Quan Thần

Thường Hào quả thực khiến người khác thất vọng, thân là Trưởng ban Tuyên giáo lại đi làm chuyện ám muội, đâm sau lưng, đến mức đấu không lại với một nhà báo thiếu nhân cách? Các nhà báo đạo đức kém trên cả nước nhiều vô kể, chẳng lẽ phải xử lý từng người? Việc này nếu như lan truyền ra, thành phố Thiên Trạch liền thành cạm bẫy của nhà báo, trở thành nơi nhà báo cả nước dùng ngòi bút làm vũ khí. Sau này còn biết ăn nói với giới truyền thông tin tức thế nào nữa?

Làm Trưởng ban Tuyên giáo, Thường Hào thật sự không xứng đáng.

- Chuyện này, cô nên tìm Bí thư Trần và Bộ trưởng Thường mới đúng.

Hạ Tưởng không phải là không tin Kim Nhan Chiếu, mà là phải thể hiện thái độ nên có. Hắn dù sao cũng không quản lý Ban Tuyên giáo, không thể không thêm phần cẩn thận.

- Thường Hào? Thôi bỏ đi, dáng vẻ của người đàn ông say mê phụ nữ của cậu ta chỉ nhìn thôi đã thấy ngán. Bí thư Trần? Xin lỗi, tôi không thích quan hệ với cán bộ nữ cao tuổi, hễ nhìn bà ấy là nghĩ ngay đến bà mẹ mình, tôi liền thấy đau đầu.

Kim Nhan Chiếu lại lộ ra một góc tính rất con gái, không ngớt cười hi hi.

- Đàn ông thích phụ nữ đẹp, phụ nữ cũng thích đàn ông trẻ trung tuấn tú. Đạo lý đơn giản như thế ngài hẳn đã biết rõ còn cố tình hỏi.

Được lắm, còn dám vặn lại Hạ Tưởng.

Hạ Tưởng lắc đầu cười, phớt lờ nụ cười duyên và dí dỏm của cô, trong lòng đang cân nhắc xem nên ứng phó với vấn đề của Nguyên Dã như thế nào. Ánh mắt vừa lướt qua, thấy nét cười giảo hoạt của Kim Nhan Chiếu, liền hiểu ra điều gì đó.

- Tiểu Kim, cô chắc chắn có cách gì rồi, nói tôi nghe đi.

- Đương nhiên là có, nhưng tôi đâu nhất thiết phải lo thay cho Thành ủy.

- Vậy hôm nay mời tôi đến chỉ là vì muốn mời tôi ăn cơm thôi sao?

Hạ Tưởng có thể đoán được Kim Nhan Chiếu chắc chắn có ý đồ khác. Cô không nói, chính là muốn đợi lúc được giá nhất.

- Ăn cơm, chỉ là ăn cơm mà thôi, vừa nãy chỉ là tán gẫu.

Kim Nhan Chiếu vẫn cứ cười ha hả, sau đó rất có hứng thú mà giới thiệu đặc sắc của Vân Phù Thiên với Hạ Tưởng. Cô quả thật rất hiểu biết về ẩm thực, nói rõ ràng đâu ra đó, hơn nữa còn nói có sách, mách có chứng, giảng giải nội dung sâu sắc, không hổ danh là người dẫn chương trình số một của đài thành phố.

Hạ Tưởng cũng không hỏi nhiều, kiên nhẫn nghe cô giới thiệu. Sắc mặt Kim Nhan Chiếu vô cùng phong phú, thỉnh thoảng nhíu mũi, nhướng đôi lông mày, hoặc là nhếch miệng, lúc thì nháy mắt không ngừng, vô cùng sinh động, chỉ nhìn thôi đã khiến người ta vui vẻ.

- Có người so sánh tôi và Mẫn Mẫn với Hoa Nhài Vàng, Bạc, tôi lại muốn hỏi, trong mắt ngài, Hoa Nhài Vàng, Bạc có phải là xinh đẹp hơn tôi và Mẫn Mẫn?

Phụ nữ đúng là luôn để ý đến dung mạo của mình. Kim Nhan Chiếu chưa từng gặp Hoa Nhài Vàng, Bạc, nhưng cũng rất hứng thú với hai chị em họ.

Hạ Tưởng thấy cô còn chưa đi vào chủ đề chính, vẫn có kiên nhẫn bàn chuyện dung mạo phụ nữ, cũng liền quyết định vào cuộc cùng cô, xem ai kiên nhẫn hơn ai.

- Không thể so sánh được, hai cô ấy là sinh đôi, giống nhau như hai giọt nước. Cô và Lan Mẫn Mẫn là hai kiểu người hoàn toàn khác nhau. Các cô đặt cạnh nhau, so sánh với Hoa Nhài Vàng, Bạc, hoàn toàn không thích hợp.

Hạ Tưởng liền khéo léo tránh nói trực tiếp vào chủ đề. Thật sự là khó có thể so sánh, nếu nói ai đẹp hơn, quả thực là Hoa Nhài Vàng, Bạc mang đến cho người ta cảm giác rung động về thị giác mạnh hơn một chút. Nhưng phụ nữ nếu chỉ xinh đẹp thôi thì chưa đủ, còn cần có hiểu biết, có phong cách và trí tuệ, muốn so sánh phải tổng hợp trên nhiều phương diện.

Cũng may, Kim Nhan Chiếu cũng là một người con gái thông minh, thấy Hạ Tưởng không trả lời thẳng vào câu hỏi, cũng không hỏi nhiều, liền bắt đầu ăn cơm. Cứ ăn cứ ăn, cô vẫn không nhịn nổi:

- Được rồi, Thị trưởng Hạ, ngài thắng rồi, mục đích thực sự tôi mời ngài đến đây hôm nay là…

Hạ Tưởng thực ra cũng không phải cố ý muốn bắt bí. Hắn hiểu rất rõ Kim Nhan Chiếu chắc chắn sẽ chủ động trao đổi điều kiện, ai nói trước thì người đó sẽ bị rơi vào thế yếu, ngược lại, phía còn lại sẽ nắm được quyền chủ động.

Dù là với tư cách một Thị trưởng, hay là một người đàn ông thì đứng trước phụ nữ, đặc biệt là phụ nữ đẹp, chắc chắn phải nắm chắc quyền chủ động trong tay.

Hạ Tưởng liền mỉm cười:

- Tiểu Kim lại nói đùa rồi, bữa cơm hôm nay chỉ là bạn bè gặp mặt tán gẫu, sao lại nói đến chuyện thắng thua gì ở đây?

Kim Nhan Chiếu bĩu môi:

- Tôi có ý kiến, Thị trưởng Hạ, ngài về sau không được gọi tôi là Tiểu Kim, nghe xa cách lắm. Cứ gọi tôi là Nhan Chiếu hoặc Tiểu Chiếu, được không?

Hạ Tưởng đành phải gật đầu:

- Được, được.

- Tôi có thể ra mặt để Nguyên Dã ngừng gây rắc rối với thành phố Thiên Trạch. Tôi không cần biết ngài làm thế nào ở Thành ủy, tôi cũng không bao giờ đi tìm Trần Khiết Văn và Thường Hào. Tôi chỉ nể mặt một mình ngài mới đi ngăn Nguyên Dã lại.

Kim Nhan Chiếu tiếp tục nói, không biết vì sao mà mặt đỏ dần lên, vội lấy động tác uống nước hạnh nhân để che giấu.

Hạ Tưởng đã hiểu, Kim Nhan Chiếu dành cho hắn một ơn huệ lớn, để hắn có cơ hội ra sức xoay chuyển tình thế hiểm nghèo. Đợi đến khi Nguyên Dã chuẩn bị công bố tin tức, hắn ra mặt sắp xếp, chắc chắn có thể khiến Thường Hào nhờ ơn, khiến Trần Khiết Văn cảm kích, nhưng giá phải trả chính là, hắn phải nhận ơn của Kim Nhan Chiếu.

Điều quan trọng là, Kim Nhan Chiếu muốn gì ở hắn?

- Nhan Chiếu, tôi sợ rằng không trả nổi món nợ ân tình của cô.

Nếu như Nhan Chiếu đưa ra điều kiện trao đổi không phù hợp với nguyên tắc làm người của hắn, hắn chắc chắn sẽ không thể đồng ý.

- Tôi không cần tiền cũng chẳng cần tình…

Có thể thấy lời nói hơi thẳng thắn quá, cô thè lưỡi, cười hi hi.

- Chính là muốn trở thành bạn của Thị trưởng Hạ, không biết có với tới được không?

Thả con săn sắt bắt con cá rô sao? Hạ Tưởng cười ha hả:

- Nào, Nhan Chiếu, tôi đại diện Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố tỏ lòng cảm ơn với cô.

Kim Nhan Chiếu lại không nâng cốc, cúi đầu, vẻ mặt tức giận, không nói lời nào.

Hạ Tưởng hiểu ra, cười ha hả:

- Tôi phải đại diện cho cá nhân mình cảm ơn cô.

Kim Nhan Chiếu mới tươi cười rạng rỡ cụng ly với Hạ Tưởng:

- Tôi ghét nhất là giọng quan cách, giả tạo không chịu nổi. Cho nên tôi mới không muốn ở lại Bắc Kinh, không tới CCTV làm việc mà tới đài truyền hình thành phố Thiên Trạch, chính là không muốn nghe cha tôi ậm à ậm ừ.

Hạ Tưởng thực sự không biết gia thế của Kim Nhan Chiếu, liền lộ ra ý thắc mắc. Kim Nhan Chiếu biết mình đã lỡ miệng, xua tay lia lịa:

- Không nói những chuyện chẳng vui vẻ gì nữa, uống rượu, uống rượu, không say không về.

Không thể không nói, câu nói này lại khiến Hạ Tưởng giật mình, Kim Nhan Chiếu phóng khoáng đến như vậy sao?

… Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn

Khi hắn về đến nhà thì Vệ Tân đã ngủ say. Thời gian gần đây, Vệ Tân xem như đã chăm sóc hắn từng li từng tí, giống như một người vợ, khiến hắn cảm nhận được hơi ấm của gia đình. Vệ Tân ngày nào cũng đi sớm về muộn, chung quy là đang bận việc gì đó, hắn cũng không hỏi nhiều, cô luôn có chủ ý của riêng mình.

Đã tới tháng ba, thành phố Thiên Trạch cũng ấm dần lên. Mùa xuân, không chỉ phải đón Tào Thù Lê, mà Liên Nhược Hạm cũng có thể sẽ đến thành phố Thiên Trạch, chuẩn bị mua một miếng đất ở thảo nguyên để xây một tòa biệt thự Hoa Hải Nguyên. Đến lúc đó, sau khi hai người phụ nữ quan trọng nhất cuộc đời hắn đến đây thì Vệ Tân sẽ đi đâu về đâu?

Chắc chắn phải giấu Vệ Tân cách xa khỏi tầm mắt Tào Thù Lê và Liên Nhược Hạm. Cô từ trước tới nay không bao giờ nói ra những suy nghĩ nội tâm của mình, không cất lên một lời về những điều không can tâm và uất ức của mình mà chỉ âm thầm chịu đựng.

Tiếu Giai là người phụ nữ sẵn lòng làm người đứng sau hậu thuẫn nhất trong tất cả những người phụ nữ của Hạ Tưởng. Thế nhưng cô ấy có sự nghiệp, có con gái, bên cạnh còn có Lý Thấm, Tùng Phong Nhi, có bạn thâm giao tri kỷ. Cổ Ngọc thì càng không cần nói, cô có niềm vui của riêng mình, cô đơn giản mà ngay thẳng. Những niềm vui trong cuộc đời cô đến rất dễ dàng, trong lòng cũng không giữ nổi nỗi buồn. Mà Mai Hiểu Lâm càng không phải là tình yêu đích thực của Hạ Tưởng, buồn vui của cô hắn đều không để ý, nhưng đôi khi nghĩ đến, cũng biết Mai Hiểu Lâm giờ đang dốc hết tâm sức vào sự nghiệp, cũng không có mong ước gì xa vời đối với hắn.

Tào Thù Lê và Liên Nhược Hạm càng không cần phải nói. Họ là hai người yêu hắn nhất mà cũng là người hắn có tình cảm sâu nặng nhất. Hai người họ có được nhiều tình yêu của hắn nhất.

Chỉ có Vệ Tân là chỉ thầm lặng dâng hiến mà không cần đáp lại, hơn nữa dường như ngoài hắn ra không có một người bạn thân nào, chỉ sống trong thế giới của riêng mình, khiến hắn khó lòng khuây khỏa, khó bề dứt bỏ nhất. Tình yêu của Vệ Tân như sợi tơ mỏng manh, âm thầm trong vô thức bao vây người ta tầng tầng lớp lớp, để đến khi người ta muốn thoát ra mới phát hiện ra rằng tình yêu của cô đã ăn sâu vào tận sinh mệnh, không bao giờ có thể dứt bỏ được nữa.

Việc Vệ Tân đi hay ở cũng là một hố sâu trong lòng Hạ Tưởng. Có điều hắn cũng rất rõ, Vệ Tân không thể rời khỏi Thiên Trạch, cô mãi mãi không thể rời xa hắn. Kiếp sau như thế, kiếp này cũng vậy.

Điều khiến Hạ Tưởng thấy có phần bất ngờ chính là, hắn vừa ngồi xuống ở trong thư phòng liền nhận được điện thoại của Nghiêm Tiểu Thì.

- Thị trưởng Hạ, xin chào ngài.

Giọng nói của Nghiêm Tiểu Thì đã khách sáo hơn rất nhiều, cũng xa cách hơn không ít.

- Sau khi suy nghĩ kỹ càng, tôi vẫn cho rằng festival văn hóa du lịch vùng thảo nguyên ở thành phố Thiên Trạch rất có triển vọng, quyết định sắp tới sẽ tới Thiên Trạch một lần nữa. Ngài có thể giúp tôi liên hệ với Dương Uy một chút được không?

Hạ Tưởng biết rằng Nghiêm Tiểu Thì chẳng qua là mượn cớ nói chuyện với hắn mà thôi. Bản thân cô hoàn toàn có thể trực tiếp liên hệ với Dương Uy, sở dĩ mượn tay hắn, thực ra vẫn là muốn thăm dò ý tứ, hoặc là nói, muỗn gây dựng lại mối quan hệ với hắn.

- Được, Dương Uy hiện giờ đang ở ngay Thiên Trạch, cô có thể đến bất cứ lúc nào.

Hạ Tưởng cũng nói bằng giọng giải quyết việc công, không biết tại sao, bỗng nhiên nhớ lại thời gian trước kia hai người còn qua lại, bỗng dưng mềm lòng, giọng điệu dịu dàng đi không ít:

- Tiểu Thì, dạo này cô có khỏe không?

- …

Nghiêm Tiểu Thì không nói gì, lại truyền đến vài tiếng thở dài, sau một lúc cô mới nói:

- Tôi vẫn khỏe, cảm ơn ngài đã quan tâm. Nếu như tôi đến Thiên Trạch đầu tư, hy vọng ngài có thể giúp đỡ phần nào.

Gác máy xong, tâm tư Hạ Tưởng lại khi gần khi xa, xa rồi lại gần, nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài trời đã tối đen như mực. Thành phố Thiên Trạch trong tháng ba, mùa xuân vẫn chưa đến, chỉ khi đến tháng tư mới thấy được khung cảnh mùa xuân ấm áp, trăm hoa đua nở.

Thành phố Thiên Trạch vào mùa xuân chắc sẽ có một cảnh tượng hoàn toàn mới.

Bởi vì việc học của Hứa Phàm Hoa, Hạ Tưởng hiện giờ đã nắm hoàn toàn bộ máy chính quyền thành phố Thiên Trạch trong tay. Tất cả các Phó thị trưởng đều đã hoàn toàn nghiêng về phía hắn. Sức ảnh hưởng của Trần Khiết Văn với bộ máy chính quyền đã giảm tới mức thấp nhất, cùng lúc vì nguyên nhân Hứa Phàm Hoa cũng là Ủy viên thường vụ, bà ta cũng thiếu đi một đồng minh đắc lực trong hội nghị thường vụ.

Chẳng ai nói, ai cũng đều biết rõ Hứa Phàm Hoa vì sao lại bị thuyên chuyển, chính là vì vụ tai nạn ô tô 227. Trong lòng bọn họ đều hiểu rõ, bề ngoài Bí thư Trần không thua, Thị trường Hạ không thắng, nhưng trên thực tế vẫn là Thị trưởng Hạ đã chiếm được ưu thế, Bí thư Trần đành ngậm bồ hòn làm ngọt.

Qua vài lần đọ sức, không ít người đều ngầm tính, Thị trưởng Hạ tuy rằng có lúc thắng lúc thua, nhưng xét về tổng thể trong cuộc giằng co vẫn là được nhiều hơn mất, từng bước đứng vững mà còn nắm chắc được cục diện.

Tuy rằng Thị trưởng Hạ vẫn chưa hoàn toàn nắm giữ được đại cục, nhưng khi nói chuyện mọi người đều nói với vẻ chắc chắn – sớm muộn gì Bí thư Trần cũng bị Thị trưởng Hạ vượt mặt - khi nói câu đó, ai ai cũng cười ác ý, dường như câu nói đó có hàm ý sâu xa đến thế nào.

Đương nhiên cũng có người xem thường mà phản bác, Thị trưởng Hạ sẽ vượt mặt bà ấy? Xì, nên nói là chỉ một đòn là hất cẳng luôn mới đúng. Thị trưởng Hạ không thiếu phụ nữ vây quanh, nào là Kim Nhan Chiếu, nào là Lan Mẫn Mẫn, rồi còn Hoa Nhài Vàng, Bạc, ai lại them một bà còn qua cả thời mãn kinh?

Chuyện tình ái chung quy bao giờ cũng dễ gợi chuyện, huống hồ Thị trưởng Hạ vừa tuấn tú lại trẻ trung, cũng khó tránh khỏi bị người ta đàm tiếu. Có điều hiện nay nếu lãnh đạo không có những chuyện trăng hoa bị người ta bàn tán thì có vẻ như không giống một lãnh đạo. Một vài tin đồn chẳng những không ảnh hưởng đến hình tượng của Thị trưởng Hạ, trái lại còn khiến những thị dân trẻ tuổi của Thị trưởng Hạ có cảm giác thân thương với hắn.

E rằng điều này cũng là việc mà kẻ đầu têu rêu rao về quan hệ nhập nhằng của Thị trưởng Hạ và Hoa Nhài Vàng, Bạc không kịp lường tới.

Về việc đề xuất kiến nghị tạm thời của huyện Bào Mã, tạm thời vẫn cứ trời yên biển lặng, không thấy Thị trưởng Hạ sử dụng bất cứ biện pháp trấn áp nào đối với bọn họ. Nhà máy điện sức gió Lam Thiên vẫn đang chiêng trống nhộn nhịp mà xây dựng. Việc huyện Bào Mã ủng hộ về tiến độ cũng xem như cho qua, không trì hoãn, cũng không lạm dụng quyền hạn để kiếm lợi. Dù sao đó cũng là hạng mục trọn điểm Ủy ban nhân dân thành phố, vả lại cũng có thể mang lại lợi ích cho địa phương, trừ phi đầu óc có vấn đề mới dám kiếm lời từ đó.

Tuy nhiên cũng có người suy đoán, Thị trưởng Hạ chắc chắn không thể tha cho huyện Bào Mã. Hơn nữa nói, dù cho Thị trưởng Hạ rộng lượng buông tha cho huyện Bào Mã thì Phó thị trưởng Dương sẽ chịu để yên ư? Phó thị trưởng thường trực nắm trong tay quyền lực to lớn mà để huyện Bào Mã cho một đòn đau mà lại không đáp trả? Khó có thể như thế.

Quả thực là khó có thể như thế, cũng thực sự là có không ít người đều đã đoán đúng. Hạ Tưởng tạm thời không có ý muốn tìm phiền phức với huyện Bào Mã, bởi vì hắn không phải kiểu người so đo từng tí, cũng không cần phải gây khó dễ cho Biện Hữu Thủy, hắn có quá nhiều việc phải giải quyết. Đến mùa xuân, sẽ có rất nhiều hạng mục bắt đầu khởi công, là thời kì quan trọng nhất để phá vỡ cục diện bế tắc của thành phố Thiên Trạch. Thêm vào đó, thành phố mới Kinh Bắc cũng muốn đẩy nhanh những bước tiến thu hút đầu tư, Thành Đạt Tài cũng có thể sẽ đích thân tới thành phố Thiên Trạch khảo sát và trao đổi trực tiếp với hắn. Còn cả festival văn hóa du lịch cũng phải lên chương trình, lấy đâu ra thời gian để ý tới Biện Hữu Thủy?

Hạ Tưởng không quan tâm, Dương Kiếm lại có cơn giận cần trút. Y liền chuẩn bị trong thời gian ngắn sắp tới đến huyện Bào Mã thị sát, sau đó tìm ra vấn đề, chấn chỉnh Biện Hữu Thủy một phen.

Đúc lúc đó, ngay trước khi Dương Kiếm đang chuẩn bị xuống huyện Bào Mã, ở huyện Bào Mã đã xảy ra chuyện…

Việc bất trắc xuất hiện ở huyện Bào Mã, và chuyện ngoài ý muốn ở thành phố xảy ra gần như cùng một lúc. Nhìn bề ngoài hai việc không hề có liên hệ gì với nhau nhưng nghĩ kỹ một chút, thật ra giữa chúng vẫn có mối quan hệ nội tại, đều có liên quan đến việc tuyên truyền.

Vấn đề ở thành phố chính là vấn đề mà hai ngày trước Kim Nhan Chiếu tiết lộ trước với Hạ Tưởng. Nguyên Dã muốn trả thù thành phố Thiên Trạch, đã chuẩn bị đầy đủ bài vở và hàng loạt tài liệu, chuẩn bị làm rùm beng rộng rãi trên báo chí cả nước và truyenfull.vn, nhất định muốn cho thành phố Thiên Trạch phải ê chề khắp nơi. Tạm thời không bàn đến tính chân thực của số tài liệu của y và bài viết có thể được đăng hay không, trên thực tế thành phố Thiên Trạch quả thật có việc xấu cần che giấu. Việc kiến nghị tạm thời không ra sao, vụ tai nạn xe 227 càng không thể công bố rộng rãi. Nếu không, thành phố Thiên Trạch chắc chắn sẽ trở thành đích ngắm của hàng nghìn mũi tên, còn có thể bị Tỉnh ủy trách mắng, thậm chí còn có khả năng sẽ trở thành một vụ việc chính trị.

Trong văn phòng Bí thư, không khí ngột ngạt, cả năm người Trần Khiết Văn, Hạ Tưởng, Ngô Minh Nghị, Bùi Nhất Phong và Thường Hào đều im lặng không nói. Có điều gì đáng nói chứ? Sự việc đã xảy ra rồi, có truy cứu là trách nhiệm của ai cũng chẳng có tác dụng nữa. Trước mắt việc quan trọng nhất chính là làm thế nào để thỏa hiệp được với Nguyên Dã, không để y nổi điên lên mới được.

Trần Khiết Văn nhìn Hạ Tưởng vài lần với ánh mắt không thiện chí. Bà nghi ngờ là Hạ Tưởng âm thầm giở trò. Không chỉ bà, mà đến cả Bùi Nhất Phong cũng cho rằng Thị trưởng Hạ lợi dụng việc công để trả thù riêng, không ngại dùng cả Thành ủy Thiên Trạch để đạt tới mục đích trả thù cá nhân của hắn.

Khiến Bùi Nhất Phong có phần lại xem thường Hạ Tưởng.

Nội tình lần trước Thường Hào đối xử với Nguyên Dã càng không có mấy ai biết. Y thầm dạy cho Nguyên Dã một bài, lại không nói rõ, vì thế cuộc họp hôm nay vừa bắt đầu đã có phần không đúng. Trong lời của Trần Khiết Văn có phần ám chỉ, cho rằng có người không lấy đại cục làm trọng, thông đồng với người ngoài, không coi mình là người Thiên Trạch

- Là chuyện gì? Hử? Tôi càng không tin một mình Nguyên Dã có thể làm to chuyện đến mức nào, có thể gây sóng gió gì? Thành phố Thiên Trạch xảy ra chuyện gì, y sao có thể biết rõ rành rành, nếu như không có người nội công ngoại kích với y, tôi không tin truyền thông cả nước nhiều như vậy, chỉ một mình y lại dám tấn công Thiên Trạch.

Cơn thịnh nộ của Trần Khiết Văn rất lớn, nói với mọi người nhưng ánh mắt thì không ngừng nhắm đến Hạ Tưởng, hàm ý rất rõ ràng, người mà bà ta ám chỉ chính là hắn.

Hạ Tưởng bình tĩnh không thể hiện điều gì, không nổi giận, cũng không phản bác.

Bùi Nhất Phong cũng nói:

- Dù là xuất phát từ mục đích gì, mâu thuẫn nội bộ tốt nhất vẫn là giải quyết nội bộ, không được để gây ra một vụ việc tin tức gì. Gặp rắc rối chính là mọi người, là toàn bộ Thành ủy Thiên Trạch, tất cả chúng ta sẽ không ngẩng mặt lên nổi.

Ngô Minh Nghị còn bồn chồn, thật sự là do Thị trưởng Hạ gây nên sao? Không thể nào, Thị trưởng Hạ lại có thể làm liều như vậy ư?

Hạ Tưởng cuối cùng cũng nói:

- Đúng thế, đến lúc cần chịu trách nhiệm sẽ phải dũng cảm mà đứng ra, Nguyên Dã vì sao phải nổi điên? Vì sao y nhất quyết muốn làm khó thành phố Thiên Trạch. Việc này vẫn có liên quan với việc thời gian trước y đến thành phố Thiên Trạch phỏng vấn khi mở hội nghị Hội đồng nhân dân. Ông Thường, trong lòng ông hiểu rõ, đúng vậy không?"

Thường Hào im lặng hồi lâu. Việc lần trước y tự cho là đã xử lý kín kẽ. Khi báo cáo lại với Trần Khiết Văn, chỉ nhắc qua loa, không nói tỉ mỉ. Lúc ấy cũng là khi Trần Khiết Văn đang nằm viện, cũng không thể nói gì nhiều. Bây giờ chuyện đã ập đến, y hối hận cũng đã muộn, cũng thật không ngờ Bí thư Trần vừa bắt đầu đã nghi ngờ Thị trưởng Hạ.

Giờ thì tốt rồi, nói cạnh nói khóe Hạ Tưởng hồi lâu, rõ ràng là đánh vào mặt Hạ Tưởng, kỳ thực Bí thư Trần đã đánh thẳng vào mặt y, nhưng đồng thời Bí thư Trần cũng tự mình làm mất mặt.

Đúng, còn có Bùi Nhất Phong.

Có trách cũng chỉ trách bản thân y không dám chịu trách nhiệm, không thừa nhận sai lầm ngay lúc đầu, càng trách y lòng dạ hẹp hòi, cứ muốn tự dưng gây chuyện, ai biết Nguyên Dã điếc không sợ súng, lại thực sự nổi điên.

- Bí thư Trần, Thị trưởng Hạ, tôi xin nhận lỗi với hai vị lãnh đạo. Trách nhiệm chủ yếu trong việc Nguyên Dã làm loạn là nằm ở tôi, sự việc là thế này…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui