Theo như Hạ Tưởng phỏng đoán, nhà họ Mai muốn có được chức Trưởng ban thư ký thì nhà họ Ngôsẽ phản đối, bên trên có đồng ý hay không hắn không dám nghĩ tiếp, nưng nếu nhà họ Ngô muốn ra tay thì khẳng định ở tầng trên cũng sẽ có người ra tay cản trở, không cho nhà họ Ngô thực hiện được ý định của mình. Nếu không, để cho nhà họ Ngô ngày càng phát triển ở tỉnh Yến thì một ngày nào đó sẽ không còn khống chế được.
Trung ương xây dựng vành kinh tế Bắc Kinh lớn là vì lợi ích của tập thể, sẽ không để cho lợi ích đều để nhà họ Ngô đạt được.
Tất cả những hậu quả có thể xảy ra, cũng như các phản ứng hoặc lớn hoặc nhỏ ở các phương diện đều xoay đi xoay lại ở trong đầu Hạ Tưởng, cuối cùng hắn mới lựa chọn để nhà họ Khâu đắc thủ, cũng là xuất phát từ góc độ cá nhân của hắn, xuất phát từ góc độ của tỉnh Yến mà suy xét, cùng với phái phản đối thế lực các gia tộc ở trung ương có thể thực hiện một số hành động làm tham khảo.v.v. Ba phương diện tổng hợp lại, so sánh và đưa ra kết luận, chỉ có nhà họ Khâu là thích hợp nhất.
Trung ương cũng biết thế lực của bốn đại gia tộc chỉ có thể thuận thế dẫn đường, áp chế không được. Theo Hạ Tưởng suy nghĩ, phái ở trung ương phản đối thế lực gia tộc, dù hiện tại hắn không rõ lắm, ngoại trừ Thủ tướng ra thì còn ai có thái độ phản đối thế lực gia tộc chứ. Thái độ với bốn nhà cũng là tìm kiếm phối hợp ở giữa. Sử dụng chiến thuật cân bằng, sẽ không để cho một bên được hoàn toàn phát triển, để tránh mất đi sự kiểm soát. Bởi vậy, Hạ Tưởng gần như có thể kết luận, giữa bốn nhà, chỉ có nhà họ Khâu là có khả năng với được vị trí Trưởng ban thư ký tỉnh ủy nhất mà không bị những nhân vật mấu chốt của trung ương phản đối.
Ông cụ Mai đột nhiên đề xuất việc nhà họ Mai cũng có ý tưởng này, là người trong cuộc nên thường mê muội, hay là ông cụ cố ý khảo nghiệm trí tuệ chính trị của mình?
Hạ Tưởng trầm ngâm một lát, bắt gặp ánh mắt ôn hòa mà kiên định của ông cụ Mai, trong lòng liền có so đo. Mặc kệ là ông cụ xuất phát từ hướng đi nào mà đặt câu hỏi cho hắn thì hắn cũng đều phải nói thật ngay.
- Nhà họ Mai không thích hợp lắm khi lại ra mặt tranh vị trí Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy.
Trước mặt một người cả đời chìm nổi trong chốn quan trường như ông cụ Mai, không nên vòng vo, tốt nhất là nên nói thẳng. Cho nên Hạ Tưởng nói thẳng ra suy nghĩ trong lòng của mình.
- Nhà họ Mai ra tay, nhà họ Ngô sẽ phản đối mạnh mẽ. Nhà họ Phó khẳng định cũng âm thầm đối phó sau lưng. Còn nhà họ Khâu cũng sẽ cản trở.
Sắc mặt ông cụ Mai sa sầm:
- Ồ, nói như cậu thì nhà họ Khâu lại càng thích hợp hơn nhà họ Mai à? Cậu dựa vào cái gì mà kết luận nhà họ Mai không có năng lực đứng vững trước áp lực của nhà họ Ngô, đồng thời còn đối phó được với những trò sau lưng của nhà họ Phó và ứng phó được nhà họ Khâu?
Ông cụ Mai đột nhiên toát ra vẻ uy nghiêm và áp lực khiến trong lòng Hạ Tưởng cả kinh. Tuy nhiên hắn lập tức điềm tĩnh lại, lắc đầu cười:
- Cháu không dám kết luận. Đối với chuyện chính trị khi chưa có kết quả trước thì không ai dám đưa ra kết luận cả.
Ông cụ Mai ánh mắt như điện, nhìn chăm chú vào Hạ Tưởng, sau một lúc lâu trầm giọng hỏi:
- Cậu đã quyết giúp đỡ nhà họ Khâu?
Hạ Tưởng thành thật gật đầu:
- Cháu lộ ra tin tức cho nhà họ Khâu trước thì cũng đã biểu lộ lập trường của mình. Vừa rồi nói sự thật cho Trưởng ban Mai cũng bởi vì cháu và Trưởng ban Mai có giao tình. Hai việc này hoàn toàn khác nhau, không thể gộp chung.
Lời nói của Hạ Tưởng rõ ràng như muốn nói cho ông cụ Mai biết hắn sẽ không bởi vì nhà họ Mai cũng muốn chiếm được vị trí Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy mà thay đổi chủ ý. Hắn sẽ kiên trì giữ vững lập trường của mình không thay đổi.
Ông cụ Mai đứng lên, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Hạ Tưởng:
- Xin lỗi không thể tiếp được.
Nói xong, ông bỏ mặt Hạ Tưởng mà đi lên lầu.
Hạ Tưởng một mình đứng ở phòng khách, cũng vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, vừa không xấu hổ cũng chẳng có chút bối rối, cung kính mà nhìn theo ông cụ Mai lên lầu, im lặng không nói gì.
Hạ Tưởng vẫn đứng trong phòng khách, chắp hai tay sau lưng, thoải mái mà quan sát bố trí của phòng khách. Hồn nhiên không cảm thấy lạc lõng.
Trên lầu, trong một phòng khác, ông cụ Mai khoanh tay cùng với Mai Thái Bình đứng quan sát biểu hiện của Hạ Tưởng qua máy camera. Sau vài phút, ông cụ Mai gật đầu cười:
- Không kiêu ngạo cũng không nóng nảy, quả thật không tồi. Thật đúng là có thể giữ được sự trầm tĩnh, là người trẻ tuổi mà điềm đạm.
Mai Thái Bình gật đầu cười:
- Con thích nhất điểm này ở hắn. Bộ dạng hắn dường như không bao giờ tức giận. Nhưng biểu hiện của hắn trong sự kiện cao ốc Hỏa Thụ, thì lại cho thấy đây là một tên thanh niên đầy nhiệt huyết. Hạ Tưởng có lúc thật làm cho người ta cảm thấy mâu thuẫn không phân biệt nổi.
- Càng cân nhắc không ra thì càng có chỗ tiến tới.
Sự tán thưởng trong mắt ông cụ Mai càng gia tăng.
- Nếu qua năm phút đồng hồ mà hắn không biểu lộ ra vẻ mất kiên nhẫn, cũng không lo lắng nhìn đồng hồ thì ba cho rằng cậu ấy rất đáng được trọng dụng.
- Chuyện này thì quá võ đoán một chút.
Mai Thái Bình mỉm cười khó hiểu.
- Nếu chẳng may cậu ta vội muốn vào nhà vệ sinh mà tỏ ra thần sắc lo lắng thì không phải là oan uổng sao?
Ông cụ Mai liền cười ha hả:
- Con cả ngày cứ suy nghĩ lung tung những chuyện không đâu. Tuy nhiên, con nói cũng đúng, nếu cậu ta đột nhiên muốn vào nhà vệ sinh mà tỏ ra lo lắng, bất an thì chỉ có thể chứng minh vận khí của cậu ấy không tốt. Không thể trách người khác.
Nói ra thì sự thật là cũng không thiếu lúc có người đang trong khảo nghiệm, đột nhiên bởi vì chuyện nhỏ quá mắc tiểu hay quá đau bụng mà làm ảnh hưởng đến tiền đồ cả một đời người. Trong cuộc sống, tin hay không tin thì vận may đúng là có tồn tại. Ngoại trừ tố chất bản thân vượt trội, thì trong thời khắc then chốt cũng không thể bỏ qua nhân tố vận may.
Đương nhiên, nếu bình thường không có sự điềm tĩnh, vào thời điểm then chốt có giả vờ thì cũng không giả vờ nổi. Hạ Tưởng tuy không rõ lắm thái độ tức giận của ông cụ Mai là thật hay giả nhưng hắn được Mai Thái Bình mời đến làm khách, cho dù chủ nhân có ra lệnh đuổi khách thì cũng phải chào Mai Thái Bình một tiếng mới rời đi. Cho nên hắn không hoang mang mà ở trong phòng khách chờ đợi. Mặc kệ là Mai Thái Bình hay Mai Hiểu Lâm, hoặc Mai Hiểu Mộc, tóm lại là sẽ không có ai không để ý đến hắn.
Lại đợi thêm vài phút nữa, Hạ Tưởng bỗng nhiên lắc đầu mỉm cười. Cái chức Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy lại tác động đến nhà họ Mai và họ Khâu, không biết là nhà họ Phó sau khi biết được tin thì có động lòng hay không? Đột nhiên, Hạ Tưởng nảy ra một suy nghĩ, thừa dịp mình đang ở thủ đô, tranh thủ thời gian gặp mặt Tiền Cẩm Tùng, xem ra đó là một ý kiến hay.
Đang nhập tâm suy nghĩ, bỗng nhiên một tiếng trẻ con ở sau lưng vang lên:
- Mẹ, mẹ…
Hạ Tưởng quay nhìn lại, thấy Mai Hiểu Lâm đang gập người dắt một cô bé như viên ngọc ngài đứng ở phía sau, cô cười tươi, chỉ tay về phía Hạ Tưởng, nhỏ giọng nói gì đó với cô bé.
Mai Đình? Hạ Tưởng ngẩn cả người ra.
Tính ngón tay thì Mai Đình sắp một tuổi rồi. Cô bé biết đi sớm, nói chuyện cũng sớm, có lúc trước khi tròn một tuổi là đã có thể biết đi biết nói rồi. Mai Đình ở trước mắt, tuy đứng vẫn còn chưa vững nhưng được Mai Hiểu Lâm dắt đi cũng có thể đứng vững. Khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng hồng, bầu bĩnh trông vô cùng đáng yêu, làm cho người ta không kìm nổi muốn véo một cái.
Đôi mắt Mai Đình và khuôn miệng cực kỳ giống Hạ Tưởng. Người khác thì có lẽ không thể đoán ra nội tình, nhưng Hạ Tưởng liếc mắt một cái đã nhìn ra được Mai Đình tuyệt đối là con gái của hắn. Lúc mới sinh ra thì nhìn không rõ lắm, nhưng hiện tại đã lớn hơn một chút thì cô bé càng có nhiều nét giống hắn hơn.
Quả nhiên là con gái thường hay giống cha.
Hạ Tưởng trong lòng lay động tình phụ tử, nhìn Mai Hiểu Lâm khẽ gật đầu, sau đó ngồi xổm xuống, đưa hai tay ra:
- Đến đây, Mai Đình, để…chú ôm một cái.
Thiếu chút nữa là đã nói thành "ba ôm một cái". Hắn sực nhớ hiện giờ hắn đang ở nhà họ Mai. Nhà họ Mai có không ít người ở, chứ không phải ở trong nhà của Mai Hiểu Lâm.
Mai Đình lại trốn phía sau Mai Hiểu Lâm, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên sự sợ hãi người lạ. Cô bé lắc đầu, từ phía sau vươn đầu ra nhìn trộm Hạ Tưởng, chu cái miệng nhỏ nhắn nói:
- Chú?
Nét mặt cô bé hiện lên sự nghi hoặc. Cô bé tất nhiên không thể lý giải "chú" Hạ Tưởng có ý nghĩa gì. Trong đầu óc non nớt của cô bé thì đã có một chú Mai Hiểu Mộc rồi, thì làm sao lại xuất hiện một người chú nữa?
Hạ Tưởng thấy Mai Đình sợ người lạ, cũng không miễn cưỡng, cười ha hả hỏi Mai Hiểu Lâm:
- Công nhận cô bé lớn mau thật, khi nào thì nói được vậy?
- Hai tháng rồi, nhớ không rõ lắm là ngày nào.
Mai Hiểu Lâm ánh mắt phức tạp nhìn Hạ Tưởng, lại ngẩng đầu nhìn lên trên lầu:
- Sao lại không ngồi? Chú đâu, sao lại mặc kệ anh như thế này?
Mai Hiểu Lâm không rõ lắm chuyện gì vừa xảy ra. Cô đối với chính trị cũng giống như trước đây, không quan tâm lắm.
- Trưởng ban Mai chắc đi nghỉ rồi.
Hạ Tưởng nói đùa. Hắn không biết trong phòng khách có máy quay giám sát không, nhưng hắn có thể đoán được chắc chắn là Mai Thái Bình đang ở trên lầu nhìn hắn:
- Có thể chú ấy đang cho anh không gian một mình suy tư.
Mai Hiểu Lâm cũng hiểu được Hạ Tưởng nói là có ý gì, chớp chớp mắt, muốn hỏi cái gì đó nhưng liền ngậm miệng lại, kéo Mai Đình lại gần, ra hiệu cho Hạ Tưởng ngồi xuống sofa nói chuyện.
Ở biệt thự của nhà họ Mai, Hạ Tưởng thấy Mai Hiểu Lâm hơi khác với bình thường. Một mặt, cô biểu hiện sự tự nhiên, thoải mái, tao nhã. Khi nói chuyện cùng với Hạ Tưởng thì giọng nói nhỏ nhẹ, dịu dàng, ra vẻ một tiểu thư đài các nên có những lễ nghi và hành vi, khiến cho Hạ Tưởng phải nhìn khác về cô.
Hạ Tưởng vẫn nghĩ rằng Liên Nhược Hạm là cô gái có tiềm chất thiên biến vạn hóa. Giờ mới biết được tất cả các cô gái đều có hai mặt và đều phức tạp như nhau cả. Đàn ông có khi rất xem thường phụ nữ, cảm thấy phụ nữa rất nông cạn, vô tri hoặc không có lý trí. Trên thực tế, phụ nữ trước mặt người khác cũng có sự thay đổi phức tạp. - .
Mai Hiểu Lâm và Hạ Tưởng trong lúc nói chuyện với nhau mấy câu đầu thì hỏi thăm tình hình công việc, sau đó dần chuyển sang nói về Mai Đình. Là kết tinh giữa hai người tình ý mê loạn, Mai Đình đối với Hạ Tưởng mà nói tuyệt đối là một điều ngoài ý muốn. Còn với Mai Hiểu Lâm mà nói thì là tình yêu của một đời.
Chỉ chốc lát sau, Mai Đình từ hiếu kỳ và sợ hãi Hạ Tưởng, dần dần trở nên quen thuộc. Hạ Tưởng cũng lúc lúc đùa với cô bé vài câu để kéo gần mối quan hệ. Không bao lâu, rốt cuộc Mai Đình cũng được Hạ Tưởng ôm vào lòng.
Hạ Tưởng ôm Mai Đình trong lòng bỗng dưng cảm thấy hạnh phúc pha chút cảm thán. Cô bé trước mặt là con gái duy nhất của hắn. Cái mũi và lỗ tai thì giống Mai Hiểu Lâm nhưng ánh mắt và cái miệng thì lại giống hắn. Hắn tin rằng, sau này cô bé lớn lên thì sẽ giống hắn rất nhiều.
Khác với Liên Hạ hay nghịch ngợm, Mai Đình khi được Hạ Tưởng ôm vào lòng, đúng là con gái, cô bé vẫn để im, không nhúc nhích mặc Hạ Tưởng ôm, tựa đầu vào vai Hạ Tưởng như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn.
Hạ Tưởng trong lòng cảm thấy yên bình. Con gái giống như một tấm áo bông thân thiết, chỉ bé bỏng thế này thôi đã khiến cho hắn cảm thấy thân thiết và ấm áp.
Mai Hiểu Lâm ở một bên nhìn Hạ Tưởng ôm Mai Đình với thái độ yêu thương, trong lòng cô cảm thấy rất vui mừng nhưng lại chua xót. Máu mủ tình thâm, Mai Đình không biết Hạ Tưởng là cha của cô bé mà lại có cảm giác như thân gần tự nhiên. Lại nghĩ đến cô bé còn bé nhỏ như vậy mà phải chịu cảnh tuổi thơ không có tình yêu của cha cũng làm cho người ta cảm thấy bất lực.
Nhưng Mai Đình sinh ra đã mang đến cho cô một niềm vui bất ngờ. Cô sẽ không yêu cầu thêm bất cứ cái gì, chỉ hy vọng Mai Đình có thể vui vẻ mà lớn lên. Và Hạ Tưởng có thể một năm đến thăm con vài lần là cô cảm thấy quá đủ rồi.
- Haha, Hạ Tưởng, đừng nói là Mai Đình có nét giống cậu. Hơn nữa cô bé luôn luôn sợ người lạ, có thể cho cậu ôm cũng đã chứng tỏ là cô bé thích cậu đấy.
Mai Thái Bình kịp thời xuất hiện, y đi bộ xuống tầng, còn đỡ ông cụ Mai đi cùng.
Xem như là cuộc kiểm tra đã được thông qua? Hạ Tưởng thấy ông cụ Mai lại xuất hiện, trong lòng liền có suy tính, liền vội chuyển Mai Đình cho Mai Hiểu Lâm, cười ha hả đứng dậy:
- Trưởng ban Mai, bỏ khách ở lại một mình, còn mình thì đi lên lầu uống trà. Đây không phải là đạo đãi khách đâu.
Lời nói của Hạ Tưởng không phải là oán giận mà chỉ nói đùa mà thôi.
Mai Thái Bình cười lớn:
- Tôi lần đầu tiên thấy cậu nhỏ mọn như vậy. Đàn ông thì nên hào phóng một chút. Biết tha thứ, có năng lực thì mới có khả năng thành đại sự, phải không?
Y cố ý, vô tình nhìn Mai Đình, ý chừng muốn Hạ Tưởng thừa nhận có hay không mối quan hệ phụ tử giữa hắn và Mai Đình.
Hạ Tưởng làm bộ hiểu sai ý:
- Hiểu rồi, hóa ra là chú đi lên lầu sắp xếp bữa cơm. Xem ra là cháu đã nghĩ nhiều quá. Mong rằng Trưởng ban Mai không trách tội. Quả thật sáng nay thức dậy quá sớm, chưa kịp ăn sáng nên giờ đói bụng.
- Tiểu Hạ thích ăn cái gì? Để ông bảo người làm làm cho cậu ăn.
Ông cụ Mai chen vào một câu, trên mặt lại khôi phục lại nụ cười hiền hòa, dễ gần, dường như chưa từng có vẻ mặt lạnh lùng như vừa rồi.
- Nghe nói cậu rất thích ăn vịt nướng Toàn Tụ Đức? Ông vừa rồi đã sai người đi Toàn Tụ Đức mua về cho cậu rồi.
Hạ Tưởng nhìn thấy vẻ mặt bình thản của ông cụ, không hề cập đến chuyện vừa rồi một chữ. Hắn đương nhiên cũng không tiện nhắc lại, liền gật đầu cười:
- Cám ơn ông rất nhiều. Không ngờ ông lại biết cháu thích ăn vịt nướng. Ông làm cháu thấy khó xử quá.
Ông cụ Mai không giằng co chủ đề này nữa mà hứng thú hỏi việc khác:
- Khâu Nhân Lễ muốn đưa ai đến tỉnh Yến?
Hạ Tưởng cũng thành khẩn đáp:
- Việc này thì cháu cũng không rõ lắm. Trưởng ban Khâu chưa nói, cháu cũng không hỏi.
- Khó khăn không nhỏ đâu. Chỉ dựa vào lực lượng mỏng như nhà họ Khâu thì vị trí Trưởng ban thư ký sẽ khó mà có được. Chủ yếu là cửa của nhà họ Ngô không dễ lọt qua, phỏng chừng nhà họ Ngô sẽ chặn cổ nhà họ Khây đấy.
Ông cụ Mai phất tay ra hiệu mọi người ngồi xuống, rồi mình ngồi xuống sau:
- Nhà họ Ngô không chỉ có quản lý Ban tuyên giáo trung ương, mà ở Ban tổ chức Trung ương cũng có tiếng nói rất lớn đấy.
Hạ Tưởng tuy không rõ lắm việc phân bố thế lực của bốn đại gia tộc ở trung ương, nhưng ít nhiều cũng biết một chút. Đối với nhà họ Ngô thì hiểu tỉ mỉ hơn một chút. Ngô Tài Dương là quản lý Ban tuyên giáo trung ương, Ngô Tài Giang đảm nhiệm chức vụ ở nơi khác, ông cụ Ngô thì đã lui về sau, vẫn còn nhiều thực lực khác ẩn phía sau, nhưng Phó trưởng ban tổ chức thường trực trung ương Hạ Ngôn Thành và Ngô Tài Dương là kết giao tâm đầu ý hợp, thì Hạ Tưởng lại biết được sự việc đằng sau điều này.
- Bổ nhiệm Ủy viên thường vụ, Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy tỉnh Yến đều cần phải thông qua Ban tổ chức trung ương. Ít nhất là cũng phải qua cửa của Phó trưởng ban thường trực, nhà họ Ngô muốn chặn cổ nhà họ Khâu thì đúng là cũng có khả năng.
Khi nghe ông cụ Mai nhắc vậy, Hạ Tưởng liền hiểu ý của ông. Ông cụ Mai là muốn mượn cơ hội liên kết với nhà họ Khâu. Khi nhà họ Khâu bị nhà họ Ngô phá thì lúc ấy sẽ ra tay tương trợ.
Đương nhiên, lúc ấy ra tay là vì muốn đổi lấy sự cảm kích của nhà họ Khâu, là vì muốn nhà họ Khâu ở tỉnh Yến phải báo đáp lại nhiều cho nhà họ Mai. Hiển nhiên, ông cụ coi hắn trở thành nhân vật trung gian, muốn hắn truyền đạt đến Khâu Nhân Lễ.
Thái độ của ông cụ Mai hoàn toàn nằm trong dự liệu của Hạ Tưởng.
Ông cụ Mai cả đời chìm nổi trong chốn quan trường, hiểu rõ thế sự. Hắn vừa rồi nói ra những lời tâm huyết, dù mặt ông cụ Mai biến sắc mà bỏ đi, nhưng trên thực tế, đó chỉ là biểu diễn nhiều hơn mà thôi. Hạ Tưởng tin rằng, ông cụ Mai tuyệt đối nhìn thấy rõ thế cục, biết lợi hại trong các mối quan hệ. Hạ Tưởng cũng tin rằng, hắn đứng trên lập trường của người ngoài cuộc, trải qua suy xét kĩ càng mới cho ra quyết định, khẳng định là phù hợp với lợi ích của hai nhà trong bốn nhà.
Thứ nhất, đương nhiên nhà họ Khâu là người thu được lợi ích. Thứ hai, đó chính là nhà họ Mai.
Về phần nhà họ Phó thì không nằm trong phạm vi suy xét của hắn. Còn về nhà họ Ngô thì hắn không tự tin cho lắm, cảm thấy nhà họ Ngô có khả năng là có ý tưởng khác.
Tuy nhiên, với lời nói của ông cụ Mai, Hạ Tưởng cho rằng mình không nên nói tiếp, chỉ im lặng mà gật đầu.
Mai Thái Bình thấy thời cơ đến, liền mở miệng:
- Tiểu Hạ, thay tôi truyền đạt lại cho Khâu Nhân Lễ một tiếng. Nhà họ Mai sẽ ủng hộ nhà họ Khâu có được vị trí Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy.
Hạ Tưởng gật đầu cười:
- Nhất định là tôi sẽ truyền đạt.
Ông cụ Mai cũng mỉm cười:
- Nói chuyện thăm hỏi xong rồi, bây giờ đến lúc dùng cơm. Hiểu Lâm hỏi xem thức ăn chuẩn bị đến đâu rồi? Hiểu Mộc có mua được vịt nướng về không? Đứa Hiểu Mộc này, làm việc gì cũng tay chân lóng ngóng.
Nói đến Mai Hiểu Mộc, ông cụ quay sang Hạ Tưởng gật đầu:
- Ông còn phải cám ơn cháu đã chiếu cố cho Hiểu Mộc ở thành phố Yến. Đứa nhỏ này, thật sự luôn làm cho người ta lo lắng.
Hạ Tưởng hiểu ông cụ Mai kỳ thật là đang căn dặn, muốn hắn chiếu cố Mai Hiểu Mộc một chút, coi như là một cây cầu nối giữa nhà họ Mai và Hạ Tưởng. Hạ Tưởng liền gật đầu đáp lại:
- Ông đã quá khách sáo rồi, con người Hiểu Mộc cũng không tồi mà. Cậu ấy đã rất sinh động khi làm việc ở nhà máy vật liệu xây dựng kiểu mới Tiểu Thì ở quận Hạ Mã. Có hy vọng làm nên thành tích tốt sau này.
- Nghe nói Hiểu Mộc thích một cô gái tên là Nghiêm Tiểu Thì?
Ông cụ Mai dường như vô tình nhớ ra, vẻ mặt thân thiết hỏi Hạ Tưởng:
- Hiểu Mộc khi mà thích ai rồi thì khó mà thay đổi. Ông nghe nói cháu và Nghiêm Tiểu Thì quen nhau, có thể thay ông tác hợp cho chúng không?
Yêu cầu này hơi đột ngột nhưng cẩn thận suy xét thì rất hợp tình hợp lý. Ông cụ Mai có chủ ý này cũng là mượn cơ hội lôi kéo Phạm Duệ Hằng, nhân vật số một tương lai của tỉnh Yến. So với việc mất công mất sức sắp xếp người ở tỉnh Yến sau này thì việc này có ý nghĩa sâu xa hơn rồi.
Đều là những cao thủ đa mưu túc trí cả. Hạ Tưởng âm thầm cảm thán. Giao tiếp với mấy ông cụ thì phải cẩn thận một chút, thận trọng từng cạm bẫy. Nói không chừng khi nào đó mình sẽ bị bọn họ kéo vào lúc nào không biết.
May mắn là Hạ Tưởng có một chỗ dựa vững chắc nhất chính là hiện giờ những gì mà hắn đã làm, không có lợi ích ngắn hạn, cũng không thể hiện ý đồ cá nhân rõ ràng, không có dục vọng nên người càng thanh thản, nên hắn không có nhiều cạm bẫy để mà nhảy vào.
- Để cháu thử xem.
Hạ Tưởng đành phải mỉm cười đáp ứng.
- Tuy nhiên cháu cũng muốn nói trước một chút. Ông cũng biết là tình cảm không thể miễn cưỡng được, cháu xin cho Hiểu Mộc vào nhà máy vật liệu xây dựng kiểu mới Tiểu Thì xem như là đã giúp đỡ cậu ấy đắp đường rồi. Về sau thì cùng lắm trước mặt Nghiêm Tiểu Thì nói giúp giùm cậu ấy vài câu. Về phần Nghiêm Tiểu Thì có thích Hiểu Mộc hay không thì phải xem sức hấp dẫn của Hiểu Mộc rồi.