Quan Thần

Phó Tiên Phong khăng khăng ý kiến của bản thân, lời của ai cũng không nghe, trực tiếp phủ quyết ý kiến của Vu Phồn Nhiên và Cao Hải. Hơn nữa khiến gã cảm thấy vui mừng chính là, trời vừa sáng, cơn mưa rất to như hẹn mà tới, nhưng mưa to cứ thế rơi đến 9h, khi mắt thấy thế mưa nhỏ dần, hồ chứa nước vẫn bình yên vô sự, lượng nước trữ lại tăng lên không ít, gã liền không khỏi mừng thầm trong lòng – ăn chắc rồi, từ nay về sau muốn không phát đạt cũng khó đấy…

Không ngờ cái ý niệm vui sướng của Phó Tiên Phong vừa dấy lên, liền đột nhiên nghe được một tiếng núi lở đất sụt vang dội cực lớn, làm gã ta giật mình ngồi thụp xuống đất. Chưa kịp làm rõ là chuyện gì, thì từ xa nghe vọng đến âm thanh rít gầm chói tai, giống như vạn mã phi băng băng, lại như dời núi lấp biển, trong nháy mắt, sắc mặt Phó Tiên Phong trắng ngoét, đến cả nói cũng lắp ba lắp bắp:

- Sao… sao thế? Xảy ra chuyện gì thế?

Vừa dứt lời, liền có người chân nam đá chân chiêu từ ngoài lao vào:

- Không hay rồi, không hay rồi, nước lũ trên núi đã đổ xuống!

Cái gì? Tất cả mọi người có mặt đều giật nẩy người, Phó Tiên Phong lập tức cảm thấy như có một chậu nước lạnh dội từ đầu xuống chân, gã ta vốn đang đứng, phút chốc ngồi sụp xuống ghế, lắp bắp hỏi một câu:

- Sao có thể là nước lũ trên núi đổ xuống?

Câu hỏi này thật sự rất không có tu dưỡng hàng ngày, lại không có trình độ, nhưng không có ai quan tâm để ý đến gã, tuy gã là Thị trưởng, nhưng tiếng vang long trời lở đất khiến cho dưới chân lung lay, tất cả mọi người lao ra bên ngoài trước tiên, muốn tận mắt chứng kiến rốt cuộc đã xảy ra biến đổi lớn gì.

Phó Tiên Phong cũng không quan tâm chỉ trách đến sự thất lễ của người khác, cũng theo sau mọi người chạy ra bên ngoài phòng, chỉ thấy trên núi xa, một khối đá rất lớn nặng nề từ từ rơi xuống, sau đó rơi vào trong hồ chứa nước, tạo nên một đợt sóng rất lớn.

Sau khi khối đá to rơi xuống, từ phía sau khối đá trào ra một dòng nước lũ như con rồng lớn, cuồn cuộn không ngừng đổ vào trong hồ chứa nước, dưới sự đổ vào của mười mấy vòi rồng, mực nước trong hồ chứa nước với tốc độ tận mắt có thể thấy đang dần dần dâng lên. Cứ như thế này, không đến mấy tiếng đồng hồ, nước trữ trong hồ chứa đừng nói đạt đến dung lượng 1/3, phỏng chừng chưa đến buổi chiều, là có thể đạt đến toàn bộ dung lượng.

Người phụ trách văn phòng quản lý hồ chứa nước kinh hoảng, giọng nói run bắn lên:

- Thị, Thị, Thị trưởng Phó, nếu tiếp tục không tháo cống xả nước thì e không kịp mất, cống nước của hồ chứa nước Nam Sơn thiết kế rất nhỏ, lượng nước xả ra có hạn, lũ núi một khi đổ xuống, lượng nước xả ra không kịp với lượng nước đổ xuống, sẽ có nguy hiểm làm sụp đổ đập nước!

Phó Tiên Phong cũng không còn vui nổi với cái tâm trạng đánh bạc của mình, dưới chân ở nơi không xa sóng cả cuồn cuộn, trong nháy mắt dường như có thể nuốt chửng gã, nịnh bợ lãnh đạo trung ương? Trước mắt bảo vệ cái mạng quan trọng hơn, gã vội vung mạnh tay:

- Tháo nước, khẩn trương tháo nước!

Người phụ trách nhận lệnh mà đi, không đến 10 phút lại vội vàng quay về, vẻ mặt hoảng sợ, đến trước mặt Phó Tiên Phong, chân mềm nhũn, không ngờ ngồi luôn xuống đất:

- Thị trưởng Phó, đại sự không tốt, khối đá lớn khi nãy đã chặn mất miệng cống, bây giờ miệng cống không thể mở được.

Hả? Phó Tiên Phong sợ đến run lên cầm cập, chiếc bộ đàm vẫn luôn trên tay bỗng chốc rơi xuống đất. Chiếc bộ đàm bật nẩy lên ở dưới đất một lúc, giống như vận động viên nhảy cầu phấn đấu quên mình, lấy đà nhảy phốc lên, nhảy xuống hồ chứa nước Nam Sơn. Trong sóng cả cuồn cuộn, đến cả một gợn sóng nhỏ cũng không bắn lên, biến mất không còn thấy bóng dáng.

Phó Tiên Phong sợ run bắn lên, vội lùi về sau mấy bước, e sợ gã cũng không cẩn thận mà rơi xuống hồ chứa.

- Làm sao đây? Làm sao bây giờ đây?

Gã ta cũng sốt ruột rồi, sự tình vừa khéo, chỉ rớt xuống người gã, may mắn một phần vạn chính là sự xui xẻo trăm phần trăm rồi.

Phó Tiên Phong đã mất đi sự trấn tĩnh và ung dung chỉ huy ban nãy, cái gọi là phong độ lãnh đạo và phong thái một lời mà quyết đều hoàn toàn biến mất, còn lại chỉ có sự bất lực và tuyệt vọng.

Cho dù Phó Tiên Phong không hiểu về thủy lợi, không phải là nhân viên kỹ thuật, gã cũng có thể nhìn ra, trong tiếng nổ mạnh mẽ ấy, vô số vòi rồng với thế khí phách lớn lao trút nước xuống, thời gian nói chuyện, mực nước đã dâng lên hơn nửa mét.

Quá khủng bố rồi, quá ghê rợn rồi, Phó Tiên Phong lần đầu tiên trong đời cảm nhận được uy lực của mẹ thiên nhiên, gần như đứng cũng không vững.

Đương nhiên, còn có bởi vì hậu quả nghiêm trọng mang đến mà dẫn phát ra phản ứng dây chuyền, cũng khiến gã ớn lạnh trong lòng.

- Không còn cách nữa rồi, nếu sớm xả nước, cũng không có tình hình nguy hiểm bây giờ.

Hoàng Hiểu Minh không biết từ đâu chạy đến, còn không hề nể mặt Thị trưởng Phó Tiên Phong,

- Thị trưởng Phó, biết trước như bây giờ thì lúc trước việc gì phải thế? Bây giờ chỉ còn một con đường có thể đi, nhanh chóng chạy thoát thân là quan trọng nhất, muộn chút nữa, đập nước sụp xuống, ông đường đường là Thị trưởng chết đuối ở hồ chứa nước Nam Sơn, cũng thành một tin tức rất đặc biệt đấy.

Hoàng Hiểu Minh quả nhiên lợi hại, dám trước mặt châm chọc Thị trưởng, về sau cái vị trí nhân viên kỹ thuật của hồ chứa nước Nam Sơn này, thì đừng có mơ mà làm nữa.

Phó Tiên Phong sắc mặt xanh mét, nhưng gã không hiểu kỹ thuật, lại thấy người phụ trách hồ chứa nước đều mỏi mắt trông chờ mà nhìn Hoàng Hiểu Minh, biết Hoàng Hiểu Minh là nhân viên kỹ thuật quyền uy nhất của trạm quản lý hồ chứa nước, nên chỉ đành nhẫn nhịn mà hỏi:

- Đồng chí Hiểu Minh, bây giờ không phải lúc nói mát, bây giờ lửa đã cháy xém lông mày rồi, cậu đưa ra một phương án, vì sự an nguy của hồ chứa nước Nam Sơn, vì hồ chứa nước sinh mạng của nhân dân thành phố Yến…

Hoàng Hiểu Minh xua tay, một bước đi đến phía trước bộ chỉ huy, lấy một bản vẽ mở ra trên bàn, dùng tay chỉ vào góc trên cùng của bản đồ:

- Có ba phương án xả lũ, một là cho nổ miệng cống, chuyện phiền toái là miệng cống một khi bị nổ, nước trong hồ chứa sẽ chảy hết không còn một giọt, đợi sau khi mưa tạnh, sẽ khôi phục lại miệng cống, lần nữa đợi hồ chứa bắt đầu có nước trữ lại, chí ít cần một tháng.

Phó Tiên Phong lập tức phủ quyết phương án này:

- Không được, hồ chứa một tháng không có nước, dân thành phố Yến ăn gì đây? Nếu tôi để cho dân thành phố Yến một tháng không có nước dùng, thành phố Yến sẽ lâm vào hỗn loạn.

Sự lo lắng sâu xa nhất mà gã không dám nói ra là, cho dù còn có một chút lượng nước có thể miễn cưỡng cung cấp cho thành phố Yến, nhưng nếu không thể trợ giúp cho thủ đô, gã cũng bị lãnh đạo trung ương phê bình đến không tìm thấy phương hướng nữa.

- Phương án thứ hai, cho nổ đập nước phía tây, để nước lũ chảy về đồng bằng phía tây, nếu không đợi đến khi lượng nước trong hồ đến mức độ nhất định, có khả năng toàn bộ đập sẽ bị sụp đổ. Tại

Hoàng Hiểu Minh dùng tay chỉ vào phía tây.

Phó Tiên Phong vừa nhìn, nơi không xa chỗ Hoàng Hiểu Minh chỉ, chính là Thánh địa cách mạng. Xả lũ về hướng tây, cự ly mấy km, thế nước xuôi dòng đổ xuống, mười mấy phút đã có thể biến Thánh địa cách mạng thành một vùng ngập nước. Nghĩ đến hàng năm mấy nhân vật đứng đầu trung ương đều đến Thánh địa cách mạng tham quan, hơn nữa thành phố Yến còn đặc biệt xây dựng quốc lộ thượng đẳng thông tới Thánh địa cách mạng, xả lũ về Thánh địa cách mạng sao? Phó Tiên Phong chỉ có một cái đầu!

Nếu là thời cổ đại, là tội bị chém đầu. Còn bây giờ, một khi gã làm chuyện này, không đến hai tháng, tiền đồ của cái chức Thị trưởng của gã xem như xong, ai bảo đảm cũng vô dụng, về sau liệu sẽ có thể bắt đầu lại? Khả năng không thể là 90%!

Vết bẩn chính trị quá lớn, chọc vào không phải là tổ ong vò vẽ, là con mắt của cấp cao nhất. Cấp cao nhất không phẫn nộ mới là lạ!

Phó Tiên Phong xua tay lia lịa, lại phủ quyết phương án thứ hai của Hoàng Hiểu Minh.

Hoàng Hiểu Minh dường như sớm đã dự đoán được lựa chọn của Phó Tiên Phong, dùng tay chỉ về phía đông:

- Phương án cuối cùng, cho nổ đập nước ở hướng đông, xả lũ về thành phố Yến.

Phó Tiên Phong như hít phải một hơi khí lạnh.

Gã bây giờ cũng rõ ràng mà nhận thức được thế cục trước mắt, thật giống như những gì Hoàng Hiểu Minh nói, không còn đường có thể lui! Phía nam và phía bắc là núi lớn, nghĩ muốn cho nổ tung núi lớn là truyện Nghìn lẻ một đêm, phía tây là Thánh địa cách mạng, nghĩ cũng không muốn nghĩ, trước mắt chỉ có phía đông là có thể đi, để nước lũ cuồn cuộn chảy về thành phố Yến!

Hồ chứa nước Nam Sơn cách thành phố Yến 20 km, ở giữa là đường núi và làng mạc, làng mạc không nhiều, chỉ có hai ba nơi, hai tiếng đồng hồ có thể sơ tán xong, hơn nữa vùng đồng ruộng rộng lớn 20 km vừa khéo có thể hóa giải sức xung kích của nước lũ, đương nhiên, tổn thất của thôn xóm vẫn rất nghiêm trọng, nhưng cũng không thể suy xét được nhiều như thế.

Phó Tiên Phong trong nháy mắt đưa ra quyết tâm, quyết định:

- Xả lũ về hướng đông, lập tức sơ tán người dân ở thôn làng ven đường. Phồn Nhiên, ông phụ trách an toàn ở hai bên quốc lộ, Cao Hải, ông phụ trách sơ tán thôn, cho hai ông thời gian hai tiếng.

Vu Phồn Nhiên và Cao Hải kiên định mà gật đầu, lập tức xoay người đi ra ngoài.

Phó Tiên Phong lại mang đến một tấm bản đồ địa hình chi tiết của thành phố Yến, ngồi cùng Hoàng Hiểu Minh nghiên cứu làm thế nào để đem tổn thất hạ xuống mức thấp nhất. Cho dù gã rất không hài lòng với Hoàng Hiểu Minh, cảm thấy Hoàng Hiểu Minh có chút tính cách cậy tài khinh người, giống như Dương Tu. Phó Tiên Phong cố nhẫn nhịn, tạm thời xem mình là Tào Tháo. Chính là cách dùng người, trước tiên vượt qua khó khăn trước mắt rồi nói sau.

Nửa tiếng sau, mực nước đã dâng lên vị trí 1/3 dung lượng thiết kế của hồ chứa, lúc này phóng tầm mắt nhìn ra, hồ chứa nước Nam Sơn to hơn lúc bình thường gấp hơn 3 lần, khói sóng mênh mông cuồn cuộn, không bờ bến, mà mấy cái vòi rồng vẫn cuồn cuộn không ngừng, sự hùng vĩ giống như khi đập nước cỡ lớn tháo cống xả nước.

Hồ chứa nước lộ ra hình cái phễu, càng hướng về phía trên mặt nước càng rộng, đồng thời, động năng của sự hội tụ dòng chảy càng lớn, nói cách khác, nếu đê vỡ, sức xung kích sẽ rất kinh người.

Lại thêm nửa tiếng đồng hồ, sau khi tất cả mọi người đã sơ tán toàn bộ, mực nước tuyệt đối có thể dâng lên vị trí 1/2, sẽ khiến hồ chứa nước từ khi xây dựng đến nay, lần đầu tiên có lượng nước trữ nhiều nhất trong lịch sử, chỉ tiếc là, sau một tiếng vang lớn, sắp sẽ chảy hết, sạch bách không còn gì. Nếu có thể giữ lại tất cả, tất sẽ trở thành món quà tặng cho thủ đô, phải là một phần chính tích rất lớn.

Phó Tiên Phong thầm kêu đáng tiếc, nhưng lại không có cách nào khác, trận mưa lớn trăm năm không gặp không thể trở thành kỳ ngộ trăm năm khó gặp của gã, thật là thời gian không đợi người.

Không ngờ mới sau một tiếng, mực nước đã dâng lên đến vạch 1/2, lúc này một lần nữa nhìn hồ chứa nước Nam Sơn, như biển lớn sóng dâng ào ạt, đứng trên đập nước, cảm nhận được sự nhỏ bé của nhân loại và uy lực của mẹ thiên nhiên, khiến người ta không khỏi tự chủ mà trong lòng dâng lên ý vừa kính vừa sợ.

Gọi điện thoại đi, Vu Phồn Nhiên và Cao Hải đều nói, chí ít còn cần nửa tiếng đồng hồ nữa mới có thể sơ tán xong toàn bộ, theo tình hình này, sau nửa tiếng đồng hồ, mực nước có khả năng tiếp tục dâng lên trên vạch 2/3, vô cùng khẩn cấp.

Phó Tiên Phong chằm chằm nhìn vào bản đồ không rời, đem bản đồ địa hình của thành phố Yến tỉ mỉ nghiên cứu mấy lần, bỗng nhiên phát hiện một vấn đề quan trọng, sau khi nước lũ của hồ chứa nước Nam Sơn xả về thành phố Yến, đứng mũi chịu sào chính là quận Hạ Mã, mà trang trại chăn nuôi của Tập đoàn Tứ Ngưu nằm ở đầu phía tây bắc quận Hạ Mã, cũng là nơi đầu tiên mà cơn sóng lũ ập tới.

Trang trại chăn nuôi là chỗ mạch máu của Tập đoàn Tứ Ngưu, cũng là việc liên quan đến lợi ích bản thân của Phó Tiên Phong, gã không thể không thận trọng làm việc.

Địa thế thành phố Yến là hướng tây bắc lệch về hướng đông nam, hồ chứa nước Nam Sơn một khi vỡ, với thế nước lũ xung kích, khoảng cách 20 km, cũng không cần bao lâu. Chỉ mong là đồng ruộng rộng lớn trong 20 km có thể hóa giải phân tán thế nước của con lũ, đến thành phố Yến, chỉ hình thành một dòng chảy với uy lực không lớn là tốt rồi.

Biện pháp của không có biện pháp, cũng không quan tâm được quá nhiều, ngộ nhỡ đê vỡ, e là tổn thất sẽ càng nghiêm trọng.

Tuy nhiên… Phó Tiên Phong bỗng nhiên mắt sáng lên, gã vạch tay lên khoảng cách giữa hồ chứa nước Nam Sơn đến thành phố Yến, bỗng nhiên trong lòng lóe lên một ý niệm, nếu chỗ đê vỡ lệch về hướng đông bắc một chút, đứng mũi chịu sào dòng nước chảy là trang trại chăn nuôi của Tứ Ngưu. Nhưng nếu lệch về hướng đông nam, dòng nước sẽ xung kích vào thành phố Yến, đầu tiên sẽ ập vào quận Hạ Mã ở phía tây thành phố Yến!

Phó Tiên Phong trống ngực nhanh hơn, cho dù gã cũng biết rõ là quận Hạ Mã toàn tuyến nguy cấp, việc liên quan đến sự an nguy của 100 ngàn dân quận Hạ Mã, nhưng sông Hạ Mã là sông chính tích của Hạ Tưởng, là sông kinh tế của quận Hạ Mã, mà trang trại chăn nuôi là gốc rễ của Tập đoàn Tứ Ngưu, nếu có khả năng, ai cũng nguyện ý làm lung lay gốc rễ của người khác, không muốn để lợi ích của bản thân chịu một chút tổn hại nào.

Phó Tiên Phong chỉ do dự một chút, trong lòng âm thầm đã có quyết định.

Gã lại e sợ là tính toán của gã có sai sót, lại gọi Hoàng Hiểu Minh tới, nói ra ý tưởng của gã, Hoàng Hiểu Minh mang thước đến tính toán, loay hoay rất lâu mới nói:

- Trên lý luận ý tưởng của Thị trưởng Phó là chính xác, nhưng cũng không loại bỏ được sự bất trắc xuất hiện. Nhưng nói về kỹ thuật thì cho qua được…

Hoàng Hiểu Minh chỉ là nhân viên kỹ thuật, y không suy xét đại cục, cho dù hướng mở của đập nước khác nhau, tổn thất tạo thành sẽ có sự khác biệt bao nhiêu.

Một tiếng sau, mực nước dâng lên vạch 3/4, công việc nổ mìn đã vào vị trí, Phó Tiên Phong đã cho người thông báo tới quận Hạ Mã, làm tốt chuẩn bị đón nước lũ. Nhưng lại không nói chi tiết lượng nước sẽ nhiều bao nhiêu, điểm tới đầu tiên là chỗ nào.

Sau khi Vu Phồn Nhiên sơ tán làng mạc ven đường, lập tức quay trở về ban chỉ huy hồ chứa nước, ông muốn ở cự ly gần quan sát một chút cảnh tưởng xả lũ, và xem thêm còn có chỗ nào mà công tác chưa vào vị trí. Phó Tiên Phong ở bên ngoài chỉ huy bố trí, ông liền đi vào trong phòng, trong vô ý phát hiện một tấm bản đồ ở trên bàn, tiến lại gần nhìn là bản đồ địa hình thành phố Yến, nhìn kỹ hơn, bên trên dùng bút đỏ đánh dấu vào nơi cho nổ mìn, nước chảy và hướng chảy ở mỗi nơi nổ mìn đều có đánh dấu khác.

Vu Phồn Nhiên lúc đầu không để ý lắm, chỉ nhìn qua, rồi xoay người định đi, bỗng nhiên lại cảm thấy chỗ nào đó không đúng, lại quay người lại, tập trung nhìn một lần nữa, mới phát hiện hai địa điểm đánh dấu, điểm xung kích đầu tiên của dòng chảy tới thành phố Yến hoàn toàn khác nhau, một nơi là trang trại chăn nuôi của Tứ Ngưu, một là sông Hạ Mã.

Sông Hạ Mã? Ông bất thình lình thấy giật mình, khi biết hôm nay Phó Tiên Phong toàn quyền chỉ huy chống lũ, đặc biệt hạ lệnh đem toàn bộ máy bơm nước điều tới hồ chứa nước Nam Sơn. Tuy nói vẫn chưa dùng tới, nhưng ai cũng không thể chỉ trích mặt suy xét chu toàn của Thị trưởng. Trong lòng ông lại biết rõ, Phó Tiên Phong có ý nhân cơ hội gây khó khăn cho Hạ Tưởng.

Sông Hạ Mã toàn tuyến nguy cấp, trong lòng ông cũng biết rõ, lại nhìn vào bản đồ địa hình trước mắt, trong lòng hiểu rõ được mấy phần. Ánh mắt đảo qua, thấy xung quanh không có ai, chỉ có một mình Hoàng Hiểu Minh cúi đầu vẽ đồ họa, ông liền dấn lên phía trước, đưa một điếu thuốc qua:

- Đồng chí Hiểu Minh, nghiệp vụ của cậu rất thành thạo, là một đồng chí không tồi.

Hoàng Hiểu Minh hơi ngẩng đầu, bất đắc dĩ cười:

- Có tác dụng gì? Tôi đã đắc tội Thi trưởng rồi, sự việc qua đi, phòng quản lý hồ chứa nước Nam Sơn tuyệt đối không có chỗ cho tôi, tôi khẳng định phải rời đi.

- Tôi lại có thể sắp xếp cho cậu một công việc, với tài hoa của cậu, nơi cần cậu có rất nhiều.

Vu Phồn Nhiên mang vẻ mặt mỉm cười thăm dò.

Hoàng Hiểu Minh ngẩn người ra, toét miệng cười:

- Phó Thị trưởng Vu, ngài muốn biết gì, thì cứ hỏi tôi, tôi có thể nói, khẳng định sẽ nói.



Nước sông Hạ Mã vào khoảng 11h trưa, đã quay về mực nước bình thường, Hạ Tưởng cuối cùng cũng ngủ được một chút, ăn ít đồ ăn, khôi phục lại chút tinh thần. Lúc trước hắn đã nhận được thông báo hồ chứa nước Nam Sơn phải xả lũ, nhưng cũng không bận tâm. Hồ chứa nước Nam Sơn cách thành phố Yến 20 km, nước có lớn nữa, xả lũ qua 20 km, chia đều lên mấy chục km vuông ruộng hoang, nước đọng cũng không quá sâu. Cho dù từ giữa hồ chứa nước Nam Sơn đến thành phố Yến không phải là vùng đất bằng phẳng, nhưng trên cơ bản tất cả là vùng đồng bằng, hơn nữa ở giữa hoang vắng, cũng xem như là biện pháp tốt để xả lũ.

Hạ Tưởng rất rõ tình cảnh của hồ chứa nước Nam Sơn, phía nam và bắc toàn là núi, hướng tây lại là Thánh địa cách mạng, chỉ có một con đường có thể đi là xả lũ về hướng đông, chỉ là hắn không dự đoán được, hồ chứa nước Nam Sơn lại đột nhiên nước lũ trên núi đổ xuống, nguy cấp đến mức độ cần phải cho nổ đập tháo lũ.

Sau khi nước lũ của hồ chứa nước Nam Sơn đến thành phố Yến, đứng mũi chịu sào là quận Hạ Mã, với tốc độ hút nước như bây giờ, qua mấy tiếng nữa, nước sông Hạ Mã sẽ có thể xuống thấp một nửa, cho dù nước lũ ập tới, cũng sẽ có thể ứng phó.

Hơn nữa một điểm khiến hắn được an ủi nhất là, thế mưa đã giảm đi không ít, mưa to đã chuyển thành mưa vừa.

Chia sẻ nỗi lo lắng vì thành phố Yến, suy nghĩ vì hồ chứa nước Nam Sơn, hi sinh cho việc lấy đại cục làm trọng, những đạo lý này Hạ Tưởng cũng hiểu, cũng có thể lý giải, điều khiến hắn lo lắng duy nhất là, nếu ngày mai trời quang mây tạnh thì tốt, nếu trời tiếp tục đổ mưa to, sông Hạ Mã thực sự tiêu không nổi.

Cũng may dự báo của đài khí tượng nói, đêm hôm nay trời âm u chuyển sang nhiều mây, ngày mai hẳn sẽ là trời đẹp, khiến Hạ Tưởng thở phào một hơi nhẹ nhõm, cơ bản tất cả các lãnh đạo đảng và chính quyền quận Hạ Mã bao gồm cả hắn trong đó đều vô cùng mệt mỏi rồi, có người xả lũ, có người huy động quần chúng, có người ổn định lòng dân, tóm lại, ai ai cũng mệt đến kiệt sức, không có một chút rảnh rỗi.

Trong lúc Hạ Tưởng hơi chút thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị để mọi người thay nhau nghỉ một lát, 12h hơn, hắn lại bất ngờ nhận được điện thoại của Vu Phồn Nhiên.

- Hạ Tưởng, tình hình có chút không ổn, ở cửa xả lũ Thị trưởng Phó có chút thiên hướng, cậu phải cẩn thận một lần nữa dẫn phát mực nước sông Hạ Mã tăng vọt…

Vu Phồn Nhiên hiển nhiên một lòng với Hạ Tưởng, không muốn nhìn thấy Hạ Tưởng bởi vì sông Hạ Mã mà lật thuyền ở quận Hạ Mã. Ông liền đem tình hình mà ông hiểu biết được khách quan mà nói cho Hạ Tưởng biết, cung cấp để Hạ Tưởng tham khảo. Ông tin rằng với trí tuệ của Hạ Tưởng, điểm một chút là hiểu thấu đáo, hẳn là sẽ hiểu rõ dụng tâm của Phó Tiên Phong.

Hạ Tưởng cảm ơn Vu Phồn Nhiên, đối với lời nhắc nhở của Vu Phồn Nhiên vào thời khắc mấu chốt, trong lòng cảm động, cách làm của Phó Tiên Phong mịt mờ hơn nữa khiến người ta không thể nhận ra, nếu không phải là sự cẩn thận của Vu Phồn Nhiên, Cao Hải có ở đấy, có thể cũng sẽ không phát hiện ra manh mối trong đó.

Phó Tiên Phong liệu có phải có tâm lý lợi dụng việc công để trả thù cá nhân hay không Hạ Tưởng không muốn ác ý mà suy đoán, nhưng có thể rõ ràng Phó Tiên Phong có dụng tâm bảo vệ Tập đoàn Tứ Ngưu. Nhưng bây giờ không phải lúc chỉ trích gã, cũng không phải lúc nghĩ cách đối phó với gã, lúc này quan trọng nhất là, làm thế nào để một lần nữa bảo vệ được sông Hạ Mã!

Bởi vì Vu Phồn Nhiên vừa buông điện thoại xuống, điện thoại của Cao Hải lại gọi tới, chính thức thông báo cho Hạ Tưởng, hồ chứa nước Nam Sơn đã cho nổ đập tháo nước, muốn quận Hạ Mã làm tốt chuận bị vẹn toàn!

Chuẩn bị vẹn toàn sao? Ở đâu có chính sách vẹn toàn gì đó? Hạ Tưởng bất đắc dĩ cười, chỉ đành một lần nữa xốc lại tinh thần, lập tức tổ chức hội nghị toàn thể, thảo luận đối sách. Nhưng mà lúc Hạ Tưởng triệu tập mọi người, khi lấy ra bản đồ địa hình nhìn, lập tức giật mình: sau khi nước lũ chảy qua trang trại chăn nuôi của Tập đoàn Tứ Ngưu, địa điểm xung kích đầu tiên, không ngờ lại là nơi đang hút nước!

Không xong rồi, chuyện lớn không tốt rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui