Quan Thần

Ông cụ Ngô gia lắc đầu cười, nghĩ thầm rằng Hạ Tưởng luôn có thể hỏi đến điểm chính, liền nói:

- Tôi đương nhiên là cổ vũ nó, nó ra sức vì Ngô gia, cho dù cách thức làm việc không phù hợp với nguyên tắc của tôi, nó cũng vẫn là điểm tựa duy nhất của Ngô gia, cần phải nâng đỡ lấy. Tuy nhiên tôi đề nghị phải áp dụng cách thức quanh co, thái độ không cần quá cứng rắn, mạnh mẽ nhất định sẽ lấy không được, có thể mượn lực đẩy lực, có thể đề xuất trao đổi, thậm chí có thể buông xuôi vị trí Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy để ngụy trang, đến thời khắc cuối cùng thái độ thay đổi, để đổi lấy vị trí Phó bí thư Thành ủy. Đáng tiếc chính là, Tài Dương vẫn nghe không lọt lời khuyên của tôi, một lòng nhận định nó đã đứng vững vàng ở thủ đô, nó luôn cảm thấy đọ sức trên chính trị, vẫn cho thực lực là quan trọng nhất. Nó đã quên, năm đó một Ủy viên bộ Chính trị bởi vì khí thế hơn người, cuối cùng khi biểu quyết trên hội nghị thường vụ bị kém một phiếu mà vứt bỏ tiền đồ, rơi vào một kết cục thân bại danh liệt!

Hạ Tưởng lập tức hít lấy một hơi khí lạnh

Ông cụ Ngô gia quả nhiên lợi hại, nếu Ngô Tài Dương dựa theo ý tưởng của ông cụ, thì ứng cử viên Phó bí thư Thành ủy thành phố Yến hiện tại, tuyệt đối là người của Ngô gia! Mà Ngô Tài Dương quá bảo thủ, phải dùng cường thế chống đối, kết quả làm cho ba nhà liên hợp, hơn nữa khuấy động đến ích lợi của tầng cấp cao ở trung ương, cuối cùng rơi vào một kết cục không thu hoạch được gì, cũng là một giáo huấn đau đớn thê thảm

Gừng càng già càng cay, nếu Ngô Tài Dương trước khi ba nhà hình thành liên minh, đột nhiên đề xuất trao đổi điều kiện với tầng cấp cao ở trung ương, buông tha ứng cử viên Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, để đổi lấy vị trí Phó bí thư Thành ủy thành phố Yến, bên trong tầng cấp cao e dè thế lực Ngô gia, ít nhiều cũng phải cho Ngô Tài Dương một bậc thang leo xuống, hơn nữa Ngô Tài Dương chỉ cần hơi chút tiết lộ với Phó gia, nguyện ý ủng hộ Phó Tiên Phong đảm nhiệm Thị trưởng thành phố Yến, ở mặt ngoài nhìn có vẻ là chịu thiệt, trên thực tế lại là chiếm được lợi ích thực tế.

Nhưng Ngô Tài Dương lại cứ tự cho là đúng, không biết xoay chuyển, hoặc là nói, sĩ diện quá lớn, có sự thất bại hôm nay, cũng là chuyện hợp lý. Ông cụ Ngô gia ngồi yên không thèm để ý, cũng là hy vọng Ngô Tài Dương từ đó học được bài giáo huấn, không phải bởi vì nguyên nhân năng lực cá nhân của y, mà khiến Ngô gia dần dần đi xuống dốc

Hạ Tưởng là tận đáy lòng khâm phục ý nghĩ của ông cụ Ngô gia, quả nhiên là người mưu cục hàng đầu, nhìn xa trông rộng, xuống tay từ chỗ nhỏ, từng bước xâm phạm thế lực của người khác, xâm chiếm địa bàn, đúng là sách lược lừa dối cao minh được vận dụng đạt tới cảnh giới vô cùng thành thạo

So với Ngô Tài Dương là người gây sự ép người, cường thế dọa người, đúng là tác phong của con cháu quan lại, lại tự nhận có chỗ dựa thế lực gia tộc hùng mạnh, tất nhiên không thèm dùng kế quanh co, trực tiếp liền nghĩ ỷ thế hiếp người, kết quả là đánh giá thấp tình thế, đánh giá cao thực lực bản thân

Kỳ thật cách làm của Ngô Tài Dương cũng cùng đạo lý với con cháu quan lại đời sau hay dùng quyền thế ép người, con nhà giàu mới nổi dùng tiền đập người mà thôi. Trong nước vì sao xí nghiệp gia tộc rất khó tiếp tục kế thừa? Vì sao con cháu quan lại đếm không xuể, cuối cùng có thể trở nên nổi bật lại không được mấy người? Hầu hết đều là dựa vào cây cao bóng mát của bậc cha chú ở thế hệ đầu, đến thế hệ tiếp theo trên cơ bản là bị xóa sạch bị hủy hoại hoàn toàn, chính là bởi vì thói quen ỷ thế hiếp người, thói quen cho rằng có tiền thì có được tất cả, lại không có thói quen động não

Từ xưa đến nay, trí tuệ luôn luôn là điều kiện đầu tiên để giành thắng lợi

Nước Mỹ hùng mạnh như thế, đứng đầu thế giới, cũng không phải là khoe ra vũ lực khắp nơi, mà là áp dụng thủ đoạn phân hoá, lôi kéo và mượn lực đẩy lực, mới ở trên toàn thế giới giữ vững thế bất bại. Ở Trung Đông, dựa vào một Israel thì làm cho cả nước Ảrập như đứng đống lửa, như ngồi đống than, ở Á Châu, lợi dụng Nhật Bản, Hàn Quốc và các nước Đông Nam Á hình thành vòng vây đối với Trung Quốc, ở Viễn Đông, lợi dụng mấy nước nhỏ ở Âu Châu bố trí trang thiết bị kháng cự, khiến Russia như mũi nhọn ở lưng, toàn bộ thế giới đều ở dưới bố cục trí tuệ của Mỹ, như đồ vật trong bàn tay, càng không cần phải nói lợi dụng Đài Loan để giữ cân bằng Trung Quốc, chỉ cần bán một số vũ khí cổ xưa quá hạn cho Đài Loan, vừa buôn bán kiếm tiền, lại khiến con cháu "Viêm Hoàng"(dân tộc Trung Hoa) tự cắn xé lẫn nhau

"Bất chiến mà khuất nhân chi binh" (binh pháp Tôn Tử: không đánh mà khuất phục được đối phương), người Mỹ mới có lịch sử không đến 300 năm, đã có thể vận dụng chiến lược trí tuệ của cổ nhân Trung Quốc đến thành thạo như thế, mà chúng ta lại vứt bỏ kết tinh trí tuệ của tổ tiên, đòi phải bắt chước phương Tây từ lâu đã từ bỏ cái gọi là mưu kế, ngay cả bắt chước lời người khác cũng không giống, căn bản là đồ bỏ đi, nhặt hạt vừng đã đánh mất dưa hấu.

Hành động của Ngô Tài Dương, đâu chỉ là đã đánh mất dưa hấu đi nhặt vừng, căn bản là hai tay trống trơn, không thu hoạch được gì, thất bại thảm hại!

Ông cụ Ngô gia hiện tại là bởi vì cơ thể có bệnh hoặc là nguyên nhân khác, tạm thời không chủ đạo sự vụ của Ngô gia, cũng có thể là cố ý để cho Ngô Tài Dương từng bước nắm đại cục trong tay. Chỉ có điều Ngô Tài Dương cứ tự cho là đúng, hoàn toàn không xem kinh nghiệm cả đời chìm nổi quan trường của ông cụ ra gì, ngược lại cố ý muốn làm theo ý nghĩ của mình. Ngô Tài Dương là cố chấp cũng tốt, là tính cách ra lệnh cũng được, làm cho cuối cùng thảm bại, đối với ông cụ mà nói, phỏng chừng cũng là nửa mừng nửa lo

Mừng chính là, nếu Ngô Tài Dương có thể từ đó học được kinh nghiệm giáo huấn, thắng không kiêu bại không nản, một lần nữa nhận rõ tình thế, về sau có cơ hội lựa chọn trọng đại phía trước, xem xét thời thế rồi đưa ra quyết định, lần thất bại này cũng chỉ mất đi một vị trí Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, không đáng để lo nghĩ, sau này từ từ lấy lại ích lợi. Lo chính là, nếu chẳng may Ngô Tài Dương vẫn chưa rút được kinh nghiệm xương máu, ngược lại nếu càng làm trầm trọng thêm như là đòi lại mặt mũi hoặc là công đạo gì đó, Ngô gia bởi vì có một người cầm lái thiển cận, cho dù là một con tàu sân bay, cũng có thể bị chìm nghỉm

Hạ Tưởng cũng là bất đắc dĩ mà lắc đầu, âm thầm thở dài một tiếng, Ngô Tài Dương luôn không hợp với ông cụ, có quá khứ mười mấy năm không trở về nhà. Có lẽ tính cách Liên Nhược Hạm cũng di truyền từ Ngô Tài Dương, cũng là bất hòa với bậc cha chú, cô thậm chí không hòa hợp với toàn bộ gia tộc. Cũng may, Liên Nhược Hạm gặp được hắn, từ từ làm tiêu tan cá tính, lại là phụ nữ, sau khi có con, Hạ Tưởng liền cảm thấy tính cách Liên Nhược Hạm trở nên ôn hòa hơn, một lòng một dạ chăm sóc cho con, hơn nữa cô đối với quyền thế và danh lợi vô cùng thản nhiên, tính cách không còn phát triển theo hướng càng ngày càng cố chấp

Đàn ông, nhất là đàn ông say mê quyền thế, có lẽ trước khi chưa lên được địa vị cao, đối với bên ngoài thường xuyên sẽ toát ra một mặt tính cách khoan dung, ngấm ngầm chịu đựng bên trong. Mục đích chính là vì lôi kéo lòng người, củng cố thế lực. Một khi chễm chệ trên cao, một mặt duy ngã độc tôn, tự cao tự đại bên trong tính cách sẽ bành trướng cực độ, không chấp nhận người khác nói xấu y nửa câu, thậm chí còn muốn miêu tả chính mình thành người đầu tiên "tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả" (trước không thấy cổ nhân, sau không thấy người tới), dường như lịch sử nhân loại mấy ngàn năm từ xưa đến nay, y giống như là một thần thánh duy nhất tồn tại

Ngô Tài Dương tuy rằng không đến mức kiêu ngạo, ngông cuồng như thế, nhưng y không tiếp thụ ý kiến của người khác, đến cả đề nghị của ông cụ cũng bỏ mặc, cũng là biểu hiện tự tin bành trướng đến trình độ nhất định

Năm đó Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Yến Cao Thành Tùng, khi mới tới tỉnh Yến, cũng là kiên định làm việc, cần cù và thật thà làm người, cũng làm ra cống hiến nổi bật vì sự phát triển của tỉnh Yến, cũng được không ít người công nhận. Tiếp sau đó sau khi tiếp nhận chức vụ Bí thư Tỉnh ủy, lại bởi vì có được sự yêu thích của người đứng đầu, mà bắt đầu bành trướng ác tính chủ nghĩa cá nhân, tự cao quyền cao chức trọng, không để mắt tới kỷ luật Đảng, chuyên quyền độc đoán, cuối cùng đi đến bước đường vi phạm nghiêm trọng

Tin rằng ông cụ Ngô gia cả đời đắm chìm trong quan trường, gặp qua nhiều sự chìm nổi của quan to cấp tỉnh bộ, cũng chính mắt thấy qua nhân vật bậc một Ủy viên bộ Chính trị cũng có lúc thân bại danh liệt, biết tính tàn khốc và tính nghiêm trọng của chính trị, càng hiểu được cách vận dụng sách lược cân bằng bên trong chính trị, ông cụ đối với Ngô Tài Dương, hẳn là tâm tư chỉ tiếc rèn sắt không thành thép

Quả nhiên, ông cụ Ngô gia đón lấy ánh mặt trời ấm áp, lại thở dài một tiếng:

- Giữa Tài Dương và tôi, có ngăn cách, cùng Nhược Hạm cũng không thân cận, nếu cậu có thể tiếp cận nó, khiến nó tín nhiệm cậu, có lẽ cậu có thể ở một bên khuyên nhủ nó, bớt tranh khí phách một chút

Nhà nào cũng có chuyện khó nói, đại gia tộc cũng không ngoại lệ. Ông cụ Ngô gia tâm huyết cả đời, ba đứa con lại không có đứa nào lọt vào mắt ông cụ. Mắt thấy cơ nghiệp to như vậy có thể dần dần trầm xuống, sao có thể không khiến ông cụ vô cùng đau đớn?

Sự tang thương và trầm trọng của Ông cụ Ngô gia khiến tim Hạ Tưởng đập thình thịch!

Chỉ có điều Hạ Tưởng biết rằng, ở bề ngoài nhìn như biểu lộ chân tình của ông cụ Ngô gia, có lẽ là đang biểu diễn mà ông cụ cả đời chính trị đã luyện thành không dấu vết, nhưng mặc kệ như thế nào, ông cụ vẫn là có điều chờ mong đối với hắn, vẫn là hy vọng hắn có thể gia nhập Ngô gia, là thật tâm để hắn phụ trợ Ngô Tài Dương cũng tốt, hoặc là nhìn trúng năng lực của hắn cũng được, hôm nay ông cụ và hắn gặp mặt, cùng hắn tâm sự, kỳ thật không ngoài dự liệu của hắn, là muốn hắn xem trọng tình thân, cùng Ngô gia đứng chung một chỗ

Hạ Tưởng thật sự không thể cùng Ngô gia đứng chung một chỗ, lập trường của hắn rất kiên định, từ lúc quen biết Liên Nhược Hạm, lúc đầu nghe nói sơ có thế lực gia tộc, hắn vốn không nghĩ tới phải mượn thế lực gia tộc để tiến lên trên con đường làm quan. Hiện nay khi hắn càng hiểu biết sâu hơn về thế lực gia tộc, hơn nữa khi có được mạng lưới quan hệ nhất định, càng hiểu rõ phụ thuộc vào thế lực gia tộc, không phải là ước nguyện ban đầu của hắn

Mắt thấy sắp đến giữa trưa, hắn và ông cụ ngồi ở ghế đã một tiếng đồng hồ, Hạ Tưởng giơ tay đỡ lấy ông cụ:

- Bây giờ vẫn còn rất lạnh, ông cụ, đừng ở bên ngoài ngồi quá lâu

Ông cụ thấy Hạ Tưởng tránh không nói đến vấn đề vừa rồi, biết là vẫn chưa đánh động được hắn, trong lòng cảm thấy hơi tiếc nuối, tuy nhiên trên mặt cũng không lộ rõ ra, dùng tay chỉ cửa phòng:

- Đi, đi vào trong phòng uống trà, tĩnh tâm lại

Nói là uống trà tĩnh tâm, có lẽ cũng là ông cụ cho rằng bởi vì hắn có ý kiến với Ngô Tài Dương, là tranh giành khí phách. Hạ Tưởng cũng không nói rõ, gật đầu đồng ý, đỡ ông cụ đi vào biệt thự của Liên Nhược Hạm

Một giờ sau, Hạ Tưởng đứng ở cổng chính biệt thự, nhìn theo ô tô ông cụ đi xa dần, trong lòng cũng là một mảnh bình tĩnh. Trà là trà ngon, hương vị thơm ngọt, lời là lời hay, đầy thâm ý, nhưng vẫn không hợp, tiết tấu không đồng bộ. Khi rời khỏi, trong mắt ông cụ có một vẻ thất vọng không thể che dấu, Hạ Tưởng cũng không nói thêm gì, có một số việc miễn cưỡng không được. Cho dù hắn đáp ứng ông cụ, muốn tiếp cận Ngô Tài Dương, muốn ảnh hưởng Ngô Tài Dương, có lẽ còn có thể thu được hiệu quả phản tác dụng

Đi một chút nhìn kỹ hẵn nói, giữa Ngô Tài Dương và hắn, còn có cái hào rộng rất lớn cần vượt qua, gấp không được.

Hạ Tưởng một mình ở bên trong biệt thự sửng sốt trong chốc lát, thì gọi điện thoại cho Mai Hiểu Lâm

Khi chạy tới nhà Mai Hiểu Lâm, Mai Hiểu Lâm đã xin nghĩ phép trở về sớm hơn, Hạ Tưởng muốn gõ cửa, thì nhìn thấy Mai Hiểu Lâm nắm tay của Mai Đình, đứng ở cửa, vẻ mặt cười yếu ớt mà chờ hắn

Mai Đình đã lớn hơn nhiều

Mai Đình ăn mặc như đóa hoa xinh, ánh mắt chuyển động không ngừng, trên dưới đánh giá Hạ Tưởng mấy lần, nói một câu giòn giã:

- Chào chú!

Một tiếng gọi "Chú" khiến Hạ Tưởng cảm xúc dào dạt

Hạ Tưởng ngồi xổm xuống, giang hai tay ra:

- Đến đây, để chú ôm một cái

Mai Đình liếc mắt nhìn Mai Hiểu Lâm một cái, chần chừ không chịu đến gần, Mai Hiểu Lâm dịu dàng nói:

- Đình Đình, sau này để chú làm cha nuôi của con, được không?

- Vì sao là cha nuôi, không phải ba ba?

Mai Đình nhỏ hơn Liên Hạ vài tháng, bởi vì là duyên cớ con gái, nên nói chuyện vô cùng rõ ràng, cũng vô cùng êm tai dễ nghe, khiến Hạ Tưởng nghe xong cảm xúc mênh mông.

Mai Hiểu Lâm u oán vô hạn liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái, Hạ Tưởng liền nói tiếp:

- Bởi vì cha nuôi không thể thường xuyên ở bên cạnh con, chỉ có thể thỉnh thoảng đến thăm con, cho nên là cha nuôi

Mai Hiểu Lâm cũng nói:

- Có cha nuôi tốt hơn là không có ba ba, có phải không? Mau gọi cha nuôi!

- Cha nuôi!

Có thể là xuất phát từ sự hướng về của người cha, có lẽ thật sự là máu mủ tình thâm, Mai Đình rốt cục buông lỏng tay Mai Hiểu Lâm ra, nhào vào trong lòng Hạ Tưởng, sau khi ngọt ngào mà kêu một câu, lại cúi xuống ở bên tai Hạ Tưởng, lén lút nói một tiếng;

- Về sau con gọi là ba ba, được không? Cha nuôi nghe không hay, con không thích

Tâm tư nho nhỏ của con gái, thật khiến cho Hạ Tưởng tâm thần nhộn nhạo, hắn ôm chặt lấy Mai Đình, cũng ở bên tai cô bé nhỏ giọng nói:

- Được, sau này coi như là bí mật nhỏ giữa chúng ta, không được nói cho người khác biết, được không?

- Được

Mai Đình vui vẻ, vươn ra ngón tay trắng mịn

- Nghéo tay một trăm năm không được thay đổi

Hạ Tưởng liền cùng Mai Đình nghéo tay, liếc trộm nhìn lên, Mai Hiểu Lâm ở một bên trên mặt mang nụ cười, trong nụ cười có nước mắt, rõ ràng là nước mắt vui vẻ.

Theo sau, cùng Mai Hiểu Lâm ngồi xuống nói chuyện.

Công tác của Mai Hiểu Lâm ở Đoàn Trung ương nhạt nhẽo bình bình, bình thường là một số công việc vụn vặt không có gì mới, cô bởi vì không có ý định trên con đường làm quan, cũng cảm thấy không có gì, dù sao thì cũng tốt hơn so với ở nhà nhàn rỗi vô sự

Mai Hiểu Lâm mặc một bộ trang phục công sở, cách ăn mặc rất trung tính, trên mặt không hề có chút son phấn hay trang điểm gì. Có lẽ là duyên cớ tâm tình tốt, hơi có chút chói lọi. Trong mấy người phụ nữ mà Hạ Tưởng quen biết, Mai Hiểu Lâm cũng không phải là xinh đẹp nhất, dáng người cũng không đẹp cho lắm, làn da cũng là trên bậc trung, so ra thì, dường như không có gì đặc sắc, nhưng trên thực tế, cô vẫn có chỗ mà nhiều người khác không có

Đầu tiên, tính cách Mai Hiểu Lâm trực tiếp nhất, so với sự lớn mật của Liên Nhược Hạm, cô đối với Hạ Tưởng rất ít khách khí, mặc kệ là tính khí hay là cố ý, dù sao chính là không bị Hạ Tưởng chi phối, Hạ Tưởng cũng bó tay với cô nhất, bởi vậy ở trong mắt Hạ Tưởng, trong sự thẳng thắng của Mai Hiểu Lâm, lộ ra vài phần đáng quý đáng yêu

Tiếp theo, nét đẹp của Mai Hiểu Lâm không phải là vẻ đẹp trí tuệ, cũng không phải quyến rũ, mà là một sự xinh đẹp rất trong sạch. Năm đó khi Hạ Tưởng mới quen Tào Thù Lê, Tào Thù Lê để tóc ngắn, tạo cho người ta mỹ cảm vô cùng giỏi giang lưu loát. Đương nhiên hiện tại cô bé Lê đã để tóc dài, tăng thêm không ít phong tình phụ nữ. Mà Mai Hiểu Lâm trước sau vẫn là tóc ngắn, khi mới quen biết cô cũng vậy, hiện tại đã sinh Mai Đình, cũng thế. Tóc ngắn cộng thêm cách ăn mặc trung tính của cô, còn khuôn mặt thuần khiết tuyệt không trang điểm, tạo cho người ta cảm giác rất chói sáng rất điềm nhiên

Còn nữa, Mai Hiểu Lâm so với trước kia, có thêm hào quang của tình mẫu tử, giảm bớt u oán và trách móc, khi nói chuyện cũng thản nhiên rất nhiều, càng có thêm hương vị phụ nữ khác thường

Hạ Tưởng âm thầm cảm thán, sức mạnh cuộc sống thay đổi một con người vô cùng to lớn, Mai Hiểu Lâm thành thục hơn, cũng có hương vị phụ nữ, đồng thời, lại trầm tĩnh nhiều hơn, cô hiện tại có thể an tâm làm việc vụn vặt ở Đoàn Trung ương, đối với sự trưởng thành về sau của cô ấy vô cùng có lợi

Bí thư đầu tiên của Đoàn Trung ương hiện tại là Trịnh Thịnh... Trịnh Thịnh ở trong hệ đoàn xem như là người ở nấc thang thứ ba, bởi vì khi Hạ Tưởng tái sinh, ông ta vừa mới đảm nhiệm Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Tương Giang, là uỷ viên trung ương, chưa tiến vào bộ Chính trị.

Nhưng Trịnh Thịnh sinh năm 60, năm nay mới 44 tuổi! Quan lớn cấp Bộ trưởng 44 tuổi, nếu nói về sau không có tiền đồ chính trị, cũng sẽ không ai tin. Đợi lúc Trịnh Thịnh đảm nhiệm chức Bí thư Tỉnh ủy, mới 50 tuổi. Đại quan biên giới 50 tuổi, 5 năm sau mới 55 tuổi, tiến vào bộ Chính trị gần như là kết quả có thể đoán được.

Hơn nữa ông ta là một người luôn được trọng dụng bên trong hệ đoàn

Hạ Tưởng liền thử thăm dò hỏi:

- Trịnh Thịnh đối nhân xử thế như thế nào? Em và ông ta từng có tiếp xúc chưa? Tại

- Bí thư Trịnh... người rất hòa thuận, dễ nói chuyện, đeo một cặp mắt kính, khi nói chuyện thanh âm chậm rãi lời nói nhỏ nhẹ, so ra dễ tiếp xúc

Mai Hiểu Lâm liếc ánh nhìn nghi hoặc vào Hạ Tưởng, nghĩ thầm rằng hắn và Trịnh Thịnh lại không quen biết, có thể nói tám sào đánh không tới, sao lại quan tâm tới con người Trịnh Thịnh? Không nghĩ ra, nhưng Hạ Tưởng đã hỏi, cô vẫn là cẩn thận trả lời

- Em và Bí thư Trịnh tiếp xúc qua vài lần, ông ta đối với tất cả mọi người đều rất hòa nhã

- Anh đề nghị về sau em thường xuyên báo cáo công tác với Bí thư Trịnh nhiều một chút, đi lại với Bí thư Trịnh nhiều hơn, xin chỉ thị với ông ta nhiều hơn, đối với sự trưởng thành về sau của em rất có lợi.

Cùng với Mai Hiểu Lâm, Hạ Tưởng không cần giấu diếm gì, trực tiếp nói ra suy nghĩ trong lòng,

- Bí thư Trịnh về sau sẽ ra địa phương, khẳng định phải bắt đầu từ Chủ tịch tỉnh, nếu có Bí thư Trịnh yêu thích em, thời điểm ông ta ra đi điểm danh cần em, thì con đường làm quan của em liền rộng lớn

Mai Hiểu Lâm vẻ mặt kinh ngạc, sau một lúc lâu mới bất mãn mà trừng mắt nhìn Hạ Tưởng:

- Anh là vì em mà quan tâm tiền đồ của em, hay là có dụng tâm khác? Có phải chú cũng nói em về sau rất có tiền đồ hay không? Em đối với sự phát triển trên con đường làm quan không hứng thú cho lắm, anh không cần lao tâm khổ trí

Mai Hiểu Lâm có thể mượn dùng thế lực gia tộc không giả, nhưng tình hình chính trị trong nước về sau sẽ càng thêm phức tạp, đoàn hệ, Thái Tử đảng, còn có thế lực gia tộc ẩn danh, lại có bộ phận cao tầng xuất thân dân dã, chẳng khác nào là bốn phương đánh cờ, có thêm đường lui thì sẽ có thêm sự bảo đảm, không có giang sơn làm bằng sắt, cũng không có gia tộc mãi không suy sụp.

- Em không theo chính trị cũng đáng tiếc, anh cảm thấy nếu em dụng tâm làm quan, cũng sẽ không thua kém ai, ừ, không kém hơn những nữ cán bộ khác

Hạ Tưởng nói chính là lời nói thật, Mai Hiểu Lâm xinh đẹp là xinh đẹp, nhưng không giống Liên Nhược Hạm vô cùng động lòng người, cũng không giống Tào Thù Lê dịu dàng động lòng người, lại càng không giống Tiếu Giai quyến rũ mê người, ba phụ nữ kể trên đều không có tài làm quan, quan trường trong nước cũng không cho phép một người đẹp tuyệt sắc lên tới địa vị cao. Mai Hiểu Lâm có thái độ đoan trang, có bối cảnh gia tộc, nếu ở trong công tác dụng tâm nhiều hơn chút, không lo không có tiền đồ.

Hạ Tưởng cũng hy vọng cô có thể trở thành vị nữ Bí thư Tỉnh ủy đầu tiên trong nước. Cho dù đường xá dài lâu cũng không chắc sẽ thành công, nhưng có hi vọng tóm lại là chuyện tốt, cũng khiến Mai Hiểu Lâm có cái theo đuổi có mục tiêu cuộc sống

- Anh hy vọng em có thể trở thành vị nữ Bí thư Tỉnh ủy đầu tiên trong nước

Hạ Tưởng vô cùng nghiêm túc, trịnh trọng nói với Mai Hiểu Lâm


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui