Quan Thần

Trình Hi Học từ bên ngoài với hàng ngàn ưu thế đột nhiên nhằm vào điểm yếu của tỉnh Yến đánh, hứng thú quyết chiến đến cùng với tỉnh Yến, cũng là muốn mượn việc điều chỉnh cơ cấu sản nghiệp để tấn công tỉnh Yến, với luận điệu việc điều chỉnh cơ cấu sản nghiệp ở trong nước không thể phát triển. Hạ Tưởng dựa vào đó dự đoán khả năng có người ở trên cấp cao bất mãn vì tranh luận quá lâu.

Thắng hay thua cũng phải đưa ra được một phán quyết, nếu tiếp tục giằng co căng thẳng như hiện tại, trái lại sẽ bất lợi cho phe đối lập, bởi vì càng hiểu nhiều về chính sách điều chỉnh cơ cấu sản nghiệp, thì lại càng được dân chúng ủng hộ. Phá vỡ cạnh tranh độc quyền chắc chắn sẽ là việc tốt được đông đảo quần chúng hoan nghênh. Trong tương lai không có sự tách biệt giữa mạng viễn thông (truyenfull.vn) và điện tín (truyenfull.vn), Viễn thông Trung Quốc ngạo mạn và phí sử dụng đắt đỏ, nhưng không ít người vẫn phải cam lòng sử dụng dịch vụ mạng của bọn họ. Sau đó một tách làm hai, Bắc truyenfull.vn và truyenfull.vncom, rồi cuối cùng không phân biệt nam bắc, cả hai tranh giành khách của nhau, chất lượng thái độ phục vụ củtruyenfull.vncom lập tức tăng vọt.

Không có cạnh tranh thì mãi mãi không có phát triển, dân chúng mãi mãi không bao giờ được hưởng thụ sự phục vụ chu đáo, sẽ vẫn phải khó chịu sau khi trả tiền mua hàng.

Có lẽ ở cấp cao có người nhận ra điều này nên muốn đem cả Tổng Công ty Dầu mỏ và Hóa Chất Trung Hoa ra tranh luận. Điều đó chẳng có gì tốt đẹp, cho nên Trình Hi Học mới theo lệnh hành động, phải chấm dứt tranh cãi càng sớm càng tốt, thì mới bình được thiên hạ.

Hạ Tưởng không thể để y thành công được, không phải vì muốn tiếp tục tranh cãi thêm với y trên truyền thông, mà là trước tiên dể cho y đắc ý vài ngày, đợi đến lúc thời cơ chín mùi mới ra một trận chiến định thắng bại. Tất nhiên một phần là phải giành chiến thắng về phe của mình, đồng thời cũng khiến cho Trình Hi Học thất bại thảm hại.

Tuy nhiên đối với cơn thịnh nộ của Diệp Thạch Sinh, Hạ Tưởng cũng hoàn toàn hiểu được trong lòng Diệp Thạch Sinh, hắn đứng lên cung kính nói:

- Bí thư Diệp, vừa vặn đúng lúc có một việc tôi muốn báo cáo ngài một chút. Ngày mai tôi muốn đi lên Bắc Kinh, đi tiếp Cốc lão, cùng Cốc lão mặt đối mặt thảo luận bài báo phản bác lại Trình Hi Học. Trên truyền thông ở Bắc Kinh, chúng ta chỉ có thể là một người quan sát, cố gắng không tham dự vào, nếu không sẽ làm cho người ta cảm giác không kiên nhẫn. Nhưng trên truyền thông tỉnh Yến, chúng ta vẫn phải dựa theo phương châm trước kia, kiên định mà từng bước đẩy mạnh bước đánh trả tiếp theo. Vì vậy sau khi tôi tới Bắc Kinh, sẽ cung cấp cho Cốc lão một ít tư liệu chi tiết có liên quan đến tiến triển của việc điều chỉnh cơ cấu sản nghiệp tỉnh Yến, để tạo điều kiện cho Cốc lão viết bài báo phản bác. Nhưng trong giai đoạn hiện tại trước mắt ở tỉnh Yến, cần phải chờ thêm khoảng một tuần.

Diệp Thạch Sinh nghe xong lời Hạ Tưởng nói, cũng từ từ bình tĩnh lại. Bởi vì kế sách đối ứng Hạ Tưởng đã trù tính rất tốt, đang chờ đợi thành phố Bảo ký kết các thỏa thuận đầu tư nước ngoài mới, đang chờ đợi thời cơ rượu nhà máy Tương Đài được quảng cáo rộng rãi, lúc này nếu bị một bài báo của Trình Hi chọc giận mà vội vã lật con át chủ bài, sẽ khiến Trình Hi Học có sự chuẩn bị, đến lúc đó sẽ không thể đạt được hiệu quả bất ngờ.

Hạ Tưởng không trực tiếp nói ra thất sách của hắn, mà chỉ kín đáo nói muốn đi Bắc Kinh thảo luận đối sách với Cốc lão, cung cấp một ít thành tích có thể công khai bên trong việc điều chỉnh cơ cấu sản nghiệp của tỉnh Yến. Hạ Tưởng quả thật là một thanh niên tinh mắt, Diệp Thạch Sinh âm thầm khen ngợi, quay ra Cát Sơn nói:

- Đồng chí Cát Sơn, trước tiên cậu tổ chức một nhóm học giả chuyên gia, liệt kê một vài ví dụ thành công trong quá trình điều chỉnh cơ cấu sản nghiệp của tỉnh Yến có thể công khai, trước tiên là viết mấy bài báo trước, khiến mấy gã coi thường thành tích của tỉnh chúng ta phải ngạc nhiên. Có gì không rõ lắm thì có thể hỏi Hạ Tưởng, cậu ta nắm rõ mọi chuyện trong tay.

Cát Sơn cung kính nói:

- Vâng, tôi nhớ rõ rồi, Bí thư Diệp.

Diệp Thạch Sinh vừa động viên hai người mấy câu, vừa đặc biệt giao trọng trách cho Hạ Tưởng nói:

- Thay tôi vấn an Cốc lão, mời Cốc lão khi nào có điều kiện, đến tỉnh Yến mở một cuộc tọa đàm, tôi sẽ bảo tất cả ủy viên thường vụ cùng với các cấp cán bộ kinh tế chủ quản tỉnh Yến tham gia.

Hạ Tưởng hiểu, ý nghĩa sâu xa của hành động này của Diệp Thạch Sinh tỏ rõ, ông ta sẽ chọn dùng lý luận kinh tế của Cốc lão làm phương châm cầm quyền. Trong lòng Hạ Tưởng vô cùng vui mừng, hành động này của Diệp Thạch Sinh tuy rằng tác dụng thực tế không phải rất lớn nhưng có ý nghĩa quan trọng ảnh hưởng sâu xa. Bí thư Tỉnh ủy chọn dùng lý luận kinh tế của Cốc lão, mà hắn là học trò của Cốc lão, lại đảm nhiệm chức vụ quan trọng ở tổ lãnh đạo, trong mắt người ngoài, còn có ý nghĩa không tầm thường khác.

Sáng sớm hôm sau, Hạ Tưởng, Phạm Tranh cùng với Cổ Ngọc và Nghiêm Tiểu Thì, bốn người ngồi chung một xe đi lên Bắc Kinh.

Hạ Tưởng đến tiếp kiến Cốc lão có 3 mục đích quan trọng, một là muốn nhờ việc, hai là cũng quả thật muốn thảo luận để tạo ra phản bác kiên định nhằm vào bài báo chỉ đích danh của Trình Hi Học, bởi vì Trình Hi Học trực tiếp nêu tên tỉnh Yến, hắn vốn là nhân vật trung tâm của việc điều chỉnh cơ cấu sản nghiệp của tỉnh Yến, nếu không ra mặt đại diện ứng chiến cũng không thể nào nói nổi, sẽ bị người đời coi thường, cũng làm cho người ta cảm thấy tỉnh Yến không có người. Thứ ba là lần trước Cốc lão cảm thấy rất hứng thú với bài báo của Nghiêm Tiểu Thì, khi nghe nói Hạ Tưởng muốn tới thì đề xuất muốn gặp mặt Nghiêm Tiểu Thì. Hạ Tưởng vừa nhắc tới, Nghiêm Tiểu Thì hiển nhiên lòng tràn đầy vui mừng, lập tức bỏ hết việc đang làm, cùng Hạ Tưởng đi lên Bắc Kinh.

Phạm Tranh muốn gặp Cốc lão là vì muốn tiếp kiến thầy giáo và cũng muốn tham gia bàn luận. Cổ Ngọc quay về Bắc Kinh, cũng là muốn mượn cớ trở về vấn an lão Cổ, cô đã lâu không không gặp lão Cổ, hơn nữa sự kiện quốc bảo lần trước, cô cũng muốn giáp mặt nói rõ ràng với ông nội mới thôi.

Vừa lên xe, lúc đầu Hạ Tưởng lái xe, Phạm Tranh ngồi lái phụ, Cổ Ngọc và Nghiêm Tiểu Thì ngồi ở phía sau. Chỉ một lát sau, Phạm Tranh đề xuất để Nghiêm Tiểu Thì ngồi ở lái phụ, y muốn ngồi ở hàng ghế sau để nghỉ ngơi một chút.

Nghiêm Tiểu Thì nhìn ra ý đồ của Phạm Tranh, cười không chịu:

- Không được, anh rõ ràng là có tình ý với Cổ Ngọc, muốn nhân cơ hội làm quen với Cổ Ngọc. Em cũng nói cho anh biết, anh không phải mẫu người của Cổ Ngọc đâu.

Phạm Tranh bị nói toạc ý đồ, cũng không giận, cười ha hả:

- Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, Cổ Ngọc giống như ngọc nữ, chính là người tình trong mộng anh tha thiết ước mơ, nói nhân duyên có thể gặp nhưng không thể cầu, hôm nay gặp gỡ, vì hạnh phúc cả đời, kiểu gì cũng phải tranh thủ một chút chứ.

Cổ Ngọc chỉ che miệng mà cười, không nói lời nào, liếc mắt nhìn Hạ Tưởng đang hết sức chăm chú lái xe một cái.

Qua cửa kính mờ mờ, cũng thấy Hạ Tưởng cười.

Phạm Tranh trong chốc lát tỉnh ngộ, vội hỏi Hạ Tưởng:

- Là sao, chẳng lẽ Cổ Ngọc lại là của để dành của cậu?

Hạ Tưởng vui vẻ:

- Sao lại là tôi? Đại sự cả đời Cổ Ngọc có liên quan gì tới tôi đâu. Cô ấy vừa không phải là của để dành của tôi, cũng không phải đồ ăn độc nhất vô nhị của tôi, cô ấy có thể nói là một viên ngọc đẹp tuyệt mỹ.

Hắn quay đầu lại nhìn vẻ mặt Cổ Ngọc đang cười trộm, và liếc mắt nhìn Nghiêm Tiểu Thì một cái, nói tiếp:

- Quân tử so đức với ngọc, Cổ Ngọc muốn chọn người, tất nhiên phải chọn đàn ông như ngọc, phẩm chất như ngọc, bên ngoài như ngọc, lời nói cử chỉ cũng ôn nhuận như ngọc.

Phạm Tranh không khỏi thất vọng:

- Ý của anh là nói, tôi không có được đẹp như ngọc hả?

Y vừa nói vừa mở tấm che nắng của ghế lái phụ, lộ ra tấm gương trước mặt, soi gương vài lần.

- Không đúng, trong gương rõ ràng là một chàng trai bảnh bao nhã nhặn, hiền lành như ngọc, Cổ Ngọc, em nói thử xem, anh có điểm nào không tốt?

Cổ Ngọc rất vui, nhưng chỉ cười.

Nghiêm Tiểu Thì cười đến rung hết cả người, hứng thú nói:

- Nói chỉ số thông minh của phụ nữ trong tình yêu là bằng 0, thì hành động vừa rồi của Phạm Tranh đã đủ chứng minh một sự thật. Khi đàn ông gặp được người phụ nữ làm rung động trái tim, tương tự cũng sẽ làm những việc quá mức, thậm chí đôi lúc có thể khiến người ta kinh ngạc.

- Anh đang hỏi Cổ Ngọc. Không khiến em nói nhiều!

Phạm Tranh bất mãn nói, sau đó quay đầu vẻ mặt tươi cười, hỏi Cổ Ngọc:

- Bé Ngọc, em nói xem anh có điểm gì không tốt, anh sẽ sửa, nhất định sẽ sửa.

- Đối ngược với vẻ bên ngoài của người đàn ông chính là bản chất và bản tính. Bề ngoài của anh cũng không tồi, cao hơn mức trung bình, lại thêm thân phận không tầm thường và tài ăn nói của anh, trên cơ bản 80% các cô gái đều khó thoát khỏi tầm tay của anh.

Nghe Cổ Ngọc khen một câu, Phạm Tranh không khỏi không tự kìm hãm được sự vui sướng, đắc ý liếc mắt đáp lễ Nghiêm Tiểu Thì một cái.

- Tuy nhiên nói tới người đàn ông chân chính có thể hiểu được phụ nữ, anh bên ngoài như ngọc, phẩm chất như thạch, bản tính như kim, sẽ không phải là đối tượng tốt nhất để phó thác cả đời.

Lúc Cổ Ngọc đàm luận về quan hệ nam nữ, lý lẽ rõ ràng đâu ra đấy, một câu nói ra lập tức khiến Phạm Tranh ngẩn người ngay tại chỗ.

- Ý em là gì? Cái gì mà ngọc, thạch, kim, anh không hiểu!

Phạm Tranh vẻ mặt căng thẳng hỏi.

Cổ Ngọc mỉm cười, nói:

- Bên ngoài như ngọc, là nói vẻ ngoài khiến người ta nhìn cảm thấy dễ chịu, có cảm giác công bằng chính trực nhã nhặn. Phẩm chất như thạch, là nói với vẻ ngoài ngoại hạng như vậy, mà lại chỉ có được phẩm chất loại hai, chỉ đạt tới phẩm chất của đá, thì chắc chắn là thiếu tính ôn nhuận như ngọc. Bản tính như kim chính là nói tính cách bên trong của anh có khí bá đạo. Nói văn hoa hơn một chút chính là khí lạnh, nếu anh nghe không hiểu, có thể thay thế bằng từ "hống hách". Chính vì có kim khí, mới phá hủy khí ôn nhuận của anh, mà em thích chính là sự thô sơ. Trời cao đất dầy, sự thô sơ dưỡng ngọc nhất, bởi vì ngọc là tự sản sinh dưới mặt đất, mà kim khí thì làm ngọc tổn thương, cho nên nói, giữa em và anh, bản tính trời sinh khác nhau, ngũ hành bất hòa, không phải cùng loại người.

Những lý luận Cổ Ngọc nói dường như quá uyên thâm, Phạm Tranh nghe muốn nhức đầu, tuy nhiên cũng đã hiểu, dù sao y cũng là nghiên cứu sinh tốt nghiệp kinh tế học. Tuy rằng hiện giờ nghiên cứu sinh không hẳn là hiểu hết văn hóa truyền thống của Trung Quốc, những lời Cổ Ngọc nói nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, y liền hiểu ngay Cổ Ngọc hết sức rõ ràng mà nói cho y biết, giữa y và cô không có khả năng.

Từ chối thì từ chối, lại còn dùng cái gì mà bất hòa ngũ hành lấy lệ, Phạm Tranh cảm thấy hơi mất mặt, ngượng ngùng mà cười:

- Cho vàng còn không lấy, lại muốn tìm bùn, không trách được anh, chỉ có thể trách mắt em quá kém. Nếu đúng như em nói, thì người như thế nào mới là dáng vẻ quê mùa, mới xứng đôi vừa lứa với ngọc khí của em? Thử lấy ví dụ thực tế đi, cho anh xem một chút.

Cổ Ngọc cười mà không nói.

Nghiêm Tiểu Thì lúc đầu là nhìn Phạm Tranh, rồi lại nhìn Hạ Tưởng, rồi nói giảng giải:

- Người có dáng vẻ quê mùa, đôn hậu nhưng thận trọng mà điềm tĩnh, gặp chuyện không hoảng hốt, làm cho người ta cảm giác giản dị tin cậy như đất. Họ không cần nói thêm cái gì, tất cả mọi người cũng sẽ đều vô cùng tín nhiệm đối với họ, đều coi trọng họ. Nếu họ đi đường, họ sẽ đứng ở bên trái anh để bảo vệ anh. Nếu họ lái xe, họ sẽ vô cùng vững vàng, không nhanh không chậm, làm cho người ta cảm giác ngồi trên xe họ thì vô cùng an toàn và vững chắc.

Ánh mắt Phạm Tranh dừng ở trên người Hạ Tưởng, vỗ đầu, ảo não nói:

- Hôm nay tôi thật hối hận vì đã ngồi cùng một chỗ với anh. Được rồi, bây giờ anh đã trở thành hình ảnh tốt đẹp đầy hào quang, còn tôi thì trở thành nền của anh. Anh thử nói xem, có phải rất không công bằng hay không? Hạ ca, tôi trước kia cũng không nghĩ anh có duyên với phụ nữ như vậy, hôm nay làm sao mà cả hai đại mỹ nữ ngồi sau xe đều vô cùng thích anh?

Hạ Tưởng ra vẻ trầm ngâm mà thở dài một hơi:

- Tôi là lái xe, các cô ấy biết tôi vất vả, cho nên phải khen tôi, để tôi tiếp tục yên tâm mà lái xe cho mấy người. Anh phải biết rằng, bên trong xe có tổng cộng hai nam, tôi thì lái xe còn anh thì tán gái, anh nói, không công bằng với ai hơn?

Phạm Tranh cười ha ha:

- Được, đến lượt tôi lái cũng được, tôi cũng là một người tận tụy.

Phạm Tranh đổi sang lái xe, rút cuộc y ngược lại rất buồn bực bởi vì do Nghiêm Tiểu Thì và Cổ Ngọc khăng khăng yêu cầu, Hạ Tưởng đành phải không phụ lòng mỹ nhân, ngồi ở giữa ghế sau, bên trái Nghiêm Tiểu Thì, bên phải Cổ Ngọc. Mặc dù Hạ Tưởng có vẻ hiền lành mà ngồi bất động nghiêm chỉnh, nhưng trong mắt Phạm Tranh, làm sao có thể ngồi nhìn Hạ Tưởng trái ôm phải ấp, đang tận hưởng hạnh phúc có hai cô gái xinh đẹp bên cạnh, không khỏi liên tục lắc đầu thở dài.

- Cổ Ngọc, em đừng để ý đến Hạ Tưởng, anh ta kết hôn rồi.

Phạm Tranh vừa nghĩ cách dập tắt ảo tưởng của Cổ Ngọc, vừa không quên châm biếm Nghiêm Tiểu Thì:

- Tiểu Thì em tuổi cũng không còn nhỏ nữa, nên tìm người lấy đi, đừng có cứ lúc nào cũng chăm chăm nhìn vào Hạ Tưởng. Em thích Hạ Tưởng, không có nghĩa là Hạ Tưởng cũng thích em.

Nghiêm Tiểu Thì lại cười hì hì, ôm lấy cánh tay Hạ Tưởng, cố ý chọc giận Phạm Tranh:

- Biết vì sao phụ nữ đều thích đàn ông tính thổ không? Bởi vì đàn ông tính thổ cũng như đất đều làm cho người ta cảm thấy tin cậy! Anh làm sao biết được Hạ Tưởng không thích em, một công trình thủy lợi có hàng trăm loại người cùng hưởng, nhưng bởi vì Hạ Tưởng ý chí rộng lớn, cho nên bất kể trong lòng như thế nào thì cũng vẫn thích.

Hạ Tưởng cũng cảm thấy cô độc, nếu Nghiêm Tiểu Thì muốn trêu đùa Phạm Tranh, thoải mái một chút cũng không có làm sao, tuy nhiên nghe Nghiêm Tiểu Thì nói hắn phụ nữ nào cũng đều thích, không khỏi đổ mồ hôi, vội trừng mắt liếc nhìn Nghiêm Tiểu Thì một cái: T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

- Đừng nói bậy, anh từ bao giờ lại được bác ái như vậy?

Nghiêm Tiểu Thì cũng không biết là cố tình hay là mượn cơ hội nổi cáu, không lùi bước chút nào mà đón ánh mắt của Hạ Tưởng, hỏi lại:

- Làm sao vậy, chẳng lẽ em không đủ xinh đẹp. Chẳng lẽ anh lại ghét em?

- Người có tấm lòng bao la rộng lớn bao giờ cũng bác ái như trái đất. Trái đất lúc nào cũng sinh dưỡng ra đủ loại hoa tươi, mà cũng không phải là chỉ sinh trưởng một loại, có phải không, Hạ ca ca?

Cổ Ngọc cũng hùa theo đùa Hạ Tưởng, cũng bắt chước Nghiêm Tiểu Thì ôm lấy cánh tay Hạ Tưởng, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn hỏi.

- Làm sao vậy, chẳng lẽ em không đủ xinh đẹp. Chẳng lẽ anh ghét em?

Hạ Tưởng rốt cục rất đau đầu, ai bảo nhiều cô gái đẹp xung quanh là người có phúc? Quả thật cũng là một loại tra tấn thống khổ, hắn bất đắc dĩ mà nói với Phạm Tranh:

- Phạm Tranh, hay chúng ta thay đổi vị trí?

Phạm Tranh trông có vẻ rất hả hê, vội vàng lắc đầu lia lịa nói:

- Khó nhất là làm vui lòng người đẹp, anh cứ từ từ mà hưởng thụ nhé, tôi lái xe, tôi chỉ lái xe thôi.

Hạ Tưởng dứt khoát một lòng, nói với hai cô gái:

- Các em quả thật đều rất xinh đẹp, nụ cười nghiêng nước nghiêng thành. Tuy rằng anh mang trong lòng tính năng của đất, nhưng đất cũng có hàng trăm loại đất, lại càng trồng không dưới trăm loại hoa, cho nên hai bông hoa xinh đẹp, đừng gây khó dễ cho anh. Trên thế giới người bề ngoài tốt bên trong xấu như Phạm Tranh không nhiều lắm, nhưng phân bò lại rất nhiều, tha hồ mà tìm một đám phân bò thích hợp để bám rễ.

Phạm Tranh vừa nghe cười ha ha:

- Đúng, đúng, mau mau tìm một đám phân bò vẫn còn đủ nhiệt tình mạo hiểm mà cưới đi, Tiểu Thì, khi nào em kết hôn, anh sẽ tặng em một món quà rất lớn.

Nghiêm Tiểu Thì và Nhiễm Ngọc liếc nhau, trong mắt hai người lóe ra một tia gian xảo, sau đó Hạ Tưởng liền cảm thấy một cảm giác đau nhói đồng thời truyền đến hai cánh tay, đau đến mức không khỏi kêu lên thành tiếng.

Tới địa điểm đã định ở Bắc Kinh, Cổ Ngọc xuống xe, hướng Hạ Tưởng vẫy tay tạm biệt. Động tác lúc tạm biệt người khác của Cổ Ngọc lại vô cùng đẹp, đầu tiên là cô đứng vững vàng, hai chân đều thẳng, tay trái gấp khúc đặt ở trước ngực, tay phải nâng ở trước mặt, ngón tay giống như cuộn sóng nhấp nhô, cùng phối hợp với vẻ lưu luyến không rời trên khuôn mặt, lúc nghe giọng nói mê người của cô nhẹ nhàng nói ra hai chữ "tạm biệt" là lúc âm thanh rung động lòng người kia làm cho người ta quyến luyến.

Phạm Tranh ở một bên lắc đầu nói:

- Quyến rũ, dáng người quyến rũ, giọng nói quyến rũ, ánh mắt quyến rũ. Tất cả, tất cả đều vô cùng quyến rũ. Tôi say rồi.

Hạ Tưởng vỗ vỗ vai của y, nói:

- Tỉnh lại, tỉnh lại, dậy làm việc mau.

Nghiêm Tiểu Thì khẽ lay người Phạm Tranh:

- Tỉnh lại tỉnh lại, đừng có nằm mơ, Cổ Ngọc người ta đang chào tạm biệt Hạ Tưởng, chứ không phải là anh.

Tình cảm dạt dào bỗng chốc hóa thành hư không, Phạm Tranh bùi ngùi:

- Sớm biết ảo mộng sẽ thành hư không. Thì thà đừng gặp nhau trước đây thì tốt hơn.

Tới Viện Khoa học Xã hội, sau khi gặp được Cốc lão, không thể thiếu một hồi hàn huyên. Sau khi hàn huyên, Hạ Tưởng giới thiệu Nghiêm Tiểu Thì với Cốc lão:

- Cốc lão, đây là Nghiêm Tiểu Thì.

Nghiêm Tiểu Thì ở trước mặt Cốc lão, cười mỉm, dịu dàng thùy mị, đoan trang nền nã, Hạ Tưởng nhìn mà âm thầm cảm thán. Nói phụ nữ trăm hình vạn dạng, quả nhiên, Nghiêm Tiểu Thì lúc thì cổ quái ranh mãnh, lúc thì quyến rũ động lòng người, bây giờ lại là một dáng vẻ tự nhiên phóng khoáng, khiến hắn mơ hồ không thể nắm bắt nổi người nào mới chính là cô chân thật nhất.

Cốc lão nhìn Nghiêm Tiểu Thì vài lần, khẽ lắc đầu, nói:

- Trong đám học trò nữ của tôi không có ai xinh đẹp giống như cô, không được, vốn muốn nhận cô làm học trò, cũng nghe Hạ Tưởng nói qua cô cũng có ý này. Tuy nhiên sư mẫu của cô có lệnh, kiên quyết không được nhận học trò nữ xinh đẹp, muốn nhận cô làm học trò, nhưng lại không dám làm trái lệnh sư mẫu của cô, thật khó đôi đường, khó đôi đường.

Hạ Tưởng không nhịn được cười ra thành tiếng, không nghĩ tới đường đường một học giả Cốc Nho nổi tiếng không ngờ lại sợ vợ như cọp đến mức này, hơn nữa còn đáng yêu đến mức nói ra trước mặt mọi người.

Vẻ mặt Phạm Tranh lại bình tĩnh, nhìn giống như đã quá quen thuộc, một chút cũng không cười, có vẻ như trước đấy đã không ít lần nghe Cốc Nho nói qua việc sợ vợ. Cốc lão cũng là người thật thà hiếm thấy.

Nghiêm Tiểu Thì oan ức nói:

- Cốc lão, chẳng lẽ xinh đẹp cũng là một cái tội sao? Nếu sự xinh đẹp của em là vật cản cháu trở thành học trò của Cốc lão, em có thể lựa chọn, em tình nguyện không xinh đẹp, chỉ muốn làm học trò của Cốc lão.

Hạ Tưởng tiện việc, đem bài báo ba người bọn họ vừa mới viết đưa cho Cốc lão. Cốc lão khoát tay chặn lại, ra hiệu mấy người không nói, sau đó ông ta không quản mấy người đang ngồi đó, vùi đầu vào đọc bài báo.

Hơn mười phút sau, Cốc lão ngẩng đầu lên đầu tiên là liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái, rồi hướng Phạm Tranh gật gật đầu, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Nghiêm Tiểu Thì, xúc động nói:

- Tôi cả đời nhận vô số học trò, như bây giờ mới nhờ các em mà có được vinh quang. Bài báo của Hạ Tưởng rất phong phú, trong sự rộng rãi bao quát, có một sự mượt mà khiến người ta tìm không ra khuyết điểm, nhưng ở bên trong sự mượt mà lại có đủ sắc bén. Bài báo của Phạm Tranh như chiến tranh, khí thế như cầu vồng, nhưng ở bên trong sự phóng đãng, lại có cạm bẫy và u ám khiến người ta không thể phát hiện ra. Bài báo của Nghiêm Tiểu Thì mới nhìn làm cho người ta cảm thấy như gió mùa xuân, trông có vẻ như rủ rỉ êm tai, nhưng thực tế ở bên trong hé ra, cũng ẩn chứa sát khí, là một đao phong mềm mại. Ba người các em thật đúng là không hổ danh ba kiếm khách, quần anh tụ hội. Ba bài báo mà đăng, có thể khiến cho rất nhiều người lập tức á khẩu không mở miệng nói được.

Nghiêm Tiểu Thì nghe ra ngụ ý:

- Cốc lão, Hạ Tưởng và Phạm Tranh là đệ tử danh chính ngôn thuận của thầy. Em thì không thể. Thầy nhất định phải nghĩ cách để em được làm học trò của thầy, nếu không em sẽ khóc nhè, em sẽ chơi xấu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui