Đỗ Canh cười lạnh một tiếng, đột nhiên bước tới, giọng nói hạ xuống rất thấp:
- Nhớ kỹ lời của tôi, nếu anh làm tốt hai chuyện này, tôi sẽ bỏ qua tất cả chuyện cũ, bảo vệ anh không có chuyện gì. Nếu không, luật pháp vô tình, anh là Cục trưởng Công an, tự nhiên hiểu được anh nên gánh vác trách nhiệm gì. Đi thôi, lúc cần thiết, anh có thể trực tiếp báo cáo với tôi.
Hoàng Thao thở dài một cái, lấy lại bình tĩnh:
- Vâng, Đỗ Bí thư, tôi về. Tôi nhất định dựa theo chỉ thị của Đỗ Bí thư, lập tức tra rõ hai vụ án, báo cáo với Đỗ Bí thư khi có thể.
Hoàng Thao rời khỏi cửa phòng làm việc của Đỗ Canh, lúc này mới phát hiện sau lưng mình đã đổ đầy mồ hôi lạnh, nửa ống tay áo sơ mi bên trong ướt đẫm hết. Là thân tín của Mông Hổ, anh ta đương nhiên hiểu được, giờ phút này Đỗ Canh nhắc lại vũ án Mã Bằng Viễn lúc trước, chỉ sợ dụng ý chủ yếu vẫn là muốn đả kích Chủ tịch thành phố Mông Hổ. Về phần mình, chẳng qua là quân cờ để ông chủ lớn người ta lợi dụng mà thôi. Truyện Tiên Hiệp -
Thời gian Mông Hổ nắm quyền , ở Tân Hải xảy ra một vụ án oan lực ảnh hưởng cực lớn như vậy, đối với tiếng nói và thành tích của anh ta, không thể nghi ngờ là một loại áp lực lớn. Đứng ở đầu bậc thang, Hoàng Thao đi tới đi lui nửa ngày, cuối cùng bỏ suy nghĩ lên tầng trên báo cáo Mông Hổ xin che chở trong đầu, quay đầu đi xuống dưới.
Đỗ Canh chậm rãi từ cửa trở về phòng làm việc, chậm rãi ngồi dựa lưng sau bàn làm việc cực lớn của mình, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh. Chủ quản Công an, Tài chính hai bộ phận quan trọng này trước mắt đều là tâm phúc của Chủ tịch thành phố Mông Hổ, lời nói của Bí thư Thành ủy đối với một số bộ phận này bằng mặt không bằng lòng. Đỗ Canh không phải không rõ ràng lắm, sở dĩ duy trì trầm mặc, là bởi vì thời cơ vẫn chưa tới.
Mà hiện giờ, thời cơ đã đến, ông ta làm sao có thể không nhân cơ hội xuống tay. Kéo mở cục diện Tân Hải, liền bắt đầu từ Hoàng Thao. Đỗ Canh yên lặng ngồi đó suy nghĩ tâm sự của mình, đột nhiên, tâm tư ông ta lập tức chuyển tới An Tại Đào.
Nếu nói lúc trước An Tại Đào đưa tin chỉ vì phù hợp động cơ chính trị của ông ta mà khiến ông ta chú ý một chút, hiện tại ông ta sinh ra hiếu kỳ thật lớn đối với phóng viên nho nhỏ này.
Hắn rốt cuộc có bối cảnh gì, không ngờ khiến cả Phó trưởng ban tổ thức cán bộ Tỉnh ủy nhiều giá đỡ Trần Cận Nam kia gọi điện thoại cho mình. Tuy rằng Đỗ Canh không qua lại với Trần Cận Nam nhiều lắm, nhưng vẫn quen thuộc tính tình của Trần Cận Nam, ông ta đồng ý gọi điện thoại vì một phóng viên nhỏ, chỉ có thể nói rõ quan hệ giữa ông ta và phóng viên nhỏ này cũng không đơn giản. Mà đồng thời, Mông Hổ công bố cũng nhận được điện thoại của lãnh đạo ở tỉnh. Điều này có nghĩa gì?
Nghĩ lại một chút, ông ta nhấc điện thoại lên:
- Lão Tống, cậu tới đây.
Buổi sáng ngày thứ tư sau khi bị tấn công, An Tại Đào thật sự không ở lại bệnh viện được nữa, liền thu thập đồ đạc của mình, chuẩn bị xuất viện. Nhưng không đợi hắn xong thủ tục xuất viện, Hoàng Trạch Danh đã mang theo Triệu Sách vội vã chạy tới, giữ chặt lấy hắn vội vàng nói:
- Tiểu An, nhanh chóng quay về giường bệnh nằm đi, Đỗ Bí thư lập tức muốn đích thân đến bệnh viện thăm cậu.
- A?
An Tại Đào cả kinh, cười khổ nói:
- Hoàng Tổng, anh xem chuyện này…
- Đừng nói nữa, có chuyện nói sau, hiện giờ cậu nhanh chóng trở lại giường bệnh cho tôi.
Hoàng Trạch Danh trừng mắt nhìn hắn.
An Tại Đào bất đắc dĩ, đành thành thật nằm trở lại trên giường bệnh. Không bao lâu, bên ngoài phòng bệnh liền truyền đến từng đợt bước chân ồn ào.
Hoàng Trạch Danh vội vàng mang theo Triệu Sách ra ngoài đón. Trong phòng khách lớn bên ngoài khu người bệnh, Đỗ Canh mang theo một đoàn tùy tùng thanh thế lớn đến, phía sau ông ta đúng là Ủy viên thường vụ Thành ủy, Trưởng ban Tuyên giáo Lý Hoán Văn, mà sau lưng hai người, là mười mấy phóng viên các hãng truyền thông Tân Hải. Các viện trưởng phó viện trưởng liên quan của Bệnh viện Nhân dân số một Tân Hải, cũng vây quanh bên cạnh hai vị lãnh đạo thành phố.
- Đỗ Bí thư, Lý trưởng ban.
Hoàng Trạch Danh vội vàng tươi cười tiến đến
- Tiểu Hoàng, cậu làm như thế nào vậy? Ngay cả phóng viên dưới tay mình cũng bảo vệ không tốt.
Lý Hoán Văn cười xoay người lại:
- Đỗ Bí thư, đây là Hoàng Trạch Danh, Tổng biên tập tờ Tân Hải Thần, xuất thân từ cán bộ đoàn.
Đỗ Canh khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng vươn tay ra, để Hoàng Trạch Danh nắm lấy:
- Báo Tân Hải Thần bồi dưỡng một phóng viên ưu tú, Lão Lý, tôi xem, cán bộ của anh rất khá đấy.
Cái bắt tay này trong quan trường thật ra cũng là một môn học vấn. Nói chung, lãnh đạo bắt tay với cấp dưới hoặc quần chúng, tất nhiên là yếu ớt, tính tượng trưng, cho anh nắm là thưởng thức và ban cho anh, Đỗ Canh giờ phút này đúng là như thế. Nếu Đỗ Canh gặp được lãnh đạo cao tầng, ông ta vươn tay sẽ không cứng ngắc và vô lực như vậy, mà sẽ trở nên sinh động có lực.
Hoàng Trạch Danh nắm tay Đỗ Canh:
- Đỗ Bí thư tự mình đến thăm Tiểu An, đây là sự khích lệ đối với tất cả thành viên báo Tân Hải Thần chúng tôi, sau này chúng tôi nhất định…
Lý Hoán Văn không kiên nhẫn mà ngắt lời Hoàng Trạch Danh, khoát tay áo:
- Tốt lắm, Đỗ Bí thư bận rộn công việc, thời gian có hạn, chúng ta vẫn nên tới phòng bệnh thăm người bệnh thôi.
…
…
Một đám người đi vào phòng bệnh. An Tại Đào liếc mắt liền nhận ra Bí thư Thành ủy Tân Hải Đỗ Canh đang được tiền hô hậu ủng đi đầu tiên, ngay cả không được Hoàng Trạch Danh căn dặn, làm một một người kiếp trước có lịch duyệt và kinh nghiệm quan trường phong phú, An Tại Đào sớm đã xuống giường, mặc bộ quần áo bệnh nhân vẻ mặt kính cẩn tới đón.
An Tại Đào cảm thấy rất rõ ràng, khi cách mình còn mấy bước, Đỗ Canh bắt đầu dừng chân, lòng bàn tay hơi hướng ra ngoài, đợi An Tại Đào tiến tới. Lãnh đạo dù sao cũng là lãnh đạo, lãnh đạo sao có thể chủ động bắt tay với một phóng viên nhỏ chứ? Có thể tự mình đến bệnh viện an ủi, điều này đã là phá lệ rồi.
Thứ nhất là trấn an dư luận, thứ hai là vì mặt mũi vị lãnh đạo nào đó ở tỉnh, còn có thể thể hiện tác phong thân dân của mình, một hành động được nhiều ích lợi, Đỗ Canh chơi thủ đoạn này tự nhiên là ngựa quen đường cũ.
An Tại Đào vươn tay ra rất tự nhiên, sắc mặt kính cẩn cực kỳ bình tĩnh:
- Đỗ Bí thư!
Ánh mắt hơi linh hoạt, sắc bén của Đỗ Canh đảo qua người An Tại Đào, trên mặt lập tức lộ ra một nụ cười thủ tục, nhìn qua hòa ái dễ gần, kỳ thật không có hàm lượng chân tình gì:
- Tiểu An sao? Anh chàng rất giỏi giang, tuổi trẻ đầy hứa hẹn!
Đỗ Canh vươn tay qua, mặc cho An Tại Đào nắm, tay kia thân thiết vỗ vai hắn:
- Cậu chịu khổ rồi. Tôi đại diện Thành ủy và Ủy ban nhân dân Thành phố, đại biểu toàn bộ nhân dân thành phố, tỏ vẻ kính ý đối với cậu cùng toàn thể người làm báo trong thành phố, bày tỏ cảm tạ đối với công tác giám sát dư luận của mọi người.
- Cám ơn Đỗ Bí thư quan tâm, đây là việc tôi nên làm.
An Tại Đào miệng nói lời xã giao dối trá, trong lòng lại không bị lời Đỗ Canh tạo nên một tia gợn sóng.
Lời Đỗ Bí thư người ta không phải nói cho hắn nghe, mà nói cho các phóng viên truyền thông ở đây, nói cách khác cho toàn bộ nhân dân thành phố nghe, đây chỉ là lời nói khách sáo của quan trên mà thôi. Nếu không phải An Tại Đào có lịch duyệt kiếp trước, chỉ sợ quả thật sẽ bởi vậy mà kích động.
Ủy viên thường vụ Thành ủy, Trưởng ban Tuyên giáo Lý Hoán Văn là một người đàn ông trung niên hào hoa phong nhã, mặt mày thanh tú, trên mũi mang cặp kính gọng vàng, nhìn qua khí chất cực kỳ nho nhã. Y khẽ mỉm cười tiến lên, nắm tay An Tại Đào:
- Tiểu An, toàn bộ mặt trận truyền thông thành phố có thể xuất hiện nhân tài như cậu, lãnh đạo thành phố rất vui mừng. Thành phố đã quyết định, muốn khởi xướng hoạt động tuyên truyền giảng giải học tập cậu trong toàn thể người viết báo của thành phố… Đồng thời, căn cứ chỉ thị của Đỗ Bí thư, Thành đoàn còn muốn xếp cậu vào danh sách mười thanh niên tiêu biểu của thành phố Tân Hải… Hy vọng sau này cậu tiếp tục cố gắng, không kiêu ngạo, không nóng vội, không phụ lòng kỳ vọng cao của Đỗ Bí thư và lãnh đạo thành phố.