía trước, che chắn cho Mai Hiểu Lâm, rồi nói với cô ta:

- Cô tìm cách đứng xa một chút, đừng để cô ta làm cô bị thương.

Mai Hiểu Lâm thì ngược lại, có chút hưng phấn lại tiến lên về phía trước một bước, với một thái độ kiểu để xem náo nhiệt, cười nói:

- Không sợ! Đánh! Đánh càng lớn càng tốt. Tôi không tin rằng về tới Bắc Kinh rồi mà còn có người dám ức hiếp tôi, cho tôi là một quả hồng mềm à.

Cô lại liếc mắt nhìn cô gái tóc xoăn đang cầm nửa chai rượu nham nhở, nói đầy vẻ khiêu khích.

- Đừng thấy cầm được chai rượu vỡ mà tự cho mình là giỏi, có bản lĩnh tới đây đánh tôi, không tin cô còn có bản lĩnh dám đánh người khác chết.

Cũng không nhìn ra, không ngờ Mai Hiểu Lâm cũng là người thích đối đầu với sự nguy hiểm. Hạ Tưởng đang chần chừ thì cô gái tóc xoăn bỗng như nổi điên lên, khuơ khuơ cái chai rượu chạy vọt lên, nhằm về phía Mai Hiểu Lâm đâm tới.

Hạ Tưởng hoảng sợ, như thế nào mà bây giờ cái loại chíp hôi lại trở nên liều mạng như vậy, để cái chai này đâm trúng thì có lẽ là sẽ gây ra án mạng. Kể cả trong nhà đầy tiền, đầy thế lực, nhưng gây ra án mạng thì cũng không giữ được cho mày. Bây giờ giáo dục đúng là thất bại, chẳng biết đào tạo đâu ra dạng người này? Cho dù trong nhà cô ta có bản lĩnh vươn tới tận trời, khi gây ra án mạng thì cũng phải đền mạng.

Hắn liền thuận thế đẩy tên tóc vàng về phía trước, không quên đá thêm cho y một cái. Một cú đá này làm cho tên tóc vàng kia ngã xuống đất, cam đoan là tạm thời y sẽ không đứng dậy được. Tiếp đó, lại thêm một cú đá vào cô gái tóc xoăn đang liều mạng xông lên, lực của cú đá này cũng không mạnh, chỉ vừa đủ đá bay cái chai mà cô ta đang cầm trong tay bay đi, cũng không đến mức làm bị thương đến cô gái.

Cô gái tóc xoăn không kịp thu thế, ngã ầm một cái trên mặt sàn vững chắc, phát ra một tiếng động lớn. Nghe thanh âm này thì cũng biết được rằng cú ngã vừa rồi làm cô ta rất đau đớn.

Quả nhiên, cô gái tóc xoăn vừa ngã xuống sàn xong liền khóc oa oa.

- Ba, mẹ, mau đến mà xem. Con gái bảo bối của các người bị người khác đánh. Ba mẹ mà không tới đây hỗ trợ thì con gái của hai người thì sẽ bị người khác đánh chết!

Hạ Tưởng đổ mồ hôi, cô gái này đúng là điên rồi, vừa rồi đang ra tư thế như muốn lấy mạng người khác, thế mà bây giờ thì lại khóc lóc om sòm, thái độ đúng là quay ngoắt 180 độ, đúng là kỳ lạ thật.

Thăng nhóc tóc vàng đang ngã trên mặt đất cũng lăn lộn kêu la om sòm:

- Bố ơi, mẹ ơi, mau tới đây là mặt đứa con trai của hai người lần cuối, nếu không thì sẽ không còn cơ hội nữa.

Hạ Tưởng quay đầu lại, liếc mắt nhìn Mai Hiểu Lâm một cái, bất đắc dĩ nói:

- Lần đầu tiên tôi thấy dạng người như vậy. Tới Bắc Kinh, vùng đất dưới chân thiên tử, quả nhiên là ngọa hổ tàng long, xem ra đã mở rộng được thêm tầm mắt.

Mai Hiểu Lâm với vẻ mặt đầy hứng thú, ý vị nhìn Hạ Tưởng, lại còn cố ý hỏi hắn:

- Có sợ không? Nếu sợ thì cậu cứ chạy trước đi.

Hạ Tưởng nghĩ thầm rằng sự tình này là do cô gây ra, bây giờ lại đang chế giễu, khích tướng mình. Hắn đành phải hai tay khoanh lấy trước ngực, cười nói:

- Gây chuyện là cô, chịu trách nhiệm là tôi. Tốt, tôi cũng biết điều này, ai bảo cô là lãnh đạo của tôi.

Mai Hiểu Lâm đắc ý cười:

- Đến Bắc Kinh này rồi mà tôi còn để cho cậu chịu thiệt thì từ sau tôi không dám nói mình là người của Mai gia nữa.

Vừa dứt lời lại thấy bốn người từ ngoài vội vã chạy tới. Phía trước là hai người đàn ông trung niên đi giày da Tây phục, bụng phệ, phía sau là hai người phụ nữ trung niên tô son điểm phấn, quần áo trên người rất đẹp. Bốn người chạy tới chỗ thằng nhóc tóc vàng và cô gái tóc xoăn, vội vã rối rít hỏi thăm:

- Sao lại thế này vậy tiểu Phúc, ai đánh con ra nông nỗi này?

- Bảo nhi của ba ơi, ai làm con thành như vậy? Là người nào mắt mù hay sao mà lại động vào con. Nói đi, mẹ con đây sẽ lột da hắn.

Ngay cả từ "lột da" cũng nói ra, quả nhiên là giọng nói đầy vẻ coi trời bằng vung. Hạ Tưởng thờ ơ nhìn, hắn biết bốn người này là cha mẹ của hai người đang nằm kia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui