Trong phòng ngủ, An Tại Đào và Lưu Ngạn đang chuẩn bị cuộc mây mưa với nhau, thì đột nhiên tiếng chuông điện thoại phòng khách vang lên. Lưu Ngạn đang muốn đứng dậy để nghe điện thoại thì lại bị An Tại Đào nhẹ nhàng kéo tay trở về.
Trong phòng làm việc của Phó hiệu trưởng Hạ Liên trường Trung học Quy Ninh.
Ninh Lập Cươngvừa mới được điều nhiệm đến làm Trưởng phòng Giáo dục huyện, vị trí Hiệu trưởng của trường Trung học Quy Ninh vẫn còn bỏ trống. Cho nên chỉ có Phó hiệu trưởng Hạ Liên giải quyết công việc hàng ngày. Trong trường học đột nhiên xảy ra chuyện như vậy, Hạ Liên nhìn hai nam sinh đã thi đậu vào trường đại học, rồi lại nhìn hai nữ sinh thần sắc nhợt nhạt, mặt nhăn mày nhó thì âm thầm kêu khổ.
Tôn Cương vừa mới băng bó bả vai, ánh mắt phẫn nộ nhìn chằm chằm vào Trúc Tử, trong lòng thầm nghĩ khi nào trở về sẽ nhất định trả thù. Tuy nhiên, khi nghe được Trúc Tử là em của An Tại Đào, nhưng là con trai của Tôn Cốc, Tôn Cương căn bản không thèm để mắt đến Trúc Tử. Trong suy nghĩ của y, cha của y chính là Hoàng đế ở huyện Quy Ninh, một Phó bí thư Huyện ủy thì chẳng là cái gì cả.
"Con bé xấu xí kia, khi nào ra khỏi cửa, bố mày sẽ cho mày biết tay".
Hạ Liên nở nụ cười khổ. Tôn Cương là con trai của Bí thư Huyện ủy, là một học sinh quậy phá. Trong trường học các thầy cô giáo đều biết nhưng đều mắt nhắm mắt mở bỏ qua. Chỉ cần y đừng gây ra chuyện lớn gì thì cũng mặc kệ y. Cũng may y đã tốt nghiệp cấp ba và rời khỏi trường. Nhưng hôm nay lại không nghĩ đến y lại đến đây gây chuyện. Còn một trong hai nữ sinh đó lại là em gái của Phó bí thư An.
Nếu cả hai đều không thể trêu vào thì quả bóng này biết đẩy cho ai đây?
Hạ Liên đầu tiên là gọi điện thoại cho Triệu thị, mẹ của Tôn Cương. Triệu thị nghe nói con trai mình ở trường bị đánh thì liền lập tức nóng nảy, ở trong điện thoại quát ầm cả lên. Sau đó cúp điện thoại nhanh chóng chạy đến trường.
Khi Hạ Liên gọi điện thoại đến nhà An Tại Đào thì trong nhà không có ai nghe. Hỏi Trúc Tử số điện thoại di động của An Tại Đào thì vẫn không thấy bắt máy.
Hạ Liên bất đắc dĩ, đành phải thôi, chuẩn bị lát nữa sẽ gọi lại.
Triệu thị cấp tốc xông vào văn phòng của Hạ Liên, thấy con trai của mình bả vai đang bị băng bó, trên chiếc áo thun vẫn còn vương vết máu, thì không khỏi đau lòng, lao thẳng đến, lật chiếc áo thun lên.
Toàn bộ bả vai của Tôn Cương đều sưng đỏ, bầm tím, còn cả một vệt máu.
Đây là đứa con trai mà Triệu thị nuông chiều từ bé, lại phải chịu cảnh bị thương như thế này thì không khỏi đau lòng, cúi người thổi thổi lên miệng vết thương của Tôn Cương. Sau đó bỗng nhiên phẫn nộ, nhìn chằm chằm vào Trúc Tử và Cố Hiểu Kiệt, quát lớn:
- Là đứa nào làm bị thương con tao? Nói ngay!
Cố Hiểu Kiệt sợ hãi, liếc mắt nhìn Triệu thị không dám nói lời nào. Còn Hạ Liên thì xấu hổ muốn cất lời lại thấy Trúc Tử chậm rãi đứng dậy, lớn tiếng đáp lại:
- Là cháu, nhưng là cậu ấy ức hiếp cháu trước. Cậu ấy muốn sàm sỡ cháu, cháu không tránh được nên mới phản kháng lại.
Triệu thị sắc mặt đỏ bừng, đột nhiên hung hăng giơ bàn tay tát thẳng vào mặt Trúc Tử.
Bốp!
Một âm thanh giòn vang vang lên, Trúc Tử lảo đảo một chút, thiếu chút nữa là ngã nhào xuống đất. Cô ôm lấy má bên trái, ánh mắt phẫn nộ nhìn Triệu thị nhưng không khóc, cắn răng lớn tiếng nói tiếp:
- Bà dựa vào cái gì mà đánh người? Con của bà là thứ đồ lưu manh.
Triệu thị thấy cô gái chỉ là một nữ sinh mà lại dám chống đối lại mình thì lập tức lửa giận trong lòng bốc lên. Bà ta xông lại, tính đánh Trúc Tử thì lại bị Hạ Liên kéo lại:
- Chị Triệu à, xin chị cũng bớt giận. Dù sao em nó vẫn còn nhỏ, chị cũng đừng như vậy.
Triệu thị dùng sức rút tay khỏi tay Hạ Liên nhưng không được:
- Xem nó ra tay độc ác với con trai của tôi kìa. Quả là một đứa con gái hư hỏng mà. Để tôi thay cha mẹ nó giáo dục nó một chút. Phó hiệu trưởng Hạ, cô đừng bao che khuyết điểm cho nó. Con của tôi bị người ta đánh như vầy, lại ở ngay trong trường học của các người. Các người phải có trách nhiệm. Tôi sẽ gọi điện thoại cho Phòng công an, còn nhỏ tuổi mà đã biết hành hung đả thương người khác thì tội sẽ rất nặng đấy.
Nói xong, bà ta cố rút tay khỏi tay Hạ Liên, rồi lấy điện thoại bấm số 110 gọi đến phòng trực ban của Phòng công an huyện. Hạ Liên vốn muốn nói cho Triệu thị biết đây là em gái của Phó bí thư An, các người cũng nên nhường nhau một bước. Nhưng Triệu thị lại hống hách như vậy, Hạ Liên căn bản không kịp nói bất cứ cái gì, trong lòng tất nhiên là rất căm tức.
Cô thầm nghĩ, bà đã không biết dạy con thì bị đánh cũng xem như là một bài học.
Phòng trực ban của Phòng công an huyện khi nghe phu nhân của Bí thư Huyện ủy báo án, bảo là con trai của Bí thư Huyện ủy bị đánh thì không dám chậm rãi, lập tức phái người đến ngay.
Hạ Liên thấy tình hình không ổn thì khẩn trương bảo hai giáo viên khác bảo vệ Trúc Tử, còn mình thì chạy ra khỏi văn phòng gọi điện thoại cho An Tại Đào.
An Tại Đào và Lưu Ngạn vừa mới xong trận mây mưa, đang nằm ôm nhau. Khi đang chuẩn bị đi tắm rửa thì đột nhiên lại nghe tiếng chuông điện thoại di động vang lên. Lưu Ngạn thẹn thùng nhìn An Tại Đào:
- Đào, mau nghe điện thoại đi. Nếu chẳng may là điện thoại của Bí thư Trương thì sao?
An Tại Đào cả kinh, thầm nghĩ chắc là như vậy. Hắn nhẹ nhàng buông Lưu Ngạn, vỗ vào ngực của Lưu Ngạn một cái rồi nói:
- Em đi tắm rửa trước đi, anh đi nghe điện thoại.
Lưu Ngạn đỏ mặt, khẩn trương bước vào phòng vệ sinh.
An Tại Đào tiếp điện thoại:
- Xin chào, tôi là An Tại Đào.
- Phó bí thư An…
Hạ Liên vội vã đem sự việc nói sơ qua một lần. An Tại Đào lập tức kinh hãi, hô lên:
- Phó hiệu trưởng Hạ, phiền cô trông giúp em tôi.
Lưu Ngạn và An Tại Đào lái xe chạy vội đến trường Trung học Quy Ninh. An Tại Đào trực tiếp lái xe vào thẳng trong trường, thấy dưới lầu đã có một chiếc xe cảnh sát đậu sẵn.
Hai người vội vã chạy lên lầu hai, như một trận gió lao vào phòng làm việc của Hạ Liên.
Trong phòng làm việc của Hạ Liên, một vài cảnh sát sắc mặt khó xử đứng một chỗ, không biết xử lý như thế nào. Lúc này, Triệu thị đã biết đây là em gái của An Tại Đào, cảm thấy cũng có chút hối hận.
Mọi người đang khó xử thì An Tại Đào và Lưu Ngạn bước vào.
Trúc Tử vừa thấy An Tại Đào và Lưu Ngạn thì lập tức khóc to lên, nhào vào lòng ngực của An Tại Đào.
- Trúc Tử, đừng khóc, đừng sợ nữa!
An Tại Đào cúi người, nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Trúc Tử in hằn năm dấu tay thì sắc mặt lập tức sa sầm xuống. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve hai má Trúc Tử, cúi đầu nói:
- Trúc Tử, đừng khóc nữa.
Lưu Ngạn thấy Trúc Tử không ngờ bị người ta đánh đến như vậy thì tức giận đến khóe miệng cũng co giật hẳn lên. Cô bước đến, kéo tay Trúc Tử qua, ôm lấy cô bé rồi nhẹ nhàng trấn an.
Nghe Trúc Tử nghẹn ngào tường thuật lại chân tướng sự việc, An Tại Đào nhìn chằm chằm vào Triệu thị lớn tiếng nói:
- Bà nghe rõ rồi chứ? Là con trai bà sàm sỡ nữ sinh, em gái của tôi rơi vào đường cùng mới phản kháng.
An Tại Đào tiến lên vài bước, cổ họng khàn khàn nói tiếp:
- Triệu thị, bà chẳng những không giáo dục lại con trai của mình mà lại còn dám đánh em gái của tôi?
Triệu thị sắc mặt có chút tái nhợt. Tôn Cốc tuy là Bí thư Huyện ủy nhưng An Tại Đào cũng thế mạnh rất khó đỡ. Hơn nữa, trong thời khắc mấu chốt này, không ngờ con trai của mình lại đùa giỡn với em gái An Tại Đào. Đã không dạy con mà còn ra tay đánh con bé nữa chứ.
Bà xoa tay, miễn cưỡng cười:
- Phó bí thư Tiểu An, chỉ là sự hiểu lầm thôi. Được rồi, chỉ là những đứa trẻ, chúng ta làm cha mẹ cũng nên bỏ qua.
An Tại Đào cười lạnh, rồi đột nhiên giương tay lên.
Bốp!
Một cái tát tay của An Tại Đào khiến cho Triệu thị một phen lảo đảo, khóe miệng rỉ ra vết máu. Triệu thị bụm mặt, kinh sợ lui về sau hai bước:
- An Tại Đào, cậu điên rồi sao?
Những viên cảnh sát, Hạ Liên và các giáo viên khác, lại còn Tôn Cương, gã nam sinh còn lại đều đứng ngây người, quả thật không tin vào mắt mình. Bọn họ đều không ngờ, An Tại Đào là Phó bí thư Huyện ủy, lại trước mặt mọi người tát tay vợ của Bí thư Huyện ủy.
- Triệu thị, cái tát này là tôi tát thay em gái tôi. Bà không cần nhìn tôi như vậy, bà cũng không cần phải báo cảnh sát. Có bản lĩnh thì bảo họ bắt tôi đi.
An Tại Đào tiến lên một bước, rống lên:
- Triệu thị, bà quả thật là quá đáng, dám đánh em tôi.
An Tại Đào lúc này đã thật sự phẫn nộ đến gần như mất cả lý trí. Em gái mình bị con trai bà ta sàm sỡ, lại còn bị đánh, lửa giận trong lòng hắn đã bốc lên ngùn ngụt khó có thể dập tắt nổi.
Cái gì là lõi đời? Cái gì là khéo léo? Dẹp mẹ nó đi!
Hạ Liên và một cảnh sát giữ chặt tay An Tại Đào khuyên nhủ:
- Phó bí thư An, xin anh đừng nóng giận.
An Tại Đào phẫn nộ quát:
- Tránh qua một bên cho tôi!
Hạ Liên và viên cảnh sát kia run rẩy, khẩn trương buông lỏng cánh tay, bước qua một bên.
An Tại Đào bước lên một bước, lạnh lùng nhìn cái tên Tôn Cương đang núp đằng sau mẹ mình.
An Tại Đào một phen đẩy Triệu thị qua một bên, hung hăng tát cho Tôn Cương một cái:
- Mày là thứ không học vấn, không nghề nghiệp, đồ khốn kiếp. Mày dám động vào em tao. Mày chết chắc rồi.
Triệu thị thất kinh, đứng chắn trước mặt Tôn Cương, khóc to lên:
- An Tại Đào, cậu muốn làm gì vậy? Cậu điên rồi sao? Còn đám cảnh sát kia, các người mù rồi à, không thấy hắn ta đánh người sao? Hãy bảo vệ chúng tôi về nhà mau.
An Tại Đào phun một ngụm nước miếng:
- Triệu thị, bà nhớ kỹ cho tôi, hôm nay là các người bức tôi. Được rồi, tôi đánh các người hai cái, các người về tố khổ với Bí thư Tôn đi. Tuy nhiên, chuyện này tôi không để yên đâu. Các vị cảnh sát, bây giờ tôi đem em tôi đến bệnh viện để kiểm tra. Sáng mai tôi sẽ dẫn em tôi đến phòng công an để báo án. Tên tiểu tử này dám trước mặt mọi người sàm sỡ nữ sinh, quả thật là coi trời bằng vung.
An Tại Đào và Lưu Ngạn mang theo Trúc Tử nghênh ngang bước ra ngoài.
Người của phòng công an nhanh chóng trở về trụ sở báo cáo lại sự việc này. Vi Chi Kiến nghe xong sự việc này thì khóe miệng hiện lên một nụ cười, trong lòng vui như nở hoa:
- Tôn Cốc ơi Tôn Cốc, xem như lần này ông tàn đời rồi. Ai không kiếm chuyện, lại đi kiếm chuyện với An Tại Đào.
Nghĩ đến đây, ông ta cười lạnh một tiếng:
- Đáng đời!
Mẹ con Triệu thị chật vật về đến nhà. Tôn Cốc sau khi nghe xong sự việc thì trở nên giận dữ. Tuy nhiên là không có mắng An Tại Đào mà là mắng vợ và con trai. Lúc này, ông ta đang lo lắng chờ câu trả lời ở thủ đô nhưng cái người đàn bà xấu xí này và thằng con ngỗ ngược lại mang thêm phiền phức đến cho mình.
Ông ta gần như là cắn răng quát lên:
- Bị người ta đánh là xứng đáng. Thật mất mặt xấu hổ mà. Mau biến khỏi mắt của tôi đi.
An Tại Đào, cậu thật là lớn gan lắm. Cậu điên rồi!
Tôn Cốc tâm thần bất an đi vào trong phòng khách. An Tại Đào trước mặt mọi người đánh vợ và con mình. Đây chính là sự khiêu khích quyền uy lớn nhất đối với Bí thư Huyện ủy như ông ta. Nếu không phải là đang trong thời điểm mấu chốt thì ông ta sẽ không bỏ qua cho An Tại Đào, Nhưng hiện giờ…..
Nghĩ tới nghĩ lui, ông ta cảm thấy tiền đồ của mình quan trọng hơn cả. Ông ta âm thầm nén cơn tức giận lại, tạm thời không truy cứu nữa. Hết thảy vì bảo vệ vị trí của mình rồi hãy nói sau.
Ông ta biết rõ, ông ta đột nhiên bổ nhiệm Trương Thao làm Trưởng phòng Tổ chức khu kinh tế mới, thì đã giống như một sự trả thù. Thấy An Tại Đào lúc ấy nhẫn nhịn thì ông ta thở phào nhẹ nhõm một hơi. Biểu hiện của An Tại Đào đã chứng minh hắn không thừa nước đục thả câu. Nhưng hiện tại, nếu vì hai cái tát tai này mà trở mặt với An Tại Đào, có thể vãn hồi mặt mũi hay không thì không biết nhưng nhất định sẽ vì vậy mà đem An Tại Đào hoàn toàn nghiêng về phía Lãnh Mai.
Một khi An Tại Đào cùng Lãnh Mai liên thủ thành đồng minh thì ông ta tương lai sẽ trở nên khốn khổ. Ngay cả khi ông ta có một động tác nhỏ cũng không thể thi triển.
Tôn Cốc vẻ xấu hổ và giận dữ đã dần dần lan xuống cổ, bờ vai có chút run rẩy. Ông ta làm quan đã hai mươi năm, lần đầu tiên phải chịu một sự nhục nhã lớn như vậy.
Tôn Cốc nghĩ nếu An Tại Đào đánh cũng đã đánh thì cơn giận chắc cũng nguôi ngoai. Còn mình thì duy trì sự im lặng thì xem như đã nể mặt hắn rồi. Nhưng điều khiến ông nổi giận chính là An Tại Đào không ngờ sáng sớm hôm sau đã mang Trúc Tử đến phòng Công an để báo án.
Những người tâm địa ác độc đã truyền tai nhau, Phó bí thư An Tại Đào đã tát con trai và bà xã của Bí thư Huyện ủy. Còn con trai của Bí thư huyện ủy lại sàm sỡ với em gái của An Tại Đào đến mức bị đánh. Loại tin tức này trong một thời gian ngắn lan truyền khắp ngõ ngách của huyện Quy Ninh.
Biết được tin tức này, Lãnh Mai ban đầu có chút không tin, nhưng chợt nghĩ lại thì thấy giật mình. Cô và An Tại Đào ở cùng một tầng lầu, tuy rằng ngày thường không có quá nhiều sự lui tới nhưng cô dù sao cũng là một người em gái nhỏ. Từ lâu đã nhìn ra được tình cảm của anh em An Tại Đào rất tốt, biết được vị trí của Trúc Tử trong lòng An Tại Đào rất quan trọng.
Thấy em gái mình bị sàm sỡ lại còn bị người ta đánh, nếu hắn không nổi giận thì quả thật không đáng là người đàn ông. Lãnh Mai cười lạnh, trong lòng suy tính, nét mặt lạnh lùng không ngờ biến mất đi, thay vào đó là một niềm vui bất ngờ.
Cô cảm thấy cô nên cảm ơn cái loại công tử con ông cháu cha vô sỉ này của nhà Tôn Cốc. Không ngờ vào lúc này lại làm cho An Tại Đào tức giận. Tôn Cốc có thể hay không sẽ cùng đấu với An Tại Đào?
Lãnh Mai lắc đầu, cảm thấy khả năng này không lớn. Nhưng Tôn Cốc có phản ứng hay không thì không quan trọng, An Tại Đào lúc này đã bày ra một tư thế quyết chiến với Tôn Cốc. Đây chính là điều mà Lãnh Mai cần thấy nhất.
Không kìm nổi, cô đã đứng trong phòng khách cười khanh khách lên, tiếng cười rất đắc ý.
Ngẫm nghĩ một chút, cô không ngờ đã ra ngoài siêu thị mua một ít thuốc bổ và quà tặng, rồi đến trước cửa phòng nhà An Tại Đào, gõ cửa. An Tại Đào nhìn thấy cô, trong lòng cười lạnh một chút, trên mặt thản nhiên cười:
- Phó bí thư Lãnh!
- Phó bí thư An, tôi nghe nói em gái của anh bị thương. Tôi sang thăm cô ấy một chút.
Lãnh Mai cười nói.
- Phó bí thư Lãnh đã khách sáo quá. Xin mời vào!
Nhìn thấy người phụ nữ này vui vẻ thay vì lạnh lùng như thường ngày, An Tại Đào âm thầm lắc đầu, thầm nghĩ: "Cô cao hứng vẫn còn quá sớm".
Trước khi Lãnh Mai đến, An Tại Đào đã nhận được một tin tức từ thư ký của Bí thư Tỉnh ủy Tiếu, nói là từ thủ đô có một người đồng nghiệp của Bí thư Tiếu gọi điện thoại đến, nhờ Bí thư Tiếu chiếu cố đến Bí thư Huyện ủy Quy Ninh Tôn Cốc một chút. Lời này tuy rằng không nói rõ nhưng trong quan trường thì có cần nói rõ sao?
Tiếu Tác Niên là một người rất trọng ân tình, trong nhất thời khó mà cự tuyệt được người đồng nghiệp của mình, ngẫm nghĩ một chút thấy cũng không phải là chuyện đại sự gì liền đồng ý ngay. Xong rồi, thư ký của Tiếu Tác Niên gọi điện thoại cho Trương Bằng Viễn, quanh co một hồi cũng nói rõ ý của Bí thư Tiếu.
Trương Bằng Viễn trong lòng kinh hãi, mặc dù trong lòng rất căm ghét và phẫn nộ đối với Tôn Cốc nhưng cũng không còn cách nào khác. Bí thư Tỉnh ủy Tiếu đã mở miệng thì mình bất kể như thế nào cũng không thể động vào Tôn Cốc. Cho dù đừng nói đến hiện tại, ngay cả vài năm sau ông ta cũng không thể động vào Tôn Cốc. :
An Tại Đào khi biết được tin tức này, trong lòng đánh bộp một tiếng, nhưng lại càng thêm quyết tâm phải làm cho Tôn Cốc rơi đài.
Nếu bản thân hắn và Tôn Cốc chưa từng xảy ra mâu thuẫn, hắn cũng mừng rỡ khi Tôn Cốc có thể củng cố vị trí của mình. Nhưng hiện tại, hắn và Tôn Cốc đã như nước với lửa, cả hai đều không thể tồn tại. Hắn căn bản không thể bỏ qua chuyện Trúc Tử bị nhục nhã. Cho dù hắn có thể bỏ qua nhưng Tôn Cốc sau khi có chỗ dựa là Bí thư Tỉnh ủy thì khi củng cố được địa vị của mình thì cũng sẽ giống như chó điên cắn bậy mà vồ đến hắn.
Bởi vì tình thế đã có sự thay đổi. Hiện tại An Tại Đào, so với Lãnh Mai thì còn bức thiết phải đánh rơi Tôn Cốc hơn. Trong chuyện này, An Tại Đào hoàn toàn âm thầm chiếm cứ chủ đạo.
Nhưng An Tại Đào ngay trước mặt Lãnh Mai vẫn không biểu hiện gì. Đối mặt với Lãnh Mai, hắn vẫn như cũ, đối đáp cẩn thận. Cho nên Lãnh Mai cuối cùng phải ra về trong buồn bực.
Nhìn thấy bóng dáng của Lãnh Mai khuất dần, An Tại Đào nắm chặt tay, sắc mặt bình thản dần dần trở nên âm trầm.
Hắn chậm rãi quay về phòng khách, ngồi trên ghế sofa, bảo Trúc Tử về phòng học bài. Trải qua chuyện như vậy, cho Trúc Tử đi du lịch cũng chẳng giải quyết được gì.