Khâu Tự Phong suy nghĩ, tỏ vẻ không hiểu:
- E rằng ông cụ nhà chúng tôi ra mặt, cũng không có thể diện lớn như vậy.
- Cái cần không phải là nhất định phải thuyết phục ông cụ Ngô gia, cái cần chính là xoay chuyển tầm mắt của ông cụ. Cái cần chính là để ông cụ biết mặt ngoài có Mai gia trợ uy cho Hạ Tưởng, ngầm có Khâu gia biện hộ giúp hắn, cũng để Ngô gia cảm nhận một chút phân lượng của Hạ Tưởng.
Khâu Tự Phong hiểu ra được:
- Kế hoãn binh? Ý của Trưởng ban Mai là, tôi nghĩ cách ở phía sau ngăn chặn Ngô gia, ông ở phía trước ra mặt chống đỡ cho Hạ Tưởng?
- Đương nhiên, tôi là một người nhớ ân tình cũ, luôn có quan hệ khá tốt với Hạ Tưởng, bây giờ cậu ấy có khó khăn, sao có thể khoanh tay ngồi nhìn? Người của Mai gia luôn coi trọng tình cảm, không giống như một số người coi lợi ích làm đầu.
Mai Thái Bình cũng không biết là đánh vào Khâu gia, hay châm chọc Phó gia, trong lòng có khúc mắc phản đối chuyện hôn nhân của Khâu gia và Phó gia, có cơ hội đương nhiên phải châm chọc khiêu khích một phen.
Mai Thái Bình không nhìn thấy biểu hiện của Khâu Tự Phong, nhưng ông từ tiếng ho xấu hổ của Khâu Tự Phong có thể nghe ra được, lời nói vừa rồi của ông đạt được hiệu quả muốn có, liền ha ha cười cúp máy.
- Thế nào, có đặc sắc không?
Mai Thái Bình vui mừng hớn hở nhìn Hạ Tưởng gật đầu cười:
- Ăn, thoải mái mà ăn, trên thế gian không có khảm (nguy hiểm trùng trùng) nào không qua được, không cần lo lắng, mặt mày nhăn nhó cũng vô ích, phải cười với ngày mai, để tôi ra mặt chắc chắn sẽ nhận được hiệu quả bất ngờ.
Hạ Tưởng thấy bộ dạng đắc ý chỉ e sợ cho thế giới không loạn, thầm nghĩ để cho Mai Thái Bình danh tiếng lừng lẫy ra mặt, cũng không biết là phước hay là họa. Cho dù thế nào, hắn cũng không có cách từ chối sự nhiệt tình của Mai Thái Bình, đành phải nói:
- Cũng không biết nên cảm ơn sự giúp đỡ của ông như thế nào, xưa nay ông luôn đặc biệt chiếu cố tôi, tôi luôn ghi nhớ trong lòng, vô cùng cảm kích ân tình của lãnh đạo.
- Nói thêm là coi như xa lạ rồi.
Mai Thái Bình phất tay
- Trước mặt cậu, tôi cũng không dám nói dối, cũng biết cậu có thể đoán ra được dụng ý của tôi, những lời khách sáo đại loại như cảm ơn cảm kích thì không cần nói, cũng vô ích. Cậu chỉ ghi nhớ một điểm là được, sau này đến thủ đô, thường xuyên ghé thăm Hiểu Lâm, dù sao nó cũng là một phụ nữ, cần một người đàn ông an ủi, theo tôi, người nó tín nhiệm nhất chính là cậu.
Lại đánh một vòng trở về, Hạ Tưởng đành phải gật đầu đáp lại:
- Nhất định, nhất định
Tạm biệt Mai Thái Bình trở về nhà, đi đến nửa đường, hắn nhận được điện thoại của Khâu Tự Phong. Trước là Khâu Tự Phong oán trách hắn vài câu, trách hắn có chuyện không nói với ông, hiển nhiên không coi ông là bạn, sau đó lại nói ông quyết định mời ông cụ Khâu gia ra mặt tìm ông cụ Ngô gia nói chuyện, để ông cụ Ngô gia bớt giận, tốt nhất có thể dừng tay lại…
Chuyện gây đến mức độ như vậy, Hạ Tưởng cũng đành phải tỏ vẻ cảm ơn ý tốt của Khâu Tự Phong, nhưng mà kinh động đến ông cụ Khâu gia, hắn cũng ít nhiều có chút băn khoăn. Không ngờ Khâu Tự Phong lại nói:
- Ông cụ nhà tôi và ông cụ Ngô gia có chút giao tình, khi còn trẻ quan hệ khá mật thiết, sau này vì nguyên nhân trên quan điểm chính trị mới dần dần trở nên bất hòa, bây giờ đều nghỉ hưu rồi, cũng không còn nhiều chuyện không vui, thừa cơ hội tìm lý do tiếp xúc, cũng không phải chuyện xấu. Nói không chừng nhờ chuyện của cậu mà hai ông cụ thường xuyên qua lại, cũng có lợi cho tinh thần và sức khỏe.
Bị Khâu Tự Phong nói như vậy, Hạ Tưởng cũng cảm thấy Khâu Tự Phong bây giờ quả thật mạnh mẽ hơn trước không ít, làm việc không những suy nghĩ cặn kẽ, mà còn biết để ý đến cảm xúc của người khác. Hắn liền xúc động nói:
- Trong lòng tôi biết rõ, Tự Phong, lời cảm ơn không cần nói nhiều…
Khâu Tự Phong cười ha ha:
- Thật là, không nói việc cậu đã giúp thành phố Bảo thu hút vào biết bao vốn nước ngoài, chỉ đối với cá nhân tôi mà nói, cũng được lợi rất nhiều từ cậu, hơn nữa trên quan trường, vốn là giúp đỡ lẫn nhau… Không nói nữa, không nói chuyện này nữa.
Vừa chuyển đề tài, ông cười hi hi hỏi:
-Tôi vừa biết Mai Hiểu Lâm đã sinh con, có phải chuyện tốt mà cậu làm không?
- Thôi, đừng nói bậy, tôi là người tốt, ông đừng làm dơ sự trong sạch của người khác.
Hạ Tưởng chết không thừa nhận.
Nói đùa thêm vài câu mới cúp điện thoại.
Động tác của Trần Phong rất nhanh, hiển nhiên cũng lo lắng đêm dài lắm mộng. Chiều ngày hôm sau, Bí thư Tỉnh ủy Diệp Thạch Sinh, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Mai Thái Bình cùng đến thành phố Yến thị sát công tác, đám người Bí thư Thành ủy Trần Phong, Thị trưởng Hồ Tăng Chu, Phó bí thư Thành ủy Phó Tiên Phong, Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy Phương Tiến Giang đi cùng suốt đoạn đường.
Bí thư Diệp khi đang thị sát công việc chỉ ra, dưới tình thế kinh tế trước mắt, nhằm tăng nhanh xây dựng khu mới quận Hạ Mã, sớm trả lại mảng trời xanh nước biếc cho thành phố Yến, chẳng những phải bỏ thêm công sức vào kêu gọi đầu tư, càng phải chú ý để tâm đến việc dùng người, càng phải dám đề bạc người trẻ tuổi lên trên, dũng cảm khai thác đổi mới, khiến cán bộ có đầu óc thương mại chủ trì công việc quận Hạ Mã, mới có lợi cho quận Hạ Mã trong việc đảm bảo lợi ích nhà đầu tư, đi trước toàn thành phố thậm chí là toàn tỉnh.
Diệp Thạch Sinh còn chỉ ra trọng điểm, nếu như quận Hạ Mã là quận mới, thì phải có tinh thần can đảm đổi mới, phải tin tưởng tài năng của người trẻ tuổi, phải cho người trẻ tuổi cơ hội phát triển. Hiện tại có vài cán bộ tư tưởng xơ cứng, bảo thủ không chịu thay đổi, không có ý thức đổi mới, cũng không có tinh thần tiến thủ, mới dẫn đến thành phố Yến bị người khác gọi là "thành phố trái" trong toàn tỉnh. Tư tưởng cánh trái không được, hiện tại là thời đại kinh tế thị trường, mọi thứ phải hướng tới lợi ích thị trường, muốn ở trong trào lưu thị trường bất khả chiến bại, nhất định phải thay đổi tư tưởng, nhất định phải phát hiện khiếm khuyết của bản thân, phải nỗ lực học tập, nâng cao tố chất và năng lực của bản thân, thích ứng thời đại, nếu không cuối cùng sẽ bị trào lưu thời đại đào thải!
Mục đích lên tiếng của Diệp Thạch Sinh rất mạnh mẽ, rõ ràng là có ý đồ chống đối, tất cả ủy viên thường vụ Thành ủy có mặt ở đây sau khi nghe xong, đều âm thầm kinh hãi, trong lòng đều biết lời nói của Bí thư Diệp muốn ám chỉ gì, hiển nhiên là nhằm vào sự kiện mất khống chế trên hội nghị thường vụ!
Ý dốc sức chống đỡ Trần Phong của Bí thư Diệp, nhìn là hiểu ngay.
Diệp Thạch Sinh và Mai Thái Bình cùng quyết định đến Thành ủy thị sát công tác, toàn thể ủy viên thường vụ thành phố Yến cùng tiếp đón, phát biểu của Diệp Thạch Sinh đã dẫn đến chấn động cực lớn trong lòng mọi người. Đàm Long ở giữa đám người, không khỏi chột dạ liếc nhìn Phó Tiên Phong, nhưng lại nhìn thấy Phó Tiên Phong vẻ mặt thản nhiên, dường như đang nói đến người khác, tâm trạng không khỏi có chút ổn định.
Đàm Long không thể so với Phó Tiên Phong, y không có thế lực gia tộc hùng mạnh có thể cậy vào, chỗ dựa lớn nhất là Phó bí thư tỉnh ủy Thôi Hướng, tuy rằng y cũng có hậu thuẫn ở thủ đô. Nhưng trên căn bản không ở bộ phận quan trọng, quyền lực không lớn. Mà trong khoảng thời gian gần đây, Thôi Hướng luôn khiêm tốn, rất ít có động tác gì ở tỉnh Yến, chỉ là số lần qua lại thủ đô hơi thường xuyên, cũng không biết ông đang âm thầm trù tính chuyện gì.
Cho nên gần đây Đàm Long vẫn xem Phó Tiên Phong làm hướng gió, theo sát bước đi của Phó Tiên Phong.
Sau đó, Diệp Thạch Sinh lại mở một cuộc họp phạm vi nhỏ tại thành phố Yến. Trên cuộc họp, Mai Thái Bình lại có phát biểu quan trọng.
Phát biểu của Mai Thái Bình hoàn toàn là phong cách Mai thị, ngắn gọn có lực, bắn tên có đích.
- Các đồng chí, tinh thần chỉ đạo của Bí thư Diệp rất quan trọng, rất có tính chống đối, chúng ta nên nghiêm túc triển khai công việc theo chỉ đạo của Bí thư Diệp. Tôi cũng dựa trên vấn đề bổ nhiệm nhân sự trong tình thế kinh tế trước mắt, nói ra hai điểm đơn giản, điểm thứ nhất chính là chọn đúng người, đừng dùng người không khách quan. Dưới tình thế kinh tế trước mắt, chỉ có cán bộ tốt có kiến thức, nhiệt tình, có năng lực ở trên cương vị công tác quan trọng mới có thể phát huy tốt tác dụng nên có, mới có thể xây dựng nên đóng góp to lớn cho chủ nghĩa xã hội hiện nay. Điểm thứ hai, trong việc bổ nhiệm cán bộ, phải thể hiện đầy đủ tầm quan trọng của ban Tổ chức cán bộ. Ban Tổ chức cán bộ là nhà của cán bộ, là bộ phận then chốt vì đảng vì nước khảo tra khảo hạch cán bộ, có thể nói không có cơ quan nào hiểu quá trình trưởng thành của một cán bộ rõ hơn ban Tổ chức cán bộ, cũng không có ai hiểu được một cán bộ thích hợp trên cương vị công tác nào rõ hơn ban Tổ chức cán bộ, cũng như Bí thư Diệp thường nói với tôi, bình thường ông chủ trì công việc toàn diện, có rất nhiều chỗ không thể chiếu cố tới, việc kiểm tra cán bộ tỉnh Yến, đều giao hết trong tay tôi, vì thế mà tôi cảm nhận sâu sắc trọng trách trên vai.
Phát biểu của Mai Thái Bình là dốc sức chống đỡ cho Phương Tiến Giang, ngụ ý không cần nói cũng biết, ông tán thành đề danh của Ban tổ chức cán bộ Thành ủy.
Xét đến cùng vẫn là lên tiếng ủng hộ Hạ Tưởng.
Nếu như nói phát biểu vừa rồi của Mai Thái Bình vẫn là sóng yên biển lặng, không khiến nhiều người kích động, thì những lời nói tiếp theo ông nói ra không thể khiến cho người khác kinh ngạc. Khiến nhiều người trước đây tiếp xúc không nhiều với Mai Thái Bình, lần đầu tiên hiểu được sự cứng rắn, mạnh mẽ của Mai Thái Bình.
- Tiếp theo nói hai câu tán gẫu…
Ánh mắt của Mai Thái Bình cố ý hoặc vô tình dừng lại một chút trên mặt Phó Tiên Phong, sau đó mới nghiêm mặt, vô cùng nghiêm khắc nói:
- Thành phố Yến là thành phố Yến của tỉnh Yến, không phải thành phố Yến của thủ đô, các vị có mặt ở đây đều là cán bộ tỉnh Yến, ngoại trừ Bí thư Trần và chủ tịch thành phố Hồ, đều là cán bộ do cấp tỉnh quản lý, bởi vì tôi đến từ thủ đô, chỉ nói vài câu ngoài đề, coi như nói chuyện phiếm là được rồi.
Phó Tiên Phong có thể đoán được Mai Thái Bình muốn nói cái gì, trong lòng cố nén tức giận. Cũng phải, trong số các vị có mặt, có Bí thư tỉnh ủy, có Trưởng ban Tổ chức cán bộ, còn có Bí thư Thành ủy và Chủ tịch thành phố, còn chưa đến lượt y nói chuyện, y không muốn nghe cũng phải nghe tiếp!
Diệp Thạch Sinh cũng vô cùng phối hợp mà cười:
- Cứ nghe Thái Bình nói gì, cần nghiêm túc, cũng cần hoạt bát, ha ha.
Diệp Thạch Sinh cười, tất cả mọi người đều phụ họa cười theo.
Chỉ có Mai Thái Bình không cười, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Nếu như là cán bộ do tỉnh quản lý, nói thẳng ra, khảo hạch và lên chức, đều nằm trong tay ban Tổ chức cán bộ, không có tôi gật đầu, không có Bí thư Diệp phê chuẩn, cho dù các ông muốn điều vào thủ đô, cũng không dễ như vậy! Tôi khuyên mọi người một câu, mắt nhìn lên là đúng, nhưng khi thực sự làm việc, cũng phải đặt đúng vị trí của bản thân, nếu không đứng núi này trông núi nọ thì rất dễ xảy ra vấn đề lơ lửng dưới chân. Lơ lửng dưới chân sẽ có hậu quả gì, không cần tôi nói mọi người cũng biết, còn chưa lên đã bị té xuống!... Xong rồi, lời của tôi đã nói hết.
Ngay cả Diệp Thạch Sinh cũng có chút ngạc nhiên, lời nói của Mai Thái Bình cũng quá trắng trợn quá không nể mặt, ngay cả ông nghe rồi cũng cảm thấy nói hơi quá, nhưng nghĩ lại, cũng phải, Mai Thái Bình là người thế nào? Là người Mai gia, hơn nữa ông còn là Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, vị trí mấu chốt, quyền lớn trong tay, hơn nữa xưa nay ông quen đi một mình, nói nặng một chút cũng không cho là gì.
Tuy nhiên đối với việc Mai Thái Bình ra sức bảo vệ Hạ Tưởng như thế, Diệp Thạch Sinh vẫn sâu sắc cảm thấy khó hiểu.
Trần Phong xưa nay không có qua lại gì với Mai Thái Bình, Phương Tiến Giang cũng vậy, hai người cảm thấy vô cùng vui mừng đối với việc Mai Thái Bình lên giọng mỉa mai các ủy viên thường vụ đã phản đối bổ nhiệm Hạ Tưởng, cũng cảm thấy nở mày nở mặt, dù sao lời nói của Mai Thái Bình cũng xem như là sự ủng hộ rất lớn cho họ ở trước mặt mọi người.
Những ủy viên thường vụ bỏ phiếu phản đối bao gồm cả Phó Tiên Phong, đều hơi đỏ mặt, không nói được lời nào. Mai Thái Bình là người ra sao thì mọi người trong lòng đều biết. Chẳng những là Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, cũng là người Mai gia có thực lực kế Ngô gia, hơn nữa lời nói của Mai Thái Bình câu nào cũng là thật, Ngô gia cho dù có thế mạnh hơn, có quyền uy hơn, họ cũng muốn lên chức, e rằng là muốn điều ra khỏi tỉnh Yến, chỉ cần Mai Thái Bình không gật đầu, ai cũng không thể động đậy!
Còn có một điểm, Mai Thái Bình không giống họ, ông không sợ Ngô gia!
Tất cả mọi người bi ai mà ý thức được, vô tình họ đã trở thành nhân bánh sandwich, nếu hai gia tộc đấu nhau, họ đứng giữa, chịu khổ hai đầu, làm không tốt còn không được lòng hai bên, thật là khổ.
Lại nghĩ đến Bí thư Diệp lần này đến đến thành phố Yến thị sát, bề ngoài như là phát biểu về cách nhìn đối với sự kiện hội nghị thường vụ, trên thực tế khi nói chuyện đều ám chỉ, không có câu nào là không thể hiện bất mãn đối với hơn nửa số ủy viên thường vụ đã phản đối bổ nhiệm Hạ Tưởng, hơn nữa khi phát biểu về việc xây dựng quận Hạ Mã, suýt chút là ông đã nói ra tên của Hạ Tưởng.
Mục đích hôm nay Bí thư Diệp và Trưởng ban Mai đến thị sát, trong lòng ai không có một bảng cửu chương? Trong khoảng thời gian ngắn, lòng người dao động, đều bắt đầu cân nhắc lợi hại, e sợ một khi vô ý, đắc tội với Bí thư Thành ủy và Chủ tịch thành phố, đồng thời kết cục lại khiến cho Bí thư Tỉnh ủy và Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy không vui, sau này còn có ngày tháng tốt nào nữa?
Diệp Thạch Sinh và Mai Thái Bình vừa kết thúc thị sát, Trần Phong lập tức mở cuộc họp khẩn cấp, đi sâu vào học hỏi tinh thần phát biểu của Bí thư Diệp và Trưởng ban Mai. Buổi họp kéo dài đến tận chín giờ đêm, sau cùng có được nhận thức chung, trong công việc sau này, nhất định phải xuất phát từ thực tế, không được đứng núi này trông núi nọ, tất cả điểm xuất phát phải lấy lợi ích thành phố Yến làm đầu.
Sau khi tan họp, Trần Phong rất hào hứng, một chút cảm giác mệt mỏi cũng không có, còn cố ý tìm Phương Tiến Giang đến nói chuyện. Theo Trần Phong, mọi thứ đều nắm trong tay, đa số người đã dao động, đúng lúc rèn sắt khi còn nóng, ngày mai lại mở hội nghị thường vụ, quyết định sự việc này rồi tính tiếp.
Phương Tiến Giang đi đến văn phòng của Trần Phong, vẻ mặt lo lắng, nói thẳng:
- Bí thư Trần, tôi kiến nghị ngày mai khoan hãy mở hội nghị thường vụ, bởi vì thái độ của Chủ tịch tỉnh Hồ đột nhiên trở nên lấp lửng cái nào cũng được.
Trần Phong sửng sốt, lập tức cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, quả thật là bất kể trong buổi họp, hay là khi nói chuyện riêng, Hồ Tăng Chu phát biểu không nhiều, thái độ cũng có chút tiêu cực, khi đó ông cũng không chú ý đến, cho rằng vẫn bị ảnh hưởng bởi thất lợi trên hội nghị thường vụ, nghe Phương Tiến Giang nhắc nhở, ông mới nhớ ra cho dù lúc họp với Diệp Thạch Sinh và Mai Thái Bình, Hồ Tăng Chu cũng không có hưởng ứng tích cực.
Chẳng lẽ Hồ Tăng Chu cũng bị áp lực từ phía thủ đô?
Trần Phong nghĩ đến là làm, lập tức gọi điện thoại cho Hồ Tăng Chu, vừa lúc Hồ Tăng Chu còn ở văn phòng, liền bị điện thoại của Trần Phong gọi qua.
Hồ Tăng Chu vừa vào cửa, Trần Phong đã có được kết luận từ vẻ mặt của y, tính toán thế nào cũng không tính ra được Hồ Tăng Chu đã dao động trong thời khắc mấu chốt!
Quả nhiên, vẫn xem như Hồ Tăng Chu có chịu trách nhiệm, nói thẳng:
- Xem như tôi đã có lỗi với đồng chí Hạ Tưởng, đối với việc bổ nhiệm cậu ấy đảm nhiệm chức vụ Bí thư quận ủy quận Hạ Mã, tôi không ủng hộ không phản đối, ý kiến của tôi là Hạ Tưởng vẫn đảm nhiệm Chủ tịch quận sẽ thích hợp hơn.
Hồ Tăng Chu nói xong, cũng không giải thích nhiều, gật đầu, xoay người đi.
Trần Phong và Phương Tiến Giang ngơ ngác nhìn nhau, vẻ mặt ngạc nhiên.
Hồ Tăng Chu quả thật là cử chỉ bất đắc dĩ, y chịu không nổi áp lực hùng mạnh đến từ thủ đô, đành phải thỏa hiệp. Y không giống tính cách mạnh mẽ, cứng rắn như Trần Phong. Y cũng biết làm như vậy sẽ phụ Hạ Tưởng, nhưng cũng là cách khi không có cách. Căn cơ của y vốn không ổn, cố gắng chống đỡ cho Hạ Tưởng lên chức, đắc tội với hậu thuẫn vốn có quan hệ không quá mật thiết, thì coi như phá hỏng con đường lên chức.
Nhưng lại không thể không giải thích với Hạ Tưởng, Chu Lập Ba cũng là người của y, là y đề danh Chu Lập Ba làm Chủ tịch quận, bây giờ đành phải để y nhường chỗ cho Hạ Tưởng, thậm chí y đã âm thầm làm thông công tác với Chu Lập Ba.
Ngày hôm sau, Thành ủy thành phố Yến lại truyền ra một tin giật gân, Bạch Chiến Mặc từ thành phố Văn Châu tỉnh Tây Hải giật dây bắc cầu vì quận Hạ Mã, kéo về đầu tư gần hai mươi tỷ!
Hai mươi tỷ đã vượt qua gấp đôi vốn đầu tư mười tỷ mà Tập đoàn Đạt Tài đã hứa hẹn, quầng sáng trên người Bạch Chiến Mặc lập tức che lấp hoàn toàn Hạ Tưởng!
Sau khi Trần Phong nghe được tin tức, lập tức hiểu ra chuyện gì, Phó Tiên Phong quả nhiên lợi hại, dùng kế liên hoàn. Trước là mượn tay Ngô gia ngăn cản bổ nhiệm Hạ Tưởng, sau đó dùng vốn đầu tư hai mươi tỷ tráng uy cho Bạch Chiến Mặc, hai bút cùng vẽ, khiến ưu thế của Hạ Tưởng mất hết!
Ngô gia ra tay là áp lực chính trị, Phó gia ra tay là uy lực kinh tế, hai bên cùng kết hợp, đại sự có thể thành. - .
Chỉ có điều vì sao Phó gia nhất định muốn chống đỡ cho Bạch Chiến Mặc lên chức, rốt cuộc Bạch Chiến Mặc là người thế nào của Phó gia, đáng để Phó Tiên Phong bày ra kế sách tỉ mỉ như vậy, nhất định phải lên chức Bí thư Quận ủy?
Nếu không có Ngô gia ra mặt, Phó Tiên Phong cũng không có khả năng thuận lợi đỡ Bạch Chiến Mặc lên chức, Phó Tiên Phong thông minh ở chỗ mượn lực đẩy lực, sau đó ở thời điểm cuối cùng trợ giúp một chút, trên cơ bản tất cả đều phát triển theo tình thế mà y đã định sẵn.
Trần Phong thở dài một tiếng, tính sai, tính sai lớn nhất chính là Hồ Tăng Chu lâm trận phản chiến. Áp lực của Diệp Thạch Sinh và Mai Thái Bình đối với y ảnh hưởng không lớn, y là cán bộ trực thuộc Ban Tổ chức Trung ương.
Trần Phong một lần nữa cảm nhận sâu sắc cảm giác bất lực. Ông biết, bởi vì quầng sáng chói mắt mà hai mươi tỷ vốn đầu tư mang đến, lại có thêm thái độ thay đổi của Hồ Tăng Chu, áp lực mà Diệp Thạch Sinh và Mai Thái Bình khi thị sát đem đến cho các ủy viên thường vụ, vô hình lại bị hóa giải. Ông tin rằng, nếu như một lần nữa đệ trình đến ủy viên thường vụ thảo luận, việc bổ nhiệm Hạ Tưởng rất có khả năng lại bị gạt bỏ.
Làm sao bây giờ? Trong tay Trần Phong có được quyền lực lớn chính là có thể dời lại tổ chức hội nghị thường vụ. Ông không muốn thất bại, bây giờ Hạ Tưởng có được thông qua bổ nhiệm hay không đã liên quan chặt chẽ với quyền uy của ông, đã không còn là một bổ nhiệm đơn giản, mà là một sự kiện chính trị rõ đầu rõ đuôi.
Trần Phong suy nghĩ mãi, hay là gọi điện cho hậu thuẫn ở thủ đô.
Ra khỏi dự kiến của Trần Phong chính là hậu thuẫn ở thủ đô nghe ông nhắc lại chuyện Hạ Tưởng, sau khi cười ha ha, không sao cả nói:
- Người già rồi, cơn nóng đến nhanh, đi cũng nhanh, tuy nhiên dù sao cũng là người dẫn đường của tôi, tôi không tiện nói ông cụ ấy có gì không tốt, ha ha, ông cụ ấy lại nói một câu "bỏ đi". Bỏ đi thì bỏ đi, lãnh đạo nói sao thì sao, tôi cũng đành phải chuyển lời nguyên văn cho cậu…
Buông điện thoại xuống, Trần Phong vẻ mặt gượng cười, đây gọi là chuyện gì? Cũng đã hình thành cục diện giằng co trước mắt, một câu bỏ đi thì xong chuyện, để mặt mũi ông đạt ở đâu? Để tiền đồ của Hạ Tưởng làm thế nào?