Hạ Tưởng cũng bởi do Mai Hiểu Lâm nên mới có cảm giác không xa cách với Mai Thái Bình, nếu mà không có sự hợp tác trong thời gian dài với Mai Hiểu Lâm, hắn chắc chắn sẽ không dám đường đường chính chính ngồi trước mặt Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy nói giỡn rồi.
Thân tham gia chính trường, trời lớn đất lớn, mũ quan lớn nhất.
Hạ Tưởng liền cười khiêm tốn:
- Chú là Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh uỷ, trong tay quản lý vô số mũ của các quan lớn nhỏ trong tỉnh, phàm là người muốn đội mũ quan ai lại không nể sợ chú ạ? Cháu cũng chỉ là viên cán bộ bé nhỏ, đương nhiên là sợ Trưởng ban Tổ chức cán bộ ạ.
Lại nhớ đến điều kiện Mai Thái Bình đề ra, Hạ Tuởng vội hỏi:
- Trưởng ban Mai xin cứ nói là điều kiện gì đi ạ.
- Chú là người tốt, không nên sợ. Cháu mà sợ chú nữa thì giữa chúng ta sẽ không chung tiếng nói được nữa phải không?
Mai Thái Bình trở lại trạng thái bình thường, uống liền mấy chén rượu, nói liên tục:
- Rượu ngon, đúng là rượu ngon. Điều kiện của chú là, tiểu Hạ, cháu phải nói cho chú biết, hộp gấm mà Phạm Duệ Hằng tặng cháu, trong đó để đồ gì vậy?
Hạ Tưởng sửng sốt, sau đó liền cười ha ha
Rốt cuộc hộp gấm mà Chủ tịch tỉnh Phạm tặng có chứa đồ gì đã bị hỏi đến không dưới trăm lần rồi. Từ Mai Hiểu Lâm, Khâu Tự Phong ở huyện An đến Tần Thác Phu ở thành phố Yến cũng hỏi. Thậm chí là Vương Bằng Phi và Phương Tiến Giang cũng dùng cách trêu đùa để dò hỏi, rồi đến Cao Tấn Chu trên tỉnh, đương nhiên Tống Triều Độ, Mã Vạn Chính không hỏi, có lẽ là do ngại. Ai ngờ đúng lúc Hạ Tưởng cho rằng Mai Thái Bình sẽ đặt điều kiện khiến hắn không thể chấp nhận được thì ông ta lại mở miệng hỏi về vấn đề này.
Hạ Tưởng không thể nhịn cười hơn được nữa nên bật cười thành tiếng.
Mai Thái Bình thấy Hạ Tưởng cười thì sửng sốt, hỏi:
- Có gì mà buồn cười thế? Lẽ nào chú lên làm Trưởng ban Tổ chức cán bộ rồi thì không còn lòng hiếu kỳ sao?
Hạ Tưởng nhịn cười:
- Không phải ạ, cháu đang nghĩ là Chủ tịch tỉnh Phạm đủ thông minh thật. Chỉ tặng một chiếc hộp gấm thôi lại có thể khiến vô số người khổ sở đoán non đoán già món quà bên trong là quà gì. Thật ra bên trong không có quà gì cả, nói ra chỉ e là nhiều người sẽ không tin thôi, là một trang giấy trắng!
- Giấy trắng?
Mai Thái Bình xoay xoay chén rượu trong tay, ngẩn người, bỗng nhiên cười một cách đắc ý:
- Thông minh! Không ngờ, Phạm Duệ Hằng cũng thật là thông minh. Tặng tờ giấy trắng cho cậu, để cậu đi đoán tâm ý của ông ta, lại càng khiến cho vô số người đau đầu, một thủ đoạn mượn đao giết người.
Tuy rằng Mai Thái Bình miêu tả không sát lắm nhưng cũng coi như là nhìn thấu được dụng tâm của Phạm Duệ Hằng. Hạ Tưởng cười:
- Một tờ giấy trắng không có chữ nào, có thể nói là không có giá trị gì cả, nhưng một khi viết chữ vào rồi lại như nặng nghìn cân. Bây giờ trang giấy trắng ấy vẫn trắng, chưa ai biết được chân tướng cả.
Mai Thái Bình hiểu ý của Hạ Tưởng là muốn ông ta giữ bí mật, y liền gật đầu, nói:
- Ai ai cũng có tính tò mò, mọi người càng hiếu kỳ thì mối quan hệ giữa cậu và Chủ tịch tỉnh Phạm càng thần bí, sẽ khiến cho người ta ngờ vực đoán mò. Cứ kệ mọi người đoán linh tinh cũng được, coi như là trò vui tiêu khiển.
Ngừng lại một lát, y hỏi tiếp:
- Sao cháu lại muốn giúp Khâu Tự Phong? Không phải là đang muốn tiếp cận nhà họ Khâu chứ?
- Do sự hợp tác ở huyện An cũng rất tốt ạ, sau này có khả năng sẽ trở thành người hợp tác trên chính trường. Ra tay giúp đỡ nhau, để lại ân tình thì về sau có gặp lại cũng dễ nói chuyện ạ.
Hạ Tưởng thật thà nói, hắn cảm nhận được nếu Khâu Tự Phong có thể yên tâm xây dựng sự nghiệp, lại có được sự ủng hộ của họ tộc thì sẽ không lo sẽ không có ngày chắp cánh bay lên.
- Nhà họ Mai và họ Khâu có lúc hợp tác, có lúc thì đối đầu nhau, tranh chấp lợi ích không ít. Nhưng đa phần các việc đều tuân theo một quy định, Khâu Tự Phong cũng đủ tư cách rồi, cậu đả thông Bí thư Tào đi, khi nào Ban tổ chức cán bộ Tỉnh uỷ trưng cầu ý kiến Thành uỷ thành phố Bảo, tên Khâu Tự Phong sẽ được đặt lên đầu tiên.
Hạ Tưởng vui mừng gật đầu.
Buổi tối sau khi về nhà, Hạ Tưởng gọi điện cho Tào Vĩnh Quốc. Vừa đúng lúc Tào Vĩnh Quốc đang đau đầu vì không có ứng cử viên nào, nghe Hạ Tưởng đề cử xong ông liền vui mừng, và chấp nhận đề xuất của hắn.
Buổi tối ăn cơm xong thì cô bé liền sớm chui vào chăn ấm, chỉ lộ ra cái đầu nho nhỏ, diễn vẻ mặt xấu nghịch ngợm với hắn, nhỏ giọng nói:
- Mau đến đây đi, muốn bàn với anh một chuyện.
Hạ Tưởng liền cảm thấy lạ:
- Đợi một chốc anh cũng chui vào chăn xong rồi bàn, có điều anh thấy bộ dạng em có vẻ gian tà, đang có ý đồ xấu phải không?
Mặc dù kết hôn đã một thời gian, hai người cũng đã sớm hoà làm một rồi, khi bị Hạ Tưởng bóng gió trêu ghẹo một tí cô bé vẫn đỏ mặt:
- Anh không thể nghĩ nghiêm túc được à? Sao lúc nào đầu óc cũng đen tối thế, không mệt sao?
Hạ Tưởng ấm ức kêu:
- Em xem em nằm trong chăn chỉ thò mỗi cái đầu ra, lại vẫy tay về phía anh nói là có chuyện, không phải là đang muốn quyến rũ anh sao? Lại còn không biết ngượng nói anh, là em không tự chú ý hình tượng đoan trang của mình mới đúng.
- Không thèm để ý tới anh nữa, là do trời lạnh em mới lên giường trước, ai mà giống anh cứ nói lên giường là có suy nghĩ đen tối.
Tào Thù Lê quay người, hướng lưng về phía Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng liền cười ha hả, cũng đúng, cách nói lên giường trong suy nghĩ của đàn ông đã trở thành đại danh từ cho vài việc nào đó. Hắn cũng không lo lắng, vì biết bé Lê là đang trêu chọc mình, nên làm xong việc của mình xong mới lên giường nằm.
- Rốt cuộc là chuyện gì tốt đẹp vậy?
Hạ Tưởng hỏi, vẻ mặt gian gian, sau đó bàn tay bắt đầu nghịch ngợm, không để yên một chỗ.
- Đừng lộn xộn, em muốn nói chuyện nghiêm túc với anh.
Cô bé đẩy Hạ Tưởng cái tay hư kia ra.
- Nghe em nói này, phải thành thật, ngoan, nếu không thì không nói chuyện với anh nữa.
- Có chuyện gì cứ từ từ nói.
Hạ Tưởng nghiêm túc trở lại, xem ra bé Lê là có chuyện cần bàn.
- Sắp đến tết rồi, khi chúng mình về nhà, mua quà biếu gì thì tốt đây?
Cô nghiêng đầu, lấy một ngón tay đặt lên trên mũi, hiện rõ là đang rất chú tâm suy nghĩ.
- Và nữa, mời bố mẹ chúng ta đến cùng đón năm mới được không? Dù sao đồ ăn trong nhà cũng ăn không hết, mọi người đến thì càng đông vui.
- Em quyết định là được rồi, việc trong nhà anh đều là uỷ hết quyền cho vợ yêu xử lý.
Hạ Tưởng lười biếng, không muốn bị bận tâm.
- Vậy cũng được, tha cho anh đấy. Em biết anh có nhiều việc phải lo nên cứ giao cho em, em sẽ lo liệu. Có điều em mà sắp xếp ổn thoả rồi thì anh phải nghiêm túc chấp hành, không được phản đối.
Cô bé giơ ngón tay ra, muốn ngoắc ngón tay với Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng đành phải đồng ý, rồi bỗng nhiên hỏi:
- Có thể đến lúc đón năm mới, Hạ An sẽ làm đám cưới đấy. Quyết định từ bây giờ không có tác dụng đâu. Bớt việc đi, em đừng nghĩ nhiều nữa.
Thật ra hắn thích cô bé mãi với hình dạng đáng yêu mãi không lớn đó, luôn đem lại cho người khác khả năng mơ màng vô bờ bến. Thấy cô ấy nói xong thì đôi mắt bắt đầu híp lại buồn ngủ. Hạ Tưởng không vui, khi lật người nói:
- Nói xong chuyện là giả vờ buồn ngủ, em làm người ta bực mình quá, anh muốn giận lắm đây.
- Em thật sự buồn ngủ rồi, tha cho em một lần đi mà, được không?
- Không được.
- Thì thôi vậy, em thoả hiệp.
- Em đúng là không có nguyên tắc gì hết, sao không thể kiên trì thêm một lúc?
- Em sợ nếu kiên trì thêm một lúc thì ngủ mất.
- Em…
Nháy mắt là sắp hết năm rồi, trước khi đón năm mới chắc chắn sẽ không có chuyện lớn nào xảy ra đâu, có phải đến Bắc Kinh hay không Hạ Tưởng đã không còn muốn suy nghĩ đến nữa, chỉ muốn làm tốt công việc trước mắt, đồng thời theo dõi chặt quyết định của thành phố về vấn đề sở hữu miếng đất nhà máy thép và nhà máy dược.
Diệp Thạch Sinh lấy lý do nghiên cứu tình trạng kết cấu sản nghiệp tỉnh Yến để mở cuộc hội nghỉ nhỏ, gồm ông ta và Phạm Duệ Hằng, Mã Vạn Chính, Tống Triều Độ bốn người tham gia. Quả nhiên giống như ông ta tưởng tượng, tất cả mọi người đều phản đối cải cách, đều cảm thấy tình hình trước mắt vẫn là nên lấy ổn định làm trọng, duy trì hiện trạng là được rồi. Trong vài người đó, ý kiến của Tống Triều Độ là kiên quyết nhất, chính là vị trí địa lý tỉnh Yến rất khó có thể trở thành tỉnh kinh tế lớn, chỉ cần duy trì được tình trạng trung bình so với các tỉnh khác là được rồi.
Tống Triều Độ nói một phen chọc sâu vào tim Diệp Thạch Sinh, khiến cho y cảm giác giữa mình và Tống Triều Độ lại có cách nhìn nhận nhiều vấn đề giống nhau đến kinh ngạc.
Cùng lúc đó, ở thành phố Yến cũng mở một buổi hội nghị nhỏ do Thị trưởng Hồ đứng ra đề nghị, chủ yếu là thảo luận về quyền sở hữu miếng đất nhà máy thép và nhà máy dược.
Thành viên tham gia hội nghị gồm có Uỷ viên thường vụ Bí thư Trần Phong, Thị trưởng Hồ Tăng Chu, Phó thị trưởng thường trực Đàm Long, Phó thị trưởng Hà Giang Hoa. Trần Phong phát biểu đầu tiên, lôi vụ bản cam kết giữa Uỷ ban nhân dân thành phố nhiệm kỳ trước với Tập đoàn Viễn Cảnh. Hồ Tăng Chu cũng biểu thị nên tôn trọng ý kiến của nhiệm kỳ trước, nếu không chính phủ sẽ không còn độ tin cậy nữa.
Đàm Long kiên quyết phản đối, nói là phải chứng minh sự thực. Công viên Rừng Rậm do Tập đoàn Viễn Cảnh khai phá rất thành công, không bị đền tiền như khi nói lúc đầu, ngược lại lại kiếm được khoản tiền lớn, cộng thêm thành phố đã cấp phép xây dựng viện an dưỡng và trung tâm hội nghị trong công viên cũng coi như là bồi thường cho sự cống hiến của Tập đoàn trong sự cải thiện môi trường thành phố Yến. Hiện giờ Tập đoàn Viễn Cảnh đang dồn hết công sức vào việc xây dựng viện an dưỡng và trung tâm hội nghị, không nên phê duyệt thêm đất đai cho họ.
Bất động sản Cát Thành mấy năm gần đây cũng đóng góp không ít việc tốt cho Uỷ ban nhân dân thành phố, xây dựng nhà thu nhập thấp, vừa kinh tế, hay vài công trình an trí đều có bàn tay của Bất động sản Cát Thành trong đó, thành phố cũng nên chiếu cố, ủng hộ cho doanh nghiệp trong tỉnh hơn.
Hà Giang Hoa cũng biểu thị đồng ý với suy nghĩ như vậy. Y còn muốn thành phố ủng hộ nhiều hơn các doanh nghiệp địa phương, không nên làm nguội đi tấm lòng đóng góp vì thành phố của các doanh nghiệp tỉnh. Thành phố Yến là thành phố của người dân thành phố Yến, phải để doanh nghiệp thành phố kiến tạo những hoạt động có ý nghĩa tốt đẹp hơn.
Ý kiến của bốn người đều đã nói ra hết, nhất thời cả cuộc họp bị rơi vào trạng thái đông cứng. Trần Phong biết là Đàm Long muốn bảo vệ cho Bất động sản Cát Thành, chắc chắn sẽ dùng hết sức, ông ta trầm ngâm một lúc, cười:
- Ý của tôi là, chúng ta mở cuộc hội ý nhỏ là để định đoạt quyền sở hữu, đỡ phải để người khác thêm bất an, và cũng làm lợi cho sự phát triển về sau của các doanh nghiệp. Uỷ ban nhân dân thành phố kỳ trước là thoả thuận giữa tôi và Tập đoàn Viễn Cảnh. Lúc đó vì để thu hút vốn đầu tư của Tập đoàn, vì muốn họ xây dựng công viên Rừng Rậm nên mới đề ra lấy việc khai phá đất làm điều kiện trao đổi. Có thể nói Uỷ ban nhân dân thành phố là bên chủ động. Hiện tại không thể vì thấy công viên Rừng Rậm làm ăn phát đạt thì có suy nghĩ Tập đoàn Viễn Cảnh đã kiếm đủ vốn đầu tư bỏ ra, rồi phủ nhận thoả thuận lúc trước. Nếu làm như vậy, tin bị truyền đi thì sau này còn có Tập đoàn nào dám đến thành phố Yến đầu tư?
Ánh mắt Trần Phong sáng ngời nhìn Đàm Long, nói tiếp:
- Tập đoàn Viễn Cảnh có thể kinh doanh công viên Rừng Rậm tốt như vậy là do trình độ làm kinh tế của họ cao siêu, không có mâu thuẫn gì với việc ký kết với chúng ta lúc bấy giờ. Người xưa còn có câu quân tử một lời nói một gói vàng, Uỷ ban nhân dân thành phố ta lẽ nào lại ngang nhiên xé nát tờ cam kết ban đầu, chỉ vì cái lợi ngay trước mắt mà huỷ đi mối quan hệ hợp tác tốt đẹp với Tập đoàn Viễn Cảnh bao lâu nay?
- Năm đó chỉ là ký bản thảo cam kết, chứ không phải bản thoả thuận.
Đàm Long có chút e ngại Trần Phong, không dám nhìn thẳng vào Trần Phong, y nhìn sang Hà Giang Hoa:
- Tôi và Phó thị trưởng Hà đều nhất trí cho rằng, vẫn nên để Bất động sản Cát Thành khai thác tốt hơn, Phó Bí thư Thôi cũng rất quan tâm việc lớn mạnh của Bất động sản Cát Thành, cũng từng đích thân gọi điện hỏi về chuyện này rồi.
Lại lôi Thôi Hướng ra để bức ép người? Trần Phong hơi bực, lông mày nháy nháy đang định mở lời phản bác lại thì Hồ Tăng Chu cười nhìn Trần Phong gật đầu nhẹ, chủ động nói:
- Phó Bí thư Thôi cũng gọi điện cho tôi, nhắc đến vấn đề sở hữu miếng đất nhà máy thép và nhà máy dược. Tôi trả lời Phó Bí thư Thôi thế này: Đầu tiên là phải nhìn vào thực lực, sau đó là xem xét những nhà đầu tư ngoại tỉnh đã từng có cống hiến cho thành phố Yến, cuối cùng là muốn nghe ý kiến của đại đa số người khác nữa. Qua hai điều đầu tiên, Tập đoàn Viễn Cảnh không chỉ là thực lực lẫn có cống hiến cho thành phố Yến đều vượt qua Bất động sản Cát Thành. Còn điều cuối cùng, cán nhân tôi cho rằng, miếng đất ấy không phải là điều gì to tát cả, không cần phải trình lên Hội nghị thường vụ thảo luận nữa. Tôi là Thị trưởng, tôi xin đưa ra ý kiến đầu tiên, tôi vẫn cho rằng miếng đất nên giao cho Tập đoàn Viễn Cảnh thì hơn.
Trần Phong hơi giật mình, từ thời gian trước Hồ Tăng Chu vốn không biểu lộ thái độ rõ ràng, không thấy ông ta có chút gì là bị dao động, đang chuẩn bị muốn bàn chuyện riêng với ông ta thì ai ngờ còn chưa kịp bàn luận gì, Hồ Tăng Chu đã đề nghị mở cuộc hội ý tạm thời. Trần Phong vẫn còn hơi chút lo lắng nếu Hồ Tăng Chu ủng hộ Bất động sản Cát Thành thì y chỉ còn cách dùng đến quyền bí thư yêu cầu trình lên Hội nghị thường vụ bàn luận.
Không ngờ Hồ Tăng Chu lại ủng hộ Tập đoàn Viễn Cảnh nhiều như vậy, Trần Phong nheo mắt lại thì lập tức nghĩ tới Hạ Tưởng.
Đàm Long ngạc nhiên nhìn Hồ Tăng Chu, không thể miêu tả nổi sự kinh ngạc trong lòng hắn ta. Y nhớ lần trước Phó Bí thư Thôi có nói qua, Hồ Tăng Chu có dấu hiệu muốn xích gần, sao lại chỉ nháy mắt đã đổi quẻ rồi? Y liếc sang Hà Giang Hoa, nghiến răng một cái, dù sao chuyện cũng đã đến nước này rồi, đâm lao thì phải theo lao nên nói:
- Tôi vẫn ủng hộ Bất động sản Cát Thành.
Ba người nhìn qua Hà Giang Hoa.
Hà Giang Hoa tự biết mình thế nhỏ lời nói không trọng lượng, tuy là Uỷ viên thường vụ nhưng mới được vào Hội nghị thường vụ, trước mắt là gần gũi với Đàm Long hơn một chút, nhưng vẫn chưa quyết định sẽ nghiêng hoàn toàn về phía Đàm Long. Giờ thấy thế cục đã mở hướng đi, ngay cả Thị trưởng cũng ủng hộ Tập đoàn Viễn Cảnh rồi, y làm việc tại Uỷ ban nhân dân thành phố thì nên buớc cùng nhịp bước với Thị trưởng thì mới tốt cho phát triển công việc sau này, nên gật đầu nói:
- Nghe lời phân tích của Bí thư Trần và Thị trưởng Hồ xong, tôi thấy Tập đoàn Viễn Cảnh phù hợp hơn.
Đàm Long tuy đã liệu được Hà Giang Hoa sẽ đổi quẻ nhất thời, nhưng khi sự việc xảy ra thực thì vẫn không tránh khỏi sự chán nản, thoái chí. Nếu Bí thư và Thị trưởng đã bắt tay rồi, thì tự mình không cần phải gắng gượng nữa, ngay cả lúc trước Phó Bí thư Thôi cũng không lay động được Hồ Tăng Chu, chắc chắn trong lòng Thị trưởng đã tự có quyết định rồi nên chỉ còn con đường thoả hiệp để đi mà thôi.
Bốn người sau khi họp xong cuộc hội nghị nhỏ xong, trong buổi Hội nghị thường vụ vụ việc quyền sở hữu miếng đất nhà máy thép và nhà máy dược cũ đã trở thành vấn đề nhỏ nhắc đến một chút mà thôi. Không ai có ý kiến phản đối, coi như là chính thức được thông qua.
Hạ Tưởng nghe tin xong liền gọi điện báo cho Liên Nhược Hạm biết, Liên Nhược Hạm chỉ đáp lại lạnh nhạt một câu, rồi hỏi hắn:
- Anh nói xem là em nên mổ tốt hơn hay là sinh tự nhiên thì tốt hơn?
Hạ Tưởng thua luôn, Liên Nhược Hạm của bây giờ hoàn toàn rơi vào trạng thái làm mẹ, việc làm ăn của công ty mạng bên Mỹ và công ty trong nước đều không còn tâm trí để ý tới, một chút cũng không bận tâm tới. Cũng may, công ty bên Mỹ có Ban giám đốc, có Tổng giám đốc điều hành, tất cả đều vẫn hoạt động bình thường. Tập đoàn Viễn Cảnh có Phó tổng giám đốc điều hành, có Cao lão, và cách quản lý quy củ theo kiểu tập đoàn hoá cũng đang hình thành.
Nhẩm tính ra thì Liên Nhược Hạm có thai được khoảng bốn tháng rồi. Hạ Tưởng liền hỏi:
- Tết em định đi đâu? Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn
- Ở thành phố Yến là được rồi, em không muốn về Bắc Kinh. Em nghĩ hết rồi, nếu năm sau em còn ở thành phố Yến, thì em sẽ bay đến Mỹ sớm một chút để sinh bên đó. Nếu như anh có thể đến Bắc Kinh, em cũng sẽ về Bắc Kinh, sinh con tại Bắc Kinh. Dù sao thì đều theo sự sắp xếp đi lại của anh. Mặc kệ là sinh ở đâu, em hi vọng khi vào phòng sinh thì có anh ở bên.
Yêu cầu nhỏ này Hạ Tưởng đã đồng ý với cô, nên chỉ khuyên cô nghỉ ngơi cho tốt, khi nào đến Tết hắn sẽ bớt thời gian đến bên cạnh cô.
Cuối tuần, Tống Nhất Phàm và Tống Triêu Độ đột ngột đến nhà họ Tào làm khách.
Tống Triêu Độ đến thăm bạn, trên đường về vừa đúng đi qua ký túc xá của Uỷ ban xây dựng nhà họ Tào nên ghé vào. Tống Nhất Phàm đề xuất lên nhà ngồi, Tống Triêu Độ nghĩ cũng có một quãng thời gian chưa ngồi riêng với Hạ Tưởng rồi nên gật đầu đồng ý.
Hạ Tưởng hơi bất ngờ trước cuộc viếng thăm của bố con Tống Triêu Độ, nhưng cũng cảm thấy vui vui. Tào Thù Lê vội vàng pha trà rót nước mời khách. Tống Triêu Độ ngồi nói chuyện phiếm với Hạ Tưởng một lúc, sau đó như vô tình hỏi Hạ Tưởng một câu:
- Lần trước Chủ tịch tỉnh Phạm có tặng cậu cái hộp gấm, bên trong để đồ gì vậy?
Hạ Tưởng liền nhịn cười, Tống Triêu Độ cũng đủ nhẫn nại ghê, chuyện lâu như vậy rồi giờ mới hỏi. Có điều cái sự tò mò của con người đúng là ghê gớm thật, xem ra ông ấy luôn nhớ đến chuyện này.
Hạ Tưởng liền nói thật.
Tống Triêu Độ ngây người ra một lúc, liền sau đó thì cười ha ha:
- Đúng là cái tên Phạm Duệ Hằng, một tờ giấy trắng lại có thể trêu cợt vô số người, đúng là có khiếu lắm.
Tống Nhất Phàm ở Tào gia không yên, theo chân Tào Thù Lê lên tầng rồi xuống tầng mấy vòng rồi, bộ dạng ra vẻ nghiêm trang quay qua nói với Hạ Tưởng:
- Cũng được, phòng khá rộng, hình như là anh đang ở nhà bố vợ, anh không có nhà của mình sao?
Tập tục phía Bắc thường là không sống ở nhà bố vợ, Hạ Tưởng bị Tống Nhất Phàm hỏi một câu bỗng ngượng ngùng:
- Trẻ con không hiểu chuyện thì chớ nói linh tinh, ngồi yên một chốc đi, chạy lung tung thế không mệt à?
Tống Nhất Phàm trề môi, không bằng lòng làm mặt xấu:
- Em thích thế, anh kệ em. Anh mau mau kiếm tiền mua nhà cho chị Tào ở. Sau này em mà cưới chồng, không có nhà thì em không thèm cưới.
Tống Triêu Độ cười mắng yêu Tống Nhất Phàm một câu:
- Chỉ có con lắm lời, ăn nói linh tinh. Chuyện trên đời tất cả đều phải dựa vào sức mình để có được, đừng cứ có suy nghĩ dựa dẫm vào người khác. Con dựa vào người ta cái này thì người ta sẽ dựa vào con cái khác. Thế giới luôn luôn công bằng.
- Được rồi, được rồi, không nghe bố giảng đạo nữa.
Tống Nhất Phàm lấy tay bịt tai lại đi vào thư phòng của Tào Vĩnh Quốc. Vừa mới bước vào đã "ồ" một tiếng:
- Đây là đá gì vậy, đẹp quá. Có điều khắc thành hình cây rau cải trắng thì quê mùa quá. Chẳng có sáng tạo gì cả, em nghĩ đây chắc chắn là đồ yêu thích của lão đồ cổ.
Lão đồ cổ?
Trong đầu Hạ Tưởng bỗng loé lên một ý tưởng, lời nói vô tình của Tống Nhất Phàm lập tức khiến hắn thông ra. Từ trước đến may hắn đau đầu nghĩ mãi không ra là ai đã tặng hắn món quà cổ quái này. Nghĩ hàng trăm lần rồi mà không thể giải đáp, cho đến khi Tống Nhất Phàm vô tình thốt ra ba chữ "lão đồ cổ".
Không sai, chính là lão cổ, ông lão thần bí tình cờ gặp mặt trong thời gian nằm viện tại bệnh viện tỉnh.
Ngoài ông ấy ra, Hạ Tưởng đúng là không thể nghĩ ra rốt cuộc là ai có duyên với hắn, và nói chuyện hợp cạ như vậy. Chắc chắn rồi, Hạ Tưởng gần như muốn kêu lên, ngoài lão Cổ ra tuyệt đối không còn có người thứ hai tặng hắn món quà lạ như vậy.
Nhưng vấn đề là, lão Cổ đã tặng hắn quà rồi thì sao lại không xuất hiện, cũng không hỏi thăm? Lúc hắn xuất viện không có để lại cho lão Cổ cách liên lạc mà. Đến cả tên tuổi thật của ông ấy hắn cũng không biết, càng không biết ông ấy giữ chức gì, giờ đang ở đâu nữa.
Hạ Tưởng bất lực lắc lắc đầu, lão Cổ cũng đúng là, tính khí quái lạ, hành sự cũng dị thường. Tặng món quà bọ ngựa bắt ve có chim sẻ đằng sau rình rốt cuộc là có ngụ ý gì đây?
Ban đầu Hạ Tưởng muốn yên ổn đợi Tết đến, lúc sắp được nghỉ lễ một tuần, thì trên Tỉnh ủy lại xảy ra một việc không lớn không nhỏ. Thôi Hướng và Mai Thái Bình đã xảy ra xung đột về việc chọn ứng cử cho vị trí Phó thị trưởng thành phố Bảo.
Mai Thái Bình đề cử Khâu Tự Phong vào vị trí Phó thị trưởng Thường vụ thành uỷ thành phố Bảo, vì vị Phó thị trưởng còn hơn nửa năm nữa về hưu do bệnh tình nên xin nghỉ hưu sớm, muốn về quê tĩnh dưỡng. Vì vậy việc chọn ứng cử viên cho chức Phó thị trưởng thành phố Bảo đã được đẩy sớm lên.
Nhưng việc Mai Thái Bình đề cử Khâu Tự Phong đã gặp phải sự phản đối mãnh liệt của Thôi Hướng. Thái độ của Thôi Hướng rất rõ ràng, lý lịch Khâu Tự Phong không đủ, thành tích không xuất sắc, nếu đề bạt làm Phó thị trưởng thì còn xem xét được, nhưng một bước xét vào Hội nghị thường vụ thì vượt mức lớn quá, không đáng suy xét. Mai Thái Bình cũng không lùi bước, nói là việc sát hạch của Ban tổ chức cán bộ tỉnh uỷ có độ tiêu chuẩn nghiêm khắc, ông ta cho rằng với tư cách lý lịch và thành tích của Khâu Tự Phong, tiếp nhận chức Uỷ viên thường vụ Phó thị trưởng là thích hợp.
Hai người không ai nhường ai nên lâm vào thế giằng co. Ngày thứ hai, Thôi Hướng đề cử ứng cử viên mới, là Trịnh Quan Quần, Trưởng ban thư ký Uỷ ban nhân dân thành phố Yến.
Khi Tào Vĩnh Quốc còn đương nhiệm Phó thị trưởng thường trực thành phố Yến, Trịnh Quan Quần là Phó trưởng ban thư ký Uỷ ban nhân dân thành phố. Sau khi Cao Hải lên làm Phó thị trưởng, Trịnh Quan Quần được lên làm chính, tiếp nhận vị trí Trưởng ban thư ký Uỷ ban nhân dân thành phố.
Mai Thái Bình đương nhiên không biết Trịnh Quan Quần là ai nên nghiên cứu qua lý lịch của y, phát hiện y chưa có kinh nghiệm chính trị, bị Ban sát hạch của Ban tổ chức cán bộ tỉnh uỷ trực tiếp đánh trượt với lý do là lý lịch, kinh nghiệm chưa đủ.
Thôi Hướng thẹn quá thành giận, trực tiếp dùng quyền hạn của Phó bí thư, áp chế đề cử của Mai Thái Bình.
Thôi Hướng cũng biết nhà họ Mai và họ Khâu không dễ chọc vào. Nhưng gần đây đường làm quan của y rộng mở, thuận lợi. Đầu tiên là hậu đài tại Bắc Kinh trong một lần đấu tranh chính trị chiếm được thế thượng phong, nắm được mấy chức quan chủ chốt của vài tỉnh quan trọng. Sau đó trong lần gần nhất y về Bắc Kinh báo cáo, có được một lần gặp mặt vui vẻ với nhà họ Phó, một trong bốn đại gia tộc tại Bắc Kinh. Phó Tiên Phong nhà họ Phó muốn đến thành phố Yến làm Phó bí thư, là có ý tìm người đại diện tại tỉnh Yến. Đúng lúc khao khát tìm sự ủng hộ từ thế lực của một đại gia tộc lớn, Thôi Hướng đương nhiên sẽ phối hợp nhịp nhàng với nhà họ Phó, bước đầu đạt được nguyện vọng, mục đích của đôi bên.
Thôi Hướng đương nhiên là kiêu lên gấp nhiều lần rồi, đối với việc thất bại về miếng đất xưởng thép và nhà máy thuốc, y không còn xem trọng nữa mà là đợi sau này có cơ hội sẽ đòi lại thế cục. Phó Tiên Phong vừa đến đã được giữ vị trí Phó bí thư quan trọng, lại có thêm Đàm Long hỗ trợ, tại thành phố Yến là lực lượng không thể coi nhẹ. Tuy rằng Trần Phong và Hồ Tăng Chu có khả năng sẽ liên kết với nhau, nhưng đồng minh tại tỉnh Yến của Trần Phong không nhiều, hậu đài ở Bắc Kinh cũng không phải dạng cường mạnh mọi phần. Còn Hồ Tăng Chu thì khỏi cần phải nói, vị trí tại thành phố Yến vốn đã không vững chãi, chỉ là qua ngày. Mối quan hệ của Thôi Hướng và nhà họ Phó chắc chắn sẽ phá được sự kết hợp giữa Trần Phong và Hồ Tăng Chu.
Thế cục trong tỉnh cũng sẽ bị khống chế trong lòng bàn tay y.
Cho tới trước mắt, Diệp Thạch Sinh cũng không biểu hiện rõ vẻ cứng rắn của mình. Tuy ở Uỷ ban nhân dân tỉnh, Phạm Duệ Hằng cũng có quyền uy nhất định, nhưng khi đối mặt với sự bắt tay của Mã Vạn Chính và Tống Triều Độ cũng không dám khinh thường, sau này có thể sẽ phải cầu cạnh đến y (Thôi Hướng). Phạm Duệ Hằng chỉ mong được ổn định yên bình, Diệp Thạch Sinh lại bảo thủ nhưng nhát gan, những vị Uủy viên thường vụ khác thì quyền hạn có hạn. So sánh qua lại tầm quan trọng của y không cần nói cũng biết. Chỉ e là không cần bao lâu nữa, những vị Uỷ viên ba phải, đứng trung lập sẽ dần dần nghiêng dựa vào y.
Thế cục của tỉnh đang dần nghiêng về thế có lợi cho y, Thôi Hướng bắt đầu có cảm giác thoả chí, mãn nguyện.
Mặc dù đoạn thời gian trước y muốn hạ bệ Hạ Tưởng nhưng không thành bởi từ một loạt chuyện liên quan Hạ Tưởng xảy ra đã dẫn đến sự không hài lòng của Bộ ngoại thương đối với tỉnh Yến. Có điều cũng vừa đúng với ý của y vì cuộc điện thoại Phó thủ tướng Hà cũng là nghe được từ nguồn tin khác, cũng biết rằng Bộ Ngoại thương không hài lòng về tỉnh Yến, đã đại diện biểu thị trên trung ương có người không bằng lòng với tình trạng hiện giờ của tỉnh Yến, và thông qua Bộ Ngoại thương thể hiện ra mặt, chỉ là một kiểu biểu đạt súc tích mà thôi. Dù sao sự bất mãn của trung ương với tỉnh Yến là sự bất mãn với Diệp Thạch Sinh, bất mãn với Phạm Duệ Hằng, không liên quan gì tới y.
Bí thư Diệp chủ trì toàn bộ các công việc, Phạm Duệ Hằng chủ trì công việc tại Uỷ ban nhân dân tỉnh. Điều tiết và khống chế vĩ mô là trách nhiệm của nhân vật số một và số hai của tỉnh. Nếu có vấn đề gì thì là trách nhiệm của bọn họ. Thôi Hướng cũng do đó mà không để ý đến việc đi hay ở lại của Hạ Tưởng nữa, vì hiện tại y không còn cảm thấy Hạ Tưởng sẽ là sự uy hiếp đến mình nữa. Với lại thế cục gần đây đã có sự biến đổi lớn, hai cấp tỉnh và thành phố đều đang phát triển theo hướng có lợi cho y, nên y cũng không cần phải lo lắng, e dè Hạ Tưởng nữa.
Đương nhiên còn một điểm là, Mã Vạn Chính và Tống Triều Độ luôn biểu hiện khiêm nhường, hoàn toàn không có nhuệ khí lẫn tinh thần tiến thủ, ngược lại là Mai Thái Bình có chút gây sự.
Thôi Hướng đảm nhận quản lý Đảng, quần chúng và nhân sự. Vấn đề nhân sự, đương nhiên là phải thể hiện cái quyền lực của Phó bí thư là y. Cho nên trong chuyện chọn ứng cử viên cho chức Phó thị trưởng thành phố Bảo, y một bước cũng không nhường, và cũng muốn mượn cớ này mà tỏ uy quyền, đồng thời muốn đả kích một chút cái khí thế kiêu ngạo của Mai Thái Bình.
Vì Thôi Hướng có được sự bảo lãnh của nhà họ Phó, chỉ cần y dám đối kháng lại nhà họ Mai, nhà họ Phó sẽ dốc toàn lực ủng hộ y. Hơn nữa nhà họ Phó còn tiết lộ với y một tin động trời là Phó gia đang chuẩn bị tiến quân với quy mô lớn vào thị trường bán lẻ tại thành phố Yến, có ý định muốn đầu tư lớn mở trung tâm bách hoá cao cấp, lấp đầy sự khiếm khuyết thành phố Yến đang thiếu trung tâm mua sắm hạng cao cấp.
Lợi ích chính trị, kinh tế phải được đi trước. Có sự bảo đảm của nhà họ Phó về khoản đầu tư lớn kia rồi, Thôi Hướng biết nhà họ Phó một khi xâm nhập thành phố Yến, tỉnh Yến sẽ trở thành sân đấu của mấy đại gia tộc, đến lúc đó y có thể trổ hết tài năng. Có nhà họ Phó làm chỗ dựa, lại có hậu đài chống lưng ở Bắc Kinh, y sẽ có thể điều khiển thế cục tỉnh Yến, thoải mái dắt người mình tại thành phố Yến, từ từ sẽ bồi dưỡng một lớp thế lực của chính mình.
Rất không may là, đề cử Khâu Tự Phong làm Phó thị trưởng đã trở thành nguy hiểm đầu tiên đối với y.
Nhưng điều mà Thôi Hướng không ngờ tới chính là y mới chỉ bước đầu tiếp cận với nhà họ Phó, sau khi tìm hiểu nhà họ Phó không đối đầu lắm với ba nhà đại gia tộc còn lại, cho rằng giữa bốn gia tộc này là kiểu đấu không phải địch cũng không phải bạn.