Ngày hôm sau, Hạ Tưởng đích thân tiễn Vệ Tân rời khỏi thành phố Lang, để cô ấy đến bệnh viện ở Bắc Kinh kiểm tra sức khỏe tổng quát. Hắn không yên tâm, sợ rằng Vệ Tân có bất trắc gì.
Vừa mới tiễn Vệ Tân xong, lại không ngờ nhận được điện thoại của Vương Sắc Vi, hẹn hắn đến Cửu Hào Công Quán gặp mặt. Hạ Tưởng hơi do dự, liền nhận lời. Thực sự đã lâu không gặp Vương Sắc Vi rồi, có một số chuyện cần phải bàn luận.
Lại không ngờ tới, cuộc gặp mặt Vương Sắc Vi, lại dẫn ra chất chứa nỗi oán hận của hai thế lực lớn ở thành phố Lang, và còn làm khuấy động thế cục vừa mới yên ả ở thành phố Lang.
Cửu Hào Công Quán đầu mùa xuân, so với khi mùa đông, đẹp hơn rất nhiều. Hoa nở rộ đón mùa xuân, hoa đào đỏ hồng, hoa lê lộ ra màu trắng, nơi nào cùng đầy hoa như gấm, màu xanh chớm nở, vàng xanh giao nhau, trông rất đẹp mắt.
Đặt mình vào trong, tâm tình của Hạ Tưởng cũng đã khoan khoái đi nhiều, nhất là khi ánh mắt của hắn dừng lại trên người Vương Sắc Vi, càng không thể không khâm phục Vương Sắc Vi mang danh hiệu là hoa khôi ngành ngoại giao, danh bất hư truyền.
Không khí đầu xuân, chợt ấm áp còn chút lạnh, Vương Sắc Vi mặt chiếc quần bó sát, trên thì mặc chiếc áo rộng thùng thình, vạt áo vừa che được nửa vòng 3, lúc di chuyển, vòng 3 đầy đặn luôn lộ ra, làm cho người ta luôn suy nghĩ sâu xa.
Có một số phụ nữ, rất giỏi về việc lợi dụng ưu thế của vóc dáng, cố ý dụ dỗ đàn ông lại có lúc có cảm giác bảo thủ, làm cho đàn ông vừa ngứa ngáy khó chịu, lại sợ đâm tay khi hái, cho nên càng nóng lòng muốn thử, lại càng cho rằng tràn đầy nhiều khả năng.
Đàn ông theo đuổi phụ nữ đến ngã mới thôi, trước khi bị đẩy ngã, luôn mờ ám và tơ tưởng. Nhưng sau khi đã đẩy ngã, tình dục lại xếp đầu. Vương Sắc Vi luôn hiểu được ý của đàn ông, hơn nữa cô ấy dùng nước hoa, hiển nhiên rất biết lựa chọn một loại nước hoa có hương thơm nhẹ nhàng nhưng lại có tính mê hoặc quyến rũ đàn ông, ngay cả Hạ Tưởng đã từng tiếp xúc qua rất nhiều cô như vậy, cũng khó mà không thất thần.
Càng không cần nhắc đến những chuyện theo đuổi phụ nữ cho vui, dù là người không biết khắc chế, họ vừa nhìn thấy Vương Sắc Vi, giống như thú săn nhìn thấy con mồi vậy, thèm muốn lộ liễu.
Kẻ háo sắc vừa nói, thực sự hình dung cực chuẩn xác.
Nhìn nghiêng một bên, Vương Sắc Vi có dáng người của Anna, một phụ nữ đã ngoài 30, lại có vóc dáng của một cô gái 20, lại có nét đẹp của một cô gái 25, lại càng thướt tha và thành thục như một cô gái 30, quả thật là tập hợp hàng nghìn sức hấp dẫn trên người, không ai mà không thán phục.
Những phụ nữ có dáng người đẹp không ít, nhưng biết lợi dụng ưu thế của vóc dáng phóng đại vô hạn, đồng thời cũng không cho những quý ông cảm thấy cô ấy cố ý dụ dỗ thì rất ít. Thủ đoạn của Vương Sắc Vi, đã vận dụng tâm tư của một phụ nữ tới ranh giới xuất thần nhập hóa, giống như những kỹ nữ lúc xưa bán nghệ không bán thân, càng là chào đón bị từ chối, lại càng phù hợp tâm lý đàn ông vụng trộm mà không phải là vụng trộm
Trên đường đi, Vương Sắc Vi chỉ nói chuyện phiếm, nhắc tới Triệu Tiểu Phong sau tết rất ít khi đến thành phố Lang, trong thần sắc, có chút cô đơn, Hạ Tưởng liền biết, bình thường Vương Sắc Vi trước mặt mọi người đã làm bộ quen rồi, giọng điệu của cô ấy là may mắn không bị Triệu Tiểu Phong đắc thủ, lại tiếc hận Triệu Tiểu Phong không thèm theo đuổi cô ấy.
Đối với một người xoay quanh giữa đàn ông, thích lúc nào cũng trở thành nhân vật tiêu điểm mà nói, không nhìn cô ấy bỏ qua cô ấy, là một đả kích với cô ấy.
Hạ Tưởng không tiếp lời của Vương Sắc Vi, sau khi hạng mục du lịch tham quan nông nghiệp đã khởi công, Triệu Tiểu Phong và hắn cũng liên hệ ít dần. Cũng bình thường thôi, vì giữa hai người vốn dĩ chỉ vì một số việc mới xích lại gần nahu, đều không phải là có lợi ích từ mối quan hệ bạn bè, đồng minh tạm thời sẽ dần phân tán theo thời gian. Thì là sau khi Triệu Tiểu Phong theo đuổi Vương Sắc Vi một thời gian, bất luận vì lí do gì, dù sao cũng là chán ghét rồi, cũng không thường xuyên xuất hiện cùng Vương Sắc Vi là chuyện bình thường.
Đồng thời Hạ Tưởng cũng biết, có thể Triệu Tiểu Phong gần đây ít khi ra mặt, cũng có liên quan đến công việc không mấy thuận lợi gần đây của Triệu Tuyền Tân, nghe đồn Triệu Tuyền Tân có khả năng vì bệnh rút lui, nguyên nhân cụ thể chưa rõ. Nhưng Hạ Tưởng biết rõ một điều là, sức khỏe của Triệu Tuyền Tân rất tốt, hoàn toàn không tồn tại việc bởi vì sức khỏe không tốt mà không thể đảm nhiệm công tác.
Việc này, hắn cũng không chú ý hỏi nhiều, dù sao cũng xa lạ với hắn, chỉ là Vương Sắc Vi nhắc đến Triệu Tiểu Phong, lại khiến cho hắn nghĩ tới.
Vương Sắc Vi mời Hạ Tưởng đến phòng trà, tên của phòng trà gọi là Vệ Phong, rất có ý vị kinh thơ.
Hạ Tưởng dưới sự dẫn dắt của Vương Sắc Vi, đi vào phòng trà. Phòng trà không lớn, nhưng tao nhã đến yên lặng, Vương Sắc Vi mời Hạ Tưởng ngồi, sau đó đích thân pha trà cho hắn.
Là trà long tỉnh Minh Tiền.
Nụ cười nhẹ nhàng, thản nhiên yên tĩnh, tuy trong phòng trà mùi trà thơm cả phòng, nhưng bởi vì Vương Sắc Vi cố tình để lộ cử chỉ của một phụ nữ, lại cô nam quả nữ ở chung một phòng, còn có một bầu không khí mờ ám chuyển động.
Hạ Tưởng thưởng thức trà, liền trực tiếp đi vào chủ đề, không cho Vương Sắc Vi có cơ hội xây dựng không khí mờ ám:
- Sắc Vi mời tôi đến đây, nhất định là có chuyện muốn thương lượng, bây giờ cũng đã thưởng thức trà rồi, hãy nói chuyện chính đi.
Vương Sắc Vi hết sức u oán liếc nhìn Hạ Tưởng, dường như muốn oán giận hắn không hiểu được tâm tình, bầu không khí êm đẹp như vậy, bị một lời nói của hắn làm hư hết mọi chuyện, đúng là một người làm cho người ta vừa thích vừa hận.
Nhưng thấy Hạ Tưởng không có vẻ quyến rũ cô ấy, thì cô ấy chỉ còn cách nghiêm túc mà nói:
- Phó thị trưởng Hạ, có một chuyện tôi cảm thấy nhất định phải báo cáo với ngài…
Cô ấy tạm dừng một lát, lại có ánh mắt mang ý cười nhìn Hạ Tưởng, vừa có ý khiêu khích, lại có ý mê hoặc. - .
Hạ Tưởng chỉ cười nhẹ, đối với Vương Sắc Vi luôn có tư thế có ý hoặc vô ý dụ dỗ, trong lòng có chút bất mãn, liền đặt ly trà xuống:
- Trà nguội rồi…
Trà nguội có ý chỉ Vương Sắc Vi quá nhiễu loạn, thế cho nên nước trà đều nguội, từ trước tới giờ Vương Sắc Vi trước mặt đàn ông chưa bao giờ thất bại, liền đỏ mặt, trong lòng có chút tức giận, nhưng không dám lộ ra trước mặt Hạ Tưởng, chỉ còn ngượng ngùng nói:
- Khiến cho Phó thị trưởng Hạ chê cười, tôi sẽ rót thêm nước.
Một bên rót nước, một bên nói lên ý định mời Hạ Tưởng đến.
Vương Sắc Vi kinh doanh ở thành phố Lang lấy sản xuất độc quyền là chính, đề cập điện lực, thuốc lá và dầu mỏ, thành phố Lang cung cấp điện cục mua máy đo điện và những thiết bị liên quan, toàn bộ do Vương Sắc Vi độc quyền, những ngành khác như thuốc lá và dầu mỏ, cô ấy cũng đặt chân sâu vào, ngoài bất động sản ra, độc quyền tất cả các ngành, có thể nói cô ấy cũng ngang bằng với Nga Ni Trần.
Độc quyền ngành sản xuất có lợi nhuận cao, áp lực cạnh tranh thị trường rất ít, chỉ cần làm đủ công việc ở giai đoạn đầu, giai đoạn sau có thể ngồi yên là được. Dù sao thì đặc điểm của sản xuất độc quyền rất khó vào, hậu kỳ bớt việc thì bớt lo.
Tuy nhiên bởi vì dù gì cũng là sản xuất độc quyền, có tính duy nhất, cho nên Vương Sắc Vi không thể không có xung đột với Nga Ni Trần.
Nếu nói Vương Sắc Vi và Nga Ni Trần xảy ra xung đột không có gì là lạ, nhưng xung đột giữa Vương Sắc Vi và Nga Ni Trần là vì sơn Occupy, làm cho Hạ Tưởng không thể không cảnh giác.
Sơn Occupy là sơn Nhật Bản tạm thời không nói, Chủ tịch sơn Occupy là Sato có quan hệ tâm đầu ý hợp với Nga Ni Trần cũng có thể cho qua, nhưng ân oán giữa Sato và Ngụy Hồng Thành, làm cho Hạ Tưởng cảm thấy con người của Sato, có nhiều thành kiến.
- Sự việc là do Trần Đại Đầu gây ra…
Câu nói đầu tiên của Vương Sắc Vi lại làm cho Hạ Tưởng kinh ngạc, nhắc đến Trần Đại Đầu, cũng có liên lụy tới Dương Bối, một chuyện đã liên lụy đến hai vị cố nhân của hắn, ít nhiều gì làm cho hắn cảm thấy hơi bất an.
Trong lời nói nhỏ nhẹ của Vương Sắc Vi, Hạ Tưởng nghe rõ được chân tướng sự việc.
Sơn Occupy không những chiếm độc quyền hầu hết thị trường sơn Trung Quốc, mà giá cả còn rất cao, cho nên lợi nhuận của sơn Occupy rất khả quan, nhưng bởi vì xí nghiệp Nhật Tân có tính áp bức, không giống với xí nghiệp Âu Mĩ là, đối đãi với công nhân Trung Quốc luôn khắc nghiệt, chẳng những tiền lương không cao, mà ngày nghỉ cũng ít, các hạng trợ cấp và tiền lương tăng ca cũng chấp hành theo tiêu chuẩn thấp nhất.
Những điều ở trên đương nhiên chỉ là hành vi của các xí nghiệp, ngay cả Hạ Tưởng thân là Phó thị trưởng thường trực, cũng không chỉ trích được gì sơn Occupy. Tuy nhiên sơn Occupy vì muốn khống chế chặt chẽ định mức thị trường, không những có ảnh hưởng đến năng lực tiêu chuẩn ngành sản xuất chế định, còn ngăn cản các thương hiệu sản phẩm của những nước khác tiến quân vào thị trường trong nước, nhất là ở thành phố Lang khống chế thất cả các thương hiệu ở bên ngoài vào thành phố Lang tiêu thụ, hầu như tất cả những thị trường vật liệu xây dựng ở thành phố Lang, tiêu thụ sơn, toàn bộ đều là thương hiệu sơn Occupy.
Mặt khác mặc kệ là sản phẩm trong nước hay thương hiệu nhập khẩu, muốn nhập vào thị trường thành phố Lang, sẽ rất khó, như là không có cách nào lấy được giấy kinh doanh hợp pháp, hoặc là sau khi hoàn toàn lấy được thủ tục phù hợp điều kiện, mở cửa hàng độc quyền, cũng sẽ bị ứng phó với những hỗn loạn và phiền toái vô cùng mệt mỏi, cuối cùng chỉ có thể đóng cửa.
Nếu không sẽ bị uy hiếp, loại trừ kết hợp buôn bán của sơn Occupy, cùng với vô số các hạng mục kiểm tra, vv, tuyệt đối sẽ gây áp lực cho những thương hiệu ở ngoài vào kinh doanh, mà phải chật vật đi khỏi thành phố Lang, bởi vậy, mấy năm gần đây, không có một nhà máy thương hiệu sơn nào khác vào thành phố Lang mở cục diện mới.
Vương Sắc Vi không phải muốn làm đại lý thương hiệu sơn, cô ấy có một công trình, không muốn dùng sơn Occupy, muốn dùng thương hiệu sơn khác. Không ngờ, vừa mới ở nước ngoài kéo được một xe sơn về, ở nửa đường thì bị người khác ngăn chặn lại, sau đó bị đập đến nát nhừ.
Vương Sắc Vi biết rõ là do Nga Ni Trần làm, Nga Ni Trần và Sato cấu kết với nhau làm việc xấu, giữa y và Sato có gút mắc lợi ích, nhất định là y âm thầm làm, cô ấy liền tìm đến Nga Ni Trần, yêu cầu Nga Ni Trần đừng có quá đáng, ít nhất ngoài mặt cũng không được gây trở ngại.
Nga Ni Trần lại thề thốt phủ nhận, không thừa nhật lời chỉ trích của Vương Sắc Vi, ngược lại còn nói Vương Sắc Vi cố tình gây sự. Vương Sắc Vi tức giận quay người đi, lại điều một xe hàng từ phía nam chuyển đến, lần này cô ấy mướn không ít người để bảo vệ, không ngờ vừa vào đến thành phố Lang, vẫn bị chặn đường, trước tiên là cô ấy bị người khác cố ý đánh tơi tả, sau đó xe hàng bị bể bánh xe, cả xe hàng bị đổ xuống dốc đường rãnh thoát nước.
Vương Sắc Vi không thể nhịn được nữa, lại tìm tới Nga Ni Trần lý luận, Nga Ni Trần không những không thừa nhận, còn nói Vương Sắc Vi bôi nhọ y, y lại không đề cập đến việc kinh doanh sơn, làm gì giữ lại xe hàng của cô ấy? Cũng đúng, Vương Sắc Vi cũng không có bằng chứng cụ thể, cuối cùng đành phải ôm hận rời khỏi.
Nhưng cô ấy cũng biết rõ, là bởi vì gần đây cô ấy giành được quyền độc quyền từ tay Nga Ni Trần, Nga Ni Trần một mặt là giúp Sato ra tay, mặt khác nguyên nhân quan trọng là, mượn cớ báo thù cô ấy.
Vương Sắc Vi cũng có thế lực có thể mượn dùng, nhưng bởi vì hai xe sơn mà làm lớn chuyện, cũng không hay cho lắm, cô ấy liền nghĩ ra nhờ Hạ Tưởng ra mặt.
- Trần Đại Đầu gần như nắm hết quyền độc quyền sơn Occupy ở thành phố Lang, tôi chuyển sơn từ bên ngoài vào, chạm đến lợi ích của Trần Đại Đầu, gã là anh của Nga Ni Trần, Nga Ni Trần cản trở tôi cũng là chuyện bình thường. Còn có một điều là, tôi vừa mới từ cục thuốc lá lại phân chia ra các loại thương hiệu thuốc khác để tiêu dùng, lại tranh giành định mức của Nga Ni Trần…
Vương Sắc Vi cũng biết diễn trò, nói xong, đôi mắt đã đỏ hoe, tỏ vẻ tội nghiệp, tỏ thái độ tội nghiệp:
- Phó thị trưởng Hạ, dù sao mình cũng là bạn, mong ngài hãy giúp tôi.
Vương Sắc Vi có phải muốn mượn cớ để đem thương hiệu nước ngoài vào thành phố Lang, Hạ Tưởng không thể biết, nhưng cũng biết rõ, công trình lớn của cô ấy nếu dùng toàn bộ thương hiệu sơn khác, thì không những có ý nghĩa tượng trưng lớn, còn chiếm được 95% quyền độc quyền đánh bại được sơn Occupy ở thành phố Lang trên thị trường, cũng khiến cho Sato lo lắng vô cùng.
Đứng ở góc độ chính phủ mà suy xét, Hạ Tưởng cũng hy vọng sơn Occupy sẽ tiếp tục duy trì địa vị bá chủ, rốt cuộc sơn Occupy có hiệu quả và lợi ích càng lớn, thì thành phố Lang lấy được ích lợi càng nhiều, xuất phát từ địa điểm chủ nghĩa bảo hộ nhỏ hẹp, bất kể là chính phủ nơi đâu cũng đều hi vọng sản nghiệp địa phương sẽ trở thành ngành sản xuất đầu rồng của cả nước.
Nhưng Hạ Tưởng biết được một sự thật là, địa vị độc quyền của sơn Occupy rất nhanh sẽ bị đánh đổ, hơn nữa định mức thị trường bị thu nhỏ lại, dưới sự công kích của những sản nghiệp sơn trong nước đang dâng lên, trên thị trường bị tổn thất từ 50% trở lên.
Thực ra từ góc độ suy xét của thị trường kinh tế, nếu muốn phát triển lâu dài, sẽ không thể một nhà độc quyền, hoặc có thể nói, không thể chỉ có một nhà độc quyền. Phải phòng ngừa chu đáo, phải chuẩn bị nghênh đón thị trường khiêu chiến trước, mới có thể trong cơn sóng lớn, không bị công kích lộn xộn.
Cho nên Hạ Tưởng vừa nghe Vương Sắc Vi và Nga Ni Trần, Trần Đại Đầu cùng với những gút mắc với sơn Occupy, trong lòng đã định chủ ý nhúng tay vào việc này, mặc kệ là việc công hay việc tư, hắn cũng phải làm theo lập trường của sơn Occupy, không để cho Sato và Nga Ni Trần cấu kết khống chế thị trường, muốn làm gì thì làm.
Chỉnh đốn trật tự thị trường, vừa là lập trường công chính của chính phủ nên có, cũng là căn cứ vào lâu dài để suy xét, suy nghĩ triển vọng cho sơn Occupy. Đương nhiên, Sato có cho rằng như vậy không, Nga Ni Trần có chấp nhận đề nghị của hắn không, còn chưa biết được.
Rời khỏi Cửu Hào Công Quán, về đến văn phòng, Hạ Tưởng trước tiên gọi đến cục công an thành phố, tìm hiểu sơ tình hình, biết được thực sự nhận được cảnh sát báo hai chiến xe chở sơn gặp sự cố, cảnh sát cũng đã đến hiện trường điều tra, nhưng kết quả cuối cùng chưa được giải quyết.
Hạ Tưởng hiểu được, thế lực ngầm của Nga Ni Trần ở thành phố Lang, vô cùng khổng lồ, cho dù y đã khống chế được một bộ phận lực lượng ở cục công an thành phố, nhưng có nhiều cảnh sát ở cấp thấp hơn không dám đắc tội Nga Ni Trần, bởi vì cảnh sát cấp dưới và Nga Ni Trần tiếp xúc với nhau rất nhiều, cũng dễ dàng bị mua chuộc và uy hiếp.
Hạ Tưởng hoàn toàn có thể lý giải sự bất đắc dĩ của cảnh sát cấp thấp.
Nghĩ đi nghĩ lại, hắn quyết định tiên lễ hậu binh, tiếp xúc trực tiếp với Nga Ni Trần trước, xem có thể thuyết phục Nga Ni Trần rút lui không. Nếu ông ta chịu rút lui thì tốt, nếu không, thì cần phải áp dụng biện pháp tất yếu.
Vừa mới nhấc điện thoại lên, còn chưa kịp gọi đi, Lịch Phi lại đến báo cáo công việc.
- Lãnh đạo, vụ án trước mắt chưa có tiến triển lớn, cái chết của Lãnh Chất Phương, có nhiều manh mối đều bị chặt đứt, có một số chứng cứ quan trọng cũng không tìm thấy, rất khó làm.
Lịch Phi vừa xoa tay vừa nói, vẻ mặt có chút không tự nhiên.
Lịch Phi cũng biết rõ Hạ Tưởng điều mình đến bên cạnh hắn, nhất định trông cậy vào công dụng của anh ta, Lịch Phi từ Phó cục trưởng phân cục quận Hạ Mã một bước lên tới Phó cục trưởng cục công an thành phố, tiến một bước tiến nhỏ, đương nhiên phải cảm ơn sự dẫn dắt của Hạ Tưởng, anh ta cũng muốn mượn cái chết của Lãnh Chất Phương để lập công, nếu chẳng may có thể vặn ngã Cổ Hướng Quốc, rất có thể Hạ Tưởng sẽ lên được chính vị đúng không? Không ngờ, đã hết cách, vụ án lại không có tiến triển lớn, làm cho anh ta khó tránh khỏi chán nản, cảm thấy phụ lòng kì vọng của Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng biết được tâm tư của Lịch Phi, có một thuộc hạ có thể tự mình tìm nguyên nhân và không trốn tránh trách nhiệm như vậy, cũng là một việc may mắn, hắn liền an ủi Lịch Phi không nên để ý đến thất bại nhất thời, có lúc, sự việc thường thường sẽ có hi vọng biến chuyển.
Lịch Phi luôn lấy Hạ Tưởng là quý nhân của anh ta, bởi vì sau khi quen biết được Hạ Tưởng, anh ta mới bắt đầu từng bước vững chắc đi lên, cho nên, trong lòng của anh ta, chỉ có Hạ Tưởng mới là vật bảo đảm cho tiền đồ của anh ta.
Đương nhiên càng chủ yếu là, anh ta tin cậy Hạ Tưởng hơn nữa còn kiên định cho rằng Hạ Tưởng là người thầy người bạn từ lúc anh ta bước vào con đường chính trị, nghe xong lời Hạ Tưởng an ủi mình, Lịch Phi đi khỏi văn phòng của Hạ Tưởng, trên đường về luôn suy nghĩ, nghĩ xem có cách nào từ một hướng khác tìm ra được lỗ hỏng, nếu không vụ án sẽ không có tiến triển, thật có lỗi với sự tín nhiệm của lãnh đạo.
Vừa đi, vừa nghĩ, Lịch Phi vô tình đi tới công trường dự án khu Đại Học, ánh mắt bỗng nhiên sáng ngời, trong lòng có kế. Lúc trước Phó thị trưởng Hạ hay hòa mình vào cùng công nhân, công nhân là những người nắm được manh mối, tiếp xúc thân với họ, nhất định sẽ có nhiều thu hoạch.
Lịch Phi liền bước vào công trường, đúng lúc có một người đến tiếp đón, anh ta liền chào hỏi, sau khi nói chuyện vài câu, thì ra người này tên là Nhạn Cửu, là người phụ trách công trường…
Lịch Phi và Nhạn Cửu mới quen đã thân, càng tán gẫu càng ăn ý.
Sau khi Lịch Phi rời khỏi, Hạ Tưởng suy nghĩ một chút về cục thế trước mắt, hắn cũng dự tính được vụ án của Lãnh Chất Phương vô cùng khó, rốt cuộc sau khi người đã chết, thì rất nhiều manh mối đã bị đứt, hơn nữa tham ô nhận hối lộ chỉ là một tuyến liên hệ cơ bản, người đương sự đã chết, người tặng lễ sẽ không ai thừa nhận? Trốn còn không kịp mà lị.
Nhưng gặp khó khăn nhất định cần phải khắc phục, Lãnh Chất Phương không chỉ có quan hệ mật thiết với Cổ Hướng Quốc, cũng âm thầm qua lại mật thiết với Nga Ni Trần, điều tra những việc phía sau Lãnh Chất Phương, cũng có thể đề cập đến lợi ích của Nga Ni Trần. Muốn ở thành phố Lang lật đổ Nga Ni Trần, nhất định sẽ liên lụy đến Cổ Hướng Quốc.
Cũng có thể nói, trừ phi Cổ Hướng Quốc rơi đài, nếu không do gã ủng hộ Nga Ni Trần, giúp Nga Ni Trần che dấu ở Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, thì một Phó thị trưởng thường trực như hắn, rất khó vượt qua mặt Cổ Hướng Quốc mà ra tay với Nga Ni Trần.
Thắng lợi lần trước, chỉ là trường hợp đặc biệt, không thể phục chế. Đọ sức về sau mới gian khổ, càng không thể suy tính biết trước, bởi vì hiện tại Nga Ni Trần đã khiêm tốn rất nhiều, Cổ Hướng Quốc cũng đã thay đổi sách lược, thay đổi vô cùng cẩn thận, sau chuyện của Ma Dương Thiên thì hai người đều đã thu hồi lưỡi dao, đồng thời, Lộ Hồng Chiêm cũng lấy lui mà tiến, lấy lý do nghỉ dưỡng bệnh, âm thầm xây dựng thế lực mới.
Đối thủ, cũng không phải là kẻ đầu đường xó chợ, cũng đang tranh thủ thời gian, mở bố cục mới, tin rằng sẽ không bao lâu, giữa Nga Ni Trần, Cổ Hướng Quốc và Lộ Hồng Chiêm, sẽ thành lập một bộ máy hoàn toàn mới, là một thách thức đối với hắn sau khi đã có cục diện mới đứng vững ở thành phố Lang.
Còn cần phải gặp mặt Nga Ni Trầ nói chuyện thêm, Hạ Tưởng quyết định chủ ý, liền gọi điện thoại.