Quan Thần

Phụ nữ luôn có tâm sự có thể lý giải được, Hạ Tưởng dỗ giành cô bé xong, ôm vào lòng nói:

- Hôm nào anh giới thiệu em với Cổ Ngọc để hai người làm quen, em cũng chọn một miếng ngọc chỗ cô ấy, có được không?

- Ừ!

Cuối cùng cô bé cũng mở rộng lòng, ngồi lên đùi Hạ Tưởng lấy ngón tay nghịch ngợm vẽ vòng tròn trên ngực hắn:

- Anh đừng trách em nhiều chuyện. Không có người vợ nào lại thích chồng mình đi công tác về trên người có thêm món đồ của người khác tặng. Cho dù là món quà mang nghĩa có qua có lại bình thường thì cũng phải hỏi rõ ràng phải không?

- Đúng vậy, đúng vậy, tại anh vô tâm quá, không nên đeo trực tiếp rồi mới về nhà. Đáng nhẽ nên cất đi, về đến nhà xin ý kiến của em, để em đích thân đeo lên mới đúng quy củ, có đúng không nào?

Hạ Tưởng tiếp tục dỗ.

- Có điều anh cũng thấy khó hiểu, tại sao phụ nữ các em lại không bao giờ yên tâm về đàn ông bọn anh mà không phải ngược lại? Ví dụ như anh chưa bao giờ có cảm giác em sẽ bị người khác lừa đi mất.

- Hứ! Bởi vì phụ nữ từ xưa luôn là chung thuỷ, không giống với đàn ông lăng nhăng. Đàn ông có lòng tham vô đáy, đều ước nguyện có được bầy đàn thê thiếp.

Cô bé hầm hừ nói.

- Cũng không đúng. Nếu phụ nữ đều chung thuỷ hết thì kẻ lăng nhăng bọn anh tìm ai để hiện thực giấc mộng của mình? Ngày nay hoa hồng hạnh mọc ngoài tường cũng không ít, không có hồng hạnh, thì cũng sẽ không có kẻ leo tường tìm hồng hạnh phải không?

- Anh…anh nguỵ biện, anh là đồ xấu, anh dám trèo tường xem, em sẽ đạp đổ thang của anh, để anh cứ ở trên đó mãi không xuống được.

- Ha ha, anh không cần trèo tường, đứng đợi bên ngoài là được rồi. Bây giờ hồng hạnh không những chủ động vượt tường, họ còn ngông cuồng mọc ra bên ngoài tường mặc cho người ta hái đấy.

- Anh được đấy, xem em không đánh anh không.

Chỉ chốc lát câu chuyện lại chuyển qua đề tài nam nữ.

Cô bé liền than thở nói:

- Chuyện nam nữ đúng là không công bằng, từ cổ chí kim đều như vậy. Tại sao một người đàn ông lại thích có được nhiều người phụ nữ như vậy?

Hạ Tưởng liền đại diện tất cả đàn ông trên thế giới nói ra lời tâm can:

- Bởi vì một ấm trà chỉ có một cái chén đi kèm thì không công bằng với ấm trà đó.

- Ấm trà khi chỉ rót nước cho một cái chén thì lại không công bằng với những cái chén đang chờ đợi khác.

Cô bé trả lời một cách mỉa mai.

- Tuy nhiên trong cuộc sống thực cũng có ví dụ sống mấy người đàn ông xoay quanh một người phụ nữ.

Hạ Tưởng chớp mắt, nhịn cười nói.

- Là cái gì? Em không thèm tin.

Cô bé quả nhiên là mắc bẫy.

- Chính là một ổ khoá mà phải chế ra mấy cái chìa khoá đi kèm. Em nói xem vậy có công bằng với chìa khoá hay không?

Cô bé nghe xong cười hì hì:

- Anh thật là xấu, lấy cái ví dụ ở đâu đâu, đầu óc lại không nghiêm chỉnh rồi.

Hạ Tưởng kêu oan:

- Đầu óc anh sao lại không nghiêm chỉnh rồi, anh thấy không thể đường đường chính chính hơn. Một chiếc chìa khoá mở một ổ khoá, một ổ khoá lại có vô số cái chìa khoá. Em nói xem là ổ khoá may mắn hay là chìa khoá không may mắn?

- Đúng là lý lẽ lệch lạc, ăn nói bậy bạ. Text được lấy tại https://truyenfull.vn

Cô bé che hai tai lại.

Hạ Tưởng cười ha ha, gỡ hai tay của cô xuống:

- Nghe anh nói này, nghe anh nói tiếp. Một người con trai từng có nhiều bạn gái, người khác sẽ không cười hắn. Một cô gái mà có vô số bạn trai, người ta sẽ khinh thường cô ta, đàn ông bình thường sẽ không dám lấy làm vợ, có biết tại sao không?

- Chắc chắn không phải lời hay gì, em không nghe.

- Không nghe anh cũng phải nói, bởi vì nếu một cái chìa khoá có thể mở được nhiều ổ khoá thì nó trở thành chiếc chìa khoá vạn năng. Trong cuộc sống ai ai cũng chỉ mong mình là chiếc chìa vạn năng có thể mở được tất cả những khó khăn. Nhưng nếu một ổ khoá mà có thể bị các thể loại chìa mở được, thì ai còn muốn ổ khoá như vậy nữa.

- Ý, anh vô liêm sỉ quá.

Hạ Tưởng đắc ý cười không ngừng.

Ngày thứ hai vừa đi làm, Hạ Tưởng liền báo cáo ngắn gọn với Tống Triều Độ về tình hình công việc trong chuyến đi Bắc Kinh. Tống Triều Độ nghe xong không nói gì mà đứng dậy mở cửa sổ, hút điếu thuốc, trầm ngâm một lúc mới nói:

- Cục diện phía trên bắt đầu phức tạp rồi, giờ đến thế cục trong tỉnh cũng khiến lòng người sầu lo. Cậu có biết vì sao Mã Tiêu lại thừa cơ hội Bí thư Diệp đi công tác tỉnh khác lại đột nhiên khởi xướng tuyên truyền công kích không?

- Bởi vì hắn có Phó bí thư Thôi Hướng ủng hộ.

Hạ Tưởng đến nghĩ cũng không nghĩ nói luôn, nhưng lại thấy sắc mặt Tống Triều Độ càng trầm trọng hơn, trong lòng hắn dao động hỏi tiếp:

- Lẽ nào còn có Uỷ viên thường vụ khác?

- Đúng vậy, Phó Chủ tịch tỉnh Mã cũng bày tỏ ngắn gọn, ông ấy cho rằng với hình thức lúc này, tốc độ điều chỉnh kết cấu sản nghiệp tỉnh Yến đáng nhẽ nên chậm lại.

Tống Triều Độ miễn cưỡng cười.

- Có phải vượt ra ngoài sự tưởng tượng của cậu không?

Mã Vạn Chính cũng phát hiện việc điều chỉnh kết cấu sản nghiệp tỉnh Yến càng thành công thì càng có lợi cho Tống Triều Độ, ngược lại càng khiến cho y lâm vào thế bị động, càng rời xa ngôi báu Chỉ tịch tỉnh hơn. Do đó, đứng trước lựa chọn quan trọng trong sự nghiệp, y phát ra nghi vấn về việc điều chỉnh kết cấu sản nghiệp tỉnh cũng là việc trong tình trong lý. Với lại ngay từ lúc đầu Mã Vạn Chính đã giữ thái độ tiêu cực với việc này, bây giờ những hành động phản đối của y cũng rất phù hợp với lập trường ban đầu của y, nên cũng không đột ngột quá.

Có điều, Hạ Tưởng vẫn có chút nuối tiếc. Trong chính trị đúng là chỉ có lợi ích là vĩnh hằng, hắn và Mã Vạn Chính giờ càng ngày càng xa cách. Tuy ông ta không giống Thôi Hướng sẽ trở thành địch đối nghịch với hắn, thì cũng khó khôi phục lại mối quan hệ chung sống hoà bình như trước kia được nữa.

- Trong mấy vị chuyên gia phát ngôn trên Nhật báo tỉnh Yến, có hai người là cố vấn kinh tế cho Phó Chủ tịch tỉnh Mã, và cũng là bạn cũ với ông ta. Tôi có giao lưu với Phó Chủ tịch tỉnh Mã một lần, ông ấy vẫn giữ nguyên cách nghĩ của mình, cho rằng phương pháp điều chỉnh kết cấu sản nghiệp hiện tại hơi cấp tiến, giai đoạn hiện giờ không thích hợp đề nghị thí điểm các thành phố đợt hai, quyền hạn lãnh đạo của tổ nhỏ hơi rộng, nên thu gọn quyền lực lại một chút.

Tống Triều Độ vứt đi đầu thuốc, ánh mắt dừng lại ở Hạ Tưởng.

- Đương nhiên là tôi cũng biểu thị phản đối, ông ấy cũng không kiên trì, chỉ nói là giữ nguyên ý kiến. Tôi nghĩ là ông ấy cảm thấy Chủ tịch tỉnh Phạm cũng sẽ không nhả ra, cho nên chỉ tăng thêm ít áp lực cho tôi, đợi có thêm cơ hội tiếp theo rồi trình lên tiếp.

Hạ Tưởng gật đầu, bỗng nhiên nghĩ ra cái gì, hỏi:

- Giữa Phó Chủ tịch tỉnh Mã và Trình Hi Học liệu có mối liên hệ gì không?

Tống Triều Độ khẽ cười:

- Được lắm, suy nghĩ của cậu cũng nhanh nhạy lắm. Theo những gì tôi biết, có lẽ là không có. Giữa đại diện cho lợi ích của Tập đoàn là Trình Hi Học và hậu đài ở Bắc Kinh của Phó Chủ tịch tỉnh Mã hầu như không có giao kết gì. Cho dù là có thì cũng không nhiều. Dù sao chuyện nhỏ thì có thể giấu được người khác, còn một số chuyện lớn, mối quan hệ giữa các cấp trên thì ai ai cũng rõ trong lòng cả.

Hạ Tưởng nói không lo lắng:

- Nếu như Phó Chủ tịch tỉnh Mã và Trình Hi Học đều có cùng chung một hậu đài thì lại là chuyện tốt. Nhưng nếu mà không phải, thì chứng tỏ rằng đối thủ của chúng ta mạnh lạ thường.

Tống Triệu Đô hiếm khi được thấy vẻ mặt Hạ Tưởng lo lắng nên buồn cười:

- Lạ ghê, hiếm khi được thấy dáng vẻ ưu tư của cậu. Trước kia cậu có gặp chuyện gì cũng không vội hoang mang, lo lắng, hôm nay sao lại mặt mày nhăn nhó thế? Không phải lo. Chuyện tranh chấp của bên trên khắc được bên trên lo, tranh chấp trong tỉnh thì tỉnh cũng sẽ cố hết sức giải quyết. Mỗi người đều có đối thủ giành riêng cho nhau. Cậu lo cái nỗi gì? Huống chi Phó Chủ tịch tỉnh Mã và Phó bí thư Thôi cũng không phải là đồng hội, lời nói chung giữa bọn họ không nhiều, họ sẽ không liên kết thành hội đâu. Tôi không sợ tình thế phức tạp, chỉ sợ mọi người đều kết thành bè lại, tình thế mà trong sạch trở lại thì rất khó có thể kiếm lợi trong thời loạn.

Thật ra là Hạ Tưởng đang âu sầu về bài luận chiến sự, hắn biết một khi bài của mình được đăng lên báo quốc gia, sẽ càng trở thành cái gai trong mắt Mã Tiêu, và theo đó báo chí trong nội tỉnh cũng sẽ cuốn theo vào bài luận chiến, nói không chừng hắn còn phải gia nhập vào hàng ngũ ủng hộ điều chỉnh kết cấu sản nghiệp tỉnh Yến nữa, và cùng soạn văn phản kích lại với các chuyên gia, giáo sư có thái độ ủng hộ đó.

Hạ Tưởng vẫn cảm thấy đau đầu bởi chuyện viết văn ấy, dù sao hắn cũng không phải là chuyên gia, viết văn không phải là sở trường của hắn. Để viết ra một bài luận cũng phải vắt óc suy nghĩ, rất mệt mỏi, huống chi luận chiến và mắng chửi cũng chẳng có mấy khác biệt, chỉ là văn minh hơn một chút, không chửi ra miệng bằng những từ thô tục mà thôi. Chỉ có điều, khi nhìn thấy người khác từng câu từng câu phản bác lại bài luận của mình thì cũng chẳng tránh được sự tức tối trong lòng.

Chỉ nghĩ thôi cũng đã rất tức giận rồi.

Và nữa, cũng vì sự bất hoà về quan niệm lý lẽ với Phó Chủ tịch tỉnh Mã gây ra tác dụng phụ chính là, hắn không muốn vì đó mà ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa hắn và Phùng Húc Quang. Hắn không phải là sợ sự việc không giải quyết được, mà là chỉ trong chốc lát nhiều chuyện cùng lúc xảy ra như vậy sẽ khiến con người khó tránh khỏi sự giận dữ.

Nhưng nếu nghĩ lại, trước kia Khâu Tự Phong đối đầu với hắn, cuối cùng lại trở thành người bạn tri tâm của hắn. Ngày trước mối quan hệ với Phó Chủ tịch tỉnh Mã còn tốt đẹp, thì bây giờ lại càng lúc càng xa. Giữa người với người có lúc vì lợi ích mà sát lại gần nhau, cũng có lúc sẽ vì thứ đó mà phân chia, xa cách, đây cũng là chuyện thường tình không cần quá so đo tính toán làm gì. Hắn và Mã Vạn Chính từ trước tới giờ không có giao tình tốt đẹp lắm, nhưng giờ đây vì hắn xích gần với Tống Triều Độ quá, muốn giúp ông ta ngồi lên ngai Chủ tịch tỉnh quý báu, có sự xung đột lợi ích thì tâm trạng có sự ngăn cách là có thể hiểu được.

Cũng may Mã Vạn Chính hành sự cũng tương đối ngay thẳng, lại có sẵn mối giao tình từ trước, mỗi người chỉ cần dựa vào khả năng riêng của từng người là được, cũng sẽ không đến nỗi ra tay trong bóng tối, do đó, đến cuối cùng chắc cũng không biến thành kẻ địch đối nghịch với nhau.

Trong tỉnh, các Uỷ viên thường vụ tỉnh ủy muốn kết bè cũng khó, Hạ Tưởng lĩnh hội rất sâu sắc về kết luận này. Hắn phân tích thế cục tỉnh, thành phố Yến cũng rất ra hồn. Với tình hình trước mắt, trong nhóm chính phủ có Phạm Duệ Hằng và Tống Triều Độ là phối hợp với nhau tốt, xích gần nhau hơn, Mã Vạn Chính có mối quan hệ khá với mấy vị Phó chủ tịch tỉnh, đồng thời trong mười mấy vị Uỷ viên thường vụ tỉnh uỷ thì Mã Vạn Chính đang có hi vọng, có ưu thế hơn so với Tống Triều Độ.

Phía bè phái tỉnh uỷ thì có Diệp Thạch Sinh và Tiền Cẩm Tùng có quan hệ mật thiết hơn. Thôi Hướng mà Mã Tiêu lẫn Bí thư Ban chính trị Lý Bỉnh Văn có quan hệ cũng tốt, đang có xu hướng kết lại thành bè với nhau. Và có cả Chính ủy quân khu Trương Kiến Quốc, người không mấy khi lên tiếng cũng được coi là cùng phái với Thôi Hướng. Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Hình Đoan Đài tuy có xếp hạng cao một chút nhưng từ khi Cao Thành Tùng bị lật đổ thì luôn sống rất trầm lặng, Hạ Tưởng đoán có khả năng ông ta muốn gây ấn tượng tốt với Bắc Kinh, đợi có cơ hội thăng tiến. Nhưng trước sự việc lớn, Hình Đoan Đài sẽ vẫn đứng về phía Tống Triều Độ.

Về phần Trần Phong và Mai Thái Bình, hai người ấy có điểm giống giống nhau là đều độc lập, hầu như quan hệ với ai cũng tốt cả, nhưng lại không thân thiết với bất kỳ ai. Trần Phong còn dễ nói, có tài diễn và khoa trương. Hạ Tưởng biết rõ ông ta và Chủ tịch mặt trận Tổ quốc Trương Xán Dương hay lui tới, và cũng có xu thế xích lại gần Tiền Cẩm Tùng, có lẽ là bố trí thế cục trong bóng tối, hình thành nên một đồng minh không được thân thiết lắm. Mai Thái Bình lại đúng là kiểu trước sau đều độc lập một mình, thân là Trưởng ban tổ chức cán bộ, thanh cao một chút cũng không có gì ghê gớm nhưng kiểu như thế lại càng thể hiện rõ hơn sự trong sạch và liêm khiết. Điểm mà Mai Thái Bình muốn đặt chân không nằm ở tỉnh Yến, ông ta chỉ coi tỉnh Yến là cái bàn đạp nên không thèm quan tâm đến cuộc tranh đấu trong nội bộ tỉnh Yến.

Phân tích tỉ mỉ một chút, mối quan hệ trong tỉnh Yến thật đúng là kiểu tự ta làm chính trị, cực kỳ rời rạc. Nếu bàn luận sự bền chắc trong mối quan hệ giữa các đồng minh thì Thôi Hướng là một kiểu. Đương nhiên, Thôi Hướng cũng là mượn thế từ gia tộc họ Phó, chứ nếu chỉ dựa vào sức của mình hắn thì cũng chẳng kết nổi bè phái với Mã Tiêu và Trương Kiến Quốc.

Nếu Diệp Thạch Sinh và Phạm Duệ Hằng bắt tay thật, chắc chắn có thể hoàn toàn khống chế toàn cục diện. Nhưng tính cách Diệp Thạch Sinh mềm yếu, gốc rễ không cứng, ông ta nghiêng về ý kiến bảo thủ nhiều hơn, vả lại ông ta cũng có ý đề phòng Phạm Duệ Hằng. Còn Phạm Duệ Hằng trẻ hơn ông ta không ít, giữa hai người có bất đồng khá lớn về quan niệm chấp chính, khả năng bắt tay giữa hai người là cực thấp song cũng không thể là không xảy ra.

Không thể không nói rằng, thế cục tỉnh Yến quả là phức tạp. Thiếu hẳn một Bí thư tỉnh ủy mạnh mẽ, cứng rắn, thế cục thì không ổn định, đến cả Mã Tiêu cũng dám thừa cơ hội làm loạn. Cho dù sau lưng được Thôi Hướng ủng hộ và được Mã Vạn Chính tỏ thái độ cho phép, y cũng là đang ức hiếp Diệp Thạch Sinh mềm yếu, cho rằng ông ta không làm gì được y.

Hạ Tưởng thôi không suy nghĩ nữa, lại tiếp tục bàn về trọng điểm của công việc tiếp theo, nhờ Tống Triều Độ chỉ dẫn.

Tống Triều Độ chưa vội nhắc đến việc lãnh đạo tổ nhỏ mà là hỏi thẳng về vấn đề tuyên chến:

- Cậu và Cốc Nho cùng một lúc viết bài phản bác Trình Hi Học, bước tiếp theo Trình Hi Học chắc chắn sẽ trả đòn lại. Ước chừng y còn tổ hợp thêm lực lượng khác liên hợp xuất thủ, cậu phải chuẩn bị tâm lý trước. Trong giới học thuật, Trình Hi Học có tiếng là chưa chết thì còn chưa buông tay, cậu chọc vào y rồi, y sẽ chửi lại đến khi cậu không thể ngóc đầu nữa mới thôi.

Hạ Tưởng cười:

- Không sao ạ, da mặt tôi dày lắm nên chống đỡ được. Tôi còn muốn thử coi, xem đến cuối cùng là ai sẽ thất bại trước. Dù sao viết luận chiến núp dưới danh nghĩa học thuật, chỉ tranh luận về quan điểm, không can thiệp công kích cá nhân và những cái khác.

- Cậu cứ coi như là một lần viết luận chiến học thuật là được rồi, còn suy tính về chính trị cũng không cần lo lắng. Nếu như có người muốn thông qua chính trị bức ép tỉnh Yến thì có tôi đỡ. Tôi không tin, bọn họ dày mặt đến nỗi chửi không được thì đưa tay qua đánh tiếp? Ha…ha... Đánh thì đánh, chúng ta đây cũng không phải là quả hồng nhũn.

Tống Triệu Độ nói, vẻ mặt kiên định.

Ha Tưởng thích nhất Tống Triệu Độ ở điểm, trong lúc then chốt có thể thể hiện sự trấn tĩnh, và thong dong, và ông ta cũng dám gánh vác trách nhiệm, ngầm chịu đựng, bình tĩnh chứ không phải tinh thần lùi bước. Đây cũng là lòng tin lớn nhất của Hạ Tưởng khi bằng lòng đi theo Tống Triều Độ. Một người mà từ đầu chí cuối đều có lòng tin, có quyết tâm, ý chí kiên định thì chắc chắn sẽ làm nên đại sự.

Trong con người Tống Triệu Độ mang phẩm chất mà Hạ Tưởng yêu thích nhất.

- Còn nữa, phỏng đoán đám báo chí trong tỉnh, cậu cũng góp mặt tham chiến đi. Tôi nghĩ đợi sau khi Bí thư Diệp quay về chắc chắn sẽ triệu mở Hội nghị thường vụ thảo luận về vấn đề tuyên truyền, đến lúc đó sẽ chẳng thiếu đâu được tranh luận. Cái nhìn của tôi là, cho phép các tiếng nói khác nhau phát biểu, không nên sợ biện luận, càng biện luận càng chứng minh được tính chuẩn xác của tất cả những gì chúng ta đã làm.

Tống Triều Độ bước tới trước mặt Hạ Tưởng, vỗ vỗ vai hắn.

- Cậu không nên sợ cái gánh trên vai nặng, tất cả các gánh nặng đều là thử thách với cậu. Bước qua được nó cậu mới phát hiện ra, khó khăn lớn đến mấy chỉ cần cắn răng chịu đựng thì đều có thể vượt qua. Mỗi lần chiến thắng được khó khăn thì cậu sẽ có được nhiều kinh nghiệm quý báu hơn và thu hoạch được nhiều hơn.

Hạ Tưởng kính cẩn đáp:

- Vâng, Phó Chủ tịch tỉnh Tống, tôi nhớ kỹ rồi.

- Trọng điểm trong bước tiếp theo của việc lãnh đạo tổ nhỏ vẫn nên thực hiện tại thành phố Đan Thành và thành phố Bảo, công việc phía sau còn nhiều, tiếp tục đi sâu vào triển khai điều chỉnh kết cấu sản nghiệp, tiếp tục đào sâu các dự án nổi bật ở hai thành phố, ví dụ như ngành may mặc ở thành phố Đan Thành, dự án bình ắc-quy ở thành phố Bảo..v..v… Tôi đoán Bí thư Diệp sẽ ủng hộ vấn đề lãnh đạo tổ nhỏ, nhưng đối nặt với áp lực mới, tình thế mới này cũng sẽ bị lay động. Khả năng lớn nhất chính là tạm dừng đăng ký thành phố thí điểm đợt hai, tạm ngừng việc bổ sung phòng Tổng hợp 3, sẽ đình chỉ toàn diện một loạt tuyên truyền liên quan đến điều chỉnh kết cấu sản nghiệp.

Trên mặt Tống Triều Độ ánh hiện lên sự tự tin.

- Không nên để những thứ đó trở thành vật cản, mà phải biến chúng thành động lực và cơ hội, không bổ sung thêm phòng Tổng hợp 3 càng thể hiện rõ năng lực xuất sắc của các cậu. Không tuyên truyền thì càng yên tâm vùi đầu làm hết sức, lập thành tích lớn. Việc ngừng đăng ký thành phố thí điểm lần hai, đối với thành phố Đan Thành và thành phố Bảo thì lại được lợi lớn, có thể để hai thành phố được tiếp tục hưởng thụ chính sách chuyên nghiệp và nguồn vốn của tỉnh, tranh thủ trong thời gian ngắn lại lập ra thành tích mới.

Rời khỏi văn phòng của Tống Triều Độ rồi, nhưng cảm giác trong lòng Hạ Tưởng vẫn chưa bình lặng được.

Tống Triều Độ cực ít khi biểu lộ cảm xúc, cũng chưa từng thấy ông ta bộc phát trước mặt hắn. Những lời động viên vừa rồi thì càng chưa bao giờ có, khiến hắn cũng cảm nhận được tình nghĩa chứa chan vừa là sự phó thác cho hắn, vừa là sự dạy dỗ ân cần. Có thể thấy được Tống Triều Độ cũng có tình cảm, có cảm xúc mà bộc phát ra.

Hạ Tưởng cũng cảm nhận và hiểu được tình cảm của Tống Triều Độ. Thái độ của Mã Vạn Chính làm cho ông ta hiểu, mối quan hệ giữa Hạ Tưởng và Mã Vạn Chính giờ đã xa cách, trên thực tế là vì chọn ông ta mà mối quan hệ đó mới rạn nứt. Đương nhiên là Tống Triều Độ tường tận mọi chuyện, ông ta nhìn thấy trong mắt, ghi nhớ trong lòng tấm chân tình mà Hạ Tưởng giành cho mình.

Trở lại phòng làm việc đã thấy Phương Cách, Chung Nghĩa Bình và Cổ Ngọc đều ở đó, không thể thiếu hàn huyên một hồi, Phương Cách và Trung Nghĩa Bình vây quanh Hạ Tưởng nói không ngừng, còn Cổ Ngọc thì lại ngồi một bên hờn dỗi.

Hạ Tưởng cười thầm, cũng không rảnh để đi khuyên giải Cổ Ngọc, cũng may một lúc sau Phương Cách và Chung Nghĩa Bình đều ra ngoài có việc, khi trong phòng chỉ còn lại hắn và Cổ Ngọc, hắn làm hắng giọng, nói:

- Cổ Ngọc, cám ơn ngọc của em nhé, đúng là ngọc quý rất đáng để sở hữu một miếng như vậy.

Cổ Ngọc tức giận, bất bình nói:

- Em hối hận rồi, trả lại em đi? Lấy ngọc so đức quân tử, anh không phải quân tử, không xứng với ngọc của em.

- Được rồi, đừng nhỏ nhen vậy chứ, về tuổi tác anh lớn hơn em, về chức vụ anh là lãnh đạo của em. Luận công, tư em đều phải tôn trọng anh ba phần. Anh mời em ăn cơm nhé, thế nào? Còn nữa, anh muốn thay mặt Bí thư Trần cảm ơn em.

Hạ Tưởng cũng biết Cổ Ngọc giận là giận, nhưng cũng dễ tan, dỗ vài câu là hết giận, dễ dỗ.

Quả nhiên nói ngọt vài câu, Cổ Ngọc liền mở mày mở mặt cười:

- Được thôi, em nhường anh một lần nữa, không thèm chấp kẻ tầm thường như anh.

Cô ấy vui lên là quên ngay chuyện hờn dỗi lúc nãy, đứng dậy đến trước mặt Hạ Tưởng, cười tủm tỉm nói:

- Em tết dây tết đó có đẹp không? Em mất hai tiếng cẩn thận từng li từng tí mới tết được đấy. Anh phải cám ơn em tử tế vào, người bình thường không đáng được em tự tay tết đâu.

Hạ Tưởng thấy cô cười một cách vô tư, trong sáng nên không tự chủ được cười, Cổ Ngọc đúng là rất dễ nói chuyện, dễ dỗ hơn cả dỗ Liên Nhược Hạm, hắn liền nói câu cảm ơn liên tiếp. Sau khi nói vài câu phiếm xong, thì lại cuốn vào chuyện ô tô Vạn Lý.

Cổ Ngọc có một thói quen là, khi nói chuyện với Hạ Tưởng thì thích đứng trước mặt Hạ Tưởng để nói chuyện. Bàn làm việc của cô cách Hạ Tưởng không xa là mấy, trừ những lúc cô không vui, còn đâu thì chỉ cần nói chuyện là đều chạy tới đứng bên cạnh Hạ Tưởng, hai tay đưa ra đằng sau, dán chặt mình vào một bên bàn, cách Hạ Tưởng không quá một mét, dịu dàng nhỏ nhẹ nói chuyện với hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui