Quan Thanh

Trong logic của Hoàng Thao, Tôn Hiểu Linh hiện tại ở Khu kinh tế mới chỉ kém có An Tại Đào, cũng là lãnh đạo chủ chốt của khu kinh tế mới, người nhà của cô đến nhà máy trong Khu kinh tế mới làm công, đây là một việc không khó khăn gì.

Hoặc là căn bản cũng không cần cô tự mình mở miệng, chỉ cần cô gọi một cuộc điện thoại, cấp dưới của cô sẽ an bài đâu ra đấy.

Nhưng em trai và em dâu của Tôn Hiểu Linh lại không có cơ hội đi làm công này, chỉ cực cực khổ khổ ở nhà kiếm mấy đồng tiền sống qua ngày, điều này làm cho Hoàng Thao cảm thấy không thể tin nổi. Ở Huyện không ngờ còn có cán bộ lãnh đạo như vậy. Hoàng Thao có chút ngoài ý muốn liếc Tôn Hiểu Linh một cái, nhưng không dám nói cái gì.

-Vì sao không đến nhà máy làm công?

An Tại Đào cũng thấy có chút kỳ quái. Khu kinh tế mới gần đây có rất nhiều hạng mục bắt đầu xây dựng, là người quản lý hành chính trên thực tế của khu kinh tế mới, Tôn Hiểu Linh sắp xếp một công việc cho em trai mình, lẽ nào lại có khó khăn và chướng ngại?

Dưới ánh đèn sáng ngời, khuôn mặt ngăm ngăm đen của Tôn Quân có chút đỏ lên, gã cúi đầu thở dài một tiếng. Vợ gã là Tiểu Mi có chút bất mãn nhìn Tôn Hiểu Linh một cái, nhưng không nói gì, chỉ xấu hổ cười cười.

Mẹ của Tôn Hiểu Linh xoa tay, ha hả cười:

-Bí thư An, khẩn trương ngồi xuống ăn cơm đi, nguội hết cả rồi. Hiểu Linh là người nhà nước, lớn nhỏ gì cũng là lãnh đạo, không muốn để người khác nói là lạm dụng chức quyền nên mới không để cho anh em nó đến nhà máy làm việc.

An Tại Đào đuôi lông mày nhảy dựng, chậm rãi quay sang nhìn Tôn Hiểu Linh đang ngồi bên cạnh, thấy sắc mặt cô có chút đỏ ửng, không kìm nổi thở dài nói:

-Hiểu Linh, sao lại phải thế? Cô là lãnh đạo của Khu kinh tế mới, tuy nói rằng cán bộ lãnh đạo phải liêm khiết, chính trực, nhưng không đến mức người nhà mình muốn đi làm thuê mà cũng phải trốn tránh hiềm nghi. Cũng không phải làm trái pháp luật, cũng không phải phá lệ chiếu cố, giống như mọi người khác thôi mà.

Tôn Hiểu Linh cười cười, chuyển đề tài:

-Bí thư An, khẩn trương ăn cơm đi, bọn họ một thời gian nữa cũng ra ngoài làm công mà, làm thuê ở Khu kinh tế mới cũng không kiếm được nhiều tiền.

An Tại Đào nhìn chăm chú Tôn Hiểu Linh, thấy trong ánh mắt cô có tình cảm dịu dàng chợt lóe rồi biến mất.


Hắn trong lòng thầm than một tiếng, trong lòng dâng lên niềm xúc động. Hắn biết rõ, Tôn Hiểu Linh không phải cái gì cũng "Liêm khiết làm việc công" mà là không muốn chính mình mắc phải bất cứ một sai sót nào, cho dù là nhỏ nhất cũng không được.

Cô là người An Tại Đào đề cử, nếu cô xảy ra chuyện gì, khẳng định sẽ ảnh hưởng đến An Tại Đào. Đương nhiên, Tôn Hiểu Linh trong tiềm thức cũng là một người công và tư rõ ràng, cho tới bây giờ chưa từng có suy nghĩ lợi dụng chức quyền của mình để mưu lợi riêng.

Nếu không, không cần nói hiện tại, ngay cả trước đây khi cô còn là Phó chủ tịch thị trấn Tư Hà thì cô an bài công việc cho người nhà cũng không có gì khó. Hơn nữa chồng cũ của cô Ninh Lập Cương còn là Hiệu trưởng trường trung học Quy Ninh.

Ngay từ đầu, Tôn Quân còn quấn lấy cô, nói cô dàn xếp với nhà đầu tư để sắp xếp công việc cho họ, nhưng sau thấy thái độ kiên quyết của Tôn Hiểu Linh, cũng không còn cách nào khác. Tôn Hiểu Linh cũng chưa từng nói với hắn về gia cảnh nhà mình, hắn cũng thật không ngờ, Tôn gia lại khó khăn như vậy.

Ngẫm nghĩ một chút, hắn đột nhiên phất phất tay, nói:

-Việc này thì có gì? Tôn Quân, ngày mai hai vợ chồng cậu đến công ty Dương Quang tìm Phó giám đốc Mạnh, nói là ý của tôi, muốn anh ta sắp xếp công việc cho hai người.

Tôn Quân và Tiểu Mi mừng rỡ, liên tục nói lời cảm tạ:

-Cảm ơn Bí thư An, chúng tôi nhất định sẽ đến.

Tôn Hiểu Linh nhíu nhíu mày, trừng mắt nhìn Tôn Quân một cái, dịu dàng nói:

-Bí thư An, như vậy không hay lắm, sẽ bị người khác xì xào.

-Xì xào cái gì?

An Tại Đào khoát tay:


-Cứ như vậy đi, tôi sẽ gọi cho Lộ Binh nói một tiếng. Tôn Quân à, hai người cứ làm trước đi, sau này có vị trí nào thích hợp hơn tôi sẽ lại sắp xếp cho. Đương nhiên, có bất kỳ khó khăn gì cũng có thể đến phòng làm việc tìm tôi. Chị cậu không giải quyết thì tôi giải quyết. Ha ha.

Tôn Hiểu Linh thở dài, cũng không nói gì nữa. Cô làm sao không muốn hai vợ chồng em mình có thêm thu nhập, chỉ có điều còn e ngại. Nay An Tại Đào đã thay cô làm chủ, hiển nhiên là có ý quan tâm người nhà mình, trong lòng cô dâng lên một nỗi ngọt ngào.

...

Mã Hiểu Yến đứng ở cửa văn phòng của Lãnh Mai, nhẹ nhàng gõ cửa.

-Vào đi!

Mã Hiểu Yến đẩy cửa bước vào.

Nhìn thấy Mã Hiểu Yến, Lãnh Mai trên mặt hơi có chút biến đổi, cười nói:

-Là Chủ nhiệm Mã à, mời ngồi.

Mã Hiểu Yến kính cẩn nói, cũng không ngồi xuống:

-Chủ tịch huyện Lãnh tìm tôi?

-Ha ha, đồng chí Hiểu Yến, tìm cô đến cũng không có việc gì lớn, chỉ là muối hỏi cô một chút, đối với việc điều động công tác, cô suy nghĩ thế nào?

Lãnh Mai chậm rãi đứng dậy, không ngờ là đi rót một chén nước cho Mã Hiểu Yến. Cô tuy rằng đối với đàn ông hết sức chán ghét và bài xích, nhưng đối với một người phụ nữ tài giỏi như Mã Hiểu Yến, cô cũng là rất khách khí.


Điểm này, các cán bộ ở Huyện đều có thể cảm nhận được. Chủ tịch huyện Lãnh này đối với cấp dưới là đàn ông rất nghiêm khắc, nhưng đối với phụ nữ lại rất ôn hòa.

Mã Hiểu Yến đã chiếm được sự tin tưởng nào đó của An Tại Đào, cô hiểu được Lãnh Mai hôm nay tìm cô tới là muốn làm gì, cô dùng giọng kính cẩn cúi đầu nói:

-Rất xin lỗi, Chủ tịch huyện Lãnh, tôi cảm thấy vẫn rất thích làm việc ở Khu knh tế mới. Trước mắt, công việc ở văn phòng khu kinh tế mới tôi rất quen thuộc, nay nếu điều tôi đi, sẽ làm cho công tác của Khu kinh tế mới rất bị động. Hơn nữa, năng lực của tôi có hạn, đảm nhiệm cương vị quan trọng như vậy ở huyện, tôi e là làm không nổi.

Lãnh Mai biến sắc, chậm rãi ngồi xuống.

Cô trầm ngâm một chút, miễn cưỡng cười nói:

-Đồng chí Hiểu Yến, cô đã suy nghĩ kỹ chưa? Cô phải biết rằng, cơ hội như vậy không phải ai cũng có thể gặp. Có cơ hội có thể thay đổi vận mệnh của cả một con người, một khi bỏ lỡ thì không thể quay lại được đâu. Đồng chí Hiểu Yến, tôi hy vọng cô sẽ về suy nghĩ kỹ càng hơn, không cần trả lời tôi gấp.

Mã Hiểu Yến nhìn Lãnh Mai, thấy sắc mặt cô có chút khổ tâm, trong lòng mặc dù có chút không yên nhưng cũng không do dự lắc lắc đầu:

-Lãnh đạo quan tâm, tôi rất cảm kích. Nhưng, Chủ tịch huyện Lãnh, tôi vẫn muốn ở lại Khu kinh tế mới làm việc.

Lãnh Mai trong lòng thoáng chút run rẩy, lửa giận bùng lên. Cô vốn là một người cao ngạo, lại là lãnh đạo chủ chốt ở huyện, thái độ mềm mỏng như vậy mời chào Mã Hiểu Yến đã là giới hạn cuối cùng. Cô hừ lạnh một tiếng:

-Đồng chí Hiểu Yến, tôi rất ngạc nhiên, cơ hội tốt như vậy, không ngờ cô lại cự tuyệt. Có phải có người nói gì với cô, hay trong lòng cô còn điều gì băn khoăn? Cô đừng sợ, cứ nói ra, xem tôi có thể giúp cô hay không.

Mã Hiểu Yến cũng là một phụ nữ trí tuệ thông minh sắc sảo, từ lời nói của Lãnh Mai cô cũng có thể nghe ra vài phần hương vị.

Cô chậm rãi cúi đầu xuống:

-Không có, Chủ tịch huyện Lãnh, thật sự không có. Đây là ý của tôi. Việc Chủ tịch huyện tìm tôi, tôi chưa từng nói cho ai biết, kể cả người trong nhà, tôi cũng chưa có nói.

Khuôn mặt lãnh diễm của Lãnh Mai trở nên âm trầm, trần mặc một hồi, cô khoát tay, nói:


-Thôi được, mỗi người đều có chí hướng của riêng mình. Tuy rằng tôi rất coi trọng năng lực của đồng chí Hiểu Yến, nhưng cô không chịu đến huyện làm việc thì cũng tùy cô vậy. Thôi, cô đi đi, tôi còn có việc.

Mã Hiểu Yến đi rồi, Lãnh Mai vẻ mặt âm trầm ngồi trong phòng làm việc, nghĩ tâm sự của mình. Bạn đang đọc tại chấm cơm.

Cô thật không ngờ, Mã Hiểu Yến lại kiên quyết từ chối cành oliu của mình như vậy. Rõ ràng đi theo mình là có tiền đồ, rõ ràng vị trí Ủy viên thường vụ cấp phó Huyện trong tương lai là dễ như trở bàn tay, nhưng Mã Hiểu Yến lại không cần. Chẳng lẽ An Tại Đào có sức hấp dẫn như vậy? Có thể khiến cho Mã Hiểu Yến bị mê hoặc đến mức quên cả tiền đồ?

Càng là như thế này, Lãnh Mai trong lòng lại càng cảm thấy khó chịu. Cô đương nhiên cũng có thể thông qua Ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy cưỡng ép đem Mã Hiểu Yến điều lại đây, nhưng làm như thế coi như trở mặt với An Tại Đào, đây là kết quả mà Lãnh Mai không muốn thấy.

Reng reng reng!

Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, cô có chút không kiên nhẫn tiếp nhận, nhận ra đầu dây bên kia là giọng nói của Chánh văn phòng Huyện ủy Đồng Hồng Cương, cô càng thêm không kiên nhẫn, lãnh đạm nói:

-Chủ nhiệm Đồng, tôi là Lãnh Mai.

-Chủ tịch huyện Lãnh, tôi vừa nhận được thông báo của Ban tổ chức cán bộ Thành ủy, nói là ngày kia một vài người của Ban Tổ chức Trung ương và Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy sẽ đến huyện khảo hạch Bí thư An. Trước mắt, tổ khảo hạch của Ban Tổ chức Trung ương đã đến Tỉnh, Trưởng ban Trương của Ban tổ chức cán bộ Thành ủy nói, Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy tự mình phê chỉ thị, chỉ thị ban tổ chức hai cấp phải phối hợp chặt chẽ với Ban Tổ chức Trung ương, tạo điều kiện cho công tác khảo hạch tiến hành thuận lợi, Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện phải toàn lực làm tốt công tác tiếp đãi.

Thanh âm của Đồng Hồng Cương có chút hưng phấn, Lãnh Mai hơi sửng sốt, kinh ngạc hỏi:

-Sao lại thế? Sao Ban Tổ chức Trung ương lại đột nhiên muốn tới khảo hạch Bí thư An?

Lãnh Mai trong lòng vô cùng kinh ngạc đồng thời cũng có chút lo lắng. Đang yên đang lành, người của Ban Tổ chức Trung ương đến khảo hạch một cán bộ cấp Phó huyện ở cơ sở làm gì? Cái này có nghĩa là gì? Chẳng lẽ cấp trên muốn điều An Tại Đào về Bắc Kinh làm việc? Hay là An Tại Đào được đặc biệt đề bạt?

Tuy rằng An Tại Đào kinh nghiệm lý lịch quá nhỏ bé, khả năng qua mặt Chủ tịch huyện để trực tiếp đề bạt lên Bí thư Huyện ủy là không lớn, nhưng cũng không thể loại trừ khả năng được đặc cách đề bạt. Nếu nói như vậy, chẳng phải thời gian qua mình đã công dã tràng sao?

Trong lúc nhất thời, trong đầu Lãnh Mai hàng trăm ý nghĩ quay cuồng, cảm thấy căng thẳng, hô hấp cũng trở nên dồn dập.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận