Quan Thần

Trên thực tế theo Ngả Thành Văn nhận định, Hạ Tưởng lên chức lại một bước đi từ Phó giám đốc sở lên Giám đốc sở, xem như có được gặt hái lớn, cho dù cuối cùng không lật đổ được Cổ Hướng Quốc thì cũng coi là một thành công không nhỏ. Bởi nếu không ép Cổ Hướng Quốc đến bước đường cùng, với lý lịch kinh nghiệm của Hạ Tưởng cũng chưa đủ để đảm nhiệm chức Thị trưởng thành phố.

Bởi vậy, y thậm chí còn suy đoán, cái mà Hạ Tưởng cần có lẽ không phải là đưa Cổ Hướng Quốc ra công lý, mà là lợi dụng cơ hội nắm được thóp của Cổ Hướng Quốc thương lượng, mượn cơ hội thăng quan, nếu không, Hạ Tưởng mới đảm nhiệm chức Phó thị trưởng thường trực thành phố Lang được một năm đã thuận lợi lên chức, trở thành Thị trưởng trẻ nhất của Tỉnh Yến, tốc độ thăng tiến nhanh như vậy khiến cho người ta phải kinh ngạc.

Cho dù có cộng thêm thời gian hắn làm Chủ tịch quận và Bí thư Quận ủy ở quận Hạ Mã thì cũng chỉ hơn hai năm, trong thời gian hơn hai năm đã thăng chức từ Phó giám đốc sở lên Giám đốc sở, tốc độ thật giống như hỏa tiễn.

Mặc dù thành phố Thiên Trạch dường như là nơi không thể làm nên chiến tích, nhưng Hạ Tưởng còn rất trẻ, cho dù phải lao vào làm việc vất vả liền ba, năm năm, lập được một chút thành tích, bước tiếp theo sẽ là cấp Phó chủ tịch tỉnh rồi. Tính ra ba năm sau, cho dù là năm năm sau Hạ Tưởng cũng chưa quá 35 tuổi, 35 tuổi đã làm cán bộ cấp Phó chủ tịch tỉnh...Ngả Thành Văn hít một hơi, lại nghĩ tới mạng lưới quan hệ phía sau Hạ Tưởng, trong cuộc đối chọi với Cổ Hướng Quốc hắn luôn chiếm được thế thượng phong, với chỗ dựa vững chắc như của Cổ Hướng Quốc, cuối cùng cũng chỉ có thể đẩy Hạ Tưởng đi chứ không phải là làm gì được hắn. Hạ Tưởng mà lại không có đường thăng tiến? Chuyện đùa.

Bởi vậy đối với việc Hạ Tưởng rời khỏi thành phố Lang đến thành phố Thiên Trạch nhậm chức, Ngả Thành Văn luôn giữ thái độ lạc quan, mặc dù có chút tiếc nuối trước việc Cổ Hướng Quốc thoát nạn trong phút chót, nhưng cũng thấy vui thay Hạ Tưởng thuận lợi bước tới một chân trời càng rộng mở hơn. Y tự nhận quan hệ của mình và Hạ Tưởng cũng khá tốt, sau này Hạ Tưởng tiền đồ sáng lạn, đảm nhiệm các cương vị ngày càng quan trọng, y cũng vui mừng.

Chính vì giữ thái độ này, Ngả Thành Văn trong hơn hai mươi ngày cuối Hạ Tưởng ở thành phố Lang, ngày ngày làm việc tới đêm khuya, giải quyết các công việc trong tay gọn dàng ngăn nắp, không có một chút qua loa hay đối phó nào cũng khiến y hết sức kính phục con người của Hạ Tưởng. Nhưng cũng chính vì vậy, điều khiến y không thể ngờ tới là, chính trong giờ phút Hạ Tưởng sắp rời khỏi thành phố Lang, cách thành công chỉ còn một bước, Cổ Hướng Quốc đột nhiên bị bắt.

Hơn nữa, thái độ ngang ngược của hai người ban nãy hoàn toàn không phải người của Ủy ban Kỷ luật tỉnh. Phong cách làm việc của người từ Ủy ban Kỷ luật tỉnh luôn luôn có tình có lý, sẽ không tùy tiện lại càng không cứng rắn như vậy, chẳng lẽ hai người vừa rồi là người của Viện kiểm sát?

Thân là Bí thư Thành ủy một chút sự tình cũng không biết, Thị trưởng bị bắt ngay trước mắt mình, nên trong lòng Ngả Thành Văn cũng cảm thấy hoảng sợ. Y biết, độ phức tạp trong cuộc đấu chính trị lần này vượt qua sự tưởng tượng của y.

Không biết thì không biết, cũng tốt cho việc tránh xa rắc rối, giữ được sự yên bình.

Sau khi Cổ Hướng Quốc bị áp giải lên xe, các Ủy viên thường vụ Thành ủy có mặt đều sửng sốt một lúc mới phản ứng lại, theo sau là những tiếng "xì xào" lan khắp hội trường…Mọi người đều là các nhân vật từng trải trên quan trường, từng thấy Ủy ban Kỷ luật bắt người ngay trong hội trường, từng thấy Ủy ban Kỷ luật tuyên bố bắt giam cán bộ cấp cao tại chỗ, nhưng chưa từng thấy Thị trưởng đương nhiệm của một thành phố bị áp giải trực tiếp lên xe như một tên tội phạm.

Nhìn kỹ lại, trời đất, Cổ Hướng Quốc bị áp giải trực tiếp lên xe chở tù.

Tương đương với việc Thị trưởng đương nhiệm đã vô cùng hiếm gặp một bước đến đúng chỗ, không trải qua các điều tra của Ủy ban Kỷ luật tỉnh, không trải qua các qui tắc bắt giam thông thường, mà là trực tiếp bước vào qui trình tư pháp. Chốn quan trường trong nước, không thể nói là chưa từng có nhưng cũng chưa từng nghe qua.

Theo sau, từ trên xe bước xuống một người, có người nhận ra ông ta, chính là Phó cục trưởng Cục chống tham nhũng tỉnh - Phó Hiểu Văn.

Phó Hiểu Văn tuyên bố trước mọi người có mặt tại Thành ủy thành phố Lang, được sự phê chuẩn của Viện kiểm soát tối cao, Cục chống tham nhũng của Viện kiểm soát nhân dân tỉnh Yến đã thi hành biện pháp cưỡng chế đối với tội phạm tình nghi Cổ Hướng Quốc, thành lập án điều tra và bắt tạm giam Cổ Hướng Quốc.

Trên chốn quan trường trong nước, Cổ Hướng Quốc là cán bộ Đảng chính trị đầu tiên bị bắt tạm giam trực tiếp với thân phận là Thị trưởng đương chức, nhất định sẽ để lại dấu ấn sâu sắc trên lịch sử quan trường.

Phó Hiểu Văn làm việc nhanh gọn quyết đoán, sau khi thông báo xong liền bắt tay với Ngả Thành Văn, các ủy viên khác ông ta đều không thèm để ý. Lại cố ý bắt tay với Hạ Tưởng, còn nói nhỏ gì đó với hắn, sau đó Phó Hiểu Văn dẫn theo mấy người lên tầng trên, trực tiếp mở cửa văn phòng của Cổ Hướng Quốc, bắt đầu tra khám.

Mặt khác có người xông thẳng vào nhà Cổ Hướng Quốc tiến hành niêm phong.

Người của Cục chống tham nhũng làm việc hiệu quả rất cao, trong vòng nửa tiếng đồng hồ đã thu được kết quả. Chỉ riêng số tiền mặt lục soát được từ nhà và văn phòng của Cổ Hướng Quốc đã gần 15 triệu tệ, trong đó tiền mặt cất giữ trong văn phòng là khoảng 200 nghìn tệ. Bước đầu nhận định, số tiền này là tiền tham ô mà Cổ Hướng Quốc mới thu về chưa kịp xử lý chuyển đổi.

Ngoài số lượng lớn tiền mặt, từ nhà và văn phòng của Cổ Hướng Quốc còn lục soát ra được gần trăm bức tranh chữ quý giá, hơn 10 đồng hồ Rolex, cùng một lượng lớn ảnh chụp xuất ngoại của Cổ Hướng Quốc với nhiều người phụ nữ khác, trong đó bao gồm một số nữ nhân viên công vụ mà phần lớn là các nữ viên đại học mới được điều đến Ủy ban nhân dân Thành ủy thành phố Lang.



Xe của Cục chống tham nhũng cuốn bụi mà đi, vừa rồi vẻ mặt Cổ Hướng Quốc còn đắc ý, giờ bị nhốt trong xe tù không ai nhìn thấy được biểu hiện của y, cũng không thể biết hắn đang đau khổ thế nào. Từ sung sướng mãn nguyện đến trở thành tù nhân, sự việc xảy ra ngắn ngủi chỉ trong vài phút, đổi là người khác cũng không thể chấp nhận sự thay đổi lớn đến như vậy.

Tốc độ xe của Cục chống tham nhũng rất nhanh, trong nháy mắt đã mất hút khỏi tầm mắt, dường như đang tuyên bố với mọi người, mọi thứ của thành phố Lang vẫn nằm trong lòng bàn tay của Tỉnh ủy.

Không ít người ngầm cảm thấy kinh hãi, cũng có người mồ hôi ướt đầm, thậm chí còn có kẻ 2 chân run rẩy, bởi vì thời gian trước qua lại quá thân mật với Cổ Hướng Quốc mà hối hận không kịp. Cơn gió chính trị chuyển hướng thật quá nhanh, là gió đông nam tây bắc hay là gió xoáy đều thổi đến nỗi khiến cho người ta đau đầu chóng mặt, không tìm được lập trường.

Nên theo ai mới bảo đảm chỗ đứng của mình vững chắc đây, không ít kẻ đều đang băn khoăn.

Tuy nhiên, thái độ của mọi người khi nhìn sang Hạ Tưởng là sự kính phục không nói nên lời, rõ ràng Hạ Tưởng bị người ta đá ra, trong cuộc giao chiến với Cổ Hướng Quốc tương đương với việc thất bại, không ngờ đúng lúc Hạ Tưởng sắp lên đường, một bước nữa là thành công, thì lại trực tiếp "tiễn" Cổ Hướng Quốc vào Viện kiểm soát. Mưu kế này, mánh khóe này khiến cho mọi người khâm phục sát đất.

Rõ ràng vừa mới bắt tay cáo biệt Hạ Tưởng, cũng không biết là ai khởi đầu, mọi người đều lần lượt bắt tay với hắn lần nữa, ngay cả Ngả Thành Văn cũng bị đẩy ra một phía, không chen được lên trên. Loạn rồi, loạn hết rồi, không còn qui tắc gì hết, cả hội trường đều trở nên rối loạn.

Hạ Tưởng vẫn giống như lúc trước, không có chút đắc ý hay hưng phấn gì, lần lượt bắt tay cáo biệt mọi người. Người khác có lẽ không biết rõ sau lưng diễn ra chuyện gì, nhưng hắn thì biết, Cổ Hướng Quốc không trải qua một trình tự bắt giữ nào mà trực tiếp bị bắt tạm giam hình sự. Bề ngoài có vẻ là hợp lẽ, thực chất sau lưng đã có không ít tính toán bí mật kinh thiên động địa.

Trong hơn hai mươi ngày cuối ở thành phố Lang, Hạ Tưởng một mặt bàn giao hết công việc trong tay, mặt khác tiến hành phân tích những chứng cứ mà Thụy Cái giao cho hắn, rồi lần lượt đối chiếu chứng cứ trong tay hắn và chứng cứ của Thụy Cái, sau cùng sắp xếp, chỉnh lý ra các phần liên quan phân làm hai bản, một bản giao cho Lý Ngôn Hoằng, một bản giao cho lão Cổ.

Giao cho Lý Ngôn Hoằng là để gia tăng sức nặng cho anh ta. Giao cho lão Cổ là để lão Cổ ra mặt, giao nộp cho Ủy ban kỷ luật Trung ương.

Không phải là chỗ dựa của Cổ Hướng Quốc rất lớn sao? Tốt thôi, chỗ dựa có mạnh nữa cũng phải giữ gìn sự công bằng của pháp luật, cũng phải có một mặt chính nghĩa, cũng cần phải đối diện với tội danh tày trời của Cổ Hướng Quốc.

Chứng cứ của Thụy Cái dẫn tới việc bắt giữ Cổ Hướng Quốc, đã rung lên hồi chuông báo tử. Bạn đang đọc truyện được tại

Quá trình cụ thể Hạ Tưởng cũng chỉ nghe qua lời lão Cổ tường thuật lại. Theo lão Cổ nói, ông ta trực tiếp gửi tài liệu tới tay Thủ tướng, sau khi Thủ tướng xem xong vô cùng tức giận, đập bàn, sau đó đưa ra chỉ thị quan trọng chuyển xuống cho Ủy ban Kỷ luật Trung ương.

Ủy ban Kỷ luật Trung ương lập tức hành động, chuẩn bị tiếp nhận vụ án thì bị cấp trên ép xuống, không tiến hành bước điều tra tiếp theo. Ngay cả chỉ thị của Thủ tướng cũng không có tác dụng, lão Cổ còn chưa kịp tức giận, ông cụ Ngô đã phát hỏa rồi.

Cơn giận của ông cụ Ngô không phải do Hạ Tưởng châm ngòi, mà là do Liên Nhược Hạm vô tình gây nên.

Việc Hạ Tưởng ở thành phố Lang giao tranh với Cổ Hướng Quốc, ông cụ Ngô cũng biết chút ít nhưng không quan tâm nhiều. Theo ông nghĩ, đối thủ chính trị ở đâu cũng có, chẳng có gì lạ, nếu bản thân Hạ Tưởng không cứng rắn, thì cũng không có tiền đồ gì.

Điều khiến ông không thể ngờ tới là, cuộc đấu giữa Hạ Tưởng và Cổ Hướng Quốc, bởi chỗ dựa của Cổ Hướng Quốc quá lớn kinh động cấp trên, hơn nữa tầng trên đã có lời, khiến cho ông vốn là một người an phận thủ thường cũng không thể đứng yên.

Chủ yếu cũng là do không biết từ đâu ông cụ có được một bản chứng cớ của Cổ Hướng Quốc mà Hạ Tưởng thu thập, sau khi xem xong mặt mày biến sắc:

- Y là cái thứ gì, cũng xứng đáng làm đối thủ của Hạ Tưởng? Y không đổ, thì Hạ Tưởng sau này làm sao có thể giữ được niềm tin? Không thể vì một tên Cổ Hướng Quốc mà hủy đi niềm tin của Hạ Tưởng.

Ông gọi vài cuộc điện thoại, không lâu sau, sau khi Lý Ngôn Hoằng nhận được chứng cứ mà Thụy Cái giao cho Hạ Tưởng, đồng thời cũng nhận được một cú điện thoại bí mật, lúc đó y vô cùng phẫn nộ, sau khi nói chuyện với Viện trưởng Viện kiểm soát tỉnh, quyết định phương án bắt giữ.

Trước khi thực thi kế hoạch, Lý Ngôn Hoằng đã nói rõ tình hình với Phạm Duệ Hằng. Phạm Duệ Hằng lúc đó biết rằng thế trận đã mất, mặt khác chứng cứ tội trạng của Cổ Hướng Quốc đã rõ rành rành, muốn giấu không giấu nổi. Bởi vì cho dù tỉnh Yến muốn che đậy, trên Bắc Kinh cũng sẽ có người lật nắp, hơn nữa trước khi Lý Ngôn Hoằng báo cáo, ông ta đã nhận được sự cho phép của Viện kiểm sát tối cao.

Phạm Duệ Hắng ngầm chấp nhận tham gia hành động.

Khi Lý Ngôn Hoằng từ biệt, Phạm Duệ Hắng còn đứng lên tiễn khách một cách lễ độ, người ông ta tiễn không phải là Lý Ngôn Hoằng, mà đang kính chào nhà họ Ngô đứng phía sau Lý Ngôn Hoằng.

Bởi đề nghị điều Hạ Tưởng đi thành phố Thiên Trạch lần trước chưa được hội ý Bí thư thông qua, mà lần này đột nhiên nhắc lại chuyện cũ, rất nhanh chóng liền nhận được sự chấp thuận. Ngay cả Tống Triêu Độ cũng bỏ phiếu tán thành, nghe nói có bóng dáng của nhà họ Ngô trong vụ này.

Nhà họ Ngô không muốn Hạ Tưởng ở lại thành phố Lang, muốn điều hắn đến thành phố Thiên Trạch, bởi vậy lại một lần nữa tác động đến thế cục của tỉnh Yến. Còn về tại sao nhà họ Ngô lại muốn Hạ Tưởng rời khỏi thành phố Lang, Phạm Duệ Hắng chỉ biết một mà không biết hai.

Nhà họ Ngô coi thành phố Lang là nơi của tầng lớp bình dân trong số tầng cao, còn thành phố Thiên Trạch lại là địa bàn của các gia tộc có thế lực, điều Hạ Tưởng sang đó là có dụng ý lớn, rõ ràng là muốn Hạ Tưởng vạch rõ ranh giới với tầng lớp bình dân.

Hạ Tưởng…đúng thật là một cái bánh thơm, mới tránh xa nhà họ Mai một chút, thì lại nhanh chóng qua lại với nhà họ Ngô. Phạm Duệ Hằng đau đầu lo nghĩ, sau này nếu là chuyện của Hạ Tưởng, ông ta ít động vào là tốt nhất, phòng tránh chẳng may không cẩn thận thì lại mất lòng ai đó. Ông ta không phải là Ủy viên Bộ Chính trị, sức ảnh hưởng trong tầng lớp trên có hạn, tiếng nói cũng vô cùng bé nhỏ.

Hạ Tưởng quả thật cũng không đơn giản, Thủ trưởng trên Trung ương đã cất lời rồi, các vấn đề liên quan tới Cổ Hướng Quốc coi như xong, nhưng Hạ Tưởng thì lại không thể bỏ qua, hắn nhất định phải dẫm nát Cổ Hướng Quốc, có dũng khí, cũng có quyết đoán.

Chỉ có điều hắn dám làm trái ý nguyện của Thủ trưởng trên Trung ương, cho dù bên trên có người đỡ cho hắn, sau này muốn đi lên các chức vụ càng quan trọng hơn thì sợ rằng cũng sẽ gặp phải không ít trở ngại.

Thế nhưng, Phạm Duệ Hằng nghĩ một lúc vẫn quyết định gọi điện thoại cho Phạm Tranh:

- Hạ Tưởng sau ngày Quốc khánh sẽ đến nhậm chức ở thành phố Thiên Trạch, trong lễ quốc khánh sẽ ở thành phố Yến, con nên qua lại nhiều hơn với hắn.



Bởi xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, Hạ Tưởng bị muộn hơn một giờ so với kế hoạch. Đang lúc chuẩn bị xuất phát, Thành ủy thành phố Lang nhận được điện thoại của Tỉnh ủy, do Hạ Tưởng nhậm chức mới sau ngày lễ Quốc khánh, còn cách khoảng 10 ngày nữa, nên yêu cầu Hạ Tưởng làm tốt công tác cuối cùng ở thành phố Lang, tạm thời chủ trì công việc của Ủy Ban nhân dân thành phố.

Kết quả Hạ Tưởng không thể lên đường, đành phải ở lại, bởi trong chốc lát thành phố Lang đã điều đi một vị Phó thị trưởng thường trực, bắt giữ một vị Thị trưởng, giống như là bỗng chốc thiếu đi hai vị trí chủ chốt. Tỉnh ủy còn chưa kịp phái người thích hợp đến nhậm chức, Ủy ban nhân dân thành phố không thể không có người chủ trì các hoạt động thường ngày. Mặc dù Hạ Tưởng đã bàn giao xong công việc, nhưng là tạm thời đảm nhiệm trọng trách nên cũng không có gì để nói.

Ngày thứ hai, Tỉnh ủy chính thức tuyên bố khai trừ Cổ Hướng Quốc ra khỏi Đảng, cách chức Phó bí thư Thành ủy thành phố Lang của Cổ Hướng Quốc.

Chiều hôm đó thành phố Lang triệu tập khẩn cấp Hội nghị Đại biểu nhân dân, mọi người biểu quyết thống nhất thông qua Nghị quyết cách chức Thị trưởng Ủy ban nhân dân thành phố Lang của Cổ Hướng Quốc.

Chuyện đùa, người bị bắt tạm giam mà còn đảm nhiệm chức vụ trong Đảng chẳng khác nào là trò cười lớn cho thiên hạ. Tất cả các quyết định cách chức đều diễn ra nhanh chưa từng thấy, thể hiện quyết tâm trừng trị tham quan không thể nhân nhượng của Đảng.

Thành phố Lang thật sự sôi sục.

Trên khắp nẻo đường mọi người thi nhau bàn tán, nói đến Thị trưởng Cổ đạo mạo nghiêm trang không thông qua thẩm vấn mà bị áp giải trực tiếp lên xe tù, nói đến Phó thị trưởng Hạ đề cao chính nghĩa, lật lại biết bao vụ án oan, nói Phó thị trưởng Hạ đập tan thế lực đen tối của Nga Ni Trần, trả lại sự bình yên cho thành phố Lang. Tất cả mọi người đều vui mừng khôn xiết, vô cùng kính phục Hạ Tưởng.

Nhưng tin Hạ Tưởng bị điều đi đều khiến mọi người vương vấn trong lòng. Phó thị trưởng Hạ là một Phó thị trưởng tốt, không những loại bỏ các thế lực đen tối lộng hành lâu năm ở thành phố Lang, giúp người dân thành phố cuối cùng cũng không phải lo lắng đề phòng mọi lúc mọi nơi, còn kéo về vốn đầu tư lớn cho thành phố, vực dậy dự án làng Đại học sắp sửa đóng cửa, lại khởi công chương trình tham quan nông nghiệp. Chỉ trong vòng một năm ngắn ngủi, đã kéo về số tiền đầu tư hơn mấy tỉ cho thành phố, tạo ra hàng nghìn công ăn việc làm.

Nói Hạ Tưởng là Phó thị trưởng có nhiều thành tích nhất từ khi thành phố được xây dựng cũng không có gì khoa trương, dù cho Phó thị trưởng Hạ chỉ là Phó thị trưởng thường vụ, nhưng trong mắt của bàn dân thiên hạ, hắn chính là Thị trưởng giỏi nhất.

Tuy rằng Hạ Tưởng không lên chức ở thành phố Lang, nhưng hiện giờ hắn tạm thời chủ trì toàn bộ công việc của Ủy ban nhân dân thành phố, cũng coi như là đảm nhiệm chức vụ Thị trưởng thành phố Lang trong vài ngày, tính ra cũng là Thị trưởng đương nhiệm thời gian ngắn nhất trong lịch sử thành phố, nhưng tuyệt đối không ảnh hưởng đến dấu ấn sâu sắc mà hắn để lại.

Hạ Tưởng lưu lại thành phố Lang thêm ba ngày, vừa đúng là ba ngày cuối của tháng 9. Trên thực tế đều là một số công việc trong giai đoạn cuối, không có việc gì to tát, nhưng hắn cũng vô cùng cẩn thận, làm tốt cương vị cuối cùng này, thậm chí trong vòng 3 ngày còn đàm phán ổn thỏa một hợp đồng đầu tư từ thủ đô.

Các Ủy viên Thành ủy thành phố Lang từ sự kính sợ ban đầu với Hạ Tưởng, giờ đây đã trở thành sự kính phục.

Sau đó đến kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, sau kỳ nghỉ, Hạ Tưởng phải về thành phố Yến. Khác với lần trước chỉ có các lãnh đạo Thành ủy đại diện, lần này tất cả các nhân viên của Thành ủy đều đến chia tay Hạ Tưởng.

Cảnh chia tay khiến người ta vô cùng cảm động.

Nếu nói ngày trước người ở Thành ủy không hiểu về con người của Hạ Tưởng, nhưng giờ đây Hạ Tưởng sắp đi, mọi người lại nhớ đến những điều tốt của hắn, đều không nỡ rời xa. Đặc biệt là Lý Tài Nguyên, có thể nói sự xuất hiện của Hạ Tưởng đã làm thay đổi vận mệnh cuộc đời anh ta, trước mặt biết bao người, anh ta bật khóc tức tưởi, hoàn toàn không để ý tới hình tượng của mình.

Lưu Nhất Lâm cũng vô cùng xúc động. Có thể quen biết Hạ Tưởng khiến cô cũng rất vui, mặc dù quan hệ giữa cô và Hạ Tưởng không thật thân thiết, luôn có một khoảng cách giữa 2 người, cũng không có chút tình ý nào như mong đợi, thật khiến người ta tiếc nuối. Nhưng Hạ Tưởng trước sau vẫn là người đàn ông trẻ nhất, có trách nhiệm nhất, nhiệt tình nhất mà cô từng gặp. Đúng vậy, rất đàn ông, cô không muốn dùng chữ quan viên hay cán bộ để xưng hô với Hạ Tưởng, trong mắt cô Hạ Tưởng là một người đàn ông tốt xứng đáng được trân trọng bởi một người phụ nữ biết nhìn nhận.

Nói thật, trong các Ủy viên thường vụ của thành phố Lang, người luôn đồng cam cộng khổ nhất với Hạ Tưởng là Trương Anh Tịch, người kính nể Hạ Tưởng nhất cũng là anh ta. Trương Anh Tịch là một người rất trọng nguyên tắc, đồng thời cũng rất cần cù chăm chỉ. Mới đầu anh ta cũng không thích Hạ Tưởng, cảm thấy Hạ Tưởng rất hay gây sự, luôn khơi mào cho các rắc rối, sau này anh ta mới phát hiện, không phải Hạ Tưởng gây chuyện mà là Hạ Tưởng coi trọng chính nghĩa hơn người khác, không quen nhìn những kẻ làm xằng làm bậy lộng hành bá đạo, không quan liêu như những người nhắm mắt làm ngơ trước tội ác.

Hạ Tưởng, có mặt thủ đoạn cứng rắn mạnh mẽ, có mặt thủ đoạn cao siêu, cũng có mặt vô cùng căm ghét cái ác.

Hạ Tưởng rời chức, Trương Anh Tịch vô cùng xúc động, lưu luyến không rời. Theo anh nhận định, Hạ Tưởng có thể thi triển bản thân tại thành phố Lang, nhất là bây giờ Cổ Hướng Quốc đã bị lật đổ, vốn dĩ nên để Hạ Tưởng lên nắm quyền, nhưng Hạ Tưởng lại bị điều đến thành phố Thiên Trạch, có thể nói đây là một tổn thất lớn của thành phố Lang.

Trong lòng Hạ Tưởng cũng vô cùng cảm động, nhìn từng khuôn mặt đầy vẻ nhiệt tình, tin rằng cũng có không ít người thật lòng muốn níu giữ hắn, nhưng chính trị là chính trị, cũng có lúc không theo ý mình, hắn cũng muốn tiếp tục ở lại thành phố Lang làm việc, nhưng không có cách nào khác, có người muốn chuyển hắn đi.

Vẫy tay cáo biệt thành phố Lang, cáo biệt một chặng đường đầy chấn động, Hạ Tưởng nghĩ trong lòng, có thể do thành phố Thiên Trạch nghèo khó nên sẽ ổn định hơn nhiều, tốt cho việc dốc toàn lực phát triển kinh tế, làm nhiều việc tốt cho nhân dân.

Trên đường đi về, đến đầu đường cao tốc, hắn quay đầu nhìn lại thành phố Lang lần cuối, trong lòng Hạ Tưởng rối bời, lắc đầu không muốn nghĩ tiếp, đành để Tiêu Ngũ tiến vào cao tốc hướng về thành phố Yến. Vệ Tân đã sớm rời khỏi thành phố Lang, trở về thành phố Yến, giờ đây đi cùng Hạ Tưởng là nhóm người của Tiêu Ngũ.

Xe chậm rãi đi vào trạm thu phí, sau đó chạy vào đường phụ, trước mặt hiện ra các ngã rẽ, một đường dẫn tới thủ đô, một đường dẫn tới thành phố Yến. Tiêu Ngũ vừa xoay tròn vô lăng, đang định cho xe chạy vào đường đến thành phố Yến, thì điện thoại của Hạ Tưởng đột nhiên rung lên.

Là Nga Ni Trần.

Hạ Tưởng chần chừ một lúc mới nhận điện thoại, lập tức truyền đến giọng nói hổn hển của Nga Ni Trần:

- Phó thị trưởng Hạ xin hãy cứu tôi, cứu giúp tôi, tôi dập đầu trước ông…

Thanh âm thê thảm, tuyệt vọng.

- Đã xảy ra chuyện gì?

- Xin ngài cứu giúp con gái tôi, chúng bị bắt cóc tại thủ đô, chúng…sắp bị người ta làm nhục rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui