Hạ Tưởng nói rất nghiêm nghị, vẻ mặt rất ngưng trọng, tuy rằng cũng là lời tâm huyết của hắn nhưng cũng tạo ra một sự trùng hợp, bởi vì mấy câu vừa rồi hắn nói đều là lời mà Thủ tướng đã nói và làm cả nước cảm động trong một số trường hợp trọng đại ở đời sau. Hắn rập khuôn đề cập tới trước, thể hiện sự quyết tâm với Thủ tướng, tin rằng nhất định có thể sẽ cho Thủ tướng một đáp án hài lòng.
Thủ tướng biến đổi sắc mặt.
Lời nói của Hạ Tưởng hoàn toàn đánh trúng nội tâm của ông ấy, tuy rằng là lời nói mà phải mấy năm sau ông mới nói ra nhưng đối với một con người mà nói thì phương hướng lớn trong lòng sẽ không thay đổi. Ông ấy liền cảm thấy lời nói của Hạ Tưởng câu nào cũng hợp tâm ý của ông nên đã tăng thêm thiện cảm với Hạ Tưởng.
Dịch Hướng Sư ở một bên thấy được sự yêu mến của Thủ tướng đối với Hạ Tưởng, trong lòng thầm tán thưởng, cũng đã không uổng công ông ấy dày công sắp đặt, cuối cùng cũng có thể để Hạ Tưởng xuất hiện trước mặt Thủ tướng, ông đã bắc xong cầu ở phía trước, con đường sau này thì phải xem chính Hạ Tưởng đi như thế nào.
Thủ tướng quay người lại, phát hiện Tào Thù Lê và Hạ Đông liền hiền từ nói:
- Tôi rất thích con trẻ. Nào, để tôi bồng một cái có được không?
Tào Thù Lê vội đưa Hạ Đông đưa ra phía trước:
- Thủ tướng ngài đề phòng nó một chút, nó rất quấy, thích cào cấu loạn xạ…
Lời còn chưa dứt, Hạ Đông đã vươn tay ra sờ lên trên mặt Thủ tướng, Thủ tướng xem ra là thật tâm rất thích con nít, mừng rỡ cười ha ha: Tại
- Cũng to gan đấy, không hề sợ người lạ. Tốt, tốt! Con trai to gan một chút, bước chân lớn hơn một chút cũng là việc tốt.
Hạ Đông không hề biết Thủ tướng là ai và cũng nghe không hiểu Thủ tướng đang nói cái gì, cái chân bé tí của nó đạp vài cái, đột nhiên tè bắn ra ngoài mà không báo trước, may thay Thủ tướng bồng nó nghiêng một bên nên nước tiểu của Hạ Đông bắn khắp người Hạ Tưởng không thương tiếc!
Tất cả mọi người cười ha ha, Thủ tướng lại giơ tay nhẹ nhàng đánh một cái lên mông Hạ Đông:
- Tè khắp người ba con rồi, đúng là đứa bé hư!
Khi nói chuyện, Thủ tướng vẫn cố ý để Hạ Đông tè, đến khi Hạ Đông tè xong mới nói:
- Trong mắt con trẻ không có Thủ tướng, cũng không có ba, muốn khóc là khóc muốn cười là cười, thật là tốt.
Lời cảm thán của Thủ tướng là lời nói từ tận đáy lòng. Hạ Tưởng biết rằng, vị Thủ tướng ở trước mặt đã gặp phải rất nhiều thiên tai nhân họa trong nhiệm kỳ của ông ta. Thủ tướng bôn ba khắp nơi, đã gần bảy mươi mà vẫn bận rộn chịu khó làm việc, gần như hiếm có được giây phút nghỉ ngơi, thật sự làm tới mức "Trường thái tức dĩ yểm thế hề, ai dân sinh chi đa gian" (lớn tiếng thở than che nước mắt, sót thương thay dân chúng gặp nạn tai). Một câu nói tình cờ của ông ấy đã bộc lộ được thiên hướng bẩm sinh của con trẻ, và cũng chính là căn nguyên của hàng nước mắt chảy dài khi Thủ tướng đối mặt với nạn tai, và đối mặt với sự cầu xin giúp đỡ của dân chúng.
Hạ Tưởng vội tiếp lấy Hạ Đông và xin lỗi Thủ tướng, Thủ tướng phất tay:
- Không có gì, tuy rằng tôi là Thủ tướng nhưng tôi cũng rất ngưỡng mộ sự ngây thơ của trẻ con, cũng kính nể lòng dũng cảm của cậu ở thời điểm nguy cấp.
Hạ Tưởng lại khiêm tốn nói vài câu, Dịch Hướng Sư liền đúng lúc nhắc nhở Thủ tướng đã đến giờ, còn phải đến dự hội nghị. Thủ tướng lại bắt tay với từng người có mặt ở đây, sau đó vẫy tay tạm biệt mọi người.
Là một lần thăm hỏi không chính thức, tin tức Thủ tướng xuất hiện tại phòng bệnh Hạ Tưởng sẽ không đăng báo, cũng sẽ không có bất cứ hình thức tuyên truyền công khai nào cả, nhưng chính trị chính là càng che đậy càng có người cảm thấy hứng thú, càng cảm thấy hứng thú lại càng có người thích thọc mạch tò mò. Buổi sáng, Thủ tướng xuất hiện tại phòng bệnh Hạ Tưởng, buổi chiều tin tức liền hóa thành vô số sóng điện từ Bắc Kinh lan ra bốn phương tám hướng, nhất là lan đến nơi cách xa mấy trăm km là thành phố Yến.
Tỉnh ủy Tỉnh Yến, phòng làm việc của Bí thư Tỉnh ủy.
Diệp Thạch Sinh ngồi ở trong văn phòng, ông vốn tính là sáng mai đến Bắc Kinh họp, đồng thời gặp mặt nhà họ Phó. Buổi chiều vừa lên ca thì bất ngờ nghe được tin Thủ tướng đích thân đến phòng bệnh Hạ Tưởng thăm hỏi, ông ấy một mình ngồi yên hết nửa ngày, trong lòng một mảng mờ mịt, thật sự không đoán ra dụng ý của việc Thủ tướng đột nhiên đến thăm hỏi Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng chẳng qua chỉ là Chủ tịch quận của một quận của thành phố Yến, trong tầm mắt cao chót vót của Thủ tướng thì sao có thể nhớ tới cái tên của hắn? Còn đặc biệt tới phòng bệnh an ủi bệnh tình của hắn? Nghe nói còn dạy bảo Hạ Tưởng một phen, tâm sự đến hơn mười phút. Đối với một Thủ tướng có trăm công ngàn việc mà nói, tiêu phí hơn mười phút trên người một cán bộ cấp Phó giám đốc sở như Hạ Tưởng thì trong đó còn có hàm ý vô cùng sâu xa.
Hạ Tưởng... Dựa vào cái gì mà được Thủ tướng ưu ái?
Chẳng lẽ là vì nhà họ Ngô? Không đúng, nhà họ Ngô vĩnh viễn sẽ không chính thức thừa nhận quan hệ với Hạ Tưởng, cho dù ngầm thừa nhận, có muốn trợ giúp Hạ Tưởng thì cũng chỉ âm thầm đưa tay giật dây chứ không gây ồn ào, lại càng không thể kinh động Thủ tướng. Vả lại cho dù nhà họ Ngô muốn mượn tay Thủ tướng để nâng đỡ Hạ Tưởng thì cũng chưa chắc muốn là được, Thủ tướng Hà tuy rằng ngoài mặt ngoài là một Thủ tướng nhã nhặn, trên thực tế lập trường kiên định, có tính cách, có nguyên tắc, thế lực nhà họ Ngô chưa chắc có thể đả động được Thủ tướng.
Mấu chốt là nhà họ Ngô không cần thiết phải huy động nhân lực mượn uy danh Thủ tướng để làm Hạ Tưởng nổi danh.
Một lý do quan trọng hơn là, Thủ tướng là một vị Thủ tướng bình dân, quan hệ với mấy gia tộc lớn cũng không thân cho lắm.
Chẳng lẽ Thủ tướng thật sự vô cùng quý mến Hạ Tưởng? Diệp Thạch Sinh rơi vào tâm trạng trầm tư, suy đi nghĩ lại vẫn không bắt được trọng điểm. Ông ấy vẫn chưa nghe qua tin đồn rằng quan hệ của Hạ Tưởng và Thủ tướng cũng không tồi, mặc kệ Thủ tướng đi thăm hỏi Hạ Tưởng với thân phận gì thì đều khiến ông ta khó hiểu và khiếp sợ, trong lòng nảy sinh một tia dao động không biết có nên gặp nhà họ Phó hay không?
Diệp Thạch Sinh rất rõ, với tình cảnh hiện tại của ông ta không cho phép đi nhầm một bước nào, một bước đi nhầm có lẽ tất cả hy vọng sẽ toàn bộ tan biến. Việc Hạ Tưởng và nhà họ Phó bất hòa, ông ta cũng mơ hồ nghe được lời đồn, nhà họ Ngô vì sự việc của Hạ Tưởng mà ra tay với nhà họ Phó khiến cho ông ta chợt rùng mình, không khỏi hoài nghi việc tiếp cận nhà họ Phó có phải là một con đường đúng đắn?
Niềm tin vốn đã kiên định niềm tin lại xuất hiện sự dao động do tính cách do dự của Diệp Thạch Sinh gây ra, ông ta bắt đầu đắn đo lợi và hại, cân nhắc được mất, một mình trầm mặc trong phòng làm việc chừng cả giờ đồng hồ.
Một giờ sau, Diệp Thạch Sinh lại hạ quyết tâm, nếu đã cùng nhà họ Phó bước đầu đạt tới thỏa thuận, chỉ thiếu một bước cuối cùng thì không thể nói mà không giữ lời.
Không ngờ Diệp Thạch Sinh vừa mới thuyết phục được chính mình thì lại bất ngờ nhận được một cuộc điện thoại, là một cuộc điện thoại khiến ông ta khiếp sợ lại không dám tin. Sau khi nghe điện thoại xong, tâm trạng của ông rất lâu sau vẫn chưa thể bình tĩnh lại, lòng tin vừa mới kiên định lại dao động.
Bởi vì từ phía Bắc Kinh lại truyền tới một tin tức đáng kinh ngạc, ông cụ Phó đích thân ra mặt đến bệnh viện Tổng cục Chính trị thăm hỏi Hạ Tưởng!
Diệp Thạch Sinh liền thấy khó hiểu, hành động này của nhà họ Phó là xuất phát từ suy xét gì? Sau đó ông ta đi sâu vào suy nghĩ và cho ra một kết luận khiến ông ta phải giật mình, chẳng lẽ nhà họ Phó lại cúi đầu trước nhà họ Ngô?
Không chỉ Diệp Thạch Sinh cảm thấy khiếp sợ, khi Hạ Tưởng nhìn thấy Phó Tiên Phong và ông cụ Phó gia xuất hiện, cũng là có chút cảm giác không dám tin vào mắt mình, quá đột ngột và bất ngờ!
Cũng may một lúc sau hắn đã lấy lại bình tĩnh, cũng trong nháy mắt nghĩ tới cái gì đó, vừa hay hắn mới nghỉ trưa xong, vô cùng tỉnh táo, ứng phó với một già một trẻ của nhà họ Phó sẽ không thành vấn đề.
Tào Thù Lê, Liên Nhược Hạm và Phượng Mỹ Mỹ cùng đi ra ngoài, dù là dạo phố hay là mua sắm miễn là không ở phòng, chỉ có một mình Tiêu Ngũ ở lại. Tiêu Ngũ quen biết Phó Tiên Phong, vừa thấy y xuất hiện lập tức nắm chặt nắm tay, rất muốn đấm một đấm thật mạnh vào cái vẻ mặt cười giả tạo của Phó Tiên Phong.
Hạ Tưởng dùng ánh mắt ngăn cản sự kích động của Tiêu Ngũ, sau đó với vẻ mặt tươi cười đi ra đón tiếp:
- Phó bí thư đại giá quang lâm, vinh hạnh, vinh hạnh.
Sau đó lại cung kính mà cười với ông cụ Phó:
- Nếu tôi đoán không lầm thì ngài chính là ông cụ Phó?
Phó Tiên Phong rất khâm phục trước phản ứng cực nhanh của Hạ Tưởng, từ kinh ngạc nhanh chóng chuyển thành một vẻ mặt tươi cười, hơn nữa còn cười đến vô cùng chân thành, quả nhiên là nhân vật có kỹ thuật diễn xuất xuất sắc, thể hiện tình cảm hạng nhất.
Ông cụ Phó lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Tưởng, trước tiên là bị sốc một chút về tuổi tác và vẻ điển trai của hắn.
Cả đời mê muội học vấn quan trường ông cụ rất có nghiên cứu về việc coi tướng mạo, biết được tướng mạo của một người có uy nghiêm, uy vũ hoặc là thuận mắt hay không, tuy rằng không có tính quyết định ảnh hưởng đến vận mệnh bản thân nhưng cũng có liên hệ không thể bỏ qua. Nếu một người tạo cho người khác có ấn tượng đầu tiên tốt thì về sau rất dễ rơi vòa tầm ngắm của người khác.
Ấn tượng đầu tiên, trước tiên đến từ chính tướng mạo, còn lời nói cử chỉ thì là thứ yếu.
Tướng mạo của Hạ Tưởng tạo cho ông cụ cảm giác rất kỳ lạ, trước tiên tướng mạo của Hạ Tưởng coi như không tồi, ít nhất trong ánh mắt đầu tiên khiến người ta không có sự phản cảm. Tiếp theo, tuy rằng Hạ Tưởng không có tướng mạo khí khái hào hùng kinh người nhưng là vô cùng điển trai, chủ yếu là nét mặt tươi cười của Hạ Tưởng tạo cho người ta một cảm giác rất chân thành, ánh mắt rất trong trẻo, sau ánh mắt đầu tiên khiến cho người ta có ấn tượng không tồi, ấn tượng thứ hai chính là cảm thấy hắn rất đáng tin cậy, đáng kết giao.
Nói cách khác, hắn rất dễ dàng khiến cho người khác nảy sinh thiện cảm, lại có vẻ tươi cười và ánh mắt của hắn càng làm cho người ta có cảm giác tin cậy. Theo tướng mạo mà nói, Hạ Tưởng có lực hấp dẫn mà người làm quan khó mà có được.
Hắn mới bao nhiêu tuổi? Dường như nghe Phó Tiên Phong nói qua là 28 tuổi, một thanh niên 28 tuổi ở trong quan trường lăn lộn vài năm, sao có thể có nụ cười chân thành và ánh mắt trong trẻo như vậy? Bình thường mà nói, ngoại trừ những người trẻ tuổi chưa ra xã hội mới có thể đem lại cảm giác chân thành và đáng tin cho người khác, hoặc là lão quan trường lăn lộn mười mấy năm trong quan trường rèn luyện một khả năng diễn xuất khó phân biệt thật giả, cũng có thể rất nhập vai, cho dù là biểu diễn cũng có thể làm cho người ta tin là thật.
Hạ Tưởng chắc chắn không phải là người trẻ tuổi chưa ra ngoài xã hội, lại càng không phải là lão quan trường lăn lộn mười mấy năm, sao hắn có thể có diễn xuất quỷ nhập thần như vậy? Ông cụ Phó tất nhiên sẽ không xem sự chân thành và đáng tin của Hạ Tưởng như là chưa nếm mùi đời, rồi lại không muốn thừa nhận diễn xuất của hắn quá thành thạo. Chỉ vừa gặp mặt, trong lòng ông cụ có thêm một loại cảm giác phức tạp đối với Hạ Tưởng, chàng thanh niên này quả nhiên không đơn giản, có chút khiến cho người ta hiểu không thấu.
Ông cụ Phó cũng không muốn rụt rè ở trước mặt Hạ Tưởng, ha hả cười, tỏ vẻ tươi cười hòa nhã dễ gần, giọng nói tỏ vẻ thân thiết:
- Tiểu Hạ, tôi không mời mà tới, không quấy rầy cậu nghỉ ngơi chứ? Nghe Tiên Phong nói cậu cũng bị thương, tôi liền cảm thấy cần phải đến thăm cậu một chút, hy vọng cậu không chê tôi già vướng tay vướng chân là được.
Hạ Tưởng cũng là vẻ mặt thiết tha và kích động:
- Nào dám, nào dám! Ngài và bí thư Phó có thể đến thăm tôi, là vinh hạnh của tôi, là tôi nên thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ) mới đúng. Mời ngài ngồi, Bí thư Phó cũng ngồi đi… Tôi chỉ bệnh vặt thôi còn kinh động cả lão nhân gia ngài đây, thật là áy náy quá! Ngài cũng không đánh tiếng chào hỏi trước để tôi dọn dẹp một chút, ngài xem căn phòng lộn xộn như vậy, đón tiếp thật không chu đáo.
Lời nói Hạ Tưởng vô cùng khách khí, lại rất cung kính khiến cho người khác không moi được một điểm sai sót nào, hơn nữa khi hắn nói chuyện vẻ mặt cũng quả thật là kinh sợ, một vẻ mặt thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ) khiến cho ông cụ ngầm tán thưởng. Hạ Tưởng đúng là biết đối nhân xử thế, hắn biết rõ Phó Tiên Phong là người ra độc thủ phía sau nhưng lại không biểu lộ ra còn nhiệt tình mà tiếp đón khách sáo, phần xảo trá và nhẫn nhịn này khiến cho trong lòng ông cụ kết luận một ngày nào đó Hạ Tưởng tất thành người tài.
Ông cụ Phó khoát tay:
- Tiểu Hạ, không cần khách sáo, tính ra thì chúng ta cũng không phải người ngoài, cậu và Tự Phong quan hệ cũng không tồi, nhà họ Phó chúng tôi và nhà họ Khâu là thông gia đâu cần phải khách sáo thế. Hôm nay tới đây có hơi đột ngột nên bảo Tiên Phong tùy tiện mua một chút trái cây, cậu đừng chê.
Phó Tiên Phong từ phía sau đưa ra một giỏ trái cây đặt trước mặt Hạ Tưởng, miễn cưỡng cười:
- Lễ vật nho nhỏ, không đủ lòng thành, xin nhận lấy.
So với thái độ bình chân như vại của Hạ Tưởng thì biểu hiện của Phó Tiên Phong chỉ tạm được, ít nhiều có chút khó xử, khiến cho ông cụ nhìn thấy vô cùng bất mãn trong lòng. Có đôi khi dù phải làm bộ thì cũng phải làm cho giống một chút mới được. Dù anh ở sau lưng hạ độc thủ, trước khi chưa bị xé rách thể diện, khi cùng đối phương gặp mặt cũng phải giả dạng như không có chuyện gì, mặt dày tim đen là kiến thức cơ bản của người trong quan trường!
Phó Tiên Phong ở trước mặt Hạ Tưởng không tự tin, khiến ông cụ hơi có chút thất vọng.
Tuổi thì lớn Hạ Tưởng vài tuổi, biểu hiện thì vẫn không trấn tĩnh bằng Hạ Tưởng. Theo lý mà nói thì lòng đầy căm phẫn nên là Hạ Tưởng mới đúng, hiện tại thì ngược lại Hạ Tưởng bình tĩnh tự nhiên, không có chút gì là ăn miếng trả miếng. Phó Tiên Phong lại không được tự nhiên một bộ dạng có tật giật mình cho ông cụ tức giận trong lòng thầm mắng: Chột dạ cái gì? Thật mất mặt! Phải nhớ kỹ trên chính trị cho dù đối phương rõ ràng thấy được anh giết người, cũng chỉ là có nhân chứng, trước khi chưa có vật chứng thì có chết cũng không nhận!
Trong nháy mắt ông cụ hạ quyết tâm, sau khi trở về nhất định phải dạy dỗ lại Phó Tiên Phong một trận, thất thố như thế về sau sao có thể thành đại sự?
- Thương thế đỡ hơn chưa? Nghe nói bị xe đụng phải, có nghiêm trọng không?
Ông cụ Phó tỏ vẻ ân cần hỏi han.
Hạ Tưởng thấy ông lão biểu diễn dục vọng có đủ, cũng có lòng phối hợp với ông một chút, liền giở quần áo lên đưa tấm lưng ra trước mặt ông cụ Phó và Phó Tiên Phong:
- Không đáng ngại, một vết thương nhỏ vẫn chưa đủ đánh ngã tôi, tôi vẫn còn trẻ, thân thể khoẻ mạnh, hồi phục cũng nhanh...
Nói xong, lại khẽ đưa mắt nhìn Phó Tiên Phong một cái.
- Đa tạ ngài đã quan tâm, tuổi trẻ thật là tốt, khả năng chống đả kích cũng mạnh, một chút suy sụp nhỏ vẫn không đánh đổ được tôi, không chừng vài ngày là có thể quay về thành phố Yến, sau khi trở về cương vị công tác quen thuộc là có thể đại triển tay chân rồi.
Lời nói của Hạ Tưởng có ý ám chỉ mãnh liệt, cái câu đại triển tay chân mang hai ý nghĩa, vừa chỉ tiếp tục chức trách Chủ tịch quận của hắn, lại chỉ phải truy bắt hung thủ tới cùng khiến người hạ độc thủ phía sau trả cái giá đáng có.
Mí mắt Phó Tiên Phong nhảy một cái, lén đưa mắt nhìn ông nội một cái, thấy vẻ mặt ông nội vẫn bình tĩnh thì không khỏi âm thầm tự trách không đủ kinh nghiệm, không ngờ ở trước mặt Hạ Tưởng lại hơi chột dạ, không nên, rất không nên!
Phó Tiên Phong hít sâu một hơi, từ từ lấy lại bình tĩnh.
Ông cụ Phó thấy thế liền nhìn Phó Tiên Phong với ánh mắt tán thưởng.
Sau đó còn nói một số chuyện phiếm không liên quan, thái độ Hạ Tưởng quá tốt, cũng đáp trả bằng một thái độ tôn trọng nên có đối với người bề trên khiến ông cụ Phó không thể bắt bẻ. Đại khái sau mười phút nói chuyện thấy độ nóng cũng vừa đủ, lửa đã đến lúc, ông cụ Phó đề nghị cáo từ.
Hạ Tưởng tiễn tới ngoài cửa, ông cụ Phó cười tủm tỉm nói:
- Dừng bước, dừng bước, cậu bây giờ còn là bệnh nhân, không cần tiễn nữa…
Sau đó vỗ vào đầu giống như vừa mới nhớ ra
- Người già rồi hay đãng trí! Tôi rõ ràng nhớ là còn mang theo một phần lễ vật cho cậu, vừa rồi thiếu chút nữa đã quên lấy ra, thật sự là lão hồ đồ.
Tự xưng là lão hồ đồ có thể nói đã bày tỏ thái độ cũng đủ thấp, Hạ Tưởng cũng không thật sự cho rằng ông cụ Phó thật sự là lão hồ đồ, ông cụ khôn khéo có thừa, ông cụ người già thành tinh, ông cụ thần trí rất tỉnh táo… Chỉ có điều một câu lão hồ đồ nói ra khiến cho Hạ Tưởng cảm nhận được một chút dị thường. Hắn rốt cục cũng hiểu rõ hôm nay ông cụ Phó sở dĩ đến đây là muốn cúi đầu trước nhà họ Ngô!
Lão hồ đồ, ngụ ý là ông ta cậy già lên mặt, hy vọng nhà họ Ngô nể mặt ông ta mượn cớ tới thăm hỏi mình rồi tự xưng là lão hồ đồ, chủ động nhận trách nhiệm đối với những gì Phó Tiên Phong đã làm, ý là xem như nể mặt của ông cụ lão hồ đồ mà xin nhà họ Ngô nên tha thì tha cho.
Hạ Tưởng nhìn ông cụ Phó một cái với vẻ thâm ý sâu sắc, nghĩ thầm rằng nhà họ Ngô mượn cơ hội nổi giận, lấy cớ là vì đạo nghĩa chiếm không ít địa bàn của nhà họ Phó. Liên Nhược Hạm tuy không quan tâm đến chính trị cũng biết chuyện xảy ra gần đây ở Bắc Kinh và toàn bộ ngọn ngành cho Hạ Tưởng nghe. Nhà họ Phó tự biết đuối lý, liên tục lui giữ, rốt cục khi lui đến không thể lui thì ông cụ Phó đành phải hạ thấp lòng tự tôn của mình, ngoài mặt là đến bệnh viện viếng thăm, trên thực tế dùng hành động này mà cúi đầu trước nhà họ Ngô.
Cũng không biết là may mắn hay là bất hạnh, nhân vật chính trị dù sao vẫn vô cùng nhạy bén phát hiện thời cơ, việc hắn bị thương đã tạo cơ hội cho nhà họ Ngô mở rộng thế lực. Về phần thực sự có người lo lắng cho bệnh tình của hắn hay không thì chỉ sợ là cũng không được biết rõ.
Hắn lại một lần nữa thành điểm tựa của thế lực ở khắp nơi, mặc kệ hắn có đồng ý hay không, dù sao lúc này đây hắn bị ăn một đòn, nhà họ Phó bị thiệt hại nặng, còn nhà họ Ngô lại được lợi lớn.
Thật sự mà tính thì cho tới bây giờ cũng chỉ có sự quan tâm của lão Cổ và Cổ Ngọc là thật tâm thực lòng, cũng không có nhiều thành phần lợi dụng hắn ở bên trong. Đương nhiên lão Cổ đối với hắn có tính toán lâu dài hay không thì hắn không thể hết, nhưng trong lòng cũng biết trên đời này không có căm hận vô duyên cớ và cũng không có tình thương yêu chăm sóc không cần đền đáp.
Hạ Tưởng trong lòng bất đắc dĩ cười thầm, nhà họ Ngô hận hắn, trên thực tế đã lấy được lợi ích không nhỏ từ trên người hắn. Đầu tiên là Tiểu Liên Hạ ra đời khiến cho ông cụ Ngô hồi phục lại sức khỏe đem lại điều tốt rất rõ rệt, sau đó nhà họ Ngô vì phát hiện quan hệ của hắn và Liên Nhược Hạm, dưới cơn tức giận đã ra tay đối với hắn, ngoài mặt là chèn ép hắn, đồng thời cũng đảo loạn thế cục thành phố Yến. Tiếp sau đó lại dần cho nhà họ Phó một trận, thành công ngăn cản nhà họ Phó điều người xuống vị trí Phó chủ tịch thường trực tỉnh mà còn lấy luôn vị trí Phó thị trưởng thường trực, đồng thời lại cho Cao Tấn Chu tiến vào hội nghị thường vụ Tỉnh ủy.
Mà hắn cũng ở trong đó sắm vai người trung gian cho nhà họ Ngô, hơn nữa còn diễn vô cùng xuất thần và xuất hiện lại vô cùng đúng lúc. Cho tới sau hôm bị thương nhà họ Ngô lại giận dữ, tuy nhiên tức giận chỉ trút lên người nhà họ Phó mà không thèm quan tâm đến hắn, hắn lại một lần nữa bị ông cụ Ngô người già thành tinh xem như điểm tựa để khuấy động lợi ích nhà họ Phó.
Nói không chừng có một ngày, hắn còn có thể bị ông cụ xem như điểm tựa dùng để khuấy động lợi ích của nhà họ Mai và nhà họ Khâu, đến lúc đó hắn nên đi về đâu?