Ánh đèn sáng rực trên vách tường Dao Trì thể hiện khí thế hưng thịnh. Hai bên cánh cổng là hai trụ cột kiểu La Mã thật lớn, trên cái trụ đó có một bức điêu khắc Gothic, trên tường còn có một bức phù điêu người con gái xinh đẹp bước ra từ buồng tắm. Dưới sự dày công tái tạo của hiệu quả ánh sáng ngọn đèn, người ta dường như cảm thấy không gian dài vô hạn.
Tôn Hiện Vĩ bị gió lạnh bên ngoài thổi qua khiến cho có đôi chút tỉnh táo lại, lại ồn ào đòi đi tính tiền. Khi biết Lý Hồng Giang đã thanh toán trước thì y tỏ ra bất mãn mà than thở vài câu, ngẩng đầu nhìn thì thấy mình đang đứng trước cửa Dao Trì, nét mặt tỏ ra mờ ám nói:
- Mọi người, tối nay tôi không trở về nhà đâu, quyết định vì nước mà làm vẻ vang ba lượt. Giai Giai, chúng ta đi ngâm trong dòng nước làm đôi uyên ương thôi.
Giai Giai là con gái Nhật Bản, đặc biệt chỉ biết phục tùng, nên lên tiếng thuận theo, không đợi mọi người xung quanh gật đầu, đi lên trước đỡ Tôn Hiện Vĩ bước vào cổng Dao Trì. Hạ Tưởng cảm thấy Tôn Hiện Vĩ vẫn còn chưa ổn nên cũng không yên tâm, đồng thời bước qua cổng Dao Trì, rồi quay đầu lại nói với mọi người một câu:
- Chờ tôi một chút, tôi đưa anh ấy một đoạn.
Dao Trì khai trương chưa lâu nhưng đã là trung tâm tắm hơi nổi tiếng nhất của thành phố Yến. Bên trong được trang trí vô cùng xa hoa, đèn treo bằng pha lê, nền nhà được lát bằng đá cẩm thạch, những cột trụ đều có đường kính từ một thước trở lên. Ngoài ra còn có những bức tượng điêu khắc Châu âu, tạo ra sự sang trọng không khác gì trong hoàng cung.
Đón khách tại cửa cũng là những cô gái xinh đẹp cao gầy. Các cô mặc một chiếc áo dài sườn xám màu đỏ thẫm, xẻ tà từ đùi trở lên. Do thời điểm này là mùa đông mà lại mặc loại áo xẻ tà, bó sát người này càng khiến người khác cảm thấy mê hồn. Chiếc áo đỏ tươi cộng với làn da trắng như tuyết càng tôn thêm vẻ đẹp kiều diễm cho các cô gái. Các cô đứng bên phải bên trái hai bên, mỗi bên bốn người, tổng cộng là tám người. Khi có khách đến sẽ cùng nhau xoay người cúi đầu, cất giọng ngọt ngào hô:
- Hoan nghênh quý khách đến với Dao Trì.
Quả thật là cảnh đẹp, ý vui cho người hưởng thụ.
Kiếp sau của Hạ Tưởng thường hay đến những khách sạn sang trọng, những trung tâm tắm hơi xa hoa. Dao Trì tuy rằng cũng khiến cho mọi người lác mắt nhưng trong mắt của hắn thì cũng là bình thường. Hắn cố không thưởng thức cảnh đẹp ở Dao Trì, chỉ theo sát phía sau Tôn Hiện Vĩ, nhìn y bước vào chỗ đổi giày rồi ngồi chờ ở ghế sofa.
Hạ Tưởng chưa kịp tiến lên hỏi y vài câu thì chợt nghe phía sau có tiếng bước chân truyền đến, nhìn lại thì thấy Phượng Mỹ Mỹ tiến vào.
Kiếp trước ở Dao Trì, hắn cùng Phượng Mỹ Mỹ có gút mắc không thể tháo gỡ. Cô bồi rượu tiếp khách ở Dao Trì, Hạ Tưởng vẫn luôn ủng hộ cho cô. Cũng bởi vì Phượng Mỹ Mỹ mà Hạ Tưởng đã đắc tội với một tên quan liêu. Kết quả là bị lão ta làm cho kinh doanh thất bại. Bởi vậy, đối với Dao Trì, Hạ Tưởng có một loại tâm trạng phức tạp.
Thật không ngờ, Phượng Mỹ Mỹ lại đi theo vào đây. Nguyên vốn tưởng kiếp này cô sẽ không có liên quan gì với Dao Trì nữa. Chẳng lẽ trời xui đất khiến cô lại bước vào cổng Dao Trì một lần nữa?
Phượng Mỹ Mỹ tò mò đánh giá quang cảnh bên trong của Dao Trì, có chút khó hiểu hỏi:
- Không phải đây chỉ là một nơi tắm hơi bình thường của địa phương sao? Bài trí sang trọng như thế này thì làm sao mà thu hồi được vốn về cơ chứ? Cho là một quý ông gọi một nữ tiếp viên. Thế thì một ngày phải cần bao nhiêu người để duy trì các khoản chi phí?
Hạ Tưởng cũng chỉ ho khan vài tiếng, chứ không trả lời ngay. Phượng Mỹ Mỹ tuy rằng lớn mật, bề ngoài xinh đẹp nhưng đó chỉ là biểu hiện bên ngoài, còn bên trong của cô là một người bảo thủ và hồn nhiên. Hạ Tưởng không thể giải thích với cô là trung tâm tắm hơi này không chỉ dựa vào vé ra vào cửa để kiếm tiền mà là dựa vào những hạng mục khác không thể nói rõ để tăng thu nhập.
Hạ Tưởng chỉ nhìn Phượng Mỹ Mỹ gật đầu mà không nói gì, đến bên cạnh Tôn Hiện Vĩ nói:
- Ổn không vậy? Nếu không ổn thì về nhà ngủ, chứ đừng ngủ qua đêm bên ngoài.
Tôn Hiện Vĩ nửa tỉnh nửa say, nghĩ đến Hạ Tưởng hỏi y về một phương diện nào đó có khỏe hay không thì liền lớn tiếng nói lại:
- Ổn, tại sao lại không ổn. Đừng nghĩ tôi lớn tuổi hơn anh thì tôi yếu nhé. Tôi còn khỏe như hổ, như sói đấy.
Một câu nói khiến cho những vị khách khác phải liếc nhìn Tôn Hiện Vĩ.
Hạ Tưởng liền đưa số điện thoại của Tiêu Ngũ cho Giai Giai nói:
- Trông chừng anh ấy, đừng để anh ấy làm loạn lên. Có gì thì gọi điện thoại liền cho Tiêu Ngũ đấy.
Giai Giai gật đầu, rồi khom người, vô cùng cẩn thận mà đỡ Tôn Hiện Vĩ xoay người bước đi. Hạ Tưởng nhìn theo hai người rời khỏi cũng dự định quay về. Khi chưa kịp quay đầu trở ra thì nghe được tiếng kêu hoảng sợ của Phượng Mỹ Mỹ:
- Buông ra mau! Buông cái cánh tay thối của ông ra mau.
Hạ Tưởng cả kinh, vội vàng nhìn lại, chỉ thấy một gã đàn ông bụng phệ đang vươn đôi bàn tay giống như bàn tay lợn bắt lấy vạt áo gió của Phượng Mỹ Mỹ, khuôn mặt phì nộn khiến người ta liên tưởng đến khuôn mặt của một con heo nở nụ cười, miệng không ngừng nói:
- Cô em, cô nàng xinh đẹp, người đẹp bé nhỏ! Anh là khách quý ở đây, anh có thẻ Dao Trì VIP của các em, biết không, là VIP bạch kim, thẻ VIP có thể giảm 30%, loại cao cấp nhất!
Chắc chắn cái tên mặt heo đấy đã tưởng Phượng Mỹ Mỹ là tiếp viên của Dao Trì. Cũng phải, màu áo gió cô mặc và trang phục của tiếp viên của Dao Trì rất giống nhau, hơn nữa dáng người cô cũng cao gầy. Nếu không nhìn kỹ thì cứ tưởng cô là tiếp viên tại đây cũng nên.
Nhưng vấn đề là, tốt xấu gì thì Dao Trì cũng là nơi ăn chơi xa hoa. Những khách đến đây đều là những người có ít nhiều lai lịch, lại có nhiều tiền trong tay, sao lại không thể không biết những tiếp viên tiếp khách bên ngoài đều là những người chỉ có thể nhìn chứ không thể đụng vào. Các cô và những tiếp viên massage bên trong không giống nhau. Cho dù là tiếp viên massage nhưng cũng có thứ tự, cấp bậc, chứ không phải tùy tiện là có thể động tay động chân được.
Đến trung tâm tắm hơi lại có hành vi lôi kéo, thật sự là rất mất mặt. Có muốn gì thì về nhà, chứ tốt xấu gì thì khi đến trung tâm tắm hơi cũng phải giữ thể diện một chút chứ. Ngay tại tiền sảnh mà lôi kéo một nữ nhân viên tiếp khách thì quả thật nhân cách quá thấp.
Phượng Mỹ Mỹ kéo hai tay nhưng không thể thoát khỏi tay của tên mặt heo đó. Trong cơn giận dữ đã nhấc một chân đá thẳng vào bắp chân của tên mặt heo. Tên mặt heo kêu lên đau đớn, giơ tay đẩy mạnh bả vai Phượng Mỹ Mỹ.
Phượng Mỹ Mỹ lảo đảo, ngã lăn ra mặt đất. Tên mặt heo tỏ ra tức giận, bước đến, nhấc chân lên định đá, miệng lầu bầu:
- Mẹ nó, một con nhân viên tiếp khách mà cũng đòi làm cao với bố mày. Có biết bố mày là ai không? Nói cho mày biết nhé, con trai của bố mày là Đội trưởng đội hình sự Tống Cương của cục công an đấy nhé. Bố mày là Trưởng phòng Tống…
Mắt nhìn thấy cái chân thối của tên mặt heo kia chuẩn bị đạp lên người Phượng Mỹ Mỹ, chợt nghe một tiếng gầm vang lên:
- Tôi biết ông là ai. Ông chính là lão Tống khốn kiếp.
Còn chưa dứt lời thì thấy một cái chân từ đâu bay đến, đá vào bắp vế của tên mặt heo. Cú đá này so với cú đá của Phượng Mỹ Mỹ thì mạnh hơn, chỉ nghe tên mặt heo kia tru lên một tiếng giống như heo bị chọc tiết, quay cuồng ngã trên mặt đất.
Hạ Tưởng đã ra tay đúng lúc, mới tránh cho Phượng Mỹ Mỹ khỏi kết cục bị làm nhục.
Phượng Mỹ Mỹ vẫn chưa hoàn hồn, hai tay ôm lấy cánh tay Hạ Tưởng, nét mặt hoảng sợ, run rẩy nói không ra lời. Hạ Tưởng vỗ nhẹ bả vai cô, nhẹ giọng nói: :
- Đừng sợ, có anh ở đây mà.
Một câu nói vô cùng đơn giản Hạ Tưởng thuận miệng nói ra thôi nhưng lại khiến cho Phượng Mỹ Mỹ đang trong cơn sợ hãi cảm thấy trấn tĩnh lại một chút. Cô liếc mắt nhìn Hạ Tưởng, ngực phập phồng không ngừng, giọng hơi run rẩy nói:
- Cảm ơn anh, Hạ ca. Cám ơn anh đã cứu em.
Hạ Tưởng lập tức sửng sốt. Tình cảnh trong giờ phút này lại hoàn toàn giống như quay trở về kiếp trước. Cũng là ở Dao Trì, Phượng Mỹ Mỹ cũng mặc bộ đồ như thế này. Cô ngồi ở quầy bar, hai mắt đê mê, nâng ly rượu hướng về Hạ Tưởng nói:
- Cám ơn anh, Hạ ca. Cám ơn anh đã chiếu cố cho em.
Mà lúc ấy, Hạ Tưởng đang bị Tống Đức Đạo bức bách đến sứt đầu mẻ trán. Cảnh tượng kiếp sau đó có lẽ sẽ không tái hiện lại, nhưng kiếp này, ma xuôi quỷ khiến thế nào, Phượng Mỹ Mỹ chẳng những tiến vào Dao Trì, mà còn không thể né tránh mà được hắn cứu một lần nữa. Mà điều hắn cảm thán nhất chính là Phượng Mỹ Mỹ là nguyên nhân dẫn đến việc Tống Đức Đạo bức hắn vào con đường cùng.
Sau khi tái sinh, Hạ Tưởng không phải là không nghĩ đến việc đi tìm Tống Đức Đạo, người mà đã khiến hắn bị mất tiền đồ, phải chịu cảnh mất hết tất cả để trả thù. Chỉ có điều, kiếp này hắn vẫn lo cho sự nghiệp của mình hơn. Sau khi tiến vào được Tỉnh ủy, đạt được chức vụ cao, trong lòng tự nhiên cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Hơn nữa, hắn vốn không phải là người tính toán chi li. Cho nên, hắn cũng đã một phần nào đó quên đi những thương tổn mà Tống Đức Đạo đã gây ra cho hắn.
Nếu kiếp này không cùng Tống Đức Đạo có bất kỳ đụng chạm gì, thì chỉ cần lão ta đừng xuất hiện trước mặt hắn, đừng trêu chọc gì hắn thì hắn cũng không cần phải tự hạ thấp thân phận của mình và chấp nhặt làm gì. Chỉ có điều cuộc sống thì thường có những điều nằm ngoài dự đoán của mình. Tôn Hiện Vĩ muốn đến Dao Trì làm vẻ vang cho nước, hắn cũng muốn đến xem một chút, Phượng Mỹ Mỹ lại tò mò tiến vào. Cô ấy mặc áo màu đỏ cộng thêm dáng người cao gầy, không ngờ lại bị Tống Đức Đạo tưởng lầm thành nữ nhân viên tiếp khách.
Trong kiếp này, Tống Đức Đạo một lần nữa không thể tránh khỏi cuộc gặp gỡ với Phượng Mỹ Mỹ. Mà Hạ Tưởng lại trùng hợp lần nữa ra tay cứu Phượng Mỹ Mỹ. Đúng là thế sự vẫn còn có những quán tính lớn mạnh khiến cho Hạ Tưởng kiếp này một lần nữa chạm mặt với Tống Đức Đạo.
Tống Đức Đạo sau khi bị ngã lăn ra đất, thì liền lập tức nổi trận lôi đình, cho rằng đứa con nít ranh nào không biết trời cao đất dày mà lại dám động thủ? Với cú đá mạnh của Hạ Tưởng, lão cảm giác như chân của mình bị chặt đứt vậy. Lúc này, lão mới tập trung nhìn rõ Phượng Mỹ Mỹ không phải là nhân viên tiếp khách ở Dao Trì, mới hiểu ra rằng là do mình uống rượu say nên nhận lầm người. Nhưng lập tức lão lại nghĩ rằng, là con gái bình thường ai lại đến mấy trung tâm tắm hơi? Lại ăn mặc kiều diễm như vậy, khẳng định không phải là con gái đàng hoàng. Lại nhìn Phượng Mỹ Mỹ so với những nữ tiếp viên của Dao Trì thì có phần xinh đẹp hơn. Tuy rằng đang rất giận dữ nhưng vẫn không khỏi động lòng.
Cả một đời Tống Đức Đạo đối với Phượng Mỹ Mỹ thèm nhỏ dãi mà cũng không thể có được. Hiện tại, vừa thấy Phượng Mỹ Mỹ thì tà niệm đã nổi lên, thẩm mỹ và yêu thích của một người, cũng là có quán tính lớn mạnh không gì sánh kịp
Tống Đức Đạo chống tay đứng lên. Đồng thời cũng có hai người đến đỡ lão. Một là bạn đi cùng, một là người khách khác. Hai người vội vàng đỡ Tống Đức Đạo đứng lên, nhỏ giọng khuyên bảo lão nên rời khỏi. Nhưng làm sao mà Tống Đức Đạo đồng ý được. Lão liền bảo người đi cùng gọi điện thoại cho con trai của lão là Tống Cương, rồi sau đó lấy tay chỉ thẳng vào Hạ Tưởng, cả vú lấp miệng em nói:
- Nhóc con, lại đây xin lỗi tao mau. Tao sẽ niệm tình mà tha thứ cho mày một lần. Nếu không thì hôm nay mày đừng mong bước ra khỏi cửa.
Hạ Tưởng một lần nữa lại chạm mặt với Tống Đức Đạo, nhớ tới kiếp trước của mình cũng bị ức hiếp, rồi lại nhớ đến hành vi háo sắc của lão vừa rồi, trong lòng liền bùng lên cơn giận dữ:
- Tống đầu heo, vừa rồi ông đã dùng bàn tay heo của mình để nắm quần áo cô gái này. Nếu ông đến đây nhận sai trước mặt tôi thì hôm nay tôi sẽ suy xét mà tha cho ông một lần.
Tống Đức Đạo tuy rằng đang phải chịu đựng cơn đau ở đùi, vừa nghe Hạ Tưởng nói như vậy thì ngược lại mỉm cười nói:
- Mày có biết tao là ai không? Tao là Trưởng phòng! Có biết chủ của Dao Trì là ai không? Là Trương Quân bạn của tao. Mày đang tính cái gì vậy? Dám đánh tao, lại còn dám hô to gọi nhỏ với tao nữa chứ. Nếu không phải bên cạnh mày đang có người đẹp hiện diện thì tao sớm đã đánh chết mày rồi.
Hạ Tưởng nhìn thấy bộ dạng tai to mặt lớn của Tống Đức Đạo, khi nói chuyện thì vênh váo tự đắc với kiếp trước giống nhau như đúc. Tuy chỉ là một Trưởng phòng nho nhỏ nhưng chắc có lẽ do chức vụ quan trọng, có nhiều người cần đến sự giúp đỡ của lão cho nên không tránh khỏi sự ngạo mạn. Vốn những gì không vui xảy ra ở kiếp trước đã phai nhạt, đồng thời cũng không có ý muốn đi tìm Tống Đức Đạo để gây phiền toái, nhưng không ngờ hôm nay lại tình cờ gặp mặt, bản chất cuồng vọng vô tri vẫn như ngày nào khiến Hạ Tưởng không khỏi nổi giận.
- Tôi không quan tâm ông là Trưởng phòng hay là Cục trưởng, cũng không cần quan tâm Trương Quân là ai. Ông vừa rồi đã không biết tôn trọng bạn của tôi. Nếu ông không chịu nhận lỗi thì hôm nay ông cũng đừng mong ra khỏi Dao Trì này.
Hạ Tưởng rất ít khi thốt ra những lời nói độc địa. Hôm nay thật sự là vô cùng tức giận nên lần đầu tiên nói nặng như vậy.
Tống Đức Đạo giận đến tím mặt:
- Mẹ nói, cho mày biết thế nào là lễ độ. Đồ tên tiểu tử không biết nặng nhẹ, xem bố mày có dám thu thập mày hay không?
Tống Đức Đạo tuổi đã lớn, cộng với thân thể mập mạp như lợn, khi động thủ cũng khó khăn. Ông ta liền nhảy đến trước mặt Hạ Tưởng, giơ tay đánh vào mặt hắn.
Hành động của Tống Đức Đạo trước mặt mọi người xem như hoàn toàn chọc giận Hạ Tưởng. Nếu không phải nghĩ đến lợi ích lớn hơn của mình thì Hạ Tưởng đã sớm cho lão ta một cước làm bể hàm răng của lão ta luôn. Dựa vào truyền thống kính trên nhường dưới, Hạ Tưởng không trả đòn, chỉ có điều nhích qua bên cạnh, sau đó nhẹ nhàng duỗi chân gạt thân hình của Tống Đức Đạo khiến lão ta không kịp thu thế liền ngã rầm xuống đất.
Tống Đức Đạo bị ném lên mặt đất liền tức sôi máu, nghiêng người đứng lên, không kìm được cơn giận mắng:
- Còn dám trả đòn? Cái tên tiểu tử mày chán sống rồi phải không? Mày có ngon thì đừng đi, lát nữa tao sẽ gọi con tao đến thu thập mày.
Tên đầu heo đã gây rối tại trung tâm tắm hơi này, lại còn gọi con mình đến chi viện, thật đúng là một gia đình gương mẫu hiếm thấy. Hạ Tưởng hay nghe lão nhắc đến con mình, hóa ra là cái tên đầu heo đó mượn uy danh của con để hù dọa người khác. Thật đúng là ứng với một câu danh ngôn: Đả trượng thân huynh đệ, thượng trận phụ tử binh (giao chiến có anh em, xuất trận có cha con hỗ trợ)
Sau khi Tống Đức Đạo mắng xong, còn cảm thấy chưa hả giận, lại giương nanh múa vuốt, hướng Hạ Tưởng đánh tới. Hạ Tưởng đang muốn trả đòn, bỗng nhiên từ không trung bay đến một chiếc dép lê, nhằm ngay chính giữa mũi của Tống Đức Đạo, phang cho lão ta mặt đầy máu.
Trên lầu truyền đến tiếng rống tức giận của Tôn Hiện Vĩ:
- Lão chó kia, dám đánh bạn tôi hả? Xem tôi có dám tiêu diệt lão không?
Dao Trì tổng cộng có bốn tầng, thiết kế thật đặc sắc. Phía trên đại sảnh chính là sân thượng, có thể liếc mắt một cái là nhìn thấy đỉnh mái ngói. Tương tự, từ trên lầu có thể nhìn xuống toàn bộ mọi cảnh vật tại đại sảnh. Tôn Hiện Vĩ mơ hồ leo lên lầu hai, nghe được tiếng tranh cãi ầm ĩ phát ra từ đại sảnh. Trong cuộc đời của y yêu thích nhất là sự náo nhiệt, lập tức tỉnh rượu lại phân nửa, cúi xuống lan can nhìn xuống phía dưới. Khi vừa nhìn kỹ thì đột nhiên sợ hãi. Hóa ra là Hạ Tưởng đang giằng co với một người nào đó. Tôn Hiện Vĩ liền giận dữ. Có người dám chọc giận Hạ Tưởng thì chẳng khác nào chọc giận y. Trong tình huống cấp bách, y liền cởi chiếc dép lê đang mang ném xuống dưới.
Chiếc dép lê đập trúng Tống Đức Đạo. Tôn Hiện Vĩ lúc này đã hoàn toàn tỉnh rượu, nhanh chóng chạy xuống dưới lầu. Y không giống như Hạ Tưởng, cũng không có cái gì gọi là kính trên nhường dưới, cũng không cần biết Tống Đức Đạo năm nay bao nhiêu tuổi, liền đá một cước vào mông của ông ta, mắng:
- Lão già kia, tuổi đã lớn rồi mà còn đến những trung tâm tắm hơi, còn không biết mất mặt bao nhiêu một cân. Đã mất mặt rồi mà còn dám gây rối ở đây, thật sự là một lão yêu tinh.
Tống Đức Đạo rất béo, cho nên một cước của Tôn Hiện Vĩ chỉ làm cho ông ta loạng choạng chứ không ngã sấp xuống. Vừa mới bị đập trúng cái mũi, nay lại bị đá trúng cái mông, Tống Đức Đạo gần như phát cuồng. Lão ta dùng tay bịt lấy cái mũi, cất giọng hô to:
- Trương Quân đâu rồi? Mau gọi Trương Quân ra đây, nói là lão Tống bị người ta đánh, yêu cầu ông ấy ra đây thu dọn đám tạp chủng này.
Hạ Tưởng cũng nổi giận lên, liền tiến đến tát lão ta hai cái:
- Một cái là đánh ông bởi vì ông không phải người tốt. Cái tát thứ hai là cho cái miệng đầy ô uế của ông.
Người đi cùng với Tống Đức Đạo đều là kẻ nhát gan. Chỉ đứng bên cạnh mà xem chứ không dám bước lên khuyên can, lại càng không dám giúp đỡ.
Tống Đức Đạo bị đánh khiến cho đầu óc choáng váng, ngồi dưới đất la to lên:
- Trương Quân, ông đâu rồi? Mau tới cứu tôi mau, tôi bị người ta đánh kìa.
Trong lúc mọi người đang động thủ với nhau, bảo vệ đã nhanh chóng thông báo cho Trương Quân. Trương Quân lại tưởng rằng Tống Đức Đạo ỷ thế hiếp người, khẳng định sẽ không bị gì nên yêu cầu bảo vệ án binh bất động. Khi nào Tống Đức Đạo đánh đủ rồi thì sẽ ra mặt. Nhưng ông ta không nghĩ đến sự việc lại thay đổi quá nhanh. Trong nháy mắt Tống Đức Đạo bị người khác đánh. Ông ta cảm thấy sợ hãi, vội vàng ra lệnh cho bảo vệ lập tức bao vây đám người đang đánh nhau lại, không để cho ai rời khỏi.
Con trai Tống Hạo của Tống Đức Đạo công tác tại đội cảnh sát hình sự phân cục phía nam thành phố. Tuy rằng còn nhỏ tuổi nhưng đã là Phó đội trưởng. Chính bởi vì Tống Đức Đạo có tiền nên bỏ ra hàng đống tiền mua cái chức Phó đội trưởng cho con trai. Dao Trì nằm trong phạm vi quản lý của Tống Cương. Cục cảnh sát có hành động gì thì Tống Cương sẽ âm thầm mật báo với Trương Quân. Hơn nữa, mối quan hệ giữa Trương Quân và Tống Đức Đạo không tồi. Nghe được bảo vệ thông báo Tống Đức Đạo bị người ta đánh đến mặt mũi đầy máu thì cũng không chịu được, từ văn phòng trên lầu ba chạy xuống dưới để xem xét.
Khi vừa nhìn thấy bộ dạng thê thảm của Tống Đức Độ, Trương Quân lập tức nổi giận lôi đình, hướng về Hạ Tưởng quát lên:
- Là cậu ra tay đánh người? Cậu có gan làm loạn tại địa bàn của tôi hả? Xem ra thì không biết ai là người đứng đằng sau Dao Trì phải không?
Hạ Tưởng cười cười đáp:
- Trung tâm tắm hơi này chắc chắn là có liên quan đến công an. Ngài có thể quản lý được Dao Trì, chứng minh cũng có chút lai lịch, là cục công an thành phố hay là tỉnh che chở cho ngài? Nhìn quy mô này thì hẳn là cục công an thành phố hay là tỉnh đều có người cả. Nếu không thì cũng không ổn với công an đâu.
Trương Quân sửng sốt, nghĩ thầm rằng người kia là ai, lại còn biết mối quan hệ của ông ta, lập tức hỏi ngược lại:
- Lai lịch của cậu là gì? Nói cho rõ ràng, đừng hòng qua mặt người khác.
Hạ Tưởng nhẹ nhàng lắc đầu:
- Lai lịch của tôi ngài không cần biết. Tôi chỉ muốn nói cho ngài biết, Tống Đức Đạo đầu tiên là nắm lấy áo của bạn tôi, lại không biết lễ phép, cử chỉ không văn minh. Ông ta chẳng những không có đạo đức mà miệng còn thốt ra những lời thô tục, lại còn chủ động đánh người. Ngài nói xem sự việc như thế này nên xử lý thế nào?
Trương Quân có thể quản lý toàn bộ Dao Trì thì chứng tỏ ông ta cũng là người khéo léo, không phải không biết phân biệt phải trái. Nhưng sự tình ngày hôm nay thì mặc kệ là Tống Đức Đạo có sai trước hay không, vẻ mặt đầy máu của Tống Đức Đạo hiện giờ mới là quan trọng.
- Các người đánh người còn ở đây lý sự. Được, cứ chờ cảnh sát đến xử lý.