An Tại Đào lái xe về lại tiểu khu, khi vừa về đến cổng thì nhìn thấy bóng dáng của Tôn Hiểu Linh ven đường. Hắn cảm thấy nao nao, vội đi nhanh đến, nhẹ nhàng hỏi:
- Hiểu Linh, em sao lại ở đây?
Tôn Hiểu Linh thở dài, nhìn hắn, buồn bã nói:
- Em luôn ở đây chờ anh mà.
- Ừ!
An Tại Đào thở dài, biết Tôn Hiểu Linh vì sao lại đến, ngẫm lại quả thật gần đây không gặp cô nhiều lắm. Do dự một hồi, hắn vội vàng khoát tay nói:
- Hiểu Linh, em cứ ở đây chờ anh một lát.
An Tại Đào trở về bãi đậu xe lái xe của mình ra. Chiếc xe Porsche màu lam của hắn nhìn rất chói mắt. Hắn đã đưa cho Lộ Binh, đổi lấy một chiếc Nissan Honda màu đen bình thường. Hắn mặc dù có xe chuyên dụng nhưng có những thời điểm lái xe đi theo cũng không tiện. Cho nên hắn luôn để phòng hờ một chiếc xe.
Tôn Hiểu Linh vội vàng bước lên xe. An Tại Đào lái xe chạy ra khỏi tiểu khu, lẫn vào dòng xe cộ đang lưu thông.
Ra khỏi thị trấn, dòng xe cộ dần dần thưa thớt. Trên đường đi, Tôn Hiểu Linh không nói gì cả, thậm chí cũng không hỏi An Tại Đào về Lận Nhiên. Cô biết rằng, tuy mình có quan hệ thân mật với An Tại Đào, nhưng có một số việc hắn không nói chính là không muốn cô biết. Cho nên cô tuyệt đối sẽ không hỏi, cho dù trong lòng vô cùng hiếu kỳ.
Thậm chí, Tôn Hiểu Linh cũng không hỏi An Tại Đào muốn chở cô đi đâu. Đối với người đàn ông mà cô tín nhiệm, cho dù chỉ ở với hắn một đêm, cô cũng đã cảm thấy mãn nguyện rồi.
An Tại Đào chạy như bay trên con đường tối đen như mực, ước chừng bây giờ đã khuya rồi. Sau khi chạy đến thành phố, hắn đến căn nhà Lưu Ngạn đã ở trước kia. Nhà ăn dưới lầu bởi vì Lưu Ngạn rời đi nên đã được bán cho người khác. Hiện nay đang trong giai đoạn hoàn chỉnh lại, nghe nói là mở một nhà hàng cơm Tây.
Tôn Hiểu Linh thật không ngờ An Tại Đào ở thành phố lại có một căn nhà như vậy.
An Tại Đào lặng yên đưa Tôn Hiểu Linh đến cửa, lấy chìa khóa Lưu Ngạn lưu lại để mở vào, cũng không mở đèn lớn, chỉ mở một ngọn đèn bàn ở phòng khách mà thôi. Dưới ngọn đèn mờ ảo, Tôn Hiểu Linh nhẹ nhàng cởi bỏ áo khoác của mình, đứng yên, hai má ửng đỏ quyến rũ lạ thường.
Cô mặc một chiếc áo sơ mi màu kem bó sát người, bên dưới là chiếc váy màu xám. Bộ ngực nở to, hô hấp có chút dồn dập, có thể nhìn thấy được nội tâm của cô đang bùng phát.
Cô đã là một người phụ nữ thành thục. Đối với người đàn ông mà mình yêu trước mặt, nội tâm kìm nén trong lòng cô đã lâu nay lại bùng phát lên.
- Ôm em đi! Đã lâu lắm rồi anh không ôm em!
Tôn Hiểu Linh nỉ non, đột nhiên giang hai tay nhào vào lòng ngực của An Tại Đào, gắt gao ôm lấy lưng của hắn.
Bộ ngực đẫy đà như muốn dùng sức ép sát ngực của An Tại Đào, toàn thân như muốn hòa làm một với hắn. Từ trong thân thể nóng bỏng như vậy, An Tại Đào có thể cảm giác được một áp lực tình cảm bị chôn giấu vì hắn đã kết hôn.
Tôn Hiểu Linh nhìn qua thì là một người phụ nữ trầm tĩnh, khoan dung, rộng lượng. Nhưng ai cũng không nghĩ đến cô lại có mặt "lẳng lơ" như vậy.
- Ôm em đi, em thật sự nhớ anh lắm!
Khóe mắt Tôn Hiểu Linh nhẹ nhàng chảy xuống hai giọt nước:
- Có phải anh không cần em nữa hay không?
Phát giác từ sâu trong nội tâm của cô một chút khủng hoảng và tuyệt vọng, An Tại Đào cảm thấy mềm lòng, cũng ôm chặt lấy cô.
- Không đâu, anh không bao giờ quên em.
Sáng sớm hôm sau, An Tại Đào lái xe trở về huyện, nửa đường thì thả Tôn Hiểu Linh xuống. Tôn Hiểu Linh trên đường đón xe bus về lại khu kinh tế mới Tư Hà, còn An Tại Đào thì lái xe về Huyện ủy. Vừa mới về đến văn phòng được một lát thì Mã Hiểu Yến liền gõ cửa bước vào.
Trùng hợp chính là, khi Mã Hiểu Yến vừa đến thì Đồng Hồng Cương cũng gõ cửa phòng An Tại Đào.
Mã Hiểu Yến thần sắc có chút lo lắng, nhưng khi cô vừa muốn nói, lại thấy Đồng Hồng Cương tiến vào thì liền ngậm miệng, lấy lại bình tĩnh, ngồi trên ghế sofa chờ đợi.
- Bí thư An, Trưởng ban Mã cũng ở đây à?
Đồng Hồng Cương ngẩn ra, chợt mỉm cười:
- Bí thư An, lát nữa tôi lại đến. Hai người cứ tiếp tục bàn chuyện.
Khi Đồng Hồng Cương đi ra khỏi cửa, Mã Hiểu Yến đột nhiên đứng dậy, bước đến trước bàn làm việc của An Tại Đào, nhỏ giọng nói:
- Lãnh đạo, ở cơ quan đột nhiên xuất hiện một số tin đồn. Tôi cũng không biết thật hay giả nên không kìm nổi chạy đến hỏi anh.
- Đồn đại?
An Tại Đào cũng không để trong lòng, cười nói:
- Bọn họ lại đồn đại cái gì vậy?
- Có hai việc đồn đại. Thứ nhất, nói là Bí thư Thành ủy Trương vì phạm phải sai lầm nên cũng bị tỉnh bãi nhiệm cương vị đang giữ. Ủy viên thường vụ Thành ủy, Trưởng ban tổ chức cán bộ Đan Tân Dân sẽ làm Bí thư Thành ủy. Ủy viên thường vụ, Trưởng ban Tuyên giáo Âu Dương Khuyết Như sẽ làm Chủ tịch thành phố.
Mã Hiểu Yến thở dài:
- Tôi vốn không tin, nhưng những người đó nói rất chắc chắn. Còn nói chuyện này có liên quan đến Trương Thắng Lợi. Nói Trương Thắng Lợi có vấn đề tham ô, không chỉ liên lụy đến những lãnh đạo khác mà còn trực tiếp liên lụy đến Bí thư Thành ủy Trương. Còn nói Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy đã thực hiện xong việc khảo sát Đan Tân Dân và Âu Dương Khuyết Như, lập tức sẽ nhận nhiệm vụ.
An Tại Đào hơi sửng sốt, thầm nghĩ, sao đang êm đẹp thì lại xuất hiện lời đồn đại hoang đường như vậy? Trong chốn quan trường, đồn đại luôn là nửa thật nửa giả. Nếu đã không có lửa thì làm sao có khói? Thường thì nghe rất nhiều lời đồn đại hoang đường nhưng còn chưa chắc là thật là không.
Đối với sự việc của Trương Thắng Lợi thì An Tại Đào lại rất rõ ràng, khả năng sẽ khiến cho quan trường Phòng Sơn rung chuyển. Nhưng hắn đồng thời tin tưởng đối phương sẽ không có khả năng ngồi chờ chết. Nếu Trương Bằng Viễn đã có thể ám chỉ Lận Nhiên đến Quy Ninh để tìm mình thì hiển nhiên ông ta đã có chuẩn bị tâm lý.
Đan Tân Dân và Âu Dương Khuyết Như sao lại dễ dàng lên chức được? Đánh chết An Tại Đào cũng không tin.
Mà ngay cả hai người này vì vị trí đó hấp dẫn cũng không phải bây giờ. Bây giờ mà nói Trương Bằng Viễn bị bãi chức thì cũng chỉ là lời đồn vô căn cứ.
Hơn nữa, nếu quan trường thành phố Phòng Sơn có thay đổi lớn như vậy thì Trần Cận Nam đã sớm thông báo cho hắn biết. Thành ủy Phòng Sơn có biến hóa lớn như vậy, Trần Cận Nam là Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, sao lại không rõ ràng chứ?
Cũng không biết là ai đã tung tin đồn nhảm nhí như vậy? An Tại Đào ngẫm nghĩ một chút rồi thản nhiên cười:
- Hiểu Yến, đừng tin những lời đồn vô căn cứ. Hai ngày trước, tôi đã nói chuyện với Bí thư Trương, điều đó không có khả năng đâu.
Mã Hiểu Yến do dự một chút rồi lại nhẹ nhàng nói:
- Nhưng tôi biết, Đan Tân Dân đã về lại Thành ủy làm việc. Ngày hôm qua đã chính thức bắt đầu đi làm.
An Tại Đào lúc này giật mình kinh hãi. Đan Tân Dân đã chấm dứt thời kỳ "dưỡng bệnh" và trở về làm lại? Đan Tân Dân vì luôn căm tức với Trương Bằng Viễn mà ở lại tỉnh "dưỡng bệnh". Ông ta chọn lúc này về lại Thành ủy, hiển nhiên tỏ rõ dấu hiệu nào đó có thể nhậm chức. Tối thiểu thì Mã Hiểu Yến và rất nhiều cán bộ huyện thị trong lòng đều cho là như vậy.
An Tại Đào khoát tay, nhìn Mã Hiểu Yến, sau đó hắn đột nhiên gọi điện thoại cho Phó trưởng ban thường trực Trương Kính Phú:
- Phó trưởng ban Trương!
- Bí thư An? Tìm tôi có việc gì?
Giọng nói của Trương Kính Phú nghe qua rất bình tĩnh.
- Phó trưởng ban Trương, là như thế này. Chúng tôi ở huyện đang chuẩn bị hướng Ban tổ chức cán bộ Thành ủy đề cử mấy cán bộ hậu bị. Tôi lập tức cho người mang danh sách qua cho anh.
An Tại Đào cười ha hả:
- Phó trưởng ban Trương, tôi chuẩn bị mời các lãnh đạo ở thành phố vừa mới về hưu tham gia một hội nghị tọa đàm về kiểm tra chỉ đạo công tác. Đến lúc đó thì Phó trưởng ban Trương nhất định phải tham dự đấy.
- Khụ khụ! Bí thư An, sự việc cán bộ hậu bị thì huyện cứ gửi danh sách lên để thẩm duyệt trước.
Trương Kính Phú hắng giọng:
- Ở huyện có quá nhiều người về hưu. Tuy nhiên, trên cơ bản, ngoại trừ tôi ra thì đều là người từ bên ngoài đến nhậm chức. Hiện tại phần lớn là nhất phương chư hầu. Cậu muốn gọi lại những người này thì thật là không dễ dàng.
An Tại Đào tỏ vẻ kinh ngạc nói:
- Phó trưởng ban Trương, không phải là Trưởng ban Đan đang ở tỉnh dưỡng bệnh sao? Sao ngài ấy lại trở về đi làm?
Trương Kính Phú trong lòng khe khẽ thở dài:
- Ừ, Trưởng ban Đan đã trở về Thành ủy. Khả năng ngày mai sẽ đến huyện điều tra nghiên cứ. Nói không chừng huyện của cậu là đầu tiên đấy.
Đan Tân Dân quả nhiên đã trở lại. An Tại Đào trầm ngâm một hồi, đột nhiên ngẩng đầu nhìn vẻ mặt buồn bực của Mã Hiểu Yến:
- Hiểu Yến, chúng ta đừng động gì hết, ngay cả khi lãnh đạo thành phố có biến động, cũng không động đậy gì cả. Cứ làm tốt công tác của mình, đừng nhàn rỗi quản việc người khác.
Mã Hiểu Yến thở dài:
- Tôi mặc kệ. Lãnh đạo thành phố đến thì như thế nào lại đến lượt tôi lo lắng chứ. Còn một lời đồn nữa, chính là về anh.
- Về tôi?
An Tại Đào chỉ vào mũi mình, cười ha hả:
- Có chút thú vị đấy. Họ đồn gì về tôi nào?
Mã Hiểu Yến thoáng chút do dự:
- Họ nói anh là sẽ được bổ nhiệm làm Phó trưởng ban tuyên truyền Thành ủy kiêm Chủ tịch hiệp hội báo Phòng Sơn. Còn có người nói, nếu Âu Dương Khuyết Như được đề bạt lên làm Chủ tịch thành phố thì vị trí này sẽ trống. Vị trí Ủy viên thường vụ kiêm Trưởng ban Tuyên giáo sẽ do Bí thư thành đoàn Phòng Minh nhận chức. Lãnh Mai được điều nhiệm làm Bí thư Thành đoàn, tiến vào Ủy viên thường vụ.
Lãnh Mai tiến vào Ủy viên thường vụ Thành ủy? Có chút không thể tin nổi. Nhưng với bối cảnh của Lãnh Mai, nếu ở thành phố Phòng Sơn, bởi vì Trương Thắng Lợi mà đi vào giai đoạn tẩy bài thì cô thật đúng là có cơ hội.
Nhưng An Tại Đào chợt biến sắc, trầm giọng nói:
- Thật là bậy bạ! Lời này là từ đâu truyền đến? Lập tức điều tra cho tôi ai đã nói? Đúng là bịa đặt, nói hươu nói vượn.
Nhìn thấy An Tại Đào phản ứng kịch liệt như vậy, Mã Hiểu Yến lúc này mới cảm thấy yên tâm. Tuy rằng An Tại Đào vừa mới nhậm chức Bí thư Huyện ủy, khả năng bị miễn nhiệm là không lớn, không phù hợp thường quy. Nhưng quan trường luôn có sự thay đổi bất ngờ. Cô nghĩ, An Tại Đào là người của Trương Bằng Viễn, nếu Trương Bằng Viễn xảy ra vấn đề thì An Tại Đào vì thế mà phải chịu liên lụy, điều đến thành phố làm Chủ tịch hiệp hội ngành báo Phòng Sơn, cũng không phải là không có khả năng.
Tâm trạng thả lỏng, cho nên thần sắc của cô cũng bớt căng thẳng:
- Chỉ là những lời đồn đại, làm sao làm khó anh được? Thôi đi, tôi cảm thấy anh nên mau chóng công khai tỏ rõ thái độ một chút, làm sáng tỏ lời đồn này. Nếu không thì chỉ khiến cho người ta càng tuyên truyền bậy bạ hơn.
An Tại Đào lắc đầu:
- Thôi, không cần để ý đâu. Hiểu Yến, cô trở về làm việc đi. Nhớ kỹ lời nói của tôi, hãy học cách khiêm tốn làm người và cố gắng làm việc. Cô sẽ khiến cho mọi người đều biết rằng cô vì thành tích công tác nên cố gắng làm việc, mà lại không đến mức khiến cho mọi người cảm thấy phản cảm. Đây chính là một bài học. Cô hãy từ từ nắm bắt.
- Cô hãy bắt tay vào tiến hành khảo hạch một lần nữa các nhân vật số một của các xã, thị trấn và các bộ môn. Không cần phải công khai, cứ chuẩn bị trước, chờ tin của tôi.
An Tại Đào khoát tay:
- Được rồi, hôm nào nếu có thời gian thì chúng ta cùng nhau đi ăn một bữa cơm.
Mã Hiểu Yến mặt đỏ lên, nhỏ giọng dạ một tiếng, vừa muốn xoay người rời đi thì dường như nghe An Tại Đào nói tiếp:
- Chị dâu Uyển Thanh Hằng của cô công việc có hài lòng không?
Mã Hiểu Yến ngẩn ra, quay đầu cười nói:
- Rất tốt. Chị ấy là đi làm tại trường trung học Quy Ninh, giáo viên ngữ văn.
An Tại Đào cười:
- Chị dâu của cô cũng là một nhân tài, năng lực nghiệp vụ khá cao. Như vậy đi, cô về hỏi chị ấy, có muốn đến Yên Kinh công tác hay không? Tôi có thể giúp chị ấy hoạt động một chút. Đến Yên Kinh làm việc, thuận tiện đem anh trai và cháu trai của chị ấy đi cùng.
Mã Hiểu Yến kinh hãi. Đến Yên Kinh làm việc là một chuyện vô cùng tốt. Nhất là đối với đứa nhỏ mà nói, nền giáo dục ở thủ đô và ở huyện là khác biệt rất lớn. Có thể có được hộ khẩu ở Yên Kinh, đây chính là điều mà có tiêu bao nhiêu tiền cũng chưa chắc làm được. Nhưng An Tại Đào sao lại đột nhiên nảy ra ý niệm này trong đầu?
Mã Hiểu Yến tin tưởng An Tại Đào có thể làm được, nhưng cô cũng không cho rằng An Tại Đào lại nhàn rỗi đến mức chú ý đến cuộc sống và công việc của chị dâu cô đến như vậy. Đây là tại sao?
Mã Hiểu Yến thần sắc biến đổi một chút, rồi đột nhiên khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng lên:
- Lãnh đạo, tôi xin lỗi, tôi trở về nhất định sẽ nói.
Mã Hiểu Yến nhớ đến những lời chua ngoa và bất bình của người chị dâu này. Bởi vì An Tại Đào kết hôn, hoàn toàn đập nát khả năng Mã Hiểu Yến có thể gả cho An Tại Đào. Cha mẹ Mã Hiểu Yến cũng không nói gì, vì bọn họ là người thật thà, trong lòng cũng không có hy vọng xa vời. Nhưng Uyển Thanh Hà lại nhanh mồm, nhanh miệng, vì cô em chồng bị tổn thương mà lên tiếng đòi công bằng. Chẳng lẽ những lời chị ấy nói sau lưng lại rơi vào lỗ tai của An Tại Đào.
Mã Hiểu Yến chấn động trong lòng, có chút lo sợ không yên. Cô tâm trạng phức tạp, cũng không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của An Tại Đào.
An Tại Đào trong lòng thở dài. Hắn cũng không phải là nhàn rỗi mà quan tâm đến chuyện người khác. Uyển Thanh Hà tuy rằng nhanh mồm nhanh miệng nhưng không phải đồ ngốc. Biết mình ăn nói lung tung như vậy thì chính mình cũng không có gì ưu đãi, lại còn có thể hại đến tiền đồ của Mã Hiểu Yến. Cô ta cũng hơn ba mươi tuổi rồi, sự chừng mực cũng cần phải có.
Chỉ có điều, hôm An Tại Đào cùng với Hạ Hiểu Tuyết đi dạo ở trung tâm thương mại Quy Ninh, gặp phải hai vợ chồng Uyển Thanh Hà. Uyển Thanh Hà lúc ấy đã nói mấy câu chua loét khiến hắn đến bây giờ vẫn "ghi tạc" trong lòng.
Hắn cảm thấy người phụ nữ này có chút nguy hiểm. Tuy rằng hắn không sợ cái gì, bởi vì dù sao hắn và Mã Hiểu Yến cũng không có phát sinh bất cứ quan hệ tình cảm nào.
Nhưng hắn đối nhân xử thế luôn luôn cẩn thận. Thường những cái gì có khả năng uy hiếp hay mang đến yếu tố bất lợi thì hắn sẽ xuống tay tiêu trừ mạnh mẽ. Cho nên, hắn mới có tâm tư này. Hôm nay ngẫu nhiên nhớ đến thì liền nói ra ngay.
Đem Uyển Thanh Hà một nhà ba người đến Yên Kinh, đối với hắn là nói là chuyện rất đơn giản. Chẳng những có thể điều người đàn bà khá nguy hiểm này ra xa, cùng lúc có thể khống chế cô ta trong tay của mình.
An Tại Đào đứng dậy, vỗ vai Mã Hiểu Yến, dịu dàng nói:
- Hiểu Yến, cô đừng nghĩ gì cả. Tôi đột nhiên nghe Hiểu Tuyết nói cần một người như vậy nên liền nhớ đến một nhà ba người của anh trai cô. Tôi lúc này là vì đứa nhỏ thôi. Cô cũng biết có biết bao nhiêu kẻ có tiền mua nhà ở Yên Kinh chỉ vì một cái hộ khẩu ở đó thôi sao. Phải biết rằng, có thể đi học ở Yên Kinh thì cũng tương đương với việc cháu trai của cô được học tại những trường đại học lớn sau này.
Nghe An Tại Đào ngôn ngữ chân thành, Mã Hiểu Yến lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, đột nhiên ý thức được đây là thể hiện sự săn sóc của An Tại Đào đối với mình nên không khỏi đỏ mặt, ánh mắt nhu tình nhìn hắn, dịu dàng nói:
- Anh làm tôi sợ muốn chết. Tôi còn tưởng chị dâu tôi ở bên ngoài nói hươu nói vượn khiến anh phải tức giận.
- Đừng suy nghĩ bậy bạ, tốt xấu gì tôi cũng là một Bí thư Huyện ủy.
An Tại Đào cười ha hả:
- Thế nào, cứ trở về thương lượng với anh chị của cô, xem bọn họ có đồng ý hay không? Nếu chị dâu của cô muốn làm giáo viên thì tôi sẽ thông qua Hiểu Tuyết tìm cho cô ấy ở Yên Kinh một đơn vị. Còn anh trai của cô thì đến công ty An Hạ đi, dù sao so với ở huyện thì vẫn tốt hơn.
- Đúng rồi, còn vấn đề nhà ở. Công ty An Hạ đang xây dựng một khu tập thể dành cho nhân viên. Đến lúc đó thì tôi sẽ bảo Hiểu Tuyết dành một căn cho bọn họ.
Anh trai và chị dâu của Mã Hiểu Yến đến Yên Kinh, vừa có công việc lại vừa có nhà ở. Giá nhà ở Yên Kinh tuy không cao lắm nhưng cũng không ít tiền. An Tại Đào đương nhiên cũng không tính toán lắm. Hắn làm việc từ trước đến nay không bao giờ tính đến những phí tổn mà hắn phải chịu. Hắn thậm chí hy vọng, sau khi dàn xếp cho anh chị của Mã Hiểu Yến xong thì có thể đem cha mẹ của Mã Hiểu Yến đến đó luôn.
Đương nhiên, làm như thế là có chút ích kỷ. Nhưng xem như là bồi thường cho tình cảm của Mã Hiểu Yến.
Mã Hiểu Yến tâm trạng có chút kích động. Cô đương nhiên không biết suy nghĩ thật sự trong lòng An Tại Đào. Trong suy nghĩ của cô cứ cho rằng An Tại Đào đang phát ra tín hiệu mờ ám nào đó với cô mà thôi.
Suy nghĩ như vậy, gương mặt của Mã Hiểu Yến lại càng đỏ hơn, nhưng sau đó lại nghe An Tại Đào than thêm một tiếng:
- Hiểu Yến, tuổi của cô cũng không còn nhỏ nữa, cũng nên lập gia đình rồi.
Mã Hiểu Yến trong lòng đang hừng hực thì lại giống như bị tạt một thau nước lạnh. Bờ vai cô run lên, khuôn mặt xinh đẹp có chút trắng bệch, cắn chặt môi nói:
- Không cần anh quan tâm!
Nói xong, Mã Hiểu Yến quay đầu bỏ đi.
Suốt cả một ngày, hai lời đồn mà Mã Hiểu Yến đã nói lại càng khuếch tán hơn, thậm chí còn lan đến những xã, thị trấn và khu kinh tế mới Tư Hà.
Biểu hiện của An Tại Đào dường như càng làm cho lời đồn này thêm chắc chắn. Buổi sáng hắn ở suốt trong phòng làm việc, khác với sự bận rộn của ngày xưa. Đến trưa thì không thấy đi làm.
Khi Tề Đan Chi của Ủy ban xây dựng huyện đến báo cáo thì Đồng Hồng Cương trả lời:
- Bí thư An muốn đến Yên Kinh thăm gia đình, nên khoảng một tuần sẽ không đi làm.
Điều này khiến cho sự ngờ vực của các cán bộ huyện càng tăng lên. Từ trưa cho đến giờ tan tầm, văn phòng Huyện ủy nhận được thông báo của Thành ủy, nói là Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Đan Tân Dân sáng mai sẽ đến Quy Ninh để điều tra nghiên cứu. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Đồng Hồng Cương gọi điện thoại cho An Tại Đào, nhưng lại nghe hắn nói:
- Tôi đã mua vé máy bay, ngày mai đi Thiên Nam để bay đến Yên Kinh. Haha, Trưởng ban Đan nếu đến thì cứ bảo Chủ tịch Trương và Phó bí thư Khổng Lâm ra mặt tiếp đãi. Hành trình của tôi đã định, không thể thay đổi. Được rồi, cứ như vậy đi, tôi cúp máy trước.
Đồng Hồng Cương trong lòng có hơi chút thất vọng. Y không biết rốt cuộc trong lòng An Tại Đào đang suy nghĩ điều gì. Buổi sáng, Mã Hiểu Yến đến tìm An Tại Đào, y cũng đến tìm An Tại Đào để hỏi thăm về chuyện đồi đại nhưng An Tại Đào lại từ chối cho ý kiến, tức là không thừa nhận lại không phủ nhận, thậm chí không có tỏ thái độ, chỉ bàn đến chuyện đổi huyện lên thành phố mà thôi.
Đồng Hồng Cương vừa muốn cúp điện thoại thì lại nghe An Tại Đào ở đầu dây bên kia trầm giọng nói một câu:
- Lão Đồng, công tác đổi huyện lên thành phố không thể kéo dài. Anh cố gắng nắm chặt thao tác, tranh thủ trước khi tôi từ Yên Kinh trở về hình thành văn bản chính thức để chúng ta báo cáo lên thành phố và đệ trình lên tỉnh.
Đồng Hồng Cương rùng mình trong lòng, rồi lại âm thầm mừng rỡ, khẩn trương đồng ý.
Xem tư thế của An Tại Đào thì dường như bày ra bộ dạng bị bức rời đi. Nhưng nếu đã như vậy thì hắn còn đề cập đến công tác đổi huyện lên thành phố làm chi? Đồng Hồng Cương trong lòng rất rõ ràng, về phần An Tại Đào vì sao lại phải ra đòn như thế thì không phải khả năng y có thể biết và suy xét.
Lãnh đạo luôn luôn có vấn đề của lãnh đạo. Đồng Hồng Cương phi thường tuân thủ bổn phận này. Đây là ưu điểm và sở trường lớn nhất của y.
Mã Hiểu Yến khi tan tầm, về đến nhà, thấy anh trai, chị dâu và cả đứa cháu đều đang ở nhà, sau khi thay quần áo xong, cô do dự một chút rồi vội vàng nói ra đề nghị của An Tại Đào.
Mã Lâm là người thật thà, đột nhiên nghe thấy có chuyện tốt như vậy thì liền ngẩn cả ra.
Còn Uyển Thanh Hà thì ban đầu cảm thấy hưng phấn và không thể tin nổi, nhưng sau khi ngẫm lại thì lập tức cảm giác có chút không bình thường. Cô do dự một chút thì nhỏ giọng nói:
- Hiểu Yến, Bí thư An sao lại chiếu cố chúng ta như vậy? Đây không phải là tốn rất nhiều tiền sao?
Mã Hiểu Yến thở dài:
- Con người của Bí thư An chị còn không biết sao. Đối với người ta mà nói thì nó đơn giản như một cái nhấc tay thôi. Chị dâu, hai người về thương lượng lại đi. Nếu đồng ý thì để em đi nói với anh ấy.
Mã Lâm đột nhiên nhíu mày.
- Tốt thì tốt, chỉ có điều…
Uyển Thanh Hà chần chừ.
Mẹ của Mã Hiểu Yến Dương Quế Lan đột nhiên run giọng nói:
- Hiểu Yến, trên trời làm gì có bánh rơi xuống? Con nói cho ba mẹ biết, con có phải hay không đã…?
Ý của mẹ Mã Hiểu Yến hiểu rất rõ, có phải Mã Hiểu Yến chấp nhận làm tình nhân của An Tại Đào cho nên người ta mới hào phóng như vậy.
Mã Hiểu Yến thấy mẹ, anh chị nhìn mình bằng ánh mắt phức tạp và mờ ám, thì sắc mặt lập tức đỏ lên. Cô đứng dậy, sẵng giọng nói:
- Mẹ, mọi người nghĩ vớ vẩn gì vậy? Con và Bí thư An trong sạch, tuyệt đối không có như mọi người nghĩ đâu.
Cha của Mã Hiểu Yến Mã Đức Thắng âm thầm lắc đầu, quay về phòng ngủ. Còn Uyển Thanh Hà thì do dự cười:
- Hiểu Yến, chúng tôi tuy rằng rất muốn nhưng không thể vì vậy mà để cho em phải làm như thế. Hiểu Yến, em không thể!
Mã Hiểu Yến thở dài. Cô biết tâm tư của mình không thể giấu được người nhà. Nếu nói cô không có tình cảm với An Tại Đào thì là không đúng sự thật. Nếu không thì tại sao trong giờ phút sinh tử lại đẩy An Tại Đào ra ngoài chứ?
- Mẹ, con thật sự không có gì với anh ấy. Anh ấy tốt với con chỉ vì nghĩ đến chuyện con bị tai nạn vì anh ấy. Con thừa nhận là con có thích anh ấy, nhưng người ta đã có vợ rồi mà.
Mã Hiểu Yến tâm trạng có chút phức tạp nhìn Uyển Thanh Hà và Mã Lâm:
- Hai người cứ suy xét. Dù sao cũng là cơ hội khó có được, không phải ai cũng có cơ hội này đâu. Nếu bỏ lỡ thì sau này sẽ không còn nữa.
- Anh đồng ý, anh…
Mã Lâm bị Uyển Thanh Hà kéo chặt cánh tay liền vội vàng nói.
Đến Yên Kinh sinh sống, trở thành người dân Yên Kinh, chuyện tốt như vậy làm sao mà Uyển Thanh Hà bỏ qua được.
Buổi sáng hôm sau, Ủy viên thường vụ Thành ủy, Trưởng ban tổ chức cán bộ Đan Tân Dân đơn giản, gọn nhẹ đến huyện Quy Ninh. Đi theo ông ta chỉ có hai Trưởng phòng và một người thư ký của ông ta ở ban Tổ chức cán bộ đi thành hai xe mà thôi.
Chủ tịch huyện Trương Hân, Phó bí thư Huyện ủy Khổng Lâm cùng các lãnh đạo huyện đứng chờ ở cửa Huyện ủy, sau đó cùng nhau vào phòng họp.
Đan Tân Dân cùng đám người Trương Hân bắt tay, đột nhiên kinh ngạc trầm giọng nói:
- Tiểu Trương, Chủ tịch huyện Trương, sao lại không thấy Bí thư Tiểu An? Ủy viên thường vụ Thành ủy đến huyện, cậu ta là Bí thư Huyện ủy, sao lại trốn tránh không ra đón?
Trương Hân cười ha hả:
- Trưởng ban Đan, thật sự là không đúng lúc. Bí thư An ngày hôm qua đã về Yên Kinh thăm gia đình. Đương nhiên, Bí thư An trước khi đi đã căn dặn tôi và Phó bí thư Khổng Lâm, tiếp đãi lãnh đạo đến điều tra nghiên cứu.
Đan Tân Dân biến sắc. Ông ta thật không ngờ, đường đường là Ủy viên thường vụ Thành ủy, Trưởng ban Tổ chức cán bộ đến huyện để điều tra nghiên cứu. Hơn nữa, đây là lần đầu tiên đến huyện điều tra nghiên cứu sau khi tái nhậm chức. An Tại Đào lại dám cho ông ta một cú như vậy.
Ông ta trong lòng cười lạnh nhưng trên mặt lại nở nụ cười ôn hòa:
- Haha, Bí thư Tiểu An vừa mới kết hôn, vợ chồng trẻ chia lìa cũng không hay, nên đến Yên Kinh. Việc này có thể hiểu được, có thể hiểu được.