Mưa suốt cả đêm, đến khi trời sáng mới dần dần ngừng hẳn.
Năm rồi ở Bắc Kinh, vào mùa thu ít khi có mưa lớn như vậy. Sau một trận mưa mùa thu, không khí trở nên mát mẻ hơn, khi đưa Hoa Nhài Vàng, Hoa Nhài Bạc trên đường đến sân bay đi được nửa đường tốc độ xe quá nhanh đã bắn nước ven đường tung tóe lên người của một cụ già đi đường, Hoa Nhài Vàng và Bạc vội vàng bảo dừng xe lại, chạy khoảng hơn chục mét đến xin lỗi cụ già và đưa cho cụ mấy trăm nhân dân tệ.
Bỗng nhiên Hạ Tưởng liền nhớ tới tình cảnh lúc mới gặp Hoa Nhài Vàng, Hoa Nhài Bạc, hai cô gái gọi người đến cứu gia đình bị rơi xuống nước, họ ra sức và ra của, chạy đôn chạy đáo, cứ như một đóa hướng dương đẹp vô cùng, thuần khiết đến động lòng người.
Hạ Tưởng không khỏi có chút thất vọng, nhớ tới đêm qua có một giấc mộng đẹp, trên mặt có chút son thơm, mà lời nói như mê sản của Hoa Nhài Vàng, Hoa Nhài Bạc còn vọng bên tai:
- Ở cùng anh một đêm, là để trả nghĩa, nhưng không để cho anh đạt được, là muốn trả thù anh đã hại ba tôi. Nhưng anh cũng có thể yên tâm, chị em tôi suốt đời này sẽ không lấy chồng, giữ thân vì anh.
Đúng vậy, Hạ Tưởng ở cùng Hoa Nhài Vàng và Bạc một đêm, chính xác mà nói là Hoa Nhài Vàng và Bạc muốn hắn ở cùng với họ một đêm cuối cùng khi còn ở trong nước. Đêm đó, hắn không có làm tổn thương họ, đêm đó, không có gì để dư vị, ba người không nói lời nào, cuối cùng chỉ đến khi trời gần sáng, Hoa Ngài Vàng và Bạc lấy hết can đảm mỗi người hôn lên má hắn một cái.
Không phải hôn nhẹ mà là dùng sức hôn lên má, hơn nữa hai người còn rưng rưng nước mắt.
Điều khiến cho Hạ Tưởng không ngờ là khi đến sân bay, lúc sắp lên máy bay Hoa Nhài Bạc vốn luôn lạnh nhạt với hắn thì lại can đảm nhất, đột nhiên chạy đến ôm hắn, hôn lên môi hắn, sau đó thì quay người bỏ đi:
- Tôi sẽ nhớ anh cả đời, cũng hận anh cả đời.
Hạ Tưởng đứng bất động, trong lòng đờ đẫn, mãi đến khi tiếng máy bay vang lên, xác nhận Hoa Nhài Vàng và Bạc đã đi rồi, có lẽ cả đời cũng sẽ không về nước nữa, hắn mới từ tốn nhấc chân bước đi. Cả đời này, hắn chưa từng thấy đau thương như vậy, cũng không biết vì sao trong lòng cảm thấy nặng nề như đám mây u ám trên trời.
Tiêu Ngũ đưa tờ khăn giấy, Hạ Tưởng mới giật mình bừng tỉnh, đưa tay lên lau khóe mắt, không rơi lệ… nét mặt của Tiêu Ngũ rất kì lạ, đã nhắc nhở một câu:
- Trên môi chảy máu kìa.
Hạ Tưởng lau môi, mới cảm thấy môi đau như kim châm. Một người phụ nữ càng yêu sâu đậm bao nhiêu thì càng hận sâu đậm bấy nhiêu, trước lúc rời khỏi còn khắc cốt ghi tâm mà cắn một cái, liền khiến cho Hạ Tưởng hiểu được dưới vẻ ngoài lạnh nhạt của Hoa Nhài Bạc có một tấm lòng cuồng loạn và cuồng nhiệt.
Đi rồi cũng tốt, nếu không lại mắc vào khoản nợ tình cảm thì thật là không có cách để hoàn trả. Hắn vò khăn giấy thành một cục, ném vào thùng rác, liền nhìn Tiêu Ngũ một cái có ý là bây giờ đi về.
Không ngờ Tiêu Ngũ lại hiểu sai, hiểu lầm ý của Hạ Tưởng, y cười hi hi nói:
- Lãnh đạo cứ yên tâm, tôi không nhìn thấy gì hết, lúc nãy đang ở ngoài nhìn mưa rơi.
Hạ Tưởng dở khóc dở cười, đưa chân đá Tiêu Ngũ một cái:
- Nghĩ đến việc chính đi, khẩn trương về họp với Bộ trưởng Thạch.
Bộ trưởng Thạch hôm qua cũng không có về khách sạn mà ông ta ở cùng với con của mình. Khi Hạ Tưởng và Tiêu Ngũ đến khách sạn thì Bộ trưởng Thạch còn chưa về, hai người lại ngồi đợi một hồi thì nhận được điện thoại của Bộ trưởng Thạch.
- Thị trưởng Hạ, vừa nãy nhận được điện thoại của Thành ủy Thiên Trạch nói là đường còn chưa thông, e rằng phải đợi đến chiều… như vậy đi, cứ ở lại Bắc Kinh thêm nửa ngày, dù sao cũng không gấp, anh nghĩ sao?
Phó trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy cũng không vội, cho dù hắn có vội cũng không được, Hạ Tưởng đành phải nhận lời. Tuy nhiên nghĩ lại thấy sự việc cũng thật buồn cười, Bắc Kinh cách thành phố Thiên Trạch chỉ hơn 100 km, đi đường cao tốc chỉ mất khoảng 1 giờ, vào lúc này đường lại chưa thông, đã đợi ở Bắc Kinh gần hai ngày rồi, chẳng lẽ nói mở đầu không thuận lợi cho thấy hành trình ở Thiên Trạch sẽ rất gập ghềnh sao?
Nếu tạm thời không đi được, vậy thì cứ tiếp tục nghiên cứu tình hình hiện tại ở thành phố Thiên Trạch, Hạ Tưởng vừa mới mở máy tính ra, lên mạng đăng nhập vào QQ liền có một tin nhắn:
- Này, một thời gian nữa em sẽ đến thành phố Thiên Trạch, hứ!
Là Vệ Tân.
Trong lễ Quốc Khánh, Vệ Tân ở thành phố Yến bận lo xem nhà mua nhà, dưới sự khuyên bảo của cô ấy cha mẹ cuối cùng cũng đồng ý dọn đến thành phố Yến ở, cô ấy bận rộn kinh khủng, không có dịp gặp mặt Hạ Tưởng, càng rất ít gọi điện thoại. Hạ Tưởng càng bận hơn, cho nên hai người thỉnh thoảng liên lạc với nhau cũng chỉ qua truyenfull.vn.
Nickname của Vệ Tân tên là Nháy Mắt, người khác có lẽ nghĩa rằng là có ý tinh nghịch, Hạ Tưởng lại nghĩ rằng là khi ông trời nháy mắt là muốn trêu đùa hắn. Kiếp trước, khiến cho Vệ Tân nóng ruột gan vì hắn, trong kiếp này, khiến hắn luốn mong nhớ Vệ Tân. Căn bệnh bí ẩn của Vệ Tân rốt cuộc cũng là một vết đau âm thâm trong lòng hắn. Bạn đang đọc truyện được tại
Hạ Tưởng mỉm cười, trả lời một câu:
- Tùy em thôi, anh sẽ dọn dẹp đón chào.
Vệ Tân không online, hắn liền bắt đầu nghiên cứu tài liệu.
Vốn nghĩ rằng có thể nhanh chóng kìm lòng lại, tập trung vào công việc, không ngờ xem tư liệu cả nửa ngày trời cũng không vô được chữ nào, nếu là bình thường thì không thể tưởng tượng được, Hạ Tưởng tự nhận mình biết tự tiết chế hơn người, hôm nay lại làm sao vậy?
Lúc này, Hoa Nhài Vàng và Bạc hẳn là đang ở trên không trung cao hơn nghìn mét, bay đến một đất nước xa lạ. Hắn biết, Hoa Nhài Vàng và Bạc còn có gì đó đọng lại trong lòng hắn, mặc kệ là lòng nặng trĩu hay là áy náy, hoặc là tiếc nuối cùng đều khiến cho hắn khó có thể bình tĩnh được.
Hạ Tưởng vội vàng đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, mở cửa ra hít thở không khí trong lành, muốn thả lỏng tinh thần. Vừa mới thưởng thức cảnh sắc của Bắc Kinh sau cơn mưa, chuông điện thoại lại vang lên không đúng lúc.
Là điện thoại của Tỉnh ủy.
Hạ Tưởng nhận ra là số điện thoại từ văn phòng của Tống Triêu Độ, trong lòng liền căng thẳng, vội bắt máy:
- Chủ tịch tỉnh Tống…
- Hạ Tưởng, còn ở Bắc Kinh hả?
Tống Triêu Độ cũng biết do mưa to làm hỏng việc, khiến cho hành trình của Hạ Tưởng bị kẹt lại ở Bắc Kinh:
- Vụ án của Cổ Hướng Quốc không mấy lạc quan. Tôi đã bàn bạc với Bí thư Phạm, không có được nhận thức chung. Bí thư Phạm không chịu ra mặt phối hợp, bên Tòa án nhân dân Tỉnh có tin tức nội bộ được lan truyền ra, e là sẽ xử nhẹ.
Hạ Tưởng tức giận đến không nói nên lời, hắn cố kìm nén nhưng vẫn không nhịn được liền nói một câu:
- Nếu không xử nặng Cổ Hướng Quốc, thì sự công bằng chính trực của pháp luật nằm ở đâu?
- Trong chính trị Cổ Hướng Quốc đã thân bại danh liệt, có xử nặng hay không thì cuộc sống chính trị của ông ta cũng đã kết thúc.
Trong giọng điệu của Tống Triêu Độ cũng có chút bất đắc dĩ, nếu không chỉ là Phạm Duệ Hằng làm thì còn đỡ, y còn có thể lên tiếng với Tòa án nhưng bây giờ cấp trên trực tiếp tạo áp lực, tình hình càng nghiêm trọng hơn.
Trên cơ bản có thể kết luận, Cổ Hướng Quốc không những có thể thoát chết, mà chỉ bị xử ở tù vài năm. Trong nước có rất nhiều tiền lệ, có người tham ô cả chục triệu thì bị tử hình, có người tham ô mấy trăm triệu, cuối cùng lại vì tự đầu thú, thái độ nhận tội tốt chỉ xử 20 năm tù, trên cơ bản là năm sáu năm thì được thả ra. Thậm chí còn tiêu xài tài khoản công hơn cả tỷ, nhưng bởi vì một câu nói của cấp trên thì có thể che dấu quá khứ, không ai dám nhắc đến.
Hiện tượng quyền lớn hơn pháp luật, phỏng chừng trong một thời gian dài cũng khó có thể loại bỏ.
Trong lòng của Hạ Tưởng lại nặng trĩu hơn.
Nếu cuối cùng Cổ Hướng Quốc chỉ được xử 9-10 năm, trên chính trị thì có người thắng lợi, nhưng trên pháp luật thì nhà nước đã thua. Là một phán quyết có ý nghĩa sâu xa về việc quyền lực của một người lớn hơn pháp luật của nhà nước, không chỉ ảnh hưởng tiêu cực lớn đến thành phố Lang, còn khiến cho pháp luật của cả nước trở nên lạc hậu một cách đáng sợ.
Việc này, Hạ Tưởng ngoài việc cảm thấy xót xa ra thì lại thấy bất lực.
Xây dựng pháp luật sở dĩ có trách nhiệm nặng nề là vì hiện tượng nhân trị trong nước quá nghiêm trọng, dục vọng quyền lực của một số lãnh đạo rất lớn, bà con xa không bằng láng giềng gần, không đứng ở lập trường bình đẳng khách quan xem xét vấn đề mà xuất phát từ tình cảm cá nhân, nhân nhượng với người bên cạnh mình. Trước những hiện tượng xấu giả vờ như không thấy, bởi vì người làm trái pháp luật đều có hậu phương, có bối cảnh, sẽ không thèm truy cứu.
Pháp luật, thậm chí có khi bị xem là trò đùa trẻ con.
Muốn làm một số việc thực tiễn trước lực cản trên quan trường là rất khó, nhưng nếu muốn đem một người có bối cảnh ra công lý thì lại càng khó. Phán quyết công chính cuối cùng thì khó lại càng thêm khó.
Hạ Tưởng do dự một lát, thì lại gọi điện cho Lý Ngôn Hoằng.
Tuy quan hệ giữa Hạ Tưởng và Lý Ngôn Hoằng không xa không gần, nhưng hắn cũng có tư cách có thể gọi điện cho Lý Ngôn Hoằng. Lý Ngôn Hoằng không cảm thấy ngạc nhiên khi hắn gọi điện đến, giọng điệu thản nhiên:
- Thôi vậy, đừng so đo nhiều quá, có một số việc không phải muốn như thế nào là được thế ấy, dù sao Cổ Hướng Quốc ở trong chính trị cũng đã thân bại danh liệt rồi, xử thêm vài năm hoặc giảm vài năm cũng không khác là bao.
- Theo tôi thì khác biệt rất lớn.
Hạ Tưởng cũng không biết làm sao, đột nhiên nói ra suy nghĩ của hắn với Lý Ngôn Hoằng:
- Cổ Hướng Quốc không phải là một người, ông ta đại diện cho một hiện tượng. Nếu xử nhẹ ông ta, cũng giống như nói cho mọi người biết quyền lực lớn hơn pháp luật, ý chí quyền lực quyết định tất cả. Pháp luật là giới hạn cuối cùng của người dân, nếu ngay cả pháp luật cũng không bảo vệ được họ thì sẽ có một ngày họ sẽ đứng đối lập với chúng ta. Nếu Cổ Hướng Quốc không bị thân bại danh liệt trong chính trị, trong kinh tế không bị tán gia bại sản, không có ý nghĩ hối tiếc thì như vậy đất nước pháp trị của chúng ta chỉ là một câu nói suông.
Lý Ngôn Hoằng im lặng hồi lâu, không biết đã qua bao lâu mới thở dài một tiếng:
- Thị trưởng Hạ có lý tưởng có khát vọng là điều tốt nhưng phải dùng đúng chỗ, kích động và nhiệt huyết có thể dùng để đánh nhau, nhưng dùng trong chính trị không những không giải quyết được vấn đề còn khiến cho mình bị sức đầu mẻ trán. Tôi thay Bộ trưởng Ngô nói một câu, anh phải tự thu xếp ổn thỏa.
Chính trị trong nước có lúc là như vậy, ai cũng không vì cái gọi là chính nghĩa, cái gọi là lý tưởng mà đắc tội với cấp trên, trừ phi là chính trị cần phải như vậy, nếu không sự sống chết của người ngoài cuộc thì đừng nói là Lý Ngôn Hoằng sẽ để ý tới, Tống Triêu Độ cũng không dám mạo hiểm.
Hạ Tưởng đưa mắt nhìn tứ phía, mới phát hiện lúc này đây hắn đang lẻ loi một mình.
Hạ Tưởng không phải là người có suy nghĩ viễn vông như Don Quijote, những việc trong chính trị, biết rõ là không thể làm mà phải làm cho bằng được, không phải là lời nói hùng hồn chỉ cần có lợi cho đất nước dù phải hi sinh bản thân mình cũng không trốn tránh. Hắn trầm tư một chút rồi lại cười, lắc lắc đầu, nhìn đồng hồ đã là 10 giờ 30 sáng, biết lúc này hẳn là đang mở cuộc họp hội nghị thường vụ Tỉnh ủy, thảo luận vấn đề điều động nhân sự ở thành phố Lang và thành phố Thiên Trạch.
Bởi vì vấn đề của Cổ Hướng Quốc có điều không hợp lý, tin rằng Phạm Duệ Hằng sẽ không cản trở việc thông qua đề nghị.
11 giờ 30, điện thoại của Hồ Tăng Chu gọi đến.
- Đồng chí Hạ Tưởng, báo cho anh một tin tốt, hội nghị thường vụ Tỉnh ủy đã thông qua một loạt bổ nhiệm.
Giọng điệu của Hồ Tăng Chu rất bình thản, cũng không quá hưng phấn, bởi vì bổ nhiệm lần này không có ích lợi gì lớn cho y, y chỉ thuận nước đẩy thuyền. Nhưng đề bạt cán bộ là chuyện lớn, mặc kệ y có ra sức nhiều hay không, mà đã nhanh chóng gọi điện đến thì cũng là rất nể mặt Hạ Tưởng.
Đây cũng chính là đạo lý được mọi người nâng đỡ trên con đường quan trường.
Hạ Tưởng tỏ thái độ thành khẩn cảm ơn Hồ Tăng Chu, luôn ghi nhớ trong lòng vì được Bí thư Hồ trân trọng và ủng hộ v.v… Hồ Tăng Chu biết được Hạ Tưởng đã nhận tấm thịnh tình của mình, cũng không đợi Hạ Tưởng nói gì thêm, liền cúp máy.
Vừa đặt điện thoại xuống, thì điện thoại của Vương Bằng Phi gọi đến.
Cả Tỉnh ủy đều biết Trần Thiên Vũ từ Cục trưởng được lên làm Phó giám đốc sở, hơn nữa còn là Ủy viên thường vụ thành ủy, có chức vụ quan trọng trong Trưởng ban thư ký Thành ủy, phạm vi không nhỏ, sau lưng nhất định là có người giúp đỡ, lại là lời đề nghị của Hồ Tăng Chu tới ban Tổ chức cán bộ, người thông minh như Vương Bằng Phi lập tức biết được là việc làm của Hạ Tưởng.
Y cũng kịp thời gọi điện đến, chúc mừng Hạ Tưởng, và cũng thông báo quá trình ủng hộ và phản đối trong hội nghị thường vụ Tỉnh ủy, ngụ ý là muốn cho Hạ Tưởng biết y đã bỏ phiếu tán thành.
Hạ Tưởng cũng biết rõ, Vương Bằng Phi cũng muốn hắn mang ơn.
Hạ Tưởng đương nhiên phải mang ơn.
Sau đó, lại có điện thoại của Cao Tấn Chu gọi đến, tán gẫu mấy câu, lại nói đến quá trình trong hội nghị thường vụ, sau cùng Cao Tấn Chu khuyến khích Hạ Tưởng triển khai tốt công tác ở thành phố Thiên Trạch, có việc gì khó khăn cứ đến tìm y.
- Tôi sẽ giúp anh giải quyết trước, nếu tôi giải quyết không được, thì anh cứ tìm Chủ tịch tỉnh Tống ra mặt.
Cách đối nhân xử thế trong quan trường của Cao Tấn Chu thuần thục hơn so với lúc đầu hắn đến tỉnh Yến, Hạ Tưởng rất cung kính mà không mất sự nhiệt tình nói đùa vài câu.
Chỉ duy nhất có Tống Triêu Độ không gọi điện đến, Hạ Tưởng liền gọi đi. Không phải vì Tống Triêu Độ muốn tỏ vẻ ta đây trước mặt Hạ Tưởng mà là quan hệ của hai người đã không cần phải gọi điện thoại liên để gắn kết tình cảm nữa.
Không ngờ Tống Triêu Độ không có ở văn phòng, thư ký Trần Thái Trung nói cho Hạ Tưởng biết Chủ tịch tỉnh Tống đã vội đến Ủy ban Kỷ luật, khiến cho Hạ Tưởng trong lòng cảm thấy buồn bực. Lạ thật, Chủ tịch tỉnh và Ủy ban Kỷ Luật rất ít khi gặp nhau, Tống Triêu Độ cũng không thích nhúng tay không đúng chỗ, ông ta đến Ủy ban Kỷ luật nhất định đã xảy ra chuyện lớn gì.
Hạ Tưởng liền hỏi thêm một câu:
- Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Trần Thái Trung là thư ký mới của Tống Triêu Độ sau khi ông ta đảm nhiệm Chủ tịch tỉnh, y không biết rõ về những mối quan hệ của Chủ tịch tỉnh Tống, chỉ nghe qua nhưng chưa từng gặp Hạ Tưởng, vừa nãy Hạ Tưởng hỏi vội quá, cũng không nói là ai, y liền bực bội nói:
- Chuyện của lãnh đạo, làm sao có thể tùy tiện hỏi? Không nên nói đừng nói… anh là ai?
Hạ Tưởng cũng chưa thấy qua Trần Thái Trung, chỉ biết con người y hơi ngạo mạng, không coi ai ra gì, liền nén giọng lại nói:
- Tôi là Hạ Tưởng.
- Thị… Thị trưởng Hạ?
Trần Thái Trung liền sửng sốt, Hạ Tưởng là ai? Hạ Tưởng là người mà Chủ tịch tỉnh Tống rất coi trọng, là người mà Chủ tịch tỉnh Tống ngưỡng mộ nhất trong toàn bộ tỉnh Yến, đừng xem y là thư ký của Chủ tịch tỉnh Tống, nhưng đem so với mối quan hệ mật thiết của Chủ tịch tỉnh Tống với Hạ Tưởng thì khác một trời một vực.
Y liền hoang mang, đắc tội Hạ Tưởng cũng giống như đắc tội Chủ tịch tỉnh Tống, giọng điệu ngạo mạng lúc nãy lập tức hạ thấp lại:
- Thì ra là Thị trưởng Hạ, xin lỗi, xin lỗi, tôi thật không biết là ngài. Chủ tịch tỉnh Tống đã đi Ủy ban Kỷ Luật tỉnh rồi, nghe nói là vì chuyện của Nga Ni Trần…
Nga Ni Trần? Hạ Tưởng lập tức giật mình, nhất định đã xảy ra chuyện lớn, hắn không màng tới việc phải nói lời khách sáo với Trần Thái Trung, liền vội cúp máy. Kết quả là hành động của Hạ Tưởng khiến cho trong lòng Trần Thái Trung thấp thỏm lo lắng rất lâu, sợ Hạ Tưởng không có ấn tượng tốt với mình, nói xấu mình trước mặt Chủ tịch tỉnh Tống, khiến cho y dè dặt hơn gần hai tháng.
Vừa đặt điện thoại xuống, bên thành phố Lang lại gọi điện đến, điều khiến cho Hạ Tưởng không ngờ là người gọi điện đến thông báo tình hình sớm nhất lại là Lộ Hồng Chiêm.
- Thị trưởng Hạ, Nga Ni Trần đã đi đầu thú.
Trong giọng điệu của Lộ Hồng Chiêm còn tỏ vẻ không dám tin là sự thật:
- Thật không ngờ đúng là thật không ngờ, Nga Ni Trần còn có dũng khí đi đầu thú.
Nga Ni Trần đầu thú là có điều kiện, yêu cầu cục Công an thành phố hộ tống ông ta đến Ủy ban Kỷ luật tỉnh đầu thú, nếu không ông ta sẽ không cung cấp chứng cứ quan trọng. Sau khi Lộ Hồng Chiêm xin ý kiến của Ngả Thành Văn, Thành ủy gật đầu đồng ý, ông ta mới quyết định đích thân hộ tống Nga Ni Trần đến thành phố Yến.
Việc đầu thú của Nga Ni Trần ít nhiều cũng nằm ngoài dự đoán của Hạ Tưởng, hắn nghĩ rằng Nga Ni Trần hẳn là kiên trì đến phút cuối cùng, bởi vì xử nặng hay xử nhẹ Cổ Hướng Quốc hoàn toàn liên quan đến tính mạng của gia đình ông ta. Nếu xử nhẹ Cổ Hướng Quốc, căn cứ vào nguyên tắc giảm tối đa mức độ ảnh hưởng tiêu cực thì việc xử lý ông ta cũng sẽ không quá nặng, thậm chí có thể bỏ qua.
Bởi vì Hạ Tưởng đã rời khỏi thành phố Lang, không có người chủ trì cục diện để đưa Nga Ni Trần vào chỗ chết, trong Thành ủy không ít người có dây dưa với Nga Ni Trần, nhất định sẽ có tâm lý bảo vệ Nga Ni Trần không để xảy ra chuyện, đề phòng ông ta quay lại cắn mình. Hơn nữa trước giờ Nga Ni Trần làm việc gì cũng rất cẩn thận, lúc trước phạm phải lỗi gì đều không có đủ chứng cứ hoặc là thời gian đã quá lâu, còn có không ít nhân chứng đã chết không có đối chứng, cho nên rất nhiều người đoán rằng Nga Ni Trần xem như đã tránh được nạn, ít ra cũng có thể dưỡng già rồi, đương nhiên là nếu những kẻ thù trước kia không trả thù ông ta.
Không biết là Nga Ni Trần đã chạm phải sợi dây nào mà đột nhiên đầu thú, còn công bố phải trình ra chứng cứ quan trọng.
Nếu là những chứng cứ quan trọng thì e rằng Nga Ni Trần sẽ không thể rời khỏi thành phố Lang, bởi vì có nhiều người lo lắng sẽ bị Nga Ni Trần cắn trả lại, nhưng Nga Ni Trần cung cấp những chứng cứ quan trọng đều là trực tiếp hướng đến Cổ Hướng Quốc.
Đúng lúc này từ Tỉnh lại phong phanh lan tin Cổ Hướng Quốc có thể sẽ được xử nhẹ, liền khiến cho mọi người lập tức ý thức được Nga Ni Trần lựa chọn lúc này tự ra đầu thú e rằng là có ý muốn đẩy Cổ Hướng Quốc đi vào chỗ chết.
Cho nên Ngả Thành Văn mới có thể lập tức gật đầu cho đi, đồng ý cho Nga Ni Trần đến Ủy ban Kỷ luật tỉnh đầu thú.
Một chuyển biến động trời.
Hạ Tưởng mới chợt nhớ ra lời dặn dò của Nga Ni Trần, rõ ràng là có ý gửi gắm, lại nghĩ đến một đêm hữu danh vô thực với Hoa Nhài Vàng và Bạc, có lẽ họ đã làm theo ý của Nga Ni Trần, muốn hắn chăm sóc họ cả đời trong khả năng của mình.
Cùng so chiêu với Nga Ni Trần, mặc dù thủ đoạn của ông ta có lúc bỉ ổi thậm chí là đê tiện, nhưng những gì mà ông ta làm trong suốt cuộc đời này cùng với lựa chọn cuối cùng thì cũng có thể xem là một người kiệt xuất.
Quả nhiên, Hạ Tưởng còn chưa kịp gọi điện đến Tỉnh ủy để hỏi thăm tình hình thì điện thoại của Tống Triêu Độ đúng lúc gọi tới:
- Hạ Tưởng, Trần A đã trình lên cho Ủy ban Kỷ luật Tỉnh một chứng cứ quan trọng, Cổ Hướng Quốc... thoát không khỏi. Nhưng có một điều, chứng cứ của y đưa ra cũng có liên quan đến bản thân y, y khó mà tránh khỏi tội tử hình.
Nga Ni Trần cuối cùng phải dùng một cách thức lợi hại, vào thời khắc cuối cùng đã lựa chọn cùng Cổ Hướng Quốc đi đến chỗ chết, là muốn tạ tội hay là đã tỉnh ngộ? Hoặc là còn có suy nghĩ gì khác? Ông ta không nói, người ngoài cũng sẽ không có cách nào biết được.
Coi như là Nga Ni Trần đã báo đáp lại việc Hạ Tưởng đã trông nom Hoa Nhài Vàng và Bạc sao? Có lẽ đúng, cũng có lẽ là không đúng.
Một mình Hạ Tưởng đứng bên cửa sổ, một hồi lâu không nói gì, nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, trời quang mây tạnh, trên bầu trời còn xuất hiện cầu vồng. Sau đó, điện thoại lại vang lên, hắn liền biết, hắn phải bước lên một hành trình mới…