Ủy viên thường vụ thành phố Lang tính cả Hạ Tưởng trong đó, tất cả có 13 Ủy viên thường vụ, Trưởng ban Tổ chức chức cao quyền lớn, xếp hạng trong Thành ủy gần như đứng đầu, lại bị Nga Ni Trần xếp xuống vị trí số 8, trên cơ bản xem như là thấp rồi, có thể thấy trong cảm nhận của Nga Ni Trần, Lưu Nhất Lâm cũng không có tác dụng gì lớn.
Lưu Nhất Lâm lại không vì sự coi nhẹ của Nga Ni Trần mà tỏ ra bất mãn, thần sắc vẫn mang vẻ thản nhiên. Cô mặc kệ là lời nói và việc làm hay là cử chỉ, đều có một dáng vẻ dịu dàng tươi đẹp, nhẹ nhàng mà chậm rãi, mềm mại mà thong thả, dường như là sự siêu nhiên vạn sự không nghĩ ngợi. Kỳ thực Hạ Tưởng cũng biết, cái bề ngoài siêu nhiên của Lưu Nhất Lâm, có một tinh thần vươn lên không chịu đứng sau người khác.
Từ việc cô cố ý giữ khoảng cách nhất định với Mai Thái Bình, nhưng từ tất cả những sự hiểu ý chiều theo Mai Thái Bình rất cẩn thận mà dễ dàng nhìn ra, Lưu Nhất Lâm, vừa là người có chí, lại có lòng tự tôn.
- Cũng không biết Phó thị trưởng thường vụ tiền nhiệm, trong Kinh Tiên Cư của Nga Ni Trần, sẽ xếp thứ mấy?
Hạ Tưởng có chút hứng thú mà hỏi.
- Anh tuyệt đối đoán không ra.
Lưu Nhất Lâm khẽ cười, không trực tiếp trả lời vấn đề của Hạ Tưởng, mà gọi nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên.
Phó thị trưởng thường trực Thụy Căn tiền nhiệm, bởi vì đến tuổi về hưu, Hạ Tưởng mới được tiếp nhận chức vụ. Bởi vì thuận lợi về hưu, cũng không phải điều đi hoặc là lên chức, Hạ Tưởng cũng không quá để ý đến lai lịch của Thụy Căn.
- Là đoán không ra, theo quyền hạn của Phó thị trưởng thường vụ, ở Kinh Tiên Cư của Nga Ni Trần, hẳn sẽ không xếp lên phía trước, phỏng chừng cũng là từ số 8 trở xuống.
Hạ Tưởng thuận miệng nói.
- Ha ha, đã nói anh đoán không ra mà.
Lưu Nhất Lâm rất vui vẻ mà cười, phụ nữ hơn 30 tuổi đang trong thời kỳ thành thục nhất, bởi vì có nguyên nhân bản tính đẹp, cô thuộc vào loại hình càng ngắm càng không biết chán. Nhất là vẻ cười tươi đẹp đáng yêu mà dễ chịu của cô, đập thẳng vào mắt người. Nhìn nhiều rồi, khiến Hạ Tưởng cũng cảm thấy có chút ăn không tiêu.
Trong quan trường, quan lớn là phụ nữ không nhiều, quan lớn là phụ nữ xinh đẹp càng ít. Vẻ đẹp của Lưu Nhất Lâm thuộc vào loại hình đoan trang tươi đẹp đáng yêu. Có thể ngồi vào vị trí Trưởng ban Tổ chức cán bộ Thành ủy ở độ tuổi còn trẻ, cũng không đơn giản, khẳng định là có hậu thuẫn rất mạnh.
- Rốt cuộc là bao nhiêu?
Mai Thái Bình cũng nổi lên sự hứng thú.
- Thứ nhất!
Lời nói ra của Lưu Nhất Lâm làm mọi người giật mình.
Hạ Tưởng và Mai Thái Bình nhìn nhau, đều nhìn ra sự kinh ngạc trong mắt của đối phương. Quả nhiên, chả trách muốn để Hạ Tưởng tiếp nhận chức vụ Phó thị trưởng thường vụ, thật đúng là một sự diệu kỳ.
Đúng vậy, đối với người khác mà nói là diệu kỳ, còn với Hạ Tưởng mà nói, hắn chính là một quân cờ quan trọng, kỳ thực giữa hắn và Nga Ni Trần, bởi vì sự xung đột lần trước, đã so một chiêu gián tiếp rồi.
Cho đến lúc này, bởi vì vấn đề xếp hạng ở Kinh Tiên Cư, Hạ Tưởng mới nhận thức ra, hắn đã sơ sót một khâu rất quan trọng, chính là cách đối nhân cử thế của Thụy Căn. Trở về nhất định phải tìm hiểu kỹ một chút về con người Thụy Căn này, từ đó có thể sẽ càng tiện hơn cho việc tìm hiểu từ mặt bên về con người và công việc của Nga Ni Trần.
Thời gian ăn cơm không dài, cũng trong khoảng một tiếng đồng hồ. Không thể không nói, trình độ đồ ăn của Kinh Tiên Cư quả thực không tồi, so với một nhà hàng ở thành phố Yến trước nay luôn nổi danh thích ăn chơi, cũng không thua kém gì. Sau bữa cơm, mấy người xuống lầu, khi đi qua cầu thang, Hạ Tưởng phát hiện khác thường.
- Chuyện lạ, từ bên ngoài nhìn Kinh Tiên Cư chỉ có hai tầng, ở đây lại có cầu thang thông lên tầng trên, xem ra có tầng ba.
Với xuất thân là một nhân viên thiết kế như hắn, hiển nhiên tường tận sự khéo léo trong từng thiết kế, hắn chỉ kinh ngạc là cách làm việc của Nga Ni Trần so với người khác, thật sự có tâm cơ.
- Lầu trên là gian phòng của ba số đầu tiên, căn phòng người tiền nhiệm trước của anh, là căn đầu tiên bên trái, có muốn lên trên xem không?
Lưu Nhất Lâm nhếch lông mày, cũng không biết là cố ý kích thích Hạ Tưởng, hay là vô ý mà nói.
Dụng tâm của Lưu Nhất Lâm Hạ Tưởng lười không muốn đoán, hắn lại vẫn muốn lên xem ngọn nguồn, liền huơ tay:
- Xin chờ tôi một lát, tôi đi rồi quay lại.
Mai Thái Bình cũng huơ tay:
- Tôi và Lưu Nhất Lâm đợi cậu ở dưới lầu. - .
Hạ Tưởng đã lên trên lầu, phát hiện diện tích của tầng trên này không nhỏ, chỉ có điều bố cục rất khác. Nhìn về phía tay trái, bên trong cùng có một căn phòng không đập vào mắt, đi lại gần mà nhìn, quả nhiên bên dưới viết con số "1" rất to.
Tuy nhiên điều khiến Hạ Tưởng lấy làm lạ đó là, trong phòng không ngờ lại có người.
Sau khi Thụy Căn lui về, lẽ nào gian phòng số một còn riêng biệt vì ông ta mà lưu lại? Trong quan trường xưa nay người đi trà lạnh, chẳng lẽ Nga Ni Trần và Thụy Căn là bạn tâm phúc?
Tuy nhiên lập tức nghe thấy, bên trong vọng ra lại là tiếng cười của nữ giới, hơn nữa nghe giọng còn là hai người, Hạ Tưởng lắc đầu cười, nhìn lén là vô lễ, vẫn là không nên nhìn thêm, đỡ phải nhiều chuyện.
Xoay người định đi, không ngờ người bên trong lại rất cơ trí, nghe được bên ngoài có tiếng động, mở cửa, liền kinh ngạc kêu lên một tiếng:
- Sao lại là anh?
Người mở cửa chính là Trần Mạt, cũng chính là Hoa Nhài Vàng. Hạ Tưởng đoán được cô là chị từ bộ quần áo màu vàng mà cô mặc.
- Ồ, ăn cơm dưới lầu, vô ý đã đi nhầm đường, đã đi lên đây, xin lỗi, làm phiền rồi.
Hạ Tưởng cười xin lỗi, xoay người mà đi.
- Xin đợi một chút.
Hoa Nhài Bạc từ bên trong chạy ra, sự khác nhau so với hai lần gặp trước đó là, cô vẫn mang bộ mặt lạnh như băng, tuy nhiên bởi nguyên do có ánh đèn, chiếu lên gương mặt như hoa của cô, khiến cô có nhiều thêm cảm giác người đẹp lạnh lùng.
Không phải người đẹp trên ý nghĩ bình thường, cái lạnh lùng của Hoa Nhài Bạc, vừa không chặn người ta ở ngoài ngàn dặm, vừa không phải kiêu căng chót vót trên cao, mà là một loại lạnh lùng khắc nghiệt, khiến người ta vừa thấy, không dám nảy sinh một chút ý tưởng không an phận.
- Xin hỏi, anh có phải là Phó thị trưởng thường trực mới nhậm chức không?
Hoa Nhài Bạc hỏi rất trực tiếp, đôi mắt đẹp không chớp mà nhìn Hạ Tưởng, có hiếu kỳ, có nghi vấn.
Hoa Nhài Vàng và Hoa Nhài Bạc đều có vẻ mặt như nhau nhìn Hạ Tưởng, tuy nhiên trong đôi mắt của cô, thì ánh mắt mang sự thăm dò nghiên cứu nhiều hơn.
Khi đối diện với một người phụ nữ đẹp, thông thường người ta có lẽ còn có thể bình tĩnh được. Khi đối diện với hai người phụ nữ đẹp, thì sẽ có một chút áp lực nhỏ. Khi đối diện với hai người đẹp giống nhau như đúc, trên cơ bản là ai cũng có chút hồi hộp trong lòng.
Thật lòng mà nói, Hạ Tưởng cũng có chú ít, hắn hơi có chút chần chừ, ha hả cười:
- Ngày mai Phó thị trưởng thường trực mới tới nhậm chức, đến lúc đó các cô sẽ biết thôi.
Hắn xua xua tay, rồi xoay tay,
- Tạm biệt.
Đi rất dứt khoát, không chút do dự, khiến cho hai bông hoa nhài cả vàng và bạc nhìn nhau, vẻ mặt kinh ngạc.
Hoa Nhài Vàng giành trước một bước, giơ hai tay chặn đường đi của Hạ Tưởng:
- Xin đợi một chút, Phó thị trưởng Hạ… Hạ!
Bởi vì nguyên nhân ở trong phòng, cô mặc chiếc áo lông bó sát người, khi duỗi hai cánh tay ra, hai chỗ cao vút trước ngực, ngạo nghễ mà đứng. Hơn nữa cô đi rất vội, cách Hạ Tưởng chỉ trong gang tấc, may mà Hạ Tưởng kịp thời lùi về sau, nếu không chút nữa thì lao vào lòng cô ta.
Hoa Nhài Vàng chú ý tới Hạ Tưởng vì phòng ngừa lao vào lòng của cô, cứng nhắc mà dừng bước chân, không khỏi khóe miệng cong lên, nháy mắt với Hoa Nhài Bạc. Cũng không biết giữa hai người có bí mật gì, dù sao Hoa Nhài Bạc không phục mà trừng mắt với Hoa Nhài Vàng một cái, xoay người đi vào phòng, không ra nữa.
- Phó thị trưởng Hạ, chuyện hôm nay thật rất xin lỗi, là bọn họ không biết thu xếp, đã đụng chạm đến anh, tôi xin nhận lỗi với anh. Vừa rồi tôi và em gái đang thu dọn phòng, đích thân nâng cấp căn phòng để anh sử dụng, xem như là thành ý nho nhỏ.
Thành ý nho nhỏ? Hạ Tưởng rất giật mình, còn chưa nhậm chức, thì đã có người chuẩn bị cho hắn căn phòng hạng A một, chính là một món quà lớn, là hậu lễ đủ để hắn ghê rợn hãi hùng.
Hạng A một… đối với cảnh ngộ trước mắt của hắn mà nói, cũng không phải là gian phòng lịch sự gì, mà là phòng giam. Cho dù bên trong bố trí có xa hoa có thoải mái, hắn cũng không dám bước bước chân ung dung mà đi vào. Nga Ni Trần dám trân trọng cất nhắc hắn, dám tặng hắn, hắn lại không dám nhận củ khoai lang nóng bỏng tay.
Không nói hành động này có phải là ý thăm dò của Nga Ni Trần hay không, ngay đến nhóm người của Ủy viên thường vụ thành phố Lang còn chưa gặp mặt, Ngả Văn Thành và Cổ Hướng Quốc đối đãi với Nga Ni Trần là thái độ gì, hắn vẫn chưa biết một chút gì, còn có giữa hai người và Nga Ni Trần có quan hệ gì, hắn cũng không rõ ràng lắm.
Nói thật, càng không rõ hành động này của Nga Ni Trần có phải là sự mớm ý của bản thân với ai hay không?
Vừa có mỹ sắc, lại có thịnh tình chiêu đãi, còn có một phần hậu lễ và danh vọng, Nga Ni Trần quả nhiên có một bộ đôi. Hai cô con gái của gã nếu đảm đương là người lính đứng hàng đầu lao vào trận chiến của gã, khẳng định sẽ đâu đâu cũng thuận lợi, bất kể là người đàn ông nào ở trước mặt Hoa Nhài Vàng và Bạc, đều không có lực kháng cự. Hai chị em chỉ cần một ám thị, một ánh mắt, tuyệt đối có vô số đàn ông sẽ bại trận.
Lực sát thương quá kinh người.
- Cảm ơn thịnh tình hậu ý, tôi vừa mới đến thành phố Lang, đến nơi ở còn chưa đâu vào đâu, chỗ ăn, cứ chờ thêm rồi hãy nói.
Sự cự tuyệt của Hạ Tưởng rất có ý tứ.
Hoa Nhài Vàng ánh mắt đung đưa, rồi nói:
- Mỗi một lãnh đạo Thành ủy ở khách sạn Khải Tát đều có phòng, anh cũng có, số phòng của anh là…
Cô nghiêng đầu nghĩ, đôi mắt vừa to vừa sáng, lóe lên thứ hào quang mê hồn người, đừng nói, bộ dáng của cô vừa xinh đẹp lại yêu kiều, có sự trong sáng thuần khiết của thiếu nữ lại có tình ý thành thục, quả nhiên là của ngon vật lạ,
- Đúng rồi, là phòng 8527.
Hạ Tưởng thầm lắc đầu, bài tập của Nga Ni Trần làm rất đầy đủ, 8527 không phải là một số phòng bình thường, ngày 27 tháng 5 là sinh nhật của hắn, thật là cẩn thận hết mức rồi.
- Nếu đã đến thành phố Lang rồi, chuyện ăn ở sao còn để anh phải bận tâm? Hơn nữa lão Tặc vô ý đã đụng trúng anh, cùng cần phải biểu lộ một chút xin lỗi với anh, nếu không, hiện rõ người thành phố Lang chúng tôi không nhiệt tình hiếu khách rồi. Phó thị trưởng Hạ, anh không được cự tuyệt tôi, nếu không, ba sẽ mắng tôi đấy.
Hoa Nhài Vàng cong đôi môi nhỏ, vẻ mặt tủi thân, lệ rưng rưng ở khóe mắt, trông như bộ dạng sắp khóc vậy.
Nhập vai rất nhanh, biểu diễn rất xuất sắc, không phải người bình thường, Hạ Tưởng bước đầu đã cho Hoa Nhài Vàng một kết luận, sau đó lại cười nói:
- Không sao, ba cô thông tình đạt lý, sẽ không mắng cô đâu. Nếu như ông ấy không hài lòng với cô, để ông ấy trực tiếp đến tìm tôi, tôi sẽ giải thích cho ông ấy.
Nói xong, Hạ Tưởng cũng không cho Hoa Nhài Vàng thêm cơ hội để biểu diễn, xoay người đi xuống lầu, không thèm quay đầu lại.
Hoa Nhài Vàng cắn môi, nhìn bóng dáng Hạ Tưởng rời đi, đôi mắt lộ ra ánh mắt phức tạp và tức giận.
Khi Hạ Tưởng và Mai Thái Bình, Lưu Nhất Lâm đi ra khỏi cửa Kinh Tiên Cư, trong phòng hạng A một ở phía sau, Hoa Nhài Vàng và Hoa Nhài Bạc phân nhau đứng ở hai bên của một người, ánh mắt nhìn theo mấy người Hạ Tưởng rời đi.
Người này bộ dạng cao lớn mạnh mẽ, nhưng mặt mày lại trắng nõn, tuy tuổi hơn 50, nhưng bảo dưỡng rất tốt, vừa nhìn chỉ khoảng tầm 40. Nếu chỉ nhìn mặt mũi, gã lại có tướng tốt, mũi thẳng miệng vuông, tướng mạo đường đường, chả trách có thể sinh ra hai cô con gái tuyệt sắc.
Nhưng chỉ có đôi mắt lại mang đến cho người ta cảm giác u tối lạnh lùng một chút, nếu như đôi mắt của gã dịu hiền và nhẹ nhàng thêm một chút, bất kỳ người nào lần đầu tiên gặp gã, khẳng định sẽ có thiện cảm với gã.
Không thể không nói, nếu lùi lại 20 năm trước, gã tuyệt đối là một người đàn ông khôi ngô tuấn tú.
- Ba, Hạ Tưởng không ngoài dự kiến, đã cự tuyệt ý tốt của chúng ta.
Hoa Nhài Vàng chăm chăm nhìn theo bóng dáng của Hạ Tưởng, tựa như từ trên người hắn đã phát hiện ra bí mật gì đó.
- Đàn ông đều một đức tính, đàn ông không ham tài không háo sắc, ba chưa từng gặp qua. Hạ Tưởng chẳng qua chỉ làm bộ thế thôi, đợi mà xem, anh ta sẽ sớm mắc câu.
Hoa Nhài Bạc cũng đang đăm đăm nhìn theo bóng dáng của Hạ Tưởng, tuy nhiên ánh mắt cô không phải đang tìm tòi cái gì, mà là mơ hồ có ý bất bình.
- Có người mặt phúc hậu tâm đen tối, muốn tiền muốn đàn bà, đều trực tiếp lên tiếng, không một chút đắn đo. Có người để ý danh tiếng, nửa từ chối nửa tiếp cận. Còn có người, cái muốn không phải là tiền và đàn bà, mà là có sự hứng thú lớn hơn…
Không cần nói, người ở giữa Hoa Nhài Vàng và Bạc, chính là Trưởng ban Tổ chức ngầm của thành phố Lang Nga Ni Trần.
Tuy nhiên vào lúc gã nói chuyện với con gái, không thấy có một chút nói lắp, hơn nữa nói rất lưu loát, chỉ là hơi chậm một chút.
- Cái mà cả đời người đàn ông theo đuổi, không phải là tài và sắc, thì còn có thể là gì?
Hoa Nhài Vàng hiếu kỳ hỏi, cái bộ dạng trừng mắt to và hơi mở cái miệng nhỏ, tuyệt đối là mê chết người cho dù sự hấp dẫn trí mạng là phải đền mạng. Đặc biệt là đôi môi đáng yêu hơi cong lên, đỏ hồng mà đầy đặn, càng phù hợp với thần thái mang chút khoa trương của cô, đa phần đàn ông đối với gương mặt ma quỷ giống như Lolita của cô không có bất kỳ sức kháng cự nào.
Nhất là khi giọng nói gần như trong sáng thuần khiết của cô nêu ra các vấn đề, cả người giống như một bữa tiệc cả màu sắc hương vị đều rất tuyệt vời, khiến người ta phải thèm nhỏ dãi.
Nga Ni Trần trước mắt không trả lời nghi vấn của cô, mà ấu yếm xoa đầu cô, thở dài một tiếng:
- Con ơi con, bao nhiêu tuổi rồi, đừng giả bộ như con nít nữa được không? Con có biết là giọng điệu nói chuyện của con đối với đàn ông hư hỏng bên ngoài có sức sát thương lớn như thế nào không hả?
Hoa Nhài Vàng lè lưỡi:
- Con đâu có cố ý giả vờ, cái bộ dạng này của con, còn có cách gì? Hơn nữa phụ nữ xinh đẹp, không phải hy vọng có nhiều đàn ông thưởng thức sao?
Nga Ni Trần lắc đầu, không tiếp tục cùng Hoa Nhài Vàng thảo luận cái đề tài mãi mãi cũng không nói rõ ràng này nữa, mà trở lại với vấn đề khi nãy:
- Nói cả đời người đàn ông theo đuổi tài và sắc cũng không sai, nhưng một người đã tới giới cảnh nhất định, khi tài và sắc đạt được dễ như trở bàn tay, thì sẽ lại có những giới cảnh và sự theo đuổi cao hơn. Hạ Tưởng… không đơn giản, còn chưa đến 30 đã là Phó thị trưởng thường vụ.
Hoa Nhài Bạc hừ một tiếng:
- Hừ, ba, trong mắt ba, hình như người nào cũng không đơn giản, nhưng cuối cùng vẫn bị ba đánh bại mà.
Nga Ni Trần ha hả cười:
- Ba có thể có ngày hôm nay, ưu điểm lớn nhất chính là, tôn trọng mỗi người bạn và đối thủ, học hỏi ưu điểm của họ, phóng đại thêm khuyết điểm của họ, cho nên mới luôn luôn không bị bại.
- Vậy xung đột với Mai Thái Bình vào hôm nay, giải quyết như thế nào ạ?
Hoa Nhài Bạc gần như rất quan tâm vấn đề chính trị, phương diện chú ý đến và suy xét khác hẳn với Hoa Nhài Vàng, cô đã sớm thu ánh mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, còn ánh mắt của Hoa Nhài Vàng, vẫn nhìn theo mấy người Hạ Tưởng, trong ánh mắt rõ ràng lộ ra sự hiếu kỳ và bướng bỉnh.
- Xung đột gì? Ở đâu có xung đột?
Nga Ni Trần xua xua tay, ha hả cười:
- Ngày mai Trưởng ban Mai sẽ rời thành phố Lang, còn Phó thị trưởng Hạ… ba đoán cậu ta cũng sẽ rất nhanh mà quên đi là có chuyện xung đột này.
Hoa Nhài Bạc gật gật đầu, cảm thấy chỗ nào đó có chút không ổn, nhưng lại không phản bác, mà giơ tay đẩy Hoa Nhài Vàng:
- Chị, đừng mơ mộng nữa, người đã đi xa rồi, còn nhìn. Hơn nữa, Hạ Tưởng anh ta đã kết hôn rồi…
- Anh ta kết hôn rồi liên quan gì đến chị, chị nhìn anh ta không liên quan gì đến em, thật là không còn việc gì phải đi quan tâm chuyện người khác!
Hoa Nhài Vàng rất không hài lòng mà trừng mắt nhìn Hoa Nhài Bạc một cái,
- Còn nữa, cho dù anh ta kết hôn rồi thì đã làm sao, thứ chị thích, cho dù người khác đã chiếm trước rồi, thì cũng giành lại thôi.
- Xem, nói chị mơ mộng chị còn không thừa nhận, cái Hạ Tưởng muốn là con gái của Phó chủ tịch tỉnh, chị đâu có thể so được với người ta.
Hoa Nhài Bạc dùng tay cạo vào mặt xấu hổ của Hoa Nhài Vàng.
- Con gái Phó chủ tịch tỉnh thì sao? Hừ, vừa không xinh đẹp như hoa, lại không dịu dàng như nước như chị! Ai lấy được chị là phúc lớn như trời của người ấy, bởi vì còn có một cô em vợ xinh đẹp như chị được tặng miễn phí!
Hoa Nhài Vàng hì hì cười, rồi cù léc Hoa Nhài Bạc.
Hoa Nhài Bạc rất xấu hổ:
- Đi, xé không nát cái miệng của chị! Ai giống chị vừa thấy đàn ông là thích, em sẽ không lấy chồng, sẽ ở vậy cả đời với ba!
Hai chị em vui cười một trận.
Nga Ni Trần nhìn hai cô con gái như hoa như ngọc, giống như hai bông hoa nhài với rất nhiều cái đẹp, phát ra thứ ánh hào quang động lòng người, không khỏi cười mà lắc đầu, hai cô con gái, là hạnh phúc lớn nhất của gã, cũng là nỗi bận tâm lớn nhất của gã. Người khác có thể đụng vào sản nghiệp của gã, có thể chia lợi ích của gã, nhưng tuyệt đối không thể đụng vào một sợi lông của hai cô con gái của gã, ai dám đụng vào, gã sẽ khiến người đó phải trả một cái giá rất thảm hại!
Đối với Hạ Tưởng, Nga Ni Trần hiếu kỳ hơn cả kính nể, không cho rằng một thanh niên chưa đến 30 tuổi như Hạ Tưởng đến thành phố Lang có thể có triển vọng gì, cho dù Hạ Tưởng chưa đến 30 tuổi đã là cán bộ cấp Phó giám đốc sở rồi, nhưng gã xem ra cũng bởi vì nguyên nhân là mạng lưới quan hệ của Hạ Tưởng ở thành phố Yến, mà thành phố Yến lại là tỉnh lị, cho nên đã có điều kiện tiện lợi.
Đến thành phố Lang thì khác, trời cao hoàng đế xa, phải dựa vào bản lĩnh thực sự rồi…
Hơn 11h trưa hôm sau, trụ sở Thành ủy thành phố Lang dọn dẹp rất sạch sẽ, bố trí rất trang nghiêm và nghiêm túc cung kính, mở cửa lớn, toàn thể thành viên trong bộ máy Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố dưới sự dẫn đầu của Bí thư thành ủy Ngả Thành Văn và Cổ Hướng Quốc, cùng với những người phụ trách quan trọng của Hội nghị hiệp thương chính trị và Hội đồng nhân dân, toàn thể bộ máy đều đến đông đủ, đứng ở cổng đợi Hạ Tưởng đến.
Đương nhiên, nếu chỉ là vì nghênh đón Hạ Tưởng, Thành ủy thành phố Lang cũng sẽ không lọc nước tạt đường, thậm chí đến cả hoa cỏ ở cổng cũng thay mới, chỉ bởi vì lai lịch của người đến tiễn Hạ Tưởng nhậm chức quá lớn, Trưởng ban tổ chức, Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy oai vệ đích thân đến thành phố Lang, thành phố Lang dù có lớn, dù tự chủ có hậu đài là thủ đô, quy củ trên quan trường cũng cần phải tuân thủ.
Ngả Thành Văn và Cổ Hướng Quốc đứng lên hàng đầu tiên, hai người thỉnh thoảng lại cười nói mấy câu, lại nóng ruột mà nhìn đồng hồ, thông báo nói, 11strong0" sẽ đến, bây giờ là 11h30" rồi, làm sao vẫn chưa thấy bóng người?
Lại đợi thêm mười mấy phút, vẫn không thấy bóng người, Ngả Thành Văn đang định hỏi xem rốt cuộc ra sao, thư ký của ông là Trương Nghiêu vội vàng chạy tới, nói vào tai gã mấy câu gì đó, Ngả Thành Văn lập tức biến sắc mặt:
- Làm sao có thể như thế? Quả thực là quấy rối mà!