Sau cuộc điện thoại của Diệp Thạch Sinh, người thứ hai gọi điện thoại là Tống Triêu Độ. Tống Triêu Độ đã bớt tức giận như lúc ban đầu, khi biết được Hạ Tưởng không gặp chuyện gì lớn, trong lòng cũng được trấn an hơn rất nhiều. Ông ta không phê bình Hạ Tưởng kích động, cũng không khen ngợi hành động của Hạ Tưởng, chỉ đơn giản hỏi xem thương thế như thế nào, sau đó nói tiến triển của vụ án…
- Đã phát hiện hành tung của nghi phạm tại thành phố Đan Thành. Đan Sĩ Kỳ và Vương Tiếu Mẫn ra lệnh cho toàn bộ cảnh sát ở thành phố Đan Thành xuất kích, nhưng vẫn là chậm một bước, khiến hung thủ tẩu thoát. Hiển nhiên, hung thủ đã sớm có chuẩn bị, hơn nữa còn có nội ứng giúp y, hiện tại chắc là y đã trốn ra khỏi tỉnh Yến.
Thực ra Tống Triêu Độ có hơi bất mãn với cách làm của Hạ Tưởng nhưng lại không đành lòng phê bình hắn, không muốn hắn mất đi lòng nhiệt huyết quá sớm, bởi vì người trong chốn quan trường đều là lão luyện có thừa nhưng nhiệt tình thì không đủ. Còn Hạ Tưởng dù sao tuổi cũng trẻ, lại không phải người không có chừng mực, Tống Triêu Độ liền càng có ý muốn Hạ Tưởng trưởng thành theo con đường của ông ta, đến khi Hạ Tưởng cần sẽ giơ tay giúp đỡ hết sức có thể.
- Mấy nghi phạm bắt được tại hiện trường đã khai ra đầu sỏ của chúng tên là Vương Đại Pháo, người lái xe chính là y. Về phần Vương Đại Pháo do ai sai bảo thì bọn chúng không rõ. Bây giờ chỉ có bắt được Vương Đại Pháo mới có thể bắt được hung thủ thực sự phía sau.
Tuy nói như vậy nhưng trong lòng Tống Triêu Độ không vui. Bởi vì Vương Đại Pháo có thể trốn thoát khỏi thiên la địa võng của cảnh sát, hiển nhiên là sớm đã có người bày ra con đường chạy trốn cho y một cách tỉ mỉ, hơn nữa trên đường đi còn có người trợ giúp Vương Đại Pháo, người đứng phía sau năng lực không nhỏ.
Khẳng định điểm dừng chân cuối cùng cũng đã chuẩn bị tốt rồi. Trừ phi Vương Đại Pháo tự thú hoặc là xuất hiện sự việc không ngờ, nếu không, muốn bắt được Vương Đại Pháo thì khó khăn không nhỏ. Còn có một chuyện khác là nếu làm quá lên, nói không chừng đối phương giết người bịt miệng, sẽ thành chết không người đối chứng.
Tống Triêu Độ do dự một chút, nói với Hạ Tưởng lo lắng của ông ta.
Nhưng Hạ Tưởng lại lạc quan hơn Tống Triêu Độ nghĩ:
- Không vội, Vương Đại Pháo sẽ có một ngày sa lưới, cảm ơn Phó chủ tịch tỉnh Tống đã quan tâm.
Tống Triêu Độ chưa từng hỏi nguyên nhân vì sao Hạ Tưởng tự tin, ông ta đưa điện thoại cho Tống Nhất Phàm, bởi vì Tống Nhất Phàm ở bên cạnh đã sớm đòi được nói chuyện với Hạ Tưởng.
- Anh Hạ, có muốn em đến Bắc Kinh với anh không? Nếu không em xin nghỉ nửa tháng đi chăm sóc anh, hiện tại anh có khỏe lại chưa?
Tống Nhất Phàm vẫn không thay đổi tính cách vốn có của cô, vừa nói đã là hỏi liên tiếp.
Hạ Tưởng cười bất đắc dĩ, bảo cô đến chỗ hắn sao? Xin đừng, cô đến đây không quấy rối thì đã cảm ơn trời đất rồi. Tuy nhiên ngẫm lại cô cũng là có lòng tốt, nên nói:
- Không cần phiền toái vậy, em cứ đến trường, khi nào anh về thành phố Yến sẽ đến thăm em.
Tống Nhất Phàm mất hứng:
- Khẳng định là bên cạnh anh không thiếu người chăm sóc, em biết. Anh chê em ầm ĩ, em cam đoan sẽ ngoan ngoãn, được không?
Hạ Tưởng liền khuyên giải, an ủi cô vài câu, mới làm cho cô từ bỏ ý định trong đầu. Được, cô gọi điện thoại tới không phải muốn an ủi hắn mà là muốn đến giúp vui đây mà.
Tuy nhiên trước khi Tống Nhất Phàm gác máy lại nói một câu: Tại
- Có phải y tá ở bệnh viện Bắc Kinh đều xinh đẹp hay không?
…
Cả đêm không được yên tĩnh, điện thoại không ngừng, gần như tất cả người hắn quen biết đều gọi điện thoại tới. Cho dù là mấy người Phùng Húc Quang, Tôn Hiện Vĩ lòng đầy căm phẫn hay là mấy người Tiêu Ngũ, Lý Hồng Giang giận không kìm được, cùng với mấy người Trần Phong, Lý Đinh Sơn, Cao Hải quan tâm thật lòng, còn có mấy người Mai Thái Bình, Khâu Tự Phong an ủi, đều khiến Hạ Tưởng cảm nhận được tình cảm dạt dào.
Hạ Tưởng cố ý giải thích với mấy người Tiêu Ngũ, Tôn Hiện Vĩ, nhất định phải thay hắn đến bệnh viện số hai của tỉnh thăm hỏi lão Tiền cho tốt, dùng thuốc tốt nhất, mời thầy thuốc tốt nhất, từ từ bổ sung dinh dưỡng đầy đủ, Tiêu Ngũ đồng ý ngay, nói là sẽ chăm sóc cho lão Tiền như anh em ruột vậy. Cả Tôn Hiện Vĩ cũng không nói đùa một câu, nói là lập tức đưa mấy trăm ngàn tệ cho người nhà lão Tiền, sau đó lại cấp cho lão Tiền một căn nhà ở thành phố, sẽ lo cho cả nửa đời sau của lão…
Đối với lão Tiền, Hạ Tưởng trong lòng băn khoăn, cảm thấy lão bị thua thiệt nhiều lắm. Chờ hắn trở lại thành phố Yến, nhất định phải đến gặp trực tiếp cảm ơn lão thật xứng đáng, nếu không có lão Tiền thì hiện giờ chắc hắn không thể tưởng tượng nổi sẽ thế nào.
Sau đó Liên Nhược Hạm không chịu nổi phiền hà, muốn cho Hạ Tưởng được nghỉ ngơi, liền bắt hắn tắt di động.
Hạ Tưởng quả thật cũng mệt mỏi, thân thể mệt mỏi, đầu óc cũng mệt mỏi, suy nghĩ quá nhiều vấn đề, hắn quả thật rất mệt mỏi, vừa rảnh tay điện thoại liền say sưa đi vào giấc ngủ.
Hạ Tưởng ngủ một giấc ngon vô cùng, có cảm giác ngủ thẳng cẳng, đến tận chiều ngày hôm sau mới dậy, rồi màn đêm lại buông xuống, thành phố Yến đã xảy ra rất nhiều sự việc….
Sau khi hội nghị ở Bắc Kinh kết thúc, đầu tiên là Tôn Định Quốc và Hoàng Kiến Quân suốt đêm khẩn cấp về thành phố Yến. Tôn Định Quốc mời họp hội nghị khẩn cấp ở Thành ủy suốt đêm, Hoàng Kiến Quân cũng tham gia cuộc họp hội nghị khẩn cấp buổi đêm tại Quận ủy.
…
Màn đêm buông xuống nhưng trong phòng họp Tỉnh ủy vẫn đèn đuốc sáng trưng, hơn mười vị ủy viên thường vụ toàn bộ đến đông đủ, dưới sự chủ trì của Bí thư Tỉnh ủy Diệp Thạch Sinh, mời họp hội nghị lâm thời khẩn cấp.
Ba cấp cùng triển khai, nhất định là một đêm không ngủ, Hạ Tưởng ngủ được một giấc sâu cũng có thể đoán được tối nay sẽ có bao nhiêu người khó ngủ, nhưng hắn cũng không lo được nhiều như vậy, việc hắn nên làm đã làm xong, tình hình phát triển, ít nhất hướng lớn sẽ không chệch khỏi những gì hắn đã dự đoán. Hắn chỉ cần nghỉ ngơi dưỡng sức.
Hội nghị Tỉnh ủy cuối cùng đưa ra quyết định, hoàn toàn khẳng định hành vi xả thân cứu người của Hạ Tưởng, cho rằng trong sự kiện Cao ốc Hỏa Thụ, hành động hắn áp dụng là quyết định chính xác, yêu cầu Thành ủy và Quận ủy nghiêm túc điều tra chuyện khoản tiền đền bù đã giao cho thôn Tiểu Đấu. Kết quả điều tra ra đượ cho dù là ai thì tuyệt đối sẽ không nhân nhượng, nhất định phải cho dân thôn một lời giải thích, đồng thời yêu cầu cơ quan công an các cấp dốc sức truy tìm và điều tra hung thủ, nhất định phải đem hung thủ ra trước công lý, không tiếc cái giá nào phải trả.
Không như hội nghỉ ở Tỉnh ủy khá ôn hòa, hội nghị ở Thành ủy thành phố Yến thì như có một khối thuốc nổ. Đầu tiên là Tôn Định Quốc vừa mới được vào hội nghị thường vụ lên tiếng, mười phần như lửa đốt, nói chuyện không lưu tình chút nào:
- Ý kiến của tôi có ba điểm, thứ nhất là cắt chức ngay lập tức Phó cục trưởng phân cục cảnh sát quận Hạ Mã, Lục Tiểu Khu. Thứ hai là xử phạt nặng Phó cục trưởng Cục Công an thành phố Tần Thì Vũ. Thứ ba là Phó bí thư Quận ủy quận Hạ Mã Khang Thiếu Diệp, Đảng phải xử phạt một lỗi nặng.
Đảng xử phạt một lỗi nặng tương đương với trực tiếp khiến Khang Thiếu Diệp dừng lại tại cấp bậc hiện tại, về sau vĩnh viễn hết hy vọng thăng tiến. Lục Tiểu Khu khó có thể giữ được, Tần Thì Vũ có thể được điều ra khỏi thành phố Yến, nhưng Khang Thiếu Diệp thì không thể xử như vậy được, Phó Tiên Phong kiệt lực phản đối:
- Xử phạt đồng chí Khang Thiếu Diệp như vậy là quá nặng, ông ta là người đầu tiên tới hiện trường, không có công cũng có lao, cho dù không có bản lĩnh chỉ huy như đồng chí Hạ Tưởng, nhưng tốt xấu gì ông ta cũng là một trong hai lãnh đạo của quận Hạ Mã đích thân tới hiện trường. Cho dù vì vấn đề năng lực không làm được việc thì cũng coi như có lòng. Nếu như vậy mà vẫn xử phạt ông ta, sẽ làm lạnh lòng các cán bộ Đảng viên khác.
Lý do của Phó Tiên Phong cũng thật là phong phú.
- Tôi hoàn toàn tán thành ý kiến của đồng chí Định Quốc. Chỉ bổ sung thêm một chút, đối với nguyên nhân gây ra sự kiện dân thôn Tiểu Đấu bộc phát, đề nghị Thành ủy và Quận ủy quận Hạ Mã thành lập một tổ điều tra liên hợp đến nắm giữ thôn Tiểu Đấu, điều tra rõ người nào đã cắt xén khoản tiền bồi thường của dân thôn Tiểu Đấu, truy cứu đến tận cùng người có trách nhiệm!
Lý Đinh Sơn bình thường luôn ôn hòa nho nhã, hôm nay lại hùng hổ, thái độ mạnh bạo bất thường.
Động tới Hạ Tưởng không khác nào chính là động đến ông ta! Lý Đinh Sơn nhớ lại thời kỳ khởi đầu nhưng năm tháng cùng nhau ở huyện Bá, nhớ tới Hạ Tưởng bình tĩnh tươi cười, trước sau như một, ông ta liền cảm thấy khó chịu từng đợt. Hận không thể trước mặt mọi người đánh Phó Tiên Phong hai cái tát!
Nhưng cũng chỉ là nghĩ mà thôi, ông ta chỉ có cách nhìn chằm chằm một cách lạnh lùng vào Phó Tiên Phong vài lần, sau đó còn nói:
- Tôi đề nghị đồng chí Cao Hải ở Thành ủy làm tổ trưởng tổ điều tra!
- Tôi tán thành đề nghị thành lập tổ điều tra. Đối với chuyển xử phạt Lục Tiểu Khu và Tần Thì Vũ, tôi cũng tôn trọng ý kiến của đồng chí Định Quốc. Tuy nhiên, đối với vấn đề của Khang Thiếu Diệp, xử phạt hơi nặng, dù sao ông ta cũng là Phó bí thư Quận ủy quận Hạ Mã, là một trong những người phụ trách trong Đảng ủy, nếu Đảng xử phạt nặng một cách dễ dàng có phải sẽ gây bất lợi cho việc triển khai công tác về sau của quận Hạ Mã không?
Ngoài dự đoán của mọi người chính là Hồ Tăng Chu cũng có ý kiến rõ ràng dứt khoát về việc xử phạt Khang Thiếu Diệp, tỏ rõ là phản đối.
Tuy rằng hiện tại Khang Thiếu Diệp và Hồ Tăng Chu càng lúc càng xa, nhưng dù sao trước kia giữa họ từng có quan hệ không tồi. Thứ nhất là Hồ Tăng Chu nhớ ân tình cũ, thứ hai là cũng hiểu được nếu trực tiếp phạt lỗi nặng trong Đảng đối với Khang Thiếu Diệp thì hơi quá mức. Hạ Tưởng bị thương không phải chuyện giả, nhưng không thể bởi vậy mà giận chó đánh mèo vào Khang Thiếu Diệp. Bồi dưỡng một cán bộ không dễ dàng, phạt một lỗi nặng, cơ bản sẽ khiến cho tiền đồ của Khang Thiếu Diệp trở nên vô vọng.
Cao Hải liếc mắt nhìn Lý Đinh Sơn với tâm tư đầy phức tạp, trong lòng lại nghĩ, may mà Hạ Tưởng nhắc nhở mình đúng lúc, ông ta đã xử lý sạch sẽ, rảnh tay rảnh chân, không giữ lại di chứng gì. Theo như tình hình hiện tại mà nói, bất kể tra ra cấp bậc nào, chỉ sợ nếu tra đến tận cấp Phó giám đốc sở cũng không có gì là lạ.
Một số các vụ án trước kia, nói chung đều có một giới hạn, ví dụ như là chỉ điều tra đến cấp Phó cục trưởng, rất ít khi động đến cán bộ cấp Cục trưởng, cũng là một quy định bất thành văn. Nhưng mấy đề nghị hôm nay, trực tiếp đều là nhằm vào cán bộ cấp Phó cục trưởng trở lên, xem ra sự việc muốn làm cho nhỏ đi cũng không được, đừng nghĩ có thể cho qua theo kiểu đầu voi đuôi chuột.
Từ khuôn mặt vẫn xanh mét không đổi của Trần Phong là có thể nhìn ra được, Bí thư Trần là quá tức giận rồi.
Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Tô Công Thần từ sau khi đến thành phố Yến, ngoại trừ lần trước khi Ngô gia chèn ép Hạ Tưởng thì lên giọng phản đối Trần Phong, còn những thời điểm bình thường khác đều phụ họa theo đề nghị của Trần Phong. Hôm nay vẻ mặt của ông ta rất bình tĩnh, đầu tiên là tìm từ ngữ nghiêm khắc đối với việc Hạ Tưởng bị tập kích bất ngờ, sau đó lại phát biểu cách nhìn về vấn đề xử phạt mấy người:
- Chuyện xử phạt đồng chí Lục Tiểu Khu và Tần Thì Vũ tôi sẽ không phát biểu ý kiến gì, đồng chí Định Quốc là người có quyền lên tiếng nhất, tôi tôn trọng ý kiến của ông ấy. Đồng chí Khang Thiếu Diệp thân là Phó bí thư Quận ủy quận Hạ Mã, là người đầu tiên chạy tới hiện trường, không có công cũng có lao, nếu chỉ vì làm việc bất lực mà Đảng ghi nhớ một lỗi nặng thì hơi không thể nào nói nổi. Đề nghị của tôi là sau khi điều tra rõ ràng vấn đề khoản tiền bồi thường cho thôn Tiểu Đấu và hung thủ sa lưới, sẽ quay lại thảo luận vấn đề đồng chí Khang Thiếu Diệp không làm tròn bổn phận.
Cho dù là Trần Phong, Hồ Tăng Chu hay là Phó Tiên Phong đều nghi ngờ, không biết Tô Công Thần có ý gì? Kế hoãn binh? Hay là đòn gió, kéo dài thời gian? Lập trường của ông ta là đứng ở giữa hay là chưa rõ sẽ thiên về bên nào?
Đang lúc mọi người đều nghi ngờ khó hiểu, Tô Công Thần lại bổ sung một câu:
- Ủy ban Kỷ luật thành phố nhận được tố cáo, đồng chí Khang Thiếu Diệp khi ở đảm nhiệm vị trí Phó chủ tịch thường trực huyện, trong thời gian xây dựng công trình tòa nhà Ủy ban nhân dân huyện, đã có quyết sách sai lầm nghiêm trọng – cũng có thể không phải là sai lầm, khả năng có giao dịch ngầm phía sau, Ủy ban Kỷ luật đang làm công tác xác minh nội dung thư báo cáo…
Phó Tiên Phong nhíu mày.
Trần Phong hơi lộ ra vẻ kinh ngạc.
Hồ Tăng Chu vẻ mặt khó đoán, liếc nhìn Tô Công Thần bằng một ánh mắt phức tạp.
Tất cả mọi người đểu nghe rõ ràng, Tôn Định Quốc thì dứt khoát, Phó Tiên Phong kiên trì phản đối, Hồ Tăng Chu đánh Thái Cực quyền, Tô Công Thần thì lui để tiến, ở bên ngoài là thả cho Khang Thiếu Diệp một con ngựa, nhưng trên thực tế là muốn chờ đợi tất cả các sự kiện, sau khi điều tra ra manh mối của sự kiện hành hung và tố cáo, mới đến tính sổ một lần, có khả năng sẽ là một đòn đánh chết Khang Thiếu Diệp.
Thủ đoạn thật là âm hiểm.
Tuy nhiên khiến mọi người suy đoán chính là bình thường Ủy ban Kỷ luật tra án, trừ phi cần thiết thì cùng lắm mới lộ ra chút tin tức cho nhân vật số một là Trần Phong, còn không thì từ trước đến nay sẽ không công khai ra bên ngoài, cho dù là ở hội nghị thường vụ cũng không để lộ ra. Tô Công Thần lại cố ý nói ra vấn đề, là có ý đồ gì?
Dường như Tô Công Thần cố ý bày ra mê trận vậy, sau khi nói xong còn gật đầu với vẻ mặt nghiêm túc, không nói gì nữa.
Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật Trần Ngọc Long nói với vẻ mặt nghiêm túc:
- Trước khi sự việc chưa điều tra rõ được chân tướng, đề nghị không quyết định xử phạt bất cứ đồng chí nào trong ba đồng chí, trước hết tôi không phát biểu ý kiến về vấn đề của đồng chí Khang Thiếu Diệp, còn hai đồng chí Tần Thì Vũ và Lục Tiểu Khu thì làm việc không tồi, còn khá tận tụy, bình thường không có sai phạm gì lớn. Hôm nay bất lực xuất ra lực lượng cảnh sát cũng có nguyên nhân khách quan, không thể một gậy mà đánh chết người ta, cũng không phù hợp với tình thần răn trước ngừa sau. Ý kiến của tôi là, trước mắt lấy truy cứu hung thủ là việc chính, còn các việc khác không nên có kết luận quá sớm.
Ủy ban Chính trị Pháp luật chủ quản tuyến công an, Trần Ngọc Long thể hiện thái độ hiển nhiên là đáp trả lại Tôn Định Quốc kịch liệt.
Trong mắt Tôn Định Quốc, tuy rằng Trần Ngọc Long là Bí thư Ủy ban chính trị, nhưng ông ta không phải là xuất thân từ công an địa phương, nên có chút khinh thường ông ta. Vừa nghe lời nói của Trần Ngọc Long rõ ràng là coi nhẹ chính mình, Tôn Định Quốc trong cơn phẫn nộ, đập bàn đứng lên:
- Vấn đề của hai đồng chí Tần Thì Vũ và Lục Tiểu Khu, tôi rõ ràng hơn Bí thư Trần nhiều. Tôi đã công tác trong tuyến đầu của hệ thống công an nhiều năm, cũng đã có tiếp xúc với hai người bọn họ, nghiệp vụ của bọn họ còn chưa thực sự là hẳn hoi, thái độ còn không đứng đắn, không nghiêm chỉnh, tôi càng có quyền lên tiếng!
Chọc đúng vào mạch, đối chọi gay gắt.
Không khí của hội nghị thường vụ lập tức trở nên căng thẳng.
Quả thật Trần Ngọc Long cũng có ý nhằm vào Tôn Định Quốc. Theo ông ta, Tôn Định Quốc vừa mới được vào hội nghị thường vụ, liền khoa chân múa tay nói về vấn đề nhân sự của tuyến công an, quả là không coi Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật như ông ta ra gì!
Trần Ngọc Long không tích tụ cơn giận trong lòng mới là lạ.
Tôn Định Quốc thực ra là cố ý đánh trả Trần Ngọc Long, ông ta biết Tần Thì Vũ và Lục Tiểu Khu đều là người của Trần Ngọc Long. Tuy không có chứng cứ trực tiếp cho thấy Trần Ngọc Long có sắm vai trò gì trong sự kiện của Hạ Tưởng, nhưng vấn đề không xuất ra lực lượng cảnh sát có thể lớn có thể nhỏ, ông ta sẽ đánh một đòn ra trò.
Hạ Tưởng là ai? Là con rể Tào Vĩnh Quốc, Tào Vĩnh Quốc là bạn tri kỉ nhiều năm của ông ta, là bạn tốt mười mấy năm không thay lòng đổi dạ. Tuy Tào Vĩnh Quốc không có ý nhắc nhở và tại thành phố Yến, Hạ Tưởng có một mạng lưới quan hệ vô cùng vững chắc, nhưng Tôn Định Quốc đối đãi với Hạ Tưởng như con cháu, không phải vì ông ta coi Tào Thù Lê như con gái mà chính là vì ông ta thấy Hạ Tưởng vô cùng thuận mắt.
Đối phương lại thừa dịp ông ta đi công tác bên ngoài để xuống tay với Hạ Tưởng, bảo ông ta bỏ qua là chuyện vô cùng khó, làm sao ông ta có khả năng nuốt trôi cục tức này? Sẽ mượn cơ hội mà phát ra một chút.
Trần Ngọc Long cũng đập bàn:
- Đồng chí Tôn Định Quốc, xin ông đừng chuyện bé xé ra to, đồng chí Hạ Tưởng không gặp vấn đề gì, không đến nỗi phải bảo vệ hắn như quốc bảo vậy!
Phương Tiến Giang giận giữ:
- Không vấn đề gì sao? Ý của Chủ nhiệm Trần là đồng chí Hạ Tưởng phải bị tàn tật hoặc chết thì mới tính là có vấn đề sao? Đồng chí Hạ Tưởng không có vấn đề gì là vì cậu ta có uy danh lớn, có người bị thương thay cậu ta, nếu đổi là ông thì đã sớm ngã trên mặt đất rồi.
- Anh…
Trần Ngọc Long tức giận đến đỏ mặt tía tai
- Xin Trưởng ban Phương nói chuyện chú ý thân phận, đừng ngậm máu phun người.
Phó Tiên Phong không cãi vã, nhưng âm thầm cảm thấy đau xót khó tả. Đàm Long vừa đi, gã ở hội nghị thường vụ thế cô lực yếu, gần như không có đồng minh nào, ngay cả Trần Ngọc Long vì có cớ là Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật, nên mới có tiếng nói nhất định. Còn Tư lệnh viên phân quân khu Vương Duyên Long thì bình thường cũng có quyền lên tiếng nhưng gần như không có ai để ý thái độ của ông ta.
Phó Tiên Phong âm thầm nhìn chăm chú Phương Tiến Giang thật nhanh, trong lòng càng quyết tâm với ý định của gã, đá Phương Tiến Giang đi, đưa người một nhà vào đảm nhiệm chức vụ Trưởng ban Tổ chức cán bộ, như vậy gã mới có thể tăng thêm tiếng nói ở hội nghị thường vụ.
Tôn Định Quốc nổi giận đùng đùng hô:
- Tôi bảo vệ đồng chí Hạ Tưởng đấy, như vậy thì làm sao? Chủ nhiệm Trần có ý kiến gì? Có ý kiến gì là vấn đề của ông, không quan hệ gì đến tôi!
Ý nói là tùy ông, tôi thích như thế nào thì như thế đó, ông không có quyền xen vào.
Trần Ngọc Long cũng phát hỏa:
- Tôi cứ muốn nhúng tay vào chuyện của ông đó, thì làm sao nào? Quyết định xử phạt Tần Thì Vũ và Lục Tiểu Khu tôi kiên trì phản đối!
Chính trị, có khi là coi trọng cô đọng kín đáo nhưng cũng có khi coi trọng đao súng thực sự, khi tức giận cũng là xông thẳng vào, không nhường bước, đều trực tiếp nổ súng nã pháo thẳng vào nhau, mặc kệ cái gì gọi là nghệ thuật nói chuyện.
Hồ Tăng Chu thấy tình hình không ổn, liền ra mặt dàn xếp:
- Mọi người đừng làm ầm ĩ, việc gì cũng có thể thương lượng. Có làm ầm lên cũng không có kết quả, lại làm tổn thương hòa khí phải không?
- Hòa khí?
Trần Phong cười lạnh một tiếng
- Khi đồng chí Hạ Tưởng một mình lên trên nóc nhà không để ý đến nguy hiểm tính mạng mà đi khuyên ngăn lão Lỗ, lúc đó ai nghĩ tới hòa khí? Khi đồng chí Hạ Tưởng lặp đi lặp lại nhiều lần bị tập kích, thì ai nghĩ tới hòa khí? Bản thân đồng chí Hạ Tưởng bị trọng thương, bây giờ còn đang nằm hôn mê bất tỉnh ở bệnh viện, hung thủ thì vẫn còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, chân tướng sự việc vẫn chưa điều tra rõ, chúng ta lại ngồi đây nói chuyện hòa khí sao? Hòa khí thì giải quyết được vấn đề gì? Không có thủ đoạn cứng rắn một chút, thái độ không kiên quyết rõ ràng, chỉ trông vào hòa khí thì chúng ta có thể giải quyết công bằng tất cả mọi khó khăn sao? Thật đúng là truyện tiếu lâm!
Trần Phong đập bàn đến "rầm" một tiếng, đứng lên:
- Hôm nay tan họp, ngày mai sẽ tiếp tục. Tôi cố ý nhắc nhở một số đồng chí cá biệt một câu, xin chú ý phương pháp làm việc và thái độ, tôi mới là nhân vật số một của Thành ủy thành phố Yến!
Trần Phong phẩy tay áo bỏ đi với vẻ mặt lạnh lùng, không để cho Hồ Tăng Chu và Trần Ngọc Long chút thể diện nào!
Vẻ mặt Hồ Tăng Chu trở nên lúng túng khó xử, sắc mặt tái xanh. Trần Ngọc Long thì mặt lại đỏ bừng, miệng há to, một câu cũng không nói nên lời.
Hội nghị thường vụ Thành ủy sặc mùi thuốc súng, so sánh với hội nghị thường vụ của quận ủy quận Hạ Mã thì đúng là loạn một bầy. Hội nghị bắt đầu diễn ra từ sau mười hai giờ, khi Bạch Chiến Mặc trở về từ Bắc Kinh, đến tận chín giờ tối vẫn không đưa ra được kết luận gì.
Hiện trường tại hội nghị thường vụ quận ủy có thể dùng một cụm từ để hình dung, đó chính là "lung tung lộn xộn"!
Bạch Chiến Mặc vừa đến liền bị Trần Thiên Vũ nghi ngờ, Hoàng Kiến Quân cũng lên án mạnh mẽ vấn đề phân chia lực lượng cảnh sát ở quận, tuyên bố phải nghiêm túc xử lý đương sự. Còn ý của Bạch Chiến Mặc và Khang Thiếu Diệp là để điều tra rõ chân tướng sự tình rồi xử lý cũng không muộn, lại lập tức bị Tạ Nguyên Thanh châm biếm một hồi.
Tạ Nguyên Thanh không đứng ở lập trường của Hạ Tưởng mà nói chuyện, cũng không phải cố ý đối nghịch với Bạch Chiến Mặc. Anh ta chỉ là không quen nhìn cách làm của Bạch Chiến Mặc, khóe miệng nhếch lên, lộ ra một nụ cười khinh miệt, lấy một giọng điệu vô cùng khinh thường ra nói:
- Điều tra? Còn muốn điều tra cái gì nữa? Ở thời điểm mấu chốt mà cảnh sát không xuất lực lượng, cho dù là lấy cớ gì cũng không che giấu được chuyện không làm tròn bổn phận là có thật? Đương nhiên, nếu nhà bọn họ cũng bị thiêu hoặc có người chết, thì chuyện đó có thể tha thứ được. Theo tôi thấy thì, chẳng những phải lập tức xử phạt bọn họ, còn phải điều tra nghiêm túc xem lúc ấy là bọn họ đang mải ăn uống hay đánh bài? Hay là bị người ta âm thầm cố ý sai khiến, chính là cố ý muốn Chủ tịch quận Hạ bị thương…
Khang Thiếu Diệp không chịu nổi thái độ của Tạ Nguyên Thanh, vừa nghe liền nổi trận lôi đình:
- Đồng chí Tạ Nguyên Thanh, xin anh tự trọng, đừng ngậm máu phun người, cũng đừng ăn nói lung tung. Chỉ trích không có chứng cớ chỉ có thể chứng minh anh không có tri thức thôi!
Tạ Nguyên Thanh cũng không cãi cọ với Khang Thiếu Diệp, chỉ cười bâng quơ:
- Ông gấp cái gì, có phải nói ông là người âm thầm sai khiến Lục Tiểu Khu không xuất ra lực lượng cảnh sát đâu? Nhìn bộ dạng đỏ mặt tía tai của ông, đến hiện trường chẳng những đánh cái rắm cũng không làm được, đến một cọng tóc gáy cũng không bị mất, tôi lại thấy nghi ngờ ông và dân thôn thông đồng cùng một ruột…
Còn chưa dứt lời, Khang Thiếu Diệp đập bàn đứng lên:
- Tạ Nguyên Thanh, tôi cảnh cáo anh, anh dám công kích tôi lần nữa, tôi sẽ không để yên cho anh đâu.
Tạ Nguyên Thanh vẫn mang sắc mặt lạnh lùng, "hô" một tiếng rồi đứng lên, một bước cũng không chịu nhường:
- Không để yên cho tôi sao? Được thôi, để xem không để yên là như thế nào? Là mắng nhau hay đánh nhau, với tuổi tác của ông cũng đừng nên kích động, tôi không đành lòng làm tổn thương người cao tuổi đâu!
- Anh, anh, anh…
Khang Thiếu Diệp tức giận đến sôi máu, nếu Hạ Tưởng nói gã là già thì gã còn thừa nhận, dù sao gã cũng lớn hơn Hạ Tưởng 10 tuổi, nhưng so với Tạ Nguyên Thanh chỉ lớn hơn 5 tuổi, đã bị Tạ Nguyên Thanh "tôn xưng" là người cao tuổi, mà ở hội nghị thường vụ quả thật tuổi của gã cũng có hơi lớn, chênh lệch với mọi người, nên ghét nhất là người ta nói đến chuyện tuổi tác. Vậy mà Tạ Nguyên Thanh cố tình nói trúng tim đen, khiến gã nổi trận lôi đình, đã định xông lên đánh lộn với Tạ Nguyên Thanh.
Vừa mới đứng lên liền cảm thấy ngực khó chịu, sau đó đột nhiên trước mắt tối sầm, ngã xuống mặt đất, bất tỉnh nhân sự.
Bệnh tim đột phát!
Bạch Chiến Mặc sợ không nhẹ, Khang Thiếu Diệp bị Tạ Nguyên Thanh mắng cho một câu mà hôn mê bất tỉnh, truyền đi chắc thành vụ bê bối của quận Hạ Mã, gã chỉ lo lắng hung hăng trừng mắt nhìn Tạ Nguyên Thanh nói một câu:
- Nếu có chuyện gì không hay xảy ra với đồng chí Khang Thiếu Diệp, Tạ Nguyên Thanh, anh cứ chờ đấy mà chịu xử phạt.
Tạ Nguyên Thanh vẫn tỏ dáng vẻ chẳng sao cả, ngược lại, lại ngồi trở lại ghế:
- Đã có bệnh tim còn muốn làm quan, sớm muộn gì cũng bị tức mà chết thôi!
Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật Lý Ứng Dũng thì có vẻ thô lỗ hơn, thực sự chịu không nổi sự châm chọc khiêu khích của Tạ Nguyên Thanh, giận dữ:
- Anh câm miệng lại! Nói thêm một câu nữa, tin hay không tôi đánh anh!
- Lại thêm một người cao tuổi nữa sao? Bây giờ người cao tuổi thế nào đều là già mà không đáng để kính trọng, không nhường người trẻ tuổi chút nào vậy?
Tạ Nguyên Thanh sợ ai chứ? Y là người đến từ Bắc Kinh, từ trước đến nay đều khinh thường người ở quận Hạ Mã, nhất là Lý Ứng Dũng xuất phát từ cơ sở, là một kẻ quê mùa, hơn nữa quả thật là so với Khang Thiếu Diệp thì Lý Ứng Dũng còn lớn tuổi hơn.
Lý Ứng Dũng vốn không thích cách nói chuyện cạnh khóe của Tạ Nguyên Thanh, thấy y nói chuyện khiến cho Khang Thiếu Diệp tức giận đến bệnh tim phát tác mà vẫn còn tỏ dáng vẻ không có gì, lửa giận nhiều năm không bùng phát nay liền bùng lên, không đè nén được phiền chán trong lòng, bước vài bước về phía trước, giơ tay lên định tóm áo Tạ Nguyên Thanh.
Thực ra không chỉ Lý Ứng Dũng mà cả Phó Hiểu Bân, Biện Tú Linh và Hoàng Kiến Quân cũng đều không thích cung cách của Tạ Nguyên Thanh, thậm chí ngay cả Trần Thiên Vũ cũng thường xuyên phải bịt mũi mới có thể chịu nổi y. Nhưng hôm nay mặc kệ là y có lòng hay không có ý định gì, cũng là y đã ra mặt vì Hạ Tưởng, nói chuyện vì Hạ Tưởng. Lý Ứng Dũng định đánh nhau, bọn họ sao có thể ngồi yên không quan tâm đến được?
Trần Thiên Vũ, Hoàng Kiến Quân nhanh chóng đứng lên, đứng cản trước mặt Tạ Nguyên Thanh, Trần Thiên Vũ còn làm ra tư thế khuyên giải, Hoàng Kiến Quân cũng làm vẻ mặt nghiêm túc, trợn mắt đối lại:
- Chủ nhiệm Lý đã lớn tuổi rồi, muốn động tay động chân, trước tiên hãy nghĩ đến hậu quả đã rồi nói sau!
Sau khi Hoàng Kiến Quân ở Bắc Kinh nghe được tin Hạ Tưởng bị tập kích, đã gọi điện cho Lịch Phi mắng mỏ một chút. Lịch Phi tuy bị oan ức nhưng cũng chịu đựng, khi Hoàng Kiến Quân mắng xong rồi mới giải thích nỗi khổ không điều động được lực lượng cảnh sát của anh ta. Hoàng Kiến Quân vừa nghe liền hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra, Lục Tiểu Khu và anh ta luôn bất hòa, lời nói của anh ta có khi cũng chỉ bằng mặt chứ không bằng lòng, vả lại quan hệ với Lý Ứng Dũng rất gần.
Quan hệ giữa Lý Ứng Dũng, Bạch Chiến Mặc, và Khang Thiếu Diệp ai không biết rõ chứ? Đáp án ngay lập tức miêu tả sinh động.
Hoàng Kiến Quân hiểu rõ trong lòng, đối phương thừa dịp anh ta không có mặt để xuống tay, chính là âm thầm sắp đặt, kéo dài thời gian cảnh sát trình diện, cố ý tạo cạm bẫy với Hạ Tưởng. Anh ta rất bội phục Hạ Tưởng, sau khi nghe được Hạ Tưởng bị thương, thì rất đau lòng, càng thêm kính trọng hơn. Hoàng Kiến Quân xuất thân từ quân nhân, kính nể nhất là người ở thời khắc mấu chốt chủ động lấy bản thân ra ngăn cơn sóng dữ, chỉ có người như vậy mới là trụ cột vững vàng, mới là xương sống của quốc gia.
Hạ Tưởng bị thương, anh ta chẳng những phẫn nộ mà còn căm thù người đứng phía sau đến tận xương tủy, cảm thấy có thể sử dụng một thủ đoạn bỉ ổi như vậy thì thật đúng không phải đàn ông. Lửa giận trong lồng ngực anh ta cứ bốc cháy mãnh liệt. Sau khi trở về quận Hạ Mã, vẫn nghẹn cứng mà khó chịu. Bây giờ nhìn Lý Ứng Dũng muốn động tay động chân, liền lại tức giận ngút trời, chủ động tiến ra đối chiến với Lý Ứng Dũng.
Gió đông thổi, trống trận vang lên, ai sợ ai? Hoàng Kiến Quân tuổi trẻ, khỏe mạnh, trước kia ở bộ đội đã từng học võ bảo hộ thân thể của quân đội, tự nhận xử lý tên Lý Ứng Dũng xuất thân từ công an này cũng không thành vấn đề.
Lý Ứng Dũng thấy Hoàng Kiến Quân cứng rắn muốn đối chọi lại y, liền tức giận vô cùng, xắn tay áo lên…
Mắt thấy hội nghị thường vụ Quận ủy chuẩn bị trình diễn võ nghệ, Bạch Chiến Mặc nóng nảy hô to một tiếng:
- Dừng tay! Mấy người còn có để Bí thư tôi đây trong mắt không? Hội nghị thường vụ là chỗ nào? Không phải là nơi mấy người đánh nhau ẩu đả! Không cần nói gì nữa, cứu người quan trọng hơn.