Quan Thần

Điện thoại của Phó Tiên Phong, làm Hạ Tưởng bất ngờ, lại ở trong dự kiến của hắn. Đã dự đoán được khả năng Phó Tiên Phong sẽ gọi điện thoại cho hắn, chỉ có điều không nghĩ tới, Phó Tiên Phong ở tình thế cấp bách, không đợi tới ngày mai mà lập tức gọi điện thoại tới.

Hạ Tưởng ngồi trên sô pha ôm con, một bàn tay ôm chặt Hạ Đông, một tay cầm điện thoại nghe:

- Chào ông, tôi là Hạ Tưởng.

- Hạ Tưởng, tôi là Phó Tiên Phong.

Phó Tiên Phong giọng nói rất trầm, trong sự trầm ấy đã để lộ ra sự bất đắc dĩ, gã trầm mặc trong chốc lát, như thể là đang ủ men cảm xúc, dường như rất khó mở miệng.

Hạ Tưởng chỉ lễ phép mà đáp lại một câu:

- Xin chào Thị trưởng Phó...

Rồi không nói thêm nữa, một tay cầm điện thoại, tay kia thì trêu đùa Hạ Đông.

Hạ Đông cũng không ngoan ngoãn, còn muốn tranh điện thoại với Hạ Tưởng, bị Hạ Tưởng nhẹ nhàng đẩy sang một bên.

Hạ Đông mặc kệ, ê a mà lao đến, bổ nhào vào trong lòng Hạ Tưởng chơi đểu.

Tiếng cười khanh khách của Hạ Đông truyền qua điện thoại rơi vào trong tai Phó Tiên Phong, vốn là một việc cực kỳ bình thường, lại khiến gã cảm giác cực khó chịu. Hạ Tưởng quá hung hăng rồi, rất coi thường gã, tốt xấu gã cũng là Thị trưởng thành phố, hơn nữa giữa hai người còn chưa phân ra thắng bại cuối cùng, Hạ Tưởng lại trong lúc tiếp điện thoại lại của gã đùa giỡn với con, hoàn toàn là biểu hiện coi gã như không có, thật sự là nhịn cái gì chứ cái này không thể nhịn được.

Chỉ tiếc, không thể nhịn cũng muốn nhịn một chút, Phó Tiên Phong nén cơn bực tức trong lòng, mà mở miệng nói:

- Hạ Tưởng, tôi muốn nói chuyện với cậu, hiện tại có thời gian hay không?

Hạ Tưởng lại không nghĩ nhiều như vậy, hắn chơi đùa với con là bởi vì đang ở nhà, trong nhà có tiếng nói của trẻ con là bình thường tự nhiên, không biết rằng một hành động vô tình lại trở thành biểu hiện coi thường Thị trưởng, nếu hắn biết, khẳng định sẽ hô to oan uổng.

Nhưng hiện tại hắn nghe thấy Phó Tiên Phong mở miệng hẹn gặp, vẫn chần chừ một lát, khéo léo từ chối yêu cầu của Phó Tiên Phong:

- Ngày mai tôi phải đến Thành ủy báo cáo công tác, đến lúc đó tôi sẽ đến văn phòng tìm ông.

Trong lòng Phó Tiên Phong chợt lạnh đi, biết Hạ Tưởng không đồng ý cùng gã gặp mặt, hàm nghĩa chính là, vấn đề của Thương mại Trường Cơ, không chết không nghỉ, gã cắn răng nói một câu:

- Hạ Tưởng, khi buông tay được nên buông tay, đừng làm việc gì quá đáng quá.

Hạ Tưởng ha hả cười:

- Buông tay, sẽ buông tay, ngày mai tôi và Hoàng Kiến Quân cùng nhau đem Đàm Quảng Hồng chuyển giao cho Cục công an thành phố thẩm tra xử lí.

Phó Tiên Phong ngây ngẩn cả người, cứ nghĩ Hạ Tưởng sẽ khéo léo mà dời đi đề tài, không ngờ trực tiếp tung ra Đàm Quảng Hồng. Gã nghĩ ngợi, vẫn là nên cảm tạ khi Hạ Tưởng đã có thiện ý, nhưng sau lại không cam lòng nói:

- Nguyên Minh Lượng đến quận Hạ Mã đầu tư, vốn cũng là thành tâm mà đến, khả năng giữa cậu và ông ta có chút lầm, không bằng chúng ta ngồi với nhau một hôm nói chuyện, thương lượng...

Chuyện tới bây giờ, Phó Tiên Phong còn chưa từ bỏ ý định? Hạ Tưởng âm thầm cười, không đến Hoàng Hà chưa từ bỏ ý định, trên thực tế, hiện tại đã tới bên bờ Hoàng Hà rồi, nghe được tiếng nước Hoàng Hà rít gào, chỉ kém một bước là nhìn thấy nước Hoàng Hà phi băng băng rồi, Phó Tiên Phong lại cho rằng sự việc còn có chỗ có thể vãn hồi? Đừng nhìn gã là Thị trưởng, nhưng vào lúc đề cập đến ích lợi của mình, khi liên quan tới sự thành bại của 13 tỷ đầu tư, cũng là rối loạn, còn mất đi sức phán đoán!

Hiện tại cục diện là, dưới sự giáp công của Tập đoàn Viễn Cảnh và Tập đoàn Đạt Tài, dưới sự làm rối loạn của Triệu Khang và Trịnh Nghị, trật tự thị trường bất động sản quận Hạ Mã đã đại loạn, muốn đi vào quỹ đạo, chẳng những cần thời gian, càng cần giá cả hợp lý. Hứa hẹn suông và quảng cáo ba hoa, đã không còn cách lần nữa lấy được sự tin tưởng của người tiêu thụ.

Kể cả hắn cũng không có cách nào đem giá nhà quận Hạ Mã mà tăng lên, tâm lý người tiêu thụ không phải tàu lượn siêu tốc, vừa thông điện là có thể chợt cao chợt thấp, hủy diệt niềm tin rất dễ dàng, gây dựng niềm tin thì khó khăn, phải cần thời gian, cũng cần đưa ra đủ thành ý.

Dù sao theo giai đoạn hiện nay, giá nhà quận Hạ Mã duy trì ở mức trên dưới 2500 tệ là hợp lý. Mà các khu chung cư danh nghĩa thuộc Thương mại Trường Cơ, phần lớn khi thu mua đều trên dưới 2500 tệ, lấy chỉ số tin tưởng trước mắt của người tiêu thụ, cùng với giá gia nhập thị trường của Viễn Cảnh và Đạt Tài, lại có hai kẻ gây rối Triệu Khang và Trịnh Nghị cố hết sức lực mà biểu diễn, không sai biệt lắm theo suy nghĩ của người tiêu thụ giá nhà quận Hạ Mã, chỉ khoảng trên dưới 2200 tệ.

Không chỉ có hợp lý, còn có chút hơi thấp.

Cũng đạt tới tâm lý giá cả của Hạ Tưởng, ít nhất ở lúc hắn chủ quản, để cho người dân có khả năng đều có thể mua được căn phóng tốt cho chính mình, là mong muốn lớn nhất của hắn ở quận Hạ Mã! Có thể duy trì giá thấp bao lâu thì duy trì, giá nhà sớm muộn gì cũng dâng lên, đại thế hắn không thể ngăn trở, ít nhất có thể ở trong năng lực của hắn, ở tầm nhìn hắn có thể thấy được, có thể cố gắng hết khả năng để chiếu cố đến ích lợi của dân chúng.

Hắn sở dĩ làm như vậy, và có thể thành công, không chỉ là bởi vì hắn là Bí thư quận ủy quận Hạ Mã, nếu hắn không có một đám bằng hữu trung thành đi theo, không có sự tin cậy của Thành Đạt Tài đối với hắn, thì dù hắn là Bí thư Thành ủy cũng không có khả năng làm được.

Chủ yếu cũng là Hạ Tưởng hiểu biết lý tưởng của Thành Đạt Tài, biết Thành Đạt Tài đối nhân xử thế và tinh thần chủ nghĩa nhân văn, rõ ràng Thành Đạt Tài vẫn không tự cho mình là công ty, luôn coi mình là nhà từ thiện, nhà triết học và nhà giáo dục để cho mọi người thấy. Trên con đường thành công của Thành Đạt Tài, được gửi gắm rất nhiều lý tưởng chủ nghĩa nhân văn và giấc mộng thế giới đại đồng của ông. Cũng là do Hạ Tưởng hiểu rõ Thành Đạt Tài thâm nhập mà khắc sâu, mới mời Thành Đạt Tài ra mặt, đem đất hoang phía Tây quận Hạ Mã giao phó cho ông, khiến Thành Đạt Tài tận tình thoải mái suy nghĩ về bản kế hoạch, để giấc mộng của ông biến thành sự thật.

Có lẽ công ty chân chính có lương tâm có giấc mộng càng ngày càng ít, rất nhiều thương nhân, ngoại trừ kiếm tiền, đã không còn ý nghĩa sinh tồn. Thành Đạt Tài từng nói qua, một người giàu có mà xung quanh toàn người bần cùng, không phải hạnh phúc, mà là một loại bi ai. Muốn thế giới tốt đẹp, phải khiến tất cả mọi người đều giàu có lên, đều văn minh lên. Nếu một người ở trong biệt thự xa hoa, trong nhà vàng ngọc cả sảnh kim bích huy hoàng, vừa ra khỏi cửa, người nghèo khắp nơi, bụi đất đầy trời, rác rưởi thành núi, như vậy không phải có cảm giác hạc giữa bầy gà, mà là rất bi ai và bất đắc dĩ.

Một người dù có được của cải hàng tỉ, có sở hữu ngàn dặm giang sơn, đối mặt với thê lương, cảm giác hạnh phúc sẽ đến từ đâu?

Chỉ tiếc, rất nhiều kẻ làm giàu bất nhân lại thích tự mình cầm giữ hàng tỉ của cải, cảm giác hơn hẳn những người nghèo rớt mồng tơi.

Bởi vậy, Hạ Tưởng mới không để kế hoạch của Nguyên Minh Lượng thực hiện, nếu không sẽ cuốn đi vô số tiền mồ hôi nước mắt của dân chúng. Lão bách tính khổ sở cả đời tích góp từng tí một, bỏ ra 300 nghìn tệ để mua căn phòng chỉ đáng giá 100 nghìn tệ, trong đó lợi nhuận cao tới 200 nghìn tệ, 100 nghìn tệ thuộc về chính quyền, 100 nghìn tệ về người đầu cơ bất động sản, đúng là thật bất hạnh!

Phó Tiên Phong muốn gặp mặt nói chuyện với hắn, đơn giản là muốn hắn buông tay, nhưng ngay từ đầu Hạ Tưởng vốn không có dự tính buông tha Nguyên Minh Lượng, hơn nữa nhìn từ bố cục sau cùng của Tập đoàn Viễn Cảnh và Tập đoàn Đạt Tài, hắn cũng căn bản không có giữ lại người thay thế có thể bất cứ lúc nào buông tay, bởi vì với tính cách của hắn, vấn đề nguyên tắc không thể thương lượng, không có khả năng thỏa hiệp.

Đừng nói vấn đề của Thương mại Trường Cơ không thể thoái nhượng, cho dù vấn đề của Đàm Quảng Hồng, ở mặt ngoài là nhường một bước, cũng là vì lấy lui mà tiến, vì tốt đẹp về sau mà lấy lại công đạo. Tới lúc khẩn cấp, tới thời khắc cuối cùng, Phó Tiên Phong còn muốn ngồi xuống thương lượng? Vẫn là không cần gặp mặt cho thoải mái, không gặp mặt, về sau còn vui vẻ gặp lại. Gặp mặt rồi, nói một lời không hợp không chừng có thể tại chỗ mà trở mặt.

Vẫn là để tất cả mọi người giữ lại một chút tình cảm cho vui vẻ, dù sao đều là người có địa vị nhất định trong xã hội, về sau Hạ Tưởng còn phải thường xuyên tới Thành ủy, cũng không muốn bất hòa với Thị trưởng rồi cũng chẳng hay ho gì.

Hạ Tưởng đứng dậy, đi vào thư phòng, đóng cửa lại, xung quanh lập tức yên tĩnh lại. Hắn bình ổn tinh thần, trầm ngâm một lát, mới gằn từng tiếng nói:

- Nguyên Minh Lượng và 13 tỷ vốn nổi của gã, mục đích duy nhất tiến đến quận Hạ Mã chính là thổi quét thành tựu xây dựng của quận Hạ Mã, phá hủy kinh tế quận Hạ Mã, để lại cho quận Hạ Mã một đống bừa bãi, sau đó lấy được món lãi kếch sù rồi nghênh ngang mà đi, Thị trưởng Phó, ông là Thị trưởng phố Yến, quận Hạ Mã là quận mới của thành phố Yến, ông hẳn là biết rõ, nếu Nguyên Minh Lượng thắng lợi, triển vọng quận Hạ Mã như thế nào, trong lòng ông cũng có thể biết! Đứng ở lập trường vì quận Hạ Mã mà suy nghĩ, ông còn có thể cho rằng giữa tôi và Nguyên Minh Lượng, chỉ đơn giản là hiểu lầm thôi sao?

Phó Tiên Phong á khẩu không trả lời được!

Mở toang cửa sổ, Hạ Tưởng thở một hơi dài khó chịu. Phó Tiên Phong tại thành phố Yến đảm nhiệm Thị trưởng, cũng không phải phúc của nhân dân thành phố Yến, gã vì tư lợi, cùng Tập đoàn Tứ Ngưu có lợi ích dính dáng, Nguyên Minh Lượng cố ý phá hủy kinh tế quận Hạ Mã gã làm như không thấy, còn định khuyên hắn buông tha Nguyên Minh Lượng, ở trong lòng gã, có thực sự coi mình là Thị trưởng của nhân dân thành phố Yến hay không? Có nghĩ tới trách nhiệm của một Thị trưởng hay không? Có sự giác ngộ và lương tâm của một quan phụ mẫu hay không?

Bình thường Hạ Tưởng rất ít hút thuốc giờ lại hút liên tục hai điếu, rồi mới đóng cửa sổ lại.

Buổi tối lúc đi ngủ, hắn vốn muốn cùng Thù Lê vui vẻ một chút, không ngờ Hạ Đông giở trò không ngủ giường nhỏ muốn ngủ giường lớn, hơn nữa còn phải ngủ ở giữa hai người. Hạ Tưởng bất đắc dĩ đành phải đồng ý, nghĩ chờ con ngủ say mới ra tay. Không ngờ Hạ Đông ngủ thì ngủ say rồi, nhưng một tay ôm cánh tay Tào Thù Lê, một bàn tay túm lấy ngực của Tào Thù Lê, không gỡ ra được, vừa chạm vào nó liền tỉnh lại.

Hạ Tưởng vừa tức vừa cười, vỗ mấy cái nhẹ nhàng vào mông Hạ Đông, cuối cùng đành phải ôm nỗi hận mà ngủ.

Ngày hôm sau, Hạ Tưởng xuất hiện ở Quận ủy quận Hạ Mã, sau khi giải quyết một số công việc cần thiết, liền cùng Hoàng Kiến Quân đi tới Thành ủy, phải giao Đàm Quảng Hồng cho Cục công an thành phố.

Hạ Tưởng một lần nữa xuất hiện tại Quận ủy, dường như không có việc gì lại bình tĩnh làm việc, khiến cho rất nhiều người trong lòng nói thầm, làm cho Bí thư Tỉnh ủy và Chủ tịch tỉnh tức giận, làm sao lại không bị xử lý chút gì? Người khác nghĩ như thế nào, Trần Thiên Vũ không rõ lắm, nhưng y lại rõ tâm tư của Lý Hàm, Hạ Tưởng vừa hiện thân, Lý Hàm liền hiện rõ tâm trí không tập trung, hơn nữa còn có chút tâm thần bất định, trong mắt có sự thất vọng rất lớn.

Chuyện chính trị từ xưa tới nay đã như vậy, Trần Thiên Vũ thở dài trong lòng một tiếng. Lý Hàm dù vô năng, hay tầm thường, cũng muốn chiếm lấy vị trí của Hạ Tưởng, cũng hy vọng Hạ Tưởng có thể phạm sai lầm, gã sẽ thuận lợi tiếp nhận chức vụ nhân vật số một. Không bị người đố kị không phải anh tài, chỉ có điều Lý Hàm một là không suy nghĩ, hai là không kiến thức, chỉ bằng nhiều năm lý lịch mà an vị ở vị trí Chủ tịch quận Hạ Mã, nếu gã đảm nhiệm Bí thư Quận ủy, quận Hạ Mã về sau còn có triển vọng phát triển gì nữa?

Trần Thiên Vũ không nghĩ tới chính là, sự lo lắng trong vô ý của gã, trong tương lai không xa, thiếu chút nữa trở thành sự thật!

Sau khi Hạ Tưởng tới Thành ủy, đầu tiên là hướng Hồ Tăng Chu báo cáo tình tình, vốn đang nghĩ chiếu theo lệ thường cũng đến báo cáo Phó Tiên Phong một chút công tác, Hồ Tăng Chu lại đề nghị mời dự họp một hội nghị nhỏ, để Hạ Tưởng báo cáo trước mặt mọi người, đỡ phải báo cáo từng người, cũng đỡ phiền toái.

Hạ Tưởng tự nhiên cầu còn không được, cảm tạ sự quý trọng của Bí thư Hồ.

Hồ Tăng Chu quả thật là thật tâm quý trọng Hạ Tưởng, bởi vì ông cũng rõ ràng, người ủng hộ ông trong Thành ủy, đều là có quan hệ với Hạ Tưởng. Đương nhiên như trên không phải nguyên nhân chính, điểm quan trọng nhất là, Hạ Tưởng mặc kệ là làm người hay là lời nói cử chỉ, đều vừa lòng ông, hơn nữa Hạ Tưởng ở trước mặt ông chưa từng có một chút kiêu ngạo, từ trước đến nay đều là thái độ đoan chính, khiêm tốn, không bởi vì hắn ở Thành ủy có mạng lưới quan hệ thâm hậu mà thể hiện thái độ ngạo nghễ gì cả.

Theo sau đã mời họp hội nghị nhỏ, Hồ Tăng Chu, Phó Tiên Phong, Trần Ngọc Long và Tôn Định Quốc tham gia hội nghị, Hạ Tưởng tỉ mỉ báo cáo tiến triển vụ án cho các lãnh đạo Thành ủy có mặt, cũng kín đáo mà đưa ý kiến xử lý của Bí thư Diệp và Chủ tịch tỉnh Phạm, lập tức, hắn và Hoàng Kiến Quân đem Đàm Quảng Hồng chuyển giao cho Tôn Định Quốc.

Đem người giao cho Tôn Định Quốc, Hạ Tưởng hiển nhiên yên tâm.

Tan họp, Hạ Tưởng đang theo sau Hồ Tăng Chu, chuẩn bị đến văn phòng của Hồ Tăng Chu ngồi, Phó Tiên Phong từ bên cạnh tiến ra, tươi cười đầy mặt nói:

- Hạ Tưởng, có thời gian thì đến văn phòng của tôi một chuyến.

Đối mặt sự không chịu buông tha của Phó Tiên Phong, Hạ Tưởng thật là có chút đau đầu, dù sao Thị trưởng đã mời, lại là ngay trước mặt Hồ Tăng Chu, hắn không có lý do gì chối từ, đành phải đồng ý.

Rời khỏi văn phòng của Hồ Tăng Chu, Hoàng Kiến Quân quay trở về quận Hạ Mã, Hạ Tưởng thì đi vào văn phòng của Phó Tiên Phong.

Phòng làm việc của Thị trưởng Phó Tiên Phong, Hạ Tưởng cũng đã tới không ít, dù sao hắn làm Bí thư Quận ủy, hướng Thị trưởng báo cáo công tác số lần cũng không ít. Nhưng hôm nay đến, lại tâm tình dị thường. Bởi vì hắn cũng không muốn cùng Phó Tiên Phong bàn chuyện thu tay như thế nào, càng không muốn cùng Phó Tiên Phong đạt thành giao dịch gì cả.

Hạ Tưởng tự nhận không phải là thánh nhân gì cả, nhưng mỗi người đều cónội tuyến và nguyên tắc của mình, hắn không thiếu tiền, không muốn lấy tiền tài bất nghĩa, hơn nữa chính yếu là, hiện tại hắn đã hoàn toàn xem thường cách Phó Tiên Phong đối nhân xử thế, việc đã đến nước này, giữa hai người, thật sự không có chuyện gì để nói.

Phó Tiên Phong mời Hạ Tưởng ngồi xuống, khẽ gật đầu, cũng không có vòng vo, nói thẳng luôn:

- Hạ Tưởng, người làm quan, mong muốn chẳng qua là quyền thế và danh lợi, cậu ra cái giá đi, nếu thích hợp, chúng ta giao dịch. Tôi rất có thành ý, cậu cũng đừng cất giấu gì, hơn nữa nể mặt Tiên Tiên, cậu cũng không muốn cùng tôi cãi nhau, có phải hay không?

Hạ Tưởng tự nhiên cảm thấy rất chán ghét, muốn đấm một cái thật mạnh lên cái mặt cười nhạt của Phó Tiên Phong!

Nể mặt Tiên Tiên? Gã thực sự nghĩ rằng giữa mình và Phó Tiên Tiên đã xảy ra cái gì? Trước kia sau khi biết được mình và Phó Tiên Tiên khả năng đã xảy ra quan hệ, hận không thể giết mình. Hiện tại chế giễu, không ngờ lấy đó mà nói, trở thành lợi thế đàm phán, trách không được Phó Tiên Tiên vẫn chán ghét Phó Tiên Phong, cô đã sớm nhìn thấu bản chất dối trá và mặt xấu của Phó Tiên Phong.

- Giữa tôi và Phó Tiên Tiên, trong sạch như một tờ giấy trắng, không có gì để thành điều kiện mà nói chuyện cả. Thị trưởng Phó, ông có chính sự gì, mời nói thẳng.

Giọng điệu Hạ Tưởng không còn là tôn trọng, hơn nữa còn có một chút bất mãn và không vui.

Phó Tiên Phong lại không đổi sắc mặt, vẻ mặt vẫn thản nhiên như cũ, gã đứng dậy đến phía cửa, cẩn thận mà khóa cửa, rồi hạ thấp giọng nói:

- Hạ Tưởng, không nói dối cậu, 13 tỷ vốn nổi, trong đó khoảng 10 tỷ là Nguyên Minh Lượng thu hút từ người dân, 3 tỷ còn lại là của Triệu Tiểu Phong đầu tư. Cá nhân tôi ở trong đó không có một phân tiền, nói cách khác, Thương mại Trường Cơ ở quận Hạ Mã thất bại thảm hại, từ bên ngoài mà nói, tôi không có một chút tổn thất nào. Hơn nữa hiện tại tôi đã biết, đại thế đã mất, nhưng 13 tỷ của Nguyên Minh Lượng là tiền thật, tôi có thể xúi dục Nguyên Minh Lượng làm ra quyết định sai lầm, cậu từ bên ngoài phối hợp, tận khả năng mà để toàn bộ tiền của Nguyên Minh Lượng nằm lại ở quận Hạ Mã, cũng coi như vì kinh tế quận Hạ Mã làm thêm chút cống hiến.

Hạ Tưởng trong lòng cười lạnh một tiếng, Phó Tiên Phong giỏi kéo cối xong giết lừa, một Thị trưởng lớn giỏi trông gió bẻ lái, gặp thời cơ không đúng, lúc Nguyên Minh Lượng không đường có thể đi, không ngờ nghĩ ra tuyệt kế rút củi dưới nồi, không kiếm được lợi nhuận từ Nguyên Minh Lượng, cũng phải lấy tiền vốn của Nguyên Minh Lượng, thật sự là giống một câu ngạn ngữ: lượng tiểu phi quân tử, vô độc bất trượng phu.

Phó Tiên Phong là người có mưu kế, có lòng dạ, cũng có sự ngoan độc mà trở mặt, thật là có tiềm chất trở thành một vị chính khách điển hình.

Hạ Tưởng đối với kế phản bội ném đá xuống giếng của Phó Tiên Phong, tuyệt không để ý, hắn ham không phải tiền vốn của Nguyên Minh Lượng, chỉ muốn một điều là bảo vệ thành quả xây dựng kinh tế của quận Hạ Mã, chỉ là cảnh cáo tất cả những người đến sau, để cho bọn họ chùn bước, đừng nghĩ đến quận Hạ Mã thì muốn làm gì thì làm, có thể lấy được bao nhiêu tiền vốn của Nguyên Minh Lượng là do bản lĩnh của Phó Tiên Phong, hắn cũng không cố giữ lại làm gì.

Bởi vì làm vậy không phù hợp nguyên tắc của hắn, cưỡng ép giữ lại tiền vốn của Nguyên Minh Lượng là có tư tâm, ở trong mắt Tập đoàn Đạt Tài cùng với mấy công ty khác, hắn sẽ mất đi sự công bằng, nếu khiến Thành Đạt Tài hiểu lầm kế hoạch của hắn là lợi dụng tài chính của Tập đoàn Đạt Tài, để lấy vốn nổi của Nguyên Minh Lượng, chắc chắn Thành Đạt Tài sẽ rất xem thường hắn.

Hơn nữa nói thật, từ đầu đến cuối, Hạ Tưởng vốn không có nghĩ tới sẽ kiếm được từ trong vốn nổi của Thương mại Trường Cơ bao nhiêu tiền, đương nhiên, trong hoạt động buôn bán bình thường, mấy nhà đầu tư bán khu chung cư cho Thương mại Trường Cơ, có lợi nhuận bình thường cũng phù hợp quy luật của thị trường, không có gì đáng trách.

Hạ Tưởng ha hả cười: T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

- Quy hoạch lâu dài của quận Hạ Mã là sẽ có một số thay đổi, đợi sau khi Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận điều chỉnh tài liệu liên quan xong, tôi sẽ tổng hợp lại và tới Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố báo cáo một chút... Thị trưởng Phó, ông còn có việc khác không? Vừa rồi Bí thư Hồ nói, muốn tôi sau khi tan tầm thì đến nhà ông ấy, nói là để tôi thay ông ấy làm chút việc nhà...

Phó Tiên Phong sắc mặt lập tức thay đổi, biến ảo vài lần, rốt cục cố nén tức giận, bình tĩnh mà phất phất tay:

- Không có việc gì, vậy cậu cứ đi trước đi.

Hạ Tưởng cự tuyệt rất uyển chuyển, nhưng cũng là không cho một chút đường sống, khiến cho Phó Tiên Phong cảm thấy trên mặt tối sầm lại.

Nhưng cũng không có cách nào, ai bảo gã phải nhờ Hạ Tưởng, hơn nữa quyền chủ động lại hoàn toàn nằm trong tay Hạ Tưởng? Trong chuyện chính trị, thật đúng là tình thế mạnh hơn người, đường đường là một Thị trưởng đè không nổi một Bí thư Quận ủy, nói ra có lẽ sẽ không ai tin, nhưng chỉ cần gặp được Hạ Tưởng, cái gì không có khả năng đều có thể biến thành có khả năng!

Phó Tiên Phong cả buổi ngồi thấy buồn bực, trong lòng còn vẫn chưa đưa ra quyết tâm như xử lý ra sao vấn đề còn lại giữa gã và Nguyên Minh Lượng, còn có vấn đề của Đàm Quảng Hồng, cũng là rất đau đầu...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui