Khi mới đầu biết tin Hạ Tưởng sắp đến thành phố Lang nhậm chức, Tào Thù Lê liền lưu luyến không rời. Không có hắn, chỉ vì từ lúc quen biết cho đến lúc kết hôn tới giờ, thời gian cô và Hạ Tưởng xa cách không nhiều. Nhất là sau khi kết hôn, hai người thường xuyên bên nhau, vừa nghe tin Hạ Tưởng phải đến thành phố Lang xa xôi, vừa nghĩ phải xa cách trời mây với Hạ Tưởng, trong lòng liền đầy ắp ưu sầu.
Ban đầu, cô cũng muốn cùng Hạ Tưởng đến thành phố Lang, có điều Hạ Tưởng chưa đồng ý, khuyên cô nên yên tâm ở thành phố Yến chăm sóc con cái trước, quản lý tốt công ty, đợi hắn yên ổn ở thành phố Lang xong rồi hãy nghĩ đến thành phố Lang ở cùng hắn. Tào Thù Lê không phải con nhà bình thường, từ nhỏ cô lớn lên trong gia đình làm quan chức, biết rõ lần này Hạ Tưởng đến thành phố Lang, con đường phía trước dài đằng đẵng, người và nơi ở đều không quen thuộc, không đưa người nhà đi cùng cũng là vì không muốn có gánh nặng để nhanh chóng thích ứng với sự thay đổi, đồng thời cũng là muốn quan sát tình hình thành phố Lang một chút rồi mới ra quyết định có nên yên ổn gia đình tại thành phố Lang không.
Tình hình thành phố Lang cụ thể thế nào Tào Thù Lê không rõ lắm, cô không quan tâm lắm đến chính trị. Nếu Hạ Tưởng không phải là người trong quan trường, nếu chỉ có một ông bố là quan lớn thì cô cũng chưa chắc sẽ chú ý đến một số tin tức buồn tẻ. Nhưng từ sau khi Hạ Tưởng xác định được điều chuyển đến thành phố Lang, cô cũng âm thâm thu thập không ít dữ liệu về nơi đó, cũng coi như là hiểu biết một chút về kinh tế và chính trị thành phố Lang.
Tuy nhiên, dù sao cô vẫn là người ngoài ngành. Ngoài ngành xem náo nhiệt, trong ngành xem cửa ngõ đường lối. Trong mắt cô, vị trí địa lý thành phố Lang rất khá, rất gần với Bắc Kinh, Thiên Tân, khí hậu ôn hòa, tuy là diện tích không lớn, kinh tế không phát đạt lắm, nhưng thành phố bậc trung là thích hợp nhất cho việc tích tụ lý lịch, nên cô thấy yên tâm.
Đương nhiên, Hạ Tưởng mới không đem sự nguy hiểm ẩn giấu đằng sau vẻ ôn hòa của thành phố Lang nói cho Tào Thù Lê biết, có những chuyện vẫn là nên tự mình gánh chịu thì tốt hơn, không nên để cho người phụ nữ của mình phải lo lắng.
Nói đến phụ nữ, người lo lắng cho Hạ Tưởng quả thật không ít.
Không cần phải nói Liên Nhược Hạm, giác ngộ về chính trị của cô cao hơn Tào Thù Lê một chút, nhưng cũng có hạn bởi vì Hạ Tưởng đến thành phố Lang thì cô là vui nhất, bởi vì Hạ Tưởng gần cô hơn rồi. Cô liền quyết định, để cho Tập đoàn Viễn Cảnh bỏ ra một chút sức lực, đợi khi thời cơ chín mùi rồi sẽ đến thành phố Lang phát triển. Một là giúp Hạ Tưởng một tay, giúp Hạ Tưởng lập thành tích. Hai là cô cũng mượn sức của Tập đoàn Viễn Cảnh xây tổ tình yêu giữa cô và Hạ Tưởng.
Việc Liên Nhược Hạm thích nhất là xây nhà, Liên Cư ở thành phố Yến để lại trong cô quá nhiều ký ức đẹp, điều đáng tiếc duy nhất chính là biệt thự Thủy Cảnh bên sông Hạ Mã chưa kịp xây xong thì Hạ Tưởng đã phải rời đi rồi.
Vậy thì xây một nhà mới ở thành phố Lang là được rồi, cách Bắc Kinh không đến một tiếng đồng hồ đi lại, quá là thuận tiện, quá hạnh phúc rồi.
Hạ Tưởng hiểu hạnh phúc của Liên Nhược Hạm.
Hạ Tưởng cũng hiểu hạnh phúc của Tiếu Giai. Tiếu Giai sinh một bé gái, lúc đó đúng là thời khắc cuối cùng của quận Hạ Mã, khí thế chiến đấu hừng hực, mà Hạ Tưởng còn bớt thời gian đến thăm Tiếu Giai một lần. Con gái tên là Tiếu Hạ, đương nhiên đó là ý kỷ niệm họ của hai người.
Tiếu Hạ vừa trắng vừa xinh, vừa sinh ra liền được các hộ lý khen ngợi không ngớt, nói là sau này lớn lên nhất định sẽ nghiêng nước nghiêng thành, rất ít khi có đứa bé nào vừa sinh ra đã xinh đẹp như thế…Hạ Tưởng cũng vô cùng vui mừng, Tiếu Giai càng hạnh phúc đến nỗi rơi lệ, có điều cô có chút tiếc nuối là không đẻ được con trai, cô luôn cảm thấy con trai kế nghiệp của cô mới tốt hơn. Cũng may Hạ Tưởng không quan tâm là con trai hay con gái, mà lại khuyên, an ủi cô.
Có Lý Thấm và Tùng Phong Nhi chăm sóc Tiếu Giai nên Hạ Tưởng vô cùng yên tâm. Tùng Phong Nhi cũng khá chu đáo, Lý Thấm hơn ở chỗ làm việc có bài bản hẳn hoi, không để xảy ra sai xót. Hai người phối hợp với nhau cũng khá là có hiệu quả. Dù cho trong nhận thức của Hạ Tưởng, ở phương diện chăm sóc người thì Lý Thấm và Tùng Phong Nhi kết hợp với nhau vẫn không bằng Vệ Tân.
Đối với việc Hạ Tưởng đến thành phố Lang nhậm chức, Tiếu Giai không có suy nghĩ gì, chỉ cảm thấy thành phố Lang gần Bắc Kinh, trong lòng cũng vui. Lý Thấm thì hơi tiếc nuối, bởi vì sự nghiệp của cô ở quận Hạ Mã vừa mới được triển khai thì Hạ Tưởng phải rời đi, khiến cho cô khó tránh khỏi phiền muộn và mất mát. Tùng Phong Nhi lại không có chút suy nghĩ gì, cô chỉ có lòng tôn kính và tán thưởng đối với Hạ Tưởng.
Mai Hiểu Lâm đã đến tỉnh Tương Giang nhậm chức, trước khi đi cũng gọi điện cho Hạ Tưởng. Sau khi cô nghe được tin Hạ Tưởng đến thành phố Lang, cũng nhanh chóng gọi điện chúc mừng:
- Thành phố Lang có hi vọng trở thành trạm đầu tiên của vành đai kinh tế Bắc Kinh, vận may của anh đến rồi. Đợi Cổ Hướng Quốc đi khỏi, thì anh là Thị trưởng rồi.
Con mắt của Mai Hiểu Lâm tiến bộ hơn trước không ít, có thể nhìn ra ưu thế tiềm năng của thành phố Lang, nhưng lời tiên đoán Cổ Hướng Quốc sẽ dời đi của cô thì Hạ Tưởng không lạc quan lắm. Cổ Hướng Quốc đảm nhiệm chức Thị trưởng thành phố Lang mới hơn một năm, đang đứng vững gốc rễ ở đây, đang là lúc chuẩn bị vươn dài tay chân thì sao có thể rời khỏi? Huống chi nói không chừng Cổ Hướng Quốc còn muốn ngay tại chỗ thay thế vị trí nhân vật số một của Ngả Thành Văn cơ.
Hạ Tưởng cũng không nói chi tiết vấn đề sau này với Mai Hiểu Lâm, chỉ là dặn dò vài câu cô bảo trọng nhiều hơn, rồi lại hỏi về tình hình của Mai Đình mới cúp điện thoại.
Mai Đình ở lại thủ đô, Mai Hiểu Lâm cũng là muốn đợi cô đứng vững ở thành phố Tương rồi mới suy xét đón Mai Đình đến, cho nên cô gọi điện cho Hạ Tưởng, cũng là hi vọng Hạ Tưởng bớt chút thời gian đến Bắc Kinh nhiều hơn để thăm Mai Đình.
So sánh với mấy người khác hoặc là không nỡ chia xa hoặc là tiếc nuối, hoặc là lưu luyến thì chỉ có Cổ Ngọc là vô tâm không lo nghĩ gì, cô nghe nói Hạ Tưởng đến thành phố Lang thì chỉ có một phản ứng:
- Tốt thôi, sau này đến thành phố Lang chơi thì có chỗ ăn ở miễn phí rồi.
Bao ăn, bao ở? Chỉ có mỗi cô nghĩ được như vậy, Hạ Tưởng liền không còn gì để nói. Có điều cũng chính là Cổ Ngọc đơn giản mới không làm người khác cảm thấy mệt mỏi, mà càng khiến cho cô thêm phần đáng yêu hơn.
Quan hệ giữa Nghiêm Tiểu Thì và Hạ Tưởng vẫn không có dấu hiệu dịu đi. Hạ Tưởng rời khỏi quận Hạ Mã, cô cũng không có phản ứng gì nhiều lắm, chỉ là gọi điện thoại, chúc mừng nhàn nhạt cho xong chuyện.
So sánh với sự nhàn nhạt của Nghiêm Tiểu Thì thì Vệ Tân dường như lại hơi nhiệt tình quá, cô gọi điện tới câu đầu tiên nói luôn:
- A lô, em nghiên cứu qua kinh tế thành phố Lang rồi, thấy đến thành phố Lang đầu tư ngành in ấn cũng khá tốt, có thể đợi sau này anh đến đó thì giúp em chú ý một chút đến hiện trạng ngành in ấn nhé?
Thành phố Lang được xưng là quê hương ngành in ấn, toàn thành phố có tất cả 1600 doanh nghiệp in các loại, tài sản đầu tư cố định, giá trị sản lượng, lợi nhuận và thuế đạt tốc độ tăng trưởng trên 15% hàng năm. Trước mắt, tổng hợp thực lực ngành in ấn thành phố Lang đứng đầu toàn tỉnh, Thành ủy, Ủy ban nhân dân thành phố đưa ngành in ấn liệt vào một trong tám danh nghiệp trụ cột toàn thành phố.
Hạ Tưởng hiểu tâm lý Vệ Tân trọn vẹn công tư đôi đường, có điều vẫn là từ chối khéo:
- Bây giờ chưa phải lúc, đợi cơ hội thích hợp thì nói tiếp hay hơn.
Vệ Tân cũng nghe ra Hạ Tưởng có ý lấy lệ, không giận mà cười hì hì:
- Không vội, em có lòng nhẫn nại.
Hạ Tưởng không nói gì, có điều hắn rõ là hắn càng có lòng nhẫn nại hơn.
…
Là lúc nên từ biệt thì sẽ từ biệt, người cần gặp cũng đã gặp hết, Hạ Tưởng vốn nghĩ nghỉ ngơi ngày 14, ở bên vợ con thì bất ngờ bị Mai Thái Bình thông báo xuất phát sớm. Ngạc nhiên có thừa, lập tức cũng nghĩ thông một điều, đi sớm cũng là việc tốt, đỡ phải lại có cảnh tiễn đưa phiền phức. Đi lặng lẽ không tiếng động cũng tốt, dù sao có Trưởng ban Tổ chức cán bộ đi cùng, trực tiếp nói là do Mai Thái Bình sắp xếp là được, cũng có thể ngăn chặn được vô số cái miệng.
Hạ Tưởng dặn dò Tào Thù Lê, Tào Thù Lê cũng hiểu nỗi khổ của Hạ Tưởng, không nói gì cả, gật đầu đồng ý.
Theo lý mà nói, Hạ Tưởng rời đi, quận Hạ Mã nên có một nghi thức tiễn đưa long trọng, phía Thành ủy cũng phải có nhân vật quan trọng ra mặt tiễn đưa mới được. Có điều Thành ủy đã tuyên bố trên Đại hội toàn thể quận Hạ Mã quyết định điều chuyển, có người tiễn hay không chỉ là màn diễn qua loa mà thôi. Hạ Tưởng nghĩ ngợi, vẫn là điện thoại thông báo cho Hồ Tăng Chu.
Hồ Tăng Chu cười ha ha:
- Nếu đã là sắp xếp của Trưởng ban Mai rồi thì cứ nghe lời ông ấy vậy, phía Thành ủy tôi giải thích một chút là được rồi. Con người Trưởng ban Mai thế nào mọi người đều biết rõ cả…
Có sự cảm thông của Hồ Tăng Chu nên Hạ Tưởng cũng không nghĩ nhiều nữa, thu xếp đồ dạc xong xuôi liền cùng Mai Thái Bình lên đường.
Khiến Hạ Tưởng không ngờ tới là, vốn định đi lặng lẽ, sẽ không có người tiễn biệt, không ngờ cũng không biết có ai đó để lộ ra, khi xe chuyên dụng của Mai Thái Bình đi qua cầu Hạ Mã, thì nhìn thấy rất nhiều người ào ra từ phía Quận ủy, còn có không ít công nhân và dân chúng xếp hàng hai bên đường cái, dường như sớm đã biết xe chuyên dụng sẽ phải đi ngang qua đây vậy.
Mọi người nghển cổ chờ đợi, thần thái chăm chú, vẻ mặt lưu luyến không rời.
Xe vừa lên cầu, chợt một đám người liền ào lên, vây quanh xe chuyên dụng của Mai Thái Bình chật như nêm cối. Mai Thái Bình và Hạ Tưởng ngồi song song phía sau xe, y vỗ vỗ vai Hạ Tưởng:
- Tôi đường đường là Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, hôm nay lại không có thể diện bằng cậu, sau này cậu phải nghĩ cách quay trở lại biết không? Được rồi, xuống xe chào từ biệt một chút, đừng làm trễ thời gian quá lâu, sớm đến thành phố Lang, còn có chuyện quan trọng phải làm nữa.
Hạ Tưởng liền biết ngay Mai Thái Bình muốn đi sớm một ngày chắc chắn là có chuyện khác giấu hắn. Mặc kệ đi, nghe theo ông ấy sắp xếp là được rồi, ai bảo ông ấy là Trưởng ban Tổ chức cán bộ chứ?
Cũng không biết là ai tiết lộ tin tức? Hạ Tưởng lắc đầu bất lực, xuống xe. Hắn vừa xuống xe, từ trong đám người liền phát ra tiếng hoan hô:
- Xin chào Bí thư Hạ!
- Bí thư Hạ!
- Đúng là Bí thư Hạ? Bí thư Hạ, quận Hạ Mã cần ngài, không đi có được không?
- Bí thư Hạ, ngài không thể đi, tất cả chúng tôi đều không mong ngài rời xa quận Hạ Mã.
Vô số tiếng hô gọi và ánh mắt trông mong đan xen vào với nhau, khiến cho đôi mắt của Hạ Tưởng cũng ươn ướt.
Làm quan một nhiệm kỳ, tạo phúc cho một phương, trong lòng bao vị quan đều sẽ có một lá cờ vì dân vì nước tung bay phất phới, chỉ có điều nhiều người sau khi bước chân vào chảo nhuộm quan trường, dần dần mất đi bản tính, dần dần đánh mất bản thân, u mê trong quyền thế và đấu đá, lý tưởng và chí khí từng có đều bị hiện thực đập vỡ nát, hoặc là bị vứt vào một góc không tên trong sự bất lực.
Nói trắng ra, quan trường chính là nơi danh lợi, là nơi thị phi, ai có thể giữ vững phẩm hạnh trong môi trường rắc rối phức tạp? Ai có thể sau năm năm hay mười năm bước vào chốn quan trường rồi thì vẫn còn nguyên trái tim nhiệt huyết và lý tưởng vì nước vì dân? E rằng không có mấy người có thể thực sự làm được điều đó, dù sao, có nhiều lúc không phải không muốn một lòng vì dân, mà là trong lúc ẩn dật cùng thời gian, bị nhiễm sự tạp nham, sẽ không tìm được màu sắc thuần khiết lúc ban đầu nữa rồi.
Hạ Tưởng vẫy tay với mọi người:
- Các đồng chí, bà con, các anh em, bất kể có làm việc ở quận Hạ Mã nữa hay không thì tôi vẫn là tôi, sẽ không thay đổi. Có thể có một ngày tôi sẽ còn quay lại thăm các vị. Hi vọng đến lúc đó có thể nhìn thấy các vị xây dựng quận Hạ Mã càng tốt đẹp hơn, cuộc sống của các vị càng hạnh phúc hơn.
Bầu không khí quần chúng phấn khích, không ít người chen lên phía trước, muốn bắt tay với Hạ Tưởng. Hạ Tưởng không muốn để mọi người thất vọng, liền nhiệt tình đưa tay ra bắt tay từng người, nên làm trễ không ít thời gian.
Mai Thái Bình ở trên xe không nhẫn nhịn được nữa cho lái xe giục Hạ Tưởng, quá là tình cảm sướt mướt rồi, đi thì đi thôi còn bắt tay cái gì chứ? Cũng chính vì tiếng tăm Hạ Tưởng ở quận Hạ Mã vang quá, uy vọng cao quá, cho nên hắn mới không thể không rời đi trước.
Mai Thái Bình cũng không biết là nên cảm thấy may mắn thay cho Hạ Tưởng hay là nên tiếc nuối, y không thích quang cảnh đón đưa long trọng, đợi Hạ Tưởng vừa lên xe liền mỉm cười:
- Trong quan trường, cái không cần nhất chính là hòa mình làm một với quần chúng, đảm nhiệm vị trí nhân vật số một còn tốt một chút, nếu đảm nhiệm nhân vật phó sẽ khiến người khác nổi lòng nghi ngờ, sẽ nghi ngờ động cơ của cậu.
Trong lòng Hạ Tưởng cũng hiểu rõ lời cảnh tỉnh của Mai Thái Bình, nên cười:
- Người trong quan trường không được theo ý mình. Cũng như vậy, người ở giữa dân chúng cũng là không được theo ý mình.
Mai Thái Bình thấy Hạ Tưởng không nghe lời y khuyên, cũng không nói thêm gì, kêu lái xe mau mau lên đường, tranh thủ trước buổi trưa là kịp đến thành phố Lang.
Xe đi vào đường cao tốc, hướng về phía bắc. Đi được khoảng hơn một trăm kilômet thì chuyển sang hướng đông, rồi lại đi thêm một đoạn, bỗng nhiên gặp phải đoạn đường cao tốc đang thi công sửa chữa, chặn kín đường, chỉ còn cách rời khỏi đường cao tốc và vòng qua thành phố Thương đi đường quốc lộ.
Trên đường đi, Mai Thái Bình không nói nhiều, như đang trầm lặng nghĩ ngợi, Hạ Tưởng cũng không làm phiền y, trong lòng nghĩ ngợi, mắt nhìn ngoài cửa sổ xe. Tỉnh Yến tháng mười một, đại đa số đã bước vào mùa đông, đồng ruộng hoang vắng, ngoài những thôn làng ở nơi xa xa, phía ngoài cửa kính đều chẳng có cảnh sắc gì để ngắm cả.
Mai Thái Bình không nói rõ vì sao phải đến thành phố Lang trước một ngày, là muốn cải trang vi hành hay là có kế hoạch khác? Y không nói rõ, Hạ Tưởng cũng không mở miệng hỏi, cứ coi như là lãnh đạo cấp trên cố ý sắp xếp như vậy là được, dù sao Mai Thái Bình khi nào muốn nói thì tất nhiên sẽ chủ động tiết lộ.
Vốn nghĩ là đến trưa có thể kịp đến thành phố Lang, không ngờ đường cao tốc bị chặn, phải đi đường quốc lộ nên tốc độ bị chậm lại, đoán chừng buổi trưa chắc chắn sẽ không kịp đến thành phố Lang. Mai Thái Bình liền đề nghị ăn cơm trưa tại thành phố Thương, sau đó mới đi tiếp.
Hạ Tưởng không có ý kiến gì.
Thành phố Thương nằm giữa thành phố Yến và thành phố Lang, kinh tế tầm trung, không xuất chúng cũng không lạc hậu. Đặc điểm lớn nhất của thành phố Thương là toàn dân đều biết võ, có danh hiệu là quê hương của võ thuật.
Khi gần đến thành phố Thương, bỗng nhiên gặp phải một vụ tai nạn giao thông.
Do thành phố Thương gần với Bột Hải, hai bên đường đi có thể ở bất cứ vị trí nào cũng nhìn thấy trang trại chăn nuôi dẫn nước biển vào. Diện tích trang trại lớn nhỏ không đều, nhỏ nhất cũng trên ngìn mét vuông. Bây giờ là mùa đông, tuy không đóng băng nhưng vì hơi nước men theo hai bên đường hơi lớn nên khi gió lạnh thổi thì trở nên rét lạnh và ẩm ướt.
Tai nạn xe xảy ra ở một góc của trang trại, một xe ô tô bảy chỗ loại hình nhỏ không biết vì sao bị lật vào phía trang trại, nước trang trại rất sâu, nên chiếc xe dần chìm xuống. Trên xe có bốn, năm người, trong đó bốn người lớn đã được cứu, còn một đứa bé ba tuổi đang được một thanh niên ôm trong lòng, đứng trên chiếc xe đang dần chìm vào trong nước, khẩn cấp chờ đợi người đến cứu.
Mai Thái Bình vội cho xe dừng lại, sau khi y và Hạ Tưởng xuống xe, nghe người qua đường lao xao thì hiểu được một chút tình hình. Người thanh niên cứu người là một lái xe, không quen biết với gia đình người bị nạn. Thấy tai nạn xảy ra liền không màng tính mạng nhảy vào làn nước biển lạnh giá cứu được hai người, hai người còn lại cũng là được người đi đường cứu. Tóm lại đều là người lạ ra tay cứu giúp, mọi người đồng tâm hiệp lực, trong thời gian ngắn liền cứu được bốn người.
Nhưng cuối cùng người thanh niên sau khi cứu được đứa bé ra khỏi xe thì chiếc xe lại sắp chìm sâu vào trong nước, và bị nước cuốn ngày càng xa bờ hơn, đã xa hơn mười mấy mét rồi. Hơn nữa sức người thanh niên đã cạn, tay ôm đứa bé, nếu bơi vào bờ thì chưa chắc đã bơi được đến nơi, và khoảng cách mười mấy mét bơi trong nước đó cũng có thể làm đứa bé bị chết cóng.
Đứa nhỏ bây giờ đã lạnh cóng đến nỗi không phát ra tiếng, đang ở giây phút cận kề cái chết.
Mai Thái Bình thấy đám người vây quanh đều chỉ trỏ mà không có ai xuống nước cứu người thì không khỏi giận dữ:
- Sao mấy người chỉ đứng đó nhìn? Còn không mau mau cứu người ta?
Mai Thái Bình là Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, nhưng trong mắt người dân thường thì chẳng ai biết y cả. Đám người bị y quát liền nổi giận hét lại:
- Ông nói hay thế, gió đang lớn, nước lại sâu, xe cách bờ đã hơn ba mươi mét rồi, người bơi còn chẳng đủ sức chứ đừng nói đến cứu người, bơi đến đó cũng là cùng chết với nhau.
- Đúng vậy, có bản lĩnh thì ông nhảy xuống thử xem. Nước lạnh thế này, người thường xuyên xuống nước như chúng tôi có ai là không biết? Ba phút là chân co rút rồi, mà chân co rút thì sẽ chìm, ai xuống nước thì người đó chết.
Hạ Tưởng bình tĩnh hơn Mai Thái Bình, hắn xuất thân từ kiến trúc, có nhiều kinh nghiệm về những trường hợp xảy ra bất ngờ hơn Mai Thái Bình. Vừa nhìn là thấy ngay một xe cần cẩu đang đi đến, lập tức khoát tay về phía đám đông:
- Mau chặn chiếc xe cẩu lại, để xe cẩu cứu người.
Một câu của Hạ Tưởng lập tức cảnh tỉnh mọi người. Có người liền đến đường quốc lộ, giơ tay chặn xe cần cẩu lại. Lái xe cần cẩu khi nghe bảo cứu người liền không nói gì mà tức khắc chạy xe đến. Đám người tản ra tạo thành một đường, Hạ Tưởng nhảy lên cạnh xe, nói vài câu với lái xe.
Lái xe cần cẩu theo chỉ dẫn dựng thẳng ngón tay cái của Hạ Tưởng, sau đó thao tác đưa móc cần cẩu chầm chậm hướng về chiếc xe chìm. Mười mét, năm mét, cuối cùng cũng móc được người thanh niên trước khi chiếc xe chìm hẳn, rồi an toàn cẩu lên cao.
Đám người liền hô vang sung sướng.
Không ít người đều dựng ngón cái với Hạ Tưởng, trong thời khắc then chốt, một ý kiến tốt có thể cứu được một mạng người, tên thanh niên này không đơn giản, đầu óc bình tĩnh, suy nghĩ rộng lớn. Bạn đang đọc tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Khi người thanh niên được cứu lên bờ đã cóng đến nỗi môi tím ngắt, không thốt nổi một câu. Đứa bé trong lòng cậu ta cũng cóng xanh mặt, đôi mắt nhắm chặt, dường như đã bị hôn mê. Đám người liền ba chân bốn cẳng, người đưa quần áo đến, người đưa nước nóng đến, ai cũng cố đóng góp một tấm lòng.
Mai Thái Bình nhìn thấy hết, cười ha ha:
- Khá lắm, khá lắm, người dân thành phố Thương chất phác, có truyền thống tốt đẹp giúp người làm niềm vui, chắc thành phố Lang không xa kia cũng được như vậy.
Hạ Tưởng mỉm cười không nói gì, liền cảm thấy có người vỗ vỗ vai hắn từ đằng sau, một giọng nói thanh thanh cất lên:
- Anh, còn anh nữa, đừng ngây ra đó, mau giúp một tay đưa người ta đến bệnh viện.
Hạ Tưởng nghe tiếng quay đầu nhìn, không khỏi sửng sốt, đằng sau có hai người đang đỡ lấy một người già bị rơi xuống nước. Hạ Tưởng kinh ngạc không phải là hai người tốt bụng cứu người, mà hai người đó đều là mỹ nhân.
Đều là những cô gái xinh đẹp, Hạ Tưởng cũng chỉ kinh ngạc một chút, cũng không bị sửng sốt. Hắn không bị sửng sốt cũng là vì có nguyên nhân khác.