Quan Thần

Thư ký Ma Thu của Diệp Thạch Sinh ở bên ngoài nghe không rõ tiếng ở bên trong, nhưng gã cũng biết ở bên trong đang thảo luận gì. Ngoại trừ ghen tị với Hạ Tưởng ra, cũng thở dài vì trong quan trường, bất cứ sự việc kỳ quái gì đều có thể gặp phải. Ai có thể nghĩ tới, người nghiêm trang thảo luận về việc chuyển công tác của mấy cán bộ cấp Sở với Bí thư Tỉnh ủy không phải là Chủ tịch tỉnh, cũng không phải Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, mà là một cán bộ cấp Phó Giám đốc Sở.

Nếu gã không tận mắt nhìn thấy chính tai nghe thấy, nếu gã chỉ nghe lời đồn đại, có đánh chết gã cũng sẽ không tin.

Nhưng lại là sự thật, là sự thật rõ như ban ngày.

Hạ Tưởng mặc dù hạ thái độ đủ thấp, nhưng cũng biết hiện tại Diệp Thạch Sinh đã xem hắn như là cây cầu nối và sợi dây liên kết, còn là cái ống loa, hắn cũng vô cùng nghiêm túc mà trả lời từng câu hỏi, không dám có một chút sơ xuất, nếu không để xảy ra nghi ngờ và hiểu lầm thì chính là sai lầm của hắn.

- Thật ra tôi nghĩ vấn đề Chủ tịch tỉnh Phạm suy nghĩ không nằm ở chỗ Trưởng ban Phương đến thành phố nào làm Bí thư Thành ủy, mà là ở chỗ ai tiếp nhận vị trí của Trưởng ban Phương.

Hạ Tưởng cân nhắc câu chữ, nói ra điểm mấu chốt nhất, cũng là điểm dừng mà Diệp Thạch Sinh vẫn muốn che dấu.

Mí mắt Diệp Thạch Sinh giật giật mấy lần, lời Hạ Tưởng nói, chính là băn khoăn của y. Thật ra nói một cách công bằng, thì Phương Tiến Giang đến thành phố Tần Đường hay là thành phố Đan Thành, đối với y mà nói không có gì khác biệt. Chẳng qua là muốn mượn cơ hội che dấu sự thật thừa cơ xếp người của Phó gia vào đảm nhiệm chức Trưởng ban Tổ chức Cán bộ Thành ủy sau khi Phương Tiến Giang điều chuyển đi. Cũng là muốn mượn hành động sắp xếp cho Phương Tiến Giang một vị trí tốt để thể hiện thiện ý với Phạm Duệ Hằng, khiến Phạm Duệ Hằng không ngáng đường.

Cũng là bởi vì quan hệ giữa Phương Tiến Giang và Hạ Tưởng không tồi, Phương Tiến Giang có vị trí tốt, Hạ Tưởng sẽ hài lòng. Hạ Tưởng mà hài lòng, thì sẽ không kích động Mai Thái Bình từ giữa gây khó dễ.

Kế sách quả thật tiến triển khá tốt, ít nhất vô cùng thuận lợi qua được cửa Mai Thái Bình, hơn nữa lúc trước khi chào hỏi, thái độ của Phạm Duệ Hằng cơ bản cũng vừa lòng. Chỉ có điều tới phút cuối, Phạm Duệ Hằng lại đổi ý, khiến cho Diệp Thạch Sinh vô cùng ảo não. Cảm giác "Vi sơn cửu nhận, công khuy nhất quĩ" (TN: việc sắp thành lại hỏng) thật sự không tốt, y cảm thấy rất đau đầu.

Nếu đúng theo như lời Hạ Tưởng, mục đích đòn gió đích thực của Phạm Duệ Hằng chính là người được chọn làm Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy. Y càng không thể thoái lui, nếu mà lui, chẳng khác nào thất tín với Phó gia, chẳng khác nào không còn cơ sở hợp tác với Phó gia.

Phó gia đặc biệt coi trọng vị trí Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy, lúc ở Bắc Kinh gặp ông cụ Phó gia cùng với Phó Bá Cử, Phó Bá Cử đã nhiều lần ám chỉ, nhất định phải nắm được vị trí Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy thành phố Yến. Bước đầu tiên thành công, về sau mới có triển vọng hợp tác nhiều hơn.

Mặc dù Diệp Thạch Sinh không hề thích thái độ áp đặt hung hăng của Phó Bá Cử, nhưng Phó Bá Cử là Ủy viên bộ Chính trị, Phó Thủ tướng Nội các Chính phủ, quyền cao chức trọng, y đắc tội không nổi. Hơn nữa ít tuổi hơn so với y, về sau còn có tiền đồ lớn hơn, y muốn được vào danh sách cấp Phó Quốc gia, ngoại trừ ông cụ Phó gia ở phía sau màn chỉ huy, Phó Bá Cử mới là người triển khai cụ thể.

Diệp Thạch Sinh chỉ biết, vấn đề lựa chọn người làm Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy, là vấn đề mấu chốt.

Y trước kia cũng đã từng trải qua vô số thế lực tham gia tranh giành một vị trí, mức độ quyết liệt thậm chí so với hiện tại chỉ có hơn chứ không kém, nhưng chưa từng khiến y đau đầu như lúc này, khó mà ra quyết định. Không vì cái gì khác, chỉ vì đề nghị của Phạm Duệ Hằng quá cao minh, tác động đến tiền đồ của mấy quan lớn cấp Sở, xử lý không đúng, sẽ khiến không ít người bất mãn với y.

Đối với một Bí thư Tỉnh ủy sắp hết nhiệm kỳ, Diệp Thạch Sinh thật sự không muốn đắc tội thêm với bất kỳ một cán bộ cấp Sở nào. Những người xuất sắc trong số bọn họ, về sau có lẽ sẽ có nhân vật tiến vào danh sách cấp quốc gia. Trong quan trường, bắt nạt người già đừng đi ăn hiếp thanh niên, cán bộ cấp sở, nhất là nhân vật có thể làm được bí thư hoặc Thị trưởng, có người nào không phải là có lai lịch có hậu thuận lại có trí tuệ? Y cần gì phải gây thù chuốc oán cho chính mình?

Phạm Duệ Hằng tương lai chắc chắn sẽ đảm nhiệm chức Bí thư Tỉnh ủy, ông ta vẫn còn có thể nắm giữ tỉnh Yến, đương nhiên không cần lo lắng. Diệp Thạch Sinh lại không được, sau khi hết nhiệm kỳ, hoặc là rút lui một cách sạch sẽ, hoặc là tiến vào danh sách cấp phó Quốc gia, cho dù tiến vào cấp phó Quốc gia, cũng chưa chắc có quyền to. Con người, luôn phải nghĩ xa một chút, luôn phải giữ một đường lui để còn quay đầu lại được.

Bởi vậy, Diệp Thạch Sinh bị Phạm Duệ Hằng làm cho có chút sứt đầu mẻ trán, trừ phi y từ bỏ đề cử người cho vị trí Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy. Nhưng một khi từ bỏ sẽ khiến cho Phó gia bất mãn, tất cả những việc đã làm trước đây đều sẽ không còn ý nghĩa nữa.

Một câu nói của Hạ Tưởng, rốt cuộc đã chạm vào nỗi đau thầm kín của Diệp Thạch Sinh.

Diệp Thạch Sinh khó xử, hơi do dự, rồi nói:

- Ứng cử viên Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy, Duệ Hằng có đề cử ai không?

- Có!

Vì Hạ Tưởng đã là cái ống loa và cầu nối, nên chắc chắn sẽ không đánh vào điều gì không nắm chắc, trực tiếp tung ra bom tấn,

- Ý của Chủ tịch tỉnh Phạm là, đồng chí Khâu Tự Phong thích hợp đảm đương chức vụ.

- Hả?

Diệp Thạch Sinh thốt ra một tiếng sợ hãi, toàn thân bỗng chốc ngồi xuống,

- Khâu Tự Phong? Chơi trò gì vậy?

Sau khi nói xong, Diệp Thạch Sinh mới tự biết xúc động quá mức, lại ngồi trở lại, lắc đầu cười:

- Đồng chí Khâu Tự Phong còn rất trẻ, lý lịch kinh nghiệm quá ít. Hơn nữa chưa từng làm qua công tác của ban Tổ chức cán bộ, chỉ sợ khó có thể đảm nhiệm.

Ngoài miệng nói như vậy, Diệp Thạch Sinh trong lòng lại rất là khó hiểu, Phạm Duệ Hằng đề cử Khâu Tự Phong là có ý tứ gì? Chẳng lẽ ông ta đang tiếp cận Khâu gia, hoặc là, Khâu gia đồng ý cho ông ta cái gì đó? Cũng có thể lý giải, nếu Phó gia có thể tìm tới y, Khâu gia vì sao không thể tìm tới Phạm Duệ Hằng? T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

Tuy nhiên Khâu Tự Phong làm ở thành phố Bảo cũng coi như không tồi, hiện tại cũng là Phó Thị trưởng thường trực, làm thêm hai năm nữa cũng có thể lên thị trưởng. Chẳng lẽ ngay cả thời gian hai năm cũng không chờ được, vì muốn gia nhập vào hàng ngũ Giám đốc Sở, phải đến thành phố Yến để làm chức Trưởng ban Tổ chức cán bộ?

Vừa nghĩ liền nghĩ thông, người trong quan trường, không có người ngại mình thăng quan quá nhanh. Khâu Tự Phong muốn mượn thời cơ thăng chức cũng dễ hiểu, nhưng vấn đề là, Khâu Tự Phong không phải người bình thường, gã là người của Khâu gia...

Lộn xộn, hổn loạn thành rối loạn, Diệp Thạch Sinh bất chợt có một loại cảm giác sức cùng lực kiệt. Không chỉ bởi vì thế lực cường thịnh của Phạm Duệ Hằng, còn có Khâu gia đột nhiên tham gia, lẽ nào nói tỉnh Yến đã trở thành chiến trường tranh đoạt thế lực của mấy đại gia tộc?

Lại đi sâu suy nghĩ, nếu y tiếp tục hỗ trợ người của Phó gia, chẳng những đắc tội Phạm Duệ Hằng, còn chọc Khâu gia mất hứng. Vì một Phó gia, có đáng giá hay không? Phó gia thật có thể bảo đảm cho y tiến vào danh sách Phó Quốc gia?

Đề cử Khâu Tự Phong thật sự là một thủ đoạn diệu kỳ, rốt cuộc là chủ ý của Phạm Duệ Hằng, hay là bút tích của Hạ Tưởng? Liên tưởng đến quan hệ tốt đẹp giữa Hạ Tưởng và Khâu Tự Phong, Diệp Thạch Sinh đột nhiên có một loại ảo giác – Người trẻ tuổi trước mặt đang nói chuyện chậm rãi với y, mới là chủ mưu phía sau của toàn bộ các sự kiện!

Không phải Phạm Duệ Hằng, không phải Tống Triêu Độ, cũng không phải Mai Thái Bình, chỉ là bút tích của một người Hạ Tưởng!

Lại liên lụy tới Khâu gia. Cục diện càng phức tạp... Diệp Thạch Sinh lại dao động rồi.

- Tiểu Hạ, không nói đến thân phận Bí thư Tỉnh ủy của tôi. Nếu tôi chỉ là một lão già bình thường, cậu sẽ nhìn tôi thế nào?

Diệp Thạch Sinh đột nhiên vô cớ mà hỏi một câu.

Hạ Tưởng mặc dù hơi giật mình kinh hãi, tuy nhiên vẫn đoán được băn khoăn của Diệp Thạch Sinh. Con người Diệp Thạch Sinh vừa háo danh, lại không quả quyết, đồng thời khi suy xét vấn đề, lại quá lâu dài. Không phải nói suy xét lâu dài là không tốt, nhưng mọi chuyện đều muốn có thể tạo ra ảnh hưởng lâu dài, ngược lại sẽ ảnh hưởng đến những nhận định thông thường.

- Ngài là một ông lão hiền lành, có mặt lương thiện, cũng có ưu điểm là biết lắng nghe, đồng thời, cũng có được một tấm lòng tốt hiếm có. Nếu ngài không phải Bí thư Tỉnh ủy, tôi sẽ trở thành người bạn già với ngài, ngồi xuống chơi cờ, uống trà, tản bộ, trò chuyện…

Hạ Tưởng nói khá hàm súc cô đọng, cố gắng hết sức không khiến cho Diệp Thạch Sinh sinh nghi.

Diệp Thạch Sinh nghe xong, trầm ngâm một hồi lâu, mãi sau mới nói:

- Có đôi khi suy nghĩ một chút, tôi tới từng này tuổi rồi, bước về phía trước một bước là vô cùng nở mày nở mặt, nhưng cũng rất mệt mỏi. Ở trong quan trường chìm nổi mấy chục năm, cảm giác nắm quyền ai chả thích, ai cũng không muốn buông tay, nhưng luôn luôn sẽ có một ngày buông tay, chẳng qua là vấn đề sớm hay muộn thôi.

Diệp Thạch Sinh xúc động, Hạ Tưởng không nói gì thêm. Hắn không tiện nói tiếp, cũng không thể nói tiếp. Hắn còn cách ngai vàng Bí thư Tỉnh ủy xa vạn dặm, không thể lĩnh hội được sự xúc động của Thạch Sinh là một loại tang thương như thế nào, nhưng có một điểm hắn nghe hiểu, Phó gia hứa hẹn với Diệp Thạch Sinh, là cam đoan y sẽ thăng tiến thêm một bước về phía trước.

Diệp Thạch Sinh muốn lấy được sự tín nhiệm của Phó gia, thì phải hỗ trợ Phó gia đoạt được ngai vàng Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy.

Không thể không nói, thủ đoạn sắp xếp cho Phương Tiến Giang một vị trí tốt là vô cùng cao siêu, có thể ngăn chặn miệng lưỡi của rất nhiều người, cũng có thể mê hoặc con mắt của rất nhiều người. Điều đáng tiếc chính là, Hạ Tưởng đã nhìn ra, hơn nữa hắn không muốn để Phó gia thực hiện được mưu kế, bởi vậy, không thể không gây khó dễ Diệp Thạch Sinh.

Cũng không phải nhất thiết phải ép Diệp Thạch Sinh khó xử, việc trong chính trị, liên quan tới vướng mắc về lợi ích, tất nhiên sẽ có thời điểm khó xử. Hạ Tưởng không phải cố ý muốn khiến Diệp Thạch Sinh hướng về phía mình, Diệp Thạch Sinh có thể trung lập, có thể hợp tác hữu hạn với Phó gia, nhưng hoàn toàn tiếp cận Phó gia, để Phó gia lợi dụng khuyết điểm lỗ tai yếu mềm của Diệp Thạch Sinh để nắm trong tay thế cục của tỉnh Yến, thì không phù hợp lợi ích của hắn.

Hắn nhất định phải tìm mọi cách ngăn cản. Bởi vì sau khi Diệp Thạch Sinh tiếp cận Phó Tiên Phong, sau khi Phó Tiên Phong giành được quyền phát biểu ý kiến, người đầu tiên phải đối phó chính là hắn.

- Nếu tôi đồng ý Khâu Tự Phong đảm nhiệm chức Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy, Chủ tịch tỉnh Phạm sẽ sắp xếp cho Đồ Giang Hoa như thế nào?

Diệp Thạch Sinh rốt cục cũng đưa ra điều kiện thỏa hiệp song phương.

Trong quan trường có khi xem trọng hàm súc kín đáo, có khi lại phải trực tiếp thẳng thắn, không thể có bất kỳ khả năng gì mang đến gợi ý lệch lạc.

- Phương Tiến Giang được đề cử làm Bí thư Thành ủy thành phố Tần Đường, Vương Tiếu Mẫn được đề cử Bí thư Thành ủy thành phố Đan Thành, Đồ Giang Hoa còn trẻ, bộ trưởng Dịch có vẻ thích cậu ta, muốn điều cậu ta lên Bắc Kinh...

Hạ Tưởng thấy Diệp Thạch Sinh bất động thanh sắc, lẳng lặng mà nghe, nghĩ thầm rằng lỗ tai yếu mềm của Diệp Thạch Sinh là nhược điểm, có thể bị Thôi Hướng lợi dụng, trái lại cũng có thể để hắn sử dụng,

- Ứng cử viên Thị trưởng thành phố Đan Thành, ứng cử viên Bí thư Thành ủy Ngưu Thành, ứng cử viên Phó thị trưởng thường trực thành phố Bảo, Chủ tịch tỉnh Phạm chỉ quan tâm đến danh sách ứng cử viên Thị trưởng của thành phố Đan Thành, hai thành phố khác, Bí thư Diệp quyết định như thế nào, ông ấy sẽ đồng ý. Đồng thời, Khâu gia cũng sẽ có người ra mặt bày tỏ sự cảm tạ với ngài, tôi nghe ý tứ của Tự Phong, dường như Trưởng ban Khâu cũng muốn gặp mặt ngài...

- Ồ!

Diệp Thạch Sinh hơi khom người, sắc mặt có phần biến đổi.

Nói chính trị là một giao dịch trắng trợn là không hề sai, Hạ Tưởng nói ra điều kiện, đủ để Diệp Thạch Sinh động lòng!

So sánh với điều kiện của Phó gia, điều kiện Hạ Tưởng đưa ra lại thực dụng hơn. Đương nhiên cũng không thể nói là điều kiện của Hạ Tưởng, mà là điều kiện của người đứng phía sau Hạ Tưởng đưa ra, Hạ Tưởng chỉ thay mặt nói mà thôi. Nhưng bất kể như thế nào, Diệp Thạch Sinh biết Hạ Tưởng sẽ không ăn nói lung tung, hơn nữa nói thật, lời Hạ Tưởng nói, hoàn toàn đánh trúng chỗ mềm yếu nhất trong lòng y.

Không đề cập tới việc thực lực của Khâu gia tuyệt đối không thua kém Phó gia, thậm chí so với Phó gia còn cao hơn một bậc, chỉ vì hòa giải với Phạm Duệ Hằng đã mang đến lợi thế tốt, nên không thể không khiến Diệp Thạch Sinh tim đập thình thịch. Bí thư Thành ủy Ngưu Thành và Phó thị trưởng Ủy viên thường vụ Thành phố Bảo, hai vị trí mấu chốt, Phạm Duệ Hằng đều chắp tay nhường, tuyệt không nhúng tay, chẳng khác nào một phần đại lễ nặng trịch.

Quan trọng là, lời nói của Hạ Tưởng không chỉ đại diện cho ý kiến của Phạm Duệ Hằng, cũng đồng thời thể hiện Mai Thái Bình sẽ bày tỏ sự ủng hộ đối việc đề cử y. Đối với việc Mai Thái Bình luôn luôn đặc biệt độc lập một mình lại vẫn duy trì quan hệ tốt với Hạ Tưởng mà nói, ở toàn bộ tỉnh Yến, nếu nói chỉ có một người có thể thuyết phục Mai Thái Bình thay đổi ý kiến, cũng chỉ có thể là Hạ Tưởng, mà không phải là Diệp Thạch Sinh y.

Ngoại trừ những lợi thế và lợi ích ở trên, càng không cần đề cập Khâu gia cũng khẳng định sẽ có biểu hiện. Giữa Khâu Tự Phong và Phó Tiên Phong, xem ra y chỉ có thể chọn một trong hai người.

Diệp Thạch Sinh cân nhắc lợi hại, tính toán được mất, híp mắt trầm ngâm một lát, bỗng nhiên mỉm cười:

- Vương Đại Pháo cuối cùng sa lưới, nghe nói còn liên quan đến Ngưu Kỳ? Tôi vô cùng bất mãn với việc này, đã ra lệnh cho Sở Công an tỉnh nghiêm túc kiểm tra phần tử biến chất trong đội ngũ công an, chỉnh đốn tố chất nhân viên đội ngũ công an. Đồng chí Hạ Tưởng, Tỉnh ủy nhất định sẽ cho quận Hạ Mã, cho cậu một lời giải thích thỏa đáng, máu của cậu không thể chảy một cách uổng phí.

Hạ Tưởng đứng lên:

- Cảm ơn Bí thư Diệp.

Đi ra khỏi văn phòng của Diệp Thạch Sinh, sắc trời đã tối, trong làn gió đêm mang theo một chút hơi thở mùa đông, khiến thân thể ngấm lạnh. Trong lòng Hạ Tưởng lại có một ngọn lửa thiêu đốt, tuyệt không cảm thấy lạnh. Vương Đại Pháo và Ngưu Kỳ ngày mai sẽ được áp giải đến thành phố Yến, rốt cuộc vụ án sẽ tiến triển đến bước nào? Hắn trong lòng tràn đầy kỳ vọng.

Triều Vĩ Cương vẫn đứng chờ ở bên ngoài vừa thấy Hạ Tưởng ra, vẻ mặt vội xấu hổ mà tiến ra đón:

- Lãnh đạo, vừa rồi thể hiện của tôi không tốt, xin anh cứ phê bình, tôi nhất định sẽ cố gắng sửa lại. Tôi còn trẻ, rất nhiều chỗ cân nhắc chưa đầy đủ, hy vọng anh có thể cho tôi cơ hội tiến bộ.

Hạ Tưởng đối với biểu hiện hoang mang lo sợ của Triều Vĩ Cương vừa rồi gặp chuyện, quả thật không vừa lòng, liền phê bình gã vài câu:

- Biết sai có thể sửa là chuyện tốt, nhưng sửa sai cũng phải chú ý đến phương pháp, không có lãnh đạo nào thích cấp dưới cứ phạm sai lầm hết lần này đến lần khác, nhớ kỹ chưa?

Triều Vĩ Cương toát mồ hôi đầy đầu, giọng Hạ Tưởng không nghiêm khắc, nhưng lại mang đến cho gã một áp lực lớn lao. Có thể không có áp lực sao? Lúc có vấn đề phải khiến lãnh đạo ra mặt, gã làm thư ký mà rất không xứng với chức vụ, thậm chí hoàn toàn có thể nói là thất bại lớn. Gã lại chính mắt thấy Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy nhã nhặn lịch sự với Hạ Tưởng, vì Hạ Tưởng mà quát mắng thuộc hạ, càng làm cho Triều Vĩ Cương hiểu rõ trong lòng một việc, theo sát Hạ Tưởng, rất có tiền đồ. Nếu bị Hạ Tưởng ghét, tuyệt đối không có đường mà đi.

- Vâng, vâng, lãnh đạo, tôi xin nhớ kỹ. Biểu hiện về sau của tôi sẽ tốt hơn!

Hạ Tưởng không nói thêm nữa, hắn cũng biết Triều Vĩ Cương dù sao ít kiến thức, sức lực không đủ, cũng không phải loại người ỷ thế hiếp người, cần từ từ bồi dưỡng thêm, học được cách dựa thế mượn lực mới có thể đứng vững gót chân ở trong quan trường.

Thấy đã đến giờ tan tầm, Hạ Tưởng bảo Triều Vĩ Cương và lái xe về trước, hắn còn có chuyện phải xử lý. Triều Vĩ Cương không dám hỏi nhiều, cúi đầu đi. Đi đến bên ngoài, liền gọi điện thoại cho Phó Hiểu Bân, nói một chút về chuyện đã xảy ra ngày hôm nay.

Phó Hiểu Bân nghe xong tức giận đến giậm chân, mắng Triều Vĩ Cương ngu ngốc và nhu nhược. Một việc nhỏ như vậy mà cũng xử lý không tốt, còn làm được việc gì? Về nhà mà ôm con được rồi đấy.

Triều Vĩ Cương tự biết đuối lý, một câu cũng không dám cãi lại, tùy cho Phó Hiểu Bân mắng hết nữa ngày, thái độ tốt khiến cho Phó Hiểu Bân không còn phát cáu, cũng khiến Phó Hiểu Bân hiểu rõ Triều Vĩ Cương thật sự là trong lòng đã biết sai, cũng liền bình tĩnh lại:

- Buổi tối đến nhà tôi, tôi nói chuyện với cậu. Thật vất vả sắp xếp cho cậu ở bên cạnh Chủ tịch quận Hạ, nếu cậu không chịu cố gắng nỗ lực hết sức, tôi sẽ không giúp cậu nữa.

Phó Hiểu Bân luôn luôn sợ bà xã, bình thường cũng vô cùng trân trọng Triều Vĩ Cương, hôm nay quả thật là rất nóng tính, chủ yếu là "chỉ tiếc rèn sắt không thành thép" (TN: thất vọng vì người mình đặt rất nhiều kỳ vọng nhưng lại không có ý chí cầu tiến), y tức giận đến mức đau dạ dày.

Buông điện thoại, Phó Hiểu Bân thấy bà xã ở bên cạnh đang nhìn chằm chằm, vẻ mặt không vui, liền nói một câu:

- Nhìn cái gì vậy? Tôi dạy dỗ Vĩ Cương là vì tốt cho nó!

Bà xã Phó Hiểu Bân đi tới véo tai y, miệng còn nói:

- Anh giỏi, mắng được Vĩ Cương thì cứ mắng đi, có phải ngay cả em cũng muốn mắng luôn hay không? Ừ? Em dùng hành động nói cho anh rõ, trong nhà ai là người đứng đầu!

- Dừng tay!

Phó Hiểu Bân lần đầu tiên nổi giận với bà xã,

- Đồ vợ thối, anh không mắng nó, nếu như nó bị Chủ tịch quận Hạ đánh vào lãnh cung, cả đời coi như xong rồi. Em nói xem là mắng hai câu oan uổng, hay là tiền đồ quan trọng hơn?

Người vợ dừng tay, ngập ngừng hỏi:

- Thực... Thực sự nghiêm trọng như vậy sao?

- Nói thừa, không nghiêm trọng thì anh nổi giận như vậy làm cái gì? Nếu không phải là Vĩ Cương, kẻ khác có như thế nào, anh thèm mà chõ mõm vào. Em còn la ó, tóc thì dài mà kiến thức thì ngắn, còn nói anh không đúng? Hiện tại rõ ràng là vấn đề lớn, không phải vấn đề nhỏ mà ai đó định đoạt ở nhà.

Phó Hiểu Bân được thể không bỏ qua cho người, quyết định thừa cơ đoạt lại quyền lực trong nhà rồi hãy nói.

Vợ y bị hù dọa, cười theo:

- Thật để tốt cho Vĩ Cương, em không nói anh nữa, ah, em đi làm món ăn ngon cho anh.

Cô đi vào đến bếp mới ý thức được có điều không đúng, sờ sờ tóc, tự nói,

- Tóc em không quá dài nha, sao dám nói em kiến thức ngắn?

Hạ Tưởng chắc hẳn không biết một chuyện có thể dẫn tới một loạt phản ứng dây chuyền, chẳng những khiến Mã Tiêu càng thêm căm hận hắn, còn khiến Phó Hiểu Bân nắm được cơ hội, dạy Triều Vĩ Cương một bài học, ở trong nhà dần dần nắm giữ quyền chủ động, trình diễn một vở kịch "nông nô vùng lên ca hát".

Hạ Tưởng một mình đứng ở cổng trụ sở Tỉnh ủy, bấm số điện thoại của Phạm Duệ Hằng.

- Chủ tịch tỉnh Phạm, tôi là Hạ Tưởng, mới từ văn phòng Bí thư Diệp đi ra, sự việc coi như thuận lợi...

Báo cáo công tác càng kịp lúc, càng có thể biểu thị sự coi trọng đối với lãnh đạo, lại càng có thể khiến lãnh đạo coi trọng anh.

Phạm Duệ Hằng tình cờ đang cùng Nghiêm Tiểu Thì nói chuyện, nhận được điện thoại Hạ Tưởng, ha hả cười:

- Tốt, chuyện tốt. Cậu làm việc, tôi khá yên tâm. Nếu tất cả mọi việc đều thuận lợi, kế tiếp sẽ chờ xem, dù sao tiếng nói của tôi tại tỉnh Yến cũng có trọng lượng nhất định... Đúng rồi, nghe nói Vương Đại Pháo ngày mai có thể áp tải đến thành phố Yến, có một số việc cũng tới lúc phải chấm dứt hẳn rồi.

Phạm Duệ Hằng cũng vô cùng quan tâm đến tình hình quận Hạ Mã, là quận mới đầu tiên của thành phố Yến. Lúc y tiếp nhận chức vụ Bí thư Tỉnh ủy, đúng là lúc quận Hạ Mã tỏa ánh sáng rực rỡ, y cũng bắt đầu hướng ánh mắt chú ý. Đương nhiên, bên trong cũng có nguyên nhân của Hạ Tưởng thân là Chủ tịch quận Hạ Mã...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui