Quan Thần

Đồng thời, Hạ Tưởng càng thêm phẫn nộ chính là Ma Dương Thiên vô dụng trong cách dạy con, sinh ra một đứa con khốn khiếp mà không biết quản giáo tốt, quấy rầy Tống Nhất Phàm mà không biết hối cải, ngược lại cố tình ghi hận ở hắn. Vốn ban đầu hắn không có ý định châm ngòi khơi ra các vụ nhận hối lộ của Ma Dương Thiên, không ngờ Ma Dương Thiên từng bước lại ép sát hắn, xuống tay so với Nga Ni Trần lại càng độc hơn, khiến cho Hạ Tưởng càng thêm giận tím mặt.

Tự làm bậy thì không thể sống được, Ma Dương Thiên, nếu mày nghĩ chuyện đè người khác xuống đài thì mày phải nghĩ tới một ngày mày bị thân bại danh liệt trước, như vậy cũng tốt, tao sẽ làm cho mày được thỏa mãn.

Còn có Thường Quốc Khánh, bỏ trốn còn chưa tính lại còn dám tà tâm bất chính, đưa lái xe đến thành phố Lang để hại người, bàn tay mày đúng là quá dài. Đồ Quân và y có quan hệ gì thì Hạ Tưởng mặc kệ, Hạ Tưởng chỉ biết là Thường Quốc Khánh thật sự đã chọc giận hắn, hắn nhất định phải đưa Thường Quốc Khánh ra công lý, khiến y không còn có khả năng xoay người.

Ngay tại thời điểm Hạ Tưởng đi tới Thành ủy, từ thành phố Yến và Bắc Kinh đều có vô số người bắt đầu hành động, có hàng loạt đội xe bắt đầu di chuyển từ Bắc Kinh, thành phố Yến đi tới thành phố Lang với tốc độ cao, khí thế rất hoành tráng, khiến cho không ít người bàn tán là không biết đã xảy ra chuyện gì mà kinh động đến nhiều người như vậy? Chẳng lẽ là đi tới thành phố Lang tham gia hôn lễ của nhân vật trọng yếu nào?

Thành phố Lang, lại một lần nữa đứng nơi đầu sóng ngọn gió, hơn nữa còn có khả năng là một cơn phong ba bão táp.

Vừa mới bước vào trụ sở Thành ủy thì Hạ Tưởng nhận được điện thoại của Triệu Tiểu Phong, giọng nói của Triệu Tiểu Phong để lộ ra sự phẫn nộ:

- Thực sự là quá đáng, rất quá đáng. Hạ Tưởng, tôi rất tức giận, cậu nói đi, ở Bắc Kinh này cậu cần tôi giúp gì?

Vào thời khắc mấu chốt, một câu nói của Triệu Tiểu Phong khiến Hạ Tưởng cảm nhận được sự lo lắng của y, hắn cũng không khách khí:

- Giúp tôi điều tra rõ tung tích của Thường Quốc Khánh.

- Được, tôi sẽ phát động tất cả các mỗi quan hệ để nhổ cái gai độc này cho cậu.

Triệu Tiểu Phong nói rất rõ ràng, lưu loát, khi nói xong lập tức dập ngay điện thoại.

Còn chưa kịp lên tầng thì Hạ Tưởng lại nhận được điện thoại của Dương Uy:

- Phó thị trưởng Hạ, con mẹ nó, là ai làm? Là Nga Ni Trần hay là Ma Dương Thiên?

Tuy rằng Dương Uy vừa mở mồm là nói ra lời thô tục, nhưng Hạ Tưởng lại có thể nhận ra được ý tứ thân thiết trong đó, Hạ Tưởng nói:

- Tạm thời còn không rõ nội tình lắm, tôi đoán là các bên đều có phần.

Dương Uy khẩn trương có vẻ không chịu nổi, y nói:

- Tôi vừa mới quay về Bắc Kinh, có cần tôi dẫn theo người xuống đó không? Người không nhiều lắm, khoảng hơn một trăm người là không vấn đề gì. Đừng có khách khí với tôi, khách khí với tôi chính là không coi tôi là người cùng một nhà.

Trong lòng Hạ Tưởng có một sự cảm động, hắn nói:

- Không cần, Dương Uy, anh cứ ở lại Bắc Kinh đi, có mấy chuyện cần anh ngấm ngầm điều tra cho rõ ràng. Nhất định bằng mọi giá phải điều tra cho rõ, đó là tung tích của Thường Quốc Khánh, đồng thời, điều tra xem thử hậu trường của Công ty Xây dựng Bất động sản Bắc Kinh là ai? Người trong công ty này thường lui tới thân thiết với người nào ở Bắc Kinh? Có thể giúp tôi được việc này chính là trợ giúp lớn nhất đối với tôi.

- Hiểu rồi, xin Phó thị trưởng Hạ yên tâm. Không điều tra rõ tin tức này thì tôi sẽ không mặt mũi nào để gặp ngài.

Dương Uy tạm dừng một chút, trong giọng nói lộ ra sự thân thiết:

- Phó thị trưởng Hạ, ngài phải bảo trọng, đừng để âm mưu của bọn họ thực hiện được. Tôi còn muốn cùng ngài làm nên một sự nghiệp lớn, ngài không thể để gặp chuyện không may.

Đối với sự quan tâm của Dương Uy thì trong lòng Hạ Tưởng nảy sinh một sự ấm áp, tiếp đó khách khí mấy câu rồi buông điện thoại xuống, bước lên trên tầng. Khi tới văn phòng của Bí thư Thành ủy thì vừa thấy Ngả Thành Văn, Cổ Hướng Quốc, Trương Anh Tịch, tất cả mọi người đều có mặt đầy đủ.

Vẻ mặt của Ngả Thành Văn tức giận, sắc mặt của Cổ Hướng Quốc cũng xanh lét, cả hai người đều có bộ dáng đang thở hổn hển, hiển nhiên là hai người này vừa mới ầm ĩ với nhau một trận.

Hạ Tưởng vừa vào tới cửa thì Ngả Thành Văn lập tức cao giọng rồi nói:

- Đồng chí Hạ Tưởng, mời đồng chí tới phân xử. Đồng chí Hướng Quốc không đồng ý phong tỏa toàn bộ thành phố, không đồng ý để cho cậu tạm thời quản lý Cục Công an thành phố.

Cơn giận của Cổ Hướng Quốc vẫn còn sót lại, chưa tiêu:

- Chỉ là một sự cố giao thông bình thường, đáng giá phải chuyện bé xé ra to vậy sao? Khiến dư luận xôn xao, đúng là hơi quá đáng.

Vốn Hạ Tưởng gần như đã kìm nén được cơn tức giận, chuẩn bị cho mình sự bình tĩnh, hòa nhã để trực diện so chiêu với nhau. Không ngờ ngược lại, Cổ Hướng Quốc lại không hợp tình hợp lý, cố tình ngay mặt chèn ép, điều này khiến cho Hạ Tưởng hiểu rõ rằng trông chờ vào lương tâm và đạo nghĩa của đối phương là một việc vô bổ, là việc đáng chê cười, là câu truyện cổ tích nghìn lẻ một đêm.

Bất kể việc xảy ra dù có lớn đến đâu nhưng trong con mắt Cổ Hướng Quốc cũng chỉ là một sự cố giao thông bình thường? Điều này khiến cho Hạ Tưởng rốt cuộc không kìm nổi, hắn giận dữ phát tác:

- Sự cố giao thông bình thường? Xin hỏi Thị trưởng Cổ làm thế nào mà ngài lại kết luận đây chỉ là một sự cố giao thông bình thường?

- Căn cứ vào kết quả kểm tra tại hiện trường, căn cứ vào các tình huống, tổng hợp phân tích rồi cho ra kết luận… Sao nào? Phó thị trưởng Hạ không cùng chung ý kiến?

Vẻ mặt Cổ Hướng Quốc ngạo nghễ, dường như lời nói của y hoàn toàn chính xác, là kết luận chân thật đáng tin cậy.

Hạ Tưởng cũng biết rõ đây là Cổ Hướng Quốc muốn trong bước giao phong đầu tiên thì phải chiếm được khí thế, như vậy mới tốt cho các loạt giao phong tiếp theo để không thua. Y đã đạt thành sự nhất trí cao với các thế lực ở Bắc Kinh, thậm chí có thể là Nga Ni Trần và người đứng phía sau màn độc thủ đã sớm an bài các công việc giải quyết hậu quả cho tốt rồi.

Đấu tranh, quả thật là rất phức tạp và hay thay đổi.

- Kiểm tra hiện trường? Tổng hợp lại rồi phân tích? Thị trưởng Cổ, tôi mới từ hiện trường trở về, cũng vừa mới tìm hiểu các tình huống từ những cảnh sát giao thông xử lý sự cố. Tôi lại còn thương thảo qua chân tướng vụ án với một số người phụ trách công tác điều tra của Cục Công an, tất cả hiện trường và chứng cớ ngay lúc đó đều cho thấy đây là có người cố ý bày ra việc mưu sát, hiện tại thì người bị hại đang hôn mê bất tỉnh, mà người gây họa thì đã bỏ chạy, người chứng kiến cũng đã bày tỏ rằng hành động này có dấu hiệu cố ý mưu sát. Thị trưởng Cổ ngồi ở văn phòng, không ra Thành ủy một bước, lại có thể đưa ra kết luận vô cùng xác thực, quả thật khiến tôi vô cùng khâm phục.

Hạ Tưởng cũng không giữ chút tình cảm nào cho Cổ Hướng Quốc, nếu Cổ Hướng Quốc có thể biểu hiện ra cái da mặt dày, tâm địa đen tối như vậy thì hắn cũng không cần phải dịu dàng nói chuyện làm gì. Hạ Tưởng nói thẳng:

- Thị trưởng Cổ khi nói chuyện, tốt nhất là đứng trên lập trường công chính khách quan.

Vừa rồi tiêu điểm mà Ngả Thành Văn và Cổ Hướng Quốc tranh luận với nhau cũng là việc này, rốt cuộc là sự cố giao thông bình thường hay là cố ý mưu sát. Ngả Thành Văn đang bị lý luận của Cổ Hướng Quốc làm cho phát điên, đúng lúc Hạ Tưởng đi tới lại trực diện phản bác lại Cổ Hướng Quốc, điều này khiến trong lòng y rất vui mừng, có cảm giác như cùng chung một mối thù vậy.

Cổ Hướng Quốc không nghĩ tới việc Hạ Tưởng dám thẳng mặt thế này mà chống đối y, hơn nữa còn phản kích cực kỳ sắc bén. Vì thế y cực kỳ tức giận, thiếu chút nữa đỏ mặt tía tai trở mặt với Hạ Tưởng ngay tại chỗ, may mắn là y nhịn được, hỏi lại Hạ Tưởng:

- Cho dù là vụ án cố ý giết người thì cũng không đáng huy động mọi người làm kinh động dân chúng đến như vậy, kinh động đến toàn thể bộ phận công an, cảnh sát thành phố Lang. Phó thị trưởng Hạ, quyền lực là phải vì nhân dân mà phục vụ, không phải là biểu hiện cho dục vọng cực độ bành trướng quyền lực của mình.

Cổ Hướng Quốc tiếp tục đổi trắng thay đen, không để ý tới sự thật mà cố tình châm chọc khiêu khích. Điều này khiến Ngả Thành Văn phát hỏa:

- Đồng chí Cổ Hướng Quốc.

Y cười lạnh một tiếng.

- Nếu thay vào đó là xe của đồng chí bị người rót bê tông vào thì đồng chí có còn trấn tĩnh mà nói đấy là sự cố giao thông bình thường được không? Tôi tin rằng khi làm việc đồng chí sẽ có một sự công tâm và công chính.

Phân lượng của câu này cũng đủ nặng, cũng đủ để làm cho sắc mặt của Cổ Hướng Quốc đỏ lên, hai mắt bốc lửa: Tại

- Bí thư Ngả, không cần công kích đến việc cá nhân của người khác, tôi đây là đang theo chuyện mà nói.

- Tôi cũng vậy, đang theo chuyện mà nói.

Lập tức Hạ Tưởng nói tiếp thêm vào.

- Thị trưởng Cổ, rất rõ ràng đây là việc cố ý giết người bằng tai nạn xe cộ. Thế mà ngài muốn võ đoán để nói thành sự cố giao thông, điều này không thể không làm cho người ta nhớ tới vụ án Dương Bân sau khi đụng người rồi bỏ chạy, thành phố Lang còn có người thích dùng ô tô làm văn, ngài nói đúng không?

Một câu nói động chạm đến chỗ đau của Cổ Hướng Quốc, y lập tức vỗ bàn đứng dậy.

- Hạ Tưởng, cậu chỉ trích một người chết thì có thể coi là bản lĩnh gì? Dương Bân có đụng phải người hay không thì chưa có kết luận, rõ ràng là cậu nghe nhìn lẫn lộn, chụp mũ tùm lum

Rốt cuộc Ngả Thành Văn cũng không kìm nổi sự tức giận, cũng vỗ bàn:

- Đồng chí Cổ Hướng Quốc, đề nghị đồng chí bình tĩnh lại, không nên không có việc mà tự tìm việc, phiền toái đều do con người tạo ra cả.

Nhân vật số một, số hai ở trong hội nghị công việc Bí thư đều đập bàn, ở các vùng khác thì có lẽ là chuyện bình thường, nhưng ở thành phố Lang thì cực kỳ hiếm thấy. Bởi vì Ngả Thành Văn luôn nổi danh là ôn hòa, mà Cổ Hướng Quốc thì tuy rằng có chút mạnh mẽ, cứng rắn nhưng ở mặt ngoài vẫn luôn biểu lộ sự bình tĩnh. Hôm nay, ngoài dự đoán, cả hai người đều tính khí thất thường, đều đập bàn đập ghế, Trương Anh Tịch liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái, tâm tư chớp động, Hạ Tưởng đúng thật là người đã khiêu động được sự cân bằng của thành phố Lang.

Đối với việc không ngờ ngày hôm nay thì trong lòng Trương Anh Tịch cũng biết rõ, chắc chắn là có người muốn hãm hại Hạ Tưởng. May mắn là người trong xe không phải là Hạ Tưởng, nếu quả thật là Hạ Tưởng gặp phải đau khổ gì thì không biết thành phố Lang sẽ có dạng sóng to gió lớn gì? Nhưng việc xảy ra như vậy thì trong lòng Trương Anh Tịch cũng tức giận bất bình, đấu tranh trong quan trường thì dùng mưu lược giao thủ trực diện với nhau thì có thể, nếu muốn như xã hội đen để tạo ra một tai nạn xe cộ mưu sát một Phó thị trưởng thường trực thì đúng thực mức độ kiêu ngạo, ngông cuồng đến cùng cực quá rồi.

Đương nhiên, y cũng rất rõ, trong đấu tranh chính trị trong nước thì chế tạo các tai nạn xe cộ, sự cố chữa bệnh, thậm chí cả việc trực tiếp mướn người để giết nhau, rồi ô tô nổ tung trên phố xá sầm uất, cán bộ cấp phó tỉnh cũng đem người tình sát hại rồi dìm song vv… nhiều đến đếm không xuể. Thậm chí, tầng lớp cao tầng đấu tranh mặc dù không thấy bóng đao bóng kiếm, mùi thuốc súng nhưng những tin tức mật ở trong đấy lộ ra thì rất ghê người, không thể nói là không diễn ra.

Nhưng biết là biết, sự thật khi phát sinh bên người là lúc y cảm thấy trái tim trở nên băng giá và bất an. Nhất là lúc Cổ Hướng Quốc ở ngoài sáng biết có người cố ý chế tạo vụ giết người bằng tai nạn xe cộ lại còn muốn đổi trắng thay đen, không để ý đến sự thật mà cố tình che dấu. Điều này khiến cho y lần đầu tiên đối với nhân phẩm của Cổ Hướng Quốc có sự nghi ngờ mãnh liệt.

Người làm quan đến lập trường công chính tối thiểu còn không có, hơn nữa lại là Thị trưởng thành phố Lang, quan trường thành phố Lang có đúng thật sự là không thể thu dọn? Trái tim của Trương Anh Tịch băng giá lên rất nhiều, lại liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái, trong lòng hiện ra một tia nghi hoặc, chẳng lẽ là để chấn chỉnh lại không khí quan trường thành phố Lang, thật sự phải rớt trên người của Hạ Tưởng?

Nhưng Hạ Tưởng chẳng những tuổi trẻ, vừa mới 30 tuổi, hơn nữa mới là Phó thị trưởng thường trực, không thể quản lý được đại cục, sao lại có khả năng chỉnh sửa được không khí quan trường của thành phố Lang? Mấu chốt chính là tuy rằng Cổ Hướng Quốc tạm thời bị nhục, nhưng không làm tổn thương đến căn bản của y được, lại còn có thế lực của Nga Ni Trần vẫn như cũ gieo rắc các rắc rối ở thành phố Lang. Từ sự kiện tai nạn xe cộ ngày hôm nay là đã có thể nhìn ra năng lực kêu mưa gọi gió của y không thể coi thường được, Hạ Tưởng cũng thường xuyên phải ứng chiến một cách bị động.

Nếu hôm nay là Hạ Tưởng ở trong xe thì quả thật cũng chỉ đưa ra lời giải thích, trong đấu tranh chính trị nếu lại có thêm nhiều thế lực ngầm hiệp trợ thì đã gia tăng rất nhiều biến số không thể biết trước. Trong chốn quan trường, mày lừa tao gạt, có khi còn hay hơn nhiều so với việc xã hội đen liều mạng đâm mình một kích, Hạ Tưởng có thể tránh thoát được lần đầu, vậy còn những lần khác thì sao?

Còn nữa, hắn có còn gan tiếp tục đối kháng cùng với Cổ Hướng Quốc, Nga Ni Trần nữa hay không? Trương Anh Tịch đối với hành động kế tiếp của Hạ Tưởng thì trong lòng tràn đầy hoài nghi.

Sự hoài nghi của Trương Anh Tịch không phải là không có lý, từ trước đến nay trong chốn quan trường đều là thiên hạ của nhân vật số một hoặc nhân vật số hai. Hoặc là Bí thư cứng rắn, mạnh mẽ, hoặc là Thị trưởng cứng rắn, mạnh mẽ. Nếu cả hai người đều mạnh mà lại gặp nhau, thì người thắng hoặc là người mạnh hơn hoặc là người có chỗ dựa mạnh hơn, không thể nào cả hai cùng thắng được.

Đại bộ phận dưới tình huống này thì Bí thư sẽ đè được Thị trưởng, đương nhiên cũng không thiếu tình cảnh Thị trưởng lại đè ngược lại Bí thư một đầu. Trong quan trường thường phức tạp và hay thay đổi, không thể vơ đũa cả nắm, nhưng có chuyện chắc chắn đó là không có việc Phó thị trưởng thường trực nói một sẽ không nói hai xuất hiện. Khí hậu chính trị trong nước và quy củ không cho phép xuất hiện tình trạng người trợ thủ lại đè được đầu nhân vật số một, số hai được.

Hạ Tưởng muốn làm trong sạch không khí thành phố Lang thì điều kiện ban đầu, chỗ dựa không đủ, chỉ trừ khi hắn có thể ở thành phố Lang này lên làm cấp trưởng. Nhưng, Cổ Hướng Quốc mới đảm nhiệm vị trí Thị trưởng trong vòng một năm, cũng không có khả năng thoái vị được.

Tâm tư của Trương Anh Tịch chớp động, mình suy nghĩ hơi quá xa, không nên tiếp tục nữa, mà tốt nhất nghĩ việc giải quyết cục diện trước mắt như thế nào cho xong đây? Trong lòng y thiếu tự tin, lần đầu tiên nhìn thấy Ngả Thành Văn cũng có lúc tức đến sùi bọt mép, còn phải nhìn xem Cổ Hướng Quốc phản ứng lại như thế nào đã.

Cổ Hướng Quốc bị Ngả Thành Văn cứng rắn, mạnh mẽ đẩy lùi khí thế, xuất phát từ quán tính bình thường thì y có chút không kịp thích ứng, lập tức sửng sốt. Sau khi sửng sốt một lát lại không kìm nổi giận dữ mà nói:

- Bí thư Ngả, văn phòng Bí thư chính là nơi có thể trao đổi thoải mái, không phải là nơi độc đoán. Hiện tại Trung ương đang cổ vũ việc dân chủ, đây là tôi đang rất bình thường để phát biểu cái nhìn của mình, sao lại thành không có việc gì lại đi tìm việc?

Sự phản bác của Cổ Hướng Quốc không phải không có lý, Ngả Thành Văn nhất thời bị hụt hơi, không ngờ bị nghẹn không nói ra được lời nào.

Hạ Tưởng đúng lúc thay Ngả Thành Văn giải vây:

- Nếu Thị trưởng Cổ không kiểm tra kỹ mà lại đưa ra các kết luận võ đoán loạn như vậy thì Bí thư Ngả cũng sẽ không tức giận. Bí thư Ngả chủ trì công tác toàn diện, đương nhiên là phải suy xét vấn đề theo toàn cục, xử lý các vấn đề chắc chắn so với người khác thì càng toàn diện hơn. Chưa kể, Bí thư Ngả là nhân vật số một của Thành ủy, phê bình chúng ta mấy câu thì có làm sao? Có sửa mình thì mới thêm nỗ lực.

Không mềm không rắn, thủ đoạn mềm dẻo giết người, điều này khiến Cổ Hướng Quốc bị Hạ Tưởng làm cho nghẹn giọng không nói được lời nào. Đúng thật, Bí thư Ngả là nhân vật số một, trên thì có chính sách, dưới thì có đối sách, y chỉ là người có một phiếu phủ quyết bên phía Ủy ban, làm sao thế? Không phục ư? Không phục thì đi tới Tỉnh ủy để đưa cáo trạng đi, nếu không thì còn có thể làm thế nào nữa?

Cổ Hướng Quốc lại cảm thấy mình bị Hạ Tưởng nói cho á khẩu không trả lời được thì thật mất mặt, do đó y bình tĩnh lại nói:

- Bất kể như thế nào, tóm lại gây náo loạn như thế là không tốt, tôi bảo lưu ý kiến.

Ngả Thành Văn thấy Cổ Hướng Quốc vẫn rất bảo thủ, ương ngạnh thì trong bụng cũng đầy cục tức:

- Ý kiến của tôi là do đồng chí Hạ Tưởng tạm thời toàn quyền lãnh đạo Cục Công an thành phố, triển khai điều tra trong toàn bộ phạm vi thành phố, nếu điều tra ra vấn đề gì thì bất cứ lúc nào cũng có thể tìm tôi để giải quyết.

Bất kể là Phó thị trưởng thường trực hay ủy viên thường vụ Phó thị trưởng, nếu trong công tác không được sự cho phép của Thị trưởng, lại không có sự đồng ý ngấm ngầm của Bí thư thì rất khó thi triển tay chân. Lời nói của Ngả Thành Văn tương đương với việc hoàn toàn ủy quyền, để cho Hạ Tưởng thả chân thả tay ra làm, không sợ xảy ra vấn đề gì, nếu xảy ra vấn đề gì thì y sẽ tự thân gánh vác, tương đương với việc Ngả Thành Văn lấy danh nghĩa là Bí thư Thành ủy tạo ra hậu phương lớn cho Hạ Tưởng.

Hiện tại thì Cổ Hướng Quốc hiểu rõ hơn một chút rằng Ngả Thành Văn chính là biểu lộ rõ ràng muốn liên hợp với Hạ Tưởng để làm y mất quyền lực.

Y phẫn nộ phản kháng:

- Hừ, xảy ra bất cứ vấn đề gì thì đừng trách tôi phản ánh các tình huống với Tỉnh ủy.

Thái độ của Cổ Hướng Quốc rốt cuộc cũng chọc giận Trương Anh Tịch, Trương Anh Tịch cũng đứng lên:

- Tôi ủng hộ quyết định của Bí thư Ngả, ủng hộ công tác của Phó thị trưởng Hạ.

Cổ Hướng Quốc ngây người sửng sốt, không nghĩ tới việc mình đang thất thố, nhưng đối mặt với sự liên hợp của ba người thì đúng thực cực kỳ tức giận, phẩy tay áo bỏ đi.

- Được, tôi cũng muốn nhìn xem nếu cuối cùng điều tra ra chỉ là tai nạn xe cộ bình thường thì Thành ủy sẽ xử lý thế nào?

Ngụ ý là nếu không bắt được lái xe thì làm thế nào kết luận được vụ án? Gây sức ép, gây sức ép càng mạnh mà cuối cùng không đưa ra được kết luận rõ ràng, lúc này y sẽ có đủ lý do để phản ánh vấn đề này với cấp trên.

Hạ Tưởng cũng biết đang dồn ép Cổ Hướng Quốc, nhưng Hạ Tưởng cũng không còn đường để lùi lại. Quả thật, nếu không tìm ra lái xe, không lấy được khẩu cung thì cuối cùng cũng chỉ kết luận được đây là một sự cố giao thông bình thường. Việc Hạ Tưởng hưng sư động chúng liền sẽ trở thành một chuyện cười và là cái cớ của Cổ Hướng Quốc, cuối cùng Cổ Hướng Quốc có thể coi đây là lý do để báo cáo, chỉ trích hắn với Tỉnh ủy.

Cho dù Tỉnh ủy có người che chở cho hắn thì một cuộc nói chuyện khiển trách cũng không thể thiếu được, hơn nữa, còn sẽ liên lụy đến ngay cả Ngả Thành Văn cũng có khả năng bị Tỉnh ủy phê bình.

Cổ Hướng Quốc vừa đi thì Hạ Tưởng liền lập tức cam đoan:

- Xin Bí thư Ngả yên tâm, tôi sẽ mau chóng bắt được lái xe, đưa ra một lời giải thích với Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố.

Hôm nay Ngả Thành Văn cũng không nghĩ tới việc trở mặt cùng Cổ Hướng Quốc, nhưng Cổ Hướng Quốc đúng thật khinh người quá đáng. Hiện tại, cơn giận của y vẫn còn sót lại chưa tiêu, vỗ vỗ bả vai Hạ Tưởng rồi nói:

- Tôi ủng hộ cậu, cũng tin tưởng cậu. Làm ra bộ dáng, dùng sự thật chứng minh để một số người không còn lời nào để nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui