Quan Thần

Nghe tiếng điện thoại cúp máy "tút tút", Hạ Tưởng lắc đầu cười. Liên Nhược Hạm bây giờ đặt hết tâm trí cho đứa con, còn với hắn, hoàn toàn không còn được quan tâm như ngày trước.

Thực ra ngay cả hắn cũng nghĩ như vậy, hắn biết, đâu có người cha nào lại so bì với con?

Hai ngày sau, Liên Nhược Hạm gọi điện thoại tới, nói là với sự giới thiệu của Norton, có một doanh nghiệp năng lượng mặt trời ở Mỹ rất hứng thú đối với đầu tư tại thành phố Bảo, chủ yếu cũng bởi vì khoản đầu tư một tỷ rưỡi của Kodak gây sự xôn xao ở Mỹ, không ít người trong ngành đều cảm thấy tò mò đối với thành phố Bảo.

Nhà máy mà Liên Nhược Hạm liên hệ ở bang Texas là công ty sản xuất các sản phẩm năng lượng mặt trời lớn nhất ở Mỹ, Chủ tịch Mike và Norton là bạn học. Sau khi nghe Norton giới thiệu, cảm thấy hết sức hứng thú, Mike và Chủ tịch Kodak cũng là bạn tốt, trong các quan hệ cũng rất thân thiết, hơn nữa Mike cũng có hiểu biết đối với tình hình thành phố Bảo, ông ta bèn hỏi thăm một ít về tình hình cụ thể.

Sau đó với sự giới thiệu của Norton, Mike thu xếp cuộc họp với Liên Nhược Hạm, tìm hiểu thêm một chút về hiện trạng sản phẩm năng lượng mặt trời của thành phố Bảo. Liên Nhược Hạm đem tài liệu mà Hạ Tưởng gởi fax trước đưa cho Mike, ý tưởng đầu tư của Mike càng được khẳng định. Nhất là khi hắn được biết người chủ xướng việc này là Hạ Tưởng cũng chính là người đã thuyết phục Kodak tới đầu tư, đã giơ ngón tay cái nói:

- Hạ tiên sinh rất thông minh, có tư duy thương mại, tôi cũng khâm phục ông ta, có thể làm ăn cùng ông ta, tôi cảm thấy rất yên tâm.

Vì Liên Nhược Hạm phải chăm sóc con nhỏ, không thể theo sát, nên để cho Vệ Tân toàn quyền xử lý việc này. Sau khi Vệ Tân nghiên cứu các tài liệu liên quan, làm thuyết minh tường tận về triển vọng thị trường và các chính sách ưu đãi liên quan cho Mike. Trước giờ Mike rất quan tâm đối với thị trường mới nổi ở Trung Quốc, có được một dịp để tổng hợp các nguồn vốn nhằm mở cửa vào thị trường Trung Quốc như thế này không phải là một cơ hội dễ dàng, bèn bước đầu quyết định sẽ khảo sát thực địa thành phố Bảo, và cố ý đề xuất, cùng hội đàm với Hạ Tưởng.

Hạ Tưởng lần này đến thành phố Bảo, là muốn yêu cầu thành phố Bảo chuẩn bị về chính sách, và làm tốt công tác đón tiếp phái đoàn của Mike. Tuy nhiên hắn cố tình không để lộ, đợi khi nói chuyện xong với Khâu Tự Phong mới xì ra.

Khâu Tự Phong khi nghe Hạ Tưởng nói mời được công ty năng lượng mặt trời lớn nhất ở Mỹ, mừng rỡ như điên, kích động mà đứng lên: Text được lấy tại https://truyenfull.vn

- Hạ Tưởng. Hạ lão đệ, cậu lại cho tôi một món quà hậu hỉ, tôi không biết cảm tạ cậu như thế nào. Tôi dám nói, tin tức này sau khi truyền ra ngoài, sự cảm kích và kính nể của rất nhiều cán bộ thành phố Bảo đối với cậu sẽ vượt xa tôi.

Suy nghĩ một chút, hắn lại tự giễu nói,

- Xem ra, tôi lại tự mình suy tưởng rồi phải không, cậu làm vì nhạc phụ của cậu, chứ đâu phải vì tôi.

Thấy Khâu Tự Phong trở nên lo sấp lo ngửa, Hạ Tưởng thấy vui, không khỏi chọc ghẹo y vài câu:

- Được rồi, giữa tôi và anh không cần câu nệ gì, tôi vừa không giúp nhạc phụ tôi, cũng không giúp anh, mà là đang thực hiện chức trách thành viên của tổ điều chỉnh kết cấu sản nghiệp tỉnh Yến, là vì kế họach lâu dài điều chỉnh kết cấu sản nghiệp tỉnh Yến.

- Đúng, đúng, cậu cao thượng, tôi tầm thường.

Khâu Tự Phong vẻ mặt tươi cười, cũng hiểu rằng vừa rồi mình hơi quá lời, cũng là do y quá để tâm người bạn Hạ Tưởng này, mới nói như vậy, liền vội đổi đề tài:

- Tối nay có tiệc chào mừng, mời cậu và đồng chí Cổ Ngọc tham gia, không được từ chối. Nếu không tôi không có cách nào giải thích với Thành ủy và Ủy Ban Nhân dân.

Hạ Tưởng cũng biết rằng hắn tuy chỉ là cán bộ cấp cục, nhưng đại biểu cho tổ lãnh đạo, trong mắt nhiều người coi như là lãnh đạo cấp trên, không tham dự tiệc thì coi không được, đành phải đồng ý.

Buổi tối Cổ Ngọc trở về, cùng với Hạ Tưởng tham gia tiệc chào mừng của thành phố Bảo.

Ban đầu Hạ Tưởng nghĩ rằng chỉ là bữa tiệc nhỏ. Không ngờ tới hội trường rồi mới thấy, bốn bàn ngồi đầy, ít nhất cũng phải mấy chục người. Khâu Tự Phong sợ Hạ Tưởng không vui, vội vàng giải thích nói:

- Lúc đầu Bí thư Tào nói, hôm nay đơn giản một chút thôi, hơn nữa Bí thư Tào có việc cũng không thể có mặt, nhưng Thị trưởng Nhậm nghe nói có cậu đến, bèn ban lệnh ra, kết quả là nhiều người như vậy, chỉ nội ủy viên thường vụ Thành ủy cũng đến bảy tám người.

Tào Vĩnh Quốc không đến là vì tránh hiềm nghi, dù sao một nhạc phụ một con rể, sau lưng thế nào người khác mặc kệ, còn trước mặt người khác nên né bớt ở cùng một chỗ vẫn là hơn.

Thật ra cái chính vẫn là Khâu Tự Phong trong lúc vô ý để lộ tin Hạ Tưởng có thể lại muốn kéo đầu tư nước ngoài đến thành phố Bảo, rất nhiều người chưa tới phiên tham gia buổi tiệc, nhưng bởi vì những ích lợi thực tế mà đầu tư đem đến, bọn họ liền lũ lượt năn nỉ Nhâm Khánh Chi, xin được tham gia buổi tiệc. Nhâm Khánh Chi lớn tuổi rồi, phong cách cũng không cao ngạo, Việc lớn nghe Tào Vĩnh Quốc, việc nhỏ để Khâu Tự Phong, tính tình lại tốt, chịu không nổi sự cầu xin của mọi người, bèn cho tất cả tới tham gia buổi tiệc.

Kết quả cục diện thành ra như bây giờ.

Thấy ai ai đều nhiệt tình như vậy, Hạ Tưởng không nỡ làm phật lòng mọi người? Bèn mặt mày tươi cười đến bắt tay từng người, không nề hà mà trả lời từng vấn đề của mỗi người, phong thái của hắn bình tĩnh ung dung, làm cho mọi người cảm nhận được nụ cười chân thành hữu hảo, chiếm được tình cảm tốt đẹp của mọi người, nhất là những thành tích to lớn mà hắn làm cho thành phố Bảo, mà những người trong bữa tiệc đều đang được hưởng lợi ích đó, vốn đã vô cùng cảm ơn đối với hắn, nay lại nghe hắn lại muốn chuẩn bị vì thành phố Bảo mà lôi kéo đầu tư từ bên ngoài, nên cảm tình tốt đẹp đối với hắn tăng lên chẳng gì sánh bằng.

Cho dù trong lòng mọi người đều biết Hạ Tưởng là con rể Bí thư Tào, nhưng những gì Hạ Tưởng đã làm không phải chỉ một mình Bí thư Tào được lợi, mà là cho tất cả mọi người đều có lợi, nên ai mà không xem trọng đối với Hạ Tưởng chứ? Cả Nhâm Khánh Chi cũng thân thiết mà kéo tay Hạ Tưởng, tự xưng bác bác cháu cháu mà thân mật với Hạ Tưởng.

Tình cảm tốt đẹp của Nhâm Khánh Chi đối với Hạ Tưởng xuất tự tấm lòng, ông ta vốn lớn tuổi rồi, chuẩn bị dưỡng lão với mức hưu cấp sở, nhưng đột nhiên đúng lúc đó thành phố Bảo có một tỷ rưỡi đô Mỹ từ đầu tư nước ngoài, ông ta là Thị trưởng cũng có công lao. Trên tỉnh có tin hành lang, chuẩn bị để ông ta trước khi về hưu điều đến Mặt trận Tổ quốc một thời gian, cất nhắc lên chức phó tỉnh, tạm thời nửa năm rồi nghỉ, coi như có được đãi ngộ của cấp phó tỉnh.

Xem như lượm được một Kim nguyên bảo, không, không phải lượm được, mà là Hạ Tưởng tặng cho ông ta, cho nên tình cảm thân thiết của ông ta đối với Hạ Tưởng hoàn toàn thành tâm thành ý. Nghĩ kỹ, chàng trai trẻ này tốt thật, làm việc thì dốc hết tâm trí, cho dù hắn làm vì thành tích cho Tào Vĩnh Quốc, nhưng chính mình cũng được thơm lây, nói gì cũng phải cảm ơn hắn mới phải.

Nhâm Khánh Chi càng nhìn Hạ Tưởng lại càng yêu thích, nghĩ lại Tào Vĩnh Quốc thiệt là lợi hại, gả con gái cho Hạ Tưởng từ trước, con gái ông ta Nhậm Doanh Doanh còn xinh đẹp hơn Hứa Tình (1), tiếc là chậm một bước, nếu không dù nói gì thì cũng phải bắt Hạ Tưởng này làm rể hiền.

1. Hứa Tình (phồn thể: 許晴, giản thể: 许晴, bính âm: Xǔ Qíng), còn được phiên âm là Hứa Tịnh, là một diễn viên Trung Quốc, với vai diễn tiêu biểu Nhậm Doanh Doanh trong phim Tiếu ngạo giang hồ 2001.

Sự hoan nghênh của cán bộ thành phố Bảo đối với Hạ Tưởng còn nhiệt liệt hơn so với tưởng tượng của Khâu Tự Phong. Trong lòng nhiều người đều có ý nghỉ giống nhau, nếu có thể nhân cơ hội kết bạn được với Hạ Tưởng thì hay biết bao nhiêu? Vị nào ở thành phố Bảo cũng đều kín đáo ủng hộ một vài xí nghiệp, nếu được Hạ Tưởng để ý, cho tiến hành điều chỉnh chế độ, chẳng những có thể đem lại nguồn tài chính, còn có thể nhân cơ hội giành lấy thành tích, việc nhất cử lưỡng tiện ngon như vậy, chỉ cần một câu nói của Hạ Tưởng.

Vì thế các ủy viên thường vụ của thành phố Bảo bao gồm Phó thị trưởng thường trực, khi bắt tay Hạ Tưởng, đều tỏ thái độ nhún nhường, không hề ra vẻ ủy viên thường vụ Thành ủy. Muốn giỡn mặt sao? Chưa cần nói Hạ Tưởng là con rể của Bí thư Tào, chỉ nội cái hiện tại hắn là tâm phúc trong mắt của Phó Chủ tịch tỉnh Tống, ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, sự ủng hộ của Bí thư Thành ủy thành phố Yến Trần Phong, là việc mà ai ai đều biết, ở trong tổ lãnh đạo hắn cũng có vai trò quan trọng, ai lại không nể nang ba phần?

Lại càng không cần nhắc tiếng đồn gần đây nhất "Hạ Tưởng giận dữ, Phong Lợi lên đường", làm cho người ta không thể suy đoán. Nghe nói Phong Lợi là do Bí thư Diệp đích thân đề nghị tới cục Cán bộ Lão Thành, chẳng phải là rất rõ ràng. Bí thư Diệp cũng ưu ái đối với Hạ Tưởng? vậy mà bởi vì Hạ Tưởng và Phong Lợi cãi nhau, liền vì hắn mà bứng Phong Lợi đi!

Tiếng đồn càng đồn càng sai lệch, càng sai lệch càng thổi phồng, cả Hạ Tưởng cũng không biết Phong Lợi bị trở thành vật hi sinh chính trị, nhưng ở ngoài, trong mắt các cán bộ không rõ sự tình, cho rằng bởi vì cãi nhau với hắn mới bị Bí thư Tỉnh ủy xử lý.

Trưởng ban Tuyên giáo thành phố Bảo là Bộ Ngộ Bản và Phong Lợi có quen biết, cũng có chút giao hảo, cũng lơ mơ có nghe qua Phong Lợi nói xấu Hạ Tưởng một cách bất mãn. Sau khi rượu vô ngà ngà, y có chút hơi say, mượn ly rượu mời Hạ Tưởng nói:

- Trưởng phòng Hạ, tuy rằng tôi và Phong Lợi tình cảm tốt, nhưng những vấn đề thị phi trước mắt, tôi vẫn nhất quyết đứng về bên anh. "Hạ Tưởng giận dữ, Phong Lợi lên đường" tôi hoàn toàn tán thành cách làm của anh. Phong Lợi thật không phải, cũng hy vọng Trưởng phòng Hạ đừng cho rằng tôi không biết phân biệt công tư.

Hạ Tưởng ngạc nhiên, chuyện này là sao, cái gì "Hạ Tưởng giận dữ, Phong Lợi lên đường", chuyện này bị truyền lệch lạc quá rồi, nhưng sự tình chân tướng lại không thể giải thích rõ ràng, đành phải ậm ờ cho qua.

Cho dù như thế nào, bữa tiệc coi như thành công, mọi thứ suôn sẻ, Hạ Tưởng cũng thuận lợi mọi bề, làm cho trong lòng mọi người có tình cảm tốt đẹp, để lại ấn tượng thông minh, hòa nhã, không lên mặt, làm cho Cổ Ngọc phục sát đất. Trước đây ở văn phòng tổ lãnh đạo còn chưa thấy Hạ Tưởng như thế nào, cũng không thấy hắn được nhiều người hoan nghênh, bây giờ tới thành phố Bảo rồi mới thấy được Hạ Tưởng phát huy sở trường bản lĩnh hơn người, trước mặt các cán bộ lãnh đạo cấp dưới của thành phố, Cử chỉ khéo léo, được kính trọng mà không kiêu ngạo, nói chuyện ôn hòa, không vội vàng không hấp tấp làm cho người ta có cảm giác nho nhã lễ độ.

Cổ Ngọc thầm nghĩ, Hạ Tưởng thật là làm cho người ta khó lường, luôn toát ra một khía cạnh khác không biết hết, luôn có thể cho người khác kinh ngạc vui mừng. Xem ra, hắn còn nhiều chỗ đáng để học theo.

Hôm sau, Hạ Tưởng đem những điều mắt thấy tai nghe trong khảo sát và trong suy nghĩ, cùng với tài liệu trực tiếp có được sửa sang lại thành đề án hoàn chỉnh, fax cho Vệ Tân, để Vệ Tân có trọng tâm mà nói chuyện với Mike. Rất nhanh Vệ Tân phục đáp rằng, Mike cuối tuần có thời gian rảnh, nói thành phố Bảo nhanh chóng gửi thiệp mời.

Hạ Tưởng đem tin này nói cho Khâu Tự Phong, Khâu Tự Phong cũng không biết nói gì hơn, vừa lúc không người xung quanh. Hắn liền nói giỡn:

- Tôi mà có em gái, nếu nó mà thích cậu, cho dù không có danh phận, tôi cũng không ngăn cản nó, đáng tiếc. Tôi chỉ có một chị gái.

Hạ Tưởng bèn nhớ tới sự lợi hại của chị Khâu Tự Phong, không khỏi giật mình một cái, vội vàng nói:

- Đừng nói bậy, tôi là người tốt, ai giống như anh thích câu chị em người khác. Được rồi, tôi phải quay về thành phố Yến, còn có công việc cần xử lý ở thành phố Đan Thành.

Khâu Tự Phong hết hồn, vội hỏi:

- Cậu biết được cái gì vậy? Có phải Mai Hiểu Lâm nói xấu gì tôi phải không?

Hạ Tưởng thấy Khâu Tự Phong tưởng rằng mình biết được chuyện xấu trước kia của y, không khỏi cười ha hả:

- Nói xấu cái gì? Chuyện gì anh làm qua tự trong lòng mình biết rõ, cũng đừng hỏi tôi.

Nói xong, cũng không đếm xỉa Khâu Tự Phong vặn vẹo, hắn ưỡn ngực bước đi, chỉ để lại cho Khâu Tự Phong một cái bóng nghênh ngang.

Trên đường trở về, Cổ Ngọc thỉnh thoảng lại nhìn lén Hạ Tưởng vài lần, muốn nói cái gì lại không mở miệng. Rốt cục sau khi Cổ Ngọc nhìn lén nhiều lần, Hạ Tưởng không kìm nổi:

- Cổ Ngọc, em có chuyện muốn nói thì mở miệng, đừng có úp úp mở mở, em là người luôn nhanh mồm nhanh miệng mà?

- Em sợ là nói ra làm cho tổn thương lòng tự ái của anh.

Ở trước mặt Hạ Tưởng, Cổ Ngọc bớt đi phần kính nể đối với thượng cấp, với một thái độ bình đẳng tự nhiên. Hạ Tưởng cũng không thèm để ý. Hắn cũng biết ở trước mặt Cổ Ngọc; hắn không có uy quyền gì nhiều., Hơn nữa, hắn cũng không có thói quen cố làm ra vẻ.

- Không sao đâu, nếu có thì sửa nếu không thì miễn, anh không phải con nít, hở chút là động chạm tự ái.

Hạ Tưởng quay đầu nhìn Cổ Ngọc liếc mắt cười một cái.

Trong lúc vô ý, vừa lúc Cổ Ngọc hơi xoay người, chồm người qua lấy tài liệu trên bảng điều khiển, ánh mắt Hạ Tưởng lọt đúng vào ở bên trong cổ áo của Cổ Ngọc, chỉ thấy một nửa núi non trong mây, đôi bồ câu trắng muốn xòe cánh, tuyết trắng và hồng phấn xen nhau, mê hoặc vô cùng.

Đương nhiên Hạ Tưởng là người đã từng trải qua những người đẹp cực kỳ, không đến mức chỉ liếc mắt nhìn một cái mà cảm thấy nao núng, nhưng đàn ông khó cưỡng nhất thường không phải sự kích động của thị giác, mà là vừa bị lôi cuốn của thị giác, lại có mùi hương đồng thời hấp dẫn, mà trên người Cổ Ngọc đúng là có hương thơm vừa làm mê hoặc, vừa khiến cho người ta khó có thể tự kềm chế.

Nhất là lúc cổ áo cô ta bị trể xuống, có lẽ là do quần áo trên người chèn ép, một mùi hương hết sức ngây ngất từ ngực cô ta tỏa ra, phớt thẳng qua mủi Hạ Tưởng, Hạ Tưởng nghe hơi một cái, liền sảng khoái trong lòng, suýt nữa kìm không nổi.

Cũng may cố gắng ém mũi lại, mới kềm lại ý muốn hắt hơi.

Cổ Ngọc mặc một chiếc váy liền áo màu vàng nhạt, da thịt lộ ra bên ngoài đều tinh khiết như mỹ ngọc. Có phụ nữ làn da bên ngoài kém, làn da trong người tốt, có phụ nữ làn da bên ngoài tốt, ngược lại trong người kém, mà Cổ Ngọc lại là trong ngoài như một. Hạ Tưởng chỉ thoáng nhìn cũng đã có được kết luận, nét đẹp của làn da Cổ Ngọc, không thua gì Tào Thù Lê, không kém hơn Liên Nhược Hạm, không thua Nghiêm Tiểu Thì.

Làn da Tào Thù Lê trơn mịn mà nhẵn bóng, trắng mà khỏe mạnh. Làn da Nghiêm Tiểu Thì lung linh như thủy tinh, trắng như trong suốt. Làn da Cổ Ngọc săn chắc mà mịn màng, trắng mà mê người. Đúng, mê người không phải bởi vì Cổ Ngọc trắng nhất, cũng không phải bởi vì làn da Cổ Ngọc bóng láng nhất, mà là có sức sống nhất, có niềm vui nhất. Hạ Tưởng thậm chí có thể tưởng tượng làm da cô ta căng mọng kinh người, hẳn là chạm vào như ngọc, ướt át dịu mát. Cái làm cho người ta say mê nhất chính là, trên người cô lúc nào cũng có làn hương, giống như theo làn da bên trong phát ra, đó mới là làm cho đàn ông hấp dẫn khó quên nhất.

Cổ Ngọc phát hiện ánh mắt Hạ Tưởng, lại làm như không có việc gì mà ngồi thẳng người, tinh nghịch cười:

- Thật ra em muốn nói là, lúc đầu em rất tò mò về anh, cũng rất tôn trọng, nhưng qua tiếp xúc em cũng phát hiện, anh cũng là một người đàn ông bình thường, có lẽ có một ít ưu điểm mà đàn ông khác không có, nhưng khuyết điểm chung cùa những đàn ông khác, anh cũng không thiếu cái nào.

- Ý của em là chỉ anh mới rồi vô tình nhìn vào cổ áo của em?

Hạ Tưởng cũng tự nhiên, trực tiếp nói ra.

- Đúng, không sai chút nào

Cổ Ngọc tức giận bất bình nói,

- Còn nữa, lúc anh đi thành phố Bảo, vừa lên xe liền lộ ra bản chất, cái mũi cứ hỉnh hỉnh không ngừng. Em mới biết, hèn gì anh cố ý kêu em cùng đi công tác chung, hoá ra trong lòng anh có mưu mô, có chủ ý xấu.

Hạ Tưởng không thể không kêu oan:

- Em nếu ở tổ lãnh đạo công tác, phải theo sự phân công của anh mà công tác, trên người em có mùi hương, anh không ngửi cũng phải ngửi. Anh không trách em cố ý dụ dỗ người khác là may rồi, em còn trách anh là sao? Còn nữa, vừa rồi em xoay người lấy đồ, anh chỉ muốn nhắc em phải thắt dây an toàn, trong lúc vô ý thấy được núi đồi trong mây, lỗi không phải cố ý, em lại nói thành cố ý, rõ ràng là em có lòng nghi ngờ quá nặng!

Cổ Ngọc tức giận quá xá, trừng mắt nhìn Hạ Tưởng:

- Đồ mặt dày, ăn gian rồi còn làm bộ, về nhà em mét ông nội, không đi làm nữa, đỡ phải bị anh ăn hiếp.

- Được rồi, được rồi, đừng làm nũng như con nít nữa, tự người em có mùi thơm đặc biệt, anh là bị động bị mùi hương nhập vô, cũng như vừa rồi tuyệt không phải cố ý nhìn em. Trên thực tế anh cũng không có tệ như vậy, phải không? Em cũng đừng nghĩ nhiều, hay là nói về hiện trạng nhà máy ô tô Vạn Lý.

Hạ Tưởng vừa vuốt vừa xoa, hắn bây giờ là đàn ông đã kết hôn, bên cạnh còn có ba người phụ nữ đều có thể dỗ được, kể cả Liên Nhược Hạm thích làm khó hắn mà cũng dễ như trở bàn tay, đối phó với người dễ tính như Cổ Ngọc lại càng dễ hơn.

Hạ Tưởng vừa nói, Cổ Ngọc quả nhiên nghe lời, lập tức quên đi khó chịu vừa rồi, bèn nói về tình trạng nhà máy ô tô Vạn Lý.

Vì có thế mạnh của Cổ Ngọc tham gia, nhà máy ô tô Vạn Lý sau khi được đầu tư, mà thay đổi chiến lược chỉ sản xuất xe tải nhỏ và xe bán tải, bắt đầu chuyển qua sản xuất kiểu xe CUV, đồng thời mang danh là Người Chiến Thắng, thiết kế Người Chiến Thắng tham khảo kiểu dáng của các danh hiệu nổi tiếng nước ngoài, và cải tiến để thích hợp với thẩm mỹ của người trong nước. Cổ Ngọc rất thích vẻ ngoài của Người Chiến Thắng, nhưng sau khi đưa ra thị trường thì niềm tin không mạnh lắm.

- Thị trường loại xe đi chơi, phù hợp với người thành thị sau giờ làm việc muốn thư giãn, trong lòng muốn du sơn ngoạn thủy, vừa muốn có cảm nhận khi điều khiển một xe sang trọng lại muốn có nhiều chức năng của một xe thể thao, đồng thời lại chú trọng tiết kiệm nhiên liệu, chắc chắn sẽ được hoan nghênh. Bây giờ tâm lý con người đầy mâu thuẫn, vừa muốn công tác lại muốn thư giãn, vì vậy mà xe CUV ra đời, vừa thoải mái như một kiểu xe sang trọng, kinh tế, lại có đặc điểm nhiều công năng và mạnh mẽ như một xe thể thao việt dã, chính là phù hợp với đặc điểm của con người hiện đai

Hạ Tưởng dùng tính thích ứng mà củng cố niềm tin cho Cổ Ngọc.

Cổ Ngọc giương đôi mắt tò mò mà nhìn Hạ Tưởng:

- Hình như cái gì anh cũng biết một chút, kỳ lạ, em lại hơi bái phục anh rồi

Trước sự sùng bái vô tư kiểu con nít của Cổ Ngọc, Hạ Tưởng không để ý tới ánh mắt ngạc nhiên của cô, còn nói:

- Điều kiện căn bản của Nhà máy ô tô Vạn Lý không tồi, rất có triển vọng, tầm nhìn của em rất hay, lựa chọn nhà máy ô tô Vạn Lý, là một nước cờ tốt. Thị trường xe CUV sau khi đạt được thành công, thì có thể đem đề tài thảo luận về phân xưởng linh kiện vào lịch công tác, thế nào?

Cổ Ngọc."Ừ" một tiếng, mỉm cười:

- Đâu phải tầm nhìn của em tốt đâu, chứ không phải nghe theo ý của anh sao, nếu xe CUV không thành công, em sẽ hỏi tội anh?

- Ý của anh là ý kiến hay, nếu không thành công, là vấn đề của người thực hành, chứ không phải là kế sách của anh không tốt.

Hạ Tưởng đanh đá mà phủi hết trách nhiệm.

- Thiệt không có trách nhiệm gì, vậy mà là một người đàn ông sao, sao anh không nói, "cùng lắm thì đem cô gán cho tôi là được rồi", anh nghĩ rằng em thật muốn anh hay sao?

Cổ Ngọc lỡ lời, nói ra khỏi miệng mới cảm thấy có chút đường đột, không khỏi sắc mặt đỏ lên, xoay đầu ra ngoài cửa sổ, không dám nhìn Hạ Tưởng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui