Trần Khiết Văn nghiêm túc suy nghĩ với vẻ mặt trước nay chưa từng có, Hạ Tưởng cũng lần đầu tiên thể hiện sự kiên quyết và dứt khoát trước mặt Trần Khiết Văn:
-Dẫn lửa để thiêu thân không đáng sợ, đáng sợ chính là bảo thủ không chịu thay đổi. Mãi không chịu có chí tiến thủ, như vậy dân tộc và quốc gia chúng ta, vĩnh viễn cũng không có hy vọng gì.
Cuộc nói chuyện với Trần Khiết Văn, kết thúc trong không khí không vui.
Kết thúc không vui thì cũng đã nằm trong dự kiến, nhưng điều khiến Hạ Tưởng cũng không ngờ được là, Trần Khiết Văn lại đưa ra điều kiện trao đổi. Bà có thể đồng ý cho Khương Đào đảm nhiệm vị trí Cục trưởng cục Đất đai, về nguyên tắc cũng tức là đồng ý với tư tưởng ủng hộ mười doanh nghiệp tư nhân của Hạ Tưởng. Nhưng cũng có một điểm, bà nhất định phải là người quyết định danh sách mười cái tên đó.
Hạ Tưởng không đồng ý.
Trần Khiết Văn sư tử há miệng lớn, trong một lúc liền nói ra đến bảy cái tên, xem như chính sách hắn vất vả thi hành là làm không cho người khác vậy. Nghĩ cũng không cần nghĩ, Trần Khiết Văn chắc chắn muốn giữ lại cho riêng mình, lại thành lập một mạng lưới quan hệ trong lãnh đạo chủ chốt của Thành ủy. Hơn nữa mạng lưới quan hệ của bọn họ cũng đã được hưởng lợi từ những chính sách. Còn chính sách của hắn là thật sự muốn hỗ trợ về lợi ích và hiệu quả đối với các doanh nghiệp tư nhân, chứ không phải những vụ giao dịch tiền quyền bất hợp pháp.
Giúp đỡ bọn họ, thành phố Thiên Trạch mãi mãi không có ngày thoát khỏi được tình trạng bi đát.
Nhưng thái độ của Trần Khiết Văn rất kiên quyết, ám chỉ nếu Hạ Tưởng không nhượng bộ, bà không những sẽ ngăn cản việc Khương Đào lên làm cục trưởng, mà cũng sẽ không đồng ý với chính sách giúp đỡ mười doanh nghiệp.
Lúc Hạ Tưởng nhậm chức Thị trưởng ở Thiên Trạch được hai tháng, đúng lúc những chính sách liên quan đến những tư tưởng chính trị cả về sau này của hắn được đưa ra, hắn lại nảy sinh mâu thuẫn trực tiếp với Trần Khiết Văn.
Hơn nữa lập trường của hai bên đều rất kiên định. Dường như tất cả những lời cần nói thì đều đã nói hết, hầu như không còn có đường lùi. Lẽ nào nói, chỉ có một con đường đụng độ kịch liệt là có thể đi thôi sao?
Hạ Tưởng cũng không phải không muốn gây Trần Khiết Văn, cũng không phải không dám gây. Hắn không thông đồng làm bậy, nhưng cũng biết phải ẩn dật mới có thể làm nên chuyện. Đồng ý với Trần Khiết Văn chính là thông đồng làm bậy. Mà theo tư tưởng làm việc của hắn, đồng thời khoan dung cho một hành động hủ bại nào đó, chính là tiêu cực không đấu tranh. Bạn đang đọc tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Khác với ở thành phố Lang được Ngả Thành văn ủng hộ mạnh mẽ là, ở Thiên Trạch hắn là Thị trưởng, nhưng nếu quá bất đồng với Bí thư, chuyện gì cũng bị Bí thư kiềm chế, thì cũng sẽ không tốt.
Nhưng tính cách của Hạ Tưởng từ trước đến nay vẫn không thích phục tùng. Huống hồ chính sách ủng hộ mười doanh nghiệp tư nhân, là việc liên quan đến kế hoạch lớn lâu dài của hắn, phải thành công.
Trở lại văn phòng, thấy cảnh tượng bên ngoài cửa sổ rất đẹp. Giờ phút này, Hạ Tưởng còn tâm trạng thưởng thức cảnh tuyết rơi, sau đó mới thông báo cho Từ Tử Kỳ, mở Hội nghị thường vụ lần thứ 47 của Ủy ban nhân dân.
Một giờ sau, hội nghị thường vụ chính thức được triệu tập.
Điều mà tất cả mọi người đều cảm thấy kỳ quặc chính là, bình thường đều là Thị trưởng Hạ chủ trì hội nghị, hôm nay tại sao lại là Phó thị trưởng Dương chủ trì hội nghị? Nhưng những chuyện chính trị, đoán thì được nhưng nói thì không được, tất cả mọi người đều nén nghi ngờ trong lòng.
Dương Kiếm sau khi nói những lời theo lệ thường, liền đề ra chính sách Ủy ban nhân dân thành phố phải giúp đỡ mười doanh nghiệp. Còn chi tiết cụ thể phải thực thi như thế nào, làm thế nào để sàng lọc những doanh nghiệp đủ tiêu chuẩn, mong các đồng chí phát biểu cho ý kiến.
Hứa Phàm Hoa vẻ mặt kinh ngạc liếc nhìn Dương Kiếm và Hạ Tưởng, nghĩ thầm hỏng rồi. Dương Kiếm đi theo phe Thị trưởng Hạ, hiển nhiên Dương Kiếm chủ trì Hội nghị này cũng là Thị trưởng Hạ đứng đằng sau. Còn việc Dương Kiếm làm người phát ngôn cho Thị trưởng Hạ trong Ủy ban nhân dân, xung phong lên trước thay cho Thị trưởng Hạ.
Trong lòng Hứa Phàm Hoa do dự không ngừng, nếu Thị trưởng Hạ và Dương Kiếm duy trì lập trường chính trị trong bộ máy Ủy ban nhân dân, những Phó thị trưởng khác cũng sẽ xuôi theo hướng đó. Nếu gã không nhanh chóng dựa theo Thị trưởng Hạ, chắc chắn sẽ bị cô lập.
Dương Kiếm nói xong, Thị trưởng Hạ liền phát biểu ba cách nhìn về công việc của Ủy ban nhân dân về sau này:
-Thứ nhất, đẩy nhanh loại hình phục vụ xây dựng chính quyền, đẩy nhanh hơn trong việc ưu tiên phát triển môi trường. Tiến thêm một bước trong việc giảm bớt thủ tục phê duyệt các dự án, các hành vi vi phạm hành chính, nâng cao hiệu quả hành chính. Thứ hai, tiếp tục đẩy mạnh quy tắc hành chính. Cải cách hành chính phục hồi thể chế, đổi mới bộ máy hành chính, tích cực đẩy mạnh việc thí điểm công tác trong Ủy ban hành chính, tìm hiểu về quyền xử lý thẩm tra trong hành chính. Thứ ba, gia tăng đầu tư trong thể chế tài chính, hoàn thiện chế độ và trách nhiệm truy cứu của Ủy ban, chế độ tra xét dự án và đánh giá dự án, thi hành chế độ công khai hạng mục trọng điểm, thực hiện toàn bộ quá trình giám sát đối với những hạng mục chính phủ đầu tư. Ưu tiên đầu tư vào môi trường, cổ vũ và xúc tiến đầu tư trong nhân dân…
Những lời của Thị trưởng Hạ, khiến các Phó thị trưởng đang ngồi đó đều cảm nhận được một không khí khác với bình thường. Loại hình phục vụ chính phủ, chấp hành pháp luật chính phủ, gia tăng cải cách thể chế đầu tư, đều đánh vào những điểm yếu hiện nay của Thiên Trạch. Xét đến cùng, phát ngôn của Thị trưởng Hạ là bổ sung và nâng cấp cho đề nghị của Dương Kiếm. Mọi người đều hiểu ra, trừ phi muốn làm ngược lại với Thị trưởng, Phó thị trưởng thường trực, nếu không ai nói một câu phản đối, thì người đó sẽ khiến Thị trưởng và Phó thị trưởng thường trực không hài lòng.
Dương Kiếm nhận ra các Phó thị trưởng đều có những biểu hiện khác nhau, bọn họ cũng có những nhu cầu của chính mình, muốn bọn họ trong chốc lát đều đồng ý chắc chắn không thực tế mà cũng không có khả năng xảy ra. Nhưng với tình hình trước mắt, cũng chỉ có thể dùng quyền uy liên hợp của Thị trưởng và Phó thị trưởng thường trực để áp chế. Nhiều lúc, chính trị cũng cần phải thỏa hiệp, nhưng nhiều lúc, chính trị cũng cần phải mạnh mẽ, cứng rắn.
Dương Kiếm bây giờ tuy cũng chưa hoàn toàn quyết định dựa vào Thị trưởng Hạ, nhưng có hai nguyên nhân, ít nhất cũng khiến gã trong giai đoạn này phải liên kết chặt chẽ với Thị trưởng Hạ. Thứ nhất Mai Thái Bình đã gọi điện ám thị, bảo gã phải hết sức thống nhất với Thị trưởng Hạ, trong các sự việc quan trọng khác thì có thể bàn bạc thương lượng, còn những việc bình thường có thể tùy cơ ứng biến. Hạ Tưởng bây giờ là đại diện cho thế lực gia tộc, tất cả mọi hành vi suy nghĩ của hắn đều xuất phát vì lợi ích của thế lực gia tộc.
Thứ hai là sau cuộc nói chuyện lần trước, Dương Kiếm cũng bị hấp dẫn bởi con người của Thị trưởng Hạ. Sau khi quay về cũng nghiên cứu lại thật kỹ lý lịch của Thị trưởng Hạ, thấy suốt chặng đường làm quan của Thị trưởng Hạ cũng vì nghĩ cho dân. Ở huyện An hành động vĩ đại quên mình cứu người, ở quận Hạ Mã thề sống chết bảo vệ sông Hạ Mã. Dương Kiếm tuy rằng cũng được rèn luyện nhiều năm trong chốn quan trường, nhưng gã cũng là một người đàn ông, một người đàn ông máu vẫn chưa lạnh, tuy rằng có chút quan liêu, có chút tạp niệm vì bản thân, nhưng trong lòng cũng có những ước mơ chưa bị dập tắt - làm quan một lần, tạo phúc một phương.
Dương Kiếm liền ít nhiều cũng hướng về phía Hạ Tưởng - sau đó liền xảy ra sự kiện hoang đường của Đổng Hiểu Minh, lại nghĩ đến lời nhắc nhở trước đó của Thị trưởng Hạ, trong lòng gã khiếp sợ, lại càng kiên định hơn ý nghĩ của mình. Thị trưởng Hạ vừa có chí trả nợ nước, lại có thủ đoạn chính trị, lại cân nhắc tình hình của hắn và Trần Khiết Văn sau này, cùng với đầu óc phát triển kinh tế của Thị trưởng Hạ, cuối cùng Dương Kiếm cũng quyết định. Một người trẻ tuổi vừa được nhà họ Ngô quan tâm lại được Mai Thái Bình đánh giá cao như Thị trưởng Hạ, tiền đồ chắc chắn rất thênh thang.
Nếu đã như vậy, sớm đứng vào đội ngũ còn hơn muộn mới nhận ra.
Điều càng khiến Dương Kiếm cảm thấy Hạ Tưởng đáng để dựa vào hơn chính là, Thị trưởng Hạ công tư phân minh, cũng rất biết lấy đại cục làm trọng. Sau khi sự kiện Đổng Hiểu Minh bùng nổ, chỉ nhìn một mình Đổng Hiểu Minh, biệt thự Tây Đinh cùng những phương diện khác của lão, đều không công bố. Chứng tỏ trên phương diện dùng người, Thị trưởng Hạ cũng nhìn vấn đề trên hai phương diện trái và phải, chứ không phải chỉ đơn giản áp đặt.
Nước quá trong ắt không có cá, nếu Thị trưởng Hạ không đồng ý cho chân tay người khác có chút không được sạch sẽ, thì hắn cũng không có được một nhóm cấp dưới trung thành.
Hơn nữa chính sách nâng đỡ mười doanh nghiệp tư nhân của Thị trưởng Hạ thật sự có lợi cho sự phát triển của nền kinh tế Thiên Trạch, hoàn toàn là suy nghĩ vì Thiên Trạch. Suy nghĩ làm quan một lần tạo phúc một phương của gã bấy lâu nay lại bắt đầu được nhen nhóm lại. Gã cũng đã từng có lý tưởng hào khí ngút trời, cũng khát khao chiến tích, cũng khát khao được trăm dân kính yêu, mưu phúc cho dân chúng.
Hội nghị thường vụ Ủy ban nhân dân lần này, được ghi vào sử sách của thành phố Thiên Trạch. Thứ nhất là dấu hiệu quan niệm chính trị của Thị trưởng Hạ bước đầu được hình thành, thứ hai là dấu hiệu của việc Thị trưởng Hạ bắt đầu nắm trong tay bộ máy Ủy ban nhân dân.
Sau khi Thị trưởng Hạ nói xong Phó thị trưởng Lý Hiểu Mẫn, Phó thị trưởng Trương Dư Giai, Phó thị trưởng Kinh Nguyên Thành, Phó thị trưởng Quách Cảnh Danh, Phó thị trưởng Chu Hải Đào đều phát biểu ý kiến của mình, đồng ý với kiến nghị của Thị trưởng Hạ, đều cho rằng hiện trạng của thành phố Thiên Trạch đã đến lúc không cải cách thì nhất định phải bước vào con đường chết. Công việc của mấy Phó thị trưởng đều không có được sự nâng đỡ của Bí thư. Thị trưởng Mao ở nhiệm kỳ trước tính cách quá mềm mỏng, bị Bí thư Trần áp chế đến cùng, phần lớn trọng lượng lời nói của các Phó thị trưởng chẳng qua cũng chỉ bằng được một Cục trưởng. Bây giờ có được cơ hội có thể được Thị trưởng Hạ ủng hộ để làm lớn một phen, ngốc mới không nắm lấy.
Toàn bộ bộ máy Ủy ban nhân dân chỉ có một tiếng phản đối - Hứa Phàm Hoa.
Giọng nói của Hứa Phàm Hoa không cao, nhưng thái độ lại rất rõ ràng:
-Tôi cho rằng nâng đỡ mười doanh nghiệp tư nhân là một việc tốt, cũng thật sự hợp lý trong việc phát triển nền kinh tế của Thiên Trạch, một sự phát triển tốt. Nhưng bây giờ thời cơ còn chưa đến, nên đợi đến cuối năm sau hoặc năm sau nữa mới làm, chắc chắn đến lúc đó các doanh nghiệp tư nhân của Thiên Trạch đã bước sang một bậc thang mới. Cũng có thể đủ sức để hưởng ứng những chính sách của chính phủ. Nhưng bây giờ gấp gáp thực hiện, có chút nóng vội. Tôi bảo lưu ý kiến…
Bình thường không có ai không biết nhìn xa đến nỗi lại phản đối Thị trưởng ngay trong Hội nghị thường vụ, trừ phi tự nhận mình có người đỡ đầu mạnh. Hứa Phàm Hoa không phải làm ngược lại với Thị trưởng Hạ, mà là không duy trì sự đồng nhất với toàn bộ bộ máy Ủy ban. Lời của gã vừa thốt ra, ánh mắt mọi người đều dừng lại trên người gã.
Hứa Phàm Hoa cũng không hề bối rối, còn nói:
-Việc này nhất định phải trình lên Hội nghị thường vụ thông qua mới có thể thực thi được. Thị trưởng Hạ, công việc của Bí thư Trần và các Ủy viên thường vụ khác cũng không dễ làm…
Lời của gã không biết là thị uy hay nhắc nhở, Hạ Tưởng không tỏ vẻ gì, mặt Dương Kiếm liền đổi sắc.
-Phàm Hoa, ông là một người trong bộ máy Ủy ban, không thống nhất với bộ máy Ủy ban, muốn đứng riêng, muốn là chủ nghĩa cá nhân?
Hứa Phàm Hoa bị Dương Kiếm nói vậy, liền mất hứng:
-Lời nói của lão Dương quá tùy tiện rồi, Thị trưởng Hạ cũng chưa từng nói không cho phép mỗi người có cách nhìn riêng, tôi cũng chỉ vì đại cục, cũng vì công việc.
-Tôi tin rằng xuất phát điểm của các đồng chí đều rất tốt, được rồi, hội nghị hôm nay đến đây thôi. Lão Dương chuẩn bị một báo cáo đưa lên cho tôi, để đệ trình lên Hội nghị thường vụ sắp tới thảo luận.
Hạ Tưởng không quan tâm đến Hứa Phàm Hoa, trực tiếp kết thúc hội nghị.
Sắc mặt Hứa Phàm Hoa rất kém, bất mãn nhìn Dương Kiếm. Dương Kiếm cũng không nhìn gã, nói đùa với mấy Phó thị trưởng khác rồi đi. Còn lại mấy Phó thị trưởng khác bao quanh Hạ Tưởng hỏi han không ngừng, trong toàn bộ phòng họp, chỉ có một mình gã cô độc.
Cảm giác ấy thật sự không dễ chịu.
Không dễ chịu cũng cắn răng mà chịu đựng, nếu không gã sẽ có kết cục là một người vô hình ở đây
Nhưng đồng thời Hứa Phàm Hoa cũng biết rõ ràng, vì việc bổ nhiệm cục trưởng cục đất đai, bởi vì việc ra đời của chính sách nâng đỡ mười doanh nghiệp, mâu thuẫn giữa Thị trưởng Hạ và Bí thư Trần sẽ được thể hiện rõ ràng ra bên ngoài.
Thành phố Thiên Trạch, sẽ gặp phải một sự đụng độ kịch liệt.
Rất nhiều người tin rằng sự việc sẽ kết thúc với thất bại thảm hại của Thị trưởng Hạ. Không cần nói đến chuyện Bí thư Trần đã kinh doanh hai ba năm nay ở Thiên Trạch, chỉ nói đến mạng lưới quan hệ phức tạp khó gỡ hiện nay ở thành phố Thiên Trạch, đâu có thể phá vỡ trong một sớm một chiều? Thị trưởng Hạ quá vội vàng, cũng quá nóng nảy, còn chưa đứng vững ở Thiên Trạch, đã muốn chạy bộ, không ngã mới lạ.
Ba ngày sau, hội nghị họp bàn về công việc của Bí thư. Vấn đề đề bạt Cục trưởng cục đất đai, bốn người Trần Khiết Văn, Hạ Tưởng, Ngô Minh Nghị và Từ Hâm trải qua một cuộc thảo luận và tranh luận, không đạt được sự thống nhất, cuối cùng nhất trí đệ trình lên Hội nghị thường vụ để thảo luận. Đồng thời, liên quan đến chính sách nâng đỡ mười doanh nghiệp tư nhân mà Thị trưởng Hạ đề ra, lấy hình thức báo cáo, cũng cần phải đệ trình lên Hội nghị thường vụ để nghiên cứu và biểu quyết.
Hai sự kiện lớn, lập trường của Bí thư Trần và Thị trưởng Hạ hoàn toàn đi ngược lại nhau. Chứng tỏ giữa hai nhân vật số một và số hai, sẽ có một trận giao đấu để quyết định hướng đi của Thiên Trạch. Lại nghiệm chứng cho một câu, những nơi có người, thì phải có tranh đấu. Nơi có lợi ích, thì phải có mâu thuẫn.
Sau khi tan sở, Hạ Tưởng đang đi trên đường, liền nhận được điện thoại của Lý Thấm.
-Lãnh đạo, danh sách bước đầu của mấy doanh nghiệp tư nhân là: Công ty TNHH Ẩm thực thành phố Thiên Trạch - Long Đằng, Công ty TNHH thiết bị điều khiển thành phố Thiên Trạch - Sang Tân, Công ty TNHH đồ gỗ thành phố Thiên Trạch - Phong Lợi, Trường học Thẩm mỹ viện thành phố Thiên Trạch - Hân Hỉ, Công ty TNHH vật liệu đúc thành phố Thiên Trạch - Hoành Sang; năm Doanh nghiệp trên, kinh doanh hợp pháp, tình hình thị trường tốt, có tiền đồ phát triển không tệ.
Lý Thấm bây giờ đã bàn chuyện hôn nhân với Tề Á Nam rồi, nhưng vẫn chưa mặc áo cưới. Là vì cô vẫn chưa từ bỏ ý định, không muốn sớm làm vợ thương nhân, mà muốn mình tự phấn đấu, tự mình mở một cõi giang sơn.
Chính sự không an phận này khiến Lý Thấm kề vai sát cánh cùng Hạ Tưởng.
Sở dĩ Hạ Tưởng bảo Lý Thấm thẩm định mấy doanh nghiệp tư nhân ở Thiên Trạch, chủ yếu vẫn để kiểm tra trình độ thâm nhập hiểu rõ về các doanh nghiệp tư nhân ở Thiên Trạch của Lý Thấm. Muốn từ tay các doanh nghiệp tư nhân để phá vỡ cục diện xơ cứng, không thể chỉ biết dựa vào các công văn báo cáo của Ủy ban. Trong đó hơi nước khá nhiều, chắc chắn không thể phản ánh thị trường thật. Để Lý Thấm ra mặt điều tra nghiên cứu hiện trạng kinh tế của Thiên Trạch, rồi đối chiếu lại với những báo cáo liên quan trong Ủy ban, rút hết hơi nước thì có thể rút ta được một kết luận đúng đắn hơn.
Phải thừa nhận, Lý Thấm là viên tướng có tài, kết luận có được trên cơ bản hoàn toàn trùng khớp với dự tính trong đầu hắn.
Hạ Tưởng chưa bao giờ giở giọng trước mặt Lý Thấm, có gì nói nấy:
-Ánh mắt cô quả thực rất tinh nhạy, phân tích rất đúng về thị trường Thiên Trạch.
Lý Thấm được Hạ Tưởng khen ngợi, trong lòng mừng rỡ, còn vui hơn cả khi cô nghe những lời nói yêu thương của Tề Á Nam:
-Thị trưởng Hạ, tôi còn có một vài điều tâm đắc muốn báo cáo, không biết bây giờ anh có thời gian không?
-…
Buổi tối Hạ Tưởng có hẹn với Tiêu Ngũ, Thẩm Lập Xuân, muốn bàn chuyện Tập đoàn Đạt Tài tiến quân đến Thiên Trạch, nên đành phải lảng tránh cuộc hẹn đầy thịnh tình của Lý Thấm. Hơn nữa buổi tối lại cô nam quả nữ, rất không tiện,
-Chờ tôi hẹn cô đi, tối hôm nay bận việc.
Lý Thấm có chút thất vọng:
-Ồ, vậy được, tôi đợi điện thoại của anh.
Hạ Tưởng lắc đầu, mỉm cười. Lý Thấm có khi rất cố chấp, có khi lại lo được lo mất như một cô bé, rất thú vị.
Buổi tối gặp mặt Tiêu Ngũ, Thẩm Lập Xuân.
Hai công ty BĐS Thiên An và Giang Sơn có đầu tư ở thành phố Lang, nhưng Tập đoàn Đạt Tài lại không tiến quân vào thành phố Lang. Cũng không biết vì nguyên nhân gì, một tập đoàn Đạt Tài không nhắm vào tòa nhà mới Kinh Đông lại có hứng thú với thành phố Thiên Trạch, cho rằng tòa Kinh Bắc của Thiên Trạch có khả năng phát triển, liền phái Thẩm Lập Xuân đến Thiên Trạch khảo sát thực địa, đồng thời nghe kiến nghị của Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng đương nhiên rất vui mừng.
Thiên An và Giang Sơn tuy rằng cũng được coi là thực lực hùng hậu, nhưng so với Đạt Tài, vẫn còn thua kém nhiều. Hơn nữa khi hắn nhận được điện thoại của Thành Đạt Tài, nghe ý tứ của Thành Đạt Tài, Tập đoàn Đạt Tài muốn thâu tóm toàn bộ tòa thành Kinh Bắc.
Quả nhiên là một khoản kinh phí lớn, có khí phách. Toàn bộ tòa thành Kinh Bắc ít nhất cũng phải đầu tư 2 tỷ trở lên. Nếu thỏa thuận thành công, sẽ là khoản đầu tư lớn nhất từ trước đến nay của Thiên Trạch.
Cũng đúng, bây giờ nguồn tài chính của Tập đoàn Đạt Tài rất lớn, đã đầu tư mấy hạng mục ở quận Hạ Mã, đã bán hết toàn bộ, có được lợi nhuận rất cao. Gần đây Thành Đạt Tài không có hành động gì lớn, chắc chắn không thể để tiền nhàn rỗi đó không dùng đến. Người kinh doanh từ trước đến nay chưa từng để tiền nhàn rỗi, chỉ có tiền lưu động bên ngoài mới có thể sản sinh lợi tức.
Cũng đã lâu không gặp mặt Thẩm Lập Xuân, vừa gặp mặt, hai người liền thân thiết bắt tay nói chuyện. Thẩm Lập Xuân cũng giống Tiêu Ngũ, có một sự tin tưởng mù quáng với Hạ Tưởng. Đối với việc này liệu có thu hoạch gì hay không, y căn bản không hề tỏ thái độ hoài nghi gì.
Ba người ngồi cùng nhau, trao đổi suy nghĩ. Đối với việc đầu tư của Tập đoàn Đại Tài, Hạ Tưởng đương nhiên luôn có thái độ hoan nghênh. Nhưng cũng nhắc nhở Thẩm Lập Xuân, đầu tư ở Thiên Trạch cũng có những rủi ro nhất định. Nếu như quan niệm chính trị của hắn có thể thực thi, thành phố Thiên Trạch phá vỡ được thế cục cứng nhắc trước đây, thì tòa thành Kinh Bắc có hy vọng có được thành công lớn. Nếu quan niệm chính trị gặp phải trở ngại, khó thực thi được, tòa thành Kinh Bắc có thể thành công hay không còn khó nói.
Thành Đạt Tài không phải người ngoài, Thẩm Lập Xuân cũng vậy, đối với Tập đoàn Đạt Tài, Hạ Tưởng rất có cảm tình, không thuần túy chỉ là bước đệm thành công của hắn. Vì vậy hắn nói ra thực tế, không giả bộ để lừa lọc, cũng là tinh thần trách nhiệm đối với mỗi khoản đầu tư.
Thẩm Lập Xuân lại cảm thấy cảm động bởi Hạ Tưởng tuy là Thị trưởng của một thành phố nhưng vẫn rất thẳng thắn, chân tình với bạn bè.
Tiểu Ngũ cũng đã thuê mặt bằng ở Thiên Trạch, lấy danh nghĩa BĐS Giang Sơn để khảo sát thị trường. Hạ Tưởng liền bảo y cùng với Thẩm Lập Xuân tiếp tục ở lại Thiên Trạch khảo sát thị trường. Sỡ dĩ không có cán bộ chính quyền ra mặt, là vì chỉ có chính mình tự tìm hiểu, những điều nhìn thấy nghe được mới thực tế nhất, một khi có chính quyền ra mặt, thì sẽ có những sắp đặt giả dối.
Buổi tối Hạ Tưởng lại ngồi cùng Vệ Tân, mấy ngày nay Vệ Tân lúc nào cũng kề cận hắn. Cũng giống như tất cả phụ nữ, luôn đeo bám quấn lấy nahu. Nhưng xuất hiện một tình hình nguy hiểm, lúc Hạ Tưởng đang ngồi cùng Vệ Tân, đột nhiên Liên Nhược Hạm gọi điện đến tìm Vệ Tân, kết quả thanh âm thở gấp gáp của Vệ Tân khiến Liên Nhược Hạm hoài nghi cô đang làm gì, cũng may Hạ Tưởng ở một bên ra hiệu, nhắc nhở Vệ Tân nói đang chạy bộ mới qua được.
Bởi mấy ngày gần đây bận rộn với việc xử lý chuyện tuyết rơi, Trần Khiết Văn cũng có chuyện quay về Bắc Kinh, Hội nghị thường vụ kéo dài đến một tuần sau mới chính thức mở ra.
Điểm khác với những lần Hội nghị trước chỉ hi hi ha ha cười nói là, hôm nay vừa bắt đầu họp, không khí hội nghị lại vô cùng nghiêm túc, giống như bị đóng băng vậy. Tất cả mọi người đều biết nội dung buổi họp hôm nay, cũng biết, hội nghị ngày hôm nay chắc chắn không nhẹ nhàng, hơn nữa còn có thể có ngòi nổ nào đó được châm lên. Bởi ngay cả Thị trưởng Hạ ngày thường vẻ mặt ôn tồn, cũng lộ vẻ nghiêm túc hiếm thấy.