Khi cùng nhau dùng bữa tối, Tào Thù Lê đưa 100 ngàn tệ cho Hạ Thiên Thành:
- Anh Hạ Tưởng là con trai cả, mấy năm nay lại ở xa, không thường xuyên ở bên cạnh báo hiếu bố mẹ được, trong lòng rất áy náy, nhờ con cầm ít tiền đưa cho bố mẹ. Tiền không nhiều chỉ là chút thành ý của chúng con. Vừa lúc Hạ An sắp lấy chồng, nhà phải tiêu nhiều tiền, nếu chưa đủ thì cứ bảo con.
Hạ Thiên Thành vội xua tay:
- Hạ An cưới sao có chuyện lấy tiền của Hạ Tưởng? Bố còn ở đây, không được dùng đến tiền của nó. Các con vừa mới kết hôn, còn phải chi tiêu cho nhiều việc. Giữ lại cho mình đi, nhà không thiếu.
Hạ An cũng vội nói:
- Chị dâu đừng đưa tiền ra nữa, như thế, em chả còn mặt mũi nào nhìn ai được. Xe là anh trai đưa, việc làm là anh trai tìm cho, em đã được lớn lên trong sự sung sướng đủ rồi, đến bố mẹ em cũng không chăm sóc được thử hỏi em có tác dụng gì nữa? Chị mau cầm tiền lại đi.
Tào Thù Lê cười nói:
- Em thay anh Hạ Tưởng chăm sóc bố mẹ. Lòng hiếu thảo không gì sánh được, anh có chút tiền đưa cho bố mẹ là đúng rồi. Mau nhận lại đi, người một nhà thì không nên đưa qua đưa lại. Tiền bây giờ cho vào tiết kiệm cũng được. Coi như giữ hộ chị.
Trương Lan trìu mến nhìn Tào Thù Lê thấy rằng người vợ này của Hạ Tưởng thật tốt, dù ít tuổi hơn so với Hạ An nhưng cũng ra dáng chị dâu, liền đồng ý nhận tiền:
- Mẹ thay Hạ Tưởng giữ tiền, phòng nó tiêu xài hoang phí. Thù Lê, sau này con nhớ quản nó cẩn thận hơn, đừng để nó tiêu xài phung phí, giờ còn trẻ còn kiếm được tiền, khi về già sao kiếm được nữa. Phải có tiền tiết kiệm thì mới yên tâm được.
Tào Thù Lê mỉm cười nhìn Hạ Tưởng:
- Anh ấy à, những ưu điểm khác thì không nói, nhưng về việc không thích tiêu tiền thì là nhất rồi, quần áo trước giờ không bao giờ tự mua, lại không thích tiệc tùng, thuốc cũng ít khi hút đến.
Chẳng mấy khi được Tào Thù Lê khen trước mặt, Hạ Tưởng vẫn còn cảm thấy khá mắc cỡ:
- Hóa ra những ưu điểm đấy cũng bị em phát hiện ra, đến anh cũng …
Nghĩ lại hắn cũng rất ít khi mua quần áo, toàn để Liên Nhược Hạm mua hộ, hắn ta cũng toàn không có dịp để mua
Tính cả Tiếu Giai nữa, trong số ba người phụ nữ thì Liên Nhược Hạm là người thích mua quần áo cho hắn nhất, Tiếu Gia thích nhất là mua thắt lưng cho hắn, Tào Thu Lê hình như không nổi trội về cái gì nhất, nhưng nghĩ kỹ một chút, cô ấy là người rất cẩn thận, tỉ mỉ, đồ đạc gì cô ấy cũng mua.
Người đàn ông được yêu là người đàn ông hạnh phúc. Như thế này, hắn đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi. - https://truyenfull.vn
Đám cưới Hạ An được ấn định ngày hai mươi tám tháng chạp, địa điểm là ở khách sạn lớn và tốt nhất thành phố Đan Thành. Khách mời là bạn bè thân thiết và hơn một trăm đồng nghiệp, cùng tụ tập ở một nơi, vui vẻ náo nhiệt vô cùng. Rất nhiều bạn bè cũ ở thành phố Yến của Hạ Tưởng nghe chuyện anh em của Hạ Tưởng kết hôn đều muốn kéo đến thành phố Đan Thành tham dự hôn lễ. Hạ Tưởng nghĩ rằng sau tết mọi người đều bận hơn nên đều từ chối. Hơn nữa một số như Lý Hồng Giang, Phùng Húc Quang đến tham dự hôn lễ, cứ khăng khăng muốn tặng quà, nhưng Hạ Tưởng không muốn nhận ân tình của họ một lần nữa, nên quyết định từ chối ý tốt đó.
Đám cưới của Hạ An cũng được xem là thành công, nhiều khách, chỉ tính đồng nghiệp của Hạ An đã không ít rồi, số của Hạ An như thế cũng là tốt.Người nhà Hứa Ninh vây quanh Hạ Tưởng, vẻ mặt tươi cười, nói không ngớt, Hạ Tưởng cũng không lấy làm phiền, hắn vẫn cư xử lịch sự.
Giữa chừng, Hạ An đỏ mặt nói với Hạ Tưởng:
- Em cũng mời thị trưởng Đan, bây giờ ông ta vẫn chưa có mặt, chắc là không đến rồi.
Hạ Tưởng biết Hạ An muốn thị trưởng Đan xuất hiện là để nịnh nọt ông ta, nhưng hắn không hay qua lại với thị trưởng Đan lắm, cũng ngại gọi điện cho ông ta, liền động viên Hạ An:
- Thị trưởng Đan có thể về nhà đón tết rồi, không phải quan tâm đến ông ta nữa. Hơn nữa, cấp trên có đến hay không đến cũng là điều hết sức bình thường, không nên bất mãn với các vị lãnh đạo.
Lời nói vừa dứt, chuông điện thoại của Hạ Tưởng reo lên, vừa nhìn qua đã biết số quen, Hạ Tưởng đang bận, nên không muốn nghe. Ánh mắt Hạ An bỗng sáng hẳn lên, liền vội vàng gọi Hạ Tưởng lại:
- Anh, mau nghe đi, nghe đi, là của thị trưởng Đan đấy.
Hạ Tưởng nhận điện thoại, giọng nói rất nhiệt tình của Đan Sĩ Kỳ được phát ra từ loa:
- Trưởng phòng Hạ, hôm nay là ngày đại hỉ của Hạ An, ban đầu tôi cũng sắp xếp để đến, nhưng đang tiếc là có một người bạn đến, bây giờ không đi được, thật xin lỗi.
- Thị trưởng Đan khách khí rồi, công việc của lãnh đạo luôn bận rộn mà, đương nhiên là phải đặt công việc lên hàng đầu.
Hạ Tưởng xã giao vài câu, trong lòng cảm thấy cảm phục Đan Sĩ Kỳ thật biết cách sống. Bản thân là một thị trưởng mà vẫn có thể quan tâm đến điều nhỏ nhặt, quả là không dễ chút nào, liền tiếp:
- Nghe nói qua tết, thị trưởng Đan chuyển sang làm bí thư Đan? Xin chúc mừng vì sự thăng quan của ngài.
Đan Sĩ Kỳ cười khà khà:
- Không giấu gì cậu, người bạn cũ mà hôm nay tôi đón tiếp chính là người sắp đến nhận chức Thị trưởng thành phố Đan Thành, ông ta là Vương Tiếu Mẫn, nguyên là Trưởng ban Tổ chức cán bộ Thành ủy thành phố Chương Trình, tôi đoán cậu cũng có được nghe nói về ông ta.
Quan hệ của Vương Tiếu Mẫn và Trần Phong khá tốt, năm đó Hạ Tưởng ở huyện Bá, ông ta đã từng được Trần Phong chỉ thị, suýt chút nữa thì điều Hạ Tưởng vào làm ở thành ủy thành phố Chương Trình, bây giờ hóa ra là ông ta đã tiến thêm một bước, đã đến được Đan Thành làm thị trưởng.
Điện thoại xong, Hạ Tưởng quay ra giải thích với Hạ An vài câu, Hạ An mới thở phào nhẹ nhõm và không cho rằng thị trưởng Đan cố tình không để mắt đến cậu ta.
Không ngờ chẳng bao lâu sau, Đan Sĩ Kỳ lại gọi điện:
- Trưởng phòng Hạ, tôi đã gặp Trưởng ban Vương, ông ta nghe nói em trai của cậu tổ chức đám cưới nên muốn hỏi là có tiện không nếu ông ta muốn ghé qua tham dự, tiện thể ông ta cũng muốn gặp cậu một lát.
Bí thư thành ủy và thị trưởng tương lai cùng đến dự, cho dù là có bất tiện đến mấy thì cũng phải tiện, Hạ Tưởng vội vàng nói đích thân hắn sẽ đón hai vị lãnh đạo, Đan Sĩ Kỳ liền từ chối:
- Cậu cứ làm việc của cậu đi, tôi và Trưởng ban Vương một lát nữa là đến, đừng nói ra với ai, tránh để làm họ ngạc nhiên là tốt nhất.
Hạ Tưởng nói tình hình sự việc với Hạ An, suýt nữa là làm Hạ An giật mình ngã xuống đất. Sau khi bình tĩnh trở lại, Hạ An vô cùng vui mừng, bí thư và thị trưởng đến cùng một lúc, được phen mở mày mở mặt rồi, hắn vội vàng tìm vị giám đốc khách sạn để sắp xếp cho hắn một phòng lịch sự nhất.
Vị giám đốc khách sạn có vẻ không muốn làm, y nói giờ này không thể sắp xếp được. Hạ An liền nói tuột ra sự có mặt của thị trưởng Đan để dọa hắn, vị giám đốc khách sạn nghe vậy trở nên rất căng thẳng.
- Không nói lại lần thứ hai, mau mau sắp xếp phòng tiện nghi tốt nhất, đồng thời kèm luôn rượu và thức ăn ngon ra.
Đan Sĩ Kỳ đến khá nhanh, mười mấy phút đã có mặt. Ông ta vừa xuất hiện ở cửa, Hạ Tưởng đã vội vàng đón tiếp ông ta.
Đan Sĩ Kỳ nồng nhiệt bắt tay Hạ Tưởng, sau đó chỉ sang Vương Tiếu Mẫn bên cạnh:
- Gặp lại bạn cũ, Trưởng ban Vương nói cậu cũng đang ở thành phố Đan Thành, trong lòng cảm thấy vô cùng bức bối, nhất thiết phải gặp được cậu ngay mới được.
Mấy năm không gặp, Vương Tiếu Mẫn vẫn không có gì thay đổi, vẫn là gương mặt trắng trẻo không để lộ cảm xúc gì, nếu như là người không quen biết, lần đầu tiên gặp e là sẽ không có ấn tượng tốt với Vương Tiếu Mẫn. Hạ Tưởng hiểu được cách ứng xử của Vương Tiếu Mẫn, bên ngoài là thái độ nghiêm nghị, nhưng kỳ thực ông ta rất dễ gần.
Vương Tiếu Mẫn vội vàng bắt tay Hạ Tưởng, gương mặt lộ rõ nụ cười thản nhiên:
- Tha hương gặp cố tri. Hai ba năm không gặp mà Tiểu Hạ đã trưởng thành đến độ này rồi, đáng làm người khác phải kinh ngạc, vừa rồi tôi được bí thư Trần nói về cậu, bây giờ cậu cũng rất có tiếng tăm trong tỉnh ủy.
Hạ Tưởng liền cười một cách khiêm tốn, đáp:
- Bí thư Trần cứ giễu tôi. Hiện tại tôi làm ở văn phòng tỉnh ủy, là trưởng phòng phòng Tin tức, ngày nào cũng vậy, xong phần công việc việc bận rộn, lượng lớn thời gian của tôi có thể được dùng vào việc học kiến thức lý luận. Gần đây tôi nhận thấy kiến thức về tư tưởng của tôi được nâng cao khá nhiều.
Ý của hắn là cuộc sống của hắn bây giờ khá là nhàn nhã.
- Học tập lý luận là việc tốt, nắm tốt được cơ sở lý luận, sau này kết hợp với thực tiễn liền tạo ra hiệu quả gấp đôi.
Vương Tiếu Mẫn hiển nhiên có biết một số phương hướng và tin đồn nội bộ tỉnh ủy:
- Nhìn chung công tác cơ sở khó mà tránh được việc thiếu hụt cơ sở lý luận. Trong lĩnh vực công tác tin tức, tốt nhất là có thể tổng hợp vô số kiến thức lý luận làm của mình, việc này sẽ giúp đỡ rất nhiều cho sự phát triển về sau.
Nói đi nói lại thì cũng chính là hàm ý hãy cố gắng phấn đấu. Hạ Tưởng thấy Vương Tiếu Mẫn không khách khí với mình, biết là quan hệ của ông ta và Trần Phong vẫn được duy trì khá thân mật, hắn cũng không đến nỗi quá khách khí, liền mời Đan Sĩ Kỳ và Vương Tiếu Mẫn vào trong luôn.
Khi Đan Sĩ Kỳ và Vương Tiếu Mẫn đi qua gian chính, cố gắng tránh sự chú ý của mọi người nhưng vẫn có người nhận ra là Đan Sĩ Kỳ. Cũng may là mọi người đều biết ý, biết nguyên nhân vì sao thị trưởng Đan tránh sự chú ý của mọi người, ai dám mất mặt chủ động tiến lên để chào hỏi? Vì vậy mọi người chỉ giao lưu với nhau một lúc, đều biết việc thị trưởng Đan đích thân đến tham dự đám cưới Hạ An là nói lên rất nhiều điều rồi.
Còn người đi bên cạnh thị trưởng Đan, mọi người ai nấy đều lờ mờ suy đoán.
Sau cùng, có một người biết về lịch trình của thị trưởng Đan hôm nay đã để lộ một bí mật:
- Người đi bên cạnh, chính là thị trưởng tương lai Vương Tiếu Mẫn.
Khi biết bí thư và thị trưởng tương lai đến tham dự hôn lễ của Hạ An cùng một lúc, ai nấy đều sửng sốt nhìn nhau.
Trong ánh mắt ngưỡng mộ xen lẫn ghen tỵ của mọi người, lại nghe nói Vương Tiếu Mẫn và Đan Sĩ Kỳ đang ở phòng riêng trên lầu thì lòng tự tôn của Hứa Ninh rất được thỏa mãn.
Hạ Tưởng mời Đan Sĩ Kỳ và Vương Tiếu Mẫn ngồi, sau dăm ba câu chuyện phiếm, hắn mới biết bản thân Vương Tiếu Mẫn là người huyện Khúc thành phố Đan Thành, đang trên đường qua thành phố Đan Thành trở về nhà đón tết thì nhận được điện thoại của Đan Sĩ Kỳ, trước đây cũng có biết nhau, liền đồng ý gặp nhau luôn. Tiện thể được biết Hạ Tưởng cũng đang ở thành phố Đan Thành, Vương Tiếu Mẫn liền đưa nhã ý muốn gặp Hạ Tưởng một chút, bởi vì ông cũng có chuyện muốn tìm Hạ Tưởng.