Hạ Tưởng vừa vào cửa, liền có vẻ mặt thương xót nói:
- Thị trưởng Cổ, sự việc của viện trưởng Lãnh hơi phức tạp, rất khó giải quyết và xử lý. Bốn người phụ nữ giành nhau không ngừng, căn cứ theo tình hình mà họ đưa ra, vấn đề của viện trưởng Lãnh rất nghiêm trọng, Thành ủy cứ giấu mãi, không chừng sẽ khó giải thích.
Thành ủy vốn dĩ đã có chung nhận thức, nói là sẽ dùng hết khả năng kiềm chế sự việc trong phạm vi thành phố Lang, đương nhiên, Tỉnh ủy nhất định sẽ không dấu được, nhưng vẫn còn chưa chính thức đệ trình văn bản báo cáo, bởi vì Cổ Hướng Quốc không đồng ý, mà Ngả Thành Văn cũng đang do dự chưa định, nắm không được chủ ý thì cứ kéo dài, hay là có lựa chọn thì cứ báo cáo.
Lãnh Chất Phương là chánh án Tòa án, có tính độc lập nhất định, không những phải báo cho Tỉnh ủy, mà còn phải báo cho Tòa án nhân dân tỉnh, sự việc rất rườm rà. Mặc kệ là chỉ thị của Tỉnh ủy, hay ý kiến của Tòa án nhân dân Tỉnh, Thành ủy đều phải nghe, cho nên nếu báo cáo thì nhất định sẽ có rất nhiều phiền phức.
Nhưng nếu không báo cáo, cấp trên sẽ nghĩ gì, Thành ủy lại không tiện suy đoán, bởi vì Tỉnh ủy vừa mới đổi nhiệm kỳ mới. Rất nhiều con đường chấp chính của lãnh đạo còn chưa chứng thực, hơn nữa lại còn có lãnh đạo Tỉnh ủy mới gia nhập, thế cục của tỉnh Yến vẫn còn đang dunh hòa, lúc này liều lĩnh báo cáo, không nhất định sẽ có hậu quả xấu gì đó.
Nhưng không báo, nếu chẳng may xong chuyện mà lãnh đạo nào đó không hài lòng, chỉ trích thành phố Lang cố ý che đậy, cũng có thể khiến cho Tỉnh ủy hoặc Tòa án nhân dân tỉnh túm tóc, đem đến khó khăn cho thành phố Lang. Cho nên Ngả Thành Văn rất rối rắm, hơn nữa Cổ Hướng Quốc vẫn kiên định cho rằng hiện tại thế cục của Tỉnh ủy chưa định, lúc này không thích hợp báo cáo, sự việc tạm thời kéo dài thêm.
Thật ra cũng đã biết Tỉnh ủy đã nghe được tin tức, trước tết thì đã biết rồi, Lãnh Chất Phương cũng không phải là người thường, cái chết ngoài ý muốn của ông ta, không thể nào mà người của Tỉnh ủy không biết, Tỉnh ủy không những biết, không chừng còn biết rõ được một số chi tiết bên trong, sở dĩ Tỉnh ủy không có người chủ động hỏi, mà còn có liên quan đến thế cục của Tỉnh ủy và hiện trạng của thành phố Lang.
Nguyên nhân sâu bên trong, ở thành phố Lang cũng không có người đoán, dù sao chỉ cần biết, bây giờ trong con mắt của Tỉnh ủy và Bắc Kinh thành phố Lang là một nơi có nhiều thị phi, chỉ cần thành phố Lang không báo cáo, Tỉnh ủy cho dù biết, cũng sẽ không chủ động hỏi, ai hỏi, thì người đó sẽ bị vạ lây.
Cho nên Hạ Tưởng vừa lên đến liền lo lắng khi đề xuất sự việc nghiêm trọng này, tỏ ra một trạng thái muốn báo cáo với Tỉnh ủy, liền làm cho Cổ Hướng Quốc vừa lo sợ vừa giận, lập tức mở miệng phản bác:
- Phó thị trưởng Hạ, Thành ủy đã có nghị quyết, tạm thời không thích hợp báo cáo với Tỉnh ủy, hơn nữa cục thế hiện tại còn chưa sáng tỏ, anh lại có ý gì?
Trước lúc ông ta chưa chuẩn bị đủ, nếu dưới sự đề nghị của Hạ Tưởng, chính thức báo cáo cho Tỉnh ủy và Tòa án nhân dân tỉnh, thì cấp trên nhất định sẽ có phản ứng, đưa ra chỉ thị. Bởi vì có một số việc có thể tự dối lòng mình, nhưng một khi sau khi dưới danh nghĩa của Thành ủy công khai ra, sẽ chính thức đi vào ánh mắt của hai bên Đảng ủy, thì nhất định phải làm ra chỉ thị tinh thần phù hợp quy tắc.
Ông ta sẽ hoàn toàn bị động.
Cổ Hướng Quốc đầy thâm ý sâu sắc liếc nhìn Hạ Tưởng, đoán rằng Hạ Tưởng nhất định có dụng ý muốn đánh ông ta không kịp trở tay, liền nghĩ sau khi Hạ Tưởng đánh đổ Ma Dương Thiên, bây giờ hình như đã cùng Nga Ni Trần đi vào thời kỳ hòa bình, lại còn không an phận, muốn mượn cớ chuyện của Lãnh Chất Phương để xử ông ta, là có thể nhịn, hay không thể nhịn.
Hạ Tưởng nhìn Cổ Hướng Quốc với ánh mắt nghi ngờ, không một chút sợ hãi, ngược lại còn cười ha hả:
- Thị trưởng Cổ, ý của tôi là, bây giờ kéo dài đã lâu, nếu cứ kéo dài mãi, e rằng sẽ không đoán trước được hậu quả. Bây giờ bốn người phụ nữ ấy tranh giành rất ác liệt, ngày nào cũng muốn lên Tòa án nhân dân tố cáo, muốn lên Tòa án nhân dân tối cao để xét xử, nếu họ mà đến được Tòa án nhân dân tối cao, thì Thành ủy ở thành phố Lang sẽ không còn mặt mũi nữa, đến lúc đó Tòa án nhân dân tối cao sẽ rất tức giận, Tỉnh ủy và Tòa án nhân dân tỉnh sẽ đổ lỗi hết lên Thành ủy thành phố Lang, nếu Thành ủy thành phố Lang nhận hết trách nhiệm. Đương nhiên, tôi chỉ đưa ra suy nghĩ của mình, ý kiến cụ thể, là phụ thuộc vào Bí thư Ngả và ngài.
Hạ Tưởng nói xong, quơ tay, làm như không có việc gì rồi đi.
Hạ Tưởng tỏ vẻ như không có việc gì, Cổ Hướng Quốc lại lo lắng không ngừng. Hạ Tưởng nói rất đúng, vụ bê bối của bốn người phụ nữ của Lãnh Chất Phương một khi lên đến Tòa án nhân dân tối cao, Tòa án nhân dân tối cao mà nổi giận, nghĩ cũng không dám nghĩ Tỉnh ủy sẽ không đếm xỉa đến, sẽ đổ tội lên hết thành phố Lang. Nếu thành phố Lang nhận hết trách nhiệm, thì không phải là ông ta và Ngả Thành Văn, thì còn có thể là ai?
Cổ Hướng Quốc do dự, trong lòng nghĩ có cần đề nghị Thành ủy chính thức thông qua nghị quyết, đem đầu đuôi câu chuyện trình lên Tỉnh ủy và Tòa án nhân dân tỉnh, ông ta cần cân nhắc sự việc, liền tạm thời không gọi điện cho Phạm Duệ Hằng.
Ông ta không biết là, lúc ông ta và Hạ Tưởng nói chuyện với nhau, Ngả Thành Văn đã đi trước một bước, đã gọi điện báo cáo cho Phạm Duệ Hằng biết rồi. Bởi vì trước khi Hạ Tưởng đến văn phòng của Cổ Hương Quốc, đã đến văn phòng của Ngả Thành Văn trước đồng thời thuyết phục Ngả Thành Văn công khai sự việc của Lãnh Chất Phương.
Bởi vì mức độ nghiêm trọng về vụ án của Lãnh Chất Phương, đã vượt xa hơn dự đoán của Hạ Tưởng lúc trước.
Vốn dĩ Hạ Tưởng chỉ nghĩ Lãnh Chất Phương chỉ tham ô nhận hối lộ bình thường thôi, sau đó lại nuôi dưỡng người yêu và Tiểu Tam, ai ngờ y còn to gan hơn người khác, càng có tính đảm đương của đàn ông, cùng mỗi người phụ nữ đều có giấy hôn thú, vả lại còn có con. Tuy nhiên đại khái tính ra, ít ra cũng phải có trên chục triệu tiền tham ô, nhưng cho dù ông ta nhận hối lộ hơn trăm triệu, nhưng người đã chết chuyện cũng đã rồi, dựa vào quy định của quan trường, người chết là lớn nhất, cho dù là tham ô nhận hối lộ, nhưng đã chết rồi, trên cơ bản về sau sẽ không truy cứu tiếp nữa.
Sự bất đồng trong chuyện của Lãnh Chất Phương là, tình hình chung, cho dù người đã chết, nếu có tham ô nhận hối lộ sau khi bị người khác tố giác, che dấu không được thì, cũng phải tìm được tiền tham ô. Nhưng vấn đề hiện tại là, một đống vợ con cần số tiền tham ô của Lãnh Chất Phương để sống, ví dụ như nhà ở, nếu thu hồi lại thì bốn người phụ nữ và bốn đứa con sẽ phải ra đường ở, cũng không có nhân tính cho lắm.
Hạ Tưởng cũng không giải quyết được tâm tư, nếu hắn không vô tình phát hiện ra phía sau sự việc của Lãnh Chất Phương, không ngờ lại có liên quan với Cổ Hướng Quốc.
Anh Thành rất cẩn thận, Lịch Phi rất chú tâm, hai người mượn cớ điều tra Võ Tòng vô ý đánh chết Lãnh Chất Phương làm cớ, tỉ mỉ điều tra vấn đề phía sau sự việc của Lãnh Chất Phương, càng điều tra càng kinh sợ.
Anh Thành rốt cuộc cũng không biết rõ được suy nghĩ của Hạ Tưởng bằng Lịch Phi, ông ta còn chưa kịp suy nghĩ sâu xa hơn, Lịch Phi đã nhanh nhẹn nắm bắt được giá trị lợi dụng lớn trong đó, Lịch Phi phát hiện, những hành vi tham ô nhận hối lộ của Lãnh Chất Phương, đều âm thầm gián tiếp liên quan đến Cổ Hướng Quốc.
Cổ Hướng Quốc hiện giờ là đối thủ lớn nhất của Hạ Tưởng ở thành phố Lang, cũng là chướng ngại vật trên đường đi của Hạ Tưởng, cho dù Hạ Tưởng không ra tay đối phó lại Cổ Hướng Quốc, thì mâu thuẫn giữa Hạ Tưởng và Cổ Hướng Quốc cũng không thể hòa giải, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra xung đột lớn. Cùng với việc bị động bị Cổ Hướng Quốc áp chế, chi bằng kịp thời ra tay, đào một hố to cho Cổ Hướng Quốc.
Cùng Anh Thành có những chứng cứ khác nhau về vụ việc tham ô nhận hối lộ của Lãnh Chất Phương là, bởi vì Lãnh Chất Phương đã chết, tạm thời Ủy ban Kỷ luật không tham gia, chỉ để cục thành phố điều tra như những vụ án bình thường, Lịch Phi đã âm thầm thu thập được chứng cứ xác thực về sự qua lại giữa Lãnh Chất Phương và Cổ Hướng Quốc.
Đợi đến khi anh ta đem tất cả tài liệu giao cho Hạ Tưởng thì, Hạ Tưởng sẽ rất kinh ngạc.
Trong nổi khiếp sợ, Hạ Tưởng vô cùng may mắn quyết định điều Lịch Phi đến bên cạnh mình, Anh Thành đã lớn tuổi, không thể hiểu rõ được suy nghĩ của hắn, mà Lịch Phi vừa trẻ tuổi lại tinh tường, đồng thời lại vô cùng hiểu rõ suy nghĩ của hắn, sau này dốc sức bồi dưỡng, có hi vọng sẽ trở thành trợ tá đắc lực của hắn.
Lúc ấy Hạ Tưởng trong tay cầm tài liệu, liền trầm tư suy nghĩ.
Hắn cũng thật không ngờ giữa Lãnh Chất Phương và Cổ Hướng Quốc lại có cấu kết sâu như vậy, hắn cũng hiểu rõ được giữa Lãnh Chất Phương và Cổ Hướng Quốc, nhất định là có mưu mẹo, nhưng lại không ngờ, gần như phía sau việc tham ô của Lãnh Chất Phương, cũng có bóng dáng của Cổ Hướng Quốc nhúng tay vào.
Hai người quả thực là con châu chấu trên một sợi dây.
Đương nhiên, chứng cứ là chỉ hướng về Cổ Hướng Quốc, nhưng cũng rất mịt mờ, không có chứng cứ xác thực, muốn mượn cớ chuyện của Lãnh Chất Phương đón đầu công kích Cổ Hướng Quốc là điều không thể, nhưng mượn chuyện này để cảnh cáo Cổ Hướng Quốc, hoặc tiến một bước mà nói, đặt một gông xiềng vào cổ ông ta, cũng là có thể được.
Do đó trải qua một cuộc đắn đo, Hạ Tưởng quyết định phải công khai chuyện của Lãnh Chất Phương, không chỉ là áp bức Cổ Hướng Quốc vào khuôn khổ, cũng là muốn chỉnh đốn bầu không khí chính trị ở thành phố Lang, bây giờ bầu không khí của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố có nhiều thay đổi, so với trước kia thì cục Công an thành phố đã tốt hơn trước, nhưng vấn đề của Viện kiểm sát và Tòa án vẫn còn tồn tại, vẫn làm cho thành phố Lang có một bộ mặt đen tối, sau khi rửa sạch một phần, những chỗ còn đen, ngược lại càng đen hơn.
Đương nhiên Hạ Tưởng cũng có để tâm đến, bây giờ thế cục của Tỉnh ủy khá phức tạp, cũng may là hắn đã lợi dụng chuyện của Lưu Tuấn thăm dò được vài điểm mấu chốt về Phạm Duệ Hằng. Tuy Phạm Duệ Hằng là nhân vật số một đảm nhiệm Tỉnh ủy, nhưng bước tiến không lớn, đồng thời sự bạc tình cũng không thay đổi mấy, cho nên đừng xem chuyện cỏn con của Lưu Tuấn không quan trọng gì, nhưng nó sẽ khiến cho Hạ Tưởng sau này có chừng mực nắm bắt sự việc, cho nên trước khi hắn thăm dò Cổ Hướng Quốc, thì phải thăm dò Ngả Thành Văn trước.
Kết quả không nằm ngoài dự đoán của hắn, khi Ngả Thành Văn nghe hắn nói xong, cũng ý thức được sự việc có tính nghiêm trọng, trước hết là báo cáo công việc cho Phạm Duệ Hằng biết. Cho dù nói quan hệ giữa Ngả Thành Văn và Phạm Duệ Hằng không có gì mật thiết, thậm chí còn có một số nhân tố đối địch, nhưng Ngả Thành Văn chủ động báo cáo công việc cho Phạm Duệ Hằng, một là phù hợp quy cách, hai là cũng là tỏ vẻ thiện ý.
Những văn chương ngoài mặt trong quan trường nhất định cần phải làm đủ, sau khi Ngả Thành Văn nghe xong điện thoại của Phạm Duệ Hằng, lại liền báo cáo cho Tống Triêu Độ.
Tỉnh ủy bị sốc nặng.
Nói là sốc chỉ là lí do từ chối bên ngoài, thực ra họ đã sốc qua, cũng đã sớm biết được vấn đề của Lãnh Chất Phương có tính nghiêm trọng, và đã cùng Tòa án nhân dân tỉnh âm thầm phối hợp, cũng đạt được nhận định chung, nhưng trước khi Thành ủy thành phố chính thức báo cáo, thì ai cũng không dám chủ động đi hỏi chuyện, không phải là không có đảm nhiệm, mà hiện tại đại cục ban đầu của thành phố Yến mới định, ai cũng không muốn chủ động mà dây vào đó.
Chủ động dây vào là tự mình tìm rắc rối cho mình, ai cũng không muốn làm chuyện ngu ngốc như vậy. Bây giờ đều ở giai đoạn quan sát, muốn xem nguyên tắc chỉ đạo chính sách chính trị của Phạm Duệ Hằng, muốn xem phong cách chấp chính của Tống Triêu Độ, vv, tuy Lãnh Chất Phương thân là chánh án Tòa án, nhưng có thể che thì che, ai mà để ý? Chỉ cần không có gì liên quan mà lại có lợi cho mình, nhất định sẽ không ai để ý đến.
Những người trong Tỉnh ủy, đã gặp rất nhiều chuyện âm u trong quan trường, chuyện của Lãnh Chất Phương tuy là ly kỳ, nhưng cũng trong phạm vị có thể chấp nhận được.
Nhưng Ngả Thành Văn đích thân lên báo cáo, liền có nghĩa là thành phố Lang muốn công khai sự việc, Tỉnh ủy cần phải bày tỏ thái độ.
Phạm Duệ Hằng ít nhiều gì của biết được những liên quan của Cổ Hướng Quốc và Lãnh Chất Phương, khi Ngả Thành Văn báo cáo công việc, lại không trực tiếp đề cập đến danh nghĩa của thành phố Lang, hiển nhiên đều không phải là danh nghĩa chính thức của Thành ủy, nhưng Ngả Thành Văn rốt cuộc cũng là Bí thư Thành ủy, đích thân ông ta ra mặt và Thành ủy thành phố Lang ra mặt, cũng không có gì khác biệt. :
Tỉnh ủy dưới sự đề nghị của Phạm Duệ Hằng, mời các Bí thư văn phòng tiến hành hiệp thương họp khẩn cấp, đồng thời mời chánh án Tòa án nhân dân tỉnh dự thính hội nghị.
Tống Triêu Độ đã sớm nghe qua chuyện của Lãnh Chất Phương, chuyện xảy ra lần này, trong lòng của ông ta cũng đã biết trước, trước khi đến hội nghị công việc Bí thư, ông ta đã nhận được điện thoại của Hạ Tưởng, biết được Hạ Tưởng cố tình muốn như vậy.
Hội nghị công việc Bí thư tổng cộng có 5 người tham gia, Phạm Duệ Hằng, Tống Triêu Độ, Mai Thái Bình và Mã Tiêu cùng chánh án Tòa án nhân dân tỉnh Dương Lâm Thanh.
Trước tiên Phạm Duệ Hằng giới thiệu sơ một chút về tình hình, liền nói:
- Các đồng chí, vấn đề của đồng chí Lãnh Chất Phương rất nghiêm trọng, nhưng rốt cuộc ông ta cũng là một đồng chí lão thành có cống hiến nổi bật, hơn nữa còn bất hạnh mà chết, nếu lại truy cứu trách nhiệm ông ta, thì có chút không hợp tình người. Người chết là lớn nhất… nếu Thành ủy thành phố Lang báo lên, thì ý kiến của tôi là, xử lý trong nội bộ là được rồi, nộp tiền tham ô, nhưng phải đảm bảo được cuộc sống của những người sau lưng ông ta, pháp luật cũng không phải không có tình người, đúng không?
Ý kiến của Phạm Duệ Hằng là xử lý theo cách chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa thành không, kể cả đưa lên cao cũng không, chỉ nhẹ nhàng đưa xuống thấp.
Tống Triêu Độ liến nhìn Mai Thái Bình một cái, ánh mắt có chút phức tạp.
Là một bộ máy Tỉnh ủy từ lúc thành lập cho đến nay đây là lần đầu tiên cuộc hội nghị công việc Bí thư quan trọng như vậy, cuộc thảo luận là vụ tai nạn ngoài ý muốn ở thành phố Lang, ít nhiều gì cũng làm cho Tống Triêu Độ có chút cảm thán. Hạ Tưởng bị người khác dời về thành phố Lang, dụng ý là muốn cho hắn đến khuấy động cục thế của thành phố Lang, Hạ Tưởng đúng là không phụ lòng mong đợi của mọi người, chẳng những làm cho những nhân vật phía sau hài lòng, cũng làm cho ông ta và những người kỳ vọng Hạ Tưởng nhanh chóng trưởng thành, vô cùng hài lòng.
Lần này Hạ Tưởng có ý muốn lấy chuyện của Lãnh Chất Phương làm văn, Tống Triêu Độ cũng không biết rõ trên người Lãnh Chất Phương rốt cuộc có bao nhiêu thứ để đào móc, nhưng ông ta biết, Hạ Tưởng làm việc rất có chừng mực, bây giờ là lúc cần ông ta ở Tỉnh ủy ra sức.
Đồng thời, lại một lần nữa trực tiếp so chiêu với Phạm Duệ Hằng.
Trong việc chấp chính của Tống Triêu Độ, có một số chỗ xung đột với Phạm Duệ Hằng. Nhưng bởi vì bộ máy mới thành lập không lâu, còn chưa rõ rệt, nhưng nhất định sẽ có mâu thuẫn. Ở đâu có người là có mâu thuẫn, huống chi là nơi tập trung các quyền lực cao độ như ở Tỉnh ủy đây? Hôm nay, là một xung đột trực tiếp đầu tiên với quy mô nhỏ.
- Đồng chí Ngả Thành Văn cũng có nói sơ tình hình cho tôi biết, nhắc đến vấn đề bốn người vợ của Lãnh Chất Phương, ảnh hưởng vô cùng ác liệt, trong cán bộ của thành phố Lang và quần chúng, xảy ra ảnh hưởng không thể cứu vãn, tuy rằng đồng chí Lãnh Chất Phương đã chết ngoài ý muốn, nhưng người đã chết rồi, sự việc thì vẫn còn, cần phải đưa ra kết quả xử lý, đưa ra lời giải thích cho cán bộ Đảng viên và người dân.
Tống Triêu Độ liếc nhìn Mai Thái Bình một cái, ánh mắt đầy vẻ phức tạp, lại nhìn Mã Tiêu, nghĩ thầm, hội nghị công việc Bí thư hôm nay, một mình ông ta vỗ không nên tiếng, Mã Tiêu nhất định sẽ tán thành đề nghị của Phạm Duệ Hằng, mà lập trường của Mai Thái Bình có chút mập mờ, hình như bởi vì sau khi có xung đột với Hạ Tưởng, thái độ của ông ta có chút biến đổi khéo léo.
Mai Thái Bình cũng giống như lúc trước, làm bộ dáng không liên quan đến mình, ông ta không thèm để ý đến ánh mắt của Tống Triêu Độ, ánh mắt nhìn ra cửa sổ, hình như đang suy nghĩ chuyện gì, một lát sau mới nói:
- Chuyện này, che dấu cũng không được, thành phố Lang rất gần Bắc Kinh, chỉ cần có người muốn lan truyền, bên phía Bắc Kinh nhất định sẽ biết. Nếu làm kinh động đến các lãnh đạo Trung ương, Tỉnh ủy lại không có hành động gì, thì rất là bị động.
Lời nói của Mai Thái Bình có cường độ hơn Tống Triêu Độ, có nhiều hàm ý, ý là mặc kệ là cố ý hay vô ý, muốn cho lãnh đạo Trung ương biết, thì chỉ là chuyện dễ, bởi vì nói không chừng có người cố ý lan truyền tin tức…
Phạm Duệ Hằng lập tức ý thức được Hạ Tưởng ở Bắc Kinh cũng có mạng lưới quan hệ nhiều mặt, trong lòng nhảy dựng lên. Y bảo vệ Lãnh Chất Phương, ngược lại không có lợi ích bản thân, mà là một là bảo vệ cục diện ổn định của thành phố Lang, hai là sợ liên lụy đến Cổ Hướng Quốc, bởi vì có người đặc biệt dặn dò phải chiếu cố Cổ Hướng Quốc thích hợp.
Người chuyển giao cho ông ta là người có ân dẫn dắt, hơn nữa người này ở Trung ương có vị trí hết sức quan trọng, lời nói của ông ta, Phạm Duệ Hằng cần phải nghe, hơn nữa còn phải thận trọng đối đãi.
Nhưng Mai Thái Bình nói cũng rất có lý, Phạm Duệ Hằng cảm thấy khó xử, nhất thời không có được chủ ý.
Mã Tiêu cũng nhìn ra được tình thế có khuynh hướng giằng co, ông ta cũng đang do dự làm sao mở miệng, dựa vào lập trường của ông ta thì, chuyện của Lãnh Chất Phương cũng nên xử lý thích đáng mời phù hợp với lợi ích của Tỉnh ủy. Nhưng ông ta cũng biết, Lãnh Chất Phương và Cổ Hướng Quốc cũng cùng xuất hiện. Ngoài ra, Phó gia cũng đã từng hợp tác với Cổ Hướng Quốc, nhưng không có quan hệ đồng minh mật thiết, ông ta có giúp đỡ Cổ Hướng Quốc nói chuyện hay không, cũng là chuyện có thể.
Nhưng có một điều, Cổ Hướng Quốc bất hòa với Hạ Tưởng, ông ta cũng không vừa mắt với Hạ Tưởng, nếu giúp Cổ Hướng Quốc tương đương với việc đả kích ý đồ của Hạ Tưởng, hay là ông ta hãy cứ nguyện ý cản trở kế hoạch của Hạ Tưởng, mặc kệ kế hoạch của Hạ Tưởng là gì, chỉ cần không cho Hạ Tưởng thuận lợi hoàn thành, thì tốt rồi.
Chỉ có điều… Mã Tiêu có hơi do dự là, ông ta cũng biết là tuy Tống Triêu Độ ngoài mặt không mạnh mẽ, nhưng con người rất có thủ đoạn, năm đó đã từng lật đổ được Cao Thành Tùng, bây giờ đã là Chủ tịch một tỉnh, tốt hơn là đừng đắc tội ông ta. Nếu không ở tỉnh Yến, ông ta cũng sẽ không dễ dàng triển khai được công việc, mặc dù là Tống Triêu Độ cũng không quản được ban Tổ chức cán bộ ban.
Nói thật thì, trong thâm tâm của Mã Tiêu có chút e ngại sự trầm ổn và không lường trước được của Tống Triêu Độ, theo ông ta, đừng xem Phạm Duệ Hằng là nhân vật số một, nhưng chưa chắc là trấn giữ được Tống Triêu Độ.
Chần chừ một lát, Mã Tiêu liền mập mờ nói một câu:
- Ý của tôi là, phải nghe thêm ý kiến của Chánh án Dương.
Chánh án Tòa án nhân dân tỉnh Dương Lâm Thanh dự thính hội nghị, thực ra không có quyền phát ngôn nhiều, ông ta chỉ ngồi một bên nghe. Hệ thống Tòa án tuy độc lập, nhưng tất cả đều dưới sự lãnh đạo của Đảng ủy, trình tự bổ nhiệm cũng từ Đảng ủy đề danh, sau đó mới do Hội đồng nhân dân biểu quyết thông qua.
Dương Lâm Thanh đối với con người của Lãnh Chất Phương, ít nhiều gì cũng có biết qua, khi đề cử Lãnh Chất Phương đảm nhiệm chánh án Tòa án nhân dân tỉnh, ông ta cũng có ý tán thành. Lãnh Chất Phương trong mắt của ông ta, cũng không thể nói là quá ác liệt, nhưng cũng không có nhiều thiện cảm, giữa ông ta và Lãnh Chất Phương, là không có quan hệ mật thiết trong công việc, Tòa án nhân dân tỉnh đề bạt Lãnh Chất Phương, là bởi vì Lãnh Chất Phương phù hợp với điều kiện đề bạt, không phải là ông ta cố ý chiếu cố.
Ông ta cũng nhìn ra được không khí của hội nghị công việc Bí thư rất tế nhị, Mã Tiêu cuối cùng đá cầu về cho ông ta, cũng là Mã Tiêu khó khăn. Vụ án của Lãnh Chất Phương tuy khó giải quyết, mặc kệ là che dấu hay là công khai, đều có khả năng sẽ có hậu quả không lường trước được.
Quan trọng là, ai cũng không muốn chịu trách nhiệm, ai cũng không muốn một khi làm lớn chuyện, sẽ trở thành người chịu tội thay.
… Những người đang ngồi, đều những nhân vật hết sức quan trọng ở tỉnh Yến, họ đều không biết là, quyết định của cuộc hội nghị công việc Bí thư lần này lại có ảnh hưởng sâu sắc, làm cho cục thế của thành phố Lang cũng như tỉnh Yến, mang đến thay đổi chấn động đến như thế nào.