Hạ Tưởng hiểu cần làm gì, hắn thuật lại một cách ngắn gọn nội dung mọi người đang trao đổi. Nghe xong, vẻ mặt Cao Tấn Chu lộ vẻ mừng rỡ:
- Ba của tôi có thể đứng ở phía sau chỉ đạo thì cũng được. Năm nay ba tôi cũng cao tuổi rồi, quan điểm dù là theo kịp thời đại nhưng có lẽ trong quan điểm vẫn còn có chút bảo thủ. Tôi xuất thân từ ngành kinh tế, nếu không phải có thân phận là Phó Chủ tịch tỉnh thì đúng thật là cũng muốn cầm bút xông ra trận, cùng chiến đấu với bọn họ một phen. Vốn điều chỉnh kết cấu sản xuất là một việc lợi dân lợi nước, thế mà lại bị một đám người chơi chữ phê phán một cách lung tung, thật đáng buồn cười.
Lời nói của Cao Tấn Chu phù hợp với tâm tư của Diệp Thạch Sinh, ông ta gật đầu cười nói:
- Tấn Chu nói đúng, có một số người sợ là thiên hạ không loạn nên cố ý châm lửa thổi gió. Tuy nhiên, nếu thật sự cậu muốn xách bút xông trận thì cũng có thể dùng tên giả để tham gia cuộc chiến này. Có cơ sở lý luận kinh tế được đào tạo chuyên nghiệp, lại còn đã từng trải qua chức vụ Phó Chủ tịch tỉnh thì chắc chắn sẽ viết ra bài có chiều sâu, đầy sự sắc bén.
Tiền Cẩm Tùng cũng thuận thế nói:
- Đúng rồi, vừa rồi Cao lão nói trước kia cậu cũng từng đã viết mấy tác phẩm, chắc chắn là cách hành văn rất tốt.
Cao Tấn Chu cũng biết trước khi ông ta đến đây thì những sự việc chính yếu cơ bản đã được bàn luận thỏa đáng rồi. Nếu Diệp Thạch Sinh và Tiền Cẩm Tùng đều đã mở miệng, Cao lão lại ở một bên mỉm cười không nói gì, Hạ Tưởng có một bộ dáng bình tĩnh thì ông ta hiểu rằng mọi người nhận thức rằng đây là cơ hội tốt nhất để ông ta chứng tỏ mình với Diệp Thạch Sinh. Vì thế Cao Tấn Chu nói:
- Được, tôi sẽ cầm bút xông ra trận, một lần nữa phát huy nhiệt huyết thời trai trẻ, để cho bọn họ phải á khẩu không nói được câu nào thì mới thôi.
- Ha ha, nhìn sự hăng hái của Tấn Chu, thật đúng có khí thế của một chàng thanh niên tràn đầy nhiệt huyết.
Diệp Thạch Sinh cười ha hả.
Tiền Cẩm Tùng cũng cười nói:
- Tấn Chu tuổi trẻ hơn chúng ta, tất nhiên sự nhiệt huyết của tuổi trẻ là nhiều hơn rồi.
Cả phòng tiệc tràn đầy tiếng cười vui vẻ.
Khi mọi người kết thúc bữa ăn thì Tiền Cẩm Tùng và Diệp Thạch Sinh đi về cùng với nhau. Hạ Tưởng, Cao lão, Cao Tấn Chu đi theo tiễn chân hai người đi xuống dưới tầng. Lúc này, dưới ánh sáng của ngọn đèn, công viên Rừng Rậm được rọi chiếu vào tạo ra một cảnh tượng tráng lệ, mọi nơi đều toát ra một cảnh xuân tươi đẹp, lại có cơn gió lạnh thổi lất phất, cảnh tượng thật tuyệt đẹp.
Diệp Thạch Sinh khó mấy khi có được thời khắc nhẹ nhàng, ông ta đứng yên trong làn gió thổi, thở dài nói:
- Tỉnh Yến còn có cảnh đẹp như thế này, đúng thật làm người ta không thể tin được. Hạ Tưởng, cậu đúng thật là có bản lĩnh, có khả năng tại một nơi phố sá sầm uất như thế này mà có thể kiến tạo ra được một công viên Rừng Rậm, đúng thật là một ý tưởng diệu kỳ hiếm thấy. Hôm nay, tôi được tự mình chiêm ngưỡng, đúng thật rất đáng thưởng thức.
- Bí thư Diệp, thật ra thành phố Yến vẫn còn rất nhiều cảnh đẹp khác, chẳng qua là chưa được khai phá mà thôi.
Hạ Tưởng nhân tiện rèn sắt khi còn nóng liền nói.
- Ô, là ở đâu vậy?
- Sông Hạ Mã ạ.
Hạ Tưởng nhân tiện cơ hội Diệp Thạch Sinh hỏi về các cảnh đẹp liền thừa cơ nói ra ý tưởng kiến tạo hoàn thành hệ thống thủy lợi mà trước kia hắn đã từng bàn với Hồ Tăng Chu.
Diệp Thạch Sinh nghe xong, sửng sốt đến ngây người rồi lắc đầu mỉm cười nói:
- Hạ Tưởng, cậu cũng thật có nhiều ý nghĩ kỳ lạ.
Ông ta xoay người bước đi, Ma Thu vội vàng chạy tới mở cửa xe cho ông ta, Diệp Thạch Sinh liền cúi đầu bước vào trong xe.
Hạ Tưởng không khỏi buồn bực, chẳng lẽ Diệp Thạch Sinh không có chút động tâm nào? Đang suy nghĩ thì Tiền Cẩm Tùng lướt qua bên người hắn, đồng thời nhỏ giọng nói:
- Phong Lợi đã bị điều động, Thôi Hướng đề danh Trịnh Quan Quần thay thế tiếp nhận chức vụ.
Trong quá trình nói câu này Tiền Cẩm Tùng không hề ngừng bước chân nào.
Xe của Diệp Thạch Sinh lăn bánh, lúc đi ngang qua bên người Hạ Tưởng thì lại dừng lại, cánh cửa kính khẽ hạ xuống, Diệp Thạch Sinh ngồi ở trên xe, vẻ mặt bình tĩnh nói:
- Hoàn thành hệ thống thủy lợi này thì chủ đạo là từ thành phố Yến, hạng mục này cũng có khả thi, tuy nhiên phải đợi sau khi thí điểm việc điều chỉnh kết cấu sản xuất thành công rồi mới nhắc lại được.
Sau đó, xe của Diệp Thạch Sinh liền lăn bánh đi, Hạ Tưởng liền thở phào nhẹ nhõm. Được Diệp Thạch Sinh cho phép, như vậy kế hoạch lớn của hắn đã gần như vượt qua được một nửa của bước mấu chốt đầu tiên.
Về đến nhà, cô bé Lê đã ngủ, Hạ Tưởng không lên giường mà ngồi ở thư phòng trầm tư suy nghĩ.
Vốn là sự kiện khá nghiêm túc là đề cử người vào vị trí Phó Trưởng ban thường trực Ban Tuyên giáo Tỉnh ủy lại được Thôi Hướng tự cho mình thông minh mà đề danh Trịnh Quan Quần, điều này là cho Hạ Tưởng cảm thấy vô cùng buồn cười.
Trịnh Quan Quần cũng là một người cực kỳ thú vị, vốn y và Thôi Hướng có quan hệ rất tốt, sau đó lại đi lại gần với Hồ Tăng Chu và càng ngày có quan hệ càng chặt chẽ. Nhưng bởi vì giữa Hồ Tăng Chu và Thôi Hướng không có xung đột nên cũng không gây trở ngại cho Trịnh Quan Quần tiếp tục gần gũi với Thôi Hướng. Hạ Tưởng cũng đã tiếp xúc mấy lần với Trịnh Quan Quần, cảm thấy y đối nhân xử thế cũng được, cách làm việc vững chắc, về quan điểm thì có khuynh hướng trung gian nhưng thiên hướng hơi chút ủng hộ cho việc điều chỉnh kết cấu sản xuất.
Hạ Tưởng nghĩ rằng có lẽ mình phải hỏi thăm Hồ Tăng Chu một chút về cách đối nhân xử thế của Trịnh Quan Quần, nếu Trịnh Quan Quần là người có nguyên tắc, không hoàn toàn là cái loa của Thôi Hướng, lúc đó ở trước mặt Mai Thái Bình hắn sẽ nói vào mấy lời hay, để Trịnh Quan Quần được thông qua sự xét duyệt của Ban Tổ chức cán bộ. Nếu không phải như vậy thì hắn sẽ nghĩ biện pháp để đề danh Cao Hải.
Tuy nhiên, nếu đề danh Cao Hải thì chắc chắn sẽ tạo nên một sự phản đối mãnh liệt, nếu hình thành cục diện bế tắc thì cũng sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ chính trị về sau của Cao Hải.
Nếu để cứng đối cứng thì không bằng tương kế tựu kế, để Trịnh Quan Quần được thông qua một cách thuận lợi, chỉ cần y không phải là người phụ họa với Thôi Hướng thì sẽ còn có khả năng hợp tác với nhau.
Ngày hôm sau là thứ Bảy, Hạ Tưởng liền ngủ nướng thêm, tự cho mình được thả lỏng cơ thể một chút. Gần đây cũng quả thật có nhiều việc quá mệt mỏi, rất nhiều việc đầy áp lực đè lên trên người, cũng may Diệp Thạch Sinh có thái độ kiên định nên hắn thở phào một hơi nhẹ nhõm, mọi việc từ nay về sau có thể từng bước giải quyết.
Hiện tại hắn đang tính sẽ đưa cô bé Lê đi ra ngoài đi dạo để thả lỏng tinh thần một chút, có lẽ sẽ đi lên ngọn núi nào đó để ngao sơn ngoạn thủy. Vừa lúc này thì điện thoại Phùng Húc Quang gọi tới, nói là muốn gặp mặt hắn.
Nếu là trước kia thì Hạ Tưởng có thể cười mắng trực tiếp vài câu, sau đó sẽ từ chối thẳng. Nhưng hiện tại bởi vì hắn và Mã Vạn Chính càng lúc càng xa, vì thế hắn biết rằng nếu Phùng Húc Quang nói muốn gặp mặt thì chắc chắn có chuyện quan trọng.
Hạ Tưởng và Tào Thù Lê cùng nhau đi đến nhà Phùng Húc Quang làm khách.
Vợ của Phùng Húc Quang là Vương Phượng Minh thấy vợ chồng Hạ Tưởng tới thì rất mừng rỡ, vội vàng niềm nở đón tiếp. Vương Phượng Minh có ấn tượng rất tốt với Hạ Tưởng, cho rằng hắn là người bạn tốt nhất của Hạ Tưởng, là người đáng tin cậy nhất.
Tào Thù Lê thì cứ một chị dâu, hai chị dâu mà xưng hô, không bao lâu đã rất hòa hợp với Vương Phượng Minh, hai người liền vào bên trong nói chuyện, phòng khách chỉ còn lại có Phùng Húc Quang và Hạ Tưởng.
Phùng Húc Quang ngồi sang một bên cạnh Hạ Tưởng rồi nói:
- Tôi không có trà tốt cho cậu đâu, mà cậu kén ăn chọn uống, đừng chê trà tôi thô kệch đó.
- Nói hươu nói vượn, tôi làm gì mà kén ăn chọn uống, là người cực kỳ trong sạch.
Hạ Tưởng cười mà mắng, cầm chén trà lên uống một ngụm.
- Nước trà đỏ thẫm, ái chà, hương vị rất thơm, cũng biết thưởng thức đấy. Trà này giá cũng phải hơn một ngàn tệ đây.
Phùng Húc Quang lắc đầu:
- Không rõ giá trà này lắm, dù sao tôi cũng không mua loại trà đắt tiền như vậy để uống bao giờ, là do chú tôi cho.
Đề tài đã chuyển đến Mã Vạn Chính, Hạ Tưởng và Phùng Húc Quang quen biết đã lâu, biết tính tình của y nên Hạ Tưởng liền nói thẳng:
- Hiện tại mối quan hệ giữa tôi và Phó Chủ tịch tỉnh Mã có hơi chút bất hòa, quan điểm chính trị không hợp nhau, lại công tác ở các vị trí khác nhau, nói không chừng thì sau này còn có chút xung đột nhỏ.
Hạ Tưởng nói một nửa rồi cười tủm tỉm nhìn Phùng Húc Quang.
Phùng Húc Quang ngây người sửng sốt, bỗng nhiên thở dài một hơi:
- Cậu và chú của tôi, một con hồ ly trẻ và một con cáo già, trước mặt tôi đều nói một nửa, dường như đầu lưỡi đã bị cắt mất, không chịu nói rõ ràng ra. Làm sao tôi đoán ra được có chuyện gì?
Hạ Tưởng liền cười:
- Nhìn kìa, chẳng lẽ anh không biết tâm tư của chúng tôi? Phó Chủ tịch tỉnh Mã và tôi có cùng một tâm tư, chúng tôi đều để ý đến anh, hơn nữa Phó Chủ tịch tỉnh Mã cũng sợ rằng bởi vì ông ta mà ảnh hưởng đến quan hệ giữa tôi và anh.
- Chính trị là chính trị, bạn bè là bạn bè. Tôi cũng không phải là người trong chốn quan trường, cậu và ông ta có mâu thuẫn gì thì đâu có liên quan đến tôi?
Phùng Húc Quang liền phản đối, nói xong y lại tự cười giễu cợt mình, sau đó hạ thấp giọng rồi nói:
- Cậu cũng thật là, muốn hòa trộn vào trong làm gì, cùng đi kiếm tiền với tôi có phải là nhiều tiêu dao tự tại hơn không?
Thái độ của Phùng Húc Quang so với trong suy nghĩ của Hạ Tưởng thì không khác nhau lắm. Hắn cũng biết thật ra cho tới nay thì Phùng Húc Quang luôn có cảm giác ngăn cách với Mã Vạn Chính, dù sao người chú này cũng là một Phó Chủ tịch thường trực tỉnh cao cao tại thượng, hai người lại cách biệt tuổi tác khá xa, Mã Vạn Chính lại đã sửa sang họ khác, không thể công khai nhận mối quan hệ. Trên thực tế, Phùng Húc Quang đối với Mã Vạn Chính thì không có nhiều sự đồng cảm lắm. Đương nhiên, cũng bởi vì y không phải là người vong ơn bội nghĩa, chỉ có điều y là người rất trọng tình cảm bạn bè, là một người bạn tri kỷ đáng giá để phó thác làm việc lớn.
- Thế bây giờ không phải là đang lạc thú sao?
Tảng đá lớn trong lòng Hạ Tưởng được buông xuống, hắn rất để ý đến phản ứng của Phùng Húc Quang, thấy y có vẻ không coi đây là việc lớn thì trong lòng thoải mái đi rất nhiều.
- Siêu thị của anh dạo này phát triển như thế nào?
- Gần đây tôi muốn xâm nhập vào thị trường của Bắc Kinh. Tuy nhiên còn chưa quyết định, muốn nghe ý kiến của cậu xem thế nào?
Phùng Húc Quang đứng dậy đi quanh phòng, mắt đảo láo liên khắp nơi nghe ngóng rồi nhỏ giọng nói:
- Tiếu Giai ở Bắc Kinh, nghe nói bây giờ cũng buôn bán lớn lắm, mọi người vẫn gọi là Tiếu Mỹ nhân, danh tiếng ở Bắc Kinh rất lớn. Không phải là tôi khen cậu, tiểu Hạ, cậu tìm được cô bồ nhí lợi hại đến như vậy, tôi đúng là không bì được với cậu.
Như thế nào mà ngay cả Phùng Húc Quang cũng nhắc tới từ "bồ nhí"? Cái từ "bồ nhí" bây giờ còn chưa phổ biến, đúng rồi, chắc chắn là y từ trong miệng của Tôn Hiện Vĩ mà nghe được. Tôn Hiện Vĩ thì mọi cái đều tốt, chỉ có hơi phong tao một chút, bảo rằng y là một phong lưu trư cũng không đủ.
Nhắc tới Tiếu Giai, Hạ Tưởng có ít nhiều sự tự hào, cái nhân vật mà làm cho giới địa ốc Bắc Kinh suốt ngày hâm mộ bàn luận lại là người mà nằm ôm ấp trong lồng ngực mình, điều mà bất cứ gã đàn ông nào cũng có cảm giác rất đắc ý.
- Siêu thị nếu mở tại Bắc Kinh thì sự cạnh tranh rất kịch liệt. Có rất nhiều tập đoàn bán lẻ nổi tiếng của nước ngoài đã tham gia vào, tôi cảm thấy anh không cần phải góp vui vào đó làm gì, tốn công mất sức mà có lẽ thu hoạch không được lớn. Tốt nhất là đầu tư ở các thành phố phát triển hoặc là mở các chi nhánh tại các thành phố cấp thị xã, như vậy thì thực tế hơn.
Hạ Tưởng khuyên Phùng Húc Quang nên từ bỏ ý định trong đầu đi tới Bắc Kinh để đầu tư, bởi vì việc thực hiện mở siêu thị mới ở Bắc Kinh đúng là không tốt lắm, gần như các Tập đoàn bản lẻ hàng đầu thế giới cũng đều đã có các các siêu thị của bọn họ ở Bắc Kinh rồi, xông vào đó cạnh tranh làm gì cho mất sức, nếu để làm cho người ta xem thì không cần thiết.
Nếu đầu tư tại Bắc Kinh thì giá phải trả sẽ vượt xa thu hoạch đạt được, nếu vậy không bằng dồn tinh lực vật lực đi khai thác các thị trường khác.
Hạ Tưởng phân tích tỉ mỉ các sự lợi và hại nếu đầu tư tại Bắc Kinh cho Phùng Húc Quang nghe, cuối cùng đã thuyết phục được Phùng Húc Quang.
Giữa trưa, hai người ở lại nhà Phùng Húc Quang ăn cơm. - .
Cơm nước xong, Phùng Húc Quang lại cùng với Hạ Tưởng uống trà. Nói chuyện một hồi, sau đó Phùng Húc Quang chuyển lời đề xuất của Mã Vạn Chính tới Hạ Tưởng là khi nào có thời gian thì cùng nhau đi uống trà. Hạ Tưởng lập tức đồng ý, cũng nhờ qua Phùng Húc Quang chuyển cáo tới Mã Vạn Chính rằng hắn và Phó Chủ tịch tỉnh Tống vẫn đều luôn luôn kính trọng Phó Chủ tịch tỉnh Mã.
Vào sáng thứ Hai, khi đến văn phòng thì Hạ Tưởng liền thấy Nghiêm Tiểu Thì đã đứng chờ ở cửa.
Nghiêm Tiểu Thì đến là để mang bài viết tới.
Nhìn thấy bộ dạng tích cực của Nghiêm Tiểu Thì, Hạ Tưởng liền cười, thật ra cô không phải tích cực đối với việc viết bài phản bác lại các chuyên gia mà là tích cực để trở thành học trò của Cốc lão. Tuy nhiên, lúc Hạ Tưởng xem qua bài viết của Nghiêm Tiểu Thì thì chợt trở nên kinh hãi, bởi vì bài viết của cô, bất kể là ý tứ hay cách hành văn đều là số một, nhất là đưa ra các ví dụ để phản kích lại luận điểm của đối phương, điều này làm cho người khác không thể kìm nổi phải đập bàn trầm trồ khen ngợi.
Hạ Tưởng thu hồi ánh mắt khỏi bài viết, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Nghiêm Tiểu Thì một cái.
- Không nghĩ tới em lại là một cô gái tài năng đến vậy. Bài viết này là do em tự tay viết ra hay sao?
- Đừng có khinh thường người khác.
Nghiêm Tiểu Thì tức giận bất bình nói:
- Nói cho anh biết, Trưởng phòng Hạ, thời học đại học em thường xuyên tham gia các cuộc thi hùng biện, trên cơ bản mỗi lần nói ra là đều làm cho đối phương không ngóc đầu lên được. Nếu không tin, chúng ta tìm một đề tài nào đó để hùng biện một chút?
- Hùng biện cái gì?
Giọng nói Cổ Ngọc từ phía cửa truyền đến.
- Chị Nghiêm tới thật sớm, có phải là tìm cách để đợi Trưởng phòng Hạ không vậy?
Cổ Ngọc có một chuyện không tốt chính là rất có ấn tượng đối với các mối quan hệ giữa nam và nữ, nhất là khi nhìn thấy có cô gái đẹp nào tìm Hạ Tưởng thì ngọn lửa bực dọc trong người cô lại hừng hực thiêu đốt. Hạ Tưởng nghĩ thầm rằng có lẽ điều này có liên quan tới việc tuổi của cô còn trẻ như vậy mà không có bạn trai. Nói chung, những cô bé chưa trải qua tình cảm yêu đương thì mới có thể có hứng thú đặc biệt đến như vậy với các mối quan hệ giao tiếp giữa nam và nữ.
Hạ Tưởng liền trừng mắt liếc nhìn Cổ Ngọc một cái:
- Quét dọn phòng cửa đi, cứ đứng đấy mà nói chuyện à?
Cổ Ngọc bĩu môi một cái với Hạ Tưởng, mặc dù không tình nguyện nhưng vẫn phải xắn tay áo để làm việc.
Hạ Tưởng mời Nghiêm Tiểu Thì ngồi xuống, đọc lại cẩn thận một lần nữa bài văn của cô rồi khen:
- Tốt, cực kỳ tốt. Vừa lúc có một Phó Tổ trưởng mới tới nhậm chức chủ quản về công tác tuyên truyền tại tổ lãnh đạo, đến lúc đó anh sẽ đưa bản thảo này đệ trình lên ông ta. Nếu được thông qua thì ông ta sẽ sắp xếp để đăng trên báo chí của tỉnh Yến.
Nghiêm Tiểu Thì gật đầu, sau đó lại hỏi:
- Anh nói xem, bài viết của em có thể gây sự chú ý cho Cốc lão hay không?
Hạ Tưởng biết rằng mục đích của cô không nằm ở việc phản bác lại luận điểm hoài nghi của chuyên gia đối với việc điều chỉnh kết cấu sản xuất, mà là ở trong việc gây sự chú ý của Cốc lão. Vì thế, hắn liền nhắc nhở cô:
- Cốc lão là người thật tâm tán thành chính sách điều chỉnh kết cấu sản xuất, em muốn Cốc lão thu làm học trò thì phải có các hiểu biết chân chính về các chính sách điều chỉnh kết cấu sản xuất. Em phải xâm nhập vào thực tế mà nghiên cứu, cũng từ đó có các suy nghĩ tâm đắc của chính mình, như vậy mới có thể viết ra bài viết có trọng lượng, lúc đó mới có khả năng lọt vào ánh mắt của Cốc lão.
Nghiêm Tiểu Thì nghe vậy thì vẻ mặt lập tức khẩn trương, cô giơ tay lấy lại bài viết rồi nói:
- Vậy để em nghiên cứu kỹ viết lại bài này, sau đó sẽ đưa bài lại cho anh.
Hạ Tưởng cười, đoạt lấy bài viết lại rồi nói:
- Không quan hệ tới việc kia, bài viết phản bác đầu tiên mà tổ lãnh đạo muốn thực hiện chính là bài viết có quan điểm không quá thành thục, tạo cho đối phương một chiến thắng nhỏ.
- Hiểu rồi, đây là sách lược thả con tép bắt con tôm đây. Bài viết của em chính là gạch, ngói, còn sau đó anh sẽ viết một bài như hoa như ngọc, có đúng không vậy?
Nghiêm Tiểu Thì liên tưởng cũng khá phong phú, khi nói đến ngọc thì không tự chủ được phải liếc mắt nhìn Cổ Ngọc một cái, thấy cô vẫn đang xắn tay áo, lộ ra cánh tay có làn da trơn bóng như ngọc, khi xoay người thì vẻ tròn trịa, nhỏ gọn của cặp eo, mông lộ ra không sót thứ gì. Nghiêm Tiểu Thì không khỏi nở nụ cười mờ ám rồi nói:
- Khi ở tại huyện An thì anh có bạn là Mai Hiểu Lâm, hiện đang ở tại tổ lãnh đạo thì bên người của anh lại có cô gái xinh đẹp như ngọc. Đây do anh là người may mắn hay do anh là người cực kỳ háo sắc?
Lời nói này rất duy tâm, Hạ Tưởng làm bộ không hài lòng nói:
- Đồng chí Nghiêm Tiểu Thì, hiện tại đang là thời gian làm việc, mời cô chỉ nói đến công việc. Nếu cô có việc riêng, mời cô để đến thời gian tan tầm thì chúng ta tiếp tục nói tiếp.
Nghiêm Tiểu Thì cũng không giận, khoát tay đứng dậy rời khỏi, đi đến tới cửa rồi lại đứng lại và nói:
- Vừa mới rồi em nhìn thấy Mai Hiểu Lâm ở dưới tầng.
Hạ Tưởng lập tức gọi điện thoại cho Mai Hiểu Lâm, lúc này Mai Hiểu Lâm đang ở tại Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy. Hạ Tưởng không nói nói thêm lời nào nữa, lập tức đứng dậy đi tới Ban Tổ chức cán bộ.
Thời gian công tác tại Tỉnh ủy cũng khá dài nhưng đây là lần đầu tiên Hạ Tưởng đi tới Ban Tổ chức cán bộ.
Ban Tổ chức cán bộ nằm trên khu đất ở bên cạnh tòa nhà Tỉnh ủy, gồm có một tòa nhà nhỏ hai tầng độc lập, bên trong còn có một khu vườn riêng thấp thoáng cây cối ở bên trong, cả khuôn viên này toát ra sự nhã nhặn và yên lặng. Hạ Tưởng biết rằng Mai Hiểu Lâm tới đây là vì các thủ tục công việc có liên quan, vì thế cũng muốn gặp mặt cô một chút, cũng muốn hỏi cô rằng vì lý do gì mà cô phải vội vàng quay về Bắc Kinh vậy? Dù sao, có một số việc phải giáp mặt thì mới có thể hỏi rõ được.
Hạ Tưởng vội vã bước vào, vừa bước qua cổng thì đã bị người ngăn lại:
- Cậu là ai? Cậu tìm ai?
Một người trung niên khoảng chừng 40 đến 45 tuổi, vẻ mặt vênh váo hất hàm hỏi Hạ Tưởng.