Không cần bao lâu, nhiều nhất là sau hai năm, trong viễn cảnh quy hoạch sẽ có một đường sắt thông từ Bắc Kinh đến Đài Bắc sẽ được xây dựng, vừa đúng đi xuyên qua phía đông thành phố Lang, cũng vừa đúng vị trí Cổ Hướng Quốc đề xuất xây dựng một cây cầu vượt lớn. Bây giờ bắt đầu xây cầu, sau khi xây xong thì đường sắt cũng gần như bắt đầu khởi công, đến lúc đó cây cầu vượt vừa xây xong phải phá đi.
Trong khoảng thời gian vừa xây vừa phá làm lãng phí rất nhiều sức người và của cải, đầu tư của Ủy ban nhân dân thành phố sẽ trôi theo nước, nhưng có người sẽ kiếm ổn, chính là những nhà thầu xây dựng. Thậm chí Hạ Tưởng còn có thể đoán được, chắc chắn công trình này sẽ rơi vào tay của Nga Ni Trần.
Hắn phải ngăn chặn hành vi giả vờ làm việc công kiếm lợi cá nhân của Cổ Hướng Quốc.
Bởi vì công trình của chính quyền thành phố luôn là Chính phủ đầu tư, là hành vi của Chính phủ, vì vậy, tiền tiêu là tiền của dân, ra ra vào vào, bước đầu ước chừng tổn thất tầm vài trăm triệu tệ.
Đương nhiên là Chính phủ bị tổn thất, là tiền của những người nộp thuế chứ không phải tiền của Cổ Hướng Quốc, cũng không phải tiền của Nga Ni Trần. Lúc xây dựng, Chính phủ sẽ đầu tư vào, đợi khi cầu bị phá dỡ thì Chính phủ sẽ trợ cấp tiền. Trong khoảng giữa ra và vào nhà thầu sẽ không có bất kỳ tổn thất nào, mà còn kiếm được bội thu.
Là con đường kiếm tiền kiếm chắc mà không bồi thường của quan và thương nhân kết hợp.
Các Phó thị trưởng khác không biết có biết không, còn Hạ Tưởng thì không muốn đi đoán mò nữa. Hắn biết rõ các thủ đoạn bên trong, nên hắn không thể để cho Cổ Hướng Quốc thực hiện được ý đồ.
- Thị trưởng Cổ, đề xuất xây dựng cầu vượt không được.
Hạ Tưởng cũng xen ngang vào luôn, thẳng thắn đưa ra ý kiến phản đối:
- Với quy mô của thành phố Lang, xây cây cầu vượt lớn là lãng phí người và của, không tận dụng hết tác dụng của cây cầu, tôi cho rằng không cần thiết phải xây dựng.
Ý kiến phản đối của Hạ Tưởng rất trực tiếp, không chút nể tình liền làm cho Cổ Hướng Quốc có chút mất mặt. Thực ra Cổ Hướng Quốc không biết, Hạ Tưởng là có nể mặt y, không nói thẳng ra dụng ý của y, nếu không chắc chắn sẽ làm thể diện y càng không có lỗ để chui.
- Dự án cầu vượt đã qua chuyên gia Cục quy hoạch kiểm chứng, không những thiết thực mà còn vô cùng có lợi cho sự phát triển kinh tế của thành phố, nâng cao hình tượng toàn thành phố, cực kỳ hữu dụng. Phó thị trưởng Hạ quá võ đoán rồi, một câu phủ định luôn, không phải là thái độ thảo luận vấn đề.
Cổ Hướng Quốc nói giọng rất bất mãn, có ý hợp tình hợp lý.
Khí thế Cổ Hướng Quốc trên cả thượng phong, chính là muốn đè ép Hạ Tưởng, dù sao y là Thị trưởng, đồng thời cũng là để che đậy tim đen của y. Hắn ta cho rằng Hạ Tưởng không biết nội tình bên trong, nhưng y lại không biết Hạ Tưởng là ai chứ? Hạ Tưởng rất rõ các mánh khóe ngành xây dựng, và nữa hắn còn có ưu thế mà người khác không có: Tầm nhìn xa.
Trần Trí Tiệp lên tiếng:
- Tôi cho rằng Phó thị trưởng Hạ nói có lý, với quy mô hiện tại của thành phố Yến, tổng cộng mới có hai cây cầu vượt, hơn nữa tỉ lệ sử dụng đến rất thấp. Ủy ban nhân dân thành phố Yến cũng đang suy nghĩ lại công trình cầu vượt không tận dụng hết tác dụng, là công trình thể diện. Lại kết hợp kinh nghiệm của tỉnh Yến và các thành phố khác trong nước, với tổng giá trị sản lượng và mật độ dân số trước mắt của thành phố Lang mà nói, việc xây cầu vượt cơ bản là tương đương với việc bài trí. Ý của tôi là, chi bằng lấy vốn đầu tư có hạn đem đầu tư vào nơi cần thiết hơn, ví dụ như xây một trung tâm Hội nghị lớn càng có ý nghĩa thực tế hơn xây một cây cầu vượt.
Đương nhiên Cổ Hướng Quốc rõ, Trung tâm hội nghị sẽ có lợi cho việc xây dựng kinh tế thành phố Lang hơn là một cây cầu vượt, nhưng lại bất lợi cho tính toán vụ lợi của y, cho nên y phản bác lại lời Trần Trí Tiệp:
- Thành phố Lang đúng là có viễn cảnh quy hoạch xây một Trung tâm hội nghị, nhưng Trung tâm hội nghị là Trung tâm hội nghị, cầu vượt là cầu vượt, không thể vì khởi công Trung tâm hội nghị thì không lo đến sự bất tiện đi lại của người dân. Qua so sánh, cầu vượt có lợi ích thực tế nhất với người dân, cũng thể hiện quyết tâm làm việc thiết thực vì dân của Ủy ban nhân dân thành phố nhất.
Quan tham luôn luôn có bộ mặt đường hoàng, Hạ Tưởng tận mắt nhìn thấy quan tham, lẫn cả không ít tham quan ở kiếp sau sau khi mất chức bị vạch trần, gần như ông nào cũng ra vẻ đạo mạo, người trước người sau đều to mồm giảng đạo chống tham nhũng, đề cao thanh liêm, hơn nữa còn luôn mồm vì nước vì dân. Đợi đến khi thất thế rồi, không những người dân không tin chúng là quan tham, đại quan tham, đến cả đồng nghiệp bình thường luôn bên cạnh cũng phải giật mình kinh ngạc.
Người có tài không lộ diện, tham quan cũng không lộ bộ mặt thật.
Thiệu Đinh liền phụ họa kịp thời với lời của Cổ Hướng Quốc: Tại
- Tôi thấy đề xuất của Thị trưởng Cổ là cực kỳ phù hợp với hiện trạng của thành phố Lang. Theo đà phổ cập xe cá nhân, đồng thời người nơi khác đến thành phố Lang ngày càng nhiều, hơn nữa khu kinh tế mới phía đông lại có nhà máy sơn Occupy, dòng người đi lại vô cùng dày đặc, cấp bách có một cây cầu vượt để giảm tải áp lực giao thông. Tôi tán thành đề xuất của Thị trưởng Cổ, cho rằng hoàn toàn cần thiết xây một cây cầu vượt.
- Đúng vậy, quả đúng như vậy.
Vương Nháo cũng tỏ thái độ đúng lúc, tỏ vẻ tán thành:
- Thị trưởng Cổ và Phó thị trưởng Thiệu nói đều rất có lý. Đương nhiên cách nghĩ của Phó thị trưởng Hạ từ xuất phát điểm cũng là tốt…Theo tôi thấy, cầu vượt vẫn là cần được xây dựng.
Tuy rằng Vương Nháo tán thành ý kiến của Cổ Hướng Quốc, nhưng y cũng hàm súc thiện ý với Hạ Tưởng, liền làm cho Cổ Hướng Quốc nhìn y đầy thâm ý, Vương Nháo vội vàng cúi thấp đầu, giả vờ không nhìn thấy.
Thái độ của Liễu Tiên Bính rất kiên quyết, không bì với thái độ sợ đắc tội Hạ Tưởng của Vương Nháo, y khẳng khái nói:
- Dự án xây cầu vượt cần phải khởi công, không làm không được. Thành phố Lang sắp trở thành thành phố thí điểm của vành kinh tế Bắc Kinh lớn rồi, đến cả một cây cầu vượt còn không có thì quá là làm mất hình tượng của thành phố rồi. Tôi nhận thấy không những phải xây cầu vượt, mà cần phải nhanh chóng khởi công.
Liễu Tiên Bính vô cùng khí thế, lúc nói còn phối hợp với tay múa may, rất có phong độ của một đại tướng.
Võ Nhược Lam không phải không có ý khinh miệt nhìn Liễu Tiên Bính, đầu tiên là nhẹ nhàng gõ gõ bàn, đợi khi Liễu Tiên Bính quay đầu lại nhìn cô, cô mới chậm rãi nói:
- Phó thị trưởng Liễu, ăn nói đừng có lớn tiếng quá, phòng hội nghị không lớn, ồn ào đến nỗi tai ong lên hết cả rồi, dễ mất ngủ lắm.
Chu Duệ Nhạc đang uống nước, "phì" một phát nước vương khắp đất, vội vàng xua tay:
- Ngại quá, tôi bị sặc nước một chút, mời Phó thị trưởng Võ tiếp tục.
Rõ ràng là Chu Duệ Nhạc có ý châm biếm, Liễu Tiên Bính lại không nhận ra sao? Y muốn nói gì đó, lại bị lời của Võ Nhược Lam ngắt quãng.
- Tôi cảm thấy đề xuất của Thị trưởng Cổ quá hấp tấp rồi. Cầu vượt không phải không thể xây, nhưng không phải lúc này. Hiện giờ quy mô thành phố Lang còn bé, phát triển sau này sẽ nghiêng về phía đông? Hay là nghiêng về phía bắc? Bây giờ còn chưa có định luận. Còn nữa, sau khi vành kinh tế Bắc Kinh lớn khởi công, chắc chắn tỉnh sẽ có điều chỉnh về vị trí của thành phố. Bây giờ đã hấp tấp xây cầu vượt, nhỡ không phù hợp với chính sách của tỉnh thì chẳng phải là làm mà vô dụng?
Không thể không nói, lời phát biểu của Võ Nhược Lam là có ý nghĩa hiện thực nhất, cũng có sức thuyết phục nhất. Giọng cô vừa dứt, đến cả mặt Cổ Hướng Quốc cũng hơi hơi lộ vẻ kinh ngạc, hiển nhiên là y không ngờ Võ Nhược Lam lại có giải thích sâu sắc như vậy.
Mặc dù tiếng phản đối và nghi vấn không ít, nhưng Cổ Hướng Quốc chính là muốn cướp thời gian đầu tiên là có cùng cái nhìn chung với bộ máy Chính phủ, sau đó lại trình lên Hội nghị thường vụ thảo luận tiếp. Bởi vì nếu bộ máy Chính phủ không thống nhất ý kiến, thì khi thảo luận trên Hội nghị thường vụ sẽ rất xấu hổ, dù sao bộ máy Chính phủ hiện tại có ba người là Ủy viên thường vụ, phân lượng rất nặng.
Thời gian không đợi người, đợi sau khi Bộ Đường sắt phê duyệt công văn, nếu tất cả mọi người đều biết đường sắt sẽ đi xuyên qua cầu vượt, thì dụng tâm của y sẽ tự nhiên bị vạch trần, lồ lộ hiện ra trước mắt bao người. Tin tức lúc này còn chưa chính thức tiết lộ ra ngoài, nhưng y đã biết được nội tình thông qua con đường đặc biệt, cho nên mới có ý tranh thủ khoảng thời gian chênh lệch mà kiếm một món lớn.
Dù sao, sự thay đổi về chính sách cũng không trách tội được đến đầu y, muốn kiếm tiền nhưng phải kiếm hợp tình hợp lý, và còn phải không để lại di chứng. Cho nên y liền lợi dụng sự mẫn cảm và biết trước chính sách, kiếm tiền trong phạm vi hợp tình hợp lý.
Cổ Hướng Quốc liền quyết định phát huy đầy đủ quyền uy của Thị trưởng, đè ép Hạ Tưởng:
- Tôi thấy tạm thời cứ như vậy đã, cho dù có mấy đồng chí không thống nhất ý kiến nhưng vẫn là mời các đồng chí lấy đại cục làm trọng, không nên chỉ một mặt phản đối, đồng chí nào có ý kiến thì cứ giữ nguyên ý kiến. Thái độ của tôi là, có một số dự án cần phải khởi công, có bị phản đối cũng phải làm.
Cổ Hướng Quốc vung tay, quyền uy của nhân vật số một Ủy ban nhân dân thành phố thể hiện ra hoàn toàn, hiển nhiên là không muốn cho mấy người Hạ Tưởng cơ hội phát biểu.
Hạ Tưởng thấy tình hình như vậy, biết là Cổ Hướng Quốc quyết định được ăn cả ngã về không, muốn cưỡng ép trình lên Hội nghị thường vụ để thảo luận. Cổ Hướng Quốc là Thị trưởng, có thể đập bàn quyết định trên Hội nghị thường vụ chính phủ, nhưng cầu vượt là đại sự liên quan đến lợi ích toàn thể thành phố Lang, cần phải thảo luận trên Hội nghị thường vụ, hắn liền duỗi hai tay ra:
- Nếu Thị trưởng Cổ kiên trì, tôi cũng không còn gì nói nữa, thì cứ thảo luận trên Hội nghị thường vụ là được. Có điều…
Bỗng nhiên giọng Hạ Tưởng ngừng lại, hắn lại sơ lược bổ sung một câu:
- Tôi nghĩ là nên nhắc trước Thị trưởng Cổ một chút, có những chuyện phía sau sự việc, thật ra mọi người đều biết, nói trước mặt thì tốt hơn, giấu ở sau lưng có khi sẽ nhận được hiệu quả ngược lại.
Đến lúc này, Hạ Tưởng càng hiểu rõ hơn một điều, cầu vượt được xây dựng không những ban ơn cho Nga Ni Trần và Cổ Hướng Quốc, mà còn do liên quan đến việc mua sơn với số lượng lớn có thể mang đến thu nhập phong phú cho sơn Occupy, thật đúng là thủ đoạn tài tình một mũi tên mà được ba đích.
Nhà thất bại duy nhất chính là thu nhập tài chính của Ủy ban nhân dân thành phố.
Nếu như Hạ Tưởng không có nguyên tắc, lại không can thiệp vào lợi ích của hắn thì hắn cũng giơ cao tay bỏ qua. Tiền của Chính phủ chưa bao giờ thiếu những công trình hình tượng vô ý, có ý, thậm chí công trình thành tích là tiền lệ phân chia bên trong các công trình, nhưng Hạ Tưởng không thể tha thứ xảy ra chuyện như vậy ngay dưới mắt hắn. Nói dễ nghe một chút là công trình hủ bại do quan và thương nhân kết hợp, nói khó nghe một chút chính là lợi dụng tin tức không đối xứng tiến hành phạm tội kinh tế với thủ đoạn thông minh.
Vốn gần đây sự chú ý của Hạ Tưởng bị sự việc phía sau Lãnh Chất Phương thu hút, nhưng tiến triển vụ án chậm chạp, hắn cũng vừa đúng lúc tăng mức độ quản lý làng Đại Học và ủng hộ cho tham quan nông nghiệp, chuẩn bị cống hiến nên làm cho việc xây dựng kinh tế thành phố Lang, không ngờ nào là xảy ra chuyện sơn của Vương Sắc Vi, giờ lại thêm chuyện xây cầu vượt. Hai chuyện đều có liên quan trực tiếp đến Nga Ni Trần,, có liên quan gián tiếp với Sato, vấn đề sơn Occupy, lại lần nữa tình thế đủ các kiểu mâu thuẫn đan xen bày ra trước mặt Hạ Tưởng.
Lại bởi vì Trần Đại Đầu là tổng đại lý cho sơn Occupy, Hạ Tưởng liền hiểu ra, lần gặp mặt đầu tiên giữa hắn và Sato e là sẽ không thoải mái.
Sau khi Hội nghi chính phủ kết thúc, Cổ Hướng Quốc ở lại cùng với Vương Nháo, Liễu Tiên Bính, Thiệu Đinh, tiếp tục họp nghiên cứu chi tiết vấn đề. Hạ Tưởng, Trần Trí Tiệp, Chu Duệ Nhạc và Võ Nhược Lam rời đi trước, bộ máy Chính phủ phân rõ thành hai phái.
Hạ Tưởng không về văn phòng, mà là đến thẳng văn phòng của Ngả Thành Văn, trao đổi ý kiến về đề xuất xây cầu vượt của Cổ Hướng Quốc.
Ngả Thành Văn tỏ vẻ cũng nghe nói đến chuyện này, y chưa tiến hành nghiên cứu sâu sự việc, bước đầu thấy, có tính khả thi nhất định. Hạ Tưởng cũng không tiết lộ với Ngả Thành Văn quá nhiều, mà là hàm súc chỉ ra việc khởi công hấp tấp sẽ có thể gây hậu quả không tốt, khuyên Ngả Thành Văn không nên dễ dàng ra quyết định ủng hộ.
Ngả Thành Văn thấy Hạ Tưởng trịnh trọng đề xuất, nên cũng bày tỏ thận trọng xem xét.
Sở dĩ Hạ Tưởng không vạch thẳng ra động cơ của Cổ Hướng Quốc với Ngả Thành Văn, một là hắn chỉ dựa vào phỏng đoán mà đã muốn đập bẹp Cổ Hướng Quốc thì không thích hợp lắm, hai là hắn còn phải xin chứng thực từ trên Bắc Kinh thời gian khởi công đường sắt cụ thể, có đúng là giống như những gì hắn biết. Chỉ có tổng hợp phân tích rồi rút ra kết luận mới có thể kiểm chứng dụng tâm của Cổ Hướng Quốc.
Cho dù Cổ Hướng Quốc không có tạp niệm các nhân thật, chỉ cần đường sắt đi xuyên qua phía đông thành phố, thì không được xây dựng cầu vượt, nếu không chính là công trình làm hao tổn của cải lẫn sức người.
Hạ Tưởng cũng không chậm trễ, lập tức xin chứng thực từ phía Bắc Kinh. Đầu tiên hắn gọi điện thoại hỏi Dịch Hướng Sư, sau đó gọi cho Trần Phong. Trần Phong đã chính thức đến thành phố Sơn nhậm chức, nhưng quyết định trước đó của Ủy ban Kế hoạch và Phát triển y cũng biết rất rõ. Từ câu trả lời của hai người hợp nhất lại một đáp án, không bao lâu nữa sẽ chính thức tuyên bố thành lập dự án đường sắt Bắc Kinh – Đài Bắc.
Như vậy, dụng tâm của Cổ Hướng Quốc đã không cần nói cũng biết rồi.
Buổi tối, Nga Ni Trần lại gọi điện thoại mời Hạ Tưởng dự tiệc, Hạ Tưởng lại từ chối.
Ngày hôm sau, Hạ Tưởng đi thị sát công trường làng Đại Học, chỉ đạo lựa chọn vật liệu xây dựng cần lấy nguyên tắc sử dụng thiết thực làm chính, cố gắng lựa chọn sản phẩm chất lượng tốt giá thành vừa phải, không nhất thiết phải dùng vật liệu có tiếng. Dù sao làng Đại Học không phải Trung tâm hội nghị và khu nhà ở cao cấp, lấy kiên cố, lợi ích thực tiễn làm đầu.
Theo sau đó, Hạ Tưởng nhằm vào vật liệu xây dựng cụ thể mà phát biểu cách nhìn, chỉ ra có thể lựa chọn sản phẩm sơn trong nước phù hợp, không nhất thiết phải dùng sơn sản xuất tại thành phố Lang, không nên mù quáng theo đuổi nhãn hiệu mà bỏ qua tiết kiệm chi phí.
Sau khi Tiêu Ngũ khỏi bệnh, ở lại luôn thành phố Lang phụ trách dự án làng Đại Học, chuẩn bị đặt chân tại làng Đại Học, sau đó cắm rễ ở thành phố Lang.
Tiêu Ngũ tỏ thái độ ngay, quyết định mua một lô sơn trong nước từ nhà máy phía nam, hưởng ứng đề xuất kêu gọi tiết kiệm vốn của Phó thị trưởng Hạ.
Bất động sản Giang Sơn theo đó mua liền một lô sơn sản xuất trong nước có giá trị hơn triệu tệ, vận chuyển thuận lợi đến thành phố Lang, lập tức gây ra chấn động cả thành phố.
Bao nhiêu năm nay, công trình xây dựng tại thành phố Lang chưa bao giờ dùng hãng sơn khác, bất kể là đầu tư của Chính phủ hay hành vi của doanh nghiệp, trên cơ bản là không dùng sơn Occupy thì đừng mong thuận lợi làm xong công trình. Thậm chí có lúc Chính phủ cũng ra mặt thuyết phục, không thuyết phục được thì kiểm soát bằng chính sách. Tóm lại tất cả công trình xây dựng tại thành phố Lang chỉ cần nơi nào cần sơn thì đều là sơn Occupy.
Dự án làng Đại Học nổi tiếng trong lòng người dân thành phố, nhất cử nhất động đều nhận được sự chú ý của không ít người. Dự án làng Đại Học phá lệ không sử dụng sơn Occupy, hơn nữa còn dưới chỉ thị của Phó thị trưởng Hạ, lớn tiếng mua sơn của một hãng sản xuất trong nước, chính là hãng cạnh tranh kịch liệt nhất với sơn Occupy ở Trung Quốc, nên truyền đến cho nhiều người một tin tức mang hàm ý phức tạp, không ít người nhốn nháo phỏng đoán, lẽ nào sự ủng hộ của Chính phủ dành cho sơn Occupy đã giảm bớt rồi? Gió đổi chiều rồi sao?
Sato cũng nhẫn nhịn tốt, trong lúc Hạ Tưởng mượn dự án làng Đại Học để đánh động y, y vẫn im lặng chịu đựng áp lực, vẫn không đích thân gọi điện thoại cho Hạ Tưởng, nên làm cho Hạ Tưởng thầm khâm phục tính ngoan cố của người Nhật. Được, ngoan cố phải không? Xem ngươi có thể ngang đến khi nào.
Hai ngày sau, đại diện Ngô Nhược Thiên là Lôi Nham từ Bắc Kinh đến thành phố Lang, y đến thẳng văn phòng của Hạ Tưởng, chính thức đề xuất với hắn ý muốn xây dựng nhà máy sản xuất sơn ở thành phố Lang.
Tin tức truyền ra xao động cả một vùng, làm cho Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố lẫn nhiều người dân đều bàn tán phỏng đoán, hành động này của Phó thị trưởng Hạ hoàn toàn là cách làm đoạn tuyệt đường lui của sơn Occupy, ép sát từng bước.
Cái mà mọi người nhìn thấy chỉ là vỏ bề ngoài, còn Lôi Nham bàn riêng với Hạ Tưởng những gì, đương nhiên là người ngoài không biết được. Sau khi bàn riêng với Lôi Nham xong, Hạ Tưởng rút ra kết luận, nhà họ Ngô quả là muốn mượn cơ hội đầu tư nhà máy sản xuất sơn, chính thức nhúng tay vào sự vụ của thành phố Lang.
Không chỉ là vì lợi ích kinh tế, lợi ích kinh tế thu được từ một thành phố Lang còn không được nhà họ Ngô thèm để mắt tới, mà là có ý đồ sâu xa về chính trị, rốt cuộc mũi tên sẽ hướng về nơi nào Hạ Tưởng cũng không dám khẳng định, bởi vì Lôi Nham chỉ là được Ngô Tài Dương ủy thác, đặc biệt chuyển vài lời tới hắn.
Một là, muốn Hạ Tưởng tận hết sức để Ngô Nhược Thiên xây dựng thành công nhà máy sản xuất sơn, nếu như khởi công thuận lợi, nhà họ Ngô nợ hắn một ân tình. Hai là, báo cho Hạ Tưởng, một số người ở thành phố Lang phức tạp hơn bề ngoài nhiều, chủ yếu là thế lực sau lưng bọn họ rất khổng lồ, nhắc Hạ Tưởng phải cẩn thận và cẩn thận.
Lời của Ngô Tài Dương rất có ý tứ, vừa trực tiếp vừa hàm súc, lại không cụ thể chỉ ra điểm nào để hắn phòng ngừa ai. Nhưng mặc kệ thế nào, nhà họ Ngô mượn việc xây dựng nhà máy sản xuất sơn xâm nhập vào thành phố Lang, xảy ra mâu thuẫn xung đột đầu tiên chính là với Cổ Hướng Quốc và Nga Ni Trần.
Tin tức thành phố Lang có khả năng sẽ xây thêm một nhà máy sản xuất sơn mới được lan ra, Sato chỉ kiên trì được một ngày, cuối cùng ngồi không yên nữa lần đầu chủ động gọi điện cho Hạ Tưởng.
Sato nói tiếng Trung rất lưu loát, nếu không phải là hắn ta tự xưng trước, suýt nữa Hạ Tưởng cũng nghe không ra y là người Nhật Bản. Tiếng Trung nói lưu loát là chuyện tốt, nhưng giọng điệu của y hơi cứng nhắc, lần đầu tiên tiếp xúc đã không cho Hạ Tưởng cảm giác tốt đẹp.
- Xin chào Phó thị trưởng Hạ, tôi là Sato.
Sato nói rất chuẩn, nhưng giọng điệu cũng không biết là cố ý hay vô ý mà vô cùng cứng nhắc.
- Tôi muốn nói chuyện với ngài, xin hỏi khi nào ngài có thời gian rảnh?
Bình tĩnh mà xét, sơn Occupy là dự án thu hút một lượng vốn đầu tư nước ngoài lớn nhất, đáng lý ra là nhận được Ủy ban nhân dân thành phố tiếp đãi long trọng, nhưng trọng đãi không cùng với việc phải hạ giọng khép nép. Ủy ban nhân dân thành phố khát vọng đầu tư là thật, đầu tư lại không phải cúi đầu cúi người đổi lại, mà là hai bên tự nguyện, căn cứ vào nguyên tắc hai bên cùng có lợi. Có lẽ Sato quen kiểu thái độ kiêu ngạo trước mặt những người khác ở Ủy ban nhân dân thành phố rồi, nên cũng ra giọng bề trên nói chuyện với Hạ Tưởng, liền làm cho Hạ Tưởng phải đánh một dấu hỏi về thành ý của y khi muốn gặp mặt nói chuyện với hắn.
- Ngài Sato…
Giọng nói hơi hơi đắn đo, giọng điệu của Hạ Tưởng nhàn nhạt mà xa cách.
- Gần đây bận quá, tôi không có thời gian rảnh. Với lại tôi không nghĩ ra là giữa chúng ta có cái gì cần phải nói chuyện cả.