Quan Thanh


An Tại Đào che hai má, hét lên một tiếng lớn, lao lên, đá một cái làm đổ bàn trà trong phòng.

Giờ phút này, trong lòng hắn chỉ có phẫn nộ, buộc phải trơ mắt nhìn mẹ mình từng bước từng bước đi tới chỗ chết, Trần Cận Nam chính là đối tượng để hắn trút giận.





Ông chủ quán cà phê báo cảnh sát, xe cảnh sát tới, tức tốc đem An Tại Đào đi.

Âu Dương Yến Yến vốn đợi bên ngoài quán cà phê, đột nhiên thấy cảnh sát đến nhanh chóng bắt An Tại Đào đi, không khỏi sợ hãi. Đang tìm một người quen đến đồn cảnh sát hỏi xem chuyện gì xảy ra, đang ở buồng điện thoại bên đường gọi điện, liền thầy Trần Cận Nam bước ra khỏi quán cà phê.

Lẽ nào? Trời! Khuôn mặt xinh đẹp của Âu Dương Yến Yến trở nên trắng bệch, Có lẽ nào An Tại Đào lại đánh nhau với Phó trưởng ban Trần?

Đang lo sợ, thì thấy Trần Cận Nam sửa sang lại cái áo sơ mi trắng, chậm rãi đi tới, nhìn Âu Dương Yến Yến cúi đầu nói:

- Tôi gọi một cuộc điện thoại, lát nữa cô đến đồn cảnh sát đón hắn… Hãy nhớ, đêm nay chuyện gì cô cũng không nhìn thấy, việc xảy ra trong đêm nay, cô không được nói cho bất kì ai biết dù nửa chữ, biết chưa?

- Dạ vâng, chú Trần.


Âu Dương Yến Yến nhẹ nhàng cúi đầu đáp.

Trần Cận Nam thở dài một tiếng, quay đầu nghêng ngang bước đi. Dưới ánh đèn đường u ám, bóng dáng ông ta hiện ra có vẻ lảo đảo và cô đơn. Cái bóng lúc thì dài dài, lúc thì lại ngắn ngắn.

Trong phòng trực ban của Cục công an khu Giải Phóng thành phố Thiên Nam, một nữ cảnh sát trẻ tuổi xinh đẹp mặc quần quân phục được là thẳng, phía trên mặc một chiếc áo cộc màu vàng nhạt ngắn tay, đúng là đồng phục lúc bấy giờ, xem ra rất hợp với vóc dáng của cô.

Nữ cảnh sát nhìn người thanh niên tuấn tú trước mắt mình, thấy hắn vẻ mặt u sầu, không khỏi nhíu mày:

- Giỏi lắm. Anh cũng to gan đấy, dám gây rối ở quán cà phê Tuyết Lan. Anh có biết đó là nơi thế nào không? Nhìn anh cũng có vẻ nho nhã lich sự, không giống mấy kẻ lưu manh đầu đường xó chợ... sao lại…?

An Tại Đào bực bội mà cúi đầu xuống, lòng bàn tay siết chặt lại.

Quán cà phê Tuyết Lan quả thật không phải chỗ tầm thường. Ít nhất cũng không phải là người tầm thường mở ra. Nghe nói, các phòng VIP trên tầng 2 của quán cà phê Tuyết Lan đều là những nhân vật lớn có máu mặt trong tỉnh thành dài hạn bao riêng. Người bình thường cũng không được phép lên tầng 2.

Cho nên, khi nhận được tín hiệu báo cảnh sát của quán cà phê Tuyết Lan, được phái đến không phải là đồn cảnh sát mà là phân cục, mà tên phát sinh "tranh cãi" với vị lãnh đạo Tỉnh ủy nào đó trong phòng bao riêng này cũng đã bị đưa tới phòng trực ban của phân cục. Phó đại đội trưởng Tiên Vu Lượng, người dẫn đội trị an của phân cục đến nhận ra Trần Cận Nam, trong lòng mơ hồ đoán được đây không phải là "vụ án trị an" bình thường, vì thế sau khi báo cáo với Cục trưởng Đông Phương Trác liền trực tiếp bố trí An Tại Đào tạm thời ở phòng trực ban.

Tiên Vu Lượng hiểu rõ, không lâu nữa, sẽ có điện thoại gọi đến chỗ Cục trưởng của mình, thì lúc đó, tên tiểu tử này sẽ bình an không có việc gì được thả ra khỏi phân cục, vì vậy cảnh sát ở phân cục đối với An Tại Đào vẫn rất khiêm nhường.

Tiên Vu Lượng đi vào phòng trực ban, nhìn An Tại Đào từ đầu xuống chân, không khỏi cười cười

- Chú em, đã vào phân cục rồi, họ tên quê quán khai ra.

An Tại Đào ngẩng đầu nhìn Tiên Vu Lượng, môi mấp máy, đang định nói gì đó, thình lình nghe từ cửa truyền đến một giọng nói khàn khàn:

- Tiên Vu Lượng, anh hỏi cái khỉ khô gì, mau mau thả người!

An Tại Đào cúi người chào mấy người cảnh sát, lặng lẽ bước ra khỏi phòng trực ban của phân cục, đi về phía cầu thang.

Nhìn bóng dáng rời đi của An Tại Đào,vị nữ cảnh sát xinh đẹp trẻ tuổi đôi lông mày lá liễu nhướn lên:

- Cục trưởng, phó đại đội trưởng Tiên Vu Lượng, mọi người sao vậy? Đang yên lành thì lại bắt một tên tiểu tử vào phân cục, rồi lại không hỏi cung gì thả ra luôn, nên hiểu như thế nào?


Đông Phương Trác thở phào một cái, xoay người lại nói

- Tôn Thiện à, chỉ là chuyện hiểu lầm thôi. Tiên Vu Lượng, đồng chí hôm nay làm rất tốt. Tên tiểu tử này không hề đơn giản đâu, được ngồi uống cà phê với Phó trưởng ban thường trực cảu Ban tổ chức Tỉnh ủy Trần Cận Nam không phải chuyện chơi. Vừa rồi Phó trưởng ban Trần đích thân gọi điện cho tôi, nói là hiểu lầm thôi....

Tôn Thiện cắn môi, nhún vai

- Tôi nói tính khí cang cường như thế, không chịu khuất phục, hóa ra là có chỗ dựa vững chắc!

- Được rồi, chuyện này thế thôi, dừng tại đây, không được truyền ra ngoài, không được nghị luận,rõ chưa?

Sắc mặt Đông Phương Trác trầm xuống, quay người bước đi.

Cổng phân cục công an khu Giải Phóng lạnh tanh vắng vẻ, An Tại Đào đi ra cửa chính, nhìn thấy dưới ánh đèn đường u ám Âu Dương Yến Yến đang đứng chờ.

- An Tại Đào, anh không sao chứ? Bọn họ không làm khó anh chứ?

Âu Dương Yến Yến nắm lấy cánh tay An Tại Đào vội vàng hỏi.

Vào cục cảnh sát không hỏi trắng đen đúng sai mà đánh một trận trước, kiểu truyền thuyết này đã tồn tại từ lâu rồi. Âu Dương Yến Yến nhìn từ trên xuống dưới, thấy An Tại Đào bình yên vô sự mới thở phào nhẹ nhõm. - .

An Tại Đào trong lòng rất hỗn loạn, cũng không biết nói gì hơn. Hắn gỡ tay Âu Dương Yến Yến ra, một mình lững thững bước đi. Đi được hai bước, hắn đột nhiên ngừng bước, quay đầu lại, dưới ánh đèn đường lờ mờ sắc mặt u ám hiện ra phần nào đó âm trầm

- Âu Dương Yến Yến, có thể cùng anh tìm chỗ nào đó uống rượu không?


Âu Dương Yến Yến do dự một lúc, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý. Cô không biết An Tại Đào đã xảy ra chuyện gì, thậm chí không hiểu hắn và Trần Cận Nam rốt cuộc có quan hệ như thế nào, ở quán cà phê Tuyết Liên đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô lại cảm giác được sự cô đơn và đau thương của hắn, cũng vô cùng xót xa.

Hai người đi dọc theo bờ sông, đi đến cầu qua đường giành cho người đi bộ của chợ đêm, An Tại Đào dùng 10 tệ mua 30 xiên thịt bò ở một quầy nhỏ bán thịt dê, uống bình bia mát lạnh. Âu Dương Yến Yến rót một cốc bia nhỏ, lặng lẽ cùng An Tại Đào uống, nhưng cô lại không thích những xiên thịt đen xì đó, ngay cả chút ham muốn cầm nó cũng không có.

Không bao lâu, hai cốc bia được uống hết, ít nhiều có chút men say. Sương khói mù mịt. An Tại Đào bỏ cốc bia to bằng thủy tinh xuống, đang định mời Âu Dương Yến Yến cũng ăn một chút, thì đột nhiên nhớ tới người ta là con cái của cán bộ, làm sao có thể ăn những thứ đồ ăn vỉa hè như thế này, liền rút lại lời mời.

An Tại Đào một mình uống rượu giải sầu, lại nghe đốI diện truyền đến giọng nói dịu dàng của Âu Dương Yến Yến:

- An Tại Đào, anh có tâm sự gì sao? Anh có thể nói với em được không?

An Tại Đào trong lòng run lên, chậm rãi bỏ cốc bia xuống, ngẩng đầu lên, ánh mắt mơ mơ màng màng, nhìn qua làn khói nhẹ bốc lên khi nướng thịt, hắn mơ hồ thấy khuôn mặt thân thiết dịu dàng của Âu Dương Yến Yến, khiến hắn cảm thấy vô cùng quen thuộc cũng vô cùng xa lạ.

Trong cuộc đời hắn, sau khi tốt nghiệp đại học, bóng dáng người con gái này liền biến mất trong tầm mắt hắn. Mà cả đời này, hắn không ngờ lại âm âm dương dương cùng cô bạn gái cùng học vốn trước kia rất ít gặp gỡ này ngồi quán ăn ven đường.

Cuộc đời của hắn và cuộc đời của cô nàng đều rẽ một hướng riêng lại bất ngờ giao nhau…

An Tại Đào trong lòng vừa nghĩ, bên tai truyền đến từ quốc lộ không xa đó tiếng còi chói tai của một chiếc xe con, chuếnh choáng đứng lên, đi vài bước, té xỉu xuống đất.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận