Tuy rằng người đã gần năm mươi, nhưng cuộc sống áo cơm không lo khiến Thạch Thanh bảo dưỡng vô cùng tốt, khuôn mặt thùy mị thướt tha, thân hình hơi mập của bà dĩ nhiên khó có thể che lấp dấu vết vô tình của năm tháng, nhưng bà cười rộ lên yêu kiều như vậy, cũng có vài phần thần thái thiếu nữ, khiến Hạ Thiên Nông vốn buồn bực nhìn xem ngẩn ngơ, trong lòng liền có vài phần tâm tư mờ ám.
Thạch Thanh nhẹ nhàng đi tới, dưới hưng phấn, không ngờ bà đặt mông an vị trên đùi ông, cái mông đẫy đà cố tình mài mài giữa quần Chủ tịch thành phố Hạ, lập tức dần dần gợi lên lửa dục của nam nhân nhà mình.
Khụ khụ!
Hạ Thiên Nông ho khan hai tiếng, hơi ý động mà vòng xuống lưng eo hơi có thịt thừa của Thạch Thanh, mà bàn tay khác cũng đặt phên bộ ngực nhô phên của bà. Đúng là thời điểm cuối hè đầu thu, thời tiết nóng bức, Thạch Thanh vốn mặc rất ít, trên người chỉ khác chiếc áo phông cổ tròn rộng thùng thình, mà bên dưới rõ ràng chỉ mặc quần lót.
Cho nên Hạ Thiên Nông ngựa quen đường cu leo tới mục tiêu phía trên mình, mà theo sự nhào nặn nhẹ nhàng của ông, Thạch Thanh chỉ cảm thấy cỗ lửa nóng dưới mông mình vọt lên, trên mặt lập tức đỏ ửng lên, trong miệng lại phát ra tiếng nỉ non giống như cô gái trẻ tuổi động tình.
- Nói mau. Rốt cuộc là chuyện gì? Hiểu Tuyết đã trở lại sao? Nó gọi điện thoại về nói gì?
Tuy rằng dục vọng tăng vọt, nhưng trong lòng Hạ Thiên Nông lại mơ hồ xao động, liền ngừng tay truy hỏi. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Thạch Thanh đang hưởng thụ, đột nhiên nghe được Hạ Thiên Nông truy vấn, hơi thất vọng. Bà đột nhiên cười phá lên:
- Không nói, tôi không nói!
- Bà nói hay không?
Đôi vợ chồng già này vui đùa ồn ào về tới giường trong phòng ngủ, rất thuần thục, Hạ Thiên Nông "càng già càng dẻo dai" liền lột Thạch Thanh thành một con dê trắng mập, mà tay kia lại hướng tới bên hông bà.
Thạch Thanh cười càng thêm phóng túng, chỉ trong khoảng khắc này, dường như bà nhớ tới thời thiếu nữ, trong lòng dâng lên yêu thường và tình cảm nồng đậm. Cặp mắt quyến rũ như tơ giống như thiếu nữ của bà liếc Hạ Thiên Nông một cái, cúi đầu nói:
- Ông tới trước, xong rồi tôi nói sau!
Nếu để An Tại Đào và Hạ Hiểu Tuyết thấy cảnh tượng này, chắc chắn sẽ mở rộng tầm mắt. Ngay cả Hạ Hiểu Tuyết chỉ sợ cũng không thể tưởng tượng được, người cha thường xuyên "nghiêm túc" trước mặt mình không ngờ còn có hành vi phóng đãng như thế, mẹ mình lại có thể lẳng lơ như thế!
...
...
Vợ chồng trung niên hoan ái, đã không thể tình cảm mãnh liệt và đa dạng phong phú giống như người trẻ tuổi, vuốt ve nhau một chút, hai người bớt đi rất nhiều trình tự và đốt thẳng tới chủ đề, thậm chí ngay cả thời gian cũng ngắn lại rất nhiều.
Một lát sau, Thạch Thanh cuộn mình trong lòng Hạ Thiên Nông, dịu dàng nói:
- Lão Hạ. Ông xã...
- Ừ?
Hạ Thiên Nông vừa mới chinh phạt một hồi hơi thở hồng hộc, không để ý đáp lại một câu:
- Nói đi, cũng đừng thừa nước đục thả câu, kỳ thật tôi cũng đoán được một chút...
- Ông đoán được? Ồ, vậy ông thử nói ra xem...
Thạch Thanh hơi kinh ngạc nói.
- Có phải Hiểu Tuyết có cái kia hay không?
Hạ Thiên Nông cười ha ha, thuận tay nắm trước ngực Thạch Thanh.
- Gì?
Thạch Thanh lập tức không nói gì, bà cười khổ một tiếng:
- Ông thật sự biết đoán! Hiểu Tuyết và Tiểu Đào mới kết hôn hai ngày như vậy, có thể có sao? Ông cho sinh con là gà mái đẻ trứng nói tới là tới sao?
- Đừng thế nữa, bọn trẻ hiện giờ cởi mở như vậy, hai đứa sớm đã cái kia... Nói chưa biết chừng, lúc kết hôn đã có rồi...
Vui thích một hồi, tâm tình Hạ Thiên Nông cực kỳ thả lỏng, buồn bực trong lòng đã sớm trở thành hư không. Đích xác, đối với Hạ Thiên Nông hiện giờ mà nói, Hiểu Tuyết mang thai thật sự là một tin tức tốt.
- Hạ Thiên Nông, tôi còn chưa phát hiện, ông còn có vài phần thiên phú ảo tưởng đó.
Thạch Thanh trừng mắt liếc Hạ Thiên Nông một cái:
- Chuyện này không liên quan tới Hạ Hiểu Tuyết, có liên quan với ông!
- Tôi?
Đuôi mày Hạ Thiên Nông nhướng lên, trong lòng nhảy dựng, chợt lại thở dài:
- Tôi có thể có chuyện tốt gì? Chỉ sợ ngay cả vị trí Chủ tịch thành phố này cũng làm tới về hưu... Người khác trái lại còn dễ nói, Lý Vân Thu này trẻ tuổi hơn tôi rất nhiều, lại là thân thích của vị lãnh đạo lớn phía trên, tôi sao có thể tranh được với người ta?
- Người phụ nữ này đến đây hai năm, gần như duỗi tay tới khắp mọi ngõ ngách, tôi xem tiếp tục như vậy nữa, nhiều lắm qua một năm, tôi đã bị cô ta làm mất hoàn toàn quyền lực!
Hạ Thiên Nông vô lực mà thở dài.
Ông tất nhiên là kẻ lõi đời, làm việc làm người cũng khéo đưa đẩy, nhưng đối mặt với người phụ nữ cực kỳ mạnh mẽ và dục vọng quyền lực đặc biệt dày đặc như Lý Vân Thu, lại thêm chỗ dựa vững chắc phía sau bà ta, cảm giác vô lực trong lòng ông ta ngày càng tăng thêm.
Vốn Bí thư Thành ủy đã đặt trên đầu ông ta, huống chi là một Bí thư Thành ủy cứng rắn như thế! Ngoại trừ từng bước lui ra ngoài, ông ta cũng không còn nhiều lựa chọn lắm. Cũng may Lý Vân Thu chỉ giỏi về tranh quyền và lộng quyền, nhưng cũng không phải hạng người vô năng, trên chuyện lớn liên quan đến tát triển kinh tế và dân sinh, bà vẫn còn chừng mực, bình thường ở chuyện lớn hai người vẫn có thể miễn cưỡng đạt thành nhất trí.
Sau khi Lý Vân Thu đến Tân Hải, thật ra cũng làm chút chuyện thật sự cho dân chúng Tân Hải. THí dụ như xây dựng thêm quảng trường Tân Hải, mở rộng đường lớn Tân Hải, dùng rất nhiều tài chính vào xây dựng thành phố và phúc lợi công cộng, còn mang tới vài khoản tài chính từ tỉnh, tiến hành cải tạo một "xóm nghèo" và "khu gia đình sống bằng lều" cuối cùng ở Tân Hải.
Hơn nữa Hạ Thiên Nông còn phát hiện, người phụ nữ này cứng rắn thì cứng rắn, dục vọng quyền lực thì dục vọng quyền lực, nhưng cũng không tham lam. Ít nhất, ở phương diện tiền tài, bà tương đối sạch sẽ, khá xem nhẹ đối với vật chất. Thí dụ như khu biệt thự của bà, người bên ngoài xem đó là tập đoàn Dân Thái "đút lót", kỳ thật Hạ Thiên Nông biết biệt thự đó tốn không ít tiền của bà, hơn nữa còn thật sự đi vay.
Hạ Thiên Nông nhìn người rất chuẩn, đương nhiên cũng quan sát bà thật lâu. Lý Vân Thu có lẽ không phải một cán bộ thanh liêm, nhưng tuyệt đối không thể gọi là một quan tham. Hoặc là, điều này có liên quan tới xuất thân rất tốt của bà đi.
...
...
Hạ Thiên Nông đang trầm ngâm, Thạch Thanh lại kéo cánh tay ông.
- Vừa rồi Hiểu Tuyết nói với tôi, cha Tiểu Đào cố gắng hoạt động thay ông, chuẩn bị điều ông khỏi Tân Hải...
Thạch Thanh thừa nước đục thả câu hồi lâu, cũng không muốn làm loạn tiếp, liền trực tiếp nói ra:
- Cho ông đi làm Bí thư Thành ủy thành phố Lam Yên! Hội nghị thường vụ Tỉnh ủy đã thông qua, qua vài ngày cha Tiểu Đào sẽ tìm ông tiến hành nói chuyện tổ chức!
- Thành phố Lam Yên? Bí thư Thành ủy?
Đầu vai Hạ Thiên Nông đột nhiên run một chút, lập tức dựng thẳng người, khiếp sợ mà nhìn bộ ngực xích lõa của Thạch Thanh, hơi bất ngờ mà vội vàng nói:
- Bà không lầm chứ? Chuyện này không thể nói giỡn đâu!
Thành phố Lam Yên là thành phố khá quan trọng gần với tỉnh thành Thiên Nam và thành phố Lục Đảo của tỉnh Đông Sơn, còn là nhóm thành phố vùng duyên hải mở cửa thứ hai của quốc gia, xếp thứ ba trong tỉnh, bất kể là địa vị kinh tế hay địa vị chính trị, đều cao hơn một bậc so với thành phố Tân Hải. Có thể lên được vị trí Bí thư Thành ủy thành phố Lam Yên, đôi với Hạ Thiên Nông mà nói, đây không phải là niềm vui bất ngờ, mà là bánh rơi xuống từ trên trời!
- Đúng vậy, Hiểu Tuyết nói rất trịnh trọng, nói là cha Tiểu Đào nói cho nó cũng để nó chuyển lời cho ông... Lão Hạ, nhìn ra được, đây là thân gia bồi thường hai đứa bé Hiểu Tuyết và Tiểu Đào này, liền ra sức cho ông. Bởi vậy có thể thấy được, Trần Cận Nam vẫn rất vừa lòng đối với cô con dâu Hiểu Tuyết nhà chúng ta.
- Hừ, tôi gả con gái, lại tiện nghi cho ông.
Thạch Thanh lại thở dài:
- Lại nói tiếp, Trưởng Ban Trần người này thật sự không tồi, mặt lạnh lòng nóng ---- nhìn qua khá là ác nghiệt, thật ra trong lòng cũng rất hiểu tình cảm... Lão Hạ, ông nắm chặt thời gian đi gặp mặt cảm ơn người ta đi, nếu không phải người ta giúp ông, chỉ sợ ông không còn cơ hội đi lên trên.
- Tôi cao hứng nhất chính là, Hiểu Tuyết được Trần gia coi trọng.
Thạch Thanh nhớ tới lúc trước bà liều mạng phản đối An Tại Đào lui tới với con gái mình, chuyện bà hết sức trào phúng An Tại Đào, trong lòng liền hơi xấu hổ, còn hơi may mắn.
Nếu lúc trước không phải con gái mình kiên trì, nếu không phải Hạ Thiên Nông "khoan dung", nói không chừng An Tại Đào và Hạ Hiểu Tuyết không đi đến được với nhau. Như vậy, không những hạnh phúc của con gái mình bị đánh mất, ngay cả nhà mình cũng mất đi một chỗ dựa vững chắc quan trọng như thế.
Đương nhiên, lúc trước Thạch Thanh nghiêm khắc lại nói cũng không đơn giản là điệu bộ. Dù sao, Hạ gia là gia đình quan chức, Hạ Hiểu Tuyết là thiên kim Phó Chủ tịch thành phố, mà An Tại Đào chẳng qua là một đứa nhỏ gia đình mồ côi cha, hai nhà môn không đăng hộ không đối, Thạch Thanh phản đối cũng là chuyện có thể hiểu. Nếu chuyện này đến lượt ai, có thể kết quả đều giống nhau.
Chỉ là biểu hiện xuất sắc của An Tại Đào sau này, nhanh chóng thực hiện chuyển biến rồng rời khỏi vực, điều này dần dần khiến Thạch Thanh cảm thấy rất vừa lòng. Một con rể xuất sắc như vậy, ngay cả không có cha ruột làm quan lớn, bà cũng sẽ nhận. Đương nhiên, Trần Cận Nam tồn tại, không thể nghi ngờ tăng thêm một sợi dây bảo hiểm không gì phá nổi cho hôn nhân của Hạ Hiểu Tuyết và An Tại Đào.
n tình ấm lạnh, thế sự vốn là như thế, điều này kỳ thật khongo phải lỗi của ai.
Tâm tư Thạch Thanh lúc này vận chuyển tinh tế, giờ phút này Hạ Thiên Nông căn bản không để ý được. Trước mắt ông chìm đắm trong khiếp sợ cực độ và cảm xúc hưng phấn không thể tự kiềm chế được, ông chậm rãi day đầu, hỏi lại một câu:
- Lão Thạch, bà không phải nói giỡn với tôi chứ?
Sống trong quan trường vài chục năm, Hạ Thiên Nông đương nhiên rất xem trọng con đường làm quan lên chức và sinh mạng chính trị của mình. Ông ta chưa chắc quá coi trọng tiền tài và lợi ích, nhưng đối với đi lên phía trên lại có khao khát nồng đậm. Đương nhiên, cũng không chỉ là Hạ Thiên Nông, người nào có chức vị trên đời này, không phải đem thăng chức trở thành nhiệm vụ quan trọng nhất trong đời chứ?
Sinh mạng chính trị cao hơn hết thảy, đây là một nguyên tắc của kẻ làm quan dưới bầu trời này.
Nhưng ông ta lại rất rõ ràng, ông không có bối cảnh quá lớn, có thể nói không có căn cơ đáng nói ở tỉnh. Hơn nữa tuổi cũng dần lớn, có thể lên được chức Chủ tịch thành phố Tân Hải cũng đã xem như khói nhẹ trên phần mộ tổ tiên, lại bước lên trên một bước, làm nhân vật số một của thành phố cấp khu vực khả năng quá nhỏ.
Dựa theo lệ thường, ông làm mãn nhiệm Chủ tịch thành phố Tân Hải này xong, nhiều lắm lại làm một lần nữa, rồi chờ tiến vào Hội đồng nhân dân hoặc Mặt trận Tổ quốc dưỡng lão. Hoặc là, được một tờ giấy bổ nhiệm ở tỉnh điều tới một bộ phận cấp bậc tương đương tại tỉnh vài năm, cho đến khi về hưu. Cho nên Hạ Thiên Nông không phải không có tâm tư hướng lên trên, mà cảm thấy hy vọng thật sự không lớn, gần đây suy nghĩ này cũng trở nên phai nhạt.
Nhưng đột nhiên, lại truyền đến tin vui như vậy!
Ông thở ra một hơi thật dài, làm một cán bộ lãnh đạo cấp Sở, làm một cán bộ lăn lộn trong quan trường nhiều năm, ông tự nhiên là rõ ràng, loại tình huống như mình, có thể nhảy dù đến thành phố Lam Yên làm Bí thư Thành ủy... Trong này, Trần Cận Nam chắc chắn làm rất nhiều "công tác".
Nghĩ một chút, cảm kích trong lòng bộc lộ ra lời nói. Ông ta nắm chặt lấy tay bà xã mình, giọng nói hơi run rẩy:
- Lão Thạch, qua hai ngày chúng ta cùng đi tỉnh thăm người ta, điều này thật sự rất...
Thạch Thanhh dịu dàng nói:
- Ừ, người ta đã đạt đến một trình độ nào đó, chúng ta cũng phải tỏ vẻ một chút, không thể khiến người ta xem nhẹ chúng ta, xem nhẹ Hiểu Tuyết!
Suy nghĩ một chút, Hạ Thiên Nông đột nhiên hấp tấp nói:
- Lão Thạch, trước khi tôi chưa chính thức nhận được bổ nhiệm của Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, không thể nói với ai chuyện này. Một lát bà gọi điện qua cho Hiểu Tuyết và Tiểu Đào, dặn chúng nó ngàn vạn lần không thể nói ra ngoài! Chuyện này không thể khiến người đàn bà Lý Vân Thu kia biết, nếu chẳng may bà ta biết rồi làm khó dễ ở giữa, sẽ rất khó nói...
Thạch Thanh gật đầu:
- Tôi cũng không phải đứa trẻ, biết phân nặng nhẹ.
Hạ Thiên Nông nghĩ rất đúng, năng lực sau lưng Lý Vân Thu quá lớn, nếu bà ta cố ý "làm khó dễ" từ giữa, chuyện này có lẽ sẽ thật sự sinh ra vài khúc chiết. Chẳng qua, bản thân ông cũng rõ ràng, nếu Trần Cận Nam nói chắc chắn như vậy, vậy thì khẳng định ván đã đóng thuyền. Nếu không, dùng tính cách Trần Cận Nam, ông ta tuyệt đối sẽ không nói suông, không có nắm chắc trăm phần trăm, ông ta sẽ không nói lời này trước mặt con dâu mình.
Chuyện lãnh đạo chủ chốt Tỉnh ủy gật đầu, hội nghị thường vụ Tỉnh ủy thông qua, nói chung sẽ không có thay đổi nào nữa.
Hơn nữa, hiện giờ Trần Cận Nam cùng Bí thư Tỉnh ủy Tiếu đi lại rất gần, mà trên cơ bản Bí thư Tiểu nắm trong tay cục diện tỉnh Đông Sơn hiện giờ, cản trở đến từ bên ngoài có thể sinh ra hiệu quả cũng cực kỳ có hạn.
Ngày hôm sau, Hạ Thiên Nông ngồi xe đi làm, vào đại viện cơ quan, đối mặt gặp được đám cán bộ cơ quan chủ động kính cẩn chào hỏi, thái độ ông trở nên cực kỳ hòa ái, cực kỳ ôn hòa, thế cho nên một số nhân viên công tác tại văn phòng Thành ủy đều cảm thấy hơi kinh ngạc: Chủ tịch thành phố Hạ ngày xưa khá có giá hôm nay thấy thế nào dường như cũng thật sự cao hứng... Rất quái lạ!
Vào văn phòng, Hạ Thiên Nông lập tức đóng chặt cửa, bắt đầu sắp xếp công tác của mình rõ ràng. Ông phải trước tiên xuống tay chuẩn bị công tác giaoo tiếp, vừa phải giao tiếp tốt, lại không thể lưu lại bất cứ dấu vết gì, đây cũng không phải là một chuyện đơn giản.
Buổi sáng hơn 10h, ông ta chủ động gọi điện tới văn phòng Trần Cận Nam, liên tục cảm ơn và khách sáo một hồi với Trần Cận Nam trong điện thoại, lại đạt được chứng thực từ chỗ Trần Cận Nam, cũng nhận được thông báo ngày mốt nhận nói chuyện tổ chức của Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, lúc này mới tâm tình vui vẻ mà trầm tĩnh lại.
Bí thư Thành ủy Lam Yên! Bản thân mình không ngờ cũng có ngày hôm nay, cảm xúc cao hứng trong lòng Hạ Thiên Nông trào ra, ông ta tựa vào ghế, không kìm nổi cười ha ha.