Hạ Tưởng nghe vậy hiểu ý, Đỗ Song Lâm ngại mất mặt không muốn mở mồm liền mượn mồm vợ nói ra. Rốt cuộc xuất thân là giáo sư, vẫn còn một ít khí tiết, có lẽ cũng là nghe thấy Phùng Vân nói quá rõ ràng nên trên mặt vẫn có điểm ái ngại. Hạ Tưởng giả vờ không phát hiện, thuận miệng chuyển đề tài, một lát sau mới giả bộ đột nhiên nhớ ra điều gì, hỏi:
- Trưởng ban Đỗ chỉ có một cậu con trai thôi à?
Con trai Đỗ Song Lâm là Đỗ Đồng Quốc mới tốt nghiệp đại học sư phạm tỉnh Yến hệ Trung văn, không muốn quay về thành phố Chương Trình, càng không muốn quay về tới huyện Bá, muốn ở lại thành phố Yến công tác. Đỗ Song Lâm chỉ là một Trưởng ban Tuyên giáo Huyện ủy, nếu tại thành phố Chương Trình còn có chút quan hệ, tại thành phố Yến lại không quen biết ai, càng không có năng lực an bài tiền đồ cho Đỗ Đồng Quốc. Cũng may Đỗ Đồng Quốc cũng coi như hơi có năng lực, dám dựa vào bản lĩnh thật sự thông qua được phỏng vấn của báo chiều tỉnh Yến, trở thành một phóng viên thực tập.
Lý Đinh Sơn nghe được Hạ Tưởng thuật lại chuyện ở nhà Đỗ Song Lâm, cười ha hả nói:
- Việc khác không dám nói nhưng nếu là truyền thông của thủ đô và tỉnh Yến thì rất ít người mà tôi không biết. Tổng biên tập của Báo chiều tỉnh Yến và tôi cùng huấn luyện ở thủ đô, cũng coi như nửa bạn học, quan hệ cũng ổn. Để tôi gọi điện thoại nói một chút...
Vài ngày sau, Hạ Tưởng tình cờ gặp Đỗ Song Lâm ở cửa tòa nhà huyện ủy, Đỗ Song Lâm vẻ mặt kích động, vô cùng nhiệt tình mời Hạ Tưởng ăn cơm. Hạ Tưởng thấy mọi người đều nhìn vào đành phải đáp ứng. Bởi vì cao hứng, sau vài chén rượu, Đỗ Song Lâm nói nhiều lên một chút, Hạ Tưởng nghe liền hiểu ra. Kỳ thực tập của Đỗ Đồng Quốc vốn là 3 tháng, đột nhiên bởi vì có một bài tin tức được Tổng biên tập khen ngợi, liền được chuyển chính thức luôn, xem như chính thức tiến nhập báo chiều tỉnh Yến.
Vừa lúc Lưu Thế Hiên và Hoàng Bằng Phi đứng ở cửa tòa nhà Huyện ủy, ánh mắt âm trầm nhìn Hạ Tưởng và Đỗ Song Lâm một trước một sau đi ra khỏi tòa nhà huyện ủy. Hai người liếc nhau, đều theo ánh mắt đối phương nhìn thấy một tia cảnh giác. Hoàng Bằng Phi thấy xung quanh không có ai liền nói nhỏ:
- Thư ký nhỏ của Bí thư Lý thực sự có thủ đoạn, xem ra lão Đỗ đã đứng thành hàng.
Lưu Thế Hiên bất mãn nói:
- Bọn họ có thể lật trời sao? Trịnh Kiêm sẽ không đứng chung một chỗ với họ, còn cả chủ tịch huyện Thạch vẫn không biểu lộ thái độ, cũng khiến Lý Đinh Sơn e dè ba phần.
- Sự tình Trương Tín Dĩnh làm sao bây giờ?
Hoàng Bằng Phi hơi lo lắng hỏi:
- Mấy lần Phó trưởng ban Trương gọi điện thoại cho tôi gây áp lực, tôi sắp không chịu nổi nữa rồi. Phó chủ tịch huyện Lưu, anh nghĩ biện pháp xem?
- Cô ta, cô ta chẳng làm gì được cả!
Lưu Thế Hiên quay đầu lại nhìn lên cửa sổ đóng chặt của phòng Lý Đinh Sơn, lạnh lùng cười
- Lý Đinh Sơn muốn ngồi một chỗ ngư ông thủ lợi, chúng ta liền thi với hắn xem ai kiên nhẫn hơn, xem ai trầm tĩnh hơn. Trương Thục Anh giao cho tôi ứng phó. Không tin là cô ta dám trở mặt.
Hoàng Bằng Phi đành phải vẻ mặt đau khổ đáp ứng, trong lòng thầm nhủ, ngày nào Trương Thục Anh cũng gọi điện thoại cho tôi mà không gọi cho ông. Cô ta vừa đấu với ông, vừa kêu gọi tôi, khiến tôi bị cả hai bên ép, thật khổ. Tuy nhiên y lại không dám nói thẳng ra, đành phải bất đắc dĩ liếc Lưu Thế Hiên, nghĩ thầm không cho là đúng. Chẳng phải chỉ là một phó phòng thôi sao? Bí thư Lý thực sự muốn đưa ra thảo luận, ông cứ không cho hội nghị thường ủy thông qua, về sau Bí thư Lý cũng không có biện pháp đè ông, chẳng lẽ còn để lộ mâu thuẫn ra ngoài?
Lưu Thế Hiên tâm tình buồn bực về tới nhà, vừa vào cửa đã thấy Lưu Hà và Dương Bối đang ngồi ở phòng khách, Lưu Hà hổn hển nói:
- Ba, chuyện xấu, thằng ranh Hạ Tưởng rất láo, dám bắt nạt con.
Sáng sớm nay Lưu Hà đến xã Cổ Trại tìm người lấy nấm khẩu bắc và rau quyết. Trước kia chỉ cần cho Hoàng Hải một điếu thuốc là Hoàng Hải liền nhiệt tình đi lấy, vậy mà không ngờ lần này lại không hề có vẻ gì hứng thú, khiến Lưu Hà rất căm tức bắt buộc phải hào phóng ném cho Hoàng Hải hai điếu thuốc. Kết quả là Hoàng Hải không thèm nhìn, trả lại hai điếu thuốc cho y, còn hầm hừ nói:
- Hai điếu thuốc mà cũng là hào phóng à? Tiểu Hạ người ta một lần cho hẳn hai bao!
Kết quả có thể nghĩ, Lưu Hà cực kỳ cảnh giác liền cưỡng bức lợi dụ đối với Hoàng Hải, cuối cùng Hoàng Hải không chịu nổi sự hấp dẫn của hai bao thuốc lá ngon từ Lưu Hà, liền kể lại rành mạch hành động của đám người Hạ Tưởng ra. Tuy rằng Hoàng Hải cũng không biết thân phận đích thực của Hạ Tưởng, chỉ biết hắn họ Hạ, nhưng Lưu Hà không ngốc, chỉ hơi động não liền đoán được Hạ Tưởng dẫn người tới có chủ ý với nấm khẩu bắc và rau quyết.
Mặc dù Hạ Tưởng luôn luôn không hé mồm chút nào trước mặt Hoàng Hải, cũng tận lực biểu hiện như người thành phố thích du lịch, ít nhất hắn cũng thành công mê hoặc Hoàng Hải, nhưng Lưu Hà biết Hạ Tưởng là ai, hơn nữa y vẫn coi Cổn Long Câu là vườn hoa sau nhà của mình, sao có thể để người khác nhúng vào chứ? Huống chi người khác lại là Hạ Tưởng!
Lưu Hà ở huyện Bá kinh doanh không ít, không ít phòng khiêu vũ, khách sạn đều bị y nắm cổ phần, tuy nhiên đối với y, tuy rằng nấm khẩu bắc và rau quyết ở Cổn Long Câu không kiếm được nhiều lắm nhưng thắng ở năng nhặt chặt bị, là kinh doanh không cần vốn. Cho nên vừa mới nghe Hạ Tưởng dẫn hai người tự mình tới Cổn Long Câu xem xét thực địa, y biết rằng sự tình không đơn giản như Hoàng Hải nói. Thật sự nếu thích tự mình ăn, sao phải lao lực tới tận nơi xem nguồn trồng thế nào? Ai ăn trứng gà lại tò mò tới tận nơi xem gà đẻ chứ? Lưu Hà ý thức được đã xuất hiện vấn đề. :
Chẳng lẽ là Hạ Tưởng muốn nhúng tay vào kinh doanh nấm khẩu bắc và rau quyết? Vừa nghĩ tới điểm này, lại tưởng tượng ra Hạ Tưởng cướp lấy Dương Bối từ tay mình, Lưu Hà liền như đứng đống lửa, như ngồi đống than, rốt cuộc không lòng dạ nào ở lại xã Cổ Trại nữa, như lửa đốt mông kéo Dương Bối về nhà.
Lưu Thế Hiên nửa ngày không nói gì. Lão ngồi trên sô pha, tùy tay mở TV, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Lưu Hà biết Lưu Thế Hiên đang suy tính thì có thói quen thích nghe TV, cũng không quấy rầy lão, kéo Dương Bối ở một bên thì thầm.
Một lát sau, Lưu Thế Hiên tắt TV, nhìn Dương Bối hỏi:
- Sao cháu không đi làm?
Dương Bối đỏ mặt, co quắp bất an không dám nhìn thẳng vào mắt Lưu Thế Hiên, đang muốn nói thì Lưu Hà ở một bên vội giải thích:
- Ba, đơn vị của Dương Bối cũng không có chuyện gì làm, vừa lúc con tính nhờ ba giúp cô ấy điều tới trong cơ quan, Huyện ủy hoặc là Ủy ban nhân dân huyện đều có thể......
Dương Bối tốt nghiệp đại học liền được phân tới phòng Lương thực huyện Bá để công tác. Bởi vì nông nghiệp huyện Bá không phát đạt, phòng Lương thực gần như không có việc gì để làm. Trước khi quen Lưu Hà, mẹ của Dương Bối là Ngưu Hồng Muội chỉ là một phó trưởng phòng Văn hóa, năng lượng có hạn, chỉ có thể để cho Dương Bối ngoan ngoãn ngồi làm việc qua ngày tại phòng Lương thực. Sau khi quen biết Lưu Hà, Ngưu Hồng Muội tự cho là đã dựa được vào một cây đại thụ liền mỗi ngày đều cổ động Dương Bối, nói cô kích Lưu Hà, để Lưu Thế Hiên ra mặt giúp cô bố trí vào làm ở cơ quan chính phủ.
Dương Bối cảm thấy, thứ nhất là cả ngày mẹ nói mãi không để yên, thứ hai là cũng cảm thấy Lưu Thế Hiên là thường ủy huyện ủy, Phó chủ tịch thường trực huyện, an bài một người vào cơ quan không phải chỉ là một câu nói sao? Bởi vậy cô liền quấn quýt lấy Lưu Hà đòi đổi công việc. Tuy rằng Lưu Hà thích Dương Bối nhưng y vẫn cảm thấy Dương Bối chưa đủ thiệt tình với mình liền hàm hồ không chịu đáp ứng. Ai ngờ không lâu trước đây đột nhiên xuất hiện Hạ Tưởng, khiến y biết hóa ra người tâm phúc bên cạnh Bí thư huyện ủy chính là mối tình đầu của Dương Bối. Y vừa hận vừa sốt ruột, mấy lần muốn cứng rắn cưỡng ép Dương Bối, Dương Bối chết sống không chịu nghe, nói phải sau khi kết hôn mới cho, còn thề son sắt rằng mình là xử nữ (gái trinh) nguyên xi chưa ai động vào.
Lưu Hà nửa tin nửa ngờ, vẫn chưa hoàn toàn tin hẳn nhưng cũng để tâm một chút vấn đề Dương Bối muốn đổi công việc, liền tìm cơ hội nói một câu với Lưu Thế Hiên.