Hạ Tưởng cười xòa cho qua chuyện, không để ý tới Trịnh Nghị nữa mà xoay người nói với Cổ Ngọc:
- Cần gì phải chấp nhặt với Phó Tiên Tiên? Em cũng biết cô ta là một người thích tự làm theo ý mình, nghĩ là làm, không cần biết kết quả sẽ như thế nào. Cô ta không phải là người như hoa như ngọc giống em được, tức giận với cô ta như vậy chỉ là tự mình tức mình, là kinh doanh lỗ vốn.
Tính cách của Cổ Ngọc cũng có điểm đơn giản, cơn giận kéo đến nhanh mà cũng trôi qua nhanh, Hạ Tưởng lại nói đùa như vậy nên cô cũng cười nói:
- Anh đúng hay xuyên tạc, đến tức giận cũng có thể là kinh doanh, rồi lại còn tính toán có lời hay không nữa? Mà anh nói thử xem, cô ta ngủ trên giường anh là cô ta được tiện nghi hay là anh được thơm lây đây?
Cổ Ngọc đang ghen tỵ, Hạ Tưởng liếc trộm nhìn Trịnh Nghị một cái thấy sắc mặt của Trịnh Nghị có vẻ không tốt lắm, xem ra trong lòng y còn có điểm so đo. Hắn cười rồi nói:
- Phụ nữ nằm trên giường đàn ông, ai chịu thiệt, ai thơm lây thì không cần phải nói ra cũng biết.
Cổ Ngọc lập tức lại tức giận:
- Đúng là đồ háo sắc, không thèm nói chuyện với anh nữa! Phó Tiên Tiên là người như thế nào mà anh cũng muốn? Anh không tự mình suy ngẫm đi, nếu không phải cô ấy hại anh thì tại sao anh lại phải ở bệnh viện? Anh đúng là làm em tức chết đi mất, từ bây giờ trở đi, em và anh tuyệt giao với nhau.
Sau đó, cô trừng ánh mắt về phía Trịnh Nghị rồi nói:
- Anh sao lại còn chưa đi? Đừng có làm kỳ đà cản mũi có được hay không?
Trịnh Nghị có chút oán giận liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái, sau đó lại cười xoa dịu Cổ Ngọc:
- Cổ Ngọc, ông nội bảo chúng ta nên gần gũi tiếp xúc nhiều với nhau thêm một chút, cô cũng đừng bướng bỉnh quá
Y lại chuyển hướng sang Hạ Tưởng, cười hỏi một câu:
-Phu nhân của Chủ tịch Quận Hạ không ở bệnh viện chăm sóc ngài à?
Hạ Tưởng biết rằng đây là Trịnh Nghị có ý tứ nhắc nhở Cổ Ngọc một sự thật rằng Hạ Tưởng là một người đã có vợ. Hắn liền lơ đễnh đáp:
- Hôm nay cô ấy vừa quay về thành phố Yến. À, có phải anh Trịnh đây là đang muốn theo đuổi Cổ Ngọc?
Trịnh Nghị gật đầu thừa nhận:
- Ba tôi và ông Cổ có quan hệ rất tốt với nhau, hai người cũng có ý tác hợp cho chúng tôi. Tôi vừa thấy Cổ Ngọc thì trong lòng đã có sự ái mộ, hy vọng cậu giúp tôi khuyên nhủ cô ấy một chút. Nghe ông Cổ nói Cổ Ngọc rất nghe lời của cậu, xem cậu như là người anh trai. Tuổi của Cổ Ngọc cũng không còn nhỏ nữa, nhưng mà tính tình vẫn đang còn tùy hứng, trước đây anh đã chiếu cố cô ấy, bây giờ tôi thay mặt cô ấy cảm ơn anh.
Trịnh Nghị đúng thật biết đảm nhiệm rất nhiều việc, nói câu này ra tương đương với việc y tự cho mình là bạn trai của Cổ Ngọc.
Hạ Tưởng không nói gì thêm, Cổ Ngọc không chút khách khí nói thẳng với Trịnh Nghị:
- Anh có tư cách gì đại diện cho tôi? Đúng thực là rất buồn cười, quá sức buồn cười.
Sau đó, cô dùng tay chỉ ra cửa rồi nói:
- Anh có thể đi được rồi đó.
Vẻ mặt Trịnh Nghị ngạc nhiên:
- Cô … Cổ Ngọc, rõ ràng là cô bảo tôi cùng đi đến đây, cô không thể làm cái việc vắt chanh bỏ vỏ thế được.
Y mặc dù rất thích Cổ Ngọc, đang muốn theo đuổi Cổ Ngọc, nhưng y lại là người có thân phận nên không chịu nổi cảnh bị Cổ Ngọc gọi phải đến đuổi phải đi như thế này
Hôm nay, Cổ Ngọc mang Trịnh Nghị cùng đi thì thật ra ý định ban đầu là muốn chọc tức Hạ Tưởng. Hai ngày qua, Hạ Tưởng trái ôm phải ấp, trái thì có Tào Thù Lê, phải thì có Liên Nhược Hạm, trên cơ bản là cô không có cơ hội để tiếp cận với hắn, đành phải trốn sang một bên hờn dỗi. Vừa lúc, có người giới thiệu Trịnh Nghị cho cô quen biết, nên cô muốn chứng tỏ cho Hạ Tưởng biết rằng cô cũng có người thương yêu có người đang theo đuổi. Không nghĩ tới, vừa vào tới cửa thì cô lại không thấy Hạ Tưởng, mà lại nhìn thấy Phó Tiên Tiên đang ngủ khò khò ở trên giường Hạ Tưởng.
Cổ Ngọc thiếu chút nữa tức giận mà òa khóc lên, sau đó cô liền ầm ĩ với Phó Tiên Tiên một hồi nhưng lại không cãi lại Phó Tiên Tiên. Bây giờ thì lại thấy Trịnh Nghị tự cho mình là bạn trai của cô, điều này lại càng làm cho lửa trong lòng cô bốc lên, cô giận dữ nói với Trịnh Nghị:
- Tôi lợi dụng anh đấy, thì có sao không? Không phục hả? Nếu không phục thì đi đến quận Hạ Mã đầu tư một nơi sản xuất đồ điện gia dụng, xây bên cạnh xưởng vật liệu xây dựng loại hình mới của Tiểu Thì, thì ngày nào cũng được gặp tôi rồi. Hoặc là chờ khi nào tôi cao hứng, có lẽ tôi sẽ cho anh một cơ hội để theo đuổi tôi. Hừ, đừng tưởng rằng anh có một người bố lắm tiền mà tự nghĩ là mình có bản lĩnh. Ở trong mắt tôi, tất cả con cái của nhà giàu mới nổi, ngoại trừ việc tiêu tiền và tán gái ra thì chẳng biết cái gì hết cả.
Trịnh Nghị bị kích động, y cắn răng nói:
- Nếu tôi thực sự có thể đầu tư xây dựng một nơi sản xuất đồ điện gia dụng ở quận Hạ Mã thì cô sẽ đồng ý làm bạn gái tôi chứ?
- Không chắc chắn là sẽ đồng ý, nhưng ít ra cũng sẽ suy xét lại. Tôi thích những người đàn ông có chí hướng độc lập, có một người ba giàu có không phải lỗi của anh, đem bản lĩnh của ba anh coi như bản lĩnh của anh thì là biểu hiện của sự vô năng
Không biết Cổ Ngọc bị động chạm vào điều gì mà lại bực tức đi đánh cuộc với Trịnh Nghị.
- Được, cô đã nói như vậy, tôi sẽ nhớ kỹ điều này.
Vẻ mặt Trịnh Nghị đầy vẻ kiên quyết, bắt tay từ biệt với Hạ Tưởng.
- Chủ tịch quận Hạ, chờ sau khi ngài khỏi bệnh thì chúng ta sẽ gặp lại nhau tại quận Hạ Mã.
Nói xong, y sải bước đẩy cửa đi ra ngoài.
Hạ Tưởng giơ tay cười:
- Em không đưa tiễn Trịnh Nghị à?
- Mặc kệ anh ta.
Cổ Ngọc vẫn như cũ, vừa thở hổn hển vừa nói:
- Chẳng phải anh cũng không đưa tiễn Phó Tiên Tiên sao? Anh và cô ta đều lên giường rồi, cô ta đi mà anh còn không đưa tiễn, dựa vào cái gì mà em phải đưa tiễn Trịnh Nghị?
- Phải nói là Phó Tiên Tiên nằm ở trên giường của anh, hoàn toàn khác với khái niệm anh và cô ta lên giường, bao hàm hai hành vi hoàn toàn khác nhau, hậu quả sản sinh ra cũng khác nhauHạ Tưởng cười tủm tỉm nói:
- Cổ Ngọc, thái độ của em không bình thường chút nào, có phải là đang ghen tị không? Như thế nào mà anh ngửi thấy có mùi vị chua ở đây nhỉ?
- Em không ăn dấm chua, em ăn xì dầu.
Cổ Ngọc giơ tay lấy nửa con vịt nướng còn thừa ở trên bàn, giận dỗi ném vào trong thùng rác.
- Không được ăn bất cứ đồ gì cô ta đưa đến đó.
Phó Tiên Tiên là người cực kỳ lớn mật, Cổ Ngọc lại là tính trẻ con. Hạ Tưởng bị hai người gây sức ép rơi vào tình trạng vô kế khả thi, hắn đành phải nói:
- Được, được rồi. Anh còn chưa ăn trưa, em cảm thấy có cái gì ngon thì mua giúp anh một chút, anh cũng không muốn dùng đồ ăn của bệnh viện.
Cổ Ngọc mỉm cười vẻ giảo hoạt, cô gật đầu nói:
- Em mua cái gì thì anh sẽ ăn cái đó nhé? Một lời đã định.
Kết quả là Cổ Ngọc mua về hai suất đồ ăn của KFC, còn là bánh hamburger cá rán mà Hạ Tưởng ghét ăn nhất. Hạ Tưởng vốn định vứt bỏ, nề hà Cổ Ngọc ép buộc hắn phải ăn hết, hắn đành phải chịu đựng mùi tanh của cá mà ăn hết, sau khi ăn xong rồi hắn mới tức giận bất bình nói:
- Thời cổ đại thì người làm quan đều không ăn cá, cho dù là người giàu có cũng chỉ ăn thịt bò, thịt dê.
Rốt cuộc Cổ Ngọc cũng khôi phục lại thiên tính hồn nhiên của mình, vui vẻ mỉm cười không ngừng.
- Cứ hại anh, cứ hại anh, ai bảo anh làm em giận. Tối nay, em còn mua cá hố cho anh ăn, cho anh ăn đến chết mới thôi.
Hạ Tưởng kinh hãi:
- Nhịn đói mà chết chỉ là chuyện nhỏ, mà mất khí tiết mới là chuyện lớn. Anh thà chết chứ không bao giờ chịu khuất phục.
Hắn từ nhỏ tới lớn ghét ăn nhất là cá hố, không chịu nổi nhất là mùi tanh của cá biển. Có một lần cùng ăn cơm với Cổ Ngọc, hắn không động chạm tới các món ăn nào có liên quan tới cá cả, điều này làm cho Cổ Ngọc nhớ mãi trong lòng.
- Vậy anh có còn liếc mắt đưa tình với Phó Tiên Tiên nữa không? Trả lời thành thực đi.
Cổ Ngọc nhớ mãi không quên Phó Tiên Tiên.
- Không dám nữa!
Hạ Tưởng biết rằng tâm tính của Cổ Ngọc đơn giản, vì vậy cần phải dụ dỗ
Quả nhiên, lập tức Cổ Ngọc mặt mày hớn hở.
- Trả lời như vậy là tạm được, tạm thời tha cho anh một lần. May cho anh là tâm tình bản cô nương lúc này đang tốt đó.
Cổ Ngọc ngồi chơi cho đến tận chiều muộn. Đến giờ ăn tối, cô có vẻ suy nghĩ rất lâu về các món ăn cho bữa tối, bộ dạng có vẻ không yên lòng chút nào. Hạ Tưởng liền hỏi cô có suy nghĩ gì, Cổ Ngọc đỏ mặt, trừng mắt nhìn Hạ Tưởng.
- Suy nghĩ của phụ nữ, đàn ông không nên tùy tiện hỏi.
Hạ Tưởng liền ngậm miệng lại, cố ý không tiếp tục hỏi nữa. Quả nhiên, không cần phải chờ lâu, Cổ Ngọc không kìm nổi, ấp a ấp úng nửa ngày rồi mới nói ra được một câu:
- Nói trước là anh không được cười, cũng không được có suy nghĩ xấu xa gì khác. Có phải đàn ông và đàn bà sau khi có cái chuyện kia thì cách cư xử sẽ không giống như lúc trước nữa, có đúng không vậy?
Hạ Tưởng sửng sốt, Cổ Ngọc khá nhiều tâm sự, đang nghĩ lung tung gì đó? hắn không hiểu mà nói:
- Đàn ông và đàn bà sau khi có chuyện kia thì cũng chưa chắc mối quan hệ đã khác xưa. Điều đó chưa phải là điểm mấu chốt, mà điểm mấu chốt chính là tình cảm giữa hai người.
Lời nói của Hạ Tưởng là tự đáy lòng mà ra. Sau khi hắn và Mai Hiểu Lâm đột phá ranh giới tình cảm nam nữ thì hắn cũng không thấy mối quan hệ của hai người có gì khác trước, chỉ khi có sự ra đời của Mai Đình thì quan hệ của hai người mới có sự gắn bó, ràng buộc.
- Vậy anh cảm giác như thế nào với em?
Cổ Ngọc đánh bạo hỏi một câu, hai mắt long lanh nhìn chằm chằm vào mắt của Hạ Tưởng.
- Nói thật, không được lảng tránh.
- Chuyện này…
Hạ Tưởng hơi vò đầu bứt tai.
- Em vừa đáng yêu lại lanh lợi, hoạt bát, hào phóng, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở.
Cổ Ngọc rất vui vẻ, cô nói.
- Vậy khi anh nhìn thấy em thì sẽ thế nào?
- Anh vừa nhìn thấy em thì lập tức người như bị ngẩn ra.
Hạ Tưởng sắp bị Cổ Ngọc truy hỏi đến không còn biết trả lời thế nào. May mắn Cổ Ngọc kịp thời im miệng, không tiếp tục hỏi thêm nữa, chỉ có ánh mắt của cô long lanh nhìn Hạ Tưởng không chớp mắt. Trong chốc lát sau, mặt cô tự nhiên lại đỏ ửng lên.
Buổi tối, Cổ Ngọc nhất định muốn tiếp tục ở lại để chăm sóc Hạ Tưởng nhưng Hạ Tưởng không đồng ý. Tuy rằng căn phòng cũng đủ lớn, có phòng riêng, nhưng dù sao Cổ Ngọc cũng là một thiếu nữ đang tuổi thanh xuân, vì thế hắn liền khuyên Cổ Ngọc nên quay về nhà. Không ngờ, Cổ Ngọc nhất định phải ở lại cho bằng được, còn nói rằng nếu không đồng ý để cô ở lại chăm sóc hắn thì cô sẽ đem chuyện Phó Tiên Tiên ngủ trên giường hắn đi tuyên truyền khắp nơi. Vì thế, Hạ Tưởng đành thỏa hiệp.
Chỉ vì sự thỏa hiệp này mà đã xảy ra chuyện.
Vào lúc nửa đêm, Hạ Tưởng trong mơ hồ tỉnh lại đi vào nhà vệ sinh. Do thời gian gần đây hắn ở trong bệnh viện nên không phải quan tâm đến sự vụ nào, lại được ăn no ngủ kỹ, nên khả năng sinh lý đàn ông của hắn lại tràn đầy lại không được phát tiết, đứng cả nửa ngày mà cũng không tiểu ra được, khó chịu trong chốc lát, mới thả lỏng ra, cuối cùng đã có thể tiểu ra, thở phào một cái rồi hắn đi ra ngoài.
Vừa mới từ nhà vệ sinh bước ra được một bước thì dưới chân trơn tuột, hắn trượt chân ngã rầm một cái, ngồi xổm xuống đất. Tuy rằng cú ngã không mạnh nhưng lại tác động đến vết thương phía sau lưng nên hắn đau đớn phải rên lên một tiếng. Hạ Tưởng cúi đầu nhìn thì mới phát hiện ra trên mặt sàn có vết nước, chắc là sau khi Cổ Ngọc tắm rửa làm dây dầu gội đầu, sữa tắm…ra, làm sàn nhà bị trơn, hắn không cẩn thận nên bị trượt.
Hạ Tưởng cười khổ, hắn chợt nhớ tới Vệ Tân. Trong số những người con gái mà hắn biết thì người chu đáo ân cần nhất chính là Vệ Tân, những người còn lại không ai bằng được. Ngay cả Tào Thù Lê dịu dàng đến như vậy mà cũng không thể chu đáo, cẩn thận bằng một nửa của Vệ Tân. Một giọt nước nhỏ dưới sàn ở trong mắt Vệ Tân thì đây chính là một việc cực kỳ lớn, tuyệt đối không bao giờ được phép phát sinh.
Hạ Tưởng vịn lấy cánh cửa đỡ người đứng dậy, rồi cất bước đi ra ngoài. Hắn vừa mới cất chân mấy bước lại bị vướng một cái, người hắn lao về phía trước. Vừa lúc, Cổ Ngọc nghe được tiếng động liền vội vàng chạy đến, vừa tới đến trước cửa nhà vệ sinh thì đúng lúc Hạ Tưởng đang trượt ngã, người đang lao về phía cô. May mắn thế nào mà Cổ Ngọc bị Hạ Tưởng va phải, đầu tiên là bị hắn ôm lấy, sau đó lại bị hắn đẩy ngã xuống sàn nhà.
Giống y hệt như lần trước va chạm với Nghiêm Tiểu Thì, Hạ Tưởng nằm ở phía trên người Cổ Ngọc, miệng đối miệng, bộ phận nào đặt đúng bộ phận đó. Có thể nói, tư thế hai người không phải là cực kỳ mờ ám mà là hoàn toàn là một trên một dưới đúng tiêu chuẩn diễn xuất.
Mà làm cho mọi người khó có thể tin chính là việc Hạ Tưởng thì còn đỡ, hắn còn mặc một chiếc quần lót, còn Cổ Ngọc thì lại chỉ mặc áo ngủ lụa mỏng, lại cài hờ thắt vội, bên trong lớp áo ngủ thì không mặc bất cứ thứ gì. Toàn bộ cơ thể cô bại lộ ra trước mặt Hạ Tưởng, không những thế, những bộ phận tế nhị nghiêm kín lại đang bị Hạ Tưởng phong bế.
Hóa ra là Cổ Ngọc khi ngủ thường lõa thể, khi cô nghe thấy được tiếng động thì chỉ kịp khoác vội chiếc áo ngủ rồi chạy ra, ngay cả nút thắt cũng không cài. Kết quả là bị Hạ Tưởng bám vào ngã xuống, áo ngủ tung ra, cả cơ thể cô lộ trần truồng trước mặt Hạ Tưởng, lúc này cái áo ngủ lại trở thành như tấm vải lót cho hai người ở dưới sàn vậy. Bởi vì chất liệu của chiếc áo ngủ của Cổ Ngọc được làm từ lớp lụa trắng mịn màng, chạm vào có cảm giác rất dễ chịu. Cổ Ngọc nằm trên mặt sàn, cơ thể cô trắng nõn như ngọc, hai má cô hồng nhuận như hoa, hai mắt mờ ảo như đám mây, cả người trần truồng nằm phía trên áo ngủ trắng nõn, đẹp như trong giấc mộng vậy.
Hạ Tưởng nằm ngay ở trên người Cổ Ngọc, Cổ Ngọc lại nằm trên mặt sàn được phủ bằng chiếc áo ngủ. Vị trí của hai người nằm ngay tại vị trí đường thông chật hẹp chưa tới 1 mét hướng ra phòng khách, ở trước cửa phòng vệ sinh, diễn ra đúng thực sự là trùng hợp và tình cờ, trùng hợp chính là khi Hạ Tưởng bị trượt chân ngã thì đẩy Cổ Ngọc ngã xuống theo. Còn tình cờ chính là Cổ Ngọc cũng người trần ra trận, mà Hạ Tưởng cũng chỉ mặc mỗi một cái quần lót. Hai người bốn mắt nhìn nhau, cảm nhận được nhiệt độ và sự mềm mại trên cơ thể của nhau, cả hai người đều cảm thấy sững sờ.
Hạ Tưởng không phải là Liễu Hạ Huệ, mà nói thật Liễu Hạ Huệ ở trong tình cảnh này cũng chắc gì khống chế được phản xạ tự nhiên và sinh lý của cơ thể. Hạ Tưởng cười ha hả, xấu hổ nói:
- Tất cả là tại em, tắm rửa không thu dọn sạch sẽ, ngay cả máy sấy cũng ném lung tung ra. Em xem đấy, chỉ chút dây điện cũng làm ra chuyện lớn như thế này.
Tiếp theo đó, hắn đứng dậy khỏi người Cổ Ngọc, nếu không đứng dậy thì sẽ mất mặt, bởi vì hắn cảm giác được phía dưới của hắn đã hừng hực như đang muốn xung trận.
Chỉ có điều một tay của hắn đang đặt ở dưới người Cổ Ngọc, tay kia thì đặt ở trên bộ ngực của Cổ Ngọc, hành động muốn đứng lên của hắn dường như trở thành sự vuốt ve. Do đó, Cổ Ngọc liền rên lên một tiếng, theo bản năng hai tay ôm chặt lấy lưng Hạ Tưởng.
Cổ Ngọc ôm hơi mạnh một chút mà phía sau lưng Hạ Tưởng lại đang bị đau, vừa mới nhỏm người lên lại bị đè xuống trên người Cổ Ngọc, lại một lần nữa tiếp xúc thân mật với cơ thể Cổ Ngọc, miệng của hai người không hẹn mà cùng tìm đến cùng một vị trí.
Đồng thời, lúc này Hạ Tưởng cũng không khống chế nổi bản năng sinh lý của mình, phía dưới đã hoàn toàn bộc phát, chỉ muốn vận động hăng hái.
Cổ Ngọc hoàn toàn say mê, là một cô gái chưa bao giờ tiếp xúc với người đàn ông nào, lần đầu tiên động chạm với một người đàn ông trần trụi, các bộ phận mẫn cảm lại đều bị đối phương động chạm vào. Hơn nữa, khi cô nhìn thấy Phó Tiên Tiên ngủ trên giường của Hạ Tưởng thì rất là bất mãn, trong lòng còn có ý định muốn tranh thủ cơ hội để giành lấy trái tim của đối phương. Mà bây giờ thì ý loạn tình mê, làm sao cô còn đủ tỉnh táo? Ngay lúc đó, cô liền thì thầm nói vào bên tai Hạ Tưởng:
- Anh có dám hay không?
Bất kể là người con gái đã từng trải hay chưa thì dường như trời sinh chỉ có một động tác, hai chân Cổ Ngọc không tự chủ được quắp vào người của Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng là đàn ông, lại là một người đàn ông cực kỳ bình thường. Tuy rằng lúc này hắn đang còn có một chút lý trí, nhưng thấy Cổ Ngọc lớn mật khiêu khích như vậy thì hắn quyết không để sự tôn nghiêm của đàn ông để phụ nữ khinh rẻ được. Hắn hỏi lại:
- Dám thì sao mà không dám thì sao?
- Em sẽ nói cho ông nội biết rằng anh ép buộc em.
Mặt Cổ Ngọc đẹp như hoa như ngọc, một vẻ hồng nhuận như màu hoa đào hiện lên phía trên cổ, trên mặt thì từng sợi lông tơ như dựng hẳn cả lên, đồng tử dường như to ra, hơi thở dồn dập, ánh mắt mê ly, ngay cả thanh âm cũng trở nên run rẩy.
- Em đoán anh không dám đụng đến em đâu. Anh là một người nhát gan, tính tình chần chừ, ngay cả một chút khí khái của đàn ông cũng không có… Á!
Lời còn chưa dứt thì tiếng rên trong miệng đã vang lên.
Đàn ông sợ nhất là điều gì? Sợ nhất chính là bị phụ nữ bảo là hèn nhát, sợ nhất là sự khinh rẻ của phụ nữ. Tim Hạ Tưởng đập nhanh hơn, cũng không phải là ý loạn tình mê mà là ý chí chiến đấu tăng vọt, sau đó hắn liền sử dụng một loạt các động tác thành thục. Ban đầu chợt nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của Cổ Ngọc, sau đó tiếng kêu sợ hãi của Cổ Ngọc lại nhỏ dần biến thành giọng cầu xin tha thứ. Sau cùng, Hạ Tưởng cắn vào lỗ tai của Cổ Ngọc một cái, hỏi cô đã phục hay chưa? Cổ Ngọc thở hồng hộc rồi nói, chỉ mới sợ được một nửa.
Trời còn chưa sáng mà Cổ Ngọc đã chật vật chạy trốn, không dám ở trong ánh nắng sang sớm để nói lời chào buổi sáng với Hạ Tưởng. Hơn nữa cô lại càng sợ gặp phải Liên Nhược Hạm. Lúc Cổ Ngọc rời đi, cô còn cẩn thận xếp chiếc áo ngủ trắng nõn của mình mà mặt trên đã được điểm những vết màu đỏ để cất giữ, đây là dấu hiệu của một chuyển biến trọng đại trong cuộc đời của cô.
Tuy nhiên, Cổ Ngọc trước khi đi còn cắn lỗ tai Hạ Tưởng một cái rồi nói:
- Bây giờ em đã biết phụ nữ và đàn ông sau chuyện đó thì có điểm gì khác biệt rồi nhé.
Lúc này Hạ Tưởng nằm ở trên giường, mắt nhắm mắt mở, làm biếng hỏi:
- Khác nhau như thế nào?
- Có đàn ông khai thác thì phụ nữ mới lưu loát được.
Cổ Ngọc cũng không biết như thế nào lại ngộ ra một câu làm cho người khác không biết nên khóc hay nên cười. Sau khi cô nói xong rồi hôn nhanh Hạ Tưởng một cái ở trên má:
- Tốt rồi, đã lưu lại chút ký hiệu, em phải đi thôi.
Hạ Tưởng nằm ở trên giường cũng không nghĩ tới việc đứng dậy. Mang tiếng là hắn nằm viện nhưng thật ra các vết thương trên người đã khỏe nhiều rồi, trên cơ bản chỉ là để tĩnh dưỡng, bên cạnh đó hắn cũng đang đợi điểm biến hóa mấu chốt nhất trong thế cục phía sau, không nghĩ tới thế mà lại dính dáng đến Cổ Ngọc. Nhớ tới lời lão Cổ lo lắng rằng sau khi ông ta nằm xuống thì hắn sẽ chiếm đoạt luôn cả cháu gái ông ta, không nghĩ là ngay khi ông ta còn đang khỏe mạnh mà hắn đã xử lý xong rồi, có phải là hơi gấp hay không?
Cũng không đúng, từ đầu đến cuối thì dường như không phải là hắn có tâm ý đi thu thập Cổ Ngọc. Sự kiện đêm qua hoàn toàn là không tính đến trước, không ngờ chuyện này lại bắt đầu từ sự việc té ngã, còn về phần sau đó đẩy ngã Cổ Ngọc là hoàn toàn bởi lực hút của Trái Đất và phải hành động. Mà diễn biến xảy ra như vậy không có liên quan gì đến ý đồ chủ động hay cưỡng ép của hắn, mà hắn và Cổ Ngọc đều là người bị hại do lực hút của Trái Đất.
Mà cũng phải nói rằng đúng thực Cổ Ngọc đã tạo không ít sự hứng thú bất ngờ cho Hạ Tưởng. Không nói việc thân thể Cổ Ngọc trắng nõn như ngọc mà chính là sau những phút bỡ ngỡ ban đầu thì sau đó cô không học mà tự thông các động tác phối hợp, điều này tạo cho hắn những sự trải nghiệm rất mới. Tuy rằng đây là mảnh đất lần đầu tiên khai khẩn, nhưng bởi vì sự thiên phú hay nói cách khác là sự linh động của cô mà có thể đoán trước được triển vọng của mùa thu hoạch.
May mắn là Cổ Ngọc đã rời đi từ lúc sáng sớm, sau khi cô rời đi khoảng nửa giờ thì Liên Nhược Hạm cũng đi tới. Cô vừa vào cửa đã đi ra buồng vệ sinh rửa tay, sau khi rửa tay thì cô đi vào với một vẻ mặt cảnh giác hỏi Hạ Tưởng:
- Tối qua Cổ Ngọc ở đây đến tận khuya à?
- Không phải.
Hạ Tưởng thề thốt phủ nhận.
- Em ngửi thấy mùi gì hay nhìn thấy cái gì à?
- Hừ, có tật giật mình!
Do Liên Nhược Hạm chỉ ngửi thấy ở trong nhà vệ sinh có một mùi thơm ngát thoang thoảng như có như không nên mới thuận miệng hỏi thăm. Cô cũng không phải là một người có tâm tư sâu sắc nên chỉ hỏi qua xong rồi thì lại quên:
- Có tin báo rằng Ngưu Kỳ vừa mới xin nghỉ dài ngày để chữa bệnh.
- Ngưu Kỳ đã hành động.
Ánh mắt Hạ Tưởng sáng lên, từ trên giường vùng dậy.
- Chuyện tốt, bệnh của anh cũng đã khỏi rồi, nếu tiếp tục như thế này chắc người cũng trở nên mốc meo mất thôi. Tại
- Thôi đi, em thấy anh vui vẻ đến quên mất cả trời đất mới đúng. Ngay cả em còn cảm thấy lóa mắt trước sự xinh đẹp của các nữ y tá, nếu như vậy thì đàn ông như anh chắc phải cảm thấy đẹp không sao tả xiết, có đúng không? Em còn không biết nỗi lòng của anh hay sao.
Tâm trạng của Liên Nhược Hạm hôm nay rất tốt, cô liền quay lại chốt cửa, cắn chặt môi, sau đó làm một động tác cởi áo.
- Em nghĩ là nên kiểm tra lại một chút các vết thương của anh, xem thử đã lành thực sự chưa?