Đỗ Canh rời khỏi phòng làm việc của Mông Hổ, An Tại Đào đang đứng trên hành lang, tán gẫu với Chánh văn phòng Thành ủy Tống Lượng. Thấy Đỗ Canh đi ra, Tống Lượng vội vàng tới nghênh đón:
- Bí thư Đỗ.
Ở tình cảnh công khai, Tống Lượng sẽ không xưng hô Đỗ Canh là "ông chủ", đây là cách xưng hô riêng tư của gã với Đỗ Canh, coi như là nhãn hiệu đối với tư cách tâm phúc tuyệt đối của Đỗ Canh. Ở Tân hải, trước mắt là độc nhất vô nhị.
Đỗ Canh khẽ mỉm cười:
- Lão Tống à, các lãnh đạo đã tới đủ chưa? Cuộc họp hôm nay, cậu cũng tham gia, ghi chép cuộc họp ----
Đỗ Canh quay đầu liếc An Tại Đào một cái, khoát tay áo:
- Tiểu An, ghi chép cuộc họp do cậu làm thay Lão Tống.
An Tại Đào cả kinh trong lòng, nhưng thần sắc lại kính cẩn mà gật đầu. Cuộc họp Văn phòng Thành ủy, bình thường sẽ do Chánh văn phòng Thành ủy tự mình ghi chép cuộc họp, bởi vì điều này liên quan đến quyết sách cơ mật của lãnh đạo cao tầng, bình thường không cho phép nhân viên thường tham dự. Đỗ Canh để Tống Lượng tham gia cuộc họp mà không ghi chép, điều này có nghĩa ----
An Tại Đào âm thầm liếc Đỗ Canh một cái, trong lòng hiểu được, Tống Lượng tiến vào ủy viên thường vụ thay thế Phùng Hi Khôn làm Trưởng ban thư ký Thành ủy đã là kết cục đã định. Bước tiếp theo, Tống Lượng chắc chắn là Trưởng ban thư ký Thành ủy kiêm Chánh văn phòng Thành ủy, đương nhiên điều này cũng không lạ, rất nhiều địa phương, Trưởng ban thư ký Thành ủy đều kiêm Chánh văn phòng Thành ủy.
Nếu chuyện Tống Lượng là thế đã định, như vậy chắc chắn chuyện cha vợ mình cũng không có bất cứ vấn đề gì. Nghĩ tới đây, An Tại Đào âm thầm vui mừng trong lòng. Mặc kệ nói thế nào, Hạ Thiên Nông tiến vào ủy viên thường vụ, đối với Hạ gia với bản thân An Tại Đào mà nói, đều có ý nghĩa quan trọng. Đừng coi thường sự khác nhau giữa ủy viên thường vụ và không phải ủy viên thường vụ, khác xa.
Như vậy, mình toán tính và cố gắng ở sau lưng đều không uổng phí. An Tại Đào thở phào một cái, tiếp nhận bản ghi chép tóm tắt hội nghị Thành ủy, chậm rãi đi theo Đỗ Canh và Tống Lượng vào phòng họp.
...
...
Tuy rằng là ban ngày, nhưng đèn huỳnh quang trong phòng hội nghị vẫn sáng, sáng hơi chói mắt. Bởi vì mở hội nghị, cho nên ngoại trừ ủy viên thường vụ ra, các ủy viên Thành ủy, bao gồm Chủ tịch Hội đồng nhân dân, Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc, một số Phó Chủ nhiệm Hội đồng nhân dân, Phó Chủ tịch Mặt trận tổ quốc, Phó Chủ tịch thành phố, Viện trưởng tòa án, Kiểm sát trưởng Viện Kiểm Sát, trợ lý Chủ tịch thành phố vân vân đều tới tham dự.
Lúc này, Bí thư Thành ủy còn không có kiêm nhiệm Chủ tịch Hội đồng nhân dân. Ở Tân hải, Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc và Chủ tịch Hội đồng nhân dân hai chức vụ này, bình thường là do hai đồng chí lão thành lui về tuyến hai đảm nhiệm, không phải ủy viên thường vụ, vị trí cao nhưng không có thực quyền, có thể dự thính hội nghị thường vụ.
Từ đầu đến cuối các ủy viên thường vụ dựa theo thứ tự ngồi vào vị trí của mình. Bởi vì Lâm Chính Ủy quân khu đi quân quân khu tỉnh họp, không có tiến tới.
Tuy rằng không có đề tên, nhưng loại xếp hạng và vị trí này đều biết trong lòng không nói ra, ai nên ngồi ra sao một chút cũng không thể qua loa. Vị trí có ý nghĩa quyền lực, vị trí càng gần Đỗ Canh ở giữa, liền có nghĩa quyền lực trong tay càng lớn.
Ngoài ủy viên thường vụ là Chủ nhiệm và Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc, sáu Phó Chủ tịch thành phố không phải ủy viên thường vụ cũng dựa theo xếp hạng ngồi trên vị trí hai bên sau đó, Phó Chủ tịch thành phố Chu Liên Hoa, Phó Chủ tịch thành phố Mạnh Thu Cúc, Phó Chủ tịch thành phố Tôn Quân Thắng, Phó Chủ tịch thành phố Lý Gia Dũng, Phó Chủ tịch thành phố Hạ Thiên Nông, Phó Chủ tịch thành phố Cố Minh Đan.
An Tại Đào nhìn lướt qua, thấy không ngờ cha vợ mình còn xếp ở vị trí thứ hai từ dưới lên trong sáu Phó Chủ tịch thành phố, trong lòng cười khổ không khỏi âm thầm lắc đầu. Hạ Thiên Nông hiện giờ, khoảng cách vị trí trung tâm quyền lực thật sự là quá xa.
Phó Chủ nhiệm Hội đồng nhân dân, Phó Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc, Kiểm sát trưởng Viện kiểm sát, Viện trưởng Tòa án, cuối cùng là bốn trợ lý Phó Chủ tịch thành phố. Trợ lý Chủ tịch thành phố, Cục trưởng Công an Hoàng Thao, trợ lý Chủ tịch thành phố, Cục trưởng Cục Tài chính Trương Quang Bình, trợ lý Chủ tịch thành phố, Cục trưởng bảo vệ môi trường Chu Luyện Tập, trợ lý Chủ tịch thành phố, Chủ nhiệm Ban quản lý khu kinh tế mới Lý Mạnh Châu.
Phùng Hi Khôn thấy Tống Lượng ngồi bên cạnh Chủ nhiệm Ban Quản lý Khu kinh tế mới Lý Mạnh Châu, mà An Tại Đào không ngờ cũng cầm bản ghi chép hội nghị ngồi ở vị trí cuối, mày dựng lên.
Lưu Khắc sắp phải lui về tuyến hai thấy tình hình như vậy, trong lòng cũng giật thót một cái. Mà đám người Tôn Liên Hương, mỗi người đều trầm tư, biết lần hội nghị này chắc chắn là hội nghị tổ chức lại quyền lực, hội nghị lần này kết thúc, quyền lực quan trường Tân Hải sẽ bắt đầu một vòng gột rửa mới.
Đỗ Canh muốn làm cái gì? Tôn Liên Lương ánh mắt sáng ngời, khóe mắt quét qua Lưu Khắc đang nói giỡn với Đỗ Canh, lại thấy Mông Hổ sắc mặt lạnh lùng, ngồi đó không nói được một lời, trong lòng không biết thế nào, đột nhiên máy động cảm thấy không khí hôm nay hơi khác thường.
An Tại Đào ngồi đó, một số ủy viên thường vụ hoặc không phải ủy viên thường vụ thậm chí Hoàng Thao vài trợ lý Chủ tịch thành phố này, ánh mắt hoặc tán dương hoặc kinh ngạc hoặc khinh thường ngẫu nhiên dừng lại trên người hắn, nhưng thần sắc hắn lại bình tĩnh, bình thãn chịu đựng. An Tại Đào dự hội nghị ghi chép tóm tắt hội nghị, vốn là không phù hợp trình tự, nhưng Đỗ Canh lại làm như vậy, kỳ thật trong lòng các lãnh đạo Tân Hải cũng rõ ràng vài phần, đây là Đỗ Canh thị uy với người của phái Mông Hổ.
Phùng Hi Khôn, Lý Hoán Văn mấy người này tự nhiên cảm thấy phấn chấn trong lòng. Đủ loại dấu hiệu cho thấy, Đỗ Canh đã thổi kèn thu hồi quyền lực với Mông Hổ, quyền lực rung động nhìn không thấy sờ không được nhưng có thể cảm giác được, trận chiến lập tức sẽ triển khai.
Trưởng ban Tổ chức cán bộ Lý Bình là một người phụ nữ hơn 40 tuổi, dáng người không cao nhưng lại có vài phần tư sắc. Cô nhìn An Tại Đào nhíu mày, trầm giọng nói với Đỗ Canh:
- Bí thư Đỗ, Thư ký An dự hội nghị này không phù hợp với trình tự...
Đỗ Canh sắc mặt không thay đổi, khẽ mỉm cười:
- Chuyện đặc biệt xử lý đặc biệt, Tiểu An đến chỉ lâm thời ghi chép hội nghị. Trình tự là chết, người là sống, đây cũng không phải nguyên tắc tổ chức gì, cứng nhắc như vậy làm gì? Hơn nữa, hội nghị hôm nay cần nghiên cứu rất nhiều chuyện, xong rồi, tôi sẽ để Tiểu An sửa sang lại một phần báo cáo hội nghị, báo cho Tỉnh ủy.
Lý Bình ồ một tiếng, âm thầm liếc Mông Hổ một cái, thấy mặt Mông Hổ không chút thay đổi, đành phải nuốt câu tiếp theo.
Khói thuốc lượn lờ trong phòng hội nghị, có mấy lãnh đạo đều châm lửa hút thuốc, Đỗ Canh không hút thuốc lá, nhìn khỏi thuốc trong phòng hội nghị, âm thầm căm tức trong lòng. Bình thường mà nói, tình cảnh nếu, nếu nhân vật số một không hút thuốc mà nói, cấp dưới khác vốn nên tự giác mà nhịn không hút, ít nhất sẽ không hút trong phòng hội nghị. Nhưng hiện giờ Đỗ Canh căn bản không có tạo được quyền uy nhân vật số một nên có, cho nên mấy người này đều châm thuốc theo thói quen.
Trái lại cũng không phải cố ý, chỉ có điều trong lòng không có dây cung kia, thói quen tự nhiên thôi. Đây là một loại tâm tính rất tinh tế, nếu Đỗ Canh nắm giữ quyền lực toàn diện, đó sẽ là một tình hình khác.
An Tại Đào biết rõ trong lòng, ánh mắt nhàn nhạt nhìn khuôn mặt mấy người đang hút thuốc, hắn đột nhiên phát hiện Hoàng Thao lại không hút. Hoàng Thao này là một người nghiện thuốc, có thể nhìn không hút, điều này đủ nói gã đã hoàn toàn nghiêng về phía Đỗ Canh.
Đây là một người thông minh. An Tại Đào cười thầm trong lòng.
Đỗ Canh liếc nhìn An Tại Đào một cái. An Tại Đào khẽ mỉm cười, đứng dậy, đi một bên kéo quạt thoát khí của phòng họp, mà đồng thời, hắn mang cái chén của Đỗ Canh tới, chậm rãi đi đến trước mặt Đỗ Canh, đặt lên trước bàn ông ta dưới cái nhìn chăm chú của mọi người.
Đỗ Canh ho khan một tiếng, nhẹ nhàng lấy tay vỗ bàn, cất cao giọng nói:
- Các đồng chí, hiện giờ chúng ta họp. Hội nghị hôm nay có ba đề tài thảo luận lớn... Các đồng chí, vụ án Trương Kế Cương không chỉ liên quan đến ích lợi bản thân của hơn một ngàn công nhân dệt len số 2 Tân Hải, còn liên quan tới hình tượng Tân Hải chúng ta, hiện giờ, mời đồng chí Trương Thao nói về tiến triển của vụ án.
Trương Thao hắng giọng, kỳ thật vụ án này cũng không có khó khăn gì quá lớn. Chứng cớ có sẵn, nhân chứng vật chứng đều đủ, nhưng nữa lãnh đạo cao tầng một lòng muốn làm, Trương Kế Cương làm sao có thể trốn thoát? Trương Thao nói đơn giản tình hình điều tra vụ án một lần, lại để Cục trưởng Công an Hoàng Thao bổ sung vài câu.
An Tại Đào nghe những điều này, chậm rãi ghi chép. Hắn biết, đây căn bản không phải nội dung trọng điểm của hội nghị, chuyện tình Trương Kế Cương chỉ là làm đẹp, hoặc là nói một viên gạch mở đường, tiết mục chính thức còn ở phía sau.
Quả nhiên, Đỗ Canh nói tiếp:
- Ừ, các đồng chí Tổ chuyên án vất vả, hy vọng mọi người có thể nhanh chóng tra ra manh mối vụ án này... Các đồng chí, xét thấy tình thế hiện tại, tôi đề nghị thành lập một tổ công tác thanh tra tài sản quốc hữu, tiến hành sắp xếp và điều tra toàn diện tình hình xói mòn tài sản nhà nước trong quá trình doanh nghiệp nhà nước ở Tân Hải chúng ta thay đổi chế độ xã hội trong mấy năm qua, nên thu hồi nhất định phải thu hồi, nên truy cứu trách nhiệm nhất định phải truy cứu, bất kể tra ra được ai, cũng không thể nhân nhượng! Đồng thời, phải an bài thích đáng một số công nhân thất nghiệp...
Đỗ Canh đột nhiên vỗ bàn, vài ủy viên thường vụ ở gần nhảy dựng trong lòng.
Đỗ Canh quay đầu nhìn Mông Hổ:
- Lão Mông, ông thấy thế nào?
Mông Hổ gật đầu ngoài dự đoán của mọi người, khẽ mỉm cười:
- Các đồng chí, Bí thư Đỗ nói rất hay, rất đúng. Một đồng tiền tài sản của quốc gia cũng không thể xói mòn uổng phí, chúng ta với tư cách người quản lý Tân Hải, nhất định phải làm tốt chức quan này, không thể khiến tiền mồ hôi nước mắt của người dân đều rơi vãi uổng phí ---- như vậy, tôi đồng ý đề nghị của Bí thư Đỗ.
Mông Hổ chậm rãi giơ tay, đám người Tôn Liên Lương phái Mông Hổ có chút ngoài ý muốn dừng lại một lát, cũng đều giơ tay lên.
Khóe miệng Đỗ Canh lộ ra một nụ cười, cất cao giọng nói:
- Như vậy, tôi đề nghị Tổ công tác do đồng chí Thiên Nông dẫn đầu phối hợp, Cục Tài chính, Phòng Lao động và các ban ngành liên quan phối hợp trợ giúp.
Lời Đỗ Canh vừa dứt, sắc mặt Mông Hổ liền thay đổi, khóe miệng lão co rúm vài cái lại không nói gì thêm.
Phó Chủ tịch thường trực thành phố Tôn Liên Lương cũng bất mãn trong lòng, đây chính là chuyện lớn, vốn nên do Phó Chủ tịch thường trực thành phố ông đảm đương, tại sao có thể đến lượt Hạ Thiên Nông? Còn nữa, công tác kinh tế vốn là công tác phân công quản lý của Tôn Liên Lương, công tác thuộc bổn phận của mình để Hạ Thiên Nông đi làm, loại ý người say này, Tôn Liên Lương làm sao còn có thể không mẫn cảm.
Rất nhanh Tôn Liên Lương ý thức được sự ủy hiếp của Hạ Thiên Nông đối với vị trí của mình, ông ta oán hận âm thầm liếc Hạ Thiên Nông một cái, âm thầm mắng trong lòng.
Thanh tra vấn đề xói mòn tài sản nhà nước trong quá trình doanh nghiệp nhà nước thay đổi chế độ, tất nhiên sẽ liên quan tới lợi ích nhiều mặt, người phái Mông Hổ đương nhiên hy vọng quyền điều tra nằm trong tay người một nhà. Hiện giờ Hạ Thiên Nông quan hệ mật thiết với Đỗ Canh, Hạ Thiên Nông điều tra chẳng khác nào Đỗ Canh điều tra, nếu chẳng may tra ra cái gì hoặc nếu Đỗ Canh muốn mượn đề tài nói chuyện của mình, những người đang ngồi ở đây có ai là sạch sẽ? Nhất là Tôn Liên Lương, vài doanh nghiệp nhà nước ở Tân Hải thay đổi chế độ đều hoàn thành dưới sự chủ đạo của ông ta, ông ta làm sao có thể không chột dạ?
Đám người Tôn Liên Lương chờ Mông Hổ đứng dậy phản đối, đều quen như thế. Đỗ Canh muốn làm gì, chỉ cần uy hiếp đến lợi ích Mông phái, Mông Hổ là người đầu tiên đứng ra phản đối, sau đó vài ủy viên thường vụ bọn họ tiến hành hát đệm. Nhưng hôm nay, Mông Hổ lại ngồi kia, chậm chạp không có bất cứ động tĩnh gì.
Thấy Mông Hổ như thế, Tôn Liên Lương có chút kiềm chế không được, chuyện liên quan đến quyền lực của mình, ông ta bất mãn trong lòng giọng nói tự nhiên mang vài phần tức giận:
- Bí thư Đỗ, tôi không đồng ý. Công tác kinh tế là công tác thuộc bổn phận của tôi, tổ công tác này vẫn nên do tôi dẫn đầu, Lão Hạ phân công quản lý nông lâm nuôi cá, công tác cũng rất bận rộn, không nhất định có thể rút người ra được.
Trương Thao cũng mở miệng phụ họa:
- Bí thư Đỗ, tôi xem đồng chí Liên Lương nói đúng, đồng chí Liên Hương phân công quản lý công tác kinh tế nhiều năm, rất quen thuộc đối với công tác kinh tế, vốn nên như thế...
Nhưng Tôn Phúc Lợi lại không có hé răng. Bình thường, Trương Thao, Tôn Liên Lương, Tôn Phúc Lợi ba viên Đại tướng của Mông Hổ, một người mở miệng, hai người khác tất nhiên theo sau. Nhưng lần này, Tôn Phúc Lợi lại biến thành câm điếc.
Trương Thao bất mãn trừng mắt liếc Tôn Phúc Lợi một cái, trong lòng nói loại thời điểm quan trọng này ngươi còn giả bộ cháu trai cái gì. Nhưng Tôn Phúc Lợi trong lòng đã rối loạn, mặc dù người đang họp, nhưng lòng đã không ở hội trường. Lão sao có thể cảm giác không được, Đỗ Canh đã vươn bàn tay sắt về phía lão. Từ cái nhìn thoáng của của Mông Hổ khi vào cửa, lão thấy được một loại lãnh khốc quen thuộc.
Đối với Mông Hổ, Tôn Phúc Lợi hiểu rất rõ. Ngồi trong hội trường suy nghĩ hơn nữa ngày, lão mới chậm rãi khôi phục tinh thần: lão sai rồi, thật sự sai rồi. Vốn tưởng rằng lợi ích giữa mình và Mông Hổ dây dưa bền chắc như thép, Đỗ Canh động tới mình chắc chắn sẽ chạm tới Mông Hổ, tất sẽ khiến cho Mông Hổ chống đối mãnh liệt, nhưng hiện tại xem ra, hoàn toàn không phải như vậy...
Tôn Phúc Lợi lạnh lẽo trong lòng, tâm thần run rẩy mạnh mẽ, làm sao còn có thể chú ý tới ánh mắt Trương Thao. Lão nắm chặt tay, khóe miệng trong vô thức cắn ra vết máu. Lão nhìn lướt qua Mông Hổ, thấy trên mặt Mông Hổ lộ ra nụ cười cực kỳ lạnh lùng, lửa giận trong lòng lão bừng lên từng chút một: muốn ông làm kẻ chịu tội thay, không có cửa đâu!
An Tại Đào ngồi kia, người khác không chú ý vẻ mặt Tôn Phúc Lợi thay đổi, hắn lại thấy rõ ràng. Thấy khóe miệng Tôn Phúc Lợi lộ ra vẻ dữ tợn, hắn âm thầm mỉm cười trong lòng, người của Mông Hổ muốn nội chiến, trò hay sắp thu hoạch.
Quả nhiên, Tôn Phúc Lợi chậm rãi đứng dậy, miễn cưỡng cười với Đỗ Canh:
- Bí thư Đỗ, các vị, tôi đồng ý do đồng chí Hạ đảm nhiệm tổ trưởng tổ công tác, đồng thời tôi cũng đề nghị Ủy ban Kỷ luật thành phố cũng tham dự...
Tôn Liên Lương hồi hộp trong lòng, không kìm nổi đứng dậy cả giận nói:
- Bí thư Tôn, Trương Kế Cương là người thân của ngài, dựa theo nguyên tắc tổ chức, ngài nên tránh mặt mới đúng!
Tôn Phúc Lợi cười lạnh một tiếng:
- Tổ chuyên án vụ án Trương Kế Cương tôi không tiến vào, đây không phải tránh mặt sao? Trương Kế Cương là em vợ của tôi, nhưng hắn phạm pháp cũng tương đương với tôi phạm pháp sao? Ủy ban Kỷ luật thành phố không phải là của Tôn Phúc Lợi tôi, là của Thành ủy Tân Hải chúng ta, là tổ chức kiểm tra kỷ luật của Đảng, cá nhân tôi tránh mặt không có nghĩa là Ủy ban Kỷ luật thành phố cũng phải tránh mặt! .... mẹ nó đây là Logic cường đạo gì!
Tôn Phúc Lợi hung hăng nện một quyền lên bàn, bộ mặt dữ tợn, không ngờ nói ra câu thô tục.
- Ông...
Tôn Liên Lương tức giận bả vai run rẩy lên, thân thể loạng choạng chậm rãi ngồi trở về.
- Tôi làm sao vậy? Tôn Phúc Lợi tôi làm việc hơn 20 năm cho Đảng, không có công lao cũng có khổ lao!
Tôn Phúc Lợi sắc mặt dữ tợn co rúm:
- Bí thư Đỗ, gần đây thân thể tôi không khỏe, cần đi bệnh viện tĩnh dưỡng... Tôi xin phép dưỡng bệnh với Thành ủy, công tác của Ủy ban Kỷ luật thành phố do Thành ủy an bài người khác chủ trì đi, xin Bí thư Đỗ phê chuẩn.
Nói xong, Tôn Phúc Lợi kéo ghế ra, căm giận mà đứng dậy nghênh ngang rời đi.
...
...
An Tại Đào quay đầu lại nhìn bóng lưng rời đi nhanh chóng của Tôn Phúc Lợi, cửa phòng họp bị Tôn Phúc Lợi đóng rầm một tiếng. Hắn âm thầm thở dài: hay cho một con cáo già Tôn Phúc Lợi, lão nhìn qua là thẹn quá hóa giận, trên thực tế là tráng sĩ tự chặt cổ tay, thông qua quyết đoán buông tha quyền lực để bảo toàn mình.
Sắc mặt Mông Hổ âm trầm tới nỗi có thể nặn ra nước. Ánh mắt nghiêm nghị của Đỗ Canh nhìn lướt qua vẻ mặt phức tạp của mọi người, chậm rãi quay đầu lại nhìn Mông Hổ, trầm giọng nói:
- Lão Mông, ý ông là...
Mông Hổ cắn chặt răng, biết Đỗ Canh đang ép mình. Nhưng hiện giờ lão không có bất cứ biện pháp gì, nếu không nhượng bộ, không đạt thành ăn ý với Đỗ Canh, chắc chắn Đỗ Canh sẽ nhân cơ hội này, kéo cờ lớn làm thịt hổ, cố gắng mà làm lớn chuyện, tới lúc đó, chỉ sợ là hậu trường ở tỉnh cũng không giữ được lão.
Lão lấy lại bình tĩnh, khẽ mỉm cười:
- Ừm, tôi đồng ý đề nghị của Bí thư Đỗ, Lão Hạ làm việc trầm ổn, tổ công tác do ông ta chủ trì, Thành ủy cũng yên tâm.
Đại thế đã định. An Tại Đào nghe xong lời Mông Hổ nói, tuy rằng sắc mặt không thay đổi, nhưng trong lòng lại cười dài. Từ đó, cho dù Đỗ Canh không mở rộng danh ngạch ủy viên thường vụ, trước mắt trong ủy viên thường vụ cũng đã chừa ra hai vị trí, Tống Lượng bổ sung, Hạ Thiên Nông tiến vào, đã thành chuyện tình thuận lý thành chương ván đã đóng thuyền.
Đỗ Canh cười ha ha:
- Ừ, nếu Tốn Bí thư Ủy ban Kỷ luật thân thể không tốt, cần dưỡng bệnh, như vậy, tôi đề nghị công việc của Ủy ban Kỷ luật trước do Phó thư ký số một của Ủy ban Kỷ luật Lão Trình kiêm nhiệm quản lý… Các đồng chí, hội nghị đầu năm sắp tới…
Tiếp theo Đỗ Canh nói gì, An Tại Đào cũng nghe không vào. Điều này, đã không quan trọng, đều là một vài lời khách sao trong quan trường, và một số an bài công tác cơ bản theo trình tự lệ thường, không có gì mới.
Trong một hiệp giao phong này, tuy rằng ở măt ngoài là Mông Hổ đạt thành thỏa hiệp trên chính trị nào đó với Đỗ Canh, nhưng trên thực tế là Đỗ Canh thắng lợi rất lớn. Sau khi Hạ Thiên Nông và Tống Lượng bổ sung tiến vào ủy viên thường vụ, trung tâm quyền lực Tân Hải đã chuyển về phía Đỗ Canh.
Có lẽ, có lẽ không cần bao lâu, Đỗ Canh sẽ hăng hái mà đứng trên bậc thang quyền lực cao nhất ở Tân Hải.
Một hồi định Càn Khôn.
Ngày thứ hai sau khi hội nghị kết thúc, cũng chính là thứ hai, trong hai khu nhà Thành ủy và UBND thành phố Tân Hải truyền ra tin tức nào đó: Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Tôn Phúc Lợi nhân bệnh tĩnh dưỡng, không đợi hội nghị đầu năm đã sớm lui về tuyến hai làm Phó Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc thành phố, Bí thư Đảng Lưu Khắc lùi về tuyến hai vào làm Phó Chủ nhiệm Hội đồng nhân dân thành phố, mà thay thế Lưu Khắc chính là Trưởng ban Thư ký Thành ủy đương nhiệm Phùng Hi Khôn, thay thế Tôn Phúc Lợi chính là Phó Chủ tịch thành phố đương nhiệm Hạ Thiên Nông.
Tin tức như vậy cũng không biết bắt nguồn từ đâu, nhưng dù sao truyền ra liên tiếp vài ngày, ngay cả An Tại Đào cũng nghe được lời đồn này, thái độ của vài nhân viên trong Phòng Thư ký đối với hắn rõ ràng tốt hơn rất nhiều, ngay cả Quách Thục Khuê luôn hò hét kịch liệt nhìn thấy hắn cũng chủ động tiến tới tiếp đón.
Nhưng rất hiển nhiên, An Tại Đào lại không cho là đúng. Trong mắt hắn, Hạ Thiên Nông trong lòng Đỗ Canh, vị trí nhất định là tâm phúc làm việc trong chính phủ. Mục đích cuối cùng của Đỗ Canh là muốn thông qua Hạ Thiên Nông làm mất quyền lực của Mông Hổ, nắm giữ quyền lực một bên chính phủ, thậm chí tương lai thay thế Mông Hổ cũng không phải không có khả năng. Như vậy nào có thể để Hạ Thiên Nông đi Ủy ban Kỷ luật thành phố làm Bí thư chứ?
Về phần vị trí của Lưu Khắc, thật sự chắc chắn thích hợp Phùng Hi Khôn. Phùng Hi Khôn vốn chính là Trưởng ban Thư ký Thành ủy, làm Bí thư Đảng chuyên trách không thật không ảo này, gã là lựa chọn thích hợp nhất. Mà sau khi điều chỉnh, Tống Lượng thay thế Phùng Hi Khôn trở thành Trưởng ban Thư ký Thành ủy, cũng cơ bản không có lo lắng quá lớn.
Lo lắng chính thức ở đây là, ai thay thế Tôn Phúc Lợi.
Khả năng duy nhất cũng chỉ có Tôn Liên Lương, gã là ủy viên thường vụ Thành ủy, Phó Chủ tịch thường trực thành phố, nếu Hạ Thiên Nông muốn nắm quyền lực chính quyền, nhất định phải lấy ví trí này của Tôn Liên Lương. Nhưng, Tôn Liên Lương cũng không phải ngồi không ---- liền xem Đỗ Canh an bài phối hợp thế nào.
Bước tiếp theo, Đỗ Canh có thể an bài cái gì, tuy trong lòng An Tại Đào có suy đoán, nhưng vẫn mỏi mắt chờ. Mãi đến hiện giờ, hắn mới hoàn toàn tiếp nhận chức vị thư ký Bí thư Thành ủy này, hắn ngày càng cảm thấy, ở bên người Đỗ Canh vài năm học quyền mưu quan trường và thủ đoạn chính trị của ông ta, hắn cũng có thể lấy được nhiều ích lợi từ Đỗ Canh, điều này đối với nền móng tương lai của hắn, có ích lợi thật lớn.
Cao tầng tổ chức lại quyền lực, kỳ thật là rút dây động rừng. Nói như thế nào đây, chính là một nhóm người đi xuống từ lãnh đạo cao tầng. Nêu ví dụ mà nói, Tôn Phúc Lợi rớt đài, một số tâm phúc của lão hoặc là người lão một tay đề bạt, một số cán bộ trung tầng phía dưới, cũng bị mất quyết lực, thậm chí còn có thể bị miễn chức. Đây hoàn toàn mà một loại ảnh hưởng thẩm thấu tự nhiên của quyền lực, cũng thuộc về bố cục tổ chức lại quyền lực. Dù sao, quyền lực là một hệ thống.
Mà tương ứng, đạo lý đồng dạng, Hạ Thiên Nông và Tống Lượng đi lên, người bên cạnh họ sẽ nhận được chỗ tốt hữu hình hoặc vô hình.
Vài ngày sau, Ban Tổ chức cán bộ bắt đầu tiến hành khảo sát đối với một bộ phận cán bộ cấp huyện và cấp phòng của cơ quan chính phủ Thành ủy, bên dưới đề bạt mới bảy cán bộ cấp huyện, mười hai cán bộ cấp trưởng phòng thực chức hoặc không. Đương nhiên, tùy theo cũng có một bộ phận cán bộ cấp huyện cấp phòng bị trao quyền cho cấp dưới đi tới các quận huyện.
An Tại Đào cũng được liệt kê trong lần bổ nhiệm này, hắn vốn chính là thư ký của Bí thư Thành ủy, bản thân có cấp bậc, lần này chính thức xác định cấp bậc, tăng thêm một chức cấp trưởng phòng đã ở trong tình lý, Hạ Thiên Nông sắp lên chức và hắn ngày càng được Đỗ Canh coi trọng tín nhiệm, đây gần như là kết quả tất nhiên, không ai bất ngờ.
Tôn Cam thư ký của Lưu Khắc được bổ nhiệm làm Cục trưởng Cục dân chính kiêm Bí thư Đảng ủy huyện Hằng Thái.
Mà ngoài dự đoán của mọi người chính là, Quách Thục Khuê thư ký của Tôn Phúc Lợi không ngờ cũng được đề bạt ra ngoài, trở thành Chánh văn phòng UBND một khu ở thành phố Tân Hải, đây chính là một chức thực, cũng có thực quyền rất lớn.
Nói chung, lãnh đạo phải xuống đài, thư ký cũng sẽ xui xẻo theo, bởi vì quan hệ giữa lãnh đạo và thư ký quá gần gũi, lãnh đạo đã không sạch sẽ, thư ký làm sao có thể sạch sẽ được? Nhưng Quách Thục Khuê lại không bị liên lụy bởi Tôn Phúc Lợi, trái lại đạt được trọng dụng, điều này có ý nghĩa gì, trên dưới bộ máy đều bắt đầu nghị luận.
Theo một tin tức truyền đến từ bệnh viên nhân dân số 1 Tân Hải, sau khi nghe Quách Thục Khuê được đề bạt, lúc này Tôn Phúc Lợi tức giận thiếu chút nữa khí tuyệt. Tin tức gần như tin đồn này cũng không biết là thật hay giả, nhưng đám cán bộ chính quyền mẫn cảm đều mơ hồ đoán được cái gì, nhưng một đám đều đóng chặt miệng, cũng không dám tự tiện bàn luận tin đồn.
Mà cùng lúc đó, vụ án điều tra Trương Kế Cương tham ô bán tháo tài sản quốc gia trên cơ bản đã tuyên bố chấm dứt. Trương Kế Cương chính thức bị bắt và chuyển giao Viện kiểm sát, cùng bị bắt với gã còn có một Phó bí thư, Phó xưởng trường, còn có Trưởng phòng Tài vụ cùng Chánh văn phòng dệt len số 2. Dưới áp lực của Mông Hổ, Tập đoàn Mậu Nguyên đã đưa ra một người chịu tội thay, một Phó Tổng. Phó Tổng này cũng lập tức bị cảnh sát bắt, tiếp đó đang triển khai công tác thẩm vấn.
Bởi vì áp lực rất lớn của lãnh đạo cao tầng cơ quan Thành ủy Tân Hải, Tập đoàn Mậu Nguyên không thể không tiếp thu toàn bộ công nhân viên thất nghiệp, mấy trăm công nhân viên mất chức cao hứng phấn chấn trở lại nhà máy đi làm, ông lão Trương Khánh Húc trong nhất thời trở thành anh hùng trong lòng đám công nhân viên thất nghiệp này.
Hạ Thiên Nông dẫn đầu tổ công tác đầu tiên tới nhà máy hóa dần Tân Hải vừa mới thay đổi chế độ xong, tiến hành thanh tra và kiểm toán đối với nhà máy trước và sau khi thay đổi chế độ, bận rộn túi bụi. Nhưng bận thì bận, vị cha vợ này của An Tại Đào dù bận rộn nhưng trong lòng lại rất vui mừng. Có lẽ bởi duyên cớ cảm xúc tăng vọt, sinh hoạt vợ chồng giữa ông và Thạch Thanh gần đây tăng lên rất nhiều, Hạ Thiên Nông anh dũng thiện chiến trên giường, khiến Thạch Thanh dưới giường không biết "phàn nàn" bao nhiêu lần.
...
...
Sắp tới tết âm lịch.
Tân tình Tôn Cam rất vui vẻ, tâm nguyện nhiều năm rốt cuộc đạt được như nguyện, tuy rằng chỉ điều tớn cấp phòng cục tại một huyện, nhưng thứ đồ vật quyền lực này kỳ thật không ở cấp bậc, mà bởi có thực quyền hay không, ở huyện Hằng Thái, cấp trưởng phòng cục coi như là lãnh đạo có uy tín danh dự. Huống chi, còn nắm được Bí thư Cục trưởng, cái gọi là quan không ở lớn nhỏ có quyền là linh nghiệm.
Mà nói tiếp, cho dù đơn vị có nhỏ, chỉ cần làm nhân vật số một, cũng tốt hơn làm chức phó ở đơn vị lớn, dù là thứ hai cấp bậc rất cao.
An Tại Đào lấy được văn kiện bổ nhiệm tập thể của Ban tổ chức cán bộ gồm cả mình bên trong từ chỗ Mạnh Đông Linh, trong lòng cũng hơi cao hứng, từ phần hồ sơ trong phần văn kiện này, hắn đã chính thức trở thành quan chức có cấp bậc.
Tôn Cam đi tới đối diện, từ xa liền cười ha ha nói:
- An lão đệ, anh phải đi rồi, chúng ta tìm một cơ hội tụ họp chứ?
An Tại Đào cười ha ha:
- Đó là đương nhiên, như vậy đi, anh Tôn, chúng ta cải lương không bằng bạo lực, đêm nay, tôi mời anh một chầu tại khách sạn Hải Thiên, xem như tiệc chia tay anh, thuận tiện tìm vài người bạn cùng uống chút rượu giải trí. :
Tôn Cam cười ha ha, giơ tay vỗ bả vai An Tại Đào:
- Được, tôi đây sẽ không khách khí.
...
...
An Tại Đào mới trở lại văn phòng mình ngồi xuống không được vài phút, đã bị một cuộc điện thoại của Đỗ Canh gọi qua. Tuy rằng chỉ là văn phòng cách vách, hô một tiếng An Tại Đào có thể nghe được, nhưng Đỗ Canh lại quen dùng điện thoại gọi đến. Đương nhiên, điều này cũng rất bình thường, đây là điệu bộ lãnh đạo nên có.
An Tại Đào đi vào, Đỗ Canh tựa bàn đọc một phần báo chí. Thấy hắn tiến vào, Đỗ Canh cười cười:
- Tiểu An, cậu đóng cửa lại.
Xong rồi, khóe miệng Đỗ Canh lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm, nhẹ nhàng đẩy tờ báo trên bàn qua:
- Tờ báo này mang tới từ thủ đô, bài viết đăng báo hôm kia, là ghi về chuyện của Tân Hải chúng ta, cậu xem đi.
An Tại Đào hiểu được trong lòng, chuyện mình để Lưu Ngạn đến phỏng vấn căn bản không giấu diếm được Đỗ Canh. Hết lần này tới lần khác ở thời điểm quan trọng nhất, đột nhiên nữ phóng viên một tờ báo trung ương lớn từ thủ đô đến đây, còn là một nữ phóng viên có hậu trường cắn rắn, làm sao lại trùng hợp như vậy được? Xâu chuỗi trước sau mà suy nghĩ, Đỗ Canh lập tức nghĩ tới An Tại Đào.
Chẳng qua, An Tại Đào chắc chắn sẽ không thừa nhận, mà Đỗ Canh cũng sẽ không nói toạc, đây là một loại ăn ý rất tinh tế. Cho nên, An Tại Đào thần sắc bình tĩnh mà cầm lấy tờ báo, yên lặng mà nhìn, ở tiêu đều trang hai, hắn liếc mắt liền thấy được bài văn có tiêu đề cực lớn kia, cùng với vài chữ bài viết của phóng viên Lưu Ngạn.
Vội vàng nhìn lướt qua bài viết của Lưu Ngạn, An Tại Đào liền âm thầm giơ ngón tay cái trong lòng. Bài này Lưu Ngạn viết rất uyển chuyển, đặt hỏa lực trọng tâm ở vấn đề làm sao có thể tránh cho rất nhiều công nhân viên chức thất nghiệp trong cuộc cải cách doanh nghiệp nhà nước, không có thổi phồng mà chỉ sơ lược phương diện tài sản quốc gia bị bán đổ bán tháo.
An Tại Đào cười cười:
- Bí thư Đỗ, bài viết này tốt lắm, nếu không, tôi cầm đi học tập một chút?
Đỗ Canh liếc An Tại Đào một cái thật sâu:
- Được. Chỗ này còn một phần nhật báo trung ương hôm trước, xã luận trang đầu là tinh thần chỉ thị của trung ương, cậu sao chép mấy phần, để Văn phòng Thành ủy chia mỗi vị lãnh đạo Thành ủy một phần. Hôm sau trên đại hội sinh hoạt dân chủ, phải trọng điểm học tập bài xã luận này.
Đuôi mày An Tại Đào nhảy dựng, nhật báo trung ương ra xã luận? Hắn nhận một phần tờ nhật báo trung ương từ trong tay Đỗ Canh, đang muốn xoay người rời khỏi, đột nhiên cúi đầu:
- Bí thư Đỗ, một đoạn thời gian trước ngài nói muốn đi Dân Thái khảo sát...
Khảo sát dự định của Đỗ Canh bởi vì "sự kiện Lưu Ngạn" thình lình xảy ra mà thất bại, nói thật, hiện tại với Đỗ Canh mà nói, khảo sát lúc này đã không có bất luận ý nghĩa và giá trị gì. Nhưng ông ta vẫn trầm ngâm một chút:
- Cậu thông tri bên Dân Thái, khảo sát kéo dài về sau, đợi quyết định thời gian lúc nào.
An Tại Đào liếng tiếng, vội vàng rời khỏi văn phòng Đỗ Canh. Nhìn bóng lưng hắn rời khỏi, nụ cười trên mặt Đỗ Canh càng đậm, trong đầu Đỗ Canh, một lát lại hiện lên bóng dáng Hạ Thiên Nông, một lát lại hiện lên gương mặt hung ác của Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Trần Cận Nam, một lát lại hiện lên nữ phóng viên kiêu ngạo dáng người uyển chuyển.
Ông ta không kìm nổi cười ha ha một tiếng, đứng dậy đi tới trước cửa sổ, mở cửa sổ ra, hít vào một hơi không khí thanh tân, duỗi duỗi người.
====
Đề mục xã luận của nhật báo trung ương gọi "Tập trung lực lượng giải quyết tốt vấn đề an bài công nhân viên chức doanh nghiệp nhà nước thất nghiệp". Khúc dạo đầu của bài văn viết:
- Tổng bí thư nhấn mạnh trên hội nghị công tác tái nghiệp (trở lại làm việc) cả nước vừa mới bế mạc, nhân viên doanh nghiệp nhà nước thất nghiệp, đã cống hiến xây dựng nhà nước, theo lý nên được đất nước và xã hội quan tâm trợ giúp. Giải quyết tốt vấn đề tái nghiệp của bọn họ, là công việc đặc biệt quan trọng, là trách nhiệm các cấp Đảng ủy và Chính phủ cùng toàn bộ xã hội không thể chối từ. Các cấp Đảng ủy và Chính phủ nhất định phải hạ quyết tâm lớn hơn nữa, tốn sức lực nhiều hơn nữa, tập trung lực lượng làm tốt việc cấp bách quan trọng tạo lại việc làm cho công nhân viên doanh nghiệp nhà nước thất nghiệp...
An Tại Đào không biết nhật báo trung ương này viết bài xã luận rốt cuộc có liên hệ tất nhiên với bài viết của Lưu Ngạn hay không, nhưng hắn biết, bài xã luận có chứa rõ ràng hướng phát triển chính trị như vậy, chắc chắn biểu đạt một loại thái độ trước mắt của tầng lãnh đạo trung ương đối với cách cách doanh nghiệp nhà nước cùng với công nhân viên doanh nghiệp nhà nước thất nghiệp. Tuy rằng thái độ như vậy cực kỳ lối mòn hóa, nhưng không thể nghi ngờ cũng sẽ khiến cho chính quyền địa phương chú ý phong trào của công nhân viên chức thất nghiệp.
Mà nương theo phong trào này, Đỗ Canh có năng lực thi triển ra không ít hành động lớn, chỉ cần an bài tốt một bộ phận công nhân viên thất nghiệp, không chỉ khiến cho lực ảnh hưởng tiêu cực của sự kiện dệt len số 2 bán tháo tài sản nhà nước nhanh chóng bị gột rửa không còn, còn có thể gia tăng thêm chiến tích nặng trịch của ông ta.
Đỗ Canh chắc chắn đã có hành động quy hoạch quyền lực liên tiếp, nhưng đây không phải chuyện An Tại Đào quan tâm. Hắn đi phòng photo sao chép mấy chục bản, cầm tới giao cho Mạnh Đông Linh, nói rõ ràng chỉ thị của Bí thư Đỗ với người phụ nữ này.
Đừng nhìn đã sắp tới giờ tan tầm, Mạnh Đông Linh đã chuẩn bị tan việc, nưng chỉ thị của Bí thư Đỗ vừa đến, cô lập tức ném bao trong tay, lập tức thông báo nhân viên liên quan, để thư ký các vị lãnh đạo đến Văn phòng Thành ủy nhận tài liệu.
…
…
An Tại Đào đang muốn tan tầm, đêm nay đã hẹn mời Tôn Cam ăn cơm ở khách sạn Hải Thiên, hắn đã sớm gọi điện cho Lộ Binh, để anh ta an bài một bàn cơm thuận tiện cũng tiếp khách với hắn. Biết rõ mời chính là thư ký của Bí thư Lưu Khắc, lại là một Cục trưởng Cục Dân chính trong tay nắm thực quyền, hơn nữa Tôn Cam còn trẻ, tiền đồ tương lai vô lượng, Lộ Binh tự nhiên rất vui vẻ cùng ngồi.
Đột nhiên Cao Lâm Lâm thần sắc ai oán lưng đeo túi nhỏ màu đỏ chạy tới, nhìn thần sắc dường như là vừa mới khóc xong. Cô chạy vài bước đã tới, ôm lấy cánh tay An Tại Đào, nức nở nói:
- Thư ký An, Bí thư Đỗ có ở đây hay không?
An Tại Đào nhíu mày, lui ra sau một bước:
- Trưởng phòng Cao, có chuyện gì vậy? Bí thư Đỗ sắp tan tầm…
Đôi mắt Cao Lâm Lâm đỏ lên, thiếu chút nữa khóc thành tiếng.
Đúng lúc này, Đỗ Canh đột nhiên mở cửa phòng ra đứng ở cửa kinh ngạc nói:
- Tiểu Cao? Làm sao vậy? Có chuyện gì tiến vào nói…
Cao Lâm Lâm vừa thấy Đỗ Canh, giống như đứa bé bị ủy khuất tháy cha mẹ, nước mặt lập tức liền chảy xuống, cô cúi đầu vâng một tiếng, bước vào văn phòng Đỗ Canh, Đỗ Canh đứng ở cửa khoát tay áo:
- Tiểu An, tan tầm, cậu có việc đi trước, không cần quan tâm tới tôi.
An Tại Đào cười thầm trong lòng, nhưng lập tức đáp ứng. Hắn mặc quần áo khóa kỹ cửa, vội vàng ra khỏi khu viện cơ quan Thành ủy, nhưng tránh sau một gốc ngô đồng nước Pháp, chậm rãi châm một điếu thuốc.
Cao Lâm Lâm ngồi trên sô pha văn phòng Đỗ Canh, một bên nước mũi một bên nước mắt mà kể lại ủy khuất của cô. Hóa ra, Trưởng phòng Tuyên truyền Ban Tuyên giáo xí nghiệp của cô là Lão Cao trao quyền cấp dưới đến một khu nhỏ làm Phó Trưởng ban Tuyên giáo, cô vốn định mượn cơ hội điều chỉnh cán bộ cấp phòng lần này, xóa chữ Phó trong chức danh Phó Trưởng phòng của mình đi, tuy rằng thời gian cô điều vào Ban Tuyên giáo ngắn, nhưng kinh nghiệm lí lịch của cô không thấp.
Lý Hoán Văn Ban Tuyên giáo tự nhiên biết cô là người Đỗ Canh chiếu cố an bài vào, lại là con gái Bí thư Thành ủy lúc trước, liền ký tên. Bổ nhiệm một cán bộ cấp phòng nho nhỏ, kỳ thật chẳng qua là đến Ban tổ chức cán bộ phòng liên quan làm việc một vòng sau đó có thể phúc đáp xuống, nhưng ai ngờ, lại bị Trưởng ban Tổ chức cán bộ Lý Bình chặn lại.
Lý Hoán Văn rất uyển chuyển nói lại tình hình chuyện này với Cao Lâm Lâm, lại ám chỉ cô đi tìm Lý Bình. Theo lý thuyết, Lý Bình cũng có cán bộ khi Cao Dương còn tại chức một tay đề bạt lên, nghe nói còn có quan hệ mờ ám không rõ ràng nào đó với Cao Dương, đề bạt con gái Cao Dương, còn không phải chuyện một câu.
Cao Lâm Lâm cũng nghĩ vậy, cho nên cô ta đi văn phòng Lý Bình. Nhưng khiến Cao Lâm Lâm bất ngờ chính là Lý Bình một chút tình cảm cũng không, luôn miệng nói thời gian cô nhậm chức quá ngắn, không phù hợp trình tự tổ chức vân vân.
Cao Lâm Lâm nhớ tới bộ dáng nhu thuận giống như cừu non của người phụ nữ này trước mặt ông cụ nhà mình lúc trước, liền tức giận nhất thời kích động cao giọng oán giận hai câu, kết quả Lý Bình thẹn quá hóa giận đuổi cô ra ngoài.
Cao Lâm Lâm khóc rời khỏi văn phòng Lý Bình càng nghĩ trong lòng càng ủy khuất, cũng không biết thế nào, liền nhớ Bí thư Thành ủy cực kỳ chiếu cố mình, vì thế liền kích động mà chạy đến.
Cao Lâm Lâm mặc một chiếc áo khoác màu vàng nhạt, bên trong mặc một chiếc áo len màu đen, cổ quàng một chiếc khăn lụa nhỏ màu đỏ. Cô ủy khuất mà nức nở, sắc mặt quyến rũ hơi tái nhợt, trên trán buông xuống vài sợi tóc bay rối.
Đỗ Canh nhẹ nhàng rót một chén nước, đưa qua, thuận thế an vị bên cạnh cô.
Do dự một chút, ông ta vẫn nâng tay vỗ vỗ bả vai cô:
- Tiểu Cao à, muốn khóc thì khóc lớn tiếng ra, có gì ủy khuất nói với tôi… Cô cũng đừng quá để trong lòng, nếu Ban Tuyên giáo làm không được thư thái, ta lại đổi địa phương…
…
…
Cao Lâm Lâm kéo tay Đỗ Canh cúi đầu mà nghẹn ngào, một bàn tay khác của Đỗ Canh không biết khi nào đã xoa xoa sau lưng cô, hơn phân nửa thân hình cô đã dán vào lòng Đỗ Canh.
Trên người Cao Lâm Lâm truyền ra một mùi thơm vào mũi Đỗ Canh, người dưới của ông ta chậm rãi bốc lên một ngọn lửa. Ông có chút kìm nén không được dục vọng muốn đẩy ngã Cao Lâm Lâm, nhưng liếc mắt thấy khuôn mặt kiều mỵ nước mắt như mưa kia tâm thần liền rung động cả người không có khí lực.
Ông cắn chặt răng, đột nhiên một tay ôm Cao Lâm Lâm vào lòng, ông chặt lại. Đầu tiên Cao Lâm Lâm cả kinh, nhẹ nhàng từ chối một chút, liền im lặng tùy ý ông ta ôm, mà một bàn tay của ông đã từ bên hông của cô, thăm dò xâm nhập qua quần áo tiến vào vùng lưng non mỡn của cô.
Cao Lâm Lâm ưm một tiếng:
- Bí thư Đỗ.
- Tiểu Cao, tôi thích cô… Tôi nhất định sẽ…
Đỗ Canh dán qua người Cao Lâm Lâm, cúi người hôn xuống, hai tay cuồng nhiên mà vuốt ve lên xuống trên thân thể mềm mại tuyệt vời của cô, không bao lâu, liền khiến Cao Lâm Lâm động tình.
An Tại Đào hít mấy hơi thuốc bên ngoài, ước chùng hơn 40 phút, lúc màn đêm sắp buông xuống, mới phát hiện Cao Lâm Lâm nhẹ nhàng đi ra cửa khu viện cơ quan Thành ủy. Tuy rằng cách nhau khá xa, nhưng một chút ửng hồng sau hoan hảo trên mặt cô vẫn mơ hồ rơi vào mắt An Tại Đào.
An Tại Đào bĩu môi, dập tắt tàn thuốc trong tay, đi về phía trái ngược. Gọi một chiếc xe ở chỗ cách khu viện cơ quan Thành ủy vài trăm mét, lúc hắn ngồi trên taxi trên đường đi qua khu viện, xe chuyên dụng của Đỗ Canh mới chạy ra như bay.
Cũng không phải hắn có ham mê rình người ta hoan hảo, hắn chỉ muốn chứng thực một chút phán đoán của mình. Đỗ Canh quả nhiên đã xảy ra một vài thứ gì đó với Cao Lâm Lâm, An Tại Đào càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười, nếu để Bí thư Cao Dương biết chuyện con gái mình bị người kế nhiệm mình đẩy ngã, có thể bị tức hộc máu hay không.
Trên đường chạy tới khách sạn Hải Thiên, hắn liên tục nhận được hai cuộc gọi của Lộ Binh và Tôn Cam.