Quan Thanh

Đông Phương Du lẳng lặng ngồi ở văn phòng, yên lặng nhìn chằm chằm vào Nhật báo trung ương đặt trên bàn, đề mục trang bìa là tiêu đề tin tức chính trị vô cùng bắt mắt: "Hội nghị bộ Chính trị nhấn mạnh mở rộng cán bộ khảo hạch dân chủ cường hóa quần chúng giám sát"

"Theo CCTV tin tức đưa tin, bộ Chính trị trung ương ngày 9 tháng 1 tổ chức hội nghị. Xem xét thông qua "Quan điểm thành lập bộ máy lãnh đạo đảng chính và cơ chế đánh giá cán bộ lãnh đạo khảo hạch""

"Hội nghị nhấn mạnh. Phải hoàn thiện nội dung khảo hạch, vừa chú trọng khảo hạch tốc độ phát triển, càng chú trọng khảo hạch phương thức phát triển, chất lượng phát triển; vừa chú trọng khảo hạch tình huống kiến thiết kinh tế, càng chú trọng khảo hạch kinh tế - xã hội phối hợp phát triển, giữ gìn xã hội ổn định, bảo đảm và cải thiện hiệu quả thực tế của dân sinh. Phải cải tiến phương thức khảo hạch, kiên trì lấy khảo hạch bình thường, niên độ khảo hạch làm cơ sở, lấy nhiệm kỳ mới khảo sát, nhậm chức khảo sát làm trọng điểm, an bài hợp lý. Bổ sung lẫn nhau, tăng cường tính đầy đủ và tính hệ thống của phương thức khảo hạch. Phải mở rộng khảo hạch dân chủ, cường hóa việc tham dự và giám sát của cán bộ quần chúng trong ngoài Đảng, tiến thêm một bước công khai nội dung khảo hạch, trình tự khảo hạch, phương pháp khảo hạch, kết quả khảo hạch, tăng cường làm rõ công tác khảo hạch, gia tăng trọng lượng hài lòng của quần chúng trong khảo hạch bình lặng"

Đọc xong tin tức này, Đông Phương Du trong lòng khe khẽ thở dài. Thầm nghĩ: không ngờ An Tại Đào tên nhóc này thật là có vài phần mẫn cảm chính trị, không ngờ nắm bắt được ý đồ của lãnh đạo trung ương, trong khảo hạch cán bộ ăn nhịp với bước đi trung ương. Xem ra, trung ương bước đi. Thoạt nhìn. Trương Bằng Viễn ủng hộ hắn, cũng không phải hoàn toàn là vì che chở hắn, mà là…

Nghĩ đến đây, Đông Phương Du không khỏi có chút hối hận, cảm thấy mình lần trước bị Trương Hân dụ dỗ, tỏ thái độ phản đối hoạt động khảo hạch cán bộ huyện Quy Ninh, có chút quá khinh suất

Đây là một bài học. Đông Phương Du trong lòng thở dài nói.

Cô chợt nhớ tới gần đây sự tình Trương Hân chật vật rời khỏi huyện Quy Ninh. Không khỏi âm thầm lắc đầu: thủ đoạn tên này đúng là rất tàn khốc, một cú liền đem Trương Hân đẩy tới đường cùng

Cũng không còn bất kỳ con đường nào mà trở về. Nếu không phải Trương Hân có một xuất thân hùng mạnh, chỉ sợ lúc này đây sẽ bị thương nặng. Từ một vị trí Chủ tịch huyện Quy Ninh điều nhiệm chủ tịch khu Lương Sơn. Tuy rằng là điều động cùng cấp, nhưng đến thằng ngốc cũng biết rằng, uy tín cá nhân Trương Hân bởi vậy gặp phải chèn ép khó có thể vãn hồi

Có thể nói. Chỉ cần y còn ở lại trong quan trường Phòng Sơn. Thì đây là vết nhơ không thể rửa sạch

Thế Trương Hân sao không dời đi? Đông Phương Du không khỏi có chút kỳ quái, cô lập tức lại nghĩ tới bản thân dính tới chuyện này, chẳng những không có được bất cứ ích lợi chính trị gì, ngược lại chọc vào ổ kiến lửa, bị An Tại Đào âm thầm "làm nhục nhã" một phen. Lại nghĩ thái độ An Tại Đào không xem Chủ tịch thành phố như mình ra gì. Trong lòng cô liền bốc lên lửa giận.

Cái gọi là nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến, thật đúng chính là linh như vậy. Ngay trong lúc Đông Phương Du "tưởng nhớ" An Tại Đào. Thư ký của cô - Chu Vũ gõ gõ cửa tiến vào,

- Lãnh đạo, An Tại Đào Bí thư huyện An của Quy Ninh tìm ngài báo cáo công tác, ngài có thời gian không?

Đông Phương Du thản nhiên cười, thầm nghĩ anh chịu đến rồi sao?

Cô lắc lắc đầu

- Tôi cần xử lý vài văn kiện, hiện tại không có thời gian, bảo hắn chờ tôi một lát

Chu Vũ gật gật đầu, đi ra cửa trở lại văn phòng của mình, hướng An Tại Đào cười cười

-Bí thư An. Ngại quá, Chủ tịch thành phố Đông Phương đang xử lý công vụ, cô bảo ngài chờ một lát. Một hồi lãnh đạo xong việc, sẽ gọi điện thoại cho tôi

An Tại Đào ồ một tiếng

- Được, vậy tôi ở đây chờ lãnh đạo

Nói xong, An Tại Đào liền ngồi trong phòng làm việc của Chu Vũ. Chán nản đọc lại mấy bài báo cũ. Hắn lật lật bài báo đọc đến mấy lần, thần thái vô cùng trầm tĩnh. Mấy tiếng đồng hồ trôi qua, Đông Phương Du bên kia đều không có bất cứ động tĩnh gì. Thấy sắp tan tầm, sắc trời cũng có chút đen tối, An Tại Đào lúc này mới đứng dậy cười nói

- Thư ký Chu, không biết lãnh đạo xong việc chưa?

Chu Vũ có chút xấu hổ cầm điện thoại lên gọi cho Đông Phương Du

Kỳ thật tới lúc này, Chu Vũ cũng hiểu được, Đông Phương Du đây là không muốn gặp An Tại Đào. Nếu không, sao bỏ mặt hắn ở trong này lâu như vậy. Chu Vũ vốn cho rằng, An Tại Đào sẽ thức thời chủ động rời khỏi, nhưng không ngờ tới, An Tại Đào lại có "Tính nhẫn nại" tốt đến thế

Chu Vũ sớm đã biết, lúc này, Đông Phương Vĩ sợ là đã tan tầm. Đông Phương Du không muốn tham gia một số trường hợp vô vị, bình thường buổi chiều tan ca liền trực tiếp về nhà, cho nên thư ký như y cũng khá thanh nhàn


- Lãnh đạo, bí thư An…

Chu Vũ còn chưa nói hết, Đông Phương Du liền khoát tay áo, ở trong điện thoại không mặn không nhạt trầm giọng nói,

- Tôi sắp tới nhà rồi, bảo hắn ngày mai lại đến. Hôm nay tôi rất mệt, phải sớm nghỉ ngơi một chút, cứ như vậy đi.

Chu Vũ buông điện thoại, khó xử cười cười

- Bí thư An, ngại quá, vừa rồi Chủ tịch thành phố Đông Phương có cuộc họp, họp xong cô có chút mệt liền trực tiếp về nhà. À, hay là ngày mai ngài lại đến?

An Tại Đào không phải là thằng ngốc, tự nhiên hiểu được, đây là Đông Phương Du cố ý bỏ mặt mình, chuẩn bị cho mình một uy thế phủ đầu thôi. Nhưng hắn hôm nay chính là vì Đông Phương Vĩ mà đến, không đạt được mục đích sao có thể buông xuôi. Hắn hướng Chu Vũ cười cười. Cảm thấy không cần phải làm khó thư ký, hắn cảm thấy Chu Vũ người này cũng là không tồi. Thần thái khiêm tốn, cử chỉ có độ. Không giống thư ký lãnh đạo khác, khi đối mặt với cán bộ cấp dưới đều mang theo vài phần ngạo khí.

Kỳ thật một thư ký có gì đáng kiêu chứ, chỉ là cáo mượn oai hùm thôi.

- Được, thư ký Chu, vậy anh làm tiếp việc đi, tôi về trước, hôm nào lại đến tìm lãnh đạo báo cáo. Hà hà, làm trễ thời gin xuống ca của anh, ha ha

An Tại Đào cùng Chu Vũ bắt tay, đi nhanh rời khỏi văn phòng Chu Vũ.

Chu Vũ nhìn bóng dáng An Tại Đào đi xa dần, âm thầm thở dài, biết bởi vì sự tình " Khảo hạch cán bộ ", An Tại Đào đã mơ hồ đắc tội Đông Phương Du. Tuy rằng không phải là "Thù hận" to tát gì, nhưng làm một Chủ tịch thành phố, Đông Phương Du không có được "Kính cẩn" và "Xu nịnh" của An Tại Đào nên có, trong lòng luôn rất không thích

An Tại Đào ra khỏi trụ sở cơ quan, thấy sắp tới 5 giờ rưỡi, liền cho lái xe tìm khách sạn nhỏ, vội vàng ăn chút cơm, liền thẳng đến tiểu khu Phòng Ninh tức chỗ ở của Đông Phương Vĩ, nhà Đông Phương Du kỳ thật ở tỉnh thành, nơi này chỉ là "Chỗ ở" của cô. Chồng của cô là cán bộ trung tầng một ngân hàng Nông nghiệp tỉnh, có một cô con gái lên trung học năm nhất, cũng học ở tỉnh thành. Cho nên mặc dù cô đang ở phía dưới nhậm chức, nhưng nhà vẫn đặt ở Thiên Nam.

Tới dưới lầu chỗ ở của Đông Phương Du, An Tại Đào khoát tay áo

- Anh Hoàng, anh ra bên ngoài tiểu khu chờ tôi, tôi tìm người, có chút việc riêng

Với năng lực của An Tại Đào ở thành phố, hắn nếu muốn biết chỗ ở Đông Phương Du là một chuyện rất dễ dàng. Nhưng Hoàng Thao lại không biết. Chủ tịch thành phố Đông Phương mới tới là sống ở đây. Nhưng y biết Bí thư An nhiều bạn bè, cho nên cũng không có nghĩ nhiều. Liền gật gật đầu lái xe rời khỏi, đậu bên cạnh đường cái ở bên ngoài tiểu khu. Sau đó tự mình châm điếu thuốc, chậm rãi hút. An Tại Đào đứng ở dưới lầu lấy lại bình tĩnh, liền chậm rãi đi lên lầu ba, ấn chuông cửa nhà Đông Phương Du

Reng reng!

Đông Phương Du vừa mới tắm xong, cũng chưa chuẩn bị làm cơm, chỉ vừa xem TV vừa ăn một bịch bánh bích quy. Tới độ tuổi đến trung niên như cô, nếu muốn duy trì một dáng người đẹp, vậy chỉ có thể kiềm chế trên việc ăn uống

Nghe được chuông cửa vang, cô nhíu nhíu mày

- Ai thế?

Do dự một hồi, cô đứng dậy đi qua mở cửa, mở cửa ra thấy An Tại Đào mặc một chiếc áo gió bằng bông màu đen, khuôn mặt khôi ngô hiện lên chút tươi cười, không khỏi ngẩn ra. Cô đúng là thật không ngờ, An Tại Đào sẽ tìm tới tận nhà cô

- Chủ tịch thành phố Đông Phương!

An Tại Đào cười nói

- Tôi đến tìm lãnh đạo báo cáo chút công tác… Ha ha, quấy rầy lãnh đạo nghỉ ngơi. Thật ngại quá. Lãnh đạo chỉ cho tôi mấy phút thì tốt quá

Đông Phương Du vừa mới tắm xong, vẻ mặt quyến rũ còn lộ vẻ đỏ ửng thản nhiên, thậm chí còn phủ một tầng hơi nước. Cô mặc áo ngủ màu lam nhạt rộng thùng thình, trên chân đi dép lê bông màu phấn hồng, đôi mày nhẹ nhàng vừa nhíu. Nghiêng người qua


- Vào đi

An Tại Đào sau khi vào cửa, cũng không khách khí, liền ngồi trên sô pha trong phòng khách của Đông Phương Du. Hắn thuận mắt thoáng nhìn, thấy cơm chiều của Đông Phương Du không ngờ là một bao bánh bích quy, khóe miệng tươi cười lại càng thêm rõ ràng. Cũng không biết như thế nào, vẻ cười này của An Tại Đào, khiến Đông Phương Du thoạt nhìn rất không thoải mái.

Đông Phương Du ngồi thẳng người, cũng không cần cố ý ngụy trang gì, giọng điệu lãnh trên người đạo liền tự nhiên phát tán mà ra

- Ừ, đồng chí Tiểu An, tìm tôi có chuyện gì? Ừ, tôi hôm nay công tác bề bộn nhiều việc, biết cậu tới, cũng không kịp gặp

- Chủ tịch thành phố Đông Phương, vẫn là sự tình giải tán huyện đổi thị xã ở huyện chúng tôi

An Tại Đào từ ba lô lấy ra một phần tài liệu, mở tài liệu ra cười nói

- Chủ tịch thành phố Đông Phương, Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện chúng tôi nhiều lần họp nghiên cứu, cho rằng giải tán huyện đổi thị xã đối với xúc tiến phát triển kinh tế huyện Quy Ninh, số liệu và triển vọng phát triển có tác dụng tương quan rất quan trọng, chúng tôi đều đã viết vào xin báo cáo. Ha ha, báo cáo này đã báo lên Ủy ban nhân dân thành phố. Không biết lãnh đạo có thể trong trăm công nghìn việc rút ra một chút thời gian. Thẩm duyệt bản báo cáo của chúng tôi một chút hay không?

Đông Phương Du nhíu nhíu mày, khoát tay áo

- Ừ, báo cáo của bên cậu, tôi cũng xem qua rồi. Ừm, gần đây tôi công tác quá bận, vẫn chưa xem kỹ lắm. Nhưng mà đồng chí Tiểu An, ý kiến cá nhân tôi là, huyện Quy Ninh tuy rằng hai năm nay có một số phát triển. Nhưng tổng thể vẫn còn chênh lệch với tiêu chuẩn giải thể huyện đổi thị xã. Hơn nữa, hiện tại trung ương đối với chính sách giải thể huyện đổi thị xã cũng làm một số điều chỉnh, khống chế rất là nghiêm khắc

Đông Phương Du thong thả nói, An Tại Đào trong lòng âm thầm cười lạnh. Thầm nghĩ, sau này trung ương trên cơ bản bãi bỏ chính sách đem huyện đổi thị, đây tôi rõ hơn cô nhiều. Cho nên tôi lúc này mới sốt ruột. Muốn ở thời gian ngắn nhất làm thành chuyện này. Nếu không, kéo dài như vậy, tới năm 2003, 2004, giải thể huyện đổi thị liền trên cơ bản trở thành một giấc mộng. Truyện Tiên Hiệp -

- Tôi cũng cùng lãnh đạo của vài Ủy ban nhân dân thành phố bàn bạc qua. Mọi người nhất trí cho rằng, điều kiện trước mắt để Huyện Quy Ninh giải thể huyện đổi thị vẫn chưa đầy đủ! Ha hả, ý tưởng phát triển kinh tế của bộ máy Huyện ủy các cậu là tốt, ở thành phố cũng vô cùng ủng hộ, chỉ có điều đồng chí Tiểu An, chúng ta làm công tác phải chú ý nói chính trị, không cần đối nghịch với chính sách cấp trên. Như vậy không tốt!

Đông Phương Du thần sắc bình tĩnh lại kiên định.

Không cần đối nghịch với chính sách cấp trên? Đây là đang nói mình không cần đối nghịch với Chủ tịch thành phố như cô chứ gì?

An Tại Đào nhìn cô, biết cô đây là đã quyết định phản đối cách làm giải thể huyện đổi thị của mình. Đông Phương Du làm Chủ tịch thành phố, chỉ cần cô phản đối, đơn xin báo cáo liền ở chính phủ bên này không thông qua. Còn nói gì đến đi trình báo ở tỉnh?

Nghĩ đến đây, trong lòng hắn liền có chút lửa giận. Hắn kỳ thật rất rõ ràng, Đông Phương Vĩ phản đối giải thể huyện đổi thị là giả, trả thù và chèn ép chính mình là thật. Mặc dù biết rõ như thế, nhưng là không thể không tạm thời cúi đầu, dù sao Đông Phương Du là "Quan trên", là Chủ tịch thành phố. Đương nhiên, theo hắn thấy, chỉ cần có thể đẩy mạnh công tác, hoàn thành mục tiêu phát triển của mình, cúi đầu cũng không có gì.

Cho nên An Tại Đào dùng sức áp chế lửa giận, mỉm cười nói

- Lãnh đạo, ở huyện chúng tôi đề ra mục tiêu giải thể huyện đổi thị, cũng là trải qua suy xét thận trọng, đồng thời giai đoạn trước cũng làm rất nhiều công tác chuẩn bị, nên xin lãnh đạo mở lòng, chiếu cố chúng tôi một chút, cán bộ quần chúng ở huyện chúng tôi vô cùng cảm kích

Với An Tại Đào, lời này của hắn đã rất "mềm mỏng" rồi. Dù sao, hắn mặc dù nhìn qua tính cách trầm ổn bình thản, nhưng trong máu cũng là một người kiên cường. Sau khi hắn tiến vào quan trường. Tuy rằng đối với lãnh đạo cũng khó miễn biểu hiện ra sự kính cẩn nên có, nhưng phải nói ở trước mặt một lãnh đạo tỏ ra "Thấp kém" như thế này, đâu là lần đầu.

Nhưng khi lọt vào tai Đông Phương Du, lời An Tại Đào vẫn còn mang theo một sự ngạo mạng. Điều này làm cho cô lại càng không thích. Hơn nữa, cô nắm định chủ ý muốn chèn ép An Tại Đào một chút, miễn cho ngày sau, trong mắt hắn không có Chủ tịch thành phố cô đây, chỉ có Bí thư Thành ủy Trương Bằng Viễn, đương nhiên sẽ không dễ dàng nhả ra.

- Đồng chí Tiểu An, sao cậu quật cường như vậy? Tuổi trẻ vẫn là phải điềm đạm, chắc chắn một chút thì tốt hơn!

Đông Phương Du phất tay

- Đây cũng không phải ý kiến của một mình tôi, mấy lãnh đạo ở thành phố đều là ý này! Tôi còn chuẩn bị báo cáo chuyện này với Bí thư Trương, ừ, đồng chí Tiểu An, tôi phỏng chừng Bí thư Trương cũng là ý này!


- Được rồi, đồng chí Tiểu An, tôi hôm nay công tác một ngày, đã rất mệt, phải nghỉ ngơi sớm một chút. Có lời gì, ngày mai cậu tới văn phòng tôi nói!

Đông Phương Du trực tiếp liền hạ lệnh đuổi khách. Nhưng An Tại Đào ngồi ở chỗ kia, lại dường như không thấy. Thần sắc tuy rằng không thay đổi. Nhưng trong lòng lại nổi lên cơn sóng dữ

Hắn trước đó đã cùng Trương Bằng Viễn kết nối qua. Hắn rất rõ. Nếu Đông Phương Du một cửa này không thông qua, Trương Bằng Viễn dù là Bí thư Thành ủy, cũng không tiện vươn tay qua đây trực tiếp nhúng tay vào vấn đề này. Dù sao Đông Phương Du vẫn là Chủ tịch thành phố, ông ta làm Bí thư Thành ủy, vẫn phải cho Đông Phương Vĩ tức Chủ tịch thành phố vài phần mặt mũi

Ban đầu, An Tại Đào cho rằng Đông Phương Du này chẳng qua là muốn "cho mình nhìn chút sắc mặt thôi", mình cúi đầu qua đó thì thôi bỏ qua. Nhưng không ngờ, Đông Phương Vĩ vẫn thái độ cứng rắn, mạnh mẽ và kiên quyết như vậy. Nếu cô phản đối, cố gắng giải thể huyện đổi thị ở huyện cũng sẽ tan thành bọt nước. Ngay cả dù chính mình có thể chạy đường lối tầng trên, làm không thông công tác ở Ủy ban nhân dân thành phố, , mặt trên cũng không tiện nhúng tay.

Trừ phi…

Nhưng như vậy sẽ bại lộ quân bài chưa lật của mình ở tỉnh, mình trước mắt vẫn còn trên cương vị cấp huyện, tâm lý An Tại Đào vốn là không muốn đem Trần Cận Nam thậm chí Tiếu Tác Niên bí thư Tiếu sau lưng tiết lộ quá sớm .

Hắn thở phào một cái, vẫn ý đồ làm cố gắng cuối cùng, hắn cúi đầu kính cẩn nói

- Chủ tịch thành phố Đông Phương, nếu cá nhân tôi có chỗ nào làm không tốt, xin lãnh đạo phê bình, nghiêm túc phê bình tôi! Nhưng công tác ở huyện, vẫn xin lãnh đạo chiếu cố một chút

Đông Phương Du vẻ mặt bình tĩnh,

- Đồng chí Tiểu An, tôi mệt rồi, cậu về trước đi

Thấy người phụ nữ này vẫn là bộ dáng muối dầu không thể trung hòa, cơn tức trong lòng An Tại Đào liền dần dần có chút che lấp không được. Hắn cười lạnh một tiếng

- Chủ tịch thành phố Đông Phương, ở huyện chúng tôi đã có đầy đủ điều kiện giải thể huyện đổi thị. Một là điều kiện đất trồng cho phép. Bởi vì lịch sử, quy hoạch, điều kiện địa lý và phương diện nhân tố ảnh hưởng, huyện trấn tôi trước mắt kiến thành khu diện tích 52 ki-lô-mét vuông. Không gian phát triển không lớn, chức năng công nghiệp chỉ có một. Tập trung năng lực có hạn. Nhưng xung quanh, bao gồm khu kinh tế mới Tư Hà, ngoại ô trấn, khu công nghiệp ngành rượu các khu này, có lợi cho khai thác, phát triển kiến thiết, vì thành thị mở rộng không gian phát triển, mở rộng quy mô cung cấp điều kiện đất trồng tốt đẹp. Hai là quy hoạch đã đi trước. Quy hoạch huyện tôi đưa ra, trung tâm thành nội dựa theo ý nghĩ thể thức phát triển của tổ chức thành đoàn… Kiến thành khu diện tích đạt tới 25 ki-lô-mét vuông, tổng nhân khẩu đạt tới khoảng 200 ngàn. Có quy mô thành thị bậc trung, vượt qua tiêu chuẩn xây dựng thị là 100 ngàn.

- Sao có thể kêu không đủ điều kiện? Làm sao không đủ điều kiện?

Thanh âm An Tại Đào có chút kích động

- Quy hoạch khu vực huyện trước mắt, là trở ngại nghiêm trọng cho kinh tế phát triển của huyện tôi, đây là chuyện lớn đề cập một huyện mấy chục ngàn nhân dân quần chúng sang hướng bậc trung, cô sao có thể chỉ dựa vào sở thích cá nhân liền một ngụm phủ quyết?

Đông Phương Du thật không ngờ An Tại Đào cũng dám giáp mặt cùng cô gọi nhịp, sắc mặt tức giận có chút đỏ lên. Cô cắn chặt răng, trách mắng

- Cậu làm càn, đi nhanh lên, tôi muốn nghỉ ngơi!

An Tại Đào bỗng nhiên đứng lên, lạnh lùng nói

- Đề cập công tác, đề cập đại cục phát triển kinh tế, tôi sẽ nổ lực hết mình. Mặc kệ Chủ tịch thành phố Đông Phương ủng hộ hay là phản đối, công tác giải thể huyện đổi thị này, tôi nhất định sẽ đẩy mạnh tới cùng! Tôi sẽ lập tức hướng Bí thư Trương báo cáo!

- Cậu đang lấy Bí thư Trương áp chế tôi sao?

Đông Phương Du tức giận đến đầu vai đều có chút run rẩy, tay chỉ An Tại Đào

- An Tại Đào, cậu đừng làm càn! Tôi nói cho cậu biết, tôi chính là không đồng ý, tôi cũng muốn xem, cậu làm thế nào đẩy mạnh! Bí thư Trương? Tôi không ký tên, để xem phòng ban nào ở thành phố dám có ý kiến phúc đáp?

An Tại Đào khinh miệt liếc ngang Đông Phương Du một cái. Tiến lên áp sát Đông Phương Du, ánh mắt có chút khiêu khích nhìn thẳng khuôn mặt đỏ lên quyến rũ của Đông Phương Vĩ

- Tôi cũng không tin, chính phủ thành phố Phòng Sơn là của mình Chủ tịch thành phố Đông Phương độc đoán! Đây là chính phủ nhân dân, không phải phân xưởng tư nhân của một mình Chủ tịch thành phố Đông Phương cô đâu

- Làm càn!

Đông Phương Du tức giận đến cả người run lên, rồi bị tăng xông máu, trước mắt tối sầm. Thân mình chao đảo một chút, liền ngã xuống, may mắn thế nào, gục về phía lòng ngực của An Tại Đào


Một thân mình mềm nhũn ngã vào trong lòng An Tại Đào, hắn thậm chí không có bao nhiêu thời gian phản ứng, liền theo bản năng "Đỡ lấy" Đông Phương Du

Cũng chỉ là hành động trong nháy mắt, Đông Phương Du lấy lại bình tĩnh thở dốc vài cái, thân mình đột nhiên uốn éo. Mặt đỏ gấc muốn thoát khỏi cái ôm của An Tại Đào. Phẫn nộ và xấu hổ ở trong mắt rơi vào tầm mắt An Tại Đào, đột nhiên khiến trong lòng hắn bắt đầu dấy lên khoái cảm khác thường gần như trả thù

Hắn cười lạnh. Thuận tay nhéo một cái trên cái mông đẫy đà của Đông Phương Du, động tác cực kỳ lỗ mãng và thô lỗ. Sau đó ha ha cười, luì lại hai bước, nhìn chằm chằm Đông Phương Vĩ

Chỗ mông truyền đến một sự đau đớn xâm phạm cùng với một loại rung cảm khó thành lời, Đông Phương Vĩ trong đầu óc một tiếng oanh tạc nổ tung, cô không thể tin nổi trừng mắt nhìn An Tại Đào Nhìn trên mặt hắn vẻ tươi cười kia gần như có chút kỳ lạ méo mó, nâng tay lên chỉ vào hắn run giọng nói,

- Cậu…cậu…cậu…

- Tôi làm sao? Chủ tịch thành phố Đông Phương?

An Tại Đào đột nhiên tiến lên một bước, thản nhiên cười. Thần sắc bình tĩnh không có bất cứ bối rối gì. Hoặc là "Kiêu ngạo" của Đông Phương VDu không biết từ khi nào đã dấy lên sự kích động chôn dấu đã lâu của An Tại Đào, sự phản nghịch và bất cần đời trời sinh, hắn áp sát, hoàn toàn không có gì nhìn khuôn mặt bối rối đỏ lên có chứa một chút trắng bệch của Đông Phương Du

Hắn không ngờ…. không ngờ lại thế!

Đông Phương Du trong lòng lập tức hỗn loạn, trong lòng rõ ràng là phẫn nộ khó ức chế, nhưng lửa giận xấu hổ trong lòng lại như nước vô hình phát tác không được

- Cậu cút ngay!

Đông Phương Du đột nhiên vô lực phất phất tay

An Tại Đào cười lạnh lại tới gần một bước.

- Chủ tịch thành phố Đông Phương, chú ý phong độ của cô kìa!

Đông Phương Du theo bản năng lui về phía sau một bước, gần như phải ngã xuống sô pha

- Nếu cậu không đi, tôi báo cảnh sát!

An Tại Đào phất tay

- Báo cảnh sát đi, tôi không sợ. Cô nói gì tôi? Ha hả, tôi tìm Chủ tịch thành phố báo cáo công tác, hơn nữa, tôi sợ cái gì?

- Chủ tịch thành phố Đông Phương, tôi cũng là câu nói đó, cho dù cô không đồng ý, tôi cũng sẽ tiếp tục đẩy mạnh. Giải thể huyện đổi thị, tôi đã nắm định rồi. Không tin, chúng ta cưỡi lừa xem hát tuồng nào!

An Tại Đào thản nhiên cười

- Tôi đi đây, Chủ tịch thành phố Đông Phương. Ngài nghỉ ngơi đi. Ngủ ngon

Nói xong, An Tại Đào liếc ngang vẻ mặt trắng bệch của Đông Phương Du, quay đầu bước nhanh rời đi, mở cửa ra, rồi rầm một cái đóng cửa lại

Đàn bà thối. An Tại Đào trong lòng âm thầm mắng một tiếng. Cho dù là Lý Vân Thu trước đây cũng không khiến hắn khó chịu như vậy

Đi xuống lầu, chậm rãi đi trong bóng đêm u tối, An Tại Đào chậm rãi đi ra ngoài tiểu khu. Hắn biết, đêm nay mình cùng Đông Phương Vĩ trở mặt, cũng gây náo loạn… thậm chí… nhưng trong lòng hắn cũng không có bất cứ bất an gì hoặc nói là cảm giác sợ hãi. Hắn mơ hồ cảm thấy, nếu chính mình cứ tiếp tục "mềm mỏng" như vậy, kế tiếp, Đông Phương Vĩ sẽ càng làm trầm trọng thêm, càng thêm chèn ép chính mình. Như vậy sẽ làm mình càng thêm chật vật.

Hắn không cho rằng Đông Phương Du một Chủ tịch thành phố mới tới chưa vững bước, có thể làm gì được hắn. Không cần nói phía sau hắn còn có chỗ dựa vững chắc không gì phá nổi. Cho dù là không có, chỉ cần Trương Bằng Viễn ủng hộ, thì cũng đủ để cho hắn không sợ Đông Phương Vĩ. Về phần trò chơi "Một trảo" vừa rồi kia, hắn càng không tin Đông Phương Du sẽ không cần mặt mũi nói với người ngoài

Giải thể huyện đổi thị là nhất định không thể bỏ dở nửa chừng! An Tại Đào cắn chặt răng: nếu Đông Phương Du muốn cùng mình đối nghịch. Vậy thì mau chóng đáp trả lại! Hắn quyết định lập tức đi tìm Trương Bằng Viễn. Hắn tin tưởng Trương Bằng Viễn sẽ ủng hộ hắn, cho dù là vì vậy phá hủy "quan hệ đoàn kết" giữa hắn cùng Đông Phương Du

Với lại, bởi vì tầm nhìn Trương Bằng Viễn tuyệt không chỉ đặt ở thành phố Phòng Sơn, ánh mắt ông ta rất cao. Còn có dục vọng mãnh liệt hướng lên trên. Mà trên thực tế, với kinh nghiệm lý lịch và chiến tích cùng với trẻ trung khoẻ mạnh của hắn, là rất có hi vọng hướng lên trên. Mà đối với Trương Bằng Viễn mà nói, có khả năng trở thành lãnh đạo Tỉnh ủy chủ chốt, ở trung ương có chỗ dựa vững chắc mạnh mẽ, cứng rắn, trước mắt đã có ủy viên thường vụ Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy bộ Trần Cận Nam, thậm chí là Bí thư Tỉnh ủy Tiếu Tác Niên, đã quyết định tiền đồ chính trị của hắn.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận