Ngưu Kỳ nắm lấy cổ áo Tưởng Ngọc Hàm, vẻ mặt hung tợn mà quát to:
- Trả con cho tao, tên họ Tưởng kia, mày trả con cho tao!
Giống như nổi điên, một tay kia của y liên tiếp đấm mấy quyền vào bụng Tưởng Ngọc Hàm.
Tưởng Ngọc Hàm bị đau, co rút người lại, đau đến nổi mặt cũng biến dạng.
Đợi đến lúc mấy người có phản ứng dùng sức kéo Ngưu Kỳ ra thì Tưởng Ngọc Hàm đã bị đánh bốn năm cú.
Tưởng Ngọc Hàm thấy Ngưu Kỳ bị mọi người giữ lại, trong lòng lửa giận sôi lên chuyện gì cũng dám làm, liền nhấc chân lên đạp một cú mạnh vào bụng Ngưu Kỳ, mắng:
- Con mẹ nó dám đánh người trước mắt cục trưởng Tôn, trong mắt ông còn có cục trưởng Tôn hay không? Ai chẳng biết ông và Vương Đại Pháo quan hệ không thân thiết, vẫn luôn làm ô dù của gã, tôi không nghi ngờ ông ở phía sau ra tay đã là may rồi, ông còn đám đánh tôi? Đồ chết tiệt không nên thân!
Hệ thống Công an có nhiều quân nhân xuất ngũ, nhiều người quê mùa từ cơ sở làm lên, cho nên khi hội họp lời thô tục cũng nhiều, Tôn Định Quốc đã sớm nghe quen cho nên cũng chỉ là nhíu nhíu mày, chán ghét trừng mắt liếc nhìn Ngưu Kỳ một cái:
- Đình chức kiểm điểm một thời gian! Về vấn đề của con ông, phải tin tưởng tổ chức, phải tin tưởng pháp luật, không được càn quấy.
Trước kia thủ đoạn Ngưu Kỳ dùng để đối phó người khác là không từ bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, hiện tại đến lượt y, y tin tưởng pháp luật mới là lạ.
Đi ra cửa chính thị cục, Ngưu Kỳ chỉ cảm thấy không còn hứng thú với đời, nghĩ thầm rằng chi bằng liều tới cùng cá chết lưới rách, dù sao hiện tại y không còn đường để về… Rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ? Khi đang suy nghĩ bấn loạn thì nhận được điện thoại của Khang Thiếu Diệp.
- Lão Ngưu, tình hình có thay đổi, ông có thể đi một chuyến tới tỉnh Cam hay không?
Khang Thiếu Diệp uể oải nói, bệnh tình của gã vẫn chưa có chuyển biến tốt hơn, chính lúc tâm trạng đang phiền muộn, lại nghe được một tin tức kinh người, suýt chút nữa là ngất đi.
- Vương Đại Pháo thật không phải là đồ dễ chơi, chẳng những không nghe theo sự sắp xếp, còn tự ý tới tỉnh Ninh. Người tiếp ứng gã cũng không tìm được do không hiểu rõ tính cách của gã, ông có thể vất vả một chuyến, đến tỉnh Ninh tìm gã, đưa gã tới tỉnh Cam hay không?
Ngưu Kỳ trong nháy mắt hạ quyết tâm, cắn răng nói:
- Được, tôi làm, nhưng tôi có một điều kiện!
- Ông cứ nói!
- Ông phải dùng mọi khả năng bảo đảm sự an toàn cho con tôi, ngay cả khi bị kết án, cũng phải đảm bảo sự an toàn cho nó, không thể lại có sự việc gãy tay gãy chân xảy ra nữa!
Ngưu Kỳ dưới hoàn cảnh tuyệt vọng quyết định bí quá hoá liều, lấy tính mạng của chính mình để đổi sự bình an của đứa con.
- …
Điện thoại bên kia im lặng một lát rồi lại vang đến âm thanh kiên định của Khang Thiếu Diệp.
- Chuyện của Ngưu Kim, tôi cũng nghe nói qua. Lão ngưu ông yên tâm, bí thư Trần sẽ can thiệp vào việc này, điều tra rõ ràng không để Ngưu Kim bị gãy chân oan uổng, nhất định sẽ lấy lại công bằng cho cậu ta… Ông cứ yên tâm!
- Được, tôi lập tức hành động, sau khi tìm được Vương Đại Pháo sẽ liên lạc sau, gã sống hay chết, tôi chờ lệnh cấp trên!
Ngưu Kỳ cũng biết chủ mưu thật sự đứng phía sau xúi giục là Phó Tiên Phong, nhưng Khang Thiếu Diệp và Bạch Chiến Mặc cũng không nói rõ, y biết không nên lắm lời.
Thành ủy Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật Trần Ngọc Long và Phó Tiên Phong là cùng một lòng, do ông ta đứng ra bảo vệ Ngưu Kỳ, ít nhất có thể khiến Ngưu Kỳ không bị tổn thương nữa, kết an ba đến năm năm, sau đó bảo lãnh ra ngoài điều trị, cũng là thoát được một nạn.
Chưa lật đổ được Hạ Tưởng, y cũng biết tiền đồ của y đã tận, có thể liều một mạng bảo toàn đứa con cũng coi như đáng giá.
Cùng Ngưu Kỳ nói xong điện thoại, Khang Thiếu Diệp lập tức đem tin tức chuyển đạt lại cho Bạch Chiến Mặc.
Bạch Chiến Mặc sau khi nghe xong, chỉ nói một câu "Biết rồi!" liền cúp máy. Gã ngồi trong văn phòng Bí thư, ngẩng đầu nhìn ra cao ốc Hỏa Thụ đã đình công, trầm tư suy nghĩ.
Nhân thời cơ Hạ Tưởng nằm viện ở Bắc Kinh, gã đã cưỡng ép khiến cao ốc Hỏa Thụ đình công chấn chỉnh, lý do cũng rất thuyết phục, sự kiện quần thể lần trước gây ảnh hưởng rất xấu cần xâm nhập điều tra nguyên nhân của vụ việc. Trần Cẩm Minh tất nhiên không chịu, cùng gã tranh luận nói lý hết nửa ngày, cuối cùng vẫn không thể không phục tùng áp lực.
Đã không có Hạ Tưởng chống lưng, một Bí thư còn không đàn áp được một doanh nghiệp tư nhân như mi ư, chuyện đùa?
Mặc dù cao ốc Hỏa Thụ đình công đúng hạn, Bạch Chiến Mặc vẫn không thể vui được chút nào. Không có hắn, chỉ ngoại trừ việc đình công cao ốc Hỏa Thụ mang đến một chút cảm giác thành tựu cho gã thì công việc ở những phương diện khác đều không thuận lợi, đồng thời khiến gã vô cùng căm tức và cảm thấy bất đắc dĩ.
Đầu tiên mấy đề tài mà gã đề nghị thảo luận đều bị gác lại trên hội nghị thường vụ, gần như tất cả Ủy viên thường vụ đều đề nghị đợi sau khi Chủ tịch quận Hạ trở về sẽ định đoạt. Bạch Chiến Mặc nghe xong rất giận, hiện tại quận ủy quận Hạ Mã có Bí thư, Ủy ban nhân dân quận có Phó chủ tịch thường trực quận, không có Hạ Tưởng, trái đất không thể xoay hay sao? Gã liền cưỡng ép thông qua một đề tài thảo luận, kết quả sau khi văn kiện phát xuống các cục, các cục đều bằng mặt không bằng lòng hoặc là pha trò, hoặc là trực tiếp đem văn kiện ném qua một bên, nhìn cũng không thèm nhìn, hoàn toàn coi thường quyền uy Bí thư của gã.
Bạch Chiến Mặc còn có một cảm giác khó thở.
Nhưng còn cách nào khác? Bí thư là nhân vật số một không phải giả nhưng làm không được kỷ luật nghiêm minh, gã không thể nào cách chức một đám cục trưởng dưới quyền, bên cạnh đó gã muốn cách chức thì cũng phải cách được mới nói!
Không chỉ có như thế, rất nhiều công tác đều vì Hạ Tưởng nằm viện mà không thể triển khai. Kỳ thật cũng không phải không thể triển khai mà là đám người Trần Thiên Vũ, Tạ Nguyên Thanh cố ý kéo dài, rõ ràng không coi gã ra gì, ở mặt ngoài nói rất tốt, xoay lưng cái lại làm theo ý mình.
Nếu hạn chế trên công tác còn không khiến Bạch Chiến Mặc căm thù đến tận xương tuỷ thì việc Vương Đại Pháo mất tích lại khiến cho gã hết hồn hết vía.
Đúng vậy, từ chỗ Phó Tiên Phong truyền đến tin tức nói là Vương Đại Pháo từ sau khi chuyển hướng đến tỉnh Ninh, người đến tiếp ứng cũng đã tới biên giới tỉnh Ninh, tính là trước khi Vương Đại Pháo tới sẽ chặn y, ai ngờ Vương Đại Pháo lại đột nhiên mất tích.
Di động tắt máy, cũng không chủ động báo cáo hành tung, điểm dừng chân cuối cùng của y là tỉnh Thiểm chỉ cách tỉnh Ninh mấy trăm km, theo sau thì biến mất như một luồng không khí, cũng không hề có bất cứ tin tức gì.
Phó Tiên Phong vô cùng lo lắng, vội bảo Bạch Chiến Mặc nghĩ cách tìm cho được Vương Đại Pháo, bởi vì Vương Đại Pháo chẳng những là một tên miệng nã đầy pháo không đáng tin cậy, cũng có thể bất thình lình chơi cho một quả đạn thối, nếu như y rơi vào tay cảnh sát thì không thể có kết cục tốt.
Bạch Chiến Mặc biết ý của không có kết cục tốt là Ngưu Kỳ sẽ bị liên lụy, Khang Thiếu Diệp sẽ bị liên lụy, gã cũng sẽ bị liên lụy nhưng Phó Tiên Phong sẽ không bị bất kỳ liên lụy gì.
Phó Tiên Phong là Phó bí thư Thành ủy, lại có thế lực gia tộc lớn mạnh, cho dù Vương Đại Pháo sa lưới khai ra Ngưu Kỳ, Ngưu Kỳ lại khai ra Khang Thiếu Diệp và cũng chỉ sẽ dừng ở đây. Chuyện trên Chính trị cần phải khống chế ở trong phạm vi có thể khống chế, còn phải suy xét đến khả năng chịu đựng của công chúng.
Chỉ có gã và Khang Thiếu Diệp là không thể thu dọn tàn cuộc, Khang Thiếu Diệp có thể sẽ bị cách chức, mà cho dù gã không bị cách chức ngay tại chỗ thì cũng sẽ bị xử phạt, có nghĩa là sẽ cắt dứt con đường thăng chức sau này.
Bạch Chiến Mặc liền lập tức thương lượng cùng Khang Thiếu Diệp, quyết định để cho Ngưu Kỳ ra mặt truy đuổi điều tra tung tích của Vương Đại Pháo, bởi vì Ngưu Kỳ rất hiểu con người Vương Đại Pháo, biết được Vương Đại Pháo sẽ làm ra chuyện kỳ quái gì, có lẽ sẽ đoán được điểm dừng chân của y.
Đúng lúc lại xảy ra sự kiện ly kỳ con trai Ngưu Kỳ khi đang ngủ lại bị té gãy cả hai chân, nên Ngưu Kỳ đã nhanh chóng đồng ý.
Sau khi làm xong vụ việc Vương Đại Pháo, Bạch Chiến Mặc có chút yên tâm. Sau khi tan tầm, gã thấy thư ký Phí Lập Quốc còn ở lại, thuận miệng hỏi một câu:
- Quận Hạ Mã có nơi nào để thư giản nghĩ ngơi không?
Bạch Chiến Mặc một mình ở thành phố Yến, bà xã không có bên cạnh, gần đây việc phiền lòng quá nhiều có chút tâm phiền ý loạn, nên muốn thư giản thả lỏng một chút.
Phí Lập Quốc thấy lãnh đạo muốn thư giản, liền ngầm hiểu mà mỉm cười:
- Lãnh đạo, đại lộ Viễn Cảnh mới mở một trung tâm giải trí Bắc Cốc Đào có đủ các loại hình vui chơi giải trí, tôi cũng quen biết ông chủ chỗ đó, ngài thấy…
- Được, cứ đi Bắc Cốc Đào.
Bạch Chiến Mặc cũng không muốn suy nghĩ nhiều, dù sao gã cũng tin tưởng Phí Lập Quốc.
- Cậu đi tìm xe, cùng đi thư giản một chút.
Phí Lập Quốc vâng một tiếng, vui mừng rạo rực mà đi xuống lầu gọi tài xế. Lãnh đạo cho y cùng đi thư giản là biểu hiện tuyệt đối tín nhiệm y, y sao có thể không tỏ ra tốt một chút?
Vừa xuống lầu, còn chưa tới ban tài xế thì thấy một người phụ nữ thong thả đi tới. Cô này hai gò má phớt hồng, khi đi thì duyên dáng thướt tha, lại có một khuôn mặt trái xoan quyến rũ mê người, Phí Lập Quốc chỉ nhìn thoáng qua liền nín thở, nghĩ thầm rằng ở yên chút nào, người đẹp y cũng gặp qua không ít nhưng là lần đầu tiên nhìn thấy phụ nữ quyến rũ hấp dẫn động lòng người như thế.
Người đẹp đi thẳng tới trước mặt Phí Lập Quốc, thản nhiên cười:
- Xin hỏi phòng làm việc Bí thư Bạch ở đâu?
Nếu là bình thường người không quen tới tìm Bạch Chiến Mặc, Phí Lập Quốc tuyệt đối sẽ trực tiếp từ chối khéo, không phải là ai cũng có thể tùy tiện gặp Bí thư Bạch, dù là người đẹp cũng không được. Nhưng mà hôm nay thì khác, bởi vì Bí thư Bạch vừa mới dặn dò muốn đi vui chơi giải trí một chút, chẳng lẽ cô ta là người tình của Bí thư Bạch? Phí Lập Quốc suy nghĩ một lúc, sau đó đảo mắt một cái rồi cảnh giác mà hỏi:
- Xin hỏi cô là…? Tìm Bí thư Bạch có chuyện gì?
- Tôi là một người bạn của Bí thư Bạch, bạn khác phái, tìm ông ấy có việc riêng.
Người đẹp trả lời rất mơ hồ, lại tạo không gian liên tưởng vô hạn cho người khác.
Phí Lập Quốc liền khẳng định suy đoán trong lòng, hiểu ý mà cười:
- Bí thư Bạch ở trên lầu phòng 518.
- Cảm ơn anh, anh thật tốt
Người đẹp hướng về phía Phí Lập Quốc chớp chớp mắt, giơ tay vuốt qua mái tóc trước trán, lộ ra cánh tay trắng nõn, cô nở nụ cười nhẹ quyến rũ mê người khiến Phí Lập Quốc say mê điên đảo.
Làm nhân vật số một tốt thật, nhân vật số một có người đẹp chủ động tới cửa, Phí Lập Quốc nhìn bóng dáng uyển chuyển đi xa dần của người đẹp, miên man bất định, trong mũi vẫn phảng phất mùi hương còn động lại khi người đẹp bước đi.
Bạch Chiến Mặc đang ở văn phòng đợi Phí Lập Quốc, nghe được có người gõ cửa, tưởng Phí Lập Quốc đã trở lại, liền thuận miệng nói:
- Vào đi!
Vừa ngẩng đầu lên lập tức ngây ngẩn cả người, đứng ở cửa là một người phụ nữ không quen biết. Chính xác mà nói là một người đẹp khoảng 30 tuổi, cơ thể uốn lượn nhấp nhô tinh tế, trước ngực cơn sóng cuộn trào mãnh liệt, rất đẫy đà, không mập cũng không ốm, vừa có phong cách của người phụ nữ trẻ, vừa có sự thẹn thùng của thiếu nữ, quả nhiên là báu vật trời sinh khiến người ta mơ màng.
Bạch Chiến Mặc đang lúc bực dọc không chỗ phát tiết, đột nhiên lại có người đẹp đến cửa, bỗng chốc liền mất đi sự cảnh giác, theo bản năng mà lấy tay vuốt vuốt mái tóc rối, hỏi:
- Cô là ai? Tìm tôi có chuyện gì?
Trong tay người đẹp mang theo một cái túi xách tay, tự nhiên hào phóng mà cười:
- Chào ngài Bí thư Bạch, tôi tên là Chu Hồng, hôm nay tìm đến ngài là có chuyện muốn nhờ ngài giúp cho…
Chu Hồng dù có là người đẹp Bạch Chiến Mặc cũng không phải chưa thấy qua phụ nữ trẻ đẹp, gã có chút không vui nói:
- Chuyện gì?
Những việc bình thường thì đi tìm người phụ trách của bộ phận liên quan là được, nếu ai có việc đều tìm đến Bí thư thì còn ra gì nữa?
Chu Hồng lại không chút hoang mang mà nhẹ nhàng cười, mặt mày ẩn tình, hai mắt như phóng điện:
- Đánh bạo tìm đến Bí thư Bạch quả thật hơi mạo muội nhưng cũng là cách khi không còn cách nào khác, bởi vì tôi muốn ở phía Bắc của đại lộ Viễn Cảnh mở căn thẩm mỹ viện, vốn đã làm xong thủ tục giấy tờ lại bị người bên cục quy hoạch ra lệnh cưỡng chế đình công, nói là không phù hợp quy hoạch nội thành. Thủ tục của tôi hoàn toàn hợp pháp, sao lại không phù hợp quy hoạch? Chính sách Chính phủ cũng không thể thay đổi xoành xoạch, khiến những người bình thường như chúng tôi phải sống thế nào đây? Tôi nghe nói bí thư Bạch luôn luôn chính trực, lại chủ trì công lý nên cố tình tới nhờ ngài giúp đỡ, xem có thể châm chước dàn xếp hay không? Text được lấy tại https://truyenfull.vn
Đám người Phòng Quy hoạch quận hầu như chỉ nghe lời Hạ Tưởng, Bạch Chiến Mặc vừa nghe xong trong lòng liền tức giận. Hiện tại Hạ Tưởng không ở quận Hạ Mã, bọn họ còn kiêu ngạo đến thế này, muốn làm gì thì làm, rõ ràng là xem Hạ Tưởng như bầu trời của quận Hạ Mã.
Quận Hạ Mã chỉ có thể có một bầu trời, Chủ tịch quận là trời, vậy Bí thư là cái gì?
Chu Hồng không đợi Bạch Chiến Mặc nói, lại nhỏ tiếng nói một câu:
- Không giấu Bí thư Bạch, tôi là bà con xa của Lưu Đại Lai.
Lưu Đại Lai vốn là Phó chủ tịch quận Hạ Mã, bởi vì bất hòa với Hạ Tưởng lại bị liên luy bởi sự kiện Ngưu Kim nên bị Hạ Tưởng bỏ xó, vừa tức giận vừa lo lắng nên đã xin nghỉ bệnh dài hạn, vẫn không đi làm, xem ra là muốn bệnh đến khi về hưu.
Bà con xa của Lưu Đại Lai? Bạch Chiến Mặc nheo nheo mắt, rất nhanh nảy ra ý nghĩ. Nếu Chu Hồng chỉ là một người chủ mở thẩm mỹ viện đơn thuần, cô có là người đẹp đi chăng nữa thì chắc chắn gã sẽ không nhúng tay vào chuyện này. Nhưng cô là bà con của Lưu Đại Lai, thẩm mỹ viện của cô lại bị người bên cục quy hoạch cản trở, nói không chừng còn có phần của Hạ Tưởng, bởi vì Hạ Tưởng rất không ưa Lưu Đại Lai, nếu nói vậy thật đúng là lo chuyện bao đồng.
Đương nhiên, sắc đẹp của Chu Hồng cũng khiến tâm hồn Bạch Chiến Mặc xao động. Vẻ đẹp của phụ nữ tuyệt đối là vũ khí trí mạng đối với đàn ông, cho dù là một phụ nữ lạnh lùng xinh đẹp thì đàn ông cũng rất khó nảy sinh ác cảm đối với cô ấy, hơn nữa Chu Hồng trước mặt chẳng những không lạnh lùng mà còn mặt mày tươi cười, hai mắt phóng điện, cho dù không có ý khiêu khích, vừa thấy cũng biết cô không phải loại phụ nữ băng thanh ngọc khiết (tinh khiết và cao quý).
Bạch Chiến Mặc liền có ý nghĩ, giơ tay nhìn đồng hồ, nói:
- Được, chuyện của cô tôi sẽ ghi lại, ngày mai tôi sẽ tìm hiểu một chút. Hôm nay thời gian không còn sớm, cũng đã hết giờ làm…
- Sớm không bằng đến đúng lúc, không biết Bí thư Bạch có chịu nể mặt cùng nhau ăn một bữa cơm hay không?
Chu Hồng rất hiểu chuyện hỏi ra lời kỳ vọng của Bạch Chiến Mặc.
- Không cần ăn cơm đâu, cô đã là thân thích của đồng chí Đại Lai chuyện nhỏ này là nên giúp mà, không cần khách sáo.
Bạch Chiến Mặc ít nhiều cũng phải làm bộ làm dáng.
Chu Hồng lại nũng nịu yếu ớt nói:
- Bí thư Bạch xem thường tôi phải không? Dù sao tôi là một người phụ nữ độc thân ở thành phố Yến, những người xem trọng tôi đều là có ý đồ khác đối với tôi, đều nhằm vào thân thể tôi. Xem thường tôi thì cho rằng tôi nhờ bán đứng chính mình mới có hôm nay, cũng muốn nhằm vào thân thể tôi. Bí thư Bạch đường đường là Bí thư Quận ủy, xem thường tôi cũng là bình thường thôi, là tôi tự làm xấu mặt mình.
Chu Hồng vẻ mặt ân hận lại thêm giọng điệu ai oán liền khiến cho Bạch Chiến Mặc đột nhiên nổi lòng thương hương tiếc ngọc. Đương nhiên cũng nhờ hai chữ "Độc thân" mà Chu Hồng cố ý cường điệu đã thành công gợi lên ý tưởng không an phận của gã, gã liền vội ha hả cười:
- Theo như lời cô nói có vẻ như tôi không có tình người. Được, tôi và Đại Lai luôn có mối quan hệ tốt, cô cũng không phải người ngoài thì phá lệ một lần vậy, lần sau không được vậy nữa!
Chu Hồng lập tức tươi cười rạng rỡ, phất mái tóc, giọng nói vui vẻ giống như như cô bé:
- Cảm ơn Bí thư Bạch, thật tốt quá! tôi rất vui.
Không thể không nói hành động phất tóc của Chu Hồng đầy sự mê hoặc cám dỗ, Bạch Chiến Mặc chưa từng gặp qua người phụ nữ nào giống như Chu Hồng, chỉ là một động tác phất tóc đơn giản lại có thể khiến cho người ta tim đập thình thịch, chỉ cảm thấy cô ấy quyến rũ khả ái, kiều diễm đến động lòng người. Ánh sáng soi rọi khắp người, nhất là đôi mắt sáng ngời và hàm răng trắng tinh của cô khi tươi cười, làm rung động cả tâm can khiến cho Bạch Chiến Mặc dù không còn trẻ trung nhưng mà vẫn có một loại tình cảm mãnh liệt và kích động đã lâu không thấy.
Người đẹp vừa cười mọi phiền muộn liền tan biến, những ưu sầu và phiền não mấy ngày qua của Bạch Chiến Mặc đã được quét đi sạch sẽ, chỉ cảm thấy toàn thân thoải mái, ánh mắt không khỏi quan sát thêm cơ thể Chu Hồng mấy lần, chỗ cần cao thì rất rất là cao, chỗ cần thấp thì rất là thấp, đường cong tuyệt đẹp, quả nhiên không phải hàng tầm thường.
Sắc đẹp tuyệt trần như vậy, so với loại phụ nữ mua vui gì đó ở trung tâm giải trí mà nói thì tất nhiên là không thể so sánh nổi.
Bạch Chiến Mặc thấy cái mình thích là thèm, không khỏi động lòng.
Chu Hồng dường như hiểu được tâm tư của Bạch Chiến Mặc, khi khom người lấy túi xách tay trên mặt đất, hai chân đứng thẳng, mông sau vểnh lên càng hiển thị rõ đường cong ấn tượng, độ cong kinh người và chiếc quần bò bó sát người, có một vẻ đẹp rất sinh động chấn động lòng người.
Bạch Chiến Mặc ngồi không yên, đúng là tuổi ba mươi như sói, tuổi bốn mươi như hổ, gần đây tâm tình lại bực bội đang lúc đau khổ bất hạnh không chỗ giải phóng, có báu vật như thế này đến tận cửa, gã liền cảm thấy thân thể khô nóng khó kìm nén, còn có một loại cảm giác vội vã, hấp tấp.
Chu Hồng đi phía trước, Bạch Chiến Mặc ở phía sau, hai người xuống lầu. Phí Lập Quốc vừa thấy lãnh đạo và người đẹp vừa nói vừa cười, nghĩ thầm rằng vừa rồi đúng là đi đúng một nước cờ, liền bước lên phía trước nói:
- Lãnh đạo muốn đi đâu? Xe chuẩn bị xong rồi!
Bạch Chiến Mặc vừa nhìn Chu Hồng, Chu Hồng lại lộ ra nụ cười mê người và ngây thơ:
- Tôi có đi xe tới, xe không tốt lắm, nếu Bí thư Bạch không chê thì cứ ngồi xe tôi là được.
Ăn cơm cùng Chu Hồng không thể so sánh với việc đi giải trí thư giản cùng với Phí Lập Quốc, người càng ít càng tốt, dù cho Bạch Chiến Mặc tín nhiệm Phí Lập Quốc nhưng đối với tài xế thì không hoàn toàn tin tưởng lắm, nên cũng nhân tiện nói:
- Cũng tốt, thì cứ ngồi xe cô là được, đỡ phải lại làm phiền chú tài xế.
Ngụ ý là, cũng không cần làm phiền Phí Lập Quốc.
Phí Lập Quốc thân là thư ký tự nhiên biết tâm tư của Bạch Chiến Mặc, vào lúc này mà y đề xuất đồng hành muốn làm vật cản trở vậy thì y đã uổng phí mấy năm lăn lộn trong quan trường. Chuyện riêng tư của lãnh đạo, thấy hay không thấy, tất cả nằm trong tâm trạng của lãnh đạo. ông ta để anh thấy, thì anh sẽ thấy. ông ta không muốn anh thấy, dù là anh có thấy rõ mồn một cũng phải làm như không thấy gì cả.
Phí Lập Quốc nhìn theo Bạch Chiến Mặc và Chu Hồng đi xa, vẻ mặt hâm mộ tự mình cổ vũ cho chính mình ráng làm cho tốt vào, sớm muộn cũng phải làm cho được chức lãnh đạo. Ban ngày lãnh đạo cấp dưới, buổi tối lãnh đạo người đẹp, đúng thật là nhân sinh mỹ sự (chuyện tốt đẹp trong đời người).
Bạch Chiến Mặc đang đắm chìm trong nhân sinh mỹ sự cũng quả thật đang tràn đầy kỳ vọng vào niềm vui bất ngờ ngày hôm nay, gã ngồi vào trong xe Jetta của Chu Hồng, ngửi thấy mùi hương phụ nữ phảng phất bên trong, cảm thán nói:
- Phụ nữ "Lan tâm huệ chất" (chỉ người cao nhã thanh khiết), ngay cả trong xe cũng có mùi thơm phụ nữ…