Hạ Tưởng người hai thế hệ, đối với thứ cảm khái này đậm nhất. Kiếp trước tuy rằng làm buôn bán, cũng từng có được hàng triệu tệ của cải, nhưng trong mắt người làm quan, cũng là một người dân tầm thường nhỏ mọn, một trưởng phòng lớn như hạt vừng hạt đậu đã có thể khiến hắn táng gia bại sản, thật đúng là ứng với câu nói thời xưa: huyện lệnh diệt môn.
Kiếp này hắn đã hoàn thành bước chuyển biến từ dân sang cán bộ, kỳ thực trong xương tủy, hắn vẫn không tự xem mình là một cán bộ ở tít trên cao, vẫn xem mình là thành viên trong quần chúng nhân dân bình thường. Cán bộ của xã hội phong kiến sau khi dựng nước làm rùm beng như thế nào không thể chịu nổi, kỳ thực thật muốn so sánh, cán bộ bây giờ lòng người bất chính, mạnh hơn gấp trăm lần so với người xưa.
Cổ nhân đều là phần tử tri thức, đều là tinh anh mới có thể làm quan. Nhưng từ thời Mãn Thanh từ sau khi có chế độ quyên quan, con chó con mèo gì đó đều có thể làm quan. Bây giờ cũng như thế, những người không biết chữ từ sớm có thể lên làm người lãnh đạo quốc gia, đến bây giờ tạo bằng cấp giả, làm thăng quan giả, hoặc là chỉ có bằng cấp không có phẩm hạnh, hoàn toàn phá vỡ phẩm chất tốt của truyền thống.
Cho nên mới có không ít các chuyên gia học giả gào thét, bây giờ giáo dục trong nước trọng bằng cấp không trọng phẩm đức, là giáo dục hoàn toàn thất bại. Bởi vì một người không có phẩm đức, không có đạo đức, bằng cấp càng cao, đối với sự nguy hại của xã hội càng lớn, làm ra những chuyện xấu cũng càng thêm thuận buồm xuôi gió, bởi vì gã ta có năng lực nhưng không chỗ nào kiêng dè!
Giống như đã từng có một vị có công lớn khai quốc đã nói, Trung Quốc mới là dùng sinh mệnh của 30 triệu dân để đổi, ai tới cướp giang sơn, người đó sẽ phải lấy 30 triệu cái đầu người đến đổi!... Lời nói hào hùng như vậy không phải mạnh bạo, không phải ma lực, là xem sinh mệnh dân chúng như cỏ rác để thể hiện thực tế.
Hạ Tưởng có một người cha xuất thân bần hàn, có một người mẹ văn hóa không cao, có những người họ hàng thân thích bây giờ vẫn đang ở nông thôn làm nghề nông, cũng có nhiều bạn bè bình thường sinh sống ở tầng lớp thấp trong thành phố, nhất là hắn đã trải qua sự đại bùng phát tin tức ở hậu thế, trải qua sự thử thách của truyenfull.vn, biết được sự bất đắc dĩ và hò hét của tiểu dân đói kém, tầm thường, bản thân cũng sâu sắc mà nhận thức được sự bi ai và bất lực của dân chúng tầng lớp thấp, hắn mới không xem bản thân là nhân vật ở tít trên cao, hắn chính là một thành viên trong dân chúng bình thường. Text được lấy tại https://truyenfull.vn
Từ một góc độ khác mà nói, theo sự phổ biến của truyenfull.vn, có bao nhiêu cán bộ không có tầm nhìn, không chỉ một đời, bị cư dân mạng cho lên xuống ngựa tới tấp, rơi xuống kết cục thân bại danh liệt! Một điểm nhiều người không hiểu rõ là, giữa cán bộ và nhân dân không có sự khác biệt về bản chất, đều là những người bình thường có lòng tham có dục vọng như nhau, nếu thật muốn đem bản thân đặt lên chỗ cao, thì phải luôn luôn đề phòng nguy hiểm bị rơi xuống.
Hơn nữa điều Hạ Tưởng càng rõ ràng là, hắn có thể làm được việc giữ mình trong sạch, cũng là bởi vì tự bản thân có đủ thực lực, có rất nhiều tiền, nếu không hắn cũng không dám bảo đảm là không nhận hối lộ, chỉ cần làm quan, sự hấp dẫn ở các mặt đã quá lớn rồi. Người biếu quà sẽ biếu theo trăm phương nghìn kế, quyền lớn nắm trong tay, khó tránh khỏi sẽ có những thiên hướng, một khi thiên hướng, thì có thể nhận được một lợi ích rất lớn.
Nhưng một khi nhận quà, sẽ bị người ta nắm thóp, sẽ luôn có một ngày bị người ta tung ra. Có tật giật mình, thử hỏi cán bộ tham ô nào, không phải là mỗi ngày đều lo lắng đề phòng, sợ sẽ có nhân viên Ủy ban kỷ luật đột nhiên xuất hiện trước mặt, mang gã ta đi?
Tâm tư của Hạ Tưởng có chút bồng bềnh, một cơn gió lớn thổi đến, làm hắn thức tỉnh, hắn dùng tay chỉ vào nơi cách bờ sông không đến 10 mét, lớn tiếng nói:
- Ban chỉ huy chống lũ sẽ dựng ở đây, còn người còn đê!
Tiếng vỗ tay xung quanh như tiếng sấm sét vang lên, cùng với tiếng gió quện vào nhau, khiến nhiệt huyết của người ta sôi trào.
Quản Tân Vọng đứng ở phía sau, nhìn Hạ Tưởng dõng dạc nói chuyện, trong lòng phức tạp khó tả.
Hạ Tưởng chỉ lớn hơn y một tuổi, nhưng đã đường đường là một Bí thư Quận ủy quận Hạ Mã rồi, cán bộ cấp Phó giám đốc sở, quyền lớn trong tay, chủ quản một phương. Vốn dĩ khi y quen Vệ Tân, ngỏ lời với Vệ Tân, còn cho rằng bản thân là kỹ sư kỹ thuật của Tập đoàn Viễn Cảnh, lương tháng trên 3000 tệ, lại là một nhân tài, so sánh với nhiều người, cần tướng mạo có tướng mạo, cần tài hoa có tài hoa, cần lương cao có lương cao, hơn nữa y còn bởi vì những cống hiến đặc biệt, được tập đoàn đặt biệt cấp cho một căn hộ, thuộc hàng có nhà có xe, tầm mắt Vệ Tân có cao, cũng có thể bị y làm lay động mới đúng.
Ai ngờ, ở trước mặt Vệ Tân lại đụng phải sự từ chối.
Quản Tân Vọng quả thật rất có tài hoa, tốt nghiệp trường đại học nổi tiếng trong nước, lại ra nước ngoài học thêm hai năm, sau khi trở về, gia nhập vào Tập đoàn Viễn Cảnh, rất nhanh nhận được sự trọng dụng và tán thưởng. Tập đoàn Đạt Tài đến phát triển ở thành phố Yến, y được lão Cao chỉ đích danh đưa đến thành phố Yến, chỉ vì trình độ ở phương diện công trình thoát nước và xây dựng dân dựng, không ai có thể sánh bằng.
Quản Tân Vọng sau khi gặp Vệ Tân, tình yêu sét đánh, bị sự duyên dáng và dịu dàng như nước của Vệ Tân hấp dẫn. Cho tới giờ, y cho rằng chỉ có con gái phương nam mới có khí chất uyển chuyển dịu dàng, không ngờ Vệ Tân lớn lên ở phương bắc, lại có một sự dịu dàng động lòng người hơn hẳn những cô gái phương nam mà y đã từng gặp, đã khiến y tim đập thình thịch.
Chỉ tiếc, hoa rơi có ý, nước chảy vô tình. Đối diện với sự theo đuổi mãnh liệt của y, Vệ Tân ngay từ đầu đã lạnh lùng từ chối, về sau lại ngọt ngào mà cự tuyệt, sau nữa, thật sự là bị sự nhiệt tình của y lay động, mới miễn cưỡng ngồi cùng y hai lần, nhưng mỗi lần đều là lơ đãng không tập trung.
Quản Tân Vọng thực sự là không chịu đựng được thái độ không lạnh không nóng của Vệ Tân, đã ngay trước mặt mà hỏi Vệ Tân rốt cuộc là thích mẫu đàn ông như thế nào, người đàn ông trong suy nghĩ của cô rốt cuộc là kiểu mẫu gì. Vệ Tân cũng có lẽ vì khiến Quản Tân Vọng dứt bỏ ý định, cũng có lẽ là tự đưa ra quyết định, cho mình một giấc mộng, cô liền nói với Quản Tân Vọng mẫu đàn ông hoàn mỹ trong cảm nhận của cô.
Quản Tân Vọng lúc ấy cũng không biết Vệ Tân nói đó là ai, cũng cảm thấy điều kiện của Vệ Tân yêu cầu quá cao, người đàn ông trong cảm nhận của cô không thể có, nhưng mà hôm nay, khi y đứng phía sau Hạ Tưởng, nhìn thấy Hạ Tưởng bình tĩnh chỉ huy, với độ tuổi chưa đến 30, đứng sừng sững trong đám người, lấy niềm tin kiên định và tinh thần khí khái không biết sợ, lãnh đạo dân chúng chống lại trận hồng thủy, hơn nữa hắn không những trẻ, lại có khuôn mặt khí phách anh hùng, đứng thẳng trong gió mưa, có một loại khí khái "Tuy thiên vạn nhân ngô vãng hĩ" (dù có nghìn binh vạn mã, khó khăn có lớn, tôi cũng sẽ tiếp tục tiến lên), đã khiến y cuối cùng cũng phát ra một tiếng kêu gào vô cùng bi thương…
Trời đã sinh Du, sao còn sinh Lượng! Hạ Tưởng chính là hình tượng đàn ông hoàn mỹ nhất trong mắt Vệ Tân!
Quản Tân Vọng cũng biết rõ, y không thể so sánh với Hạ Tưởng, không chỉ không thể so sánh về thành tựu, chỉ là dũng khí dũng cảm tiến tới khi đối mặt với gian nan, y cũng biết nếu so sánh với Hạ Tưởng, còn thua kém rất nhiều. Nói về vấn đề kỹ thuật thì y làm đâu ra đấy, nhưng khi thật sự phải đối diện với hồng thủy tới gần, y tin rằng, y không có dũng khí đứng trên đê, mặt không đổi sắc.
Tuy nhiên trong lòng y còn tồn tại một chút nghi ngờ, có lẽ khi hồng thủy thực sự đến, Hạ Tưởng cũng sẽ không như những gì hắn nói, dũng cảm tiến tới, hoặc là cũng sẽ lùi bước. Nhà chính trị trước giờ nói thì rất hay, thực sự rơi vào tình hình thực tế, có được mấy người có thể xông pha tiến lên đầu tiên?
Đến tối, mưa không có chút gì là sẽ dừng, vẫn mưa không ngớt. Thế giảm xuống của nước sông Hạ Mã chậm dần, mơ hồ còn có dấu hiệu tăng trở lại. Quản Tân Vọng sau khi cùng Trần Thiên Vũ dạo một vòng ven sông Hạ Mã, quay lại ban chỉ huy chống lũ báo cáo công việc với Hạ Tưởng.
- Tổng lượng nước sông Hạ Mã tiếp tục dâng cao, bởi vì địa thế sông Hạ Mã tương đối thấp, rất nhiều lượng nước tích lại của toàn thành phố đều thoát ra sông Hạ Mã, tình thế so với dự tính khá gay gắt.
Hạ Tưởng vẻ mặt nghiêm túc, hắn cũng ý thức được khả năng mang lại hậu quả nghiêm trọng. Tuy nhiên không phải mưa to, nhưng chủ yếu là hệ thống thoát nước nguy hiểm của thành phố Yến, lạc hậu và cũ kỹ, chính là như bây giờ lượng mưa như vậy cũng không kịp thời tiêu thoát được, kết quả lượng nước tích trong thành phố Yến hội tụ lại thành dòng, toàn bộ đổ ra sông Hạ Mã.
Sông Hạ Mã không phải là sông sinh mạng của thành phố Yến, nhưng lại là sông sinh tử của quận Hạ Mã, Hạ Tưởng cũng là kinh nghiệm không đủ, không suy xét đầy đủ vấn đề dòng nước hội tụ của toàn thành phố, bây giờ hắn ngồi trong ban chỉ huy được dựng lên tạm thời, suy nghĩ tìm đối sách.
Sông Hạ Mã không thể vỡ đê, một khi vỡ đê, sự đả kích đối với kinh tế quận Hạ Mã cũng là trí mạng, còn triệt để hơn cả Nguyên Minh Lượng. Quận Hạ Mã hiện tại vừa mới đi vào nề nếp, đang cần ổn định lòng dân, khi kinh tế phát triển mạnh mẽ, một trận hồng thủy, đã có thể đem tất cả cố gắng của hắn hủy hoại trong chốc lát.
Bao gồm cả kế hoạch giai đoạn trước hắn dụng tâm đánh bại Nguyên Minh Lượng.
Làm sao bây giờ? Hạ Tưởng trầm tư một lát, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, ánh mắt sáng lên:
- Tân Vọng, chẳng may mực nước sông Hạ Mã nguy hiểm, có cách nào cứu chữa không?
Quản Tân Vọng là kỹ sư kỹ thuật, xử lý chi tiết kỹ thuật còn được, cái nhìn đại cục vẫn còn có khiếm khuyết, suy nghĩ rồi lắc đầu:
- Tạm thời không có cách gì, ai cũng không ngờ hồng thủy trăm năm mới gặp một lần, lại để chúng ta gặp phải. Có lúc khi thi công, kỳ thực có nhiều vấn đề không phải nghĩ không tới, mà là cho rằng không cần thiết mà đã coi nhẹ. Tôi cảm thấy chỉ có một biện pháp vụng về có thể làm giảm nước sông Hạ Mã thành tai họa, chính là tổ chức mấy chục đến một trăm máy bơm nước loại lớn, trực tiếp hút nước trong dòng sông. Bởi vì bây giờ thế nước dâng lên không nhanh, biện pháp này có thể ở một trình độ nhất định làm giảm nước sông dâng lên đến mực nước nguy hiểm.
Biện pháp của Quản Tân Vọng không phải là biện pháp vừa lóe lên trong đầu Hạ Tưởng, nhưng Hạ Tưởng cũng biết rõ biện pháp của hắn không đến thời khắc mấu chốt nhất, thì không thể áp dụng, bởi vì không chỉ nguy hiểm, hơn nữa còn có tính không xác định rất lớn. Biện pháp của Quản Tân Vọng tuy bảo thủ một chút, nhưng thực sự hiệu quả.
Tuy là đêm khuya, đèn đuốc ban chỉ huy vẫn sáng trưng, Hạ Tưởng, Lý Hàm, Trần Thiên Vũ, Phó Hiểu Bân, cùng với mấy vị Phó chủ tịch Ủy ban nhân dân Quận, tất cả đều có mặt, mấy người vây quanh Hạ Tưởng, đang nghe Hạ Tưởng bố trí phương án chống lũ.
Phía tây quận Hạ Mã là núi hoang và đất hoang, có thể tùy ý tháo nước, do Trần Thiên Vũ khẩn cấp cầu viện Ủy ban nhân dân thành phố, hỗ trợ 50 máy bơm nước cỡ lớn, lập tức hút nước xả lũ. Bây giờ đã hơn 22 giờ, mực nước lần nữa đã dâng quá vạch cảnh giới, tình thế vô cùng nguy cấp.
Trần Thiên Vũ đáp lại một tiếng, rồi lập tức hành động.
Hạ Tưởng lại để Phó Hiểu Bân phụ trách công tác an toàn hiện trường ban chỉ huy, phụ trách hậu cần và các việc vặt khác, nếu nhân sự không đủ, thì Kim Hồng Tâm sẽ giúp đỡ thêm. Phó Hiểu Bân cũng với vẻ mặt nghiêm túc mà đáp lại, đã định ra bản cam kết thi hành quân lệnh:
- Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ, xin Bí thư Hạ yên tâm.
Bây giờ là lúc đang cần sự một lòng đoàn kết, uy tín tuyệt đối của Hạ Tưởng ở quận Hạ Mã bây giờ đã phát huy công dụng, một mệnh lệnh được phát xuống, không có bất cứ ai hoài nghi, cũng không có bất cứ ai tìm đủ cách thoái thác, đều dốc hết tinh thần, toàn lực tập trung vào việc chống lũ.
Bởi vì không chỉ vì không ai hoài nghi uy quyền của Hạ Tưởng, hơn nữa tất cả mọi người cũng biết rõ trong lòng, sông Hạ Mã là sông sinh tử của quận Hạ Mã, một khi nước tràn bờ gây ngập, ai cũng chạy không thoát, đều phải chịu trách nhiệm lãnh đạo như nhau.
23 giờ hơn, sự việc khiến người ta lo lắng đã xảy ra, thế mưa càng to, nước sông Hạ Mã cách vỡ đê chỉ còn một bước.
Hạ Tưởng chờ đợi rồi chờ đợi, vẫn không thấy Trần Thiên Vũ quay lại, nổi giận:
- Gọi điện thoại cho Trần Thiên Vũ, bảo ông ta lập tức quay về. Mượn máy bơm nước của thành phố mà mượn đến hơn một tiếng đồng hồ, bị thịt quá rồi.
Hạ Tưởng lần đầu tiên mở miệng mắng người, hơn nữa còn mắng Trần Thiên Vũ chỗ thân tín của hắn, đã khiến không ít người im bặt như ve sầu mùa đông.
Không ngờ Hạ Tưởng vừa dứt lời, Triều Vĩ Cương còn chưa kịp gọi điện đi, Trần Thiên Vũ với khuôn mặt đầy nước mưa vội vàng đi vào, vẻ mặt tức giận bất bình:
- Bí thư Hạ, Thị trưởng Phó không chịu cho chúng ta mượn máy bơm nước, nói là phải đem toàn bộ máy bơm nước đến hồ chứa nước Nam Sơn, hồ chứa nước Nam Sơn báo nguy!
Lượng nước trữ trong hồ chưa nước Nam Sơn không tới 100 lần sông Hạ Mã, không chỉ cung ứng nước uống cho người dân toàn thành phố Yến, hàng năm còn phải tiếp tế không ít nước sinh hoạt cho thủ đô, đúng vậy, là tiếp tế, bởi vì thủ đô đất chật người đông, nước không đủ uống, còn phải mượn dùng từ thành phố Yến. Kỳ thực với nguồn tài nguyên của thủ đô, không thể nuôi sống trên chục triệu nhân khẩu của thủ đô, nếu không phải tỉnh Yến không ngừng cung ứng cho thủ đô các loại tài nguyên, thủ đô bây giờ đã thoi thóp thở rồi.
Hồ chứa nước Nam Sơn cấp báo, quả thực là tình hình nguy hiểm rất lớn, nhưng trong ấn tượng của Hạ Tưởng, lượng nước chứa đựng của hồ chứa nước Nam Sơn rất lớn, với thế mưa bây giờ, dù cho trên dưới một tháng cũng chưa chắc sẽ có nguy hiểm. Phó Tiên Phong không cho mượn máy bơm nước, hiển nhiên là cố ý gây khó khăn cho quận Hạ Mã.
Đến cả Lý Hàm cuối cùng cũng tức giận hết mức, nổi giận đùng đùng mà nói:
- Hồ chứa nước Nam Sơn lượng nước bình thường chỉ có 1/10, bây giờ mưa mới to có bao nhiêu, làm sao có thể có tình thế nguy hiểm? Thị trưởng Phó quá bất công rồi, tôi tìm ông ta nói cho ra nhẽ!
Hiếm thấy Lý Hàm ở trước mặt mọi người chỉ trích Phó Tiên Phong, ông ta quay người đi ra khỏi ban chỉ huy, ra bên ngoài gọi điện. Qua không lâu lại quay lại, vẻ mặt tức giận bất bình:
- Thị trưởng Phó nói, máy bơm nước đã được chuyển đến hồ chứa nước Nam Sơn rồi, kêu chúng ta tự tìm cách giải quyết. Thật mẹ nó chứ, vào lúc quan trọng, đến cả máy bơm nước cũng thành vật tư khan hiếm! Làm sao bây giờ, Bí thư Hạ?
Hạ Tưởng dẫn mọi người ra bên ngoài, nước sông Hạ Mã trước đây là dòng chảy hiền hòa và êm dịu, bây giờ gầm vang, cuồn cuộn không ngừng. Nước sông trước đây trong suốt động lòng người, bây giờ đục ngầu không tả nổi, bùn cát trôi lẫn lộn, dưới sự chiếu rọi của ánh sáng cực mạnh, hiện ra trạng thái cuồn cuộn dữ tợn!
Hạ Tưởng đứng trên bờ sông, cảm nhận được chấn động và uy lực của nước sông ở dưới chân, tâm trầm xuống tận đáy. Phó Tiên Phong vào thời khắc mấu chốt, đem toàn bộ máy bơm nước của Ủy ban nhân dân thành phố điều phối sử dụng khẩn cấp đưa đến hồ chứa nước Nam Sơn, về lý mà nói, Phó Tiên Phong là lấy đại cục làm trọng. Về tình mà nói, Phó Tiên Phong không phải là không cố ý có ý đồ nhằm vào quận Hạ Mã.
Nhưng quyết định của ông ta lại hợp tình hợp lý, hồ chứa nước Nam Sơn là hồ chứa nước sinh mạng của nhân dân thành phố Yến, quả thực còn quan trọng hơn sông Hạ Mã. Ai cũng không đào bới được cái lý của Phó Tiên Phong, Hồ Tăng Chu không thể, Diệp Thạch Sinh cũng không thể.
Hạ Tưởng chẳng những không thể chỉ trích Phó Tiên Phong, cũng không thể trước mặt mọi người nói một câu Phó Tiên Phong không đúng, nếu không, chính là hắn đã sai sót.
Đứng trên bờ sông trầm tư một lát, Hạ Tưởng đột nhiên hạ quyết tâm, lúc này lấy điện thoại ra gọi cho Lý Thấm:
- Lý Thấm, lập tức triệu tập Thẩm Lập Xuân, Tôn Hiện Vĩ, Tiêu Ngũ và Tề Á Nam, huy động tất cả bọn họ, đem tất cả máy bơm nước ở công trường, chuyển đến vùng núi hoang ở phía tây sông Hạ Mã, mở hết mã lực, bơm nước xả lũ!
Đơn vị thi công đều có máy bơm nước riêng dùng để bơm nước, nhưng không phải là máy bơm nước cỡ lớn trong thành phố, lượng nước bơm nhỏ hơn rất nhiều. Nhưng có còn hơn không.
Lý Thấm không phải cán bộ chính quyền, chỉ là một thương nhân đến quận Hạ Mã đầu tư, nhưng cô vì nguyên nhân của Hạ Tưởng, luôn chú ý đến thế cục của quận Hạ Mã, đối với việc sông Hạ Mã có khả năng phát sinh thảm họa lũ lụt, cũng là thời khắc để lại trong lòng, buổi tối luôn không ngủ. Vừa nhận được điện thoại của Hạ Tưởng, lấp tức biết tình thế đã nghiêm trọng, vội vàng đồng ý:
- Vâng, tôi sẽ lập tức đi xử lý.
Mười phút sau, Lý Thấm gọi điện tới:
- Bí thư Hạ, tất cả nhân viên đều đã vào vị trí, xin đợi sự dặn dò của anh.
- Được, lập tức hành động.
Hạ Tưởng mặc áo mưa, Triều Vĩ Cương đồng thời ở phía sau giúp hắn cầm ô, vậy mà toàn thân từ trên xuống dưới không có một chỗ không bị ướt. Hạ Tưởng mười mấy tiếng không ăn không uống, đói đến không chịu được, nhưng một chút cũng không khát, vì hắn gần như không khác gì những chiếc bong bóng trong nước.
Đương nhiên cũng không chỉ có mình Hạ Tưởng không ăn, các cán bộ đảng và chính quyền quan trong của quận Hạ Mã có mặt đều không ăn gì, Hạ Tưởng thân là nhân vật số một lấy mình làm gương, người khác dù không tình nguyện cũng phải làm ra thái độ cần thiết, hơn nữa phần lớn mọi người kỳ thực đều giống Hạ Tưởng, nỗi lo canh cánh, lo lắng một trần hồng thủy của sông Hạ Mã sẽ đem thành tích của quận Hạ Mã cuốn sạch.
Nhân lúc chờ đợi các nhà đầu tư khai phá lớn trợ giúp máy bơm nước, Phó Hiểu Bân và Kim Hồng Tâm gọi người đưa cơm đến, Hạ Tưởng mới cảm thấy bụng đói cồn cào, liền cùng mọi người vây quanh trước bản đồ thi công sông Hạ Mã, các lãnh đạo đảng và chính quyền quận Hạ Mã ăn một bữa liên hoan hài hòa nhất giản dị nhất từ trước tới nay. Tuy đồ ăn đơn sơ, nhưng mọi người đều cảm nhận được sự ấm áp của một lòng đoàn kết, giữa lúc thời khắc khó khăn lớn đang đến, quận Hạ Mã vẫn là sự đoàn kết nhất trí chưa từng có, đương nhiên, cũng liên quan đến việc Hạ Tưởng không nói lời suông, lời mạnh miệng, lời nói dối, hắn nơi nơi đi đầu, cũng vì mọi người mà làm gương.
00 giờ hơn, bỗng nhiên thế mưa lại lần nữa to hơn, nước sông Hạ Mã đã tràn đê, hướng hai bên bờ sông mà tạo thế lan rộng, đồng thời, quận Hạ Mã bởi vì nguyên nhân thế thấp và so với thành phố Yến còn thấp hơn, trên đường cái bằng phẳng mà đã có lượng nước ngập sâu đến hơn hai thước.