Bảy giờ sáng, Phó trưởng ban thường trực Ban tổ chức cán bộ Thành ủy Trương Kính Phú cùng với người của Ban tổ chức cán bộ đến tuyên bố bổ nhiệm đối với Lưu Ngạn.
Trong phòng hội nghị, vài vị ủy viên thường vụ và mấy vị lãnh đạo không phải ủy viên thường vụ đều nhìn Trương Kính Phú đang cùng đi đến với Tôn Cốc và Hạ Canh, trong lòng đều âm thầm có chút bồn chồn. Cũng khó trách bọn họ trong lòng bất an, chỉ trong thời gian ngắn ngủi hai tháng, số lần Trương Kính Phú đến Quy Ninh tuyên bố bổ nhiệm cán bộ cũng hơi quá mức thường xuyên.
Vừa mới đến bổ nhiệm An Tại Đào làm Trưởng ban truyền thông, sau đó lại đến bổ nhiệm An Tại Đào làm Phó bí thư huyện ủy, Bí thư kiêm chủ nhiệm khu kinh tế mới Tư Hà, điều đi hai Phó bí thư, rồi lần này lại đến lượt ai?
Không chỉ có bọn họ, cho dù là Hạ Canh hay Tôn Cốc, trong lòng cũng có chút buồn bực. Cái này là cái chuyện gì, Ban tổ chức cán bộ dăm bữa nửa tháng lại đến gây sức ép, coi bọn họ như trẻ con sao.
Ngay từ đầu, Tôn Cốc và Hạ Canh còn tưởng rằng ở thành phố điều đến một hoặc hai Phó bí thư huyện ủy. Dù sao sau khi Hạ Hầu Cường và Trần Đức Lệnh được điều đi, vị trí Bí thư Đảng - quần chúng và Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật vẫn đang để trống, công tác này lần lượt do hai người Tôn Cốc và Hạ Canh kiêm nhiệm.
Nhưng sau khi tiếp Trương Kính Phú mới biết là không phải như thế. Hóa ra là Trương Bằng Viễn muốn điều chuyển Lưu Ngạn.
Lưu Ngạn điều đi, đối với Tôn Cốc không vấn đề gì. Nhưng Hạ Canh lại có chút thất vọng. Lưu Ngạn tuy không dính dáng vào cuộc tranh đua quyền lực ở Huyện, nhưng dù sao cô cũng đứng cùng phía với An Tại Đào, mà An Tại Đào lại có khuynh hướng ủng hộ chính mình, chẳng khác nào "Hạ phái" ở Hội nghị thường vụ được thêm một phiếu của Lưu Ngạn. Hiện giờ Lưu Ngạn điều đi, "Tôn phái" và "Hạ phái" vốn dĩ vì sự thuyên chuyển của Hạ Hầu cường và Trần Đức Lệnh đã có sự chênh lệch lực lượng này lại trở về lực lượng cân bằng.
Trương Kính Phú ngồi ở giữa Hạ Canh và Tôn Cốc, y nhìn một lượt các vị lãnh đạo quen cũ ở Huyện, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Lưu Ngạn thần sắc thản nhiên pha chút lạnh lùng, trong lòng âm thầm lắc đầu.
Cô gái này đẹp thì rất đẹp nhưng lại rất kiêu ngạo. Nếu không phải bởi bối cảnh quá mạnh thì e là khó có thể sống yên ở chốn quan trường. Trương Bằng Viễn muốn đưa cô đi chỉnh đốn lại Nhật báo Phòng Sơn cùng với tuyên truyền tư tưởng cho toàn bộ thành phố Phòng Sơn, chỉ sợ...
Lấy lại bình tĩnh, y cất cao giọng, nói:
- Các đồng chí, tôi nhận được sự ủy thác của lãnh đạo thành ủy, đến tuyên bố bổ nhiệm mới nhất của Thành ủy. Hội nghị thành ủy sau khi đã nghiên cứu, quyết định điều nhiệm đồng chí Lưu Ngạn, Ủy viên thường vụ huyện ủy Quy Ninh, Trưởng ban Tuyên giáo Huyện Quy Ninh làm Phó trưởng ban Tuyên giáo Thành ủy Phòng Sơn, đồng thời kiêm nhiệm Tổng biên tập Nhật báo Phòng Sơn, Tổng biên tập báo chiều Phòng Sơn.
Lời này vừa nói ra, dưới khán đài lập tức ồn ào. Mọi người như thế nào cũng không thể ngờ được Lưu Ngạn sẽ được thăng quan.
Phó trưởng ban Tuyên giáo Thành ủy là cấp chính huyện, mà kiêm nhiệm Tổng biên tập cơ quan ngôn luận của Thành ủy, cái này đã đạt được thực quyền trong đơn vị cấp hai, coi như một chức quan béo bở. Trong thời gian không đến một nă, từ cán bộ cấp phó huyện nhảy lên cấp chính huyện, tốc độ này thực khiến người ta ngạc nhiên, thán phục.
Vài lãnh đạo huyện ánh mắt mơ hồ nhìn Lưu Ngạn, nhưng cũng chỉ thoáng qua mà thôi. Người phụ nữ này luôn kiêu ngạo, lạnh lùng, không kiêng nể ai cả, mọi người chẳng ai muốn đi chuốc phiền phức vào mình. :
Báo chiều Phòng Sơn là một tờ báo con của Nhật báo Phòng Sơn, tổng biên tập chính là do một Phó tổng Nhật báo Phòng Sơn kiêm nhiệm, bởi vì sự kiện "tiền bịt mồm" mà cùng với Tổng biên tập bị miễn chức. Dựa theo lệ thường, Tổng biên tập tờ báo trực thuộc sẽ do Phó tổng biên tập tờ báo mẹ kiệm nhiệm, nhưng lần bổ nhiệm này, Trương Bằng Viễn không ngờ lại để Lưu Ngạn kiêm nhiệm cả, rất rõ ràng là không tín nhiệm bộ máy lãnh đạo của Nhật báo Phòng Sơn.
Lưu Ngạn tuy đã đến thành phố công tác nhưng mỗi ngày đều quay trở về Huyện. Cô 5h bắt đầu lái xe từ thành phố về, đến hơn 6h thì về đến nhà,trên đường mua chút đồ ăn, vừa vặn kịp trở về nấu cơm.
Tuy nhiên, mãi đến thánh giêng sau tết, An Tại Đào vì bận quá nên cơ bản không về nhà, ở luôn tại Thị trấn. Thời gian này, khu kinh tế Tư Hà đã bắt đầu bước vào giai đoạn hoạt động hiệu suất cao.
Công trình khu nông nghiệp sinh thái của công ty Dương Quang tiếp tục khởi công. Nhìn tiến độ công trình, hẳn là khoảng mùng 1 tháng 5 có thể chính thức đưa vào hoạt động. Lộ Binh trong thời gian này cũng ở suốt công trường.
An Tại Đào sở dĩ ban đầu thúc đẩy hạng mục nông nghiệp sinh thái, cũng là nhằm vào một xã thị trấn của Tư Hà, nhưng hôm nay có một khu kinh tế mới rộng khắp Tư Hà, phương án quy hoạch và phát triển ban đầu khẳng định là có chút lỗi thời.
Hai ngày này, hắn bảo Tôn Hiểu Linh đến thành phố Thiên Nam liên hệ với Viện thiết kế quy hoạch và viện Khoa học Nông nghiệp tỉnh, mời một vài chuyên gia trong lĩnh vực quy hoạch và nông nghiệp đến, khảo sát chặt chẽ khu vực dọc theo bờ sông Tư Hà đưa ra một quy hoạch tổng thể.
An Tại Đào suy xét đề nghị của chuyên gia cẩn thận trong hai ngày, cảm thấy khả thi. Nhưng hắn có ý nghĩ của riêng mình, không hoàn toàn rập khuôn theo đề nghị của chuyên gia.
Ba khu xã, thị trấn hành chính trước đây của khu kinh tế mới Tư Hà là thị trấn Tư Hà, xã Lăng Nam và xã Điếm Tử, trong ba xã, thị trấn này, thị trấn Tư Hà trước kia bởi vì đường xá không thông suốt, lại ở vào vùng núi nên kinh tế phát triển rất lạc hậu, gần như không có bất cứ một cơ sở công nghiệp nào, toàn bộ nông dân thị trấn lấy ruộng cát để sinh sống. Nhưng xã Lăng Nam và xã Điếm Tử lại không như thế, hai xã này bởi vì giao thông thuận tiện, hơn nữa có nước tưới tiêu, đất đai phì nhiêu, rất nhiều nông dân đều dựa vào gieo trồng rau và vườn trái cây mà phát tài.
Xã Lăng Nam và xã Điếm Tử lần lượt ở hai bên bờ sông Tư Hà, mà thị trấn Tư Hà lại ở đầu nguồn. Nếu nói Tư Hà là đỉnh thì ba xã, thị trấn cấu thành Khu kinh tế mới Tư Hà chính là một hình Kim tự tháp. Đáy là bình nguyên, đất đai phì nhiêu, càng đi lên phía trên thì độ cao so với mực nước biển càng lớn, đất đai cũng càng cằn cỗi.
Kết hợp với đề nghị của chuyên gia, An Tại Đào cẩn thận định ra cái khung cơ bản. Quy hoạch chỉnh thể sinh thái nông nghiệp khu kinh tế mới Tư Hà hẳn là tuần hoàn như vậy. Một là vận dụng phù hợp cho từng nơi, căn cứ vào đặc điểm khác nhau của các khu vực để phát triển nông nghiệp sinh thái khác nhau. Hai là lợi dụng tối đa ưu thế nông nghiệp vốn có, tránh nặng tìm nhẹ. Ba là tận dụng tối đa khả năng khai phá Tư Hà.
Dùng lời nói của chuyên gia viện Khoa học Nông nghiệp Tỉnh, Tư Hà chính là một kho báu thổ địa trời ban. Lấy Tư Hà làm trung tâm, xoay quanh Tư Hà tiến hành khai thác hệ thống sinh thái nông nghiệp lập thể. Đây chính là nhân tố mấu chốt quyết định Khu kinh tế mới Tư Hà có thể trở thành một hình mẫu thành công hay không.
Tư Hà có rất nhiều việc phải làm.
An Tại Đào đột nhiên vỗ bàn, chậm rãi đứng dậy. Giờ đã vào tháng ba, thời tiết đã ôn hòa dễ chịu, sắc xuân tràn ngập nơi nơi, đâu đâu cũng là một mảnh sức sông bừng bừng. Ánh nắng ấm áp chiếu vào phòng, An Tại Đào nhìn về phía mấy bụi hoa dại màu lục rực rỡ trên dãy núi phía xa kia.
An Tại Đào đi đến cửa sổ trước mặt, mở tung cánh cửa. Một làn gió núi tươi mát phả vào mặt, hắn hít một hơi thật sâu, trong lòng dần trở nên yên bình.
Tiến hành tốt khu kinh tế mới Tư Hà này, muốn gấp cũng không được. Đầu tiên phải xác định được một phương án quy hoạch toàn diện, sau đó mời chuyên gia đến tiến hành khảo sát toàn diện các mặt, không thể dễ dàng mà thu hút đầu tư một cách mù quáng.
An Tại Đào cố nhiên là cần chiến tích, nhưng hắn cũng không muốn làm ra một công trình mục nát hoặc là một công trình kiểu thùng rỗng kêu to, khiến cho người sau chửi thẳng vào mặt. Đã lên được vị trí này, hắn sẽ thận trọng mà sử dụng quyền lực trong tay, tận hết khả năng làm một chút việc có ích thực sự, lưu lại thành tích trong việc phát triển khu kinh tế mới Tư Hà chứ không phải chỉ là một cái danh hão.
Trần Đại Khánh vội vàng đi đến, ha hả cười:
- Bí thư An!
An Tại Đào quay đầu, cũng cười với Trần Đại Khánh, nói:
- Chủ nhiệm Trần, công trình Khu văn phòng của chúng ta tiến hành đến đâu rồi?
- Bí thư An, tôi tìm đến ngài cũng chính là vì việc này. Trước mắt công trình đã khởi công, nhưng tài chính còn thiếu. Khoản tiền mà Thành phố rót xuống có hạn, phần lớn đã dùng để đền bù giải phóng mặt bằng, còn lại rất ít không đáng kể. Kỳ thật, Bí thư An, theo ý tôi, chi trả đền bù giải phóng mặt bằng có thể chậm lại một chút.
Trần Đại Khánh thở dài:
- Nông dân mà, trước tiên tìm cách hoãn lại một chút, khi nào Khu kinh tế mới của chúng ta phát triển lên, trong tay có tiền rồi thì bồi thường cho họ cũng không muộn.
Kỳ thật trong lòng Trần Đại Khánh còn mấy câu không dám nói ra. Y cảm thấy, An Tại Đào đề xuất tỷ lệ bồi thường rất cao. Ở nhiều nơi khác, khoản này chỉ mang tính tượng trưng, càng không cần nói ở nơi toàn nông dân thế này. Chính là như một khu ngoại thành, Chính phủ cho khoản bồi thường cũng rất thấp.
Nhưng An Tại Đào trong hội nghị bộ máy lãnh đạo thường kỳ lại trực tiếp đưa ra một phương án bồi thường cao hơn. Hắn vừa lên tiếng xong, ba người Tôn Hiểu Linh, Lương Mậu Tài và lão Lộ liền lập tức phụ họa. Trần Quốc Khánh và Tạ Quang Vinh tuy không có cùng ý kiến nhưng cũng chỉ biết để trong bụng.
Y và Tạ Quang Vinh khẳng định là sẽ không hiểu, đây chính là nguyên tắc và điểm mấu chốt của An Tại Đào. Là một người tái sinh, An Tại Đào biết được chính phủ đứng giữa việc bồi thường này thường có nhiều thủ đoạn mưu mẹo. Giai đoạn đô thị hóa vừa mới bắt đầu, bỏ ra giá thấp để mua lại đất, gần như là đoạt lấy lợi ích của người dân. Hắn tuy rằng cũng chưa phải là một vị quan có đạo đức tốt, nhưng trong phạm vi quyền lực của mình, cũng tận khả năng mà chiếu cố lợi ích của dân chúng.
Hắn xuất thân bình dân, đối với sự khốn khổ của dân chúng thì tràn đầy sự thông cảm. Không đến vạn bất đắc dĩ, hắn nguyện ý tận khả năng mà chiếu cố đến lợi ích của quần chúng. Cho nên, ở thời điểm thị trấn Tư Hà tu sửa đường sá, hắn đã đề xuất khoản phí bồi thường khá cao. Mà lần này thì cũng theo tỷ lệ tham khảo lần trước định ra mà thôi.
Cũng chính vì vậy mà công việc mới có thể hoàn thành trong thời gian sớm nhất. Công trình xây dựng mới có thể được khai thông. Nông dân địa phương cảm thấy khu kinh tế mới của chính phủ đã đạt đến một trình độ nào đó. Nếu cứ khiến nông dân ầm ĩ lên, mặc dù cũng không phải là chuyện đại sự gì nhưng dù sao cũng sẽ kéo dài thời gian.
- Người nông dân bây giờ cũng không dễ dàng bị thuyết phục. Hơn nữa, nếu vì chuyện bồi thường mà khiến cho người nông dân phải khiếu oan thì cũng không có lợi cho việc triển khai công tác của chúng ta. Thậm chí còn ảnh hưởng đến kết cục tốt đẹp, yên ổn đoàn kết của khu kinh tế mới. Điều này sẽ làm cho các lãnh đạo cấp trên nhận thấy, khu kinh tế Tư Hà vừa mới thành lập thì đã có sự tình rối rắm.
An Tại Đào khoát tay:
- Đây là một vấn đề có tính nguyên tắc. Phó chủ nhiệm Trần, chúng ta là cán bộ cơ sở, phải suy xét đến lợi ích của quần chúng. Đúng rồi, ở huyện không phải còn có một khoản tiền cần phải trích gấp sao?
Trần Quốc Khánh cười khổ:
- Phó bí thư An, dựa vào nghị quyết tinh thần số 3 của Ủy ban nhân dân thành phố, tài chính của huyện phải cấp cho khu kinh tế mới chúng ta hơn hai triệu đồng. Nhưng đến nay đã gần một tháng nhưng một phân tiền chúng ta vẫn còn chưa nhận được.
Trần Quốc Khánh liếc nhìn An Tại Đào, thấy sắc mặt hắn có chút âm trầm, thì liền nhỏ giọng nói:
- Tôi đã tìm Trưởng phòng Tài chính huyện Tô nhưng ông ấy nói là cần phải có lãnh đạo huyện ký tên. Một mình ông ấy không thể làm chủ được.
An Tại Đào lập tức có chút tức giận. Tài chính cho việc xây dựng khu kinh tế mới thì từ tài chính của huyện và thành phố dựa theo tỉ lệ 60 và 40 cùng gánh vác với nhau. Đây chính là quyết định của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố có được sau ba lần tổ chức hội nghị. Tài chính thành phố đã chi đúng lúc nhưng tài chính huyện thì lại quá chậm chạp, không chịu chi.
Chẳng lẽ lại là Tôn Cốc? Không thể nào!
An Tại Đào nhăn mặt, trầm ngâm một chút rồi cầm di động lên, mở danh bạ, tìm số điện thoại của Trưởng phòng Tài chính huyện Tô Quân.
Nhìn thấy số điện thoại của An Tại Đào, Tô Quân không thể không nghe máy:
- Phó bí thư An, cậu tìm tôi à?
- Trưởng phòng Tôn, ngài có rảnh hay không? Trưa nay tôi mời ngài đi ăn cơm?
An Tại Đào mỉm cười nói.
Tô Quân làm sao có thể không biết An Tại Đào tìm ông ta là vì cái gì. Mời ông ta ăn cơm? Trời ơi!
Mấy ngày nay, ông ta đã trốn Phó chủ nhiệm khu kinh tế mới Tư Hà Trần Quốc Khánh, vẫn chần chừ không đem khoản tiền ở huyện cấp xuống. Lá gan của ông ta không lớn như vậy nhưng Chủ tịch huyện Hạ Canh thì lại có.
An Tại Đào tuy không dễ chọc, nhưng đối với Tô Quân mà nói thì Hạ Canh lại càng không dễ chọc hơn. Chỉ có điều, Tôn Quân không rõ là, ở thành phố đã có quyết định, tài chính huyện cũng không phải là không có tiền. Bí thư Huyện ủy Tôn Cốc cũng không ngăn trở. Hạ Canh vì sao phải làm như vậy? Mạo hiểm đắc tội với An Tại Đào, ông ta có phải là đầu óc có vấn đề hay không?
Nhưng mặc kệ là hiểu hay không, Hạ Canh nếu đã không chịu gật đầu thì ông ta cũng không dám chi. Tuy rằng Hạ Canh không có nói rõ là không chi, nhưng cũng tương tự giống như là không chi. Một khi làm cho Hạ Canh bất mãn, thì chức Trưởng phòng của ông coi như chấm dứt.
- Phó bí thư An, thật ngại quá, gần đây văn phòng nhiều việc quá, thật sự là rất bận. Tôi rất lấy làm tiếc, Phó Bí thư An, xin lỗi cậu.
Tô Quân xấu hổ nói.
- Ồ, Trưởng phòng Tô bận như vậy sao? Đến cả thời gian ăn bữa cơm cũng không có? Được rồi, nếu như công việc của Trưởng phòng Tô bận quá thì tôi cũng không miễn cưỡng. Tuy nhiên, Trưởng phòng Tô cho dù có bận rộn cách mấy thì cũng phải kiểm tra giùm tôi xem khoản tiền xây dựng khi kinh tế mới Tư Hà đã được chuyển xuống chưa? Ngài xem, công trình chúng tôi đã khởi công, nếu tiền chưa xuống thì sẽ không kịp. Đây chính là công trình trọng điểm của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố trong năm nay, lấy khu kinh tế mới và sinh thái nông nghiệp làm thí điểm. Nếu như xảy ra việc gì thì ngài có gánh vác được trách nhiệm này không?
Từ đầu dây bên kia có thể nghe thấy giọng nói của An Tại Đào càng lúc càng thấp, Tô Quân trên đầu cũng toát cả mồ hôi, tay cầm di động cũng có một chút run.
Vị Bí thư Tiểu An này vô cùng mạnh mẽ, cứng rắn và thủ đoạn. Ông ta tuy chưa từng lĩnh giáo qua, nhưng đã sớm nghe tiếng. Ngay cả Tôn Cốc cũng phải nể mặt An Tại Đào vài phần, huống chi ông ta chỉ là một Trưởng phòng nho nhỏ.
- Bí thư An, cậu hãy nghe tôi nói. Chuyện này….
- Chuyện này như thế nào?
An Tại Đào đột nhiên cười lạnh.
- Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố đã trải qua ba cuộc họp, ra quyết định tài chính huyện và tài chính thành phố phải ra sức ủng hộ. Chẳng lẽ là ngài không biết điều đó? Nếu như ngài không biết thì tôi có thể bảo Phó chủ nhiệm Trần phát ra một phần văn kiện của Đảng cho ngài xem, trong đó có chỉ thị của Bí thư Trương và Chủ tịch thành phố Trương phê duyệt.
- Phó bí thư An, ngài yên tâm, tôi lập tức báo cáo với Chủ tịch huyện Hạ, lập tức báo cáo.
Hạ Canh? Nghe Tô Quân vừa cố ý vừa vô tình để lộ tin tức, An Tại Đào có chút giật mình. Hắn vốn tưởng rằng Tôn Cốc đứng ở đằng sau ngáng đường, nhưng không ngờ lại là Hạ Canh.
Ông ta vì sao lại làm như vậy? Ông ta chẳng lẽ không biết đây là chuyện không thể làm sao? Làm như vậy thì kết quả không chỉ đắc tội với An Tại Đào, mà còn dễ dàng khiến cho lãnh đạo thành phố phản cảm. Ông ta là vì cái gì?
Hắn không biết, Hạ Canh đây là cố ý đợi hắn kết nối với mình. Thứ nhất, vận mệnh quyền lực ở huyện đã có sự thay đổi. Hạ Canh phát hiện An Tại Đào hình như có dấu hiệu hòa giải với Tôn Cốc, nên cảm thấy khẩn trương. Nhưng làm Chủ tịch huyện, ông ta cũng không thể mất mặt đi tìm An Tại Đào. Vì thế nên mới không cho Phòng Tài chính huyện chi tiền. Ông ta nghĩ An Tại Đào sẽ vì chuyện này mà tìm đến mình. Nhưng An Tại Đào cho đến nay vẫn chưa thấy đến. Cho nên, chuyện này đã kéo đến ngày hôm nay.
Chuyện này không phải là hiểu lầm. An Tại Đào gần đây bề bộn công việc, cũng không lo đến chuyện này. Trần Quốc Khánh cũng luôn một mình giao tiếp với phòng Tài chính huyện.
Ngẫm nghĩ một chút, An Tại Đào cũng dần hiểu được vài phần. Hắn cúp điện thoại, nói:
- Phó chủ nhiệm Trần, anh cứ về trước. Chiều nay tôi sẽ đến huyện một chút. Chuyện này không cần anh phải xen vào, tự tôi sẽ xử lý.
Trần Quốc Khánh cẩn thận quan sát sắc mặt An Tại Đào rồi lúc này mới cười ha hả:
- Được, tôi xin phép về trước. Tôi mới đến nên chưa quen thuộc với các đồng chí ở huyện. Có vấn đề gì khó khăn thì hy vọng Phó bí thư An sẽ ra mặt phối hợp giải quyết.
- Haha, không thành vấn đề. Phó chủ nhiệm Trần, anh cần phải chú ý một chút. Muốn công trình thi công an toàn, thì không được để xảy ra bất cứ sự số an toàn nào. Nếu xảy ra sự cố, thì chúng ta sẽ không thể giải thích được với lãnh đạo thành phố. Anh hiểu chứ?
An Tại Đào cười:
- Anh và anh Tạ gia đình đều ở thành phố, nếu ở lại thị trấn thì có chút không thích hợp. Hiện tại xe của chúng ta lại ít. Như vậy đi, cá nhân tôi cũng có xe, tôi trước hết sẽ giao xe của mình cho hai anh để làm phương tiện đi lại.
Trần Quốc Khánh trong lòng mừng thầm nhưng ngoài miệng lại từ chối:
- Như vậy sao được, Phó bí thư An. Chúng tôi ở lại thị trấn, cuối tuần về nhà thì cũng được rồi.
An Tại Đào cười ha hả:
- Được rồi, đừng khách khí nữa. Phó chủ nhiệm Trần, qua thời gian nữa anh sẽ biết cách đối nhân xử thế của tôi. Chỉ cần công việc không thành vấn đề thì những việc khác chúng ta có thể thương lượng.