Bởi vì thiếu niềm tin, bởi vì không có đạo đức, rất nhiều xí nghiệp trong nước kiếm tiền dựa vào việc bán tài nguyên của hậu thế, kiếm tiền dựa vào quyền lực. Sau khi kiếm được tiền, đào tạo nuôi dưỡng nên một thế hệ con nhà giàu thua kém. Trái lại, các nước khác đều thực hành giáo dục nghiêm khắc đối với trẻ em, cho trẻ em trưởng thành trong rèn luyện.
Nếu thật suy nghĩ sâu xa, tương lai của Trung Quốc khiến người ta không dám tưởng tượng.
Kể từ lúc Hạ Tưởng tái sinh, rất nhiều việc đã xảy ra lệch đi, với năng lực trước mắt của hắn không thay đổi được môi trường lớn, nhưng trong tầm mắt của hắn, nhỏ, có thể thống trị tốt quận Hạ Mã, lớn, có thể sử dụng đầy đủ tài nguyên trong tay, đập tan hoặc là đàn áp Baidu, cho đến khi Baidu bị sập tiệm hoặc là bị mua lại.
Hạ Tưởng nói như thế nào, Liên Nhược Hạm nghe như thế ấy. Ưu điểm lớn nhất của Liên Nhược Hạm không phải ở chỗ cô có đầu óc và con mắt tinh tường trong kinh doanh, mà là cô tín nhiệm Hạ Tưởng 100%. Cô tin tưởng là, Hạ Tưởng nói nhất định thì chính là chính xác, chỉ cần làm theo suy nghĩ của Hạ Tưởng nhất định sẽ có lợi.
Bàn bạc việc kinh doanh xong xuôi, Liên Nhược Hạm bỗng nhiên nhớ tới một việc, nói:
- Đúng rồi, chú ba đảm nhiệm chức Chủ tịch tỉnh, anh có biết ai đảm nhiệm chức Bí thư Tỉnh ủy không? Anh cũng biết, là người tỉnh Yến.
Trong đầu Hạ Tưởng lóe lên quầng sáng, thốt ra:
- Mã Vạn Chính!
- Anh thật thông minh, đoán đúng ngay.
Lúc Liên Nhược Hạm khen Hạ Tưởng hai mắt tỏa sáng, hiển nhiên là phát ra từ nội tâm mà khen ngợi.
- Nếu không vì trong lúc vô ý nghe được bọn họ nói tới tên tỉnh Yến, em đã chẳng buồn nhớ là ai.
Liên Nhược Hạm từ trước đến nay không quan tâm lắm đến chính trị, có thể nhớ rõ tên Mã Vạn Chính cũng là bởi vì suy nghĩ cho Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng tay trái ôm Tiểu Liên Hạ, tay phải ôm lấy Liên Nhược Hạm, trong lòng chợt hiện lên một ý nghĩ vô cùng mãnh liệt, càng hiểu được lần trước ông cụ Ngô ra tay với thành phố Yến là có thâm ý sâu sắc.
Hiện giờ nhân sự tỉnh Yến thay đổi, Hạ Tưởng liền lập tức nghĩ tới điểm mấu chốt trong đó. Mã Vạn Chính điều đi khỏi tỉnh Yến, Tống Triêu Độ trong tình hình bình thường sẽ tiến dần lên làm Phó chủ tịch thường trực tỉnh, mà Cao Tấn Chu nếu không có gì bất ngờ xảy ra sẽ thuận lý với thân phận Phó chủ tịch tỉnh tiến vào Hội nghị thường vụ.
Đến lúc này, quân cờ cất giấu hai năm của nhà họ Ngô tại tỉnh Yến rốt cục cũng ra trận!
Nhưng nếu chỉ với động tĩnh ở tỉnh Yến rõ ràng vẫn không đủ để chứng minh trí khôn chính trị của ông cụ, chẳng lẽ nói, không cần bao lâu nữa thành phố Yến cũng sẽ xuất hiện việc thay đổi nhân sự? Thậm chí Hạ Tưởng đoán, thành phố Yến không có biến động thì thôi, nếu có thì chắc chắn là ở cấp bậc Ủy viên thường vụ. Trong mười ba vị Ủy viên thường vụ thành phố Yến, ngoại trừ Bí thư và Thị trưởng không thay đổi ra, vị trí tạm thời của Phó Tiên Phong có lẽ cũng khá ổn, rốt cuộc sẽ có ai bị điều khỏi thành phố Yến nhường chỗ cho người khác?
Nhà họ Ngô chưa cài được người vào, nên mượn cơ hội làm rối thế cục thành phố Yến chính là muốn kiếm lợi từ trong rối loạn. Sau khi cài được người mình vào, nhằm nhanh chóng đứng vững, giữa thế lực ba nhà Trần Phong, Hồ Tăng Chu và Phó Tiên Phong hợp tung liên hoành, cuối cùng hoàn thành phe phái của chính mình.
Sau khi nghĩ thông suốt, Hạ Tưởng gần như muốn đập bàn trầm trồ khen ngợi thủ đoạn của ông cụ.
Mặc dù ông cụ ra tay là mượn thời cơ chèn ép hắn, nhưng Hạ Tưởng lại không kìm nổi âm thầm khâm phục vì sự đa mưu túc trí của ông cụ.
- Có phải nhà họ Ngô muốn cài người vào thành phố Yến không?
Hạ Tưởng cũng biết Liên Nhược Hạm chưa chắc đã quan tâm đến những việc này, nhưng lại kiềm chế không được lòng hiếu kỳ mở miệng hỏi một câu.
- Thật sự là không biết, em cũng không nghe ông nội nói tới.
Liên Nhược Hạm lắc đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ thấy sắc trời đã tối muộn, nói tiếp:
- Anh về nhà sớm một chút đi, cô bé Lê hiện tuy rằng có không ít người chăm sóc, nhưng cô ấy vẫn rất mong có anh ở bên cô ấy.
Lời nói của Liên Nhược Hạm đương nhiên là phát ra từ tình cảm, bởi vì bản thân cô từng kinh nghiệm qua rồi.
Hạ Tưởng cũng biết lúc này ở lại chỗ Liên Nhược Hạm là không thể chấp nhận được, nên đứng dậy cáo từ. Vừa cúi đầu đã thấy tiểu Liên Hạ đang bế trong lòng không biết từ lúc nào đã ngủ ngon lành.
Ngày hôm sau là chủ nhật, nhưng Ủy ban nhân dân quận bất chợt có việc nên buổi sáng Hạ Tưởng lại đi làm, xử lý một chút việc đột xuất xảy ra trước cổng Cục Tài chính.
Chuyện tranh cãi là do con đường lụp xụp trước cổng Cục Tài chính gây nên.
Đường Vọng Giang trước cổng Cục Tài chính lâu năm không tu sửa, sau trận mưa to, hố to hố nhỏ liên tục xuất hiện, không ít xe công trình đi ngang qua nghiền lên khiến mặt đường càng thê thảm, bụi đất cuộn bay. Sửa đường là vấn đề phía thành phố quản lý, sau khi Thi Trường Nhạc tìm đến Hạ Tưởng không có kết quả, lại đi tìm văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố, kết quả là đối phương tuyên bố không có chỉ thị do Ủy ban nhân dân quận phê, bọn họ tạm thời không có năng lực tu sửa được. Thi Trường Nhạc giận dữ, liền mạnh tay phát động toàn thể công nhân viên chức Cục Tài chính xuất quân, muốn tự mình san bằng mặt đường, đồng thời thiết lập biển cảnh báo nghiêm cấm các xe công trình đi qua.
Xe công trình phá hủy mặt đường nhiều nhất, Cục Tài chính làm vậy cũng không có gì đáng trách, là hành động bất đắc dĩ. Mặt đường vốn dĩ đã gần bị phá hỏng, xe công trình qua lại rơi rớt tung tóe không ít bụi và đất đá, càng khiến cho mặt đường khó đi lại. Thi Trường Nhạc liền nghĩ rằng do Hạ Tưởng không ra mặt phối hợp với Ủy ban nhân dân thành phố tu sửa mặt đường, là cố ý gây khó dễ y, y liền tự lực cánh sinh điều động người ngựa Cục Tài chính. Trong lúc sửa đường, còn phái người duy trì trật tự, bắt tất cả xe công trình đi đường vòng.
Xe công trình đương nhiên không chịu, đi đường vòng không những tốn thời gian, còn phí dầu, tiền vốn sẽ bị tăng lên. Kết quả là vùng lên cãi nhau với nhân viên Cục Tài chính, cuối cùng không bên nào chịu nhân nhượng khiến nhà đầu tư giận dữ, gọi tới hơn mười chiếc xe công trình lái đến trước cổng Cục Tài chính chặn tắc chật như nêm cối.
Thấy sự việc ầm ĩ, Thi Trường Nhạc mới luống cuống vội vàng gọi điện thoại cầu cứu Bạch Chiến Mặc. Không ngờ Bạch Chiến Mặc có việc quay về thủ đô, không ở tại thành phố Yến. Rơi vào bước đường cùng, y lại cầu cứu Cục công an quận. Sau khi Hoàng Kiến Quân biết được tình tiết sự việc, không lập tức hành động, bởi vì y biết nhà đầu tư cùng lắm là gây rối, không dám gây chuyện, chỉ làm ùn tắc trước cổng hù dọa người mà thôi, y muốn đợi Hạ Tưởng ra chỉ thị mới động thủ.
Sau khi Hạ Tưởng nhận được điện thoại của Hoàng Kiến Quân, suy nghĩ một lúc liền tức khắc đi đến Ủy ban nhân dân quận. Sau khi gọi vài cú điện thoại, biết được xe công trình là đội xe của Bất động sản Thiên An, trong lòng càng có biện pháp.
Tới hiện trường, Thi Trường Nhạc đi tới phàn nàn kể khổ với Hạ Tưởng, vừa kể lể một loạt những khó khăn lớn, vừa đề xuất yêu cầu Ủy ban nhân dân quận ra mặt phối hợp công việc sửa đường, Cục Tài chính sẵn sàng tự bỏ vốn, chỉ cần phía Ủy ban nhân dân thành phố đóng góp nhân lực là được. Hạ Tưởng không trả lời đề nghị của Thi Trường Nhạc, mà trực tiếp gọi điện thoại gọi người phụ trách công trình Bất động sản Thiên An đến hiện trường, yêu cầu Bất động sản Thiên An trong vòng ba ngày phụ trách tu sửa mặt đường bị hỏng.
Người phụ trách Bất động sản Thiên An biết Hạ Tưởng là ai, càng biết rõ quan hệ giữa Hạ Tưởng và Tôn Hiện Vĩ. Nếu Hạ Tưởng chỉ là Chủ tịch quận, sau khi người phụ trách đáp ứng ngoài miệng, trong chớp mắt chắc chắn sẽ vứt lên chín tầng mây, cũng sẽ không chủ động sửa vá đường. Chủ tịch quận cũng không phải nói cái gì là cái gì, Chủ tịch quận mà không có uy, lời nói ra, không ít người bên dưới cũng chỉ là bằng mặt mà không bằng lòng.
Chẳng lẽ thân là Chủ tịch quận lại phải đích thân đến hiện trường chứng thực mọi mệnh lệnh mà hắn xuất ra? Thế thì hắn mệt chết đi được.
Nhưng Hạ Tưởng không phải người khác, giữa Hạ Tưởng và Tôn Hiện Vĩ có liên hệ, người phụ trách hiện trường tuy rằng không rõ lắm mối quan hệ chặt chẽ như thế nào, nhưng chỉ một câu cũng hoàn toàn có thể khiến Tôn Hiện Vĩ lập tức làm theo. Y cũng không nói thêm lời nào, ngay cả quá trình xin chỉ thị của Tôn Hiện Vĩ cũng miễn, trực tiếp chỉ đạo cấp dưới, tất cả xe công trình nhanh chóng rút lui khỏi hiện trường, và phái một đội công nhân đến lập tức thi công sửa đường.
Lời Hạ Tưởng nói có tác dụng như vậy, đừng nói Hoàng Kiến Quân trợn mắt há mồm, mà ngay cả Thi Trường Nhạc cũng âm thầm tặc lưỡi. Hoàng Kiến Quân vốn ở trong hệ thống công an nhiều năm, biết những việc đột phát và việc quần thể không dễ thu dẹp, nhất là chuyện công nhân gây rối, đánh không được mắng không xong, khuyên lại không nghe, nhiều lúc đừng nói có Chủ tịch quận ra mặt, ngay cả Bí thư ra mặt cũng chưa chắc có hiệu quả. Hạ Tưởng vừa đến hiện trường, chỉ nói mấy câu với người phụ trách, chẳng những giải trừ nguy cơ, nhà đầu tư còn chủ động chịu nhận trách nhiệm, không nói việc phải tu sửa đường, còn lập tức thi công hiện trường. Y làm cảnh sát năm, sáu năm rồi chưa từng thấy đội công trình nào dễ nói chuyện như vậy.
Thi Trường Nhạc cũng mở to hai mắt nhìn, không thể tin được tất cả mọi việc xảy ra trước mắt. Trong lòng y hiểu rõ, Hạ Tưởng không phải là dựa vào mệnh lệnh của chính quyền, mệnh lệnh hành chính chỉ hữu hiệu đối với cán bộ đảng viên Quận, vô hiệu đối với công nhân. Cái mà Hạ Tưởng dựa vào chính là uy danh!
Hạ Tưởng vừa mới giữ chức Chủ tịch quận, còn chưa có nhiều thành tích thật sự làm gì có uy danh gì mà nói?
Không ngờ nghi hoặc trong lòng Thi Trường Nhạc chưa qua đi, lại đã xảy ra một cảnh tượng khiến người ta phải nghẹn họng nhìn trân trối...
Hạ Tưởng thấy sự tình sắp xếp xong xuôi, cũng tin là người phụ trách chắc chắn sẽ không qua loa cho xong việc, đã định trở về, không ngờ vừa mới quay người lại, đã nghe bên trong đám công nhân có người không dám tin mà hô một tiếng:
- Hạ... Phó chủ tịch huyện Hạ?
Hạ Tưởng nghe được âm thanh hơi quen thuộc, nhưng trong chốc lát nghĩ không ra là ai, nhìn lại, chỉ thấy giữa đám đông một công nhân giống như đã từng quen biết, vẻ mặt ngạc nhiên mừng rỡ, rồi lại chần chừ không dám bước ra nửa bước, ánh mắt toát ra vẻ thân thương và thiết tha, đôi mắt trông mong nhìn dán chặt vào hắn.
Có phải... lão Tiền? Não Hạ Tưởng nhanh chóng hoạt động, lập tức nhớ ra người trước mắt đúng là lão Tiền, người công nhân hắn biết khi thi công đường Sơn Thủy ở huyện An, lúc ấy hắn vì cứu mạng lão Tiền còn suýt nữa bị dòng nước lũ cuốn trôi đi.
Lão Tiền chẳng phải vẫn đi theo đội công trình của Hùng Hải Dương sao, làm sao lại xuất hiện ở đội công trình của Tôn Hiện Vĩ? Hạ Tưởng chỉ sửng sốt, không kịp nghĩ sâu nguyên nhân trong đó vội đi nhanh về phía trước, cầm tay lão Tiền một hồi, xúc động nói:
- Lão Tiền, ông khỏe không? Đã nhiều năm không gặp, ông hiện tại thế nào? Cuộc sống có tốt không?
Lão Tiền ban đầu vốn không dám nhận Hạ Tưởng, chỉ chớp mắt đã xa Phó chủ tịch huyện hai năm rồi, vẫn chưa gặp lại Phó chủ tịch huyện Hạ một lần, trong lòng lão Tiền luôn cứ nhớ mãi. Phó chủ tịch huyện Hạ có ơn cứu mạng ông, cả những điều Phó chủ tịch huyện Hạ làm ở huyện An, ông thủy chung ghi tạc trong lòng, mỗi một lần nhớ tới trong tim dường như có lửa rực cháy, ấm áp trong ngực.
Hôm nay bất ngờ nhìn thấy tất cả mọi người đang vây quanh một đại quan dường như là Phó chủ tịch huyện Hạ, ông mới đầu không dám nhận, sau lại càng nhìn càng thấy giống, thật sự không kìm nổi mới nhỏ giọng mà hô một câu, không nghĩ tới Phó chủ tịch huyện Hạ còn nhớ rõ tên của ông, còn chủ động tiến về phía trước cầm tay ông, hoàn toàn không quan tâm trên tay ông đầy bùn đất!
Phó chủ tịch huyện Hạ thăng quan thành Chủ tịch quận Hạ, nhưng mặc kệ là Phó chủ tịch huyện Hạ hay là Chủ tịch quận Hạ đều là Hạ Tưởng đáng kính ân cần nhất trong tim của lão Tiền!
Ông mãi mãi không quên được thời điểm Hạ Tưởng cứu ông đã thốt ra một câu "Các anh em", mãi mãi cũng không quên được ơn cứu mạng của Hạ Tưởng đối với ông, mãi mãi cũng không quên được là bởi vì Hạ Tưởng, ngày xưa từ một đám nông dân hợp thành một đội công trình, cũng đi lên thành phố tiếp nhận các công trình lớn.
Ân nhân Phó chủ tịch huyện Hạ hiện tại với vẻ mặt tươi cười chân thành, nắm chặt tay ông, vẫn như trước kia không hề kiêu căng chút nào, không có giả bộ ra vẻ, ngay lời nói của hắn cũng đều lộ vẻ thân thiết và nhiệt tình.
Trong nháy mắt đôi mắt lão Tiền đã ươn ướt, giọng run rẩy nói một câu:
- Phó chủ tịch huyện Hạ...
Kim Hồng Tâm đi cùng Hạ Tưởng đến vội vàng nhắc nhở nói:
- Hiện tại Chủ tịch quận Hạ là Chủ tịch quận của quận Hạ Mã.
Hạ Tưởng khoát tay:
- Phó chủ tịch huyện hay Chủ tịch quận cũng chẳng qua chỉ là cách xưng hô thôi, tôi và lão Tiền là bạn cùng chung hoạn nạn, không chú ý nhiều như vậy.
Lão Tiền lại không rõ lắm Phó chủ tịch huyện và Chủ tịch quận khác nhau, cũng biết Hạ Tưởng thăng quan rồi, lại nghe Hạ Tưởng nhắc tới là bạn cùng chung hoạn nạn với ông liền nhớ lại cảnh tượng nước lũ cuồn cuộn ngất trời năm nào, cuối cùng không kìm nổi nữa nước mắt rơi như mưa:
- Phó chủ tịch huyện Hạ, chúng tôi đều nghĩ tới anh, đã hơn một năm, tôi không có lúc nào là không nhớ anh thật là tốt, đại ân đại đức của anh tôi không nghĩ đến báo...
Đang nói chuyện, lão Tiền lại muốn quỳ xuống khấu đầu lạy tạ.
Hạ Tưởng giữ chặt ông, oán trách nói:
- Lão Tiền, chuyện đã qua lâu như vậy, không cần lúc nào cũng ghi tạc trong lòng.
Hắn không muốn lão Tiền nhắc lại chuyện xưa, liền thay đổi đề tài.
- Hùng Hải Dương cũng đang ở thành phố Yến à?
- Ở, ở.
Lão Tiền vừa lau nước mắt, vừa lấy ra điện thoại:
- Tôi gọi điện thoại cho nó, bảo nó lại đây gặp Phó chủ tịch huyện Hạ. Nó cũng vẫn nhắc tới anh, nói phải trực tiếp cảm ơn anh, đáng tiếc vẫn chưa có cơ hội.
Hoàng Kiến Quân và Thi Trường Nhạc ngơ ngác nhìn nhau, lại thêm ai nữa đây? Tại
Hạ Tưởng cũng không ngăn lão Tiền, bởi vì hắn nhìn thấy niềm vui sướng của lão Tiền phát ra từ đáy lòng, hắn cũng không muốn làm nhiệt huyết của lão Tiền lạnh đi, liền để kệ ông.
Lão Tiền nói chuyện điện thoại xong, vẻ mặt hưng phấn nói:
- Giám đốc Hùng sẽ đến ngay lập tức, còn có mấy người tại huyện An năm đó đều muốn đến gặp anh.
Lão Tiền nói xong, quay đầu về phía mấy người công nhân la lớn:
- Các anh em, các anh em biết Chủ tịch quận Hạ là ai không? Anh ấy chính là Phó chủ tịch huyện Hạ năm đó đã cứu mạng tôi trong cơn đại hồng thủy, là Phó chủ tịch huyện Hạ mà mỗi ngày tôi đều một lần nói với các anh em!
Nếu nói vừa rồi ánh mắt nhóm công nhân nhìn Hạ Tưởng là tò mò và kính sợ, lão Tiền vừa nói xong, tất cả ánh mắt công nhân dừng lại trên người Hạ Tưởng lập tức đều biến thành kính nể! Nhóm công nhân vừa rồi còn cười hỉ hả lập tức lặng ngắt như tờ, dáng vẻ uể oải vừa rồi lập tức biến mất như chưa từng thấy, tất cả mọi người đứng thẳng người, chỉnh tề hướng về phía Hạ Tưởng với ánh mắt tôn kính!
Cũng không ai ngẩng đầu lên, mấy chục công nhân tại hiện trường tất cả đồng thanh mà hô một tiếng:
- Kính chào Chủ tịch quận Hạ!
Âm thanh như sấm rền, ngay cả Hoàng Kiến Quân không kịp phòng bị cũng bị làm cho hoảng sợ, theo bản năng mà lui về phía sau một bước.
Thi Trường Nhạc lại sợ tới mức thiếu chút nữa không xoay người bỏ chạy về trụ sở Cục Tài chính, chờ sau khi y ý thức được thất thố liền đứng lại, trên mặt lâm râm nóng lên, cảm thấy hành động vừa rồi hơi mất mặt.
Vài phút sau, hơn mười xe công trình rầm rầm đi tới, hơn 100 công nhân từ trên xe nhảy xuống, người cầm đầu đúng là Hùng Hải Dương mà Hạ Tưởng xa cách đã lâu. Hùng Hải Dương vừa thấy Hạ Tưởng, vẻ mặt đỏ bừng xúc động, sải bước lớn đi tới trước mặt Hạ Tưởng, một thanh niên trai tráng to cao như vậy, chân tay lại hơi luống cuống mà đứng cách xa chỗ Hạ Tưởng một thước, co quắp nói:
- Phó chủ tịch huyện Hạ, không, Chủ tịch quận Hạ, lão Hùng tôi đã đến.
Hạ Tưởng chủ động đưa tay ra nắm lấy tay Hùng Hải Dương, xúc động nói:
- Hải Dương, đã hơn một năm không gặp các anh rồi, các anh cũng khỏe chứ?
Ánh mắt Hạ Tưởng toát ra vẻ tha thiết và quan tâm, ánh mắt dừng lướt dần đến hơn 100 công nhân đứng sau lưng Hùng Hải Dương, vẫn là những bóng dáng quen thuộc này, vẫn là những người đàn ông khỏe mạnh, tráng kiện này, ánh mắt hắn cũng hơi hơi ươn ướt, những năm tháng tuổi trẻ hào hùng đó sao có thể nào quên!
Hùng Hải Dương thấy Hạ Tưởng biểu lộ tình cảm chân thành, hai mắt càng rưng rưng nói không ra lời. Hơn 100 công nhân phía sau ai ai cũng đều vô cùng xúc động, nhưng ở trước mặt Hạ Tưởng lại đều cố gắng duy trì dáng vẻ cứng rắn, không muốn để Phó chủ tịch huyện Hạ kính yêu thấy cái không đúng của bọn họ.
Hạ Tưởng nhìn kỹ từng nhóm công nhân đã từng đồng cam cộng khổ với hắn, trong lòng cảm xúc dâng trào. Từng cảnh tượng năm đó hiện lên trong trí nhớ không khỏi muôn phần xúc động, quay đầu lại nói với Kim Hồng Tâm, Hoàng Kiến Quân và Thi Trường Nhạc:
- Những người công nhân này đều là các anh em tôi quen tại huyện An khi thi công đường Sơn Thủy.
Một câu "các anh em" nói ra, lập tức khiến Hoàng Kiến Quân nhìn Hạ Tưởng với ánh mắt khác.
Hoàng Kiến Quân xuất thân là quân nhân, cảm nhận sâu sắc tình thân giữa các chiến hữu. Tình chiến hữu có chút tương tự với sự kính yêu của những người công nhân đối với Hạ Tưởng lúc này, y có thể rõ ràng mà cảm nhận được những người công nhân từ đáy lòng mà vô cùng yêu quý Hạ Tưởng, khiến y vô tình nhớ tới tình yêu thương của chiến sĩ đối với thủ trưởng trong quân đội!
Hạ Tưởng có thể chiếm được sự tôn trọng thật lòng của những người công nhân thì đã đủ để chứng minh hắn là một người có thể tín nhiệm, đáng tin cậy. Bởi vì tình cảm của những người công nhân là thật thà chất phác nhất, tiêu chuẩn phân biệt một người xấu của bọn họ rất đơn giản, đơn giản đến mức chỉ cần anh thành tâm với họ, họ liền thành tâm với anh.
Hạ Tưởng năm đó bất kể đã làm cái gì, có thể đối xử chân thành với họ đã đổi lại được những người công nhân đã hơn một năm vẫn nhớ mãi không quên Phó chủ tịch huyện Hạ của bọn họ, trong lòng Hoàng Kiến Quân hỗn độn, lần đầu tiên nảy sinh sự kính trọng đối với Hạ Tưởng!
Nếu nói trước kia thái độ y từng bày tỏ đối với Hạ Tưởng hiện rõ là sự dựa dẫm trong tình trạng bị tình thế ép buộc, là tình cảnh không thể không thỏa hiệp, nhưng giờ này khắc này y lại cảm thấy may mắn trong lòng vì đã lựa chọn đứng chung đội với Hạ Tưởng. Bởi vì hiện tại y đã hiểu rõ một đạo lý, Hạ Tưởng không chỉ là một cán bộ quan chức, là Chủ tịch quận quận Hạ Mã, hắn còn là một người đàn ông có nghĩa khí, chân thành, một người bạn chí cốt thật sự.
Sau khi Hoàng Kiến Quân nghĩ thông suốt, lại nhìn bóng dáng cũng không cao lớn của Hạ Tưởng, bỗng nhiên liền có một cảm giác vĩ đại lớn lao.
Thi Trường Nhạc vẻ mặt kinh ngạc, không rõ rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra. Tuy nhiên trong lòng y lại liên tục kinh ngạc, không nghĩ tới chẳng những một câu nói của Hạ Tưởng khiến cả đội công trình phụng sự như thánh chỉ, còn tiếp tục gọi tới một đội công nhân, mỗi người đều nhìn Hạ Tưởng như đang ngắm nhìn vầng thái dương, khiến cho Thi Trường Nhạc có cảm giác choáng váng huyễn hoặc không có thật.
Hạ Tưởng, sao hắn lại có uy danh kinh người như vậy?
Thi Trường Nhạc tính tình khôn khéo, y cũng biết trong quan trường rất ít tình cảm xúc động thật sự, hơn nữa cho dù là Bí thư và Chủ tịch quận, đôi khi những lời nói ra chưa chắc mọi người cũng đều nghe theo. Mượn nhóm công nhân mà nói, bọn họ có đôi khi vùng dậy, mặc kệ lời nói của Bí thư Quận ủy hay Chủ tịch quận, thậm chí lời của Bí thư Thành ủy và Thị trưởng cũng không nghe, nhưng bọn họ rất nghe lời của người làm cho bọn họ tin phục.
Quyền lực đôi khi không thể lớn hơn sự hấp dẫn từ nhân cách con người.
Hạ Tưởng vừa xuất hiện đã làm chấn động cả một khu đã nói lên một điều, Hạ Tưởng chính là người bọn họ tín nhiệm nhất và kính nể nhất!
Thi Trường Nhạc càng ngày càng cảm thấy nhìn không thấu Hạ Tưởng, ánh mắt đảo qua mấy vòng, trong lòng cũng suy nghĩ nhiều hơn. Đồng thời ở sâu trong nội tâm của y, quyết định đi theo Bạch Chiến Mặc cũng đã bắt đầu lung lay. Chủ tịch quận Hạ có thể đối xử thâm tình hậu ý với đám công nhân, thì người theo hắn hẳn là cũng sẽ được đối xử tử tế... Y không ngừng đánh giá Hạ Tưởng, tâm tư trong lòng ngày càng trĩu nặng.