Hạ Tưởng hơi chột dạ, làm sao cái gì cô ta cũng biết thế, cũng quá thần một chút? hồi tưởng lại một lúc thì hắn ta đã hiểu ra cái gì đó, nhất định cô ta và Liên Nhược Hạm vẫn liên lạc qua lại với nhau, giữa hai người đó nhất định có bí mật không thể cho người khác biết, còn bản thân mình thì không hay biết gì cả.
- Bây giờ còn không nói được, trong huyện có việc đại sự cần làm, trước khi chưa xác định làm, anh thoát thân không nổi.
Nhớ đến dự án liên kết sơn thủy, Hạ Tưởng có chút đau đầu
Sự việc trong quan trường có lúc nói tốt là tốt, có lúc nói khó thì cũng rất khó, chỉ cần nắm chắc một điểm mấu chốt, thì rất khó tiến hành tiếp được. Bây giờ ở sở giao thông tỉnh, may mà hắn đã có những biện pháp giải quyết bước đầu, chỉ là chưa rõ khi chính thức bắt đầu thực hiện, hiệu quả sẽ lớn như thế nào.
Hạ Tưởng không nhắc lại cụ thể vì sự việc gì mà hắn ta phiền não, có vài việc mà bản thân thấy phiền não thì có thể chịu đựng được, không cần phải khiến cô bé thêm lo lắng. Hắn đã đưa ra kiến nghị cần phải tổ chức một buổi tụ họp với quy mô nhỏ, cô bé rất thích náo nhiệt, vừa nghe đến liền hưởng ứng luôn. Cuối cùng hai người đã thương lượng và quyết định, địa điểm tại Công Ty Thiết kế Hà Tư của Tào Thù Lê. Thời gian là chủ nhật.
Ngày thứ hai Hạ Tưởng liền thông báo cho mọi người biết, sau khi thông báo xong, tưởng tượng Trương Kiện tuổi tác cũng chưa được tính là lớn, lại gọi điện thoại cho hắn ta. Trương Kiện do dự một lát, không ngờ đáp ứng
Những người khác trong đó có Tiêu Ngũ, Tôn Hiện Vĩ, Thẩm Lập Xuân, Lý Hồng Giang, Phùng Húc Quang, Vương Lâm Kiệt, Giang Thiên vì công việc rất bận nên không đi được, đành phải từ chối. Dù sao cũng là một lần gặp mặt giống như cuộc gặp gỡ mang tính chất tiệc rượu, chỉ cần trẻ tuổi là được, không nên quá căng thẳng, chỉ cần thông báo thời gian và địa điểm là được.
Đương nhiên còn có Nghiêm Tiểu Thì
Tào Thù Lê đã mời Tôn An, Lịch Phi, còn có cả Lam Miệt và vài cô bạn học đang học tại thành phố Yến.
Tào Thù Lê không quên nhắc nhở Hạ Tưởng, mời Tống Nhất Phàm đến dự. Hạ Tưởng cảm thấy cô bé còn quá nhỏ, không thích hợp với tiệc rượu cho lắm, một câu nói của Tào Thù Lê đã khiên Hạ Tưởng thay đổi suy nghĩ
- Nhất Phàm khéo léo và thành thạo và rất phóng khoáng. Cô ấy có thể đến được, chỉ có thể làm rạng rỡ thêm cho anh mà tuyệt đối không gây phiền phức gì.
Cũng được, mời cô ấy đến chắc không sao? Hạ Tưởng liền gọi điện thoại đến nhà của Tống Triêu Độ, vừa may là Tống Triêu Độ nhận điện thoại.
Hạ Tưởng cũng không giấu giếm nói mời Tống Nhất Phàm đến dự tiệc, Tống Triêu Độ cười và nói:
- Những người trẻ tuổi có quyền hưởng thụ cuộc sống ở những nơi tốt đẹp, được thôi, để tôi nói với con bé một tiếng, nó hơi ngông một chút, nhưng tiểu Hạ cậu có thể quản được nó. Tôi giao tiểu Phàm cho cậu, cậu không được cho nó uống rượu đấy.
Hạ Tưởng cười và hứa với ông ta, hắn vốn định nói lại với Tống Triêu Độ về vấn đề ở sở giao thông tỉnh, nhưng lại thấy thời cơ chưa thích hợp, đành chưa dám mở lời. Đang định gác máy thì Tống Triêu Độ lại chủ động hỏi:
- Tiểu Hạ, cậu có việc gì giấu tôi, như thế là không tốt đâu nhé? Đồng Vinh Quang tôi không thân lắm, nhưng tôi chỉ cần nói hai câu, là có thể sẽ gây áp lực cho anh ta.
Hạ Tưởng biết được là Lý Đinh Sơn đã nói cho Tống Triêu Độ, Lý Đinh Sơn rất quan tâm tới tình hình của huyện An, về việc này hắn là người nắm rất rõ. Hạ Tưởng bối rối trả lời:
- Chủ yếu là tôi chưa nghĩ được đối sách kiện toàn, nên chưa thể mở miệng làm phiền Phó Chủ tịch tỉnh Tống.
- Không cần nói nhiều, tôi hiểu được suy nghĩ của cậu.
Đối với vấn đề của Hạ Tưởng, Tống Triêu Độ biết khi nào nên ra tay, tuyệt đối không hàm hồ ra tay giúp đỡ
- Đã là sự việc trong tỉnh thì do tỉnh đến giải quyết. Tôi sẽ ra mặt nói chuyện cùng Phó Chủ tịch tỉnh Mã. Cậu không cần lo lắng về việc này nhiều."
Gác điện thoại, tảng đá trong lòng Hạ Tưởng giống như đã rơi ra ngoài. Hắn cũng muốn nhân cơ hội gặp gỡ lần này, mượn Phùng Húc Quang chuyển lời tới Mã Vạn Chính, khiến Mã Vạn Chính lộ diện lên tiếng nói với Đồng Vinh Quang, vì Mã Vạn Chính đang được phân quản lí sở giao thông.
Tất nhiên, Hạ Tưởng trực tiếp tìm Mã Vạn Chính cũng không vấn đề gì. Mã Vạn Chính chắc chắn cũng sẽ giúp đỡ hắn thôi. Chủ yếu là gần đây có một khoảng thời gian Hạ Tưởng không gặp Phùng Húc Quang, mấy anh em phải dành thời gian tụ họp lại mới tốt, cũng chính là lúc liên lạc tình cảm với nhau.
Buổi tụ họp gặp gỡ đựơc tổ chức đúng thời gian, địa điểm được đặt tại Công Ty Thiết kế Hà Tư trên đường Trung Sơn phồn hoa, trong khoảng thời gian đó lượng người qua lại rất đông, khách mời chật ních từ nam chí bắc.
Tiêu Ngũ và Tôn Hiện Vĩ đi đầu tiên, hiện tại Tôn Hiện Vĩ và Tiêu Ngũ càng đi càng gần. Hai người rất nóng vội, đến rất sớm, sau đó cùng với Hạ Tưởng ngồi ở phòng khách một lát rồi cùng ra sân thượng nói chuyện.
Công Ty Hà Tư của Tào Thù Lê đã thuê một chỗ bốn mét vuông làm văn phòng, và bốn năm phòng làm việc nhỏ. Văn phòng cũng thu gọn bàn ghế lại, cũng vừa đủ để có thể làm hội trường tổ chức hội họp. Hạ Tưởng lựa chọn Công Ty Hà Tư tổ chức tiệc hội, còn có mục đích khác, đó chính là hắn có thể nhân cơ hội này quảng bá thêm hình ảnh về Công Ty Hà Tư, đồng thời cũng chính là để cho nhiều người biết đến Tào Thù Lê hiện là tổng giám đốc kiêm tổng thiết kế sư của Công Ty Hà Tư.
Tôn Hiện Vĩ chú trọng giới thiệu cho Hạ Tưởng về bất động sản Giang Sơn và sự tiến triển của việc mua lại bất động sản Lĩnh Tiên.
Trên cơ bản đã thông qua sự thẩm tra của ngành kiểm toán, sau khi bất động sản Lĩnh Tiên thu được tiền của Cao Kiến Viễn về, quy ra thành 10 triệu bán cho bất động sản Giang Sơn. Cũng không thể là nói 10 triệu là rẻ, bởi vì bất động sản Lĩnh Tiên không có tiền trả nợ, khoản nợ chưa trả cao đến mức không thể kiểm soát được, cũng tương đương với việc bất động sản Giang Sơn tiếp nhận một đống nợ.
Nhưng cùng lúc tiếp nhận khoản nợ chưa trả, tất cả biệt thự đang xây dựng của bất động sản Lĩnh Tiên, đất xây dựng cùng các loại văn bản phê duyệt, đều bị bất động sản Giang Sơn tiếp nhận đầy đủ, điều đó cũng có nghĩa là các văn bản phê duyệt và đất xây dựng mới là tài sản lớn nhất. Còn trong đó có hay không có nội tình gì, Hạ Tưởng không để ý đến. Lĩnh vực kinh doanh không phải là điểm mạnh của hắn, nếu đã giao cho Tiêu Ngũ và Tôn Hiện Vĩ thì để cho họ tự giải quyết là được rồi.
Tôn Hiện Vĩ và Hạ Tưởng đang thảo luận bàn bạc bước phát triển tiếp theo của bất động sản Giang Sơn.
- Biệt thự đã xây dựng, sau khi trang trí lắp đặt các thiết bị, sẽ ngăn thành các phòng nhỏ, làm thành các âm trạch (khu mộ) để bán ra. Đất trống không xây dựng biệt thự mới, toàn bộ thiết kế dựa theo thiết kế nhà âm, dựng nên nghĩa địa phồn hoa.
Hạ Tưởng chỉ nhớ mang máng Tây Thủy Sơn là âm trạch bảo địa của thành phố Yến. Nhưng ở bên trong cảnh tượng như thế nào thì hắn ta thực sự cũng chưa xem qua bao giờ, chỉ có thể dựa vào những cái đại khái như vậy để thực hiện, tuy nhiên hắn tin rằng những nghĩa địa phồn hoa như vậy sẽ có thị trường trong phố Yến.
Người dân vốn dĩ coi trọng những người hy sinh vì đại nghĩa, cũng mong muốn làm một cái nhà mồ sang trọng cho người thân sau khi chết, để bù đắp những tiếc nuối cho linh hồn họ.
Có rầt nhiều người nhiều tiền nhưng không hiếu thảo với cha mẹ, mặc dù khi bố mẹ con sống có thể không hiếu thuận với bố mẹ, nhưng sau khi bố mẹ mất, vì thể diện của mình cũng nguyện ý tổ chức cho bố mẹ đám tang thật linh đình. Phải nói là, tư tưởng của người dân đôi khi thật kỳ quặc, khó hiểu.
Tôn Hiện Vĩ thấy thị trường nhà mồ không khả quan cho lắm:
- có khả thi không? Tôi luôn cảm thấy có chút không chắc chắn, nếu không may thất bại, chúng ta lại phải mở lại thị trường mới, như thế có lẽ sẽ chậm mất một bước.
Mặc dù bản thân Tôn Hiện Vĩ cũng có công ty riêng, nhưng công sức và tiền của đầu tư vào bất động sản Giang Sơn không phải là ít, hoàn toàn cũng chính là để làm nên sự nghiệp của bản thân hắn.
- Anh nên nghe tôi một lần, yên tâm mạnh dạn đầu tư đi. Cách nghĩ của tôi và anh rất giống nhau, đều không muốn mang tiền đi múc nước trôi, hơn nữa hiệu quả và lợi ích của bất động sản Giang Sơn càng tốt mới phù hợp với mục đích căn bản chúng ta mở công ty.
Hạ Tưởng thề thốt nói. Hắn chính là muốn đảm bảo cho Tôn Hiện Vĩ.
Tôn Hiện Vĩ cười ha ha nói:
- Nghe cậu một lần? tôi đã có thể nghe cậu vài lần rồi, may mà chưa lần nào bị cậu bán đứng. Hiện tại đã có thể xem cậu như một người tốt, thì tạm thời tin cậu thêm một lần nữa.
Tiêu Ngũ không ngừng cười khà khà:
- Tôi không nghĩ nhiều, cũng không nghĩ lung tung, chủ tịch huyện Hạ cho tôi làm thì tôi đi làm. Cũng không sợ anh ta hại tôi, cho nên tôi không lo lắng chút nào cả.
Tôn Hiện Vĩ nghe xong đảo cặp mắt trắng dã, không nói một lời nào.
Đang nói chuyện thì Phương Cách đến. Điều khiến Hạ Tưởng kinh ngạc chính là, hắn không đến một mình, còn dẫn theo một cô gái rất trẻ đẹp.
Mặc dù cô ta bây giờ và cô ta kiếp sau mà Hạ Tưởng quen biết, có chút chênh lệch về tuổi tác, nhưng Hạ Tưởng chỉ cần liếc một mắt cũng có thể nhận ra cô ta là Phượng Mỹ Mỹ.
Hạ Tưởng cố gắng để giữ bình tĩnh, thiếu chút nữa thì thất lễ với người ta.
Sau khi Phương Cách chào hỏi qua đám đông, liền kéo Hạ Tưởng ra một chỗ nói nhỏ:
- Bố tôi đặc biệt sắp xếp cho cô ấy đi cùng tôi, xem ra cô ấy cũng có chút ưng ý. Anh nói xem đây là ý gì? Cô ấy lúc nào cũng đi bên cạnh tôi, làm sao tôi có thể tình tứ với Lam Miệt được đây? À đúng rồi. Lam Miệt đang ở đâu?
Hạ Tưởng còn chưa trả lời, đã bắt gặp ánh mắt có chút mơ màng của Tiêu Ngũ, luôn cố ý hướng đến Phượng Mỹ Mỹ. Trong lòng hắn rất hoan hỉ. Được, quả nhiên là duyên phận, tuyệt diệu đến lạ kỳ. Vốn dĩ Tiêu Ngũ gần đây có xu hướng theo đuổi Lam Miệt, bây giờ đảo lộn mất rồi, Phượng Mỹ Mỹ vừa xuất hiện, hắn ta động lòng ngay lập tức.
Lẽ nào nói, thẩm mỹ của một người ngoan cố như vậy khó mà thay đổi được?
Tôn Hiện Vĩ cũng muốn ngắm Phượng Mỹ Mỹ vài lần nữa. nhưng Hạ Tưởng đã kéo hắn sang một bên nói:
- Mau đi ra ngoài tiếp đón khách đi, về cơ bản khi mỹ nữ xinh đẹp quý phái vừa đến, anh lại xuất hiện bên cạnh thi có chút không thích hợp lắm.
Tôn Hiện Vĩ bất mãn trừng mắt nhìn Hạ Tưởng nói:
- Thế là ý gì? Cứ như thể tôi là Trư Bát Giới vậy!
Hạ Tưởng liền cười và nói:
- Anh không phải là Trư Bát Giới mà anh là đại ca của Trư Bát Giới. Anh mau ra ngoài đi!
Tôn Hiện Vĩ vừa đi, Hạ Tưởng liền ra hiệu cho Phương Cách giới thiệu Phượng Mỹ Mỹ và Tiêu Ngũ quen biết nhau.
So sánh Phượng Mỹ Mỹ bây giờ và Phượng Mỹ Mỹ trước kia mà Hạ Tưởng quen biết thì Phượng Mỹ Mỹ bây giờ chói sáng và xinh đẹp hơn nhiều, trong đôi mắt ấy luôn chứa đựng một cái gì đó thật khó hiểu, hoàn toàn không phải đôi mắt vì cuộc sống bức bách mà trống rỗng và ai oán.
Cô ấy mặc một chiếc váy dài thanh nhã, duyên dáng yêu kiều, khuôn mặt trái xoan rất đẹp, hai mắt to và sang, đặc biệt là lông mi vừa cong vừa dài, khi nhìn người khác, đôi mắt ấy có chút mơ màng. Quả thật là báo vật trời sinh.
Nếu không có kiếp sau, sau khi Tiêu Ngũ hàm oan mà chết, Phượng Mỹ Mỹ vì thay hắn trả nợ, tình nguyện làm tiểu thư bồi rượu trên xô-fa. Hạ Tưởng biết tính cách của Phượng Mỹ Mỹ, nếu không hắn thật không dám giúp Phượng Mỹ Mỹ và Tiêu Ngũ đến gần nhau. Hắn lo Tiêu Ngũ sẽ bị nhan sắc hút hồn của Phượng Mỹ Mỹ mê hoặc không thể thoát ra nổi.
Thế sự đúng thật là có quán tính mạnh mẽ. Nếu lại một lần nữa Tiêu Ngũ và Phượng Mỹ Mỹ không hẹn mà gặp, thì tốt nhất hãy để tất cả thuận theo tự nhiên.
Khi giới thiệu Phượng Mỹ Mỹ và Hạ Tưởng làm quen nhau, cô ấy chỉ khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu chào, ngoài ra không thêm một biểu hiện gì khác. Khi giới thiệu cô ấy và Tiêu Ngũ quen biết nhau, trong mắt cô ấy lóe lên một tia sáng nhẹ nhàng, người khác có thể là không để ý đến, Hạ Tưởng cũng chỉ là nhạy cảm nên thấy được sự thay đổi ánh nhìn trong mắt của cô ấy, thầm nghĩ không chỉ là Tiêu Ngũ nhìn cô ấy, cô ấy nhìn Tiêu Ngũ, mà là họ vừa gặp mặt đã có cảm tình.
Quả nhiên đúng như dự đoán, chỉ một lát sau, Tiêu Ngũ và Phượng Mỹ Mỹ nói chuyện rất hợp nhau, chuyện trò vui vẻ, thấy vậy Tôn Hiện Vĩ liên tục lắc đầu, nhưng điều này đã giải thoát được cho Phương Cách.
Phương Cách bắt đầu đi tìm người trong mộng của hắn ta, hắn cứ quấn lấy Lam Miệt không rời.
Hạ Tưởng mặc kệ bọn họ, đi ra ngoài tìm Tào Thù Lê, gặp đúng lúc cô đang ở cùng mấy người bạn học, vừa nói vừa cười, và không quên chào mọi người. Tất cả mọi sắp xếp đâu vào đấy, có phần yên tâm rồi. Hắn cũng hiểu rõ, về phương diện sức hấp dẫn, phuơng diện làm thế nào để quan hệ hòa hảo với người khác, hắn không bằng Tào Thù Lê, hắn không cần lo lắng vì cô bé này nhất định sẽ xử lý tốt mọi việc.
Hạ Tưởng vừa đi đến cửa thì nhìn ngay thấy Nghiêm Tiểu Thì.
Nghiêm Tiểu Thì quét một lớp phấn nhạt, nhưng không che giấu được khuôn mặt hốc hác. Cô ta đang lên lầu, ngẩng đầu lên thì bắt gặp Hạ Tưởng, ngây người một lúc, trong mắt hằn lên một ánh nhìn giận dữ, phẫn nộ. Cơn phẫn nộ có thể đốt cháy màn đen u ám. Nhưng nó phát tác, lại chầm chậm tắt ngấm, biến thành khe suối mùa thu, đôi mắt không ngừng đảo quanh, quả thật là rất đáng yêu, khiến cho người khác có cảm giác tiếc nuối.
Hạ Tưởng hít một hơi dài, tiến lên trước một bước nói:
- Tiểu Thì, em đến rồi à.
Nghiêm Thời vốn không muốn trả lời, rồi lại bất giác " ừ "" một tiếng, lại nói:
- Tôi đến đây xem tại sao anh được coi là một người rất lương thiện, làm sao mà lại trở nên xấu xa như thế này?
Hạ Tưởng không bực tức trái lại cười rất tươi nói:
- Cha con Cao gia phạm tội chịu trừng phạt là đúng thôi, tôi chẳng qua cũng chỉ là thu thập một vài chứng cứ của họ mà thôi. Kỳ thực tôi cũng không cần lợi dụng em, bất động sản Lĩnh Tiên sớm muộn thì cũng phá sản, em nên tìm đường thoát thân sớm đi. Tại
- Mồm mép dẻo quẹo!
Nghiêm Tiểu Thì bỗng nhiên oán hận nói:
- Anh nói thì rất đơn giản nhẹ nhàng nhưng hiện tại tôi không còn là người nữa. Phạm Tranh thì oán giận tôi, Phó chủ tịch Phạm không để ý tới tôi. Anh bảo tôi làm sao bây giờ?
- Anh đã nói rồi, anh sẽ giúp em tìm được công việc thích hợp với hai vị trí để em lựa chọn. Một là đến bất động sản Giang Sơn làm phó tổng giám đốc, dựa vào năng lực của em, chắc chắn sẽ giúp bất động sản Giang Sơn đánh hạ một mảnh giang sơn. Hai là anh có thể giúp em tiền vốn, để em kinh doanh mỹ phẩm.
Từ sau năm 2000, thị trường nước ngoài mở rộng, các sản phẩm mĩ phẩm nước ngoài xuất hiện ồ ạt, trong nước cũng dấy lên trào lưu mĩ phẩm ( đồ trang điểm). Đương nhiên trong đó thật giả lẫn lộn, cũng có không ít những sản phẩm mĩ phẩm kém chất lượng, nhưng cũng không thể phủ nhận là, mười năm sau, thị trường mĩ phẩm trong đó có dầu gội đầu sẽ ngày càng lớn mạnh. Đó cũng chính là vì kinh doanh dầu gội đầu sẽ mang lại khoản lợi nhuận kếch sù, đã có không ít người lúc đầu chỉ kinh doanh nhỏ lẻ, nhưng vài năm sau đã trở thành tỷ phú
Nghiêm Tiểu Thì rất giỏi về trang điểm, cô ấy mà trang điểm sẽ biến thành thiên thần, rất có thần. Hạ Tưởng cho rằng, nếu cô ấy tiến thân vào nghề kinh doanh mĩ phẩm, nhất định sẽ thành công.
Nghiêm Tiểu Thì nghe xong đề nghị của hạ Tưởng, cúi đầu suy nghĩ một lát, bèn hỏi:
- anh nghĩ tôi làm gì thì thích hợp hơn?
Bỗng có một âm thanh trong trẻo vang lên:
- Chị đẹp như vậy, có thể trang điểm được một cách hoàn hảo, một chút dấu vết cũng không thể tìm ra, không làm kinh doanh mĩ phẩm thì quả thực là rất đáng tiếc.
Một em bé gái khoảng 16, 17 tuổi từ dưới lầu lên. Cô bé mặc chiếc váy ngắn, một cô học trò rất ngây thơ lãng mạn, cô bé có đôi chân trắn mịn hồng hào, đúng là một cô bé trẻ con sắp bước sang tuổi trưởng thành.
Tống Nhất Phàm tới rồi
Nghiêm Tiểu Thì vừa nhìn thấy Tống Nhất Phàm, ngay lập tức ánh mắt sáng lên, cuốn trôi những ưu sầu trước đó, liếc nhìn Tống Nhất Phàm vài lần và nói:
- Em gái em thật dễ thương, giống như một tiên nữ. Da của e cũng thật là đẹp, vừa nhẵn vừa bóng, đẹp hơn mấy lần da chị, em có thật là ở thành phố Yến không vậy?
Hạ Tưởng liền nheo lông mày, một phút trước, Nghiêm Tiểu Thì còn có chút oán giận, bây giờ, cô ấy đã bị Tống Nhất Phàm cuốn hút mất rồi, còn nói chuyện da đẹp da xấu. Tâm tư con gái thay đổi nhanh thật, quả nhiên con trai không thể hiểu nổi sự thay đổi này.
Tống Nhất Phàm nói vài câu với Nghiêm Tiểu Thì, liền đến trước mặt Hạ Tưởng, dang rộng hai vai ôm nhẹ Hạ Tưởng, nhân cơ hội nói nhỏ vào tai hắn:
- Chị ấy rất đẹp, anh không được ngầm phát tín hiệu cho chị ý đâu nhé, nếu không, em sẽ mách chị Tào đến đó.
Tống Nhất Phàm trở thành gián điệp từ khi nào vậy? Hạ Tưởng liền vỗ nhẹ phía sau lưng cô bé nói:
- ngoan nào, mau cùng chị Nghiêm vào trong ngồi đi, rất nhiều người trong đó. Rất vui.
- Em đến để thăm anh, nếu đến để chơi với họ thì em đã không đến.
Tống Nhất Phàm nói xong, đẩy Hạ Tưởng ra, xoay người kéo Nghiêm Tiểu Thì vào phòng.
Nghiêm Tiểu Thì nhìn Hạ Tưởng bằng ánh mắt kỳ lạ, dường như đang hỏi, cô ấy là ai? Không phải em gái của anh chứ? Anh ngay cả đứa bé 16, 17 tuổi cũng không buông tha sao? Gian ác quá đi?
Hạ Tưởng giả bộ không thấy được sự hoài nghi của Nghiêm Tiểu Thì, vội xuông lầu dưới, vì hắn nhìn thấy Phùng Húc Quang.
Phùng Húc Quang một thời gian không gặp Hạ Tưởng rồi, vừa nhìn thấy hắn, hắn liền cho Hạ Tưởng một chưởng, bất mãn nói:
- Thằng bạn đểu, ngay cả cuộc điện thoại cũng không gọi, không gặp mặt, trước kia sao tôi không nhận ra cậu là ngươi qua cầu rút ván nhỉ?
Hạ Tưởng cười ha hả:
- Ít lằng nhằng đi. Anh gần đây phát tài rồi, sợ tôi bắt anh phải mời à, cho nên cố tình trốn tôi đúng không?
Quả thực Phùng Húc Quang kinh doanh càng ngày càng lớn, là doanh nghiệp đầu tiên mở siêu thị trong thành phố Đan Thành, siêu thị trong thành phố Bảo cũng đang trong giai đoạn kiến thiết xây dựng như vũ bão. Hơn nữa từ thành phố Đài ở phía nam đến thành phố Châu ở phía đông đều cần mở các chi nhánh siêu thị, chính thức đưa siêu thị phát triển một cách tích cực.
Hạ Tưởng cũng biết Thôi Hướng luôn có ấn tượng không tốt đối với mình, hơn nữa nhìn tình thế hiện tại thì vài năm sau, lúc Diệp Thạch Sinh lui ra thì Thôi Hướng chính là người có khả năng cạnh tranh nhất với Mã Vạn Chính và Tống Triêu Độ.