Quan Thanh

Vào phòng họp nhỏ của Huyện ủy, đợi sau khi tất cả mọi người ngồi vào chỗ của mình rồi, An Tại Đào mới cười nói:

-Chủ tịch thành phố Đông Phương, tôi xin giới thiệu với lãnh đạo các đồng chí ở huyện. Chủ tịch huyện Trương thì không cần phải nói nữa, lúc trước anh ấy làm việc ở Tân Hải, anh cũng là lãnh đạo của anh ấy.

Lúc nói chuyện, An Tại Đào theo bản năng liếc nhìn Đông Phương Du và Trương Hân. Đông Phương Du ha hả cười:

-À, Chủ tịch huyện Tiểu Trương là một cán bộ trẻ năng lực xuất chúng ở Tân Hải, đến Quy Ninh cùng một bộ máy với Bí thư An…Hai người cùng là cán bộ trẻ xuất sắc, làm việc chung một chỗ, công tác ở huyện chắc chắn sẽ rất phát triển.

Trương Hân vội cười nói:

-Chủ tịch thành phố Đông Phương là lãnh đạo cũ của tôi, lúc trước tôi ở thành phố gây nhiều phiền phức cho Chủ tịch thành phố Đông Phương. Chủ tịch thành phố Đông Phương, tôi đến huyện công tác, phải học hỏi Bí thư An rất nhiều. Ha ha…

-Chủ tịch thành phố Đông Phương, Bí thư An…

-Khụ khụ…

Trương Hân còn định nói nữa, chợt Cổ Trường Lăng ho khan mấy tiếng, hung hăng dập tắt tàn thuốc trong tay.

Trương Hân hơi tức giận nhìn Cổ Trường Lăng, vẻ mặt lo lắng trên mặt trong nháy mắt tiêu tan mất, dường nhưng chưa từng có bao giờ.

Ủy viên Thường vụ Huyện ủy Tôn Hiểu Linh ngồi gần đó, cẩn thận quan sát sắc mặt của Trương Hân, trong lòng âm trầm, người này lòng dạ thật sâu, vui buồn không lộ ra mặt. Không biết người này có thể mang đến phiền toái cho hắn không?

Vừa nhớ đến "hắn", trong lòng Tôn Hiểu Linh liền có một tình cảm êm ái bay bổng. Cô lặng lẽ nhìn An Tại Đào, rồi cúi đầu xuống không nhìn nữa.

An Tại Đào khẽ nhếch miệng cười:

-Ha ha, Chủ tịch thành phố Đông Phương, vị này chính là phó Bí thư Huyện ủy, đồng chí Khổng Lâm.

Lúc An Tại Đào nhắc đến tên, Khổng Lâm vội vã đứng dậy cười với Đông Phương Du:


-Chủ tịch thành phố Đông Phương, Trưởng ban thư ký Lãnh.

Lãnh Mai khẽ mỉm cười, chỉ Khổng Lâm cho Đông Phương Du:

-Chủ tịch thành phố Đông Phương, năng lực của đồng chí Khổng Lâm rất lớn, phụ trách mảng Đảng và quần chúng. Lúc tôi còn làm Bí thư Huyện ủy, cô ấy cũng giúp cho tôi rất nhiều.

Đông Phương Du cười gật đầu:

-Đồng chí Khổng Lâm cứ ngồi đi.

Lãnh Mai luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng nghiêm trang, nói năng thận trọng, trong quan trường thành phố có tiếng là người đẹp lạnh lùng. Hiện giờ cô khẽ mỉm cười, nhưng núi băng đang tan chảy, hoa tuyết liên nở rộ, khiến Trương Hân ngồi cạnh phải ngẩn ngơ, thầm nuốt một ngụm nước bọt.

Trương Hân mới kết hôn năm trước, nhưng tình cảm vợ chồng không tốt, hiện hai người đang ở riêng, cơ bản là sắp sửa ly hôn. Sau khi Trương Hân đến Phòng Sơn gặp được Lãnh Mai, ý định ly hôn trong đầu càng trở nên cấp bách hơn, sốt ruột đợi qua đầu năm trở về Yên Kinh làm thủ tục ly hôn.

Y nhận thấy, Lãnh Mai tài năng hơn người, lại xinh đẹp như hoa, cấp bậc tương đương với y, hơn nữa, sau lưng lại có chỗ dựa. Dù xuất thân gia đình của cô không bằng nhà họ Trương nhưng miễn cưỡng cũng có thể xem như môn đăng hộ đối. Vì thế, quen biết Lãnh Mai không lâu, y đã xem Lãnh Mai như đối tượng để mình theo đuổi.

Nhưng tiếp xúc vài lần, y phát hiện cô gái này rất khó sống chung, e là khó mà nắm được. Nhưng Trương Hân cũng không nóng lòng, y tràn đầy tin tưởng. Y cảm thấy bản thân mình tài mạo song toàn, gia thế hùng hậu, tiền đồ trên con đường làm quan thênh thang, với Lãnh Mai đúng là trời sinh một đôi. Cô không chọn y thì còn chọn ai?

Không thể không nói, đôi khi Trương Hân gần như tự kỷ. Có lẽ đây cũng là bệnh chung của đám quyền quý đời thứ hai.

Rồi đây cô sẽ là của tôi. Trương Hân đã tính toán trong lòng. Trong nháy mắt, ý tưởng ly hôn lại càng cấp thiết hơn.

-Trưởng ban thư ký Lãnh là Bí thư cũ ở huyện. Huyện có sự phát triển như ngày hôm nay, cũng là vì lúc Bí thư Lãnh còn tại chức đã gây dựng được gốc rễ vững vàng.

Trương Hân cười châm thêm một câu.

Lãnh Mai thầm liếc y một cái, khẽ nhíu mày lại.

Cô rất ghét Trương Hân mãnh liệt giữ rịt lấy cô như là của riêng vậy. Tính kỹ, Trương Hân cũng không tệ, nhưng trong mắt Lãnh Mai, y không khác gì những người đàn ông khác.


Cô vốn có bệnh chán ghét đàn ông, có thể yêu được An Tại Đào cũng là do cơ duyên, giờ trong lòng cô ý nghĩ hôn nhân đã nguội lạnh, Trương Hân sao có thể phá vỡ lớp băng cứng bao bọc quanh cô. Lãnh Mai ngưng cười, thản nhiên nói:

-Chủ tịch huyện Trương quá khen. Tôi công tác ở Quy Ninh một thời gian ngắn, trước sau chừng một năm, cũng không làm được gì. Thật ra vì Bí thư An và các đồng chí đang ngồi đây cố gắng công tác, mấy năm nay Quy Ninh đã thay đổi rất nhiều.

Người khác thì thấy Lãnh Mai dường như khiêm tốn, nhưng trong lòng Trương Hân biết rõ, người phụ nữ này căn bản là không thích mình. Nhưng Trương Hân cũng không tức giận, đối với Lãnh Mai, y đã xác định phải trường kỳ kháng chiến.

An Tại Đào ơ thờ ngồi một bên, cũng nhận thấy ánh mắt Trương Hân nhìn Lãnh Mai thật không bình thường. Đầu tiên hắn sửng sốt, trong lòng có cảm giác không thoải mái. Hắn theo bản năng đưa mắt nhìn Lãnh Mai, ánh mắt hơi lay động. Lãnh Mai lạnh lùng nhìn nơi khác, lảng tránh ánh mắt của hắn.

An Tại Đào thở ra một hơi, cố nén ý nghĩ kỳ lạ trong đầu mình, nói lớn:

-Chủ tịch thành phố Đông Phương, vị này là Ủy viên Thường vụ Huyện ủy, Chủ nhiệm Ủy ban chính trị pháp luật, đồng chí Khâu Côn. Vị này là Ủy viên Thường vụ Huyện ủy, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, đồng chí Hồ Linh Linh.

-Vị này là Ủy viên Thường vụ Huyện ủy, phó Chủ tịch thường trực huyện, đồng chí Cổ Trường Lăng. Truyện Tiên Hiệp -

-Vị này là Ủy viên Thường vụ, Trưởng Ban Tổ chức cán bộ, đồng chí Trần Tân.

-Vị này là Ủy viên Thường vụ Huyện ủy, Trưởng ban Tuyên giáo, đồng chí Trương Minh.

-Vị này chính là Ủy viên Thường vụ Huyện ủy, Trưởng ban thư ký, đồng chí Khổng Tường Dân.

-Vị này là Ủy viên Thường vụ Huyện ủy, Bí thư Đảng ủy kiêm Trưởng ban quản lý khu kinh tế mới Tư Hà, đồng chí Tôn Hiểu Linh.

An Tại Đào dựa theo chức vụ các ủy viên thường vụ để giới thiệu. Nhắc đến tên ai thì người ấy liền đứng lên, khách sáo chào hỏi Đông Phương Du vài câu. Biểu hiện của Đông Phương Du rất bình thản, nhưng khi Tôn Hiểu Linh đứng dậy, Đông Phương Du lại mỉm cười:

-Trưởng ban thư ký Lãnh, Bí thư An, hai người có biết, ấn tượng sâu sắc nhất của huyện này với tôi là gì không?

Lãnh Mai mỉm cười không đáp.


An Tại Đào ngẩn ra:

-Ha ha, lãnh đạo…

-Ha ha, nữ cán bộ ở huyện Quy Ninh đặc biệt nhiều, đều rất xuất sắc, thật sự là phái nữ không hề kém cạnh. Đồng chí Khổng Lâm, đồng chí Tôn Hiểu Linh, còn có một phó Chủ tịch huyện nữa cũng là nữ phải không? Nếu kể cả Trưởng ban thư ký Lãnh, nữ cán bộ cấp cục huyện ở Quy Ninh cũng chiếm phân nửa rồi.

Đông Phương Du cười, khoát tay nói:

-Sau khi tôi trở về, phải nói chuyện với các đồng chí ở Tổng công đoàn và Hội Liên hiệp Phụ nữ thành phố biết, nhất định phải tổ chức cho các nữ cán bộ ở thành phố xuống huyện Quy Ninh để học tập kinh nghiệm. Đồng chí Tôn Hiểu Linh, khu kinh tế mới Tư Hà rất hay, tiếng tăm cũng lớn, lúc tôi ở Tân Hải đã biết đến khu kinh tế mới sinh thái nông nghiệp này. Tôi đến huyện chủ yếu để điều tra nghiên cứu các quỹ phát sinh.

Tôn Hiểu Linh cũng khách khí vài câu, định nhắc đến An Tại Đào. Dù sao khu kinh tế mới Tư Hà, từ chuẩn bị xây dựng, phát triển đến thu hút đầu tư đều chủ yếu nhờ An Tại Đào cố gắng hết sức. Nếu không có An Tại Đào, làm sao có khu kinh tế mới Tư Hà phát triển phồn thịnh như hôm nay?

Nhưng Tôn Hiểu Linh còn chưa nói thành lời đã bị An Tại Đào dùng ánh mắt chặn lại.

An Tại Đào đang đại diện Huyện ủy và Ủy ban nhân dân Huyện báo cáo với Đông Phương Du sơ lược tình hình ở huyện, đột nhiên cửa phòng họp bị đẩy ra, một người đàn ông trung niên mặt đỏ bừng, bước vào nhìn chằm chằm vào An Tại Đào, thần sắc không tốt, thở hổn hển, hơi thở từ miệng bốc ra toàn mùi rượu.

Đó là Triệu Minh Ba, người vừa mới bị miễn chức Chủ nhiệm Ủy ban kinh tế thương mại. Lòng An Tại Đào kêu đánh bộp, sắc mặt liền trở nên âm trầm.

Toàn bộ lãnh đạo đều nhìn Triệu Minh Ba với ánh mắt khiếp sợ, các lãnh đạo huyện đều mơ hồ đoán được chuyện gì, đều chau mày cả lại. Tân Chủ tịch thành phố vừa mới tới, Triệu Minh Ba không hiểu quy tắc, định làm loạn. Cổ Trường Lăng đứng dậy quát:

-Triệu Minh Ba, anh làm gì ở đây vậy? Lãnh đạo thành phố đang nghe lãnh đạo huyện báo cáo, anh ra ngoài nhanh đi.

Chánh văn phòng Huyện ủy Đồng Hồng Cương đang ngồi dự thính vội đứng dậy:

-Triệu Minh Ba, mời ra ngoài.

Nhưng Triệu Minh Ba liều mạng đẩy Đồng Hồng Cương ra, kích động nói lớn:

-Vừa lúc có Chủ tịch thành phố Đông Phương ở đây, tôi muốn đến hỏi Bí thư An và Huyện ủy, nghĩ thế nào lại miễn chức của tôi? Tôi làm Chủ nhiệm Ủy ban kinh tế thương mại đã bảy năm, không có công cũng vất vả làm việc. Dựa vào cái gì mà nói miễn là miễn.

Trưởng Ban Tổ chức cán bộ Trần Tân cả giận nói:

-Triệu Minh Ba, anh còn biết có kỷ luật tổ chức không? Anh có còn là Đảng viên không? Vấn đề công tác của anh, hôm nào tìm tôi, mau đi, không được quấy rầy ở hội trường này.

-Bởi vì tôi là Đảng viên, nên tôi mới đến hỏi Bí thư An và Huyện ủy.


Triệu Minh Ba cười nhạt.

-Các người không cho tôi một câu trả lời thuyết phục, đừng nói là hội nghị Huyện ủy, hội nghị Thành ủy tôi cũng sẽ xông vào!

- Đi ra ngoài!

Cổ Trường Lăng mắng, tức giận đến xanh cả mặt.

Mấy Ủy viên Thường vụ đều nhìn vào An Tại Đào vẫn đang ngồi đó, thần sắc âm trầm, lại nhìn vẻ mặt bất mãn của Đông Phương Du và Trương Hân, còn Lãnh Mai đang chau mày nữa, không khí trong phòng họp lập tức trở nên nặng nề.

-Sao lại thế này, hả?

Đông Phương Du thản nhiên hỏi một câu.

An Tại Đào còn chưa kịp trả lời, Trương Hân liền mỉm cười:

-Chủ tịch thành phố Đông Phương, Huyện ủy vừa mới tiến hành điều chỉnh đội ngũ cán bộ ở huyện, động tác hơi lớn, có thể người bên dưới có chút kích động…

Đông Phương Du nhíu mày:

-Động tác lớn bao nhiêu? Sao lại làm cho trở thành như vậy? Đồng chí này, anh cũng đừng kích động, có chuyện gì cứ từ từ nói. Đảng viên chúng ta từ trước đến giờ luôn chú trọng và phát triển dân chủ trong Đảng. Nếu anh có ý kiến, có thể đề xuất trong cuộc họp, các lãnh đạo huyện trong này sẽ giải quyết.

Triệu Minh Ba rõ ràng là bằng bất cứ giá nào cũng phải làm cho An Tại Đào mất mặt. Nếu gã không có ý định từ bỏ quan trường, thì chắc chắn là bị người khác thầm xúi giục. Nếu không, sao gã dám xông vào hội trường?

Triệu Minh Ba kích động, run giọng hỏi:

-Chủ tịch thành phố Đông Phương, Trưởng ban thư ký Lãnh, điều chỉnh cán bộ sao có thể như thế được? Nói điều chỉnh là điều chỉnh, bất chấp tất cả, miễn chức, giáng chức, điều chỉnh, gần cả trăm cán bộ. Toàn huyện này có bao nhiêu cán bộ? Nói là căn cứ vào kết quả khảo hạch, thật ra không phải là lãnh đạo Huyện ủy thao túng cả sao? Nói thật, tôi không phục, không phục chút nào!

-Chủ tịch thành phố Đông Phương, tôi muốn khiếu nại lên Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, Bí thư Huyện ủy An Tại Đào chuyên quyền độc đoán, dùng người không khách quan, tấn công người đối lập.

Lửa giận trong lòng An Tại Đào đã bốc lên ngùn ngụt, nhưng vẻ mặt lại càng bình tĩnh.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận