Quan Thần

Khá tốt, khá tốt, Hạ Tưởng đã tiếp nhận ám chỉ của Trang Thanh Vân rồi, khiến cho Hồ Tăng Chu thở phào nhẹ nhõm, coi như một việc lớn đã làm xong.

Nếu nói chỉ nghe được Hạ Tưởng sẽ tới tham gia tiệc sinh nhật, Hồ Tăng Chu chỉ là có hơi yên tâm, hôm nay nửa đêm gọi điện thoại đến, khiến cho gã hoàn toàn thư thả, cũng hiểu một chút, Hạ Tưởng không phải người trẻ tuổi bị trừng mắt phải đáp lại ngay, hắn có sự gan dạ và có hiểu biết, cũng có chí khí.

Bởi vì đêm nay điện thoại của Hạ Tưởng là thăm dò, cũng là thể hiện thiện ý, sở dĩ lựa chọn thời gian muộn như vậy mới gọi, chính là xem thái độ của gã có thoải mái hay không. Hơn nữa còn cố ý gọi vào điện thoại riêng, cũng là làm ám chỉ phải tu bổ quan hệ cá nhân. Ý tứ của Hạ Tưởng là, hắn muốn thành cấp dưới có thể ở đêm hôm khuya khoắt bất cứ lúc nào gọi điện thoại cho gã báo cáo công tác, mà không phải muốn nhất thiết phải ở văn phòng làm việc mới giải quyết được việc chung.

… Từ lúc Hạ Tưởng gọi đã phải hơn nửa tiếng, Hồ Tăng Chu còn chưa có một chút buồn ngủ, dưới ánh đèn của phòng khách, không ngừng hút thuốc, tính toán lập trường của các Ủy viên thường vụ trong Thành ủy, càng nghĩ càng hưng phấn, càng hưng phấn càng không buồn ngủ.

Phó Tiên Phong lại quay về thủ đô, gã hiểu rõ trong lòng, thời gian gần đây, Phó Tiên Phong ở thành phố Yến rất ít, ba ngày thì hai lần đến thủ đô. Trách không được rất nhiều thế lực thủ đô đều muốn xếp người vào thành phố Yến, cũng đúng, thành phố Yến là thành phố tỉnh lị cách thủ đô gần nhất, có bất cứ chuyện gì, hơn hai giờ là có thể trở về, có thể gặp mặt nói chuyện, rất tiện lợi.

Người làm quan chú ý nhất là cấp bậc, là quyền lực, không phải là cái đẹp ở mặt ngoài, thành phố Yến chính là cầu ván tốt nhất, bây giờ còn thành vùng giao tranh của thế lực khắp nơi. Càng như thế, mong muốn giữ được miếng đất quyền lực của Hồ Tăng Chu ngày càng mãnh liệt.

Ngày mai… sẽ có một cuộc gặp mặt như thế nào với Hạ Tưởng? Chỉ mong mọi chuyện đều tốt đẹp.

- Anh Hồ, mấy giờ rồi còn không ngủ?

Từ phòng ngủ truyền đến tiếng oán giận của bà xã.

Hồ Tăng Chu vừa nhìn đồng hồ ở phòng khách, không kìm nổi cười, một cuộc điện thoại của Hạ Tưởng khiến ông hưng phấn nửa ngày, bất tri bất giác đã 11 giờ đêm.

Trưa ngày hôm sau, sau khi tan tầm, Hạ Tưởng vừa đi xuống dưới lầu, chuẩn bị lái xe đến nhà Hồ Tăng Chu, vừa lúc gặp Trang Thanh Vân. Trang Thanh Vân ha hả cười, xoa tay nói:

- Bí thư Hạ, cho tôi đi nhờ xe, được không?

Nhờ không phải xe, mà là quan hệ, Hạ Tưởng gật đầu cười:

- Không thành vấn đề, lần sau ông phải mời ăn cơm, trả tôi tiền xăng là được.

Trang Thanh Vân cười ha hả:

- Được, không thành vấn đề, mời Bí thư Hạ ăn cơm, có bao nhiêu người muốn mời mà mời không nổi, lãnh đạo chủ động để tôi mời, là vinh hạnh của tôi.

Vui đùa một chút, cảm giác khoảng cách giữa hai người gần lại rất nhiều. Hạ Tưởng cũng biết rõ, Trang Thanh Vân không phải là trong lúc vô ý đi ngang qua, gã không có xe nên chưa bao giờ đến bãi đỗ xe, hôm nay là đặc biệt đợi riêng mình.

Quả nhiên, vừa lên đường mặt Trang Thanh Vân liền nghiêm túc nói:

- Bí thư Hạ, tôi phát hiện một vấn đề đáng chú ý, phải báo cáo cho anh một chút.

Hạ Tưởng thấy Trang Thanh Vân tận dụng mọi thứ mà còn muốn báo cáo công tác, trong lòng không rõ chủ ý cũng gã là gì, là muốn báo cáo thật, hay là muốn mượn cơ hội kéo gần quan hệ? Liền hỏi:

- Chuyện gì mà nghiêm túc như vậy?

- Trưởng ban Mộ đang làm đề bạt và bổ nhiệm với cấp trên, nhưng có vấn đề về vi phạm kỷ luật.

Vẻ mặt Trang Thanh Vân vô cùng thành thật, tất nhiên không phải nói đùa.

Hạ Tưởng hơi giật mình kinh hãi, hắn biết rõ quan hệ giữa Trang Thanh Vân và Hồ Tăng Chu, cũng hiểu được sự thực Mộ Duẫn Sơn và Đằng Phi cũng là người trực hệ của Hồ Tăng Chu, bởi vậy, giữa Trang Thanh Vân và Mộ Duẫn Sơn, Đằng Phi, có ý thân cận tự nhiên, tuy nhiên theo sự âm thầm quan sát của hắn, sau khi Trang Thanh Vân nhậm chức, luôn qua lại rất ít với Mộ Duẫn Sơn và Đằng Phi, hắn vẫn nghĩ Trang Thanh Vân muốn bày ra thái độ hai người bất hòa cho người ngoài xem, hiện tại Trang Thanh Vân lại đột nhiên báo cáo chuyện về Mộ Duẫn Sơn, khiến cho Hạ Tưởng âm thầm cân nhắc ý tưởng đích thực của Trang Thanh Vân.

Trang Thanh Vân cũng nhìn ra Hạ Tưởng đang suy đoán, cũng không giải thích, tiếp tục nói vấn đề của Mộ Duẫn Sơn:

- Năm trước có một đám cán bộ cấp phó phòng đề bạt, Trưởng ban Mộ theo lệ thường báo danh cho tôi, sau khi tôi xem phát hiện trong đó có hai người không phù hợp điều kiện đề bạt, đã bảo ông ấy đưa anh xem qua một chút. Lúc ấy vì chiếu cố cảm xúc của ông ấy, ở trên tài liệu tôi phê chỉ thị là đồng ý, nhưng nhấn mạnh một câu phải đưa Bí thư Hạ phê duyệt... Tôi nghĩ ông ấy sẽ báo cho anh xem qua, không nghĩ tới ngày hôm qua phát hiện ban Tổ chức cán bộ đã gửi văn kiện xuống, phê chuẩn bổ nhiệm.

Ban Tổ chức cán bộ Quận ủy phê duyệt đề bạt của cán bộ cấp phó phòng, là việc trong quyền hạn, Hạ Tưởng thân là bí thư, không có sức đâu mà việc gì cũng xem qua, cách làm của Mộ Duẫn Sơn cũng là việc bình thường, không thể dị nghị. Nhưng khi Trang Thanh Vân cố ý đề xuất để ông ta đưa mình xem qua, Mộ Duẫn Sơn lại không có đưa báo cáo để mình phê duyệt, làm như vậy, theo trình tự mà nói cũng không có sơ suất gì, nhưng đứng ở lập trường của Trang Thanh Vân, Mộ Duẫn Sơn làm vậy rõ ràng có chỗ để bắt bẻ.

Một là Mộ Duẫn Sơn khinh thị quyền uy của Trang Thanh Vân. Trang Thanh Vân là Phó bí thư, chủ quản nhân sự, phân công quản lý ban Tổ chức cán bộ, ý kiến của Trang Thanh Vân, Mộ Duẫn Sơn cần phải thận trọng xem xét, mặc kệ Mộ Duẫn Sơn có quan hệ cá nhân với Trang Thanh Vân hay không, nhưng việc chung chính là việc chung, chuyện trong phạm vi quyền hạn, ai cũng không cho phép người khác khiêu chiến quyền uy.

Hai là Mộ Duẫn Sơn đã coi nhẹ Hạ Tưởng. Rõ ràng Phó bí thư đã nhắc nhở Mộ Duẫn Sơn phải đệ trình Hạ Tưởng xem qua, Mộ Duẫn Sơn lại ngoảnh mặt làm ngơ, chẳng những không có mời Hạ Tưởng xem qua, còn tự chủ trương thông qua bổ nhiệm, hiển nhiên là không xem quyền lực quản lý công việc của Bí thư ra gì.

Đương nhiên, chuyện này cũng là có thể lớn có thể nhỏ, Hạ Tưởng nếu hỏi, Mộ Duẫn Sơn sẽ có một đống lý do, thậm chí còn có thể dùng lời trong vòng quyền hạn nói lại hắn. Cũng đúng, là Bí thư chủ quan toàn diện công tác không sai, nhưng cũng không thể đem mọi chuyện đều phải nắm giữ trong tay. Ngay cả việc đề bạt cán bộ cấp phó phòng Bí thư cũng định đoạt, còn cần ban Tổ chức cán bộ có tác dụng gì? Có phải việc đề bạt cán bộ cấp Cục trong tỉnh đều do Bí thư Tỉnh ủy, đều phải từng bước thẩm tra, vậy thì chuyện gì cũng không phải làm nữa rồi, mỗi ngày xem tài liệu cũng đã mệt chết rồi!

Nói cách khác, chuyện này theo trình tự mà nói không có vấn đề, có vấn đề chính là thái độ của Mộ Duẫn Sơn. Rốt cuộc là gã ta cố ý, hay là vô ý mà sơ suất? Khẳng định không phải sơ suất, người trong quan trường, có thể sơ suất chuyện vợ con, có thể sơ suất chuyện tình nhân, có thể sơ suất chuyện quần chúng nhân dân, nhưng tuyệt đối không thể sơ suất với lãnh đạo cấp trên. Ai sơ suất với lãnh đạo cấp trên, người đó sẽ không có tiền đồ, sẽ bị lãnh đạo cấp trên lạnh nhạt.

Như vậy có thể khẳng định, Mộ Duẫn Sơn làm như vậy, tất nhiên là có đích nhắm rõ ràng.

Rốt cuộc là nhằm vào Trang Thanh Vân, cố ý không đem Trang Thanh Vân phê chỉ thị, hay là nhằm vào hắn, nhân vật số một, bỏ qua quyền uy Bí thư của hắn, làm cho người ta phải suy nghĩ.

Hạ Tưởng quay đầu nhìn Trang Thanh Vân một cái, thấy Trang Thanh Vân lại khôi phục vẻ mặt bình tĩnh, nghĩ thầm rằng Trang Thanh Vân nói việc này là châm ngòi ly gián, hay là tỏ lòng trung thành với hắn? Hoặc là cả hai? Liên tưởng đến vẻ mặt thành thật vừa rồi của Trang Thanh Vân, hiện tại lại là vẻ mặt trấn tĩnh, Hạ Tưởng hiểu, Trang Thanh Vân là muốn dùng việc này để chiếm cảm tình của hắn, và muốn cho hắn mượn cơ hội thích hợp nhắc nhở Mộ Duẫn Sơn một chút.

Mộ Duẫn Sơn làm cũng có chút hơi quá, không nói vấn đề hai cán bộ cấp phó phòng có đáng hay không để Bí thư Quận ủy xem qua, nhưng ít ra muốn đưa ra một thái độ, làm bộ cũng là cần thiết. Trong quan trường có bao nhiêu việc không phải cố ý làm bộ dáng? Không làm bộ dáng, làm sao biểu hiện ra sự tôn kính của anh với lãnh đạo? Có đôi khi cần làm điều thừa, có rồi, có lẽ lãnh đạo sẽ trách anh nhiều chuyện. Không có thì lãnh đạo sẽ trách anh không hiểu chuyện.

Ở giữa hai kết luận "Nhiều chuyện" và "Không hiểu chuyện", rất nhiều người thà rằng lựa chọn "Nhiều chuyện", chứ không lựa chọn "Không hiểu chuyện"

Ẩn ý của không hiểu chuyện là không đáng trọng dụng.

Chỉ sợ rằng quan hệ giữa Trang Thanh Vân và Mộ Duẫn Sơn giống như gần mà vẫn xa, nói cho cùng, kỳ thật Mộ Duẫn Sơn là thị uy với Trang Thanh Vân, là cố ý khiêu khích Trang Thanh Vân.

Chắc là có liên quan đến sự tiếp cận của Trang Thanh Vân không hòa thuận với Mộ Duẫn Sơn, Hạ Tưởng cũng không muốn tham gia chuyện tranh đấu giữa Trang Thanh Vân và Mộ Duẫn Sơn, nhưng Mộ Duẫn Sơn cũng quả thật có chỗ sơ suất, hắn liền cho Trang Thanh Vân một câu trả lời coi như khẳng định:

- Để sau tôi sẽ tìm đồng chí Duẫn Sơn nói chuyện một chút, ở trong công tác không được tự tiện làm việc.

Trang Thanh Vân thấy Hạ Tưởng trả lời một câu không đến nơi đến chốn, liền gật đầu cười, không nói thêm nữa, chuyển hướng đề tài.

Tới nhà Hồ Tăng Chu rồi —— Hồ Tăng Chu ở tòa nhà Ủy viên thường vụ ở phía sau văn phòng Thành ủy, cách văn phòng Ủy viên thường vụ cũng gần, Hạ Tưởng dừng xe, đang định mở cửa, Trang Thanh Vân đã xuống trước một bước, mở cửa xe giúp Hạ Tưởng.

Trang Thanh Vân là Phó bí thư, lẽ ra lấy thân phận Phó bí thư, không cần vồn vã mở cửa cho Hạ Tưởng, nhưng khi Hạ Tưởng nhìn thấy đứng trước cửa là Hồ Tăng Chu, Mộ Duẫn Sơn và Đằng Phi, hắn biết hành động của Trang Thanh Vân có thêm một tầng ý nghĩa.

Trang Thanh Vân làm là để người khác xem, cho Hồ Tăng Chu xem, cũng để Mộ Duẫn Sơn và Đằng Phi thấy.

Hạ Tưởng có chút rõ ràng nguyên nhân Trang Thanh Vân và Mộ Duẫn Sơn, Đằng Phi quan hệ như gần như xa, tuy rằng cả ba đều là người của Hồ Tăng Chu, có cơ sở và khả năng liên kết, nhưng chưa chắc tính liên kết đã cao. Giữa người với người có rất nhiều khác biệt, Trang Thanh Vân tính cách phức tạp, đối nhân xử thế trầm ổn. Mộ Duẫn Sơn đối nhân xử thế bình tĩnh, tính cách thiện biến, có giở thủ đoạn, phỏng chừng là Trang Thanh Vân không thích cách Mộ Duẫn Sơn đối nhân xử thế.

Có ý tứ, Hồ Tăng Chu thật vất vả mới xếp được ba trực hệ vào quận Hạ Mã, rồi ba người lại không hòa thuận, khiến Hồ Tăng Chu vô cùng buồn bực.

Tuy nhiên nhìn thấy Hồ Tăng Chu ra đón, cũng cho hắn đủ thể diện, Hạ Tưởng vội bước về phía trước, bắt tay khi Hồ Tăng Chu đưa tay ra, vẻ mặt cười:

- Nắng sớm như xuân ấm áp.Lời chúc thể hiện tấm lòng.

Văn Thao rạch kế hoạch xây dựng. Chí nguyện ở cao xa. —— Thị trưởng Hồ, chúc ông hàng năm một bước lên mây xanh, mỗi tuổi đều khỏe mạnh! T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

Hạ Tưởng tỉ mỉ chuẩn bị lời chúc vừa văn nhã, lại ý tứ cao xa, Hồ Tăng Chu vốn là văn nhân, âm thầm tự xưng là nhà thư pháp, Hạ Tưởng lấy thơ ca chúc thọ, làm ông khắc sau vào tim. Lại nhớ tới Hạ Tưởng là người duy nhất biết gã là nhà thư pháp, hơn nữa thay gã giữ bí mật mấy năm qua, chưa bao giờ tiết lộ nửa phần, khiến cho gã càng xem trọng nhân phẩm của Hạ Tưởng.

Hồ Tăng Chu liền cầm chặt tay Hạ Tưởng, mặt mày hớn hở:

- Hoá ra Tiểu Hạ còn có tài hoa làm thơ, để cho người ta khâm phục, ha ha. Khi nào nhàn rỗi, chúng ta cùng nhau uống trà, nói chuyện thơ phú. Lấy được nửa ngày nhàn trong kiếp phù du, cũng là chuyện rất đáng mừng trong cuộc sống...

Sự thân thiết và nhiệt tình của Hồ Tăng Chu đều rơi vào mắt Mộ Duẫn Sơn và Đằng Phi, cũng là một chuyện có ý tứ hàm súc, Mộ Duẫn Sơn và Đằng Phi liếc nhau, đều từ trong mắt đối phương nhìn ra một sự lo lắng.

Trang Thanh Vân lại là vẻ mặt bình tĩnh mà đứng ở phía sau Hạ Tưởng, đại khái cách khá gần, trong mắt toát ra sự mỉm cười. Thái độ của gã đoan chính, cũng rất cung kính, quả thật làm cho người ta không thấy được lỗi lầm gì, nhưng ở trong mắt Mộ Duẫn Sơn, càng nhìn Trang Thanh Vân càng thấy không vừa mắt.

Cái gọi là gian thần giống như trung thần, Trang Thanh Vân là trung hay gian thần cũng không trọng yếu, quan trọng là, gã trung với ai, gian với ai. Trung với Hồ Tăng Chu tự nhiên là chuyện tốt, nhưng nếu trung với Hạ Tưởng thì là phiền toái lớn. Hiện tại Mộ Duẫn Sơn càng nhìn Trang Thanh Vân càng cảm thấy gã cố làm ra vẻ, nhất cử nhất động đều lộ ra dối trá làm cho người ta không thoải mái.

Trang Thanh Vân biết rõ gã và Đằng Phi cũng sẽ tới đây, lại cố tình đi chung xe với Hạ Tưởng, gã có mục đích gì? Chẳng lẽ là cố ý chỉ cho Chủ tịch thành phố Hồ thấy, gã và Hạ Tưởng quan hệ không bình thường, gã cũng có chút ảnh hưởng với Hạ Tưởng, do đó tăng thêm phân lượng của gã trước Chủ tịch thành phố Hồ sao?

Đúng vậy, Chủ tịch Hồ bước tiếp theo là Bí thư Hồ rồi, Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Bí thư Thành ủy thành phố Yến, lạicàng nắm quyền lớn trong tay, ai không muốn được nhân vật số một xem trọng? Nhưng vấn đề là, nhân vật số một cũng là người, vị trí trong lòng cũng có hạn, có Trang Thanh Vân, sẽ dễ không còn gã, Mộ Duẫn Sơn.

Hai mắt Mộ Duẫn Sơn ẩn chứa bất mãn, lén lút nhìn Trang Thanh Vân rất lâu.

Trang Thanh Vân đã sớm chú ý tới ánh mắt của Mộ Duẫn Sơn toát ra ý bất mãn, gã làm bộ không thấy, vẫn đứng như cũ mỉm cười rồi cùng Hồ Tăng Chu chào hỏi, cũng không chủ động tiến đến hỏi thăm Mộ Duẫn Sơn và Đằng Phi.

Bầu không khí rất tinh tế, có thể nhận thấy tình hình không thoải mái lắm, cũng không biết Hồ Tăng Chu là không biết, hay là giả bộ, dù sao sau khi gã và Hạ Tưởng bắt tay, lại cùng Trang Thanh Vân đơn giản mà bắt tay, sau đó dẫn mọi người đi vào nhà.

Sinh nhật theo âm lịch của Hồ Tăng Chu không có công bố ra ngoài, hôm nay ai đến, đều không phải người ngoài, đều là người gã tín nhiệm nhất và có quan hệ chặt chẽ nhất. Cũng không nhiều người, chỉ vài vị Ủy viên thường vụ Thành ủy, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố Tô Công Thần, Trưởng ban Tuyên giáo Hồi Vĩnh Nghĩa, Bí thư quận ủy quận Thị Bắc Tôn Ái Dũng, còn vài nhân vật số một, số hai của quận huyện khác, phần lớn Hạ Tưởng đều không biết.

Hạ Tưởng liếc nhìn mọi người đang ngồi thu hết vào mắt, trong lòng hiểu rằng, mọi người trước mắt trên cơ bản là là toàn bộ lực lượng của Hồ Tăng Chu tại thành phố Yến, cũng quả thật là thế lực đơn yếu, không có nhân vật cấp quan trọng. Chỉ có một Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Tô Công Thần, vẫn là một vị khách đầu cơ chính trị điển hình, giỏi về mọi việc và biết kiếm lợi từ trong hỗn loạn.

Hạ Tưởng vốn đi sau Hồ Tăng Chu, phía trước đám người Trang Thanh Vân, tới trong phòng, hắn bước chậm lại, đi ở cuối cùng. Mọi người thấy Hồ Tăng Chu và Trang Thanh Vân, Mộ Duẫn Sơn, Đằng Phi tiến vào, đều gật đầu cười, xem như tôn trọng, mấy người vừa đi qua, liền lộ ra ở phía sau là Hạ Tưởng.

Hạ Tưởng vừa xuất hiện, không khí vốn có chút tranh cãi ầm ĩ, lập tức lặng ngắt như tờ, không khí phút chốc ngưng trệ, ánh mắt mọi người đều tập trung vào Hạ Tưởng, có nghi vấn, có kinh ngạc, có không hiểu gì, còn có bối rối và trốn tránh.

Hạ Tưởng? Sao lại là hắn? Sao hắn lại đến đây? Hắn tới làm cái gì?

Vô số ánh mắt nghi vấn chớp động, mọi người có tâm tư khác nhau, trong nháy mắt, toàn bộ phòng yên tĩnh đến dọa người.

Ánh mắt Mộ Duẫn Sơn không ngừng chớp động, Hạ Tưởng chỉ là một Bí thư Quận ủy, ở trước mặt mấy người đang có mặt ở đây, cấp bậc không cao, lý lịch kinh nghiệm lại ít, lực ảnh hưởng của hắn cũng quá kinh người, vừa lộ diện, so với Trần Phong xuất hiện càng làm cho người ta khiếp sợ.

Khoảnh khắc nhạt nhẽo qua đi, Tô Công Thần cười ha hả, đứng lên:

- Hạ Tưởng đến đây, sao tới mà không nói trước một tiếng? Tôi sẽ ra ngoài đón cậu, ha ha.

Khi nói chuyện, ông vô cùng nhiệt tình mà rời khỏi chỗ ngồi, đi tới trước mặt Hạ Tưởng, giơ tay cùng Hạ Tưởng bắt tay.

- Có một thời gian không gặp cậu, lúc nào rảnh cùng nhau ngồi, tôi còn có chuyện tâm sự với cậu.

Tất cả mọi người kinh ngạc mà há to miệng, Tô Công Thần đường đường là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật đứng dậy nghênh đón Bí thư quận ủy quận Hạ Mã Hạ Tưởng, mặt mũi Hạ Tưởng cũng lớn quá, hắn dựa vào cái gì chứ?

Ai cũng biết Tô Công Thần đối nhân xử thế ra sao, ở mặt ngoài là hoà hợp êm thấm, kỳ thật hắn cần lợi thế, thường xuyên là nói dễ nghe, nhưng nếu anh nói lời vô ích với gã, hoặc nếu người nghèo túng, gã tuyệt đối sẽ nói tiếng người mà không làm việc người.

Theo lễ nghi bình thường mà nói, Tô Công Thần là người trong quan trường coi trọng nhất cấp bậc lễ nghĩa, một là một, hai là hai, tuyệt nghiêm túc. Bình thường anh hơi chút chậm trễ với gã, gã sẽ thể hiện sự bất mãn. Hệ thống Ủy ban Kỷ luật có tính độc lập tương đối lớn, quyền lực lại càng lớn, trên cơ bản mọi người trong Thành ủy rất khiêm nhường với Tô Công Thần, hơn nữa cũng rất khách khí.

Hôm nay Tô Công Thần vừa thấy Hạ Tưởng lộ diện, vẻ mặt liền tươi cười đứng dậy đón chào, hơn nữa vừa thấy là không phải giả bộ —— Tô Công Thần từ trước đến nay nói là phải nghe sẽ không thay đổi, một khi gã có hành động liền chứng minh gã không phải giả bộ —— liền khiến tất cả mọi người đều chấn động, Tô Công Thần từ lúc nào mà khách khí với Hạ Tưởng như vậy?

Hạ Tưởng vội cung kính mà đáp lại Tô Công Thần:

- Sao dám làm phiền Chủ nhiệmTô? Tôi không để cho ông tiếp đón, Ông sẽ muốn để tôi mời ông ăn cơm, nếu ngài đi ra ngoài đón tôi, tôi lại không thể ngày ngày mời ông ăn cơm được?

- Tôi yêu thích bữa cơm của cậu mời cơm như thế sao?

Tô Công Thần cười ha ha, thân thiết mà vỗ vỗ vai Hạ Tưởng.

- Tuy nhiên lời lại nói ngược lại, để cậu mời cơm cũng không dễ dàng, không phải ai cũng có thể để cậu nể tình...

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, giữa Tô Công Thần và Hạ Tưởng có âm mưu gì, hai người nói chuyện, dường như ám chỉ chuyện gì đó?

Hạ Tưởng vẫn mỉm cười:

- Chủ nhiệm Tô nói lời này, tôi giống người keo kiệt thì phải. Nếu ông đã nói, được, ngày mai tôi xin mời ông ăn cơm, ông cũng không thể không đi đấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui