Quan Thần

Các tác phẩm thiết kế mà Hạ Tưởng làm lúc tốt nghiệp, hình như cũng có đạt giải gì đó. Có điều hắn không để tâm tới, bởi vì lúc tốt nghiệp tiện tay chuyển hết thiết kế tốt nghiệp cho giáo viên hướng dẫn, căn bản không nhớ ra để xin lại. Lẽ nào hắn thực sự có tài năng thiết kế? Cho nên sau khi tham khảo một số thiết kế tiên tiến của thế hệ sau, mới đột nhiên phát ra hào quang chói mắt?

Dù thế nào đi chăng nữa, nghiệp thiết kế là không thể được nữa, Hạ Tưởng khiêm tốn cười cười, lại cùng Cao lão đến viện an dưỡng và trung tâm hội nghị tham quan thiết kế bên trong, nhìn thấy bên trong từ trang trí đến nội thất đều được làm đến mức tốt nhất, sâu trong lòng cảm thấy vừa ý.

Ban đầu dự tính viện an dưỡng và trung tâm hội nghị sẽ hoàn công trong hè này, nhưng để đạt được độ tinh xảo thì thời hạn gia công sẽ kéo dài thêm một, hai tháng. Hạ Tưởng nghĩ thầm, quả nhiên chậm mà chắc, chậm mới làm tỉ mỉ được, khắp nơi đều hiện lên vẻ tinh xảo, bất phàm. Hắn dám cam đoan, thiết kế viện an dưỡng và trung tâm hội nghị là hạng nhất, đừng nói là tỉnh Yến, ngay cả đem đến Bắc Kinh đi thi đấu thì cũng đứng vào hàng thượng thừa.

Trong lúc tham quan viện an dưỡng và hội nghị trung tâm, Hạ Tưởng và Cao lão thương thảo một số vấn đề triển khai công việc như thế nào, đưa viện an dưỡng và hội nghị trung tâm giới thiệu ra thị trường. Nháy mắt đã đến trưa, lúc chuẩn bị gọi cơm thì Cao lão cười thần bí:

- Tôi hẹn với ông Sở ăn cơm trưa nói chuyện phiếm, không nói chuyện với cậu nữa.

Hạ Tưởng nhìn thấy trong nụ cười của Cao lão có chút láu lỉnh. Biết là ông ta đang có ý tạo không gian riêng cho hai người. Nhìn Cao lão hắn bỗng nhớ đến lão Cổ, trong tâm thầm nghĩ, người có tính cách thoáng đạt, khi sống đến tuổi lão niên thì giống như lão ngoan đồng (già mà nghịch ngợm như trẻ con), cũng đôi lúc nghịch ngợm một chút.

Hạ Tưởng liền đi về hướng Liên Cư, chỗ Liên Nhược Hạm.

Liên Nhược Hạm quay trở về đã được một thời gian nhưng chỉ mới gặp Hạ Tưởng một lần. Do ở bệnh viện có nhiều tai mắt, không nói chuyện được nhiều. Có thể nói, sau khi về nước Liên Nhược Hạm và Hạ Tưởng chưa có được một lần nói chuyện tử tế.

Chỉ chốc lát sau, Liên Cư đã ở xa xa ngay trước mắt.

Hạ Tưởng đã lâu không đến Liên Cư rồi.

Về lại chốn xưa lần nữa, nhớ đến cảnh năm ngoái Liên Nhược Hạm rời đi Mỹ, chỉ chớp mắt thôi, một năm đã đi qua rồi. Thật đúng là thời gian như thoi đưa, nhớ lại thời gian hồi còn ở huyện Bá, lấy tay bấm bấm vậy là hắn và Liên Nhược Hạm đã quen biết được ba năm rồi.

Tuổi thanh xuân đẹp nhất của người phụ nữ được mấy lần ba năm?

Bước chân Hạ Tưởng dần trở nên nặng nề, thời khắc bắt đầu chạm chân vào cây cầu gỗ, bỗng nhiên có cảm giác Liên Cư trở thành vật tượng trưng và kỳ thác với hắn. Tượng trưng cho tình yêu của Liên Nhược Hạm, ký thác ước mộng của hắn.

Nhẹ nhàng gõ cửa, người bước ra là Vệ Tân.

Sao lại là Vệ Tân? Hạ Tượng bỗng chốc sửng sốt.

Gần đây hắn gặp qua Phượng Mỹ Mỹ, lại chính mắt nhìn thấy Phượng Mỹ Mỹ và Tiêu Ngũ nhanh chóng đến với nhau, cảm than thẩm mỹ của một người ngoan cố như thế nào, lại không thể dễ dàng thay đổi. Chỉ độc không ý thức tới giữa bản thân và Vệ Tân, tuy rằng cả hai đã gặp mặt nhau từ trước, tại sao đến tận bây giờ vẫn chưa có chuyện gì phát sinh? Giờ gặp lại Vệ Tân, Hạ Tưởng bỗng nhớ lại, thì ra trong năm Liên Nhược Hạm bỏ đi, số lần hắn gặp Vệ Tân chỉ đủ đếm trên đầu ngón tay.

Nghĩ sâu hơn, trong lòng hắn đã hiểu một đạo lý. Tiêu Ngũ và Phượng Mỹ Mỹ lại một lần nữa nhanh chóng đến bên nhau là bởi hai người đều có cảm giác với nhau, còn mối quan hệ giữa hắn và Vệ Tân đến cuối cùng vẫn chỉ là những cảm giác nhạt nhẽo, nguyên nhân chính là vì tự mình đã có ý cố tình tách xa.

Chuyện trên thế gian, chỉ cần một bên thoái nhường thì sẽ không xảy ra chuyện gì cả. Hạ Tưởng đã qua một lần đối mặt với cái chết rồi, đột nhiên hiểu ra đạo lý này, sau đó lại liên tưởng tới hiện tượng người thứ ba, bồ nhí ngày càng trở nên phổ biến. Đứng ở góc độ công bằng mà nói, cũng không thể đổ hết trách nhiệm lên người đàn ông. Nếu như phụ nữ không tham tài, không tham vọng hư vinh, thì sao có thể cam tâm tình nguyện làm kẻ thứ ba?

Đương nhiên cũng không loại trừ những mối tình chân chính nhưng lại muộn màng, là kiểu si tình ôm hận lúc chưa ai thuộc về ai mà lại không được sớm gặp nhau. Có điều những trường hợp đó không nằm trong phạm vi Hạ Tưởng suy nghĩ tới, bởi khi Vệ Tân nhìn thấy Hạ Tưởng, đột ngột hỏi một câu:

- Anh đến làm gì?

Vẻ mặt bất bình, phẫn nộ.

Hạ Tưởng dường như hiểu được cái gì đó, không đáp, chỉ hỏi:

- Nhược Hạm đâu?

- Cô ấy không muốn gặp anh.

Vệ Tân đứng ngay giữa cửa, ngăn không cho Hạ Tưởng bước vào. Người phụ nữ si tình, lại trở thành kẻ phụ tình người khác, từ cổ chí kim luôn là thế.

- Anh đừng có đến làm phiền Tổng giám đốc Liên nữa.

- Vệ Tân, không có chuyện của em nữa rồi. Em đi bận đi.

Liên Nhược Hạm khẩn khoản đi từ trên tầng xuống, trên người mặc bộ váy lụa nền trắng hoa màu lam, tóc được búi tự nhiên, mang vẻ đẹp tựa như đoá sen hồng nổi giữa làn nước trong.

Vệ Tân hơi bất mãn liếc mắt nhìn Hạ Tường, bắt đắc dĩ đành phải đi lên tầng.

Hạ Tưởng liền lên tầng ôm Liên Nhược Hạm vào lòng, giọng khẽ nói:

- Em chịu khổ nhiều rồi.

Liên Nhược Hạm uể oải, ngáp dài, rồi tủm tỉm nói:

- Khổ cái gì chứ? Em mọi thứ đều tốt cả. Em quen anh sau cả cô bé Lê kia, nhưng chuyện gì cũng cướp trước cô bé. Nói ra người tủi thân nhất phải là cô bé đó mới đúng. Em luôn cảm thấy có lỗi với cô ấy, em suy nghĩ kỹ rồi, đợi khi nào quyền tức cổ phần công ty mạng phân chia xong, em sẽ chia cho cô ây năm phần trăm cổ phần.

Hạ Tưởng sửng sốt:

- Bé Lê không thiếu tiền, với lại hình như không được đúng cho lắm, cô ấy sẽ không nhận đâu.

- Sẽ nhận, không phải em cho cô ấy, em cho con cô ấy.

Liên Nhược Hạm cười bí hiểm, nụ cười đắc ý, nụ cười hạnh phúc:

- Cũng là cho anh chị em cùng cha khác mẹ của bé.

Liên Nhược Hạm nhẹ nhàng đặt một tay lên bụng, trong ánh mắt đong đầy sự yêu thương tình mẹ.

Cái gì? Hạ Tưởng kinh ngạc.

- Có rồi?

Hắn vội cong người, vòng tay qua eo Liên Nhược Hạm, nhanh chóng bế vào phòng hắn, nhẹ nhàng đặt Liên Nhược Hạm lên giường, sau đó áp cái tai lên bụng cô nghe ngóng nhưng đã bị Liên Nhược Hạm đang tươi cười chặn lại, đẩy hắn sang một bên:

- Đồ ngốc, mới phát hiện có thôi, lấy đâu ra động tĩnh gì?

- Hẳn là đồ Trung Quốc chế tạo, đến Mỹ được kết tinh lại rồi.

Hạ Tưởng nghĩ lại, lần gần đây nhất hắn chỉ ở bên Liên Nhược Hạm được một tháng, khoảng thời gian cùng với cô ở Mỹ. Có lẽ là từ lúc đó bắt đầu đã mọc rễ nảy mầm.

Vẻ mặt Liên Nhược Hạm sáng ngời lên niềm hạnh phúc, say mê, không một lời trách móc Hạ Tưởng gần đây không có thời gian ở bên cô mà nói:

- Không ngờ em cũng có lúc được làm mẹ, chỉ cần nghĩ đến sinh mạng nhỏ đang dần lớn lên trong bụng mình thì cảm thấy cảm giác cực kỳ đặc biệt không thể tưởng tượng nổi. Anh nói xem, sẽ là con gái hay là con trai? Nếu là con trai thì đặt tên gì? Là con gái thì đặt tên gì?

Phụ nữ ai cũng giống nhau cả, khi có con rồi tất cả mọi sự chú ý hầu như được đặt hết lên đứa con, còn nỗi nhớ về người đàn ông thì bị giảm bớt đi phân nửa.

Cho dù Liên Nhược Hạm có hơi ngang bướng, có hơi kiêu kỳ, nhưng khi đã biết mình có thai thì bắt đầu bộc phát tình mẫu tử, khiến Hạ Tưởng nghĩ rằng: Có lẽ đợi đứa bé ra đời xong sau đó, Liên Nhược Hạm sẽ đặt hết sự quan tâm vào đứa con, bớt để ý đến hắn hơn.

Có điều, nhiều vấn đề của Liên Nhược Hạm, Hạ Tưởng đều không trả lời. Vấn đề mà hắn quan tâm chính là:

- Em định sinh con ở đâu?

Nếu sinh trong nước, Liên Nhược Hạm sẽ phải đối mặt thế nào trước áp lực của họ tộc? Tốt nhất vẫn là đến Mỹ sinh, cô ấy đã gia nhập quốc tịch Mỹ rồi, nếu sinh con ở đó, đứa trẻ sẽ được mang quốc tịch Mỹ. Có điều khi nghĩ đến tương lai của đứa bé, Hạ Tưởng vẫn mong muốn nó được sinh sống và lớn lên ở Trung Quốc, được giáo dục bởi nền văn hoá truyền thống của Trung Quốc.

- Em chưa nghĩ ra, dù sao thì vẫn còn sớm. Em sẽ ở trong nước một thời gian đã rồi tính tiếp.

Liên Nhược Hạm trở tay vòng ra ôm lấy Hạ Tưởng, cực kỳ dịu dàng nói:

- Em đã có con của anh rồi, anh có vui không?

- Không ngờ anh sắp làm bố rồi, nghĩ lại vẫn có cảm giác như là một giấc mơ vậy.

Hạ Tưởng cười ngây ngô một lúc, rồi nhẹ nhàng đặt tay xoa nhè nhẹ lên bụng Liên Nhược Hạm rồi dặn dò:

- Phải tìm một cô bảo mẫu đến chăm sóc cho em, việc của công ty em đừng lo lắng quá, miếng đất nhà máy thép và nhà máy chế biến thuốc để anh xoay sở là được rồi. Những việc khác cố gắng giao hết cho Cao lão hoặc Phó Tổng giám đốc xử lý, em chỉ cần nghỉ ngơi nhiều vào, chú ý bồi dưỡng để sinh một thằng cu trắng mập là được rồi.

- Ý của anh là, nếu em sinh con gái thì anh sẽ không thích phải không?

Liên Nhược Hạm trừng mắt nhìn Hạ Tưởng, vẻ không vừa ý.

- Sao lại thế được?

Hạ Tưởng vội vàng cười ngây ngô.

- Con gái thân thiết với bố nhất, sinh con gái cũng tốt, lớn lên sẽ xinh đẹp như em vậy, sẽ có biết bao nhiêu nhà phải đến cầu thân với chúng ta, anh là bố đương nhiên là vui mừng, thấy mình rất đáng tự hào rồi.

- Tự khen mình kìa… Không cần biết là con trai hay con gái, đều là con của một mình em thôi, có liên quan gì đến anh?

Liên Nhược Hạm không nể tình véo Hạ Tưởng một cái.

Hạ Tưởng không chống đối lại, chỉ cười cười.

Hai người nói những lời tình tứ với nhau được một lúc, câu chuyện toàn xoay quanh chủ đề đứa bé ra đời và tương lai của nó như thế nào. Hạ Tưởng có ý đề cập đến miếng đất nhà máy thép và nhà máy thuốc thì Liên Nhược Hạm hững hờ, không có chút hứng thú bàn luận, dường như trên thế giới này không có gì quan trọng bằng đứa bé sắp ra đời, khiến Hạ Tưởng cảm thấy bất lực.

Thêm nửa ngày nữa trôi đi, Hạ Tưởng thấy Liên Nhược Hạm không đề cập đến chuyện hắn bị thương phải nằm viện thế nào, trong lòng cảm thấy tủi thân, nói: Tại

- Em thay đổi tình cảm cũng quá nhanh chóng và triệt để quá, cũng không quan tâm xem anh bị nước cuốn đi thế nào? Bị thương thế nào, rồi trị thương ra sao? Em là vợ mà chẳng làm đủ chức trách gì cả.

- Bên cạnh anh không phải không có người chăm sóc, có bé Lê, có em Nhất Phàm, nghe nói còn có Nghiêm Tiểu Thì cũng muốn chăm sóc tận giường cơ, đâu đến lượt em hỏi han ân cần nữa, phải không?

Vẻ mặt Liên Nhược Hạm đang cười đó, nhưng khi nói lại cắn chặt từng chữ, từng chữ.

Hạ Tưởng muốn chảy mồ hôi, vội nói:

- Bé Lê chăm sóc anh là việc hoàn toàn chính đáng, Nhất Phàm chỉ là hiếu kỳ, cô bé chỉ là đến làm loạn thôi. Còn về Nghiêm Tiểu Thì, hình như cô ta chưa nói yêu cầu được chăm sóc tận giường, em đừng có mà ăn nói linh tinh không có chứng cớ.

- Có thật là không đó?

Mắt Liên Nhược Hạm chớp chớp.

Hạ Tưởng bị cô làm cho quay cuồng, dùng sức suy nghĩ. Nghiêm Tiểu Thì đúng là có đến thăm hắn, nhưng hình như chỉ có ngồi một lúc rồi đi. Lúc đó người ra vào nhiều, hắn cũng không nói chuyện riêng với cô ta, ở đâu ra mà nói là chăm sóc trên giường? Lại thấy Liên Nhược Hạm đang rất cố gắng nén cười, hắn liền hiểu ra, cười:

- Còn muốn doạ nạt người nữa không? Được, em nhớ đấy, càng học càng hư. Có phải đã bị tư tưởng tư lợi của chủ nghĩa đế quốc Mỹ ăn mòn rồi không?

- Nào có đâu, người Mỹ mà muốn đục ruỗng em thì còn lâu ý.

Liên Nhược Hạm "hứ" một tiếng, sau đó cắn vào tai Hạ Tưởng, nói:

- Là bé Lê nói cho em biết đó. Cô ấy nói, để em giám sát anh chặt thêm một chút, không thì anh lại chạy linh tinh.

Hạ Tưởng không tránh được xấu hổ, chảy mồ hôi, có thật là mình xấu xa như vậy không?

Không ngờ Liên Nhược Hạm nói ra một câu khiến hắn nhẹ lòng đi một chút:

- Ý của bé Lê thực ra là muốn nói, cô bé thấy rằng nếu so với em thì có thể anh sẽ nghe lời em hơn, để em giám sát anh, sau này không để anh làm những việc nguy hiểm như thế nữa. Anh phải biết rằng, anh không chỉ là một người cán bộ, anh còn là chồng của người khác, là con của bố mẹ. Sau này cũng là cha của những đứa trẻ, trách nhiệm của anh rất lớn.

Hạ Tưởng đã hiểu nỗi lòng của Liên Nhược Hạm và Tào Thù Lê, gật đầu thật mạnh:

- Anh hiểu rồi.

Ăn cơm trưa xong, Hạ Tưởng cùng Liên Nhược Hạm đi bộ một lúc, sau đó về phòng nghỉ trưa. Đợi cho Hạ Tưởng ngủ thật say, Liên Nhược Hạm khẽ tỉnh dậy, quay nghiêng người ngắm nhìn hắn, thì thào nói:

- Đừng trách em nhé, em cũng là vì muốn tốt cho anh. Anh không biết rằng chuyện xảy ra với anh đã làm người khác sợ đến thế nào. Nếu anh cứ xông lên đầu tiên như thế, thì em thà không để anh theo chính trị. Em muốn điều anh đến Bắc Kinh, đến một Ban yên lành ở đó một thời gian. Không phải là từng bước thăng chức sao? Ở đâu thăng chức mà chẳng giống nhau là thăng?

Trong vô tình, có vài cánh tay của vận mệnh đều đang hướng về Hạ Tưởng. Ngoài Liên Nhược Hạm âm thầm hành động ra, trong Tỉnh, việc sắp xếp vị trí của Hạ Tưởng cũng dậy lên nhiều tranh cãi.

Trong văn phòng Bí thư tỉnh uỷ, khói bay lượn lờ. Diệp Thạch Sinh và Thôi Hướng ngồi đối diện nhau, hai người không nói chuyện, chỉ là không ngừng hút thuốc.

Ngay tại vừa rồi, Thôi Hướng đột nhiên tìm đến Diệp Thạch Sinh, đề xuất Hạ Tưởng Phó chủ tịch thường trực huyện An làm việc chăm chỉ, năng lực xuất sắc, đảm nhiệm chức Phó chủ tịch huyện An gần hai năm nay, lập được không ít thành tích. Vừa đúng lúc Trưởng phòng tin tức của Văn phòng Tỉnh uỷ về hưu, Thôi Hướng có ý điều Hạ Tưởng đảm nhận vị trên thay thế cho Trưởng phòng sắp về hưu, đề bạt lên cấp Cục trưởng.

Diệp Thạch Sinh nghe xong phản ứng đầu tiên là, Thôi Hướng thò tay ra quá dài rồi, đường đường là Phó Bí thư tỉnh uỷ, đến vị trí Trưởng phòng của văn phòng tỉnh ủy cũng nhắm lấy, có phải hơi nhàn rỗi quá không?

Nghĩ lại lại thấy không đúng, Hạ Tưởng nhiều nhất đợi thêm một năm rưỡi nữa thì có khả năng sẽ được đề bạt lên chức Chủ tịch huyện. Trong lúc thời cơ tốt như vậy ai lại mong muốn đến phòng Tin tức Văn phòng tỉnh uỷ làm trưởng phòng? Rõ là từ cục Phó được thăng lên cấp Cục Trưởng, nhưng thực tế thì lại từ Phó chủ tịch huyện, có quyền lực thực sự lại bị đề bạt đến bộ phận nhàn rỗi, giống như kiểu rõ ràng được lên chức nhưng bên trong lại bị hạ bệ.

Thôi Hướng đang muốn trị Hạ Tưởng?

Diệp Thạch Sinh có ấn tượng bình thường với Hạ Tưởng, chỉ hơi đố kỵ mạng lưới quan hệ rộng trong thành phố và Tỉnh của hắn, cộng thêm lời nói của Cao Thành Tùng đã để lại ám ảnh trong lòng y, thế nhưng y vẫn không coi Hạ Tưởng là đối tượng đáng uy hiếp. Việc Thôi Hướng gấp rút nhảy ra, trực tiếp đề xuất với y về việc sắp xếp vị trí cho Hạ Tưởng rốt cục là mang ý đồ gì? Là hắn ta đã biến Hạ Tưởng thành người của mình để đến thăm dò y? Hay là mượn cơ hội đến sờ nắn y, xem y có đủ khả năng tạo dựng uy quyền của một Bí thư tỉnh uỷ.

Diệp Thạch Sinh không tỏ ý kiến, đáp lại một câu:

- Sắp xếp như vậy hình như không được thoả đáng mấy.

Sau đó hai người bắt đầu không ngừng ngồi hút thuốc.

Việc Hạ Tưởng bị thương phải nằm viện có Trần Phong và Hồ Tăng Chu cùng nhau đến thăm, Diệp Thạch Sinh biết. Cao Tấn Chu ở trên tỉnh và Tống Triều Độ cũng xuất hiện tại phòng bệnh của hắn, trong lòng y cũng đủ rõ, y hơi thất kinh trước mạng lưới quan hệ của Hạ Tưởng. Tuy từng có suy nghĩ trị hắn ta, nhưng cũng chỉ là nghĩ tìm cơ hội nào đó thích hợp điều Hạ Tưởng rời xa thành phố Yến, điều đến huyện khác làm Chủ tịch huyện mà thôi.

Chỉ là Diệp Thạch Sinh không ngờ tới, ý muốn của Thôi Hướng muốn động đến Hạ Tưởng còn mạnh hơn cả y. Với lại đề nghị của y đã thể hiện rõ muốn diệt con đường tiền đồ chính trị của Hạ Tưởng. Điều đến Văn phòng tỉnh uỷ xong, cho dù là làm một nhiệm kỳ trưởng phòng, lần tới sẽ đường hoàng thăng lên chức Phó giám đốc Sở, đảm nhiệm một nhiệm kỳ Phó chánh văn phòng Tỉnh uỷ, sau đó từ từ tích luỹ kinh nghiệm, lai lịch, đến lúc thăng lên Giám đốc Sở, trên cơ bản sẽ đảm nhiệm chức Giám đốc một Sở trực thuộc Tỉnh hoặc Bí thư đảng tổ. Cứ chậm rãi như vậy chặt đứt con đường chính trị bắt đầu từ địa phương của Hạ Tưởng.

Nếu không bắt đầu từ địa phương được thăng chức dần dần theo từng bước thì rất khó tuân theo trình tự bình thường, từ Thị trưởng đến Bí thư Thành uỷ, rồi đến Phó chủ tịch tỉnh, từng bước bước lên vị trí cao. Trên cơ bản có thể nói, hướng đi mà Thôi Hướng vạch ra chính là có ý muốn huỷ diệt Hạ Tưởng.

Đối với tiền đồ của Hạ Tưởng, Diệp Thạch Sinh không để tâm đến lắm, y chỉ quan tâm đến dụng ý thật sự trong hành động này của Thôi Hướng, là thử thăm dò cái đáy cuối cùng của y, hay chỉ đơn thuần là gây khó dễ cho Hạ Tưởng.

Diệp Thạch Sinh luôn hoài nghi ý đồ của Thôi Hướng, luôn cảm thấy Thôi Hướng có thể cho Hạ Tưởng là người mình, nên muốn lấy Hạ Tưởng làm hòn đá kê chân, đến thăm dò y, sờ mó dây chốt của y.

Tính cách Diệp Thạch Sinh không cứng rắn, chính là vì Cao Thành Tùng mà ra. Y làm Chủ tịch tỉnh ở Tỉnh Yến mà luôn phải chịu sự uất nghẹn. Bây giờ khó khăn lắm mới thoát khỏi cái bóng của Cao Thành Tùng thì lại nhảy ra một Phó bí thư có ý đồ đoạt ban đoạt quyền rõ như ban ngày. Và còn có thêm một tên Chủ tịch tỉnh Phạm Duệ Hằng luôn luôn ở bên quan sát chăm chú. Y bỗng nhiên thấy tình cảnh trước mắt của mình chẳng khá hơn so với thời kỳ dưới trướng của Cao Thành Tùng chút nào.

Trong lòng Diệp Thạch Sinh bỗng nhiên nổi lên sự tức giận.

- Tôi thấy không thích hợp lắm, việc này tuy rằng sự suy xét của Tỉnh uỷ là xuất phát từ toàn diện, nhưng cũng phải trưng cầu ý kiến của Thành uỷ thành phố Yến.

Diệp Thạch Sinh trầm tư một lúc, đem bóng vứt qua bên Thành uỷ thành phố. Y biết, Bí thư Thành uỷ Trần Phong sẽ hết sức bảo vệ và ủng hộ Hạ Tưởng, chắc chắn sẽ không đồng ý với đề xuất của Thôi Hướng.

Thôi Hướng nghe xong trong lòng thầm chửi, lão hồ ly này, vừa nhát gan vừa không có trách nhiệm, lại dám lấy Trần Phong ra hù doạ? Trần Phong đúng là Uỷ viên thường vụ Tỉnh uỷ, nhưng một mình ông ta cũng không thể bao bọc được cho Hạ Tưởng.

- Tỉnh uỷ mà muốn điều động một Phó chủ tịch huyện, chỉ cần nói với Thành uỷ một tiếng là được rồi, lại còn phải trưng cầu ý kiến của bọn họ sao? Lẽ nào Tỉnh uỷ không có cái quyền điều động bất cứ Phó chủ tịch huyện nào trong phạm vi nội Tỉnh nữa?

Thôi Hướng ôn hoà hỏi lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui