Cổ lão làm điệu bộ không sao cả vung tay lên.
- Già rồi, cũng đã thấy hết sự sinh tử, không sao cả. Mối quan tâm chính của tôi là để ý đến Cổ Ngọc, có lời của cậu nói thì tôi cũng an lòng. Hiện tại thì tôi đang cố gắng gấp rút giới thiệu đối tượng cho con bé, nếu có thể thì tuyển được một ai đó, còn không được thì cũng không có cách nào. Nếu lúc tôi mất rồi, con bé có thích người nào thì cậu toàn quyền thay tôi tuyển chọn. Nếu không tìm thấy đối tượng nào, hoặc tìm thấy mà con bé không thích thì cũng không cần phải miễn cưỡng. Cậu coi con bé như là em gái mình, thay tôi chiếu cố nó cả đời là được.
Hạ Tưởng thấy đề tài hơi nghiêm trọng liền cố ý làm nhẹ vấn đề đi. Hắn nói:
- Tính cách của Cổ Ngọc rất dịu ngoan, là một người con gái tốt. Chiếu cố cô ấy thì không vấn đề gì, tuy nhiên ngài không sợ tôi thừa cơ hội lừa cô ấy để lấy đi toàn bộ tài sản à?
Cổ lão cười ha hả:
- Trải qua những gì mà tôi đã khảo sát thì cậu là một người trẻ tuổi đáng tín nhiệm. Cô bé nhà Ngô gia so với Cổ Ngọc thì tiền nhiều hơn rất nhiều, như vậy mà cậu cũng không ham. Hơn nữa, trong lĩnh vực kinh doanh thì cậu cũng có khả năng thiên phú, nếu cậu muốn kiếm tiền thì cũng không phải là việc khó. Cậu không phải là người trẻ tuổi tham tài, như vậy thì tiền bạc thì khó hấp dẫn được cậu. Điều tôi lo lắng duy nhất đối với cậu chính là để cho cậu chiếu cố Cổ Ngọc thì cậu lại chiếm mất Cổ Ngọc mà thôi.
Lời nói của ông lão rất rõ ràng làm Hạ Tưởng không khỏi xấu hổ. Hắn cười cười rồi nói:
- Cổ lão hiểu lầm tôi, tôi không háo sắc.
- Nói bậy, anh là người háo sắc nhất.
Tiếng nói của Cổ Ngọc từ sau hòn giả sơn truyền đến, ngay lập tức bóng dáng của cô hiện ra, trong tay bưng một khay trà màu vàng. Cô cười duyên dáng rồi nói:
- Anh Hạ là người quá mức háo sắc, đã đạt tới cảnh giới háo sắc mà không dâm.
Hạ Tưởng đổ mồ hôi, vội hỏi:
- Anh là người trong sạch, sao em lại trầm trồ khen ngợi tôi là người háo sắc mà không dâm?
Cổ Ngọc không để ý tới sự quẫn bách của Hạ Tưởng mà lại nở nụ cười vui vẻ. Cô cúi xuống rót trà, động tác của cô như nước chảy mây trôi rồi đưa cho Cổ lão và Hạ Tưởng mỗi người một chén, sau đó nói thêm:
- Cái gọi là háo sắc mà không dâm chính là thích thưởng thức vẻ đẹp của người phụ nữ, chỉ với ánh mắt để đánh giá thưởng thức mà không động tà niệm, lại càng không động tay động chân. Đây chính là cảnh giới háo sắc mà không dâm dục.
Hạ Tưởng thở dài một tiếng, lời nói giống như đã thả lỏng:
- Tôi thưởng thức tất cả những gì tốt đẹp nhất trên thế gian này, bao gồm cả những người con gái xinh đẹp. Người con gái xinh đẹp chính là báu vật mà trời đất tỉ mỉ chế tác, nếu không thưởng thức thì có phải uổng công tạo hóa của trời đất hay không?
Cổ Ngọc thấy Hạ Tưởng bắt đầu tự tâng bốc mình, cô không khỏi che miệng cười rồi nói:
- Anh cũng không hỏi em xem là tại sao lại đưa ra kết luận anh là người háo sắc mà không dâm dục?
Cổ lão ngồi ở một bên cũng cười nói:
- Cháu nói ra cho ông xem. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn
Hạ Tưởng cũng gật đầu:
- Thật ra vấn đề này không cần phải nói cũng biết, là do em so sánh anh với những người đàn ông khác rồi đưa ra kết luận phải không? So với những người khác thì anh tạo ra sự an tâm nên em mới nói như vậy đúng không?
- Đừng có mèo khen mèo dài đuôi, đừng có tự đắc quá, em nói ra sợ anh không chịu nổi.
Cổ Ngọc mỉm cười vẻ cổ quái, trong mắt hiện lên tia giảo hoạt, tự cười một mình trong chốc lát rồi mới nói.
- Lúc mới gặp anh thì em phát hiện ra ánh mắt của anh dừng ở trên ngực em, lúc ấy em đã nghĩ lại gặp một tên háo sắc, một tên háo sắc không có chút tiền đồ nào hết. Sau đó, em mới phát hiện ra ánh mắt của anh cực kỳ trong suốt, mà người có ánh mắt trong suốt như vậy thì tâm hồn cũng không thể xấu được. Vì thế, em âm thầm để ý thì mới phát hiện ra đây là anh quan sát tấm ngọc bội ở trên ngực em. Sau này, khi tiếp xúc nhiều với anh thì lại phát hiện ra rằng ánh mắt của anh khi nhìn phụ nữ cũng như đàn ông thì đều giống nhau, ánh mắt sẽ di chuyển từ ngực, mông, đùi và mặt. Hơn nữa, trong ánh mắt của anh không ẩn chứa chút tà ý nào, mà ngược lại lại có ánh mắt tỏ ra sự thưởng thức rất tự nhiên. Vì thế, em mới đưa ra kết luận anh là người háo sắc nhưng không dâm dục.
Lời còn chưa dứt mà Hạ Tưởng đã đổ đầy mồ hôi ra đầu. Hắn vẫn cho rằng Cổ Ngọc là một cô nàng cực kỳ đơn thuần, tính tình hoạt bát, nhưng không nghĩ tới ánh mắt của cô gái này cũng khá độc, quan sát cũng khá cẩn thận, không ngờ nhất cử nhất động của hắn đã bị cô âm thầm đưa vào tầm mắt, hơn nữa lại còn tiến hành phân tích các cử chỉ của hắn. Trước kia hắn thật đã đúng là coi thường cô, mà không thể xem thường các cô gái đẹp được. Thông thường đã xinh đẹp thì sẽ thường xuyên bị vô số ánh mắt của đàn ông vây xung quanh, trong hoàn cảnh như vậy tất nhiên tâm tư của bọn họ trở nên kín đáo hơn hẳn, đối với các loại ánh mắt muôn hình muôn vẻ của đàn ông thì chỉ liếc qua là đã biết rõ ràng được bản chất. Chỉ cần có người liếc nhìn cô một cái, trong đầu cô đã rõ ràng người này là tốt hay là xấu, là người đứng đắn hay đáng khinh bỉ.
Thật ra bảo hắn háo sắc mà không dâm thì cũng không vấn đề gì, mấu chốt chính là Cổ Ngọc lại nói điều này ra trước mặt Cổ lão, mà Cổ lão thì vừa nãy còn đang có ý định phó thác Cổ Ngọc cho hắn, bảo hắn xem cô như là em, cố gắng chiếu cố cho cô. Cổ Ngọc vừa nói ra điều này thì Hạ Tưởng cảm giác rằng hình tượng người anh trai của hắn lập tức bị tổn hại đi ít nhiều. Vì thế, hắn liền nhìn Cổ lão rồi cười vẻ tự giễu.
- Đàn ông trai trẻ nào cũng đều thích nhìn các cô gái xinh đẹp, tôi là người phàm nên cũng không thể ngoại lệ. Xin ngài cứ yên tâm, tôi sẽ xem Cổ Ngọc như là người em gái để có thể chiếu cố cho cô ấy.
Cổ Ngọc nghe vậy mặt đỏ lên, có vẻ không vui nói ra một câu:
- Cái gì là em ruột? Càng là em ruột càng mờ ám, chỉ cần là quan hệ bạn bè bình thường là tốt nhất, anh thật là dối trá.
Xem như hôm nay Hạ Tưởng lĩnh giáo sự điêu ngoa của Cổ Ngọc, hắn không khỏi cười rồi nói:
- Hôm nay em cứ luôn chống đối anh vậy, có phải anh có điểm gì để em không hài lòng không?
Cổ lão suy nghĩ một chút rồi dường như hiểu ra, ông mỉm cười rồi nói:
- Tối qua con bé này đi chơi đâu đó, sau khi trở về liền tỏ ra khó chịu như vậy.
- Làm sao vậy?
Hạ Tưởng thân thiết hỏi han.
- Gặp phải đàn ông hư hỏng à?
Cổ Ngọc bĩu cặp môi nhỏ nhắn của mình lại.
- Cũng không thể nói đây là loại đàn ông hư hỏng, nhưng chắc chắn không thể xem là loại đàn ông tốt. Vừa thấy mặt người ta đã gọi tôi là em này em nọ, lại còn tự xưng mình là anh trong lúc chưa biết tuổi tác thế nào. Hơn nữa, ánh mắt của y cực kỳ khó coi, ánh mắt của y cứ đảo loạn trên người tôi, so với ánh mắt trong suốt của anh thì hoàn toàn đối ngược lại, ánh mắt của y đục ngầu lại có vẻ không sạch sẽ. Để ý kỹ thì lại thấy có vẻ người này đã tiếp xúc qua không ít phụ nữ. Em ngồi với y một lúc đã muốn rời đi, y lại định giữ chặt tôi lại nhưng bị em dọa một câu nên phải ngoan ngoãn cụp đuôi.
Cổ lão cũng nảy lên sự hứng thú, ông hỏi thăm:
- Cháu nói cái gì mà dọa được người đó vậy?
Cổ Ngọc lại đắc ý mỉm cười:
- Cháu nói với y là tổng tài sản của công ty y mới được mấy triệu tệ, chỉ cần một cái nhấc tay của cháu thì trong vòng mấy giờ sẽ lấy được quyền cổ phần khống chế công ty y. Vì thế, y sợ đến ngây người ra.
Hạ Tưởng cũng cười:
- Đàn ông đều không ai thích người phụ nữ quá mạnh mẽ bởi vì người đàn ông luôn muốn nắm tất cả các sự việc trong tay. Giọng điệu lớn lối của em như vậy, không làm người ta sợ thì mới là lạ.
- Cho dù người phụ nữ có dịu dàng đến mấy thì cũng có lúc không thể dịu dàng. Huống chi…
Cổ Ngọc giơ cánh tay lên nhìn đồng hồ rồi kinh hãi kêu lên một tiếng:
- Em còn nồi thịt cách thủy ở phía trong, đang phải cho thêm đồ gia vị. Hai người cứ tiếp tục nói chuyện đi nhé.
Cổ Ngọc vừa đi thì Hạ Tưởng mỉm cười ha hả:
- Không nghĩ rằng Cổ Ngọc cũng biết nấu cơm? Tôi vẫn nghĩ cô ấy là một người đặc biệt, luôn đơn thuần và đơn giản hóa mọi việc, hóa ra cô ấy cũng có mặt rất phức tạp.
Tâm sự Cổ lão lại trở nên nặng nề, ông nói:
- Cổ Ngọc có khi đơn giản, có khi phức tạp làm tôi không biết thế nào mà lần. Vì thế, tôi mới lo lắng cho nó. Thôi, không nói về nó nữa, cậu nói xem các tính toán trong bước tiếp theo của cậu thế nào? Để chủ trì được công tác của quận Hạ Mã thì có cần tôi hỗ trợ cái gì không?
- Có.
Hạ Tưởng rót thêm chè vào trong chén của Cổ lão.
- Sông Hạ Mã sau khi khai thông thì sẽ tu bổ và xây dựng nhiều nơi ở và các biệt thự. Tôi đang dự tính là sẽ xây dựng một công viên nước ở bên bờ sông, học tập theo hình thức đầu tư của công viên Rừng Rậm, bên cạnh dòng sông mát còn có các vườn cây bao phủ. Sau khi xây dựng xong khu đô thị mới này xong sẽ mời ngài tới đó ở một thời gian, không biết có được không?
Cổ lão vừa nghe xong lập tức như mở cờ trong bụng:
- Rất tốt, ở chứ, nhất định tôi sẽ ở. Có nước non, lại có cây xanh hoa lá, rất tốt.
Buổi trưa, Hạ Tưởng ở lại cùng ăn cơm với Cổ lão, lần đầu tiên nhấm nháp tay nghề của Cổ Ngọc. Giống như hắn suy nghĩ, tay nghề của Cổ Ngọc so với Tào Thù Lê và Tiếu Giai thì cũng không chênh lệch lắm nhưng không thể so với Liên Nhược Hạm được. Tuy nhiên, bởi vì Liên Nhược Hạm không hay xuống bếp nên trong ấn tượng của hắn chỉ lưu lại hình ảnh một lần cô vì hắn mà xuống bếp làm cơm mà thôi. Buổi chiều không có việc gì nên Hạ Tưởng lại hầu mấy ván cờ với Cổ lão, sau khi chơi cờ xong lại tiếp tục cùng tản bộ với ông cụ, nói mấy câu chuyện phiếm. Hạ Tưởng cũng khó có được giây phút thanh nhàn mà hưởng thụ như thế này.
Tới bữa cơm chiều, Cổ Ngọc lại lần nữa trổ tài nấu bếp. Cổ Ngọc cũng nhận ra Hạ Tưởng đối với tay nghề của cô thì không quá vừa lòng, vì thế cô có điểm không vui, bĩu môi không thèm để ý đến Hạ Tưởng. Hạ Tưởng mượn danh nghĩa là người anh trai đầy độ lượng, ra tay dụ dỗ cô một phen, kết quả là sau hai câu liền làm Cổ Ngọc lại trở nên rất phấn khởi.
Nhà cửa của Cổ lão khá lớn mà người ở thì lại ít, ngoại trừ ông ta và Cổ Ngọc ra thì còn có cảnh vệ, bác sỹ chăm sóc sức khỏe và nhân viên phục dịch. Buổi tối, Cổ lão muốn Hạ Tưởng ở lại qua đêm, Hạ Tưởng cũng không nỡ cự tuyệt, dù sao hắn cũng không có việc gì, vì thế hắn lập tức đồng ý.
Cổ Ngọc không ngừng quấn quít xung quanh Hạ Tưởng, đề nghị Hạ Tưởng phân tích cho cô một chút về triển vọng thị trường trong bước tiếp theo của nhà máy ô tô Vạn Lý. Hai người nói chuyện với nhau cả buổi, cuối cùng Cổ Ngọc cũng bị Hạ Tưởng thuyết phục trong việc không đẩy mạnh việc nghiên cứu sản xuất dòng xe sang trọng nữa.
Trong ngành sản xuất ô tô của cả nước có hai doanh nghiệp lớn của nhà nước, một là nhà máy ô tô Nhất Khí, thứ hai là nhà máy ô tô Thượng Hải. Nhà máy ô tô Nhất Khí hoàn toàn áp dụng một cách rập khuôn các dòng xe của Đức trong đường hướng sản xuất các dòng sản phẩm. Doanh nghiệp này đã đưa nguyên dòng xe bình dân của nước Đức vào sản xuất, thậm chí chẳng có một chút thay đổi nào tung ra tiêu thụ trên thị trường nội địa. Kết quả là mấy chục năm sau không tự chủ được kỹ thuật sản xuất, chẳng có dòng xe riêng nào mà biến toàn bộ nhà máy thành nhà xưởng cấp thấp của dòng xe bình dân của nước Đức.
Là doanh nghiệp nhà nước thì điểm trì trệ lớn nhất chính là không có tác phong, ý chí tiến thủ, đây cũng là một điển hình của việc này.
Vào năm 2003, lúc này thị trường ô tô trở nên sôi động. Do đòi hỏi của thị trường, lúc này muốn tự sản xuất một dòng xe mang bản sắc riêng, đương nhiên là không thể thực hiện được. Vì hưởng ứng lời kêu gọi của dân chúng, nhà máy này đem sửa sang lại khung vỏ của Jetta, sơn sửa lại rồi tung ra thị trường, hô hào là dòng xe mới do Trung Quốc sản xuất.
Buồn cười nhất chính là loại xe Hồng kỳ, bất kể ai cũng cảm nhận được sự thần thánh của địa vị dòng xe Hồng kỳ nhưng rồi ai cũng trở nên cực kỳ oán giận. Điểm đầu tiên chính là lượng dầu tiêu thụ rất lớn, phí tổn sản xuất cao mà sản lượng thấp, vì thế phải ngừng sản xuất. Sau đó lại một lần nữa nghiên cứu thị trường và lại tiến hành đầu tư lại để tạo nên một loại xe Hồng Kỳ mới có tính đặc thù của Trung Quốc, không ngờ lúc này loại xe này lại sử dụng động cơ Nhật Bản.
Sau này, tuy rằng trải qua nhiều lần cải tiến, xe Hồng Kỳ vẫn như cũ chọn sàn xe của Đức và động cơ của Nhật, kết hợp với các chi tiết, linh kiện khác của nước ngoài tạo ra một dòng xe chắp vá lung tung. Dòng xe này vừa không có quyền tự chủ về kỹ thuật lại không có đặc sắc gì khác so với dòng xe của nước ngoài. Trên cơ bản, ngành công nghiệp ô tô trong nước khi đi ra biển lớn thì một cành hoa nho nhỏ như Hồng Kỳ không thể nào có tác dụng tạo sự thúc đẩy được.
Ngoại trừ việc không có ý chí tiến thủ như của nhà máy ô tô Nhất Khí thì Nhà máy Thượng Hải còn thực hiện các thủ pháp như lừa gạt người trong nước.
Đừng nói đến một dòng xe Santana đã tiêu tốn bao nhiêu mồ hôi nước mắt, tiền của của dân chúng mà ở năm đó, một chiếc Santana có giá lên đến hai ba trăm ngàn tệ? Tại thời điểm đó thì hai, ba trăm ngàn tệ lớn đến chừng nào? Chắc chắn những người đã trải qua những năm này trong lòng đều rất rõ ràng.
Sau này, dòng xe Santana lại cho ra đời các loại Santana1, Santana2. Khi kiếm đủ tiền rồi thì lại một lần nữa đưa xác xe ra ngoài gõ đập một hồi, bớt chỗ này, thêm chỗ kia, trong chớp mắt lại cho ra đời dòng xe Santana3 để tiếp tục lừa tiền thiên hạ. Dù sao những doanh nghiệp này cũng lợi dùng người trong nước khi mua xe thì chỉ nhìn vào bề ngoài, không hiểu gì về kết cấu động cơ và các chi tiết khác bên trong. Tiếp đến, khi nhà máy ô tô Thượng Hải định cho ra đời dòng Santana 4 thì là lúc trên thị trường tiếng mắng chửi đã vang rền, vì thế không dám lấy con số để làm tên nữa mà lại đổi sang thành Santana LS.
Nhưng cái điểm quan trọng chính là dòng xe Santana lấy theo dòng xe của nước ngoài được thiết kế vào những năm 70, đã trải qua mấy chục năm phát triển và tiêu thụ trong nước nhưng về kỹ thuật và công nghệ không có cải biến thêm chút gì.
Làm cho mọi người oán giận nhất chính là bất kể việc chắp vá lung tung hoặc tân trang lại vỏ xe thế nào nhưng Nhà máy ô tô Thượng Hải chẳng những có bản lĩnh tân trang lại cực kỳ đẹp đẽ mà còn dám thay đổi kết cấu xác các xe cũ rồi lại tung ra thị trường với danh nghĩa để phù hợp với người sử dụng, chính điều này đã phá hư các an toàn thiết kế trên xe. Ví dụ như dòng xe Passat, sau khi thành công thì Nhà máy ô tô Thượng Hải liền tân chỉnh lại vỏ xe, trang điểm lại cho thật đẹp, mấu chốt nhất chính là đem sàn xe nguyên bản của người ta kéo dài lên thêm mấy chục centimet, lấy danh nghĩa là để gia tăng độ rộng trong khoang xe, suy nghĩ vì các lãnh đạo…
Chỉ có điều không biết lãnh đạo ngồi sau có thấy thoải mái hơn không nhưng việc đem kéo dài sàn xe ra đã hoàn toàn phá hỏng các hệ số ổn định đã được tính toán, sự an toàn của xe trong khi di chuyển đã giảm xuống rất nhiều.
Tuy rằng ngành công nghiệp ô tô của Trung Quốc cũng có những nền móng nhất định, nhưng những doanh nghiệp này bị tư tưởng mình là ông lớn và sự bảo hộ của nhà nước làm cho hư hỏng. Bởi vì sự bảo hộ này nên các doanh nghiệp không có ý chí tiến thủ, làm chơi ăn thật. Sau này, khi dòng xe ô tô thế giới gia nhập vào thị trường Trung Quốc, rất nhiều sản phẩm ô tô dân doanh trong nước đã nhanh chóng quật khởi, chia cắt lại thị trường trong nước. Nhà máy Kỳ Thụy, nhà máy Cát Lợi là một trong số đó, cũng thật may mắn là Nhà máy ô tô Vạn Lý cũng tồn tại dạng này.
Cổ Ngọc muốn Nhà máy ô tô Vạn Lý đầu tư về dòng xe hạng trung, nhưng Hạ Tưởng cũng rất rõ ràng rằng trong giai đoạn hiện tại thì nhận thức người trong nước đối với các thương hiệu ô tô còn chưa đủ, thậm chí còn cho rằng không bằng loại ô tô của Hàn Quốc.
Thời điểm ô tô Kỳ Thụy mới phát triển cũng đã từng bị người giễu cợt "Kỳ Thụy, Kỳ Thụy, sửa xe xếp hàng". Nhưng chính dòng Kỳ Thụy bị người khác khinh thị này dần dần chiếm khoảng 4% thị trường ô tô trong nước, trong thời gian vài năm cũng đã tiêu thụ được số lượng hàng vạn chiếc ô tô.
Nhưng thương hiệu xe Kỳ Thụy này cũng ngay từ đầu là đi theo dòng xe bình dân, đầu tiên lấy ưu thế của giá rẻ để mở cửa thị trường để tạo dấu ấn tên tuổi, sau đó, từ từ rồi đẩy lên sản xuất dòng xe bậc trung. Nếu ngay từ đầu bọn họ hướng dòng xe sản phẩm của bọn họ đi theo hướng dòng xe hạng sang thì chăc chỉ còn con đường chết.
Bởi vì chỉ trong chục năm sau, người trong nước lại cực kỳ tin cậy thương hiệu của nước ngoài, họ luôn cho rằng các thương hiệu trong nước chính là dòng xe có giá trị thấp, chất lượng kém, không có chút đồng cảm nào với các dòng xe trong nước. Chỉ có dòng xe giá rẻ, bình dân mới phát triển được.
Sau khi Hạ Tưởng phân tích cho một hồi, không chỉ Cổ Ngọc tâm phục khẩu phục mà ngay cả Cổ lão cũng phải liên tục tán thưởng, luôn miệng khen ngợi các suy nghĩ, ánh mắt của Hạ Tưởng.
Cổ Ngọc giống như một cô bé luôn quấn quít bên cạnh người ba của mình, đôi mắt luôn tràn đầy sự khâm phục, nhìn Hạ Tưởng chằm chằm không nháy mắt. Khi Hạ Tưởng nói xong, cô mới giả bộ cung kính bưng lên cho hắn một chén trà rồi nói:
- Quả thật là nhân tài mà ông nội nhìn trúng, phân tích đạo lý các vấn đề rất rõ ràng, đưa ra kết luận sắc sảo. Hiện tại thì em càng lúc càng khâm phục anh.
Cô lại bưng một chén trà tới đưa cho Cổ lão, cười hì hì rồi nói:
- Ông nội, ông cũng biết tiêu chuẩn yêu cầu của cháu. Sau này, khi giới thiệu đối tượng cho cháu mà có phẩm hạnh, tri thức thấp hơn Hạ Tưởng một cấp là khỏi cần, đỡ phải làm cho cháu có tâm tình không tốt. Cháu thích đàn ông phải nói năng chậm rãi, mạch lạc, không ăn nói lung tung, phải miệng lưỡi lưu loát nhưng phải không được nói kiểu mây trôi nước chảy. Người đó phải có kiến thức, kiến giải nhưng không được khoe khoang, phải có sách lược trong kinh doanh nhưng lời nói không phải rỗng tuyếch, phải có ánh mắt biết thưởng thức phụ nữ nhưng lại không được có tà ý.
Cổ lão bất mãn khoát tay.
- Trên thế giới chỉ có một Hạ Tưởng, cháu theo tiêu chuẩn của cậu ta mà đi tìm đối tượng thì vĩnh viễn cũng chẳng tìm thấy.
Cổ Ngọc lại khẽ cười rồi liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái rồi nói:
- Cũng không gấp mà, dù sao cháu còn trẻ, cứ từ từ tìm. Cháu không cần một người đàn ông để nuôi sống mình bởi cháu có một ông nội, rồi lại có một người anh trai Hạ Tưởng, sau này mà không có bạn trai thì cũng không sao cả.
Cổ lão thấy Cổ Ngọc nói như vậy thì không biết làm thế nào đành phải trừng mắt nhìn Cổ Ngọc một cái:
- Con gái lớn thì phải lập gia đình.
Không ngờ Cổ Ngọc lại nói một câu làm cho Hạ Tưởng phải hết hồn mất một buổi:
- Ai nói phụ nữ thì cần phải lập gia đình thì mới được? Cháu một mình thì cũng đã làm sao? Chị Mai một người một mình sống cũng rất tốt đấy thôi, hơn nữa chị ấy còn có một em bé, như vậy cũng đã đủ sống cả đời rồi.
Hạ Tưởng bị điểm đúng huyệt nên sợ, hắn vội chuyển hướng đề tài.
- Cổ Ngọc có nghĩ tới việc tới công tác tại quận Hạ Mã hay không?
Cổ lão gật đầu nói:
- Tôi cũng đang có ý này, để nó đến Quận ủy làm một Phó Chánh Văn phòng làm một ít công tác mang tính phụ trợ thì cũng được. Ở cơ sở lịch lãm thêm một chút cũng là chuyện tốt.
Cổ Ngọc không nói gì, không nói đi mà cũng không nói ở, bộ dáng như kiểu tự nhiên thích làm gì thì làm vậy.
Ngày hôm sau là Chủ nhật, Hạ Tưởng không quay về thành phố Yến. Hắn gọi điện thoại về nhà, sau đó lại đến nhà Tiếu Giai một ngày. Tiếu Giai đã phái người đến thành phố Yến để tổ chức thành lập chi nhánh công ty, việc này do chính trợ thủ đắc lực Lý Thấm của cô tự thân phải xuất mã.
Lý Thấm năm nay 29 tuổi, là theo học tại nước Mỹ rồi sau đó trở lại Bắc Kinh gia nhập vào công ty của Tiếu Giai, với tài năng xuất sắc và ánh mắt nhạy bén của mình đã nhanh chóng được Tiếu Giai trọng dụng. Tính cách của Lý Thấm ngay thẳng, làm việc lưu loát. Hạ Tưởng cũng đã gặp qua cô, đối với lời nói và cử chỉ của Lý Thấm thì cũng rất vừa lòng, đối với ánh mắt của Tiếu Giai cũng rất đồng ý.
Sau khi Lý Thấm tới thành phố Yến thì không đầy một tuần sau đã tuyển lựa được địa điểm trụ sở, sau nửa tháng đã đăng ký thành lập chi nhánh công ty và thông báo tuyển dụng nhóm người làm đầu tiên. Sau một tháng, chi nhánh công ty đã đi vào quỹ đạo, bắt đầu hoạt động bình thường.
Hạ Tưởng cảm thấy rất vui mừng đối với hiệu suất công việc của Lý Thấm, hắn cho rằng quá trình điều hành sau này chắc hẳn Lý Thấm sẽ đủ năng lực để đảm nhiệm, trong trường hợp Tiếu Giai không tiện ra mặt thì có cô gái này ra nghênh chiến cũng được.
Tháng 7, Tào Thù Lê không để ý tới sự phản đối của Hạ Tưởng vẫn vác bụng bầu làm việc chăm chỉ, cô cho rằng chỉ có lao động mới tăng mạnh thể chất, như vậy đối với sự trưởng thành của trẻ con mới có lợi. Cũng may mỗi ngày đều có Lam Miệt làm bạn nên Hạ Tưởng cũng rất yên tâm. Vì thế hắn cũng không quá phản đối, hắn cũng không muốn cô lúc này nhàn rỗi ở nhà, như vậy thì cũng khá buồn tẻ.
Công tác của Bộ Thương Mại trên cơ sở bước đầu thành lập đã kết thúc. Trải qua một khoảng thời gian huyên náo, hợp nhất thì Bộ Thương Mại cũng đã đi vào trạng thái hoạt động bình thường, lúc này mọi người bắt đầu quan tâm đến những người khác xung quanh. Thời điểm này công tác của Hạ Tưởng thì cũng nhàn nhã, cùng lúc đó các công tác chuẩn bị của quận Hà Mã của thành phố Yến cũng đã sắp xếp xong. Hạ Tưởng cũng biết rằng thời điểm hắn phải rời khỏi Bắc Kinh đã tới rồi.
Nhớ tới tình hình hoàn thành bài vở gần đây, tuy rằng hắn rất tin tưởng nhưng bởi vì trong vấn đề học tập thì Cốc lão rất nghiêm túc, không nể tình chút nào, điều này làm Hạ Tưởng cũng có chút lo lắng là Cốc lão sẽ không cho hắn tốt nghiệp. Hạ Tưởng lái ô tô đi vào Viện Khoa học xã hội để hỏi thăm về vấn đề này với Cốc lão, khi đi hắn còn cố ý đưa thêm hai bình rượu loại đặc biệt mới được Nhà máy rượu Tương Đài sản xuất để biếu.
Gõ cửa phòng của Cốc lão, vừa đẩy cửa đi vào, hắn lập tức sợ ngây người ra. Hắn thật không ngờ một việc chính là người mà Cốc lão đang nói chuyện một cách thân thiết chính là Trình Hi Học.
Tinh thần của Trình Hi Học cũng không tệ lắm mà còn có thể nói là tâm tình đang rất tốt. Ông ta cực kỳ chủ động và nhiệt tình hỏi thăm khi thấy Hạ Tưởng.
- Hạ Tưởng đến đây à? Đã lâu không gặp cậu, nghe nói cậu đang công tác tại Bộ Thương mại? Rất tốt, nơi đó là nơi rất tốt để học tập đấy.
Trình Hi Học cũng nói đúng, cuộc sống của Hạ Tưởng ở Bộ Thương mại đúng là cũng học được rất nhiều điều, bất kể là đang thời điểm giao thời nhưng bầu không khí học tập tại Bộ thương mại làm hắn được hưởng lợi không ít. Đương nhiên, điều mà hắn thu hoạch lớn nhất chính là việc thảo luận bố cục sắp tới với Tiếu Giai, xác định được bước phát triển tiếp theo, rồi quan hệ với Cổ lão càng thêm thân mật, quan hệ hơn hẳn trước kia. Rồi lại được thường xuyên gặp gỡ với mẹ con Liên Nhược Hạm, hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc của gia đình. Ngoại trừ những việc đó ra thì còn có một tài sản có giá trị rất lớn chính là đi theo Cốc lão và được học tập không ít tri thức lý luận và các hệ thống kiến thức.
Ngay cả Ngô Tài Giang cũng cảm thấy tiếc nuối với khoảng thời gian chật hẹp của Hạ Tưởng. Vốn ban đầu ông ta còn muốn Hạ Tưởng đi đến trường Đảng Trung ương để học tập một khoảng thời gian, nhưng bởi công việc của quận Hạ Mã sắp triển khai trên toàn diện, lúc này mà đi đến trường Đảng học tập thì hiển nhiên sẽ bị lỗi nhịp, do đó chỉ có thể chờ đợi ở cơ hội sau. Tuy nhiên Ngô Tài Giang đối với việc Hạ Tưởng có thể bái Cốc Nho làm thầy thì tỏ vẻ cao hứng, có thể được Cốc Nho tán thành mà đạt được văn bằng Thạc sỹ thì cũng là một sự kiện rất tốt.
Chút kinh ngạc của Hạ Tưởng cũng đã trôi qua, hắn thản nhiên cười rồi bắt tay với Trình Hy Học rồi nói:
- Không nghĩ tới Giáo sư Trình đang ở đây, tôi chỉ mang đến hai bình rượu để tặng Cốc lão, thật là có lỗi, lần sau tôi sẽ mang tặng ngài hai bình, có được không ạ? Đây là rượu Tương Đài cực phẩm, loại rượu có hương vị cực kỳ đặc biệt.
Sắc mặt của Trình Hy Học không chút thay đổi, y khoát tay rồi nói:
- Không cần khách khí, mà hơn nữa tôi cũng không phải là người hay uống rượu.
Y lấy chai rượu ở mà Hạ Tưởng kính biếu Cốc Nho quan sát một hồi, đánh giá cẩn thận rồi nói:
- Tốt, tốt, sau khi đóng gói thì cũng tạo ra ấn tượng mạnh với cặp mắt của người mua. Nếu các ngành nghề này bỏ thêm công sức trong việc đóng hộp, bao bì thì tin tưởng rằng rượu Tương Đài sẽ có triển vọng lớn trên thị trường.
- Đúng như lời Giáo sư Trình nói, nhà máy rượu Tương Đài là nhà máy có truyền thống lâu đời, đồng thời cũng có công nghệ sản xuất tiên tiến, trong phương diện kỹ thuật thì không có vấn đề gì. Hiện tại, triển vọng tiêu thụ rượu trên thị trường rất tốt, trong khoảng thời gian ngắn thì rượu Tương Đài có thể đẩy mạnh tiêu thụ ở trên thị trường, ngoại trừ tác động mạnh mẽ của việc quảng cáo trên kênh CCTV ra thì cuộc tranh luận của Giáo sư Trình cũng khiến cho quảng đại quần chúng theo dõi, chú ý. Nói thật tình thì tôi cũng muốn thay mặt cho Nhà máy rượu Tương Đài để cảm ơn.
Trong mắt Trình Hy Học hiện lên một tia tức giận, tiếp theo y lại cười vẻ thản nhiên, dáng vẻ hờ hững nói:
- Lúc ấy chỉ là việc tranh luận trên học thuật, thật không ngờ lại gây ra sự chú ý lớn đến như vậy, lại làm cho rượu Tương Đài mượn cơ hội nổi danh. Cũng xem như tôi vì thành phố Đan Thành mà có những cống hiến. Ha ha, lần sau nếu tôi tới thành phố Đan Thành thì cậu phải bảo Nhà máy rượu Đan Thành cảm ơn tôi cho tốt mới được đấy.
Sau khi nói vài lời đưa đẩy thì Trình Hy Học cũng đứng dậy cáo từ. Trước khi đi, y dường như trong lúc vô ý lại nhớ cái gì, liền nói thêm một câu:
- Thúc đẩy thành lập một quận mới là một sáng kiến rất xuất sắc, nhưng phải thực sự biến sáng kiến đó thành hành động mới thực vĩ đại, điều này cũng không dễ dàng gì. Cây cao bóng lớn, nhưng luồng gió mạnh lại dễ làm cho cây đổ. Nếu thực hiện không tốt thì lại tự mình chuốc khổ mà thôi.
Hạ Tưởng dường như không để ý tới câu nói này, vì vậy Trình Hy Học đành phải lầm bầm bỏ đi.
Trình Hy Học đi rồi, Cốc lão mới nói hôm nay Trình Hy Học tới đây là để tổ chức một cuộc hội nghị, tất nhiên ông ta là đi ngang qua mà tạt vào nói chuyện mấy câu, cũng không nghĩ tới việc không hẹn mà gặp mặt Hạ Tưởng. Hạ Tưởng liền cười:
- Em và Giáo sư Trình đúng là duyên phận quá lớn. Không chừng về sau em và ông ấy còn phải tiếp tục mối thiện duyên này.
Sau đó, hai thầy trò không đề cập tới vấn đề Trình Hy Học nữa, Hạ Tưởng báo cáo lại tình huống bài vở với Cốc lão. Thời gian trình bày khoảng chừng mất hơn một giờ, trong lúc thảo luận này Cốc lão lại không ngừng đưa ra một số các câu hỏi sắc bén, may mắn trong thời gian gần đây thì Hạ Tưởng cũng chăm chỉ nghiên cứu nên việc trả lời không thành vấn đề.
Buổi trưa, Hạ Tưởng mời Cốc lão cùng đi ăn cơm.
Hai thầy trò cùng đi ăn cơm với nhau, trong bữa ăn hai người trao đổi một số vấn đề trong nghiên cứu. Sau khi ăn cơm xong, Hạ Tưởng lại đưa Cốc lão quay trở lại Viện Khoa học Xã hội.